Chương 199: BIÊN CẢNH NGUY CẤP
Yên Miểu
27/09/2020
Tình hình biên cảnh Tây Lương không quá lạc quan
Túc thành vốn là thành trì nằm kề biên của Bắc Tề, sau khi bị đại quân Tây Lương đánh hạ, tướng soái Tây Lương là Chu Mục lại đột nhiên hôn mê bất tỉnh, khiến cho quân sĩ Bắc Tề tranh thủ cơ hội chuyển bại thành thắng, đoạt lại hai tòa thành trì bị mất lúc trước, hiện tại Túc thành trở thành nơi giằng co giữa hai bên.
Quân sĩ Bắc Tề chiến đấu càng lúc càng hăng, đại quân Tây Lương lại như rắn mất đầu, thua liền hai trận phải lui tới Ngu thành, là vị trí quan trọng ngay sát biên cảnh Tây Lương, vô cùng quan trọng bởi vì phía sau nó là Viên thành, là thành lớn nhất trong tứ quốc, thông với bốn nước, lại là vựa lúa lớn. Vì thế phải bảo vệ Ngu thành bằng mọi gia, để Bắc Tề không thể đánh tới Viên thành
Bên trong Ngu thành, Tham tướng Lâm Hiến đứng trước địa đồ hành quân trong doanh trướng, khôi giáp trên người đã vài ngày chưa cởi ra. Viện quân chưa tới, quân địch lại như hổ rình mồi, hắn không thể nào ngủ yên.
Đúng lúc này quân y Hứa Hạ vén mành đi vào, y phục trên người dính đầy vết máu. Lâm Hiến nhì thần sắc của hắn liền biết nhất định có tin xấu truyền đến
Quả nhiên, Hứa Hạ nhìn chung quanh, xác nhận không có ai nghe lén, kề sát tai hắn, thì thầm “thân mình Chu tướng quân sợ là không xong”
Chu tướng quân mà hắn nói chính là Chu Mục, từ sau khi bị trọng thương liền ho ra máu, hôn mê bất tỉnh, thân thể ngày càng yếu. Trong quân lòng người bàng hoàng, nhiều binh sĩ hoài nghi trong quân đội có gian tế, bởi vì hành tung của Chu tướng quân lại dễ dàng bị bại lộ mới dẫn tới bị trọng thương. Lời đồn càng lúc càng nhiều, mọi người nghi kỵ lẫn nhau…
Lâm Hiến trầm giọng nói “Hứa đại phu, tin này chỉ hai ta được biết, tuyết đối không để các tướng sĩ hay. Ta sợ bọn họ sẽ vì vậy mà quân tâm náo động, không còn tâm tình tác chiến”
Hứa Hạ thở dài “cũng chỉ có thể như thế” Nói xong, đang định rời đi lại như nhớ tới gì đó, dừng bước hỏi “Tham tướng đại nhân, triều đình nói sẽ phái tân thống soái đến sao đến giờ còn chưa có tin tức?”
Lâm Hiến nhìn bản đồ hành quân, lắc đầu đáp “chuyện này ta cũng không rõ, bên kia vẫn không có động tĩnh, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không”
“Mong là không phải, nếu viện quân không đến, chúng ta sẽ nguy hiểm”
Hứa Hạ đi ra khỏi doanh trướng, nhìn xiêm y của mình loang lổ vết máu của các binh sĩ bị thương dính phải, lại nhìn về phía kinh thành, thở dài một hơi. Từ lúc tiểu hoàng đế lên ngôi, tương lai của Tây Lương bọn họ liền không thể đoán được
Mặt trời vừa lên cũng chính là lúc hai quân đối kháng
Lâm Hiến dẫn một đám tướng sĩ đi đến trận địa đối địch, đại quân Bắc Tề bộ dáng vênh váo tự đắc hoàn toàn tương phải với bọn họ sĩ khí suy sụp. Thống soái đại quân Bắc Tề là Tiết Sán,thân mình cao to dũng mãnh, mặc khôi giáp đen, tính tình âm hiểm giả dối, chuyê châm ngòi thổi gió để làm nhiễu loạn tâm lý. Lâm Hiến rất khinh thường hắn, xem như không thấy, chỉ nhắc nhở chúng tướng sĩ làm việc, đừng nghe lời hắn khích bác
Tiết Sán gõ gõ roi ngựa vào lòng bàn tay, híp mắt, lời lẽ không có ý tốt “Mục Giang, ngươi xem, trong quân bọn họ chỉ có một tham tướng làm đầu lĩnh, vậy chúng ta cũng đừng khi dễ bọn họ không có ai nha, ngươi xông lên đánh nhau với hắn đi, hai người phẩm cấp như nhau, cũng tính là công bằng?”
