Gả Cho Anh Trai Của Hắn, Tôi Được Sủng Đến Tận Trời Xanh
Chương 7: Cô nói chỉ muốn làm phiền anh
Tô Trúc Yên
20/02/2024
Sáng nay vừa nhận được điện thoại của Lộ Ngôn Hề, Mộ Hoa biết được cô đã về nước nên lập tức đến nghe ngóng. Nghe ngóng được mấy ngày này Tống Hoài đều tăng ca rồi ở công ty không về nhà, sau khi Lộ Ngôn Hề về nước chưa gặp được Tống Hoài, Mộ Hoa mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đi thăm ba mẹ mình."
Ba mẹ cô mất do thi hành nhiệm vụ, được chôn cất tại nghĩa trang Giang Thành.
Nghe cô nhắc đến ba mẹ, Mộ Hoa cũng không suy nghĩ gì nhiều. "Có cần mình đi cùng cậu không?"
"Không cần, mình tự đi cũng được, mình biết cậu rất bận, cậu mau đi làm đi, đợi mình thu xếp bên này ổn thỏa rồi hẹn cậu sau." Mộ Hoa không những phải quản lý công ty, trong tay còn đang có hai nghệ sĩ đang hoạt động nên rất bận.
Nghĩ rằng cô muốn một mình nói chuyện với ba mẹ, Mộ Hoa cũng không khăng khăng nữa, "Được, vậy có việc gì liên lạc cho mình."
Không cần Lộ Ngô Hề tiễn, Mộ Hoa tự gọi xe đến công ty, Lộ Ngôn Hề ngồi lên xe lái vè phái nghĩa trang.
Cô hôm nay vốn dĩ không định đi mua đồ, điều đầu tiên cô muốn làm khi về nước đương nhiên là đến nghĩa trang thăm ba mẹ. Đáng lẽ là muốn cùng Tống Tuy cùng đi, nhưng Tống Tuy đột nhiên có việc gấp, nên để lần sau vậy.
Dưới chân núi cô mua hai bó hoa cúc, đi lên trên núi.
Ba mẹ cô là được chôn cùng nhau.
Lộ Ngôn Hề đặ bó hoa cúc trước bia mộ, cúi lạy ba cái trước mộ rồi ngồi xuống, không nói một lời. Vừa ngồi liền ngồi mấy tiếng đồng hồ, cho đến khi Tống Tuy gọi điện thoại đến.
"Ngôn Ngôn, xin lỗi, bây giờ anh mới xong việc. Hôm nay có lẽ hơi muộn rồi, ngày mai anh lại cùng em đi mua đồ, có muốn ra ngoài ăn bữa cơm không? Anh đến đón em."
Lộ Ngôn Hề ngước nhìn, thế mà mặt trời đã lặn ở phía Tây, mới phát hiện hóa ra đã muộn như vậy rồi.
"Không sao, em cũng không vội."
Không hỏi tại sao anh lại muốn ra ngoài ăn cơm mà không phải ở nhà, chỉ nói: "Em bây giờ đang ở bên ngoài, không ở nhà, anh Tuy không cần đến đón em, gửi cho em địa chỉ, em trực tiếp qua đó là được."
"Anh đến đón em."
Thôi được rồi.
"Em ở tả ngạn."
Mộ Gia chính là ở tả ngạn, là một khu biệt thự, gần nghĩa trang hơn Ngọc Tịnh Viên của Lộ Gia và Tống Gia. Lộ Ngôn Hề định lái xe đến để ở nhà Mộ Gia, dù sao thì trước đó cô cũng có nói với Tống Tuy là cô không có xe, đi mua đồ không được tiện. Cái cớ này cần dùng một khoảng thời gian nên xe bây giờ lái xe về nhà không thích hợp lắm.
Ba Mộ Hoa với bạn bè tụ họp đi du lịch rồi nên không ở nhà, Lộ Ngôn Hề trực tiếp lái xe đến Mộ Gia để, đứng ở cửa đợi Tống Tuy đến đón.
Xe Tống Tuy đỗ ở ngoài của Mộ Gia.
"Chỉ một mình?" Anh xuống xe mở cửa ghế phụ cho Lộ Ngôn Hề.
Hỏi câu này tất nhiên là người biết rõ quan hệ của Lộ Ngôn Hề với Mộ Hoa, Lộ Ngôn Hề xuất hiện ở đây chỉ có thể là đến tìm Mộ Hoa.
