Gả Cho Ca Ca Ma Ốm Của Nam Chính
Chương 150
Ngũ Đóa Ma Cô
16/06/2024
Bởi vì tin tức này mà trong lòng Lục Tuyết Dung vui sướng không thôi, nàng ta cảm thấy cả người đều nhẹ nhõm hơn rất nhiều, những đám khói mịt mù trước đây cứ quấn quanh nàng ta không chịu biến mất đã tản ra, giờ đây trên đỉnh đầu nàng ta là một khoảng trời quang đãng trong xanh.
“Nếu phụ thân đã nói thế rồi thì chàng tham gia đi.” Nàng ta dịu dàng nói với Hạ Văn Cảnh: “Cho dù có thế nào đi chăng nữa thì chúng ta cũng không thể vì tước vị mà làm người không có tiền đồ.”
Hạ Văn Cảnh cũng đáp lại ngay: “Đương nhiên!”
Hắn ta há có thể vì tước vị mà chấp nhận làm một đồ bỏ đi không có tiền đồ? Như vậy chẳng bằng chết đi cho rồi!
“Đại ca có rất nhiều thư tịch, chàng đi hỏi mượn Đại ca một ít về nhé?” Lục Tuyết Dung đưa ra cho hắn ta một chủ ý.
Hạ Văn Cảnh nghe vậy thì đứng dậy ngay: “Bây giờ ta đi luôn.”
Chỉ còn hơn một tháng nữa là cuộc thi bắt đầu, thời gian rất gấp rút, nhưng cho dù thế nào thì hắn ta cũng không được thi trượt!
Nếu không thì sẽ khiến phụ thân coi thường hắn ta!
Hạ Văn Chương không biết chuyện này, phụ thân không nói với hắn. Tước vị là do hắn đẩy đi, sau này có xảy ra chuyện gì thì cũng không phải phần của hắn.
Thông qua lời kể của đệ đệ, hắn ta nghe thấy được mẫu thân nói ‘Lão Đại có tiền đồ’ thì không nhịn được mà mỉm cười.
“Được.” Cũng vì vậy mà giọng hắn cũng không khỏi dịu dàng hơn chút: “Ta tìm sách cho đệ.”
Thế là hai huynh đệ bọn họ bắt đầu vùi đầu vào đọc sách.
Hạ Văn Cảnh còn xin nghỉ với Thái tử.
Thái tử nghe thấy hắn ta nói muốn tham gia thi cử thì hơi bất ngờ, sau khi biết được lý do sự việc thì sảng khoái nói: “Ngươi đi đi! Thi tốt vào!”
Hắn ta là con trai có tiền đồ nhất của phụ thân, thế thì thuộc hạ của hắn ta cũng không được kém cỏi.
Thái tử cho Hạ Văn Cảnh nghỉ phép có lương, để cho hắn ta ở nhà đọc sách, chuẩn bị cho kỳ thi vào tháng mười một.
Chớp mắt đã tới tháng mười một.
Hạ Văn Chương là người có kinh nghiệm nên người nhà không lo cho hắn lắm mà chỉ động viên cổ vũ cho Hạ Văn Cảnh.
Hầu gia còn an ủi hắn ta: “Đừng lo, nếu như thi rớt—”
“Chắc chắn tên con sẽ xuất hiện trên bảng!” Hạ Văn Cảnh không đợi phụ thân nói xong đã ngắt lời ông.
Không thể trúng cử thì hắn ta chỉ có thể kế thừa tước vị? Tranh giành tước vị với đệ đệ nhỏ hơn hắn ta hai mươi tuổi? Hạ Văn Cảnh sẽ xấu hổ chết!
Hầu gia cười mỉm rồi vỗ vai hắn ta: “Phụ thân biết con có bản lĩnh, đi đi.”
Hai huynh đệ một trước một sau vào trường thi.
Đợi đến khi bọn họ thi xong thì cũng đã sắp tới tháng mười hai. Bụng của Hầu phu nhân đã rất to, qua hơn hai tháng nữa là sẽ lâm bồn.
Thấy hai con trai quay về đều gầy đi rõ ràng thì bà hơi đau lòng: “Mau, quay về nghỉ ngơi cho tốt.”
Sau khi trở về, Hạ Văn Cảnh vùi đầu vào lòng tức phụ mình.
Hạ Văn Chương vẫn còn chống đỡ được, hắn ôm eo tức phụ rồi ngồi xuống chậm rãi nói chuyện.