Mục Giang khinh thường cười to “bọn họ không phải không có người, chỉ là những tướng lãnh kia đã sớm bị chúng ta đánh gục, sợ là hiện đang nằm trên giường bệnh, không lên được thôi”
Lời vừa dứt, binh sĩ Bắc Tề lập tức cười to phụ họa.
Trong quân Tây Lương đều phẫn hận bất bình nhưng ráng kềm chế. Lâm Hiến lại không thể tùy tiện xuất trận, hiện hắn có cấp bậc cao nhất trong quân, nếu khi đối trận hắn xảy ra chuyện, tình huống bọn họ càng thêm bết bát.
Đúng lúc này, một tiểu tướng trẻ tuổi giục ngựa xông ra, cao giọng nói “Tây Lương Tần Tín lĩnh giáo”
Mục Giang khinh khi liếc mắt nhìn hắn “con nít miệng còn hôi sữa cũng dám đối trận cùng lão tử? E rằng ngươi chỉ là hỏa đầu binh trong quân thôi ah” Nói xong còn cười to
Lâm Hiến nghiến răng ken két, Mục Giang này quả đáng giận.
Tần Tín lại không bị ảnh hưởng, trầm tĩnh đáp lại “Mục Giang tướng quân khinh thường hỏa đầu binh? Chẳng lẽ mỗi ngày ngươi ở trong quân ăn thức ăn không phải do hỏa đầu binh làm ra?”
Mục Giang lập tức không kiên nhẫn, tiểu đầu tử này lại dám giáo huấn hắn?
Tiết Sán ánh mắt âm trầm, tiểu tử này thật biết ăn nói, vài lời đã khiến Mục Giang tức giận, nhiễu loạn tâm tư hắn ta. Hắn cười âm hiểm một tiếng, nhắc nhở “được rồi, đừng nói nhảm nữa, hành quân đối trận, các ngươi cho là gì hả? Mục Giang, mau cho tên tiểu tử kia biết trời cao đất rộng là gì đi”
Mục Giang nghe lệnh, nhanh chóng thu liễm tinh thần, giục ngựa xông về phía Tần Tín
Lâm Hiến có chút lo lắng, Tần Tín còn quá nhỏ, thể trạng lại không bằng Mục Giang, quan trọng nhất là hắn không có kinh nghiệm đối trận, đối mặt với kẻ dày dạn kinh nghiệm sa trường như Mục Giang, thật rất đáng lo. Thực tế hắn lo không sai, Tần Tín đánh hơn mười chiêu đã luống cuống không chống đỡ nổi, sơ hở ngày càng nhiều, rốt cuộc bị Mục Giang một chiêu đánh rớt xuống ngựa. Cùng lúc này, Tần Tín lại một kích đâm trúng chân ngựa của Mục Giang, con ngựa bị đau, hất hắn ta ngã xuống đất. Mục Giang thắng nhưng uy phong cũng đã bị Tần Tín hạ bệ, một tiểu tướng mới ra đời lại có thể khiến hắn chật vật như vậy, với hắn không phải là chuyện đáng vẻ vang gì.
Mục Giang trở lại đội ngũ, bắt gặp ánh mắt âm sâm của Tiết Sán, da đầu run lên
Bắc Tề quân số đông, khí thế hoàn toàn áp đảo, quân Tây Lương gần như là cố gắng tử thủ. Về sau không thể chống đỡ được nữa, Lâm Hiến đành phải hạ lệnh nhanh chóng lui về Ngu thành, đóng chặt cửa thành
Tiết Sán ngồi trên lưng ngựa, ngẩng đầu nhìn tường thành, ánh mắt âm trầm, lạnh lùng nói “không ngờ quân Tây Lương lại lâm trận bỏ chạy, Tiết Sán ta hôm nay được mở rộng tầm mắt ah”
Mục Giang cũng phụ họa nhạo báng “đúng ah. Lâm Hiến, ngươi một điểm cũng đều kém Chu Mục nha. Hắn đâu phải không có cốt khí như ngươi, y như chó nhà có tang”
Lâm Hiến bị nhục mạ, sắc mặt trắng nhợt
Tần Tín đứng cạnh, lo lắng nhìn hắn, chợt kinh hô “Tham tướng…”
Lâm Hiến che vết thương bên hông, nơi đó máu trào ra đỏ thẫm. Hắn ngăn Tần Tín “đừng la, ta không sao đâu” Bây giờ đang lúc quan trọng, ngàn vạn lần không thể để người khác biết hắn bị thương
Đến tối, vết thương của Lâm Hiến đã được Hứa Hạ xử lý
Bên ngoài, Bắc Tề quân cũng đã rút về Túc thành.
