[Fanfic] [Exo] Tổ Ấm Nhỏ Của Exo
Chương 19: Hậu Exo Next Door - Nguy Cơ
Jenny
01/05/2017
Chương 19: Hậu Exo next door - nguy cơ
SuLay:
- aaa, em nhớ rồi nhá, hôm nọ em định bảo anh ở nhà nhiều vào, đừng đi đến phim trường nữa a. Lay ôm cổ SuHo không quên *ngơ* nói.
- từ nay nhất định ở nhà với em hoài luôn. SuHo vòng tay ôm lấy Lay.
- ơ, sao vậy? tiếp tục *ngơ*
- vì phim đóng máy rồi. SuHo cười Lay sau đó liền tiến đến hôn cậu, sau đó liền đè thỏ con ngơ ngác kia ra…
KaiSoo:
- Kyunggie, em nhớ anh. Kai ôm lấy D.O
- ngày nào chả chạy đến đó, kêu gì. D.O phũ hết sức có thể hất tay đẩy cái tên đang ôm mình ra.
- em tắm rồi mà. Kai kêu gào
- ai chả biết, tránh ra. D.O lạnh lùng đạp Kai thêm cái nữa: vẫn là đen quá đi.
- Da em không có đen. Xụ mặt rồi buồn bực nói: Chỉ là nó sậm màu và khi đứng trong tối thì sẽ khó nhận ra thôi mà.
- KamJong. D.O vẫn lạnh tanh
- em nhắc lại, em không phải là "KamJong". Kai giẫy đành đạch, nằm lăn ra đất ăn vạ D.O khiến D.O không nhịn được cười tiến đến ôm cậu: ừm, em không phải KamJong, em là chồng anh a.
- chồng à, thân là chồng thì em đương nhiên phải … mờ ám nhìn D.O
- Kim.Jong.In …
XiuChen:
- anh muốn bị điện giật không? Chen ôm lấy XiuMin.
- Không. XiuMin lơ mơ thẳng thừng nói.
- rất tiếc, điện lại muốn giật anh.
- aaaaa, Kim Jong Dae. XiuMin hét ầm ĩ, nhảy dựng lên.
- em đã nói là điện giật mà lại. Chen tay vẫn cầm dây điện hở, nhìn XiuMin tóc xù liền cười không thấy mặt trời
ChanBaek:
- cậu hôn con nhỏ đó. BaekHyun tức tối kẹp cổ ChanYeol.
- cậu còn nói, cậu và SeHun thì sao? ChanYeol nghĩ lại, a, tức chết a, anh cũng ghen à nha, còn cún con nhà anh, học nấu ăn thì chả ra đâu, mà cái chiêu kẹp cổ này học nhanh thế.
- tớ … BaekHyun trề môi, vừa buông lỏng tay liền bị ai đó bế bổng về phòng …
HunHan:
Tại quán trà sữa đông đúc, 2 người con trai cứ thế vừa nhìn nhau vừa uống trà sữa, nói chuyện ríu ra ríu rít.
- LuHan hyung, anh sẽ ở bên em mãi chứ, cùng em uống trà thữa cả đời. SeHun cười nhìn LuHan
- nhất định. LuHan cười xoa đầu Hunnie của mình, anh sẽ mãi yêu và bên cạnh Hunnie mà, đúng không?
Dắt tay nhau ra khỏi quán trà sữa, đến một con phố vắng, SeHun ôm lấy LuHan như cảm nhận được gì đó, sau đó cùng anh rơi vào một nụ hôn sâu.
- aaa, đồng tính kìa, biến thái quá đi. Một lũ con trai nhìn 2 người họ khinh bỉ, LuHan ngại ngùng đẩy SeHun ra nhìn họ, lũ kia đơ 3s rồi nói: thì ra là con gái mày à. Rồi tưởng mình bị hố, cả lũ kéo nhau chạy mất, SeHun đứng sau cười như điên: nào, em gái, về nhà thôi. Rồi khoác vai LuHan
LuHan trừng mắt nhìn SeHun, cũng nhanh bước theo nhịp chân của cậu.
Con đường vắng, ngoài cây lá, chỉ có bóng 2 người con trai bước đi khoan thai, nói cười vui vẻ như đang rất hạnh phúc
Họ một thấp một cao, đẹp đôi vô cùng.
SeHun khoác vai LuHan, mang trong mắt là ngàn tia yêu thương vô bờ bến, thầm mong ước sẽ mãi nhìn thấy anh như vậy, nụ cười xinh đẹp, đôi mắt nai trong veo, chỉ thuộc về cậu, và anh chỉ mãi yêu cậu.