Thê tử hắn cũng đã mang thai năm tháng nên bụng nàng cũng đã căng tròn, điều này càng làm hiện rõ lên thân hình nhỏ nhắn của tức phụ, hắn nhìn thấy mà không khỏi kinh ngạc.
“Ấy, tiểu gia hỏa đang động đậy nè.” Bỗng nhiên bụng Vu Hàn Châu bị đá một cái, nàng cười kéo lấy tay của Vu Hàn Chương ấn vào trên bụng nàng: “Mau, đạp phụ thân con một cái đi.”
Lòng bàn tay của Hạ Văn Chương vừa mới chạm vào bụng nàng thì cảm nhận được ngay một cú đá nhỏ, thế là hắn thấy cực kỳ mới lạ: “Vậy mà hài nhi có thể nghe hiểu được lời của chúng ta sao?”
“Trùng hợp mà thôi.” Vu Hàn Châu cười lớn rồi nói.
Quả nhiên sau đó đứa nhỏ lại đá bừa thêm hai cái nữa nhưng không hề trúng vào tay của Hạ Văn Chương.
Phu thê hai người ngồi xuống nói chuyện, Vu Hàn Châu hỏi hắn: “Chàng thi thế nào? Có nắm chắc được không?”
Cái nắm chắc này không phải là có thể trung cử hay không mà là có thể trở thành đầu bảng được hay không.
Hạ Văn Chương bình thản nói: “Nắm chắc vài phần.”
Còn cụ thể là mấy phần thì hắn không nói, Vu Hàn Châu cũng không hỏi, cho dù kết quả thế nào thì hắn cũng đã rất lợi hại.
Kỳ thi Hội diễn ra vào tháng ba năm sau. Trước năm mới Hạ Văn Chương không muốn đọc sách tiếp nữa mà quay về với nghề cũ, hắn dự định trước năm mới sẽ cho ra một cuốn thoại bản.
Tức phụ và mẫu thân đều đang mang thai, không tiện ra ngoài, nhận được những lời mời bình thường thì đều sẽ không đi mà suốt ngày chỉ ở trong nhà rồi kêu buồn chán. Mua ít thoại bản về sai nha hoàn đọc cho hai người thì hai người lại chê không hay.
Thế nên Hạ Văn Chương định ra tay, viết ra một cuốn thoại bản thật thú vị.
Cuốn “Thiếu niên cơ giáp” của hắn còn chưa viết xong, đã nhận được không biết bao nhiêu là thư giục ra chương mới, sau này hắn lệnh cho Trần chưởng quỹ nói một tiếng ở Thường Thanh thư cục là hắn phải tham gia thi cử thì thư giục ra chương mới mới giảm đi đôi chút, thế nhưng lượng thư cổ vũ lại tăng nhiều lên.
Lần này hắn viết một câu chuyện của một vị tướng quân và một kỹ nữ, muốn th.ô tục bao nhiêu thì có th.ô tục bấy nhiêu, muốn có kí.ch thích bao nhiêu thì kí.ch thích bấy nhiêu. Đây chính là kiểu mà Vu Hàn Châu và Hầu phu nhân thích.
Tức phụ và mẫu thân thì vui vẻ, còn phần nhiều người đọc ‘Thiếu niên cơ giáp’ thì lại chẳng vui vẻ gì, bọn họ cứ hết lần này đến lần khác yêu cầu thông qua Thường Thanh thư cục: “Ngươi có thời gian đi viết cái khác thì sao lại không có thời gian viết quyển cơ giáp kia?”
“Gián đoạn sở thích của bọn ta, thật sự là vô vị!”
“Những cuốn đã ra từ khi trước ta đều đã đọc đi đọc lại mười mấy lần, gần như đã có thể đọc thuộc lòng một cách trôi chảy rồi, đến bao giờ ngươi mới viết tiếp đây?”
Hạ Văn Chương đều không đáp lại.
Đón Tết xong hắn phải tiếp tục đọc sách, chuẩn bị cho kỳ thi Hội, sau đó là thụ quan.
Hơn nữa, hắn tính đến tháng tư là tức phụ sẽ lâm bồn, hắn còn muốn chăm sóc cho nàng một chút. Đợi đến khi đứa nhỏ ra đời thì hắn vừa phải thương yêu hài tử vừa phải chăm sóc tức phụ đang ở cữ, còn phải làm quan, làm gì có thời gian viết thoại bản?
Vậy nên để sau rồi tính. Truyện Đô Thị
Bao giờ có thời gian rồi viết sau.
Nói như vậy thì ngày yết bảng cũng đã đến. Đầy tớ trong phủ đi xem kết quả, sau đó rất vui vẻ chạy về báo tin.