"Ừm, Hoa Hoa còn phải làm việc."
Hai người họ ngồi lên xe.
Lộ Ngôn Hề nghiêng đầu nhìn Tống Tuy cười: "Anh Tuy, cảm ơn anh đã đến đón em."
Tống Tuy quay đầu nhìn cô, im lặng vài giây rồi nhẹ nhàng đáp cô "Ừm", sau đó hỏi cô: "Em muốn ăn gì?"
"Em lâu rồi chưa về, không rõ bây giờ Giang Thành có món gì ngon, anh Tuy chọn đi."
"Vậy thì đến Đào Viên trại?"
Đạo Viên trại là một nhà hàng tự nhân, Lộ Ngôn Hề trước đây thích nhất là đến đó ăn.
Mặc dù trước đây cô thích đến Đào Viên trại ăn nhất, nhưng trong ấn tượng của cô, Tống Tuy mới chỉ cùng cô với mọi người đến đó một lần trong dịp sinh nhật cô năm lớp tám.
Ngày trước cô không giao tiếp nhiều với Tống Tuy. Hơn nữa sau khi cô lên cấp ba, Tống Tuy lại càng cách xa Giang Thành đi học ở đại học Bắc Thành, một năm cũng chỉ về có hai lần, từ đó hai người họ giao tiếp lại càng ít.
Dưới tình huống như thế này, anh lại biết cô thích đến Đào Viên trại ăn cơm.
"Được chứ."
Trên đường đi đến Đào Viên trại, hai người không thể nào cứ im lặng mãi như vậy được, Lộ Ngôn Hề cũng không cho phép họ luôn im lặng như vậy.
"Anh Tuy, về chuyện bệnh nhân kia của anh đã giải quyết ổn thỏa chưa ạ?"
"Ừm, cũng không phải vấn đề gì lớn, tình trạng cũng đã ổn định, là do đột nhiên có việc khác nên mới trì hoãn thời gian. Ngày mai cả ngày anh đều không có việc gì, em cần mua những đồ gì, buổi tối về viết ra một tờ giấy, ngày mai chúng ta cứ theo đó mà đi mua."
Còn không quên nhắc cô viết ra cần mua gì, đây chính là Tống Tuy làm việc gì vẫn có trình tự như mọi khi.
"Hôm nay cả ngày đều ở Mộ Gia hay là cùng với Mộ Hoa đi đâu chơi?"
Tống Tuy chủ động tìm chủ đề nói, đừng nói là người ngoài, kể cả người trong nhà Tống Gia cùng chưa từng thấy qua. Nếu như bây giờ có mặt người khác ở đây, có lẽ bị dọa rơi mất hàm.
Lộ Ngôn Hề lại sớm đã quen với việc đó.
Ở kiếp trước khi nằm treen giường bệnh ba năm, cô không hề nói chuyện, hầu hết đều là Tống Tuy, một người ít nói chuyện trong mắt người ngoài chủ động bắt đầu trò chuyện và khiến bầu không khí bớt u ám, buồn tẻ.
"Hoa Hoa rất bận, bọn em không ra ngoài chơi, em cũng không ở Mộ Gia lâu, em đi thăm ba mẹ em."
Tống Tuy ngừng lại một hồi, nhìn về phía cô, thấy sắc mặt cô không có vẻ buồn rầu mà vẫn mỉm cười, anh quay mặt đi, "Mộ Hoa đi cùng em sao?"
"Không, em tự đi."
"Lần sau nếu có đi thăm bác phụ với bác mẫu thì cũng đừng đi một mình, tìm một người cùng em đi." Nếu tính theo độ tuổi, ba mẹ Lộ Ngôn Hề thực chất lớn tuổi hơn ba mẹ Tống Tuy.
"Em vốn dĩ cũng tính là không đi thăm một mình, đây không phải là do anh Tuy đột nhiên có việc cần làm, kế hoạch không thể thay đổi kịp."
Cô không né tránh điều gì, thẳng thắn nói ra.
Tống Tuy lại làn nữa quay đầu về phía cô, nhìn chằm chằm cô.
Lộ Ngôn Hề thấy ánh mắt anh như vậy liền cười: "Lần sau nếu có đi thăm ba mẹ em, em sẽ chọn lúc anh Tuy không bận, anh Tuy không muốn em đi một mình, đến lúc đó thì anh phải đi cùng em nha."
"Ừm." Tống Tuy thu hồi ánh mắt, tập trung lái xe.