LuHan như đọc được ý tứ của SeHun, nở nụ cười tươi nhất có thể như lời hứa anh sẽ chỉ yêu cậu và chỉ cậu mà thôi
Cứ ngỡ là, họ sẽ mãi như vậy, hạnh phúc không khổ đau, ngọt ngào không cay đắng …
Phía sau, tiếng máy ảnh liên thanh vang lên tách tách từ khi họ ôm lấy nhau, rốt cuộc, điều gì còn chờ họ phía sau?
SM:
- giám đốc. BaekHyun cúi người.
- cậu nhìn nó đi, và muốn người kia không bị đuổi về nước, thì làm theo lời tôi, tôi sẽ suy nghĩ. Ông giám đốc vứt mấy tấm ảnh trên bàn, trước mặt BaekHyun.
- đó là … BaekHyun hoang mang, sau đó định thần, nhìn bức ảnh được chụp ghi ngày, là hôm nay, con đường này quen thuộc lắm vì cậu thường đi, con đường vắng đi đến quán trà sữa mọi người hay đến, BaekHyun như cố cầm nước mắt nói: được, ông nói đi.
- cậu phải …
BaekHyun ngồi thụp xuống góc mà cậu cũng chẳng biết ở đâu, cậu khóc rồi, khóc rất lớn.
một lần nữa, Park Jee Ha lại nghe thấy gì đó, đứng xa nhìn BaekHyun, cũng khóc lớn.
Nếu BaekHyun mất đi hạnh phúc cô sẽ rất buồn.
Nhưng còn người cô yêu thương kia, nếu phải mất đi hạnh phúc và sự nghiệp như Kris, không chỉ người đó buồn, mà còn cô nữa, cô hận mình toàn nghe được những điều không nên nghe thấy, cô sợ lắm, cô thà lấy mạng sống ra đổi lấy hạnh phúc cùng sự nghiệp của người ấy, cứ để cô chết đi, nhưng mà người ấy sẽ không thể nào không có được hạnh phúc.
Tao đang ngồi một góc, nhìn chuỗi hoài niệm chạy qua trong đầu, Kris từng nói, sẽ mãi yêu anh, sẽ mãi bên anh, Kris đó, chết rồi phải không? rồi Tao bật khóc, tủi thân và đau đớn
BaekHyun vừa về, vào phòng hỏi thì thấy Tao khóc như vậy, liền chạy lại ôm Tao, cùng khóc với cậu, 2 câu chuyện khác nhau, nhưng cảm xúc đều là một, đó là sợ, sợ người mình yêu sẽ rời xa mình mãi mãi.
SuLay:
- aaa, em nhớ rồi nhá, hôm nọ em định bảo anh ở nhà nhiều vào, đừng đi đến phim trường nữa a. Lay ôm cổ SuHo không quên *ngơ* nói.
- từ nay nhất định ở nhà với em hoài luôn. SuHo vòng tay ôm lấy Lay.
- ơ, sao vậy? tiếp tục *ngơ*
- vì phim đóng máy rồi. SuHo cười Lay sau đó liền tiến đến hôn cậu, sau đó liền đè thỏ con ngơ ngác kia ra…
KaiSoo:
- Kyunggie, em nhớ anh. Kai ôm lấy D.O
- ngày nào chả chạy đến đó, kêu gì. D.O phũ hết sức có thể hất tay đẩy cái tên đang ôm mình ra.
- em tắm rồi mà. Kai kêu gào
- ai chả biết, tránh ra. D.O lạnh lùng đạp Kai thêm cái nữa: vẫn là đen quá đi.
- Da em không có đen. Xụ mặt rồi buồn bực nói: Chỉ là nó sậm màu và khi đứng trong tối thì sẽ khó nhận ra thôi mà.
- KamJong. D.O vẫn lạnh tanh
- em nhắc lại, em không phải là "KamJong". Kai giẫy đành đạch, nằm lăn ra đất ăn vạ D.O khiến D.O không nhịn được cười tiến đến ôm cậu: ừm, em không phải KamJong, em là chồng anh a.
- chồng à, thân là chồng thì em đương nhiên phải … mờ ám nhìn D.O
- Kim.Jong.In …
XiuChen:
- anh muốn bị điện giật không? Chen ôm lấy XiuMin.
- Không. XiuMin lơ mơ thẳng thừng nói.
- rất tiếc, điện lại muốn giật anh.
- aaaaa, Kim Jong Dae. XiuMin hét ầm ĩ, nhảy dựng lên.
- em đã nói là điện giật mà lại. Chen tay vẫn cầm dây điện hở, nhìn XiuMin tóc xù liền cười không thấy mặt trời
ChanBaek:
- cậu hôn con nhỏ đó. BaekHyun tức tối kẹp cổ ChanYeol.