“Đại gia lại là đầu bảng!”
“Nhị gia cũng được đề tên trên bảng!”
Hạ Văn Cảnh xếp dưới ba mươi, cũng không coi là kém. Nhưng so với Hạ Văn Chương thì vẫn là kém hơn chút.
Trong quý phủ chẳng có mấy người quan tâm thành tích của hắn ta là tốt hay xấu, dù sao thì có thể được đề tên trên bảng đã là chuyện vui rồi, mọi người đều tới chúc mừng hắn, sau đó tới Trường Thanh viện chúc mừng rồi tới chúc mừng Hầu phu nhân.
“Đến cả lần thi thứ hai mà Đại gia cũng vẫn đứng đầu bảng, đây là học vấn tốt đến mức nào đây?” Đám đầy tớ sôi nổi cảm thán.
Hạ Văn Chương nghe thấy vậy thì gương mặt trước giờ vẫn luôn thản nhiên của hắn cũng lộ ra một chút nhẹ nhõm.
Tất nhiên hắn tự tin về học vấn của mình, nhưng ngoài kia cũng có rất nhiều người giỏi, hắn cũng không chắc chắn có thể lại tiếp tục lấy được ngôi đầu bảng. Kết quả giành được giải Nguyên khiến cho hắn cũng vui sướng không thôi.
“Ta tới chỗ Tôn tiên sinh một chuyến.” Hắn thay quần áo, hôn một cái lên trán tức phụ rồi đi ra ngoài.
Lúc đi hắn còn kéo cả Hạ Văn Cảnh đi cùng. Trong khoảng thời gian từ khi ôn thi đến nay, Hạ Văn Cảnh cũng đã đi theo hắn nghe không ít bài giảng.
Tôn tiên sinh cũng đã sai người đi xem bảng từ lâu, lúc này ông đang đắc ý—Ông có thể không đắc ý sao? Mắt nhìn người của ông sắc bén như thế, đệ tử cuối cùng mà ông chọn là người trẻ có tiền đồ như vậy.
Tới chỗ Tôn tiên sinh xong Hạ Văn Cảnh lại tới chỗ Thái tử để báo lại một lần nữa.
Hạ Văn Chương không đi cùng với hắn ta mà về thẳng phủ.
Hầu gia biết tin xong thì lại vui mừng khôn xiết. Hai nhi tử của ông đều trúng cử nhân, trong đó đứa lớn hai lần đứng đầu bảng, đây là chuyện quang vinh đến nhường nào chứ?
Ngay cả Hoàng thượng cũng khen ông ở trên triều.
Uống xong vài lượt rượu, Hầu gia cảm thán với đích thê: “Sao có thể ngờ được sẽ có ngày hôm nay cơ chứ? Chương Nhi thực sự mang vinh quang về nhà!”
Đại nhi tử đạt được quang vinh, Thường Thanh thư cục, trường dạy vỡ lòng, hai lần đạt được giải Nguyên. Mỗi một việc đều không phải là vì có được hào quang của Hầu phủ mà là do bản lĩnh thật sự của hắn.
Vậy nên càng khó có được.
“Đúng vậy, ai có thể ngờ được chứ?” Hầu phu nhân cũng sững sờ.
Nếu như là ba năm trước thì tâm nguyện lớn nhất của bà chính là đại nhi tử có thể sống nhiều hơn được vài năm, sống qua hai mươi tuổi, nếu như có thể cưới một người thê tử, có được chút máu mủ ruột thịt cũng đã là được Phật bảo hộ.
Ai có thể ngờ được sẽ có ngày hôm nay chứ? Thế mà hắn lại xuất sắc như vậy.
Lúc này Hầu gia cũng không muốn nói thêm gì nữa, Văn Cảnh thích hợp làm thế tử hơn. Đứa lớn vừa khỏe lên thì lại càng giống như viên minh châu bị phủ một lớp bụi bẩn, một khi bụi bẩn bị thổi đi thì sẽ tản ra một loại hào quang khiến người ta không thể nào xem nhẹ. So với hắn thì thật sự Tiểu nhi tử còn thua một đoạn.
Nhưng thứ hào sảng, những thứ trượng nghĩa, những giao tình và giao thiệp tích lũy được cuối cùng cũng sẽ bị áp chế nhanh chóng chỉ trong mấy năm mà thôi. Người trẻ tuổi ngày nay cho dù có từng được chịu ân huệ của Thường Thanh thư cục hay không thì có mấy người không ca tụng Trường Thanh công tử?