Biểu cảm không một chút thay đổi.
"Chuyện mở tiệm bánh ngọt chuẩn bị đến đâu rồi? Có cần anh giúp đỡ gì không?"
"Em đang hợp tác với một người bạn, cô ấy đang ở trong nước, những gì cần chuẩn bị hầu như cô ấy đều chuẩn bị rồi, tạm thời không cần sự giúp đỡ đâu ạ."
"Nếu như có chỗ nào cần giúp đỡ thì cứ nói." Dừng một chút, Tống Tuy nói thêm, "Em có việc gì không tìm anh giúp đỡ, mẹ anh biết được lại than thở. Không muốn tìm anh, thì có thể tìm ba mẹ anh, An Hân hoặc là.. A Hoài."
"Một việc không làm phiền hai người, câu nói này dùng ở đây tuy không hợp lý cho lắm, nhưng ý nghĩa lại gần như nhau. Em nếu như đã làm phiền anh Tuy trước, thì sau này cũng sẽ đến làm phiền anh, liền không đi làm phiền người khác nữa, như vậy em chỉ nợ ân tình của một mình anh, đơn giản không quá phức tạp, dễ dàng cho việc báo đáp, chỉ mong anh Tuy không chê em phiền."
".. Sẽ không."
Nói một hồi hai người đã đến Đào Viên trại.
Trên đường đi đến đây, Tống Tuy đã đặt phòng trước.
Các nhà hàng tư nhân như Đào Viên trại đây thường yêu cầu đặt trước ít nhất hai ngày, vậy mà Tống Tuy có thể đặt phòng riêng trước nửa giờ, có thể thấy anh có quan hệ qua lại với chủ của Đào Viên trại, bởi vì anh đã là khách thường xuyên được hưởng các ưu đãi VIP.
Là do có quan hệ qua lại với chủ của Đào Viên trại hay chỉ là khách quen, Tống Tuy lại có một phòng riêng độc quyền ở đây, có lẽ anh chỉ là khách quen ở đây.
Phòng riêng rất yên tĩnh cũng được bố trí rất trang nhã.
Thoạt nhìn qua, ngay cả một vật trang trí nhỏ cũng là phong cách mà Lộ Ngôn Hề thích.
Tống Tuy bảo Lộ Ngôn Hề đặt món, Lộ Ngôn Hề không từ chối, Đào Viên trại là một nhà hàng tư nhân lâu đời nên dù món ăn có thay đổi cũng không thay đổi nhiều.
Đó vẫn là Đào Viên trại mà cô quen thuộc.
"Đi thăm ba mẹ mình."
Ba mẹ cô mất do thi hành nhiệm vụ, được chôn cất tại nghĩa trang Giang Thành.
Nghe cô nhắc đến ba mẹ, Mộ Hoa cũng không suy nghĩ gì nhiều. "Có cần mình đi cùng cậu không?"
"Không cần, mình tự đi cũng được, mình biết cậu rất bận, cậu mau đi làm đi, đợi mình thu xếp bên này ổn thỏa rồi hẹn cậu sau." Mộ Hoa không những phải quản lý công ty, trong tay còn đang có hai nghệ sĩ đang hoạt động nên rất bận.
Nghĩ rằng cô muốn một mình nói chuyện với ba mẹ, Mộ Hoa cũng không khăng khăng nữa, "Được, vậy có việc gì liên lạc cho mình."
Không cần Lộ Ngô Hề tiễn, Mộ Hoa tự gọi xe đến công ty, Lộ Ngôn Hề ngồi lên xe lái vè phái nghĩa trang.
Cô hôm nay vốn dĩ không định đi mua đồ, điều đầu tiên cô muốn làm khi về nước đương nhiên là đến nghĩa trang thăm ba mẹ. Đáng lẽ là muốn cùng Tống Tuy cùng đi, nhưng Tống Tuy đột nhiên có việc gấp, nên để lần sau vậy.
Dưới chân núi cô mua hai bó hoa cúc, đi lên trên núi.
Ba mẹ cô là được chôn cùng nhau.
Lộ Ngôn Hề đặ bó hoa cúc trước bia mộ, cúi lạy ba cái trước mộ rồi ngồi xuống, không nói một lời. Vừa ngồi liền ngồi mấy tiếng đồng hồ, cho đến khi Tống Tuy gọi điện thoại đến.