- cậu còn nói, cậu và SeHun thì sao? ChanYeol nghĩ lại, a, tức chết a, anh cũng ghen à nha, còn cún con nhà anh, học nấu ăn thì chả ra đâu, mà cái chiêu kẹp cổ này học nhanh thế.
- tớ … BaekHyun trề môi, vừa buông lỏng tay liền bị ai đó bế bổng về phòng …
HunHan:
Tại quán trà sữa đông đúc, 2 người con trai cứ thế vừa nhìn nhau vừa uống trà sữa, nói chuyện ríu ra ríu rít.
- LuHan hyung, anh sẽ ở bên em mãi chứ, cùng em uống trà thữa cả đời. SeHun cười nhìn LuHan
- nhất định. LuHan cười xoa đầu Hunnie của mình, anh sẽ mãi yêu và bên cạnh Hunnie mà, đúng không?
Dắt tay nhau ra khỏi quán trà sữa, đến một con phố vắng, SeHun ôm lấy LuHan như cảm nhận được gì đó, sau đó cùng anh rơi vào một nụ hôn sâu.
- aaa, đồng tính kìa, biến thái quá đi. Một lũ con trai nhìn 2 người họ khinh bỉ, LuHan ngại ngùng đẩy SeHun ra nhìn họ, lũ kia đơ 3s rồi nói: thì ra là con gái mày à. Rồi tưởng mình bị hố, cả lũ kéo nhau chạy mất, SeHun đứng sau cười như điên: nào, em gái, về nhà thôi. Rồi khoác vai LuHan
LuHan trừng mắt nhìn SeHun, cũng nhanh bước theo nhịp chân của cậu.
Con đường vắng, ngoài cây lá, chỉ có bóng 2 người con trai bước đi khoan thai, nói cười vui vẻ như đang rất hạnh phúc
Họ một thấp một cao, đẹp đôi vô cùng.
SeHun khoác vai LuHan, mang trong mắt là ngàn tia yêu thương vô bờ bến, thầm mong ước sẽ mãi nhìn thấy anh như vậy, nụ cười xinh đẹp, đôi mắt nai trong veo, chỉ thuộc về cậu, và anh chỉ mãi yêu cậu.
LuHan như đọc được ý tứ của SeHun, nở nụ cười tươi nhất có thể như lời hứa anh sẽ chỉ yêu cậu và chỉ cậu mà thôi
Cứ ngỡ là, họ sẽ mãi như vậy, hạnh phúc không khổ đau, ngọt ngào không cay đắng …
Phía sau, tiếng máy ảnh liên thanh vang lên tách tách từ khi họ ôm lấy nhau, rốt cuộc, điều gì còn chờ họ phía sau?
SM:
- giám đốc. BaekHyun cúi người.
- cậu nhìn nó đi, và muốn người kia không bị đuổi về nước, thì làm theo lời tôi, tôi sẽ suy nghĩ. Ông giám đốc vứt mấy tấm ảnh trên bàn, trước mặt BaekHyun.
- đó là … BaekHyun hoang mang, sau đó định thần, nhìn bức ảnh được chụp ghi ngày, là hôm nay, con đường này quen thuộc lắm vì cậu thường đi, con đường vắng đi đến quán trà sữa mọi người hay đến, BaekHyun như cố cầm nước mắt nói: được, ông nói đi.
- cậu phải …
BaekHyun ngồi thụp xuống góc mà cậu cũng chẳng biết ở đâu, cậu khóc rồi, khóc rất lớn.
một lần nữa, Park Jee Ha lại nghe thấy gì đó, đứng xa nhìn BaekHyun, cũng khóc lớn.
Nếu BaekHyun mất đi hạnh phúc cô sẽ rất buồn.
Nhưng còn người cô yêu thương kia, nếu phải mất đi hạnh phúc và sự nghiệp như Kris, không chỉ người đó buồn, mà còn cô nữa, cô hận mình toàn nghe được những điều không nên nghe thấy, cô sợ lắm, cô thà lấy mạng sống ra đổi lấy hạnh phúc cùng sự nghiệp của người ấy, cứ để cô chết đi, nhưng mà người ấy sẽ không thể nào không có được hạnh phúc.
Tao đang ngồi một góc, nhìn chuỗi hoài niệm chạy qua trong đầu, Kris từng nói, sẽ mãi yêu anh, sẽ mãi bên anh, Kris đó, chết rồi phải không? rồi Tao bật khóc, tủi thân và đau đớn
BaekHyun vừa về, vào phòng hỏi thì thấy Tao khóc như vậy, liền chạy lại ôm Tao, cùng khóc với cậu, 2 câu chuyện khác nhau, nhưng cảm xúc đều là một, đó là sợ, sợ người mình yêu sẽ rời xa mình mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.