“Cũng không biết đứa bé này là con trai hay con gái?” Hầu gia cúi đầu nhìn bụng nhô lên của đích thê, thấp giọng nói.
Hầu phu nhân nghe thấy thế thì đáp: “Nếu là một cô nương thì tước vị sẽ trao cho Cảnh Nhi. Nếu như là một tiểu tử thì tước vị sẽ là của nó. Dù sao cũng không lâu nữa, hơn hai tháng sau là sẽ được biết thôi.”
Bà vu.ốt ve bụng mình, trên gương mặt tràn đầy tình yêu tha thiết.
Từ khi mang thai đứa nhỏ này bà đã không còn ý định giao tước vị cho Lão nhị nữa.
Nếu Lão nhị có tiền đồ thì đương nhiên không cần phải cho hắn ta. Nếu như không có tiền đồ—không có tiền đồ còn đòi tước vị gì?
“Được, được, nghe theo bà hết.” Hầu gia nói.
Tước vị giao cho ai có thể khiến đích thê vui vẻ là được rồi. Về phần có thể nhi tử sẽ có ý kiến? Thì đánh gãy chân rồi đuổi ra khỏi nhà!
Rất nhanh sau đó thì đã tới Tết.
Năm nay là năm náo nhiệt nhất, quý phủ đã nhiều thêm một người tức Lục Tuyết Dung.
“Giờ này năm sau sẽ còn náo nhiệt hơn bây giờ đó ạ.” Lúc này Lục Tuyết Dung bị nhắc đến thì cười nói.
Vu Hàn Châu khẽ xoa bụng mình, tiếp lời nàng ta: “Còn không phải sao? Giờ này năm sau đơn giản mà nói trong phủ cũng đã có tám người.”
Hai phu thê Hầu phu nhân, ba huynh đệ, hai nhi tức và một tôn tử.
“Nếu như bụng của Dung Dung không chịu thua kém thì giờ này năm sau sẽ là chín người rồi.” Vu Hàn Châu lại cười nói.
Trong tình tiết của tiểu thuyết thì Lục Tuyết Dung kết hôn được một năm là mang thai, chỉ là bị nữ phụ tức đại tẩu hại khiến nàng ta sảy thai. Vu Hàn Châu sẽ không làm hại đến nàng ta, vậy nên có lẽ năm sau Hầu phủ sẽ có chín người.
“Cũng tốt.” Hầu phu nhân gật đầu: “Đều sinh, mỗi người sinh một đứa, đến lúc đó để chúng chơi cùng với tiểu thúc chúng.”
Hầu gia nghe xong thì thấy không hay lắm, thế là ông khẽ kéo tay áo của bà.
Hầu phu nhân quay đầu lại nhìn ông: “Kéo ta làm gì? Ta nói không đúng sao?”
Hầu gia chỉ đành nói: “Đúng, đúng.” Sau đó thì ông quay sang nhìn các nhi tử nhi tức, nói: “Cho dù là tiểu thúc hay là tiểu cô thì các con cũng đều lớn tuổi hơn, phải yêu thương nó.”
Sau đó mọi người đồng thanh đáp: “Vâng ạ, thưa phụ thân.”
Giữa tháng hai thì Hầu phu nhân lâm bồn.
Đau đớn hơn nửa ngày, rốt cuộc bà cũng sinh ra một cậu con trai.
Biết được là con trai, Lục Tuyết Dung suýt nữa thì quỳ xuống, nàng ta thở phào một cái rồi chắp hai tay lại, nói: “Cảm tạ trời đất.”
Vu Hàn Châu ở bên cạnh thấy thế thì cười, nói: “Người nào không biết còn tưởng muội mới là bà mẫu đó.”
Theo lẽ thường thì bà mẫu thích nam hài bởi vì nam hài có thể kế thừa hương hỏa. Biểu hiện của Lục Tuyết Dung bây giờ giống như một bà bà đang khổ não vì nhi tử nhi tức không thể sinh được con trai vậy.
Hít thở một hơi, Lục Tuyết Dung có chút ngượng ngùng nói: “Muội cũng chẳng giấu gì đại tẩu. Từ sau khi biết được mẫu thân muốn trao tước vị cho Tam đệ là trong lòng muội cực kỳ nhẹ nhõm.”
“Với tỷ thì đều giống nhau.” Vu Hàn Châu xoa xoa bụng mình, mỉm cười nói: “Dù sao thì người phải bỏ công sức ra cũng không phải tỷ.”
Nàng sớm đã đẩy trách nhiệm đó đi từ lâu rồi.