"Ngôn Ngôn, xin lỗi, bây giờ anh mới xong việc. Hôm nay có lẽ hơi muộn rồi, ngày mai anh lại cùng em đi mua đồ, có muốn ra ngoài ăn bữa cơm không? Anh đến đón em."
Lộ Ngôn Hề ngước nhìn, thế mà mặt trời đã lặn ở phía Tây, mới phát hiện hóa ra đã muộn như vậy rồi.
"Không sao, em cũng không vội."
Không hỏi tại sao anh lại muốn ra ngoài ăn cơm mà không phải ở nhà, chỉ nói: "Em bây giờ đang ở bên ngoài, không ở nhà, anh Tuy không cần đến đón em, gửi cho em địa chỉ, em trực tiếp qua đó là được."
"Anh đến đón em."
Thôi được rồi.
"Em ở tả ngạn."
Mộ Gia chính là ở tả ngạn, là một khu biệt thự, gần nghĩa trang hơn Ngọc Tịnh Viên của Lộ Gia và Tống Gia. Lộ Ngôn Hề định lái xe đến để ở nhà Mộ Gia, dù sao thì trước đó cô cũng có nói với Tống Tuy là cô không có xe, đi mua đồ không được tiện. Cái cớ này cần dùng một khoảng thời gian nên xe bây giờ lái xe về nhà không thích hợp lắm.
Ba Mộ Hoa với bạn bè tụ họp đi du lịch rồi nên không ở nhà, Lộ Ngôn Hề trực tiếp lái xe đến Mộ Gia để, đứng ở cửa đợi Tống Tuy đến đón.
Xe Tống Tuy đỗ ở ngoài của Mộ Gia.
"Chỉ một mình?" Anh xuống xe mở cửa ghế phụ cho Lộ Ngôn Hề.
Hỏi câu này tất nhiên là người biết rõ quan hệ của Lộ Ngôn Hề với Mộ Hoa, Lộ Ngôn Hề xuất hiện ở đây chỉ có thể là đến tìm Mộ Hoa.
"Ừm, Hoa Hoa còn phải làm việc."
Hai người họ ngồi lên xe.
Lộ Ngôn Hề nghiêng đầu nhìn Tống Tuy cười: "Anh Tuy, cảm ơn anh đã đến đón em."
Tống Tuy quay đầu nhìn cô, im lặng vài giây rồi nhẹ nhàng đáp cô "Ừm", sau đó hỏi cô: "Em muốn ăn gì?"
"Em lâu rồi chưa về, không rõ bây giờ Giang Thành có món gì ngon, anh Tuy chọn đi."
"Vậy thì đến Đào Viên trại?"
Đạo Viên trại là một nhà hàng tự nhân, Lộ Ngôn Hề trước đây thích nhất là đến đó ăn.
Mặc dù trước đây cô thích đến Đào Viên trại ăn nhất, nhưng trong ấn tượng của cô, Tống Tuy mới chỉ cùng cô với mọi người đến đó một lần trong dịp sinh nhật cô năm lớp tám.
Ngày trước cô không giao tiếp nhiều với Tống Tuy. Hơn nữa sau khi cô lên cấp ba, Tống Tuy lại càng cách xa Giang Thành đi học ở đại học Bắc Thành, một năm cũng chỉ về có hai lần, từ đó hai người họ giao tiếp lại càng ít.
Dưới tình huống như thế này, anh lại biết cô thích đến Đào Viên trại ăn cơm.
"Được chứ."
Trên đường đi đến Đào Viên trại, hai người không thể nào cứ im lặng mãi như vậy được, Lộ Ngôn Hề cũng không cho phép họ luôn im lặng như vậy.
"Anh Tuy, về chuyện bệnh nhân kia của anh đã giải quyết ổn thỏa chưa ạ?"
"Ừm, cũng không phải vấn đề gì lớn, tình trạng cũng đã ổn định, là do đột nhiên có việc khác nên mới trì hoãn thời gian. Ngày mai cả ngày anh đều không có việc gì, em cần mua những đồ gì, buổi tối về viết ra một tờ giấy, ngày mai chúng ta cứ theo đó mà đi mua."
Còn không quên nhắc cô viết ra cần mua gì, đây chính là Tống Tuy làm việc gì vẫn có trình tự như mọi khi.
"Hôm nay cả ngày đều ở Mộ Gia hay là cùng với Mộ Hoa đi đâu chơi?"
Tống Tuy chủ động tìm chủ đề nói, đừng nói là người ngoài, kể cả người trong nhà Tống Gia cùng chưa từng thấy qua. Nếu như bây giờ có mặt người khác ở đây, có lẽ bị dọa rơi mất hàm.
