Chương 51
Túy Trung Kiếm
28/11/2024
Hồng Duệ vừa mới lên tiếng nghi ngờ thực lực của hộ vệ có chút xấu hổ, nhất thời không biết lời mình nói có lọt vào tai người ta hay không, lại nghe thấy tiểu thư nhà mình nhỏ giọng nói:
"Trước tiên hỏi rõ mục đích thực sự của bọn chúng đã, nếu chỉ là cầu tài thì cứ cho bọn chúng, tránh vì chút tài sản ngoài thân mà gây thêm thương vong."
Nam tử trẻ tuổi nghiêm mặt gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó xoay người đi về phía trước xe ngựa để thương lượng với tên đầu lĩnh sơn tặc.
Hồng Duệ thấy người đi rồi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trước đây không hề phát hiện ra, người này gan dạ hơn đám hộ vệ trong phủ nhiều." Giọng nói rất nhỏ, như thể sợ người bên ngoài chưa đi xa nghe thấy.
Giang Tự không nỡ vạch trần, đối với người luyện võ mà nói, dù cách một khoảng cũng có thể nghe rõ lời các nàng nói, bất đắc dĩ nói: "Dù sao cũng là người mà Tôn bá trăm ngàn dặn dò bảo chúng ta mang theo, chắc chắn là có chỗ hơn người, không thể xem thường."
Trước khi khởi hành từ Bùi phủ, Giang Tự đã nói chuyện đến Phần Dương thăm người thân cho Tôn bá ở Thanh Tự viện biết, nhờ ông sau khi Bùi Giác về phủ thì nhắn lại giúp.
Tôn bá biết tình hình ở Phần Dương, thấy khuyên can không được bèn cử nam tử trẻ tuổi Chu Bân kia đi theo, nói dù là làm việc vặt hay hộ vệ cũng được, nhất định phải đi theo trong đội ngũ thì ông mới yên tâm, mới có thể báo cáo lại với Đại công tử.
Giang Tự cũng từng tò mò về lai lịch của Chu Bân, dù sao nhìn hành động của hắn tuy có chút cứng nhắc, nhưng trông không giống hộ vệ do Bùi phủ thuê. Nhưng khi hỏi Tôn bá thì Tôn bá chỉ cười ha hả, nói có gì thắc mắc thì cứ đi hỏi Đại công tử, ông già này cái gì cũng không biết, Giang Tự đành phải thôi.
Hồng Duệ vẫn còn lo lắng: "Dù sao song quyền nan địch tứ thủ, chỉ một mình hắn lợi hại..."
Lời còn chưa dứt, phía trước xe ngựa mơ hồ truyền đến tiếng gầm gừ không kiên nhẫn của tên đầu lĩnh sơn tặc.
"Đừng nói nhảm với lão tử nữa! Tiền thì lão tử muốn, đàn bà lão tử cũng muốn! Không muốn c.h.ế.t thì cút sang một bên cho lão tử, đừng chắn đường vướng víu!"
Đám hộ vệ thấy đám người này hung hăng như vậy, trong mắt không khỏi thêm vài phần tức giận.
Chu Bân đứng ở đầu hàng đang cố gắng thương lượng nhưng bị phớt lờ, nghe vậy sắc mặt cũng trầm xuống, tay phải lặng lẽ nắm chặt chuôi đao bên hông.
Tên đầu lĩnh sơn tặc khiêu khích nhìn lướt qua mọi người, cười lạnh một tiếng, ý chỉ nói: "Chủ nhà các ngươi chỉ bỏ chút bạc thuê các ngươi làm việc, chứ không bỏ tiền mua mạng các ngươi đâu, nên suy nghĩ cho kỹ..."
Lời này rõ ràng là đang ly gián, có tên tùy tùng nhát gan của Bùi phủ đã đảo mắt bắt đầu quan sát rừng cây xung quanh, dường như đang tính toán cơ hội bỏ chạy.
Chu Bân nhíu mày, đang định lên tiếng trấn an thì thấy tên đầu lĩnh sơn tặc kia vậy mà thừa dịp lòng người d.a.o động liền đột nhiên ra tay, giơ đao trong tay lên hung hăng c.h.é.m xuống.
"Anh em, cướp tiền và đàn bà cho lão tử!"
Vừa dứt lời, đám sơn tặc còn lại lập tức hò hét một tiếng, vẻ mặt hưng phấn ào ào xông lên, đám hộ vệ vội vàng giơ đao lên chống trả, bảo vệ xung quanh xe ngựa.
Chu Bân từ lúc tên đầu lĩnh sơn tặc có động tĩnh liền quả quyết rút đao chắn trước mặt hắn, sau một hồi giao đấu lại kinh ngạc phát hiện chiêu thức của người này không giống loại tầm thường. Nhìn thì tùy ý c.h.é.m lung tung, nhưng đều có quy luật trong đó, không khỏi nghiêm mặt, càng thêm cẩn thận.