Lục Tuyết Dung: “…” Giờ khắc này, nàng ta mơ hồ phát hiện ra dường như Đại tẩu không giống một người không tranh giành gì, là người tốt tâm địa thiện lương như trong tưởng tượng của nàng ta.
Có vẻ nhưng nàng ta đã bị lừa rồi?
“Nếu phụ thân đã nói thế rồi thì chàng tham gia đi.” Nàng ta dịu dàng nói với Hạ Văn Cảnh: “Cho dù có thế nào đi chăng nữa thì chúng ta cũng không thể vì tước vị mà làm người không có tiền đồ.”
Hạ Văn Cảnh cũng đáp lại ngay: “Đương nhiên!”
Hắn ta há có thể vì tước vị mà chấp nhận làm một đồ bỏ đi không có tiền đồ? Như vậy chẳng bằng chết đi cho rồi!
“Đại ca có rất nhiều thư tịch, chàng đi hỏi mượn Đại ca một ít về nhé?” Lục Tuyết Dung đưa ra cho hắn ta một chủ ý.
Hạ Văn Cảnh nghe vậy thì đứng dậy ngay: “Bây giờ ta đi luôn.”
Chỉ còn hơn một tháng nữa là cuộc thi bắt đầu, thời gian rất gấp rút, nhưng cho dù thế nào thì hắn ta cũng không được thi trượt!
Nếu không thì sẽ khiến phụ thân coi thường hắn ta!
Hạ Văn Chương không biết chuyện này, phụ thân không nói với hắn. Tước vị là do hắn đẩy đi, sau này có xảy ra chuyện gì thì cũng không phải phần của hắn.
Thông qua lời kể của đệ đệ, hắn ta nghe thấy được mẫu thân nói ‘Lão Đại có tiền đồ’ thì không nhịn được mà mỉm cười.
“Được.” Cũng vì vậy mà giọng hắn cũng không khỏi dịu dàng hơn chút: “Ta tìm sách cho đệ.”
Thế là hai huynh đệ bọn họ bắt đầu vùi đầu vào đọc sách.
Hạ Văn Cảnh còn xin nghỉ với Thái tử.
Thái tử nghe thấy hắn ta nói muốn tham gia thi cử thì hơi bất ngờ, sau khi biết được lý do sự việc thì sảng khoái nói: “Ngươi đi đi! Thi tốt vào!”
Hắn ta là con trai có tiền đồ nhất của phụ thân, thế thì thuộc hạ của hắn ta cũng không được kém cỏi.
Thái tử cho Hạ Văn Cảnh nghỉ phép có lương, để cho hắn ta ở nhà đọc sách, chuẩn bị cho kỳ thi vào tháng mười một.
Chớp mắt đã tới tháng mười một.
Hạ Văn Chương là người có kinh nghiệm nên người nhà không lo cho hắn lắm mà chỉ động viên cổ vũ cho Hạ Văn Cảnh.
Hầu gia còn an ủi hắn ta: “Đừng lo, nếu như thi rớt—”
“Chắc chắn tên con sẽ xuất hiện trên bảng!” Hạ Văn Cảnh không đợi phụ thân nói xong đã ngắt lời ông.
Không thể trúng cử thì hắn ta chỉ có thể kế thừa tước vị? Tranh giành tước vị với đệ đệ nhỏ hơn hắn ta hai mươi tuổi? Hạ Văn Cảnh sẽ xấu hổ chết!
Hầu gia cười mỉm rồi vỗ vai hắn ta: “Phụ thân biết con có bản lĩnh, đi đi.”
Hai huynh đệ một trước một sau vào trường thi.
Đợi đến khi bọn họ thi xong thì cũng đã sắp tới tháng mười hai. Bụng của Hầu phu nhân đã rất to, qua hơn hai tháng nữa là sẽ lâm bồn.
Thấy hai con trai quay về đều gầy đi rõ ràng thì bà hơi đau lòng: “Mau, quay về nghỉ ngơi cho tốt.”
Sau khi trở về, Hạ Văn Cảnh vùi đầu vào lòng tức phụ mình.
Hạ Văn Chương vẫn còn chống đỡ được, hắn ôm eo tức phụ rồi ngồi xuống chậm rãi nói chuyện.
Thê tử hắn cũng đã mang thai năm tháng nên bụng nàng cũng đã căng tròn, điều này càng làm hiện rõ lên thân hình nhỏ nhắn của tức phụ, hắn nhìn thấy mà không khỏi kinh ngạc.