Lộ Ngôn Hề lại sớm đã quen với việc đó.
Ở kiếp trước khi nằm treen giường bệnh ba năm, cô không hề nói chuyện, hầu hết đều là Tống Tuy, một người ít nói chuyện trong mắt người ngoài chủ động bắt đầu trò chuyện và khiến bầu không khí bớt u ám, buồn tẻ.
"Hoa Hoa rất bận, bọn em không ra ngoài chơi, em cũng không ở Mộ Gia lâu, em đi thăm ba mẹ em."
Tống Tuy ngừng lại một hồi, nhìn về phía cô, thấy sắc mặt cô không có vẻ buồn rầu mà vẫn mỉm cười, anh quay mặt đi, "Mộ Hoa đi cùng em sao?"
"Không, em tự đi."
"Lần sau nếu có đi thăm bác phụ với bác mẫu thì cũng đừng đi một mình, tìm một người cùng em đi." Nếu tính theo độ tuổi, ba mẹ Lộ Ngôn Hề thực chất lớn tuổi hơn ba mẹ Tống Tuy.
"Em vốn dĩ cũng tính là không đi thăm một mình, đây không phải là do anh Tuy đột nhiên có việc cần làm, kế hoạch không thể thay đổi kịp."
Cô không né tránh điều gì, thẳng thắn nói ra.
Tống Tuy lại làn nữa quay đầu về phía cô, nhìn chằm chằm cô.
Lộ Ngôn Hề thấy ánh mắt anh như vậy liền cười: "Lần sau nếu có đi thăm ba mẹ em, em sẽ chọn lúc anh Tuy không bận, anh Tuy không muốn em đi một mình, đến lúc đó thì anh phải đi cùng em nha."
"Ừm." Tống Tuy thu hồi ánh mắt, tập trung lái xe.
Biểu cảm không một chút thay đổi.
"Chuyện mở tiệm bánh ngọt chuẩn bị đến đâu rồi? Có cần anh giúp đỡ gì không?"
"Em đang hợp tác với một người bạn, cô ấy đang ở trong nước, những gì cần chuẩn bị hầu như cô ấy đều chuẩn bị rồi, tạm thời không cần sự giúp đỡ đâu ạ."
"Nếu như có chỗ nào cần giúp đỡ thì cứ nói." Dừng một chút, Tống Tuy nói thêm, "Em có việc gì không tìm anh giúp đỡ, mẹ anh biết được lại than thở. Không muốn tìm anh, thì có thể tìm ba mẹ anh, An Hân hoặc là.. A Hoài."
"Một việc không làm phiền hai người, câu nói này dùng ở đây tuy không hợp lý cho lắm, nhưng ý nghĩa lại gần như nhau. Em nếu như đã làm phiền anh Tuy trước, thì sau này cũng sẽ đến làm phiền anh, liền không đi làm phiền người khác nữa, như vậy em chỉ nợ ân tình của một mình anh, đơn giản không quá phức tạp, dễ dàng cho việc báo đáp, chỉ mong anh Tuy không chê em phiền."
".. Sẽ không."
Nói một hồi hai người đã đến Đào Viên trại.
Trên đường đi đến đây, Tống Tuy đã đặt phòng trước.
Các nhà hàng tư nhân như Đào Viên trại đây thường yêu cầu đặt trước ít nhất hai ngày, vậy mà Tống Tuy có thể đặt phòng riêng trước nửa giờ, có thể thấy anh có quan hệ qua lại với chủ của Đào Viên trại, bởi vì anh đã là khách thường xuyên được hưởng các ưu đãi VIP.
Là do có quan hệ qua lại với chủ của Đào Viên trại hay chỉ là khách quen, Tống Tuy lại có một phòng riêng độc quyền ở đây, có lẽ anh chỉ là khách quen ở đây.
Phòng riêng rất yên tĩnh cũng được bố trí rất trang nhã.
Thoạt nhìn qua, ngay cả một vật trang trí nhỏ cũng là phong cách mà Lộ Ngôn Hề thích.
Tống Tuy bảo Lộ Ngôn Hề đặt món, Lộ Ngôn Hề không từ chối, Đào Viên trại là một nhà hàng tư nhân lâu đời nên dù món ăn có thay đổi cũng không thay đổi nhiều.
Đó vẫn là Đào Viên trại mà cô quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.