Nhưng đánh tới đánh lui, Chu Bân bỗng nhiên phát hiện có gì đó không đúng, tên đầu lĩnh sơn tặc dường như cố ý dẫn hắn đến gần xe ngựa!
Hỏng rồi!
"Trước tiên hỏi rõ mục đích thực sự của bọn chúng đã, nếu chỉ là cầu tài thì cứ cho bọn chúng, tránh vì chút tài sản ngoài thân mà gây thêm thương vong."
Nam tử trẻ tuổi nghiêm mặt gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó xoay người đi về phía trước xe ngựa để thương lượng với tên đầu lĩnh sơn tặc.
Hồng Duệ thấy người đi rồi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trước đây không hề phát hiện ra, người này gan dạ hơn đám hộ vệ trong phủ nhiều." Giọng nói rất nhỏ, như thể sợ người bên ngoài chưa đi xa nghe thấy.
Giang Tự không nỡ vạch trần, đối với người luyện võ mà nói, dù cách một khoảng cũng có thể nghe rõ lời các nàng nói, bất đắc dĩ nói: "Dù sao cũng là người mà Tôn bá trăm ngàn dặn dò bảo chúng ta mang theo, chắc chắn là có chỗ hơn người, không thể xem thường."
Trước khi khởi hành từ Bùi phủ, Giang Tự đã nói chuyện đến Phần Dương thăm người thân cho Tôn bá ở Thanh Tự viện biết, nhờ ông sau khi Bùi Giác về phủ thì nhắn lại giúp.
Tôn bá biết tình hình ở Phần Dương, thấy khuyên can không được bèn cử nam tử trẻ tuổi Chu Bân kia đi theo, nói dù là làm việc vặt hay hộ vệ cũng được, nhất định phải đi theo trong đội ngũ thì ông mới yên tâm, mới có thể báo cáo lại với Đại công tử.
Giang Tự cũng từng tò mò về lai lịch của Chu Bân, dù sao nhìn hành động của hắn tuy có chút cứng nhắc, nhưng trông không giống hộ vệ do Bùi phủ thuê. Nhưng khi hỏi Tôn bá thì Tôn bá chỉ cười ha hả, nói có gì thắc mắc thì cứ đi hỏi Đại công tử, ông già này cái gì cũng không biết, Giang Tự đành phải thôi.
Hồng Duệ vẫn còn lo lắng: "Dù sao song quyền nan địch tứ thủ, chỉ một mình hắn lợi hại..."
Lời còn chưa dứt, phía trước xe ngựa mơ hồ truyền đến tiếng gầm gừ không kiên nhẫn của tên đầu lĩnh sơn tặc.
"Đừng nói nhảm với lão tử nữa! Tiền thì lão tử muốn, đàn bà lão tử cũng muốn! Không muốn c.h.ế.t thì cút sang một bên cho lão tử, đừng chắn đường vướng víu!"
Đám hộ vệ thấy đám người này hung hăng như vậy, trong mắt không khỏi thêm vài phần tức giận.
Chu Bân đứng ở đầu hàng đang cố gắng thương lượng nhưng bị phớt lờ, nghe vậy sắc mặt cũng trầm xuống, tay phải lặng lẽ nắm chặt chuôi đao bên hông.
Tên đầu lĩnh sơn tặc khiêu khích nhìn lướt qua mọi người, cười lạnh một tiếng, ý chỉ nói: "Chủ nhà các ngươi chỉ bỏ chút bạc thuê các ngươi làm việc, chứ không bỏ tiền mua mạng các ngươi đâu, nên suy nghĩ cho kỹ..."
Lời này rõ ràng là đang ly gián, có tên tùy tùng nhát gan của Bùi phủ đã đảo mắt bắt đầu quan sát rừng cây xung quanh, dường như đang tính toán cơ hội bỏ chạy.
Chu Bân nhíu mày, đang định lên tiếng trấn an thì thấy tên đầu lĩnh sơn tặc kia vậy mà thừa dịp lòng người d.a.o động liền đột nhiên ra tay, giơ đao trong tay lên hung hăng c.h.é.m xuống.
"Anh em, cướp tiền và đàn bà cho lão tử!"
Vừa dứt lời, đám sơn tặc còn lại lập tức hò hét một tiếng, vẻ mặt hưng phấn ào ào xông lên, đám hộ vệ vội vàng giơ đao lên chống trả, bảo vệ xung quanh xe ngựa.
Chu Bân từ lúc tên đầu lĩnh sơn tặc có động tĩnh liền quả quyết rút đao chắn trước mặt hắn, sau một hồi giao đấu lại kinh ngạc phát hiện chiêu thức của người này không giống loại tầm thường. Nhìn thì tùy ý c.h.é.m lung tung, nhưng đều có quy luật trong đó, không khỏi nghiêm mặt, càng thêm cẩn thận.
Nhưng đánh tới đánh lui, Chu Bân bỗng nhiên phát hiện có gì đó không đúng, tên đầu lĩnh sơn tặc dường như cố ý dẫn hắn đến gần xe ngựa!
Hỏng rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.