“Ấy, tiểu gia hỏa đang động đậy nè.” Bỗng nhiên bụng Vu Hàn Châu bị đá một cái, nàng cười kéo lấy tay của Vu Hàn Chương ấn vào trên bụng nàng: “Mau, đạp phụ thân con một cái đi.”
Lòng bàn tay của Hạ Văn Chương vừa mới chạm vào bụng nàng thì cảm nhận được ngay một cú đá nhỏ, thế là hắn thấy cực kỳ mới lạ: “Vậy mà hài nhi có thể nghe hiểu được lời của chúng ta sao?”
“Trùng hợp mà thôi.” Vu Hàn Châu cười lớn rồi nói.
Quả nhiên sau đó đứa nhỏ lại đá bừa thêm hai cái nữa nhưng không hề trúng vào tay của Hạ Văn Chương.
Phu thê hai người ngồi xuống nói chuyện, Vu Hàn Châu hỏi hắn: “Chàng thi thế nào? Có nắm chắc được không?”
Cái nắm chắc này không phải là có thể trung cử hay không mà là có thể trở thành đầu bảng được hay không.
Hạ Văn Chương bình thản nói: “Nắm chắc vài phần.”
Còn cụ thể là mấy phần thì hắn không nói, Vu Hàn Châu cũng không hỏi, cho dù kết quả thế nào thì hắn cũng đã rất lợi hại.
Kỳ thi Hội diễn ra vào tháng ba năm sau. Trước năm mới Hạ Văn Chương không muốn đọc sách tiếp nữa mà quay về với nghề cũ, hắn dự định trước năm mới sẽ cho ra một cuốn thoại bản.
Tức phụ và mẫu thân đều đang mang thai, không tiện ra ngoài, nhận được những lời mời bình thường thì đều sẽ không đi mà suốt ngày chỉ ở trong nhà rồi kêu buồn chán. Mua ít thoại bản về sai nha hoàn đọc cho hai người thì hai người lại chê không hay.
Thế nên Hạ Văn Chương định ra tay, viết ra một cuốn thoại bản thật thú vị.
Cuốn “Thiếu niên cơ giáp” của hắn còn chưa viết xong, đã nhận được không biết bao nhiêu là thư giục ra chương mới, sau này hắn lệnh cho Trần chưởng quỹ nói một tiếng ở Thường Thanh thư cục là hắn phải tham gia thi cử thì thư giục ra chương mới mới giảm đi đôi chút, thế nhưng lượng thư cổ vũ lại tăng nhiều lên.
Lần này hắn viết một câu chuyện của một vị tướng quân và một kỹ nữ, muốn th.ô tục bao nhiêu thì có th.ô tục bấy nhiêu, muốn có kí.ch thích bao nhiêu thì kí.ch thích bấy nhiêu. Đây chính là kiểu mà Vu Hàn Châu và Hầu phu nhân thích.
Tức phụ và mẫu thân thì vui vẻ, còn phần nhiều người đọc ‘Thiếu niên cơ giáp’ thì lại chẳng vui vẻ gì, bọn họ cứ hết lần này đến lần khác yêu cầu thông qua Thường Thanh thư cục: “Ngươi có thời gian đi viết cái khác thì sao lại không có thời gian viết quyển cơ giáp kia?”
“Gián đoạn sở thích của bọn ta, thật sự là vô vị!”
“Những cuốn đã ra từ khi trước ta đều đã đọc đi đọc lại mười mấy lần, gần như đã có thể đọc thuộc lòng một cách trôi chảy rồi, đến bao giờ ngươi mới viết tiếp đây?”
Hạ Văn Chương đều không đáp lại.
Đón Tết xong hắn phải tiếp tục đọc sách, chuẩn bị cho kỳ thi Hội, sau đó là thụ quan.
Hơn nữa, hắn tính đến tháng tư là tức phụ sẽ lâm bồn, hắn còn muốn chăm sóc cho nàng một chút. Đợi đến khi đứa nhỏ ra đời thì hắn vừa phải thương yêu hài tử vừa phải chăm sóc tức phụ đang ở cữ, còn phải làm quan, làm gì có thời gian viết thoại bản?
Vậy nên để sau rồi tính. Truyện Đô Thị
Bao giờ có thời gian rồi viết sau.
Nói như vậy thì ngày yết bảng cũng đã đến. Đầy tớ trong phủ đi xem kết quả, sau đó rất vui vẻ chạy về báo tin.
“Đại gia lại là đầu bảng!”
“Nhị gia cũng được đề tên trên bảng!”
Hạ Văn Cảnh xếp dưới ba mươi, cũng không coi là kém. Nhưng so với Hạ Văn Chương thì vẫn là kém hơn chút.
Trong quý phủ chẳng có mấy người quan tâm thành tích của hắn ta là tốt hay xấu, dù sao thì có thể được đề tên trên bảng đã là chuyện vui rồi, mọi người đều tới chúc mừng hắn, sau đó tới Trường Thanh viện chúc mừng rồi tới chúc mừng Hầu phu nhân.
“Đến cả lần thi thứ hai mà Đại gia cũng vẫn đứng đầu bảng, đây là học vấn tốt đến mức nào đây?” Đám đầy tớ sôi nổi cảm thán.
Hạ Văn Chương nghe thấy vậy thì gương mặt trước giờ vẫn luôn thản nhiên của hắn cũng lộ ra một chút nhẹ nhõm.
Tất nhiên hắn tự tin về học vấn của mình, nhưng ngoài kia cũng có rất nhiều người giỏi, hắn cũng không chắc chắn có thể lại tiếp tục lấy được ngôi đầu bảng. Kết quả giành được giải Nguyên khiến cho hắn cũng vui sướng không thôi.
“Ta tới chỗ Tôn tiên sinh một chuyến.” Hắn thay quần áo, hôn một cái lên trán tức phụ rồi đi ra ngoài.
Lúc đi hắn còn kéo cả Hạ Văn Cảnh đi cùng. Trong khoảng thời gian từ khi ôn thi đến nay, Hạ Văn Cảnh cũng đã đi theo hắn nghe không ít bài giảng.
Tôn tiên sinh cũng đã sai người đi xem bảng từ lâu, lúc này ông đang đắc ý—Ông có thể không đắc ý sao? Mắt nhìn người của ông sắc bén như thế, đệ tử cuối cùng mà ông chọn là người trẻ có tiền đồ như vậy.
Tới chỗ Tôn tiên sinh xong Hạ Văn Cảnh lại tới chỗ Thái tử để báo lại một lần nữa.
Hạ Văn Chương không đi cùng với hắn ta mà về thẳng phủ.
Hầu gia biết tin xong thì lại vui mừng khôn xiết. Hai nhi tử của ông đều trúng cử nhân, trong đó đứa lớn hai lần đứng đầu bảng, đây là chuyện quang vinh đến nhường nào chứ?
Ngay cả Hoàng thượng cũng khen ông ở trên triều.
Uống xong vài lượt rượu, Hầu gia cảm thán với đích thê: “Sao có thể ngờ được sẽ có ngày hôm nay cơ chứ? Chương Nhi thực sự mang vinh quang về nhà!”
Đại nhi tử đạt được quang vinh, Thường Thanh thư cục, trường dạy vỡ lòng, hai lần đạt được giải Nguyên. Mỗi một việc đều không phải là vì có được hào quang của Hầu phủ mà là do bản lĩnh thật sự của hắn.
Vậy nên càng khó có được.
“Đúng vậy, ai có thể ngờ được chứ?” Hầu phu nhân cũng sững sờ.
Nếu như là ba năm trước thì tâm nguyện lớn nhất của bà chính là đại nhi tử có thể sống nhiều hơn được vài năm, sống qua hai mươi tuổi, nếu như có thể cưới một người thê tử, có được chút máu mủ ruột thịt cũng đã là được Phật bảo hộ.
Ai có thể ngờ được sẽ có ngày hôm nay chứ? Thế mà hắn lại xuất sắc như vậy.
Lúc này Hầu gia cũng không muốn nói thêm gì nữa, Văn Cảnh thích hợp làm thế tử hơn. Đứa lớn vừa khỏe lên thì lại càng giống như viên minh châu bị phủ một lớp bụi bẩn, một khi bụi bẩn bị thổi đi thì sẽ tản ra một loại hào quang khiến người ta không thể nào xem nhẹ. So với hắn thì thật sự Tiểu nhi tử còn thua một đoạn.
Nhưng thứ hào sảng, những thứ trượng nghĩa, những giao tình và giao thiệp tích lũy được cuối cùng cũng sẽ bị áp chế nhanh chóng chỉ trong mấy năm mà thôi. Người trẻ tuổi ngày nay cho dù có từng được chịu ân huệ của Thường Thanh thư cục hay không thì có mấy người không ca tụng Trường Thanh công tử?
“Cũng không biết đứa bé này là con trai hay con gái?” Hầu gia cúi đầu nhìn bụng nhô lên của đích thê, thấp giọng nói.
Hầu phu nhân nghe thấy thế thì đáp: “Nếu là một cô nương thì tước vị sẽ trao cho Cảnh Nhi. Nếu như là một tiểu tử thì tước vị sẽ là của nó. Dù sao cũng không lâu nữa, hơn hai tháng sau là sẽ được biết thôi.”
Bà vu.ốt ve bụng mình, trên gương mặt tràn đầy tình yêu tha thiết.
Từ khi mang thai đứa nhỏ này bà đã không còn ý định giao tước vị cho Lão nhị nữa.
Nếu Lão nhị có tiền đồ thì đương nhiên không cần phải cho hắn ta. Nếu như không có tiền đồ—không có tiền đồ còn đòi tước vị gì?
“Được, được, nghe theo bà hết.” Hầu gia nói.
Tước vị giao cho ai có thể khiến đích thê vui vẻ là được rồi. Về phần có thể nhi tử sẽ có ý kiến? Thì đánh gãy chân rồi đuổi ra khỏi nhà!
Rất nhanh sau đó thì đã tới Tết.
Năm nay là năm náo nhiệt nhất, quý phủ đã nhiều thêm một người tức Lục Tuyết Dung.
“Giờ này năm sau sẽ còn náo nhiệt hơn bây giờ đó ạ.” Lúc này Lục Tuyết Dung bị nhắc đến thì cười nói.
Vu Hàn Châu khẽ xoa bụng mình, tiếp lời nàng ta: “Còn không phải sao? Giờ này năm sau đơn giản mà nói trong phủ cũng đã có tám người.”
Hai phu thê Hầu phu nhân, ba huynh đệ, hai nhi tức và một tôn tử.
“Nếu như bụng của Dung Dung không chịu thua kém thì giờ này năm sau sẽ là chín người rồi.” Vu Hàn Châu lại cười nói.
Trong tình tiết của tiểu thuyết thì Lục Tuyết Dung kết hôn được một năm là mang thai, chỉ là bị nữ phụ tức đại tẩu hại khiến nàng ta sảy thai. Vu Hàn Châu sẽ không làm hại đến nàng ta, vậy nên có lẽ năm sau Hầu phủ sẽ có chín người.
“Cũng tốt.” Hầu phu nhân gật đầu: “Đều sinh, mỗi người sinh một đứa, đến lúc đó để chúng chơi cùng với tiểu thúc chúng.”
Hầu gia nghe xong thì thấy không hay lắm, thế là ông khẽ kéo tay áo của bà.
Hầu phu nhân quay đầu lại nhìn ông: “Kéo ta làm gì? Ta nói không đúng sao?”
Hầu gia chỉ đành nói: “Đúng, đúng.” Sau đó thì ông quay sang nhìn các nhi tử nhi tức, nói: “Cho dù là tiểu thúc hay là tiểu cô thì các con cũng đều lớn tuổi hơn, phải yêu thương nó.”
Sau đó mọi người đồng thanh đáp: “Vâng ạ, thưa phụ thân.”
Giữa tháng hai thì Hầu phu nhân lâm bồn.
Đau đớn hơn nửa ngày, rốt cuộc bà cũng sinh ra một cậu con trai.
Biết được là con trai, Lục Tuyết Dung suýt nữa thì quỳ xuống, nàng ta thở phào một cái rồi chắp hai tay lại, nói: “Cảm tạ trời đất.”
Vu Hàn Châu ở bên cạnh thấy thế thì cười, nói: “Người nào không biết còn tưởng muội mới là bà mẫu đó.”
Theo lẽ thường thì bà mẫu thích nam hài bởi vì nam hài có thể kế thừa hương hỏa. Biểu hiện của Lục Tuyết Dung bây giờ giống như một bà bà đang khổ não vì nhi tử nhi tức không thể sinh được con trai vậy.
Hít thở một hơi, Lục Tuyết Dung có chút ngượng ngùng nói: “Muội cũng chẳng giấu gì đại tẩu. Từ sau khi biết được mẫu thân muốn trao tước vị cho Tam đệ là trong lòng muội cực kỳ nhẹ nhõm.”
“Với tỷ thì đều giống nhau.” Vu Hàn Châu xoa xoa bụng mình, mỉm cười nói: “Dù sao thì người phải bỏ công sức ra cũng không phải tỷ.”
Nàng sớm đã đẩy trách nhiệm đó đi từ lâu rồi.
Lục Tuyết Dung: “…” Giờ khắc này, nàng ta mơ hồ phát hiện ra dường như Đại tẩu không giống một người không tranh giành gì, là người tốt tâm địa thiện lương như trong tưởng tượng của nàng ta.
Có vẻ nhưng nàng ta đã bị lừa rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.