Lâm Hiến lại không dám thả lỏng chút nào, vì hắn biết bọn họ sẽ trở lại tấn công bất cứ lúc nào, đã vậy tâm thần hắn cứ luôn không yên, mí mắt cứ nhảy dựng lên, giống như đêm nay sẽ xảy ra chuyện trọng đại nào đó. Bởi vì bị thương, tinh thần của hắn có chút không tốt, ánh mắt gần như không thể mở lên được, đúng lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng ồn ào
Một binh sĩ xông vào, hô lớn “Tham tướng đại nhân, không xong rồi, kho lúa chúng ta bị cháy”
“Cái gì?” Lâm Hiến vút đứng lên, miệng vết thương liền nứt ra, chảy máu. Hắn lại không thể lo nhiều, vội vã cùng tiểu binh kia đi đến chỗ kho lúa
Nơi đó đã có rất nhiều người vây quanh.
Lâm Hiến nhìn ánh lửa hừng hực, run rẩy hỏi “sao lại bốc cháy?”
Tiểu binh kia mờ mịt nói “tiểu nhân cũng không biết, đột nhiên xảy ra như vậy, thật cổ quái”
Lâm Hiến lắc đầu “không vô duyên vô cớ đâu, là có người phóng hỏa”
Đám binh sĩ nghe vậy đều kinh hãi, chẳng lẽ trong quân bọn họ có gián điệp hay là binh lính Bắc Tề có thể lẻn vào quân doanh bọn họ phóng hỏa?
Lâm Hiến nhìn mọi người tất bật cứu hỏa, lại cảm thấ đã vô dụng, nghiêm giọng hạ lệnh “hạ lệnh xuống, tăng cường đề phòng”
Đúng lúc này lại có một đám người xông tới, hô to “Bắc Tề quân đánh lén, bọn họ tới”
Lâm Hiến nhìn đại quân Bắc Tề ồ ạt xông tới, trong tay cầm trường thương sáng lòa, phía sau còn có một đội thiết kỵ. Hắn thấp giọng lẩm bẩm “xong rồi, Ngu thành thất thủ”
Túc thành vốn là thành trì nằm kề biên của Bắc Tề, sau khi bị đại quân Tây Lương đánh hạ, tướng soái Tây Lương là Chu Mục lại đột nhiên hôn mê bất tỉnh, khiến cho quân sĩ Bắc Tề tranh thủ cơ hội chuyển bại thành thắng, đoạt lại hai tòa thành trì bị mất lúc trước, hiện tại Túc thành trở thành nơi giằng co giữa hai bên.
Quân sĩ Bắc Tề chiến đấu càng lúc càng hăng, đại quân Tây Lương lại như rắn mất đầu, thua liền hai trận phải lui tới Ngu thành, là vị trí quan trọng ngay sát biên cảnh Tây Lương, vô cùng quan trọng bởi vì phía sau nó là Viên thành, là thành lớn nhất trong tứ quốc, thông với bốn nước, lại là vựa lúa lớn. Vì thế phải bảo vệ Ngu thành bằng mọi gia, để Bắc Tề không thể đánh tới Viên thành
Bên trong Ngu thành, Tham tướng Lâm Hiến đứng trước địa đồ hành quân trong doanh trướng, khôi giáp trên người đã vài ngày chưa cởi ra. Viện quân chưa tới, quân địch lại như hổ rình mồi, hắn không thể nào ngủ yên.
Đúng lúc này quân y Hứa Hạ vén mành đi vào, y phục trên người dính đầy vết máu. Lâm Hiến nhì thần sắc của hắn liền biết nhất định có tin xấu truyền đến
Quả nhiên, Hứa Hạ nhìn chung quanh, xác nhận không có ai nghe lén, kề sát tai hắn, thì thầm “thân mình Chu tướng quân sợ là không xong”
Chu tướng quân mà hắn nói chính là Chu Mục, từ sau khi bị trọng thương liền ho ra máu, hôn mê bất tỉnh, thân thể ngày càng yếu. Trong quân lòng người bàng hoàng, nhiều binh sĩ hoài nghi trong quân đội có gian tế, bởi vì hành tung của Chu tướng quân lại dễ dàng bị bại lộ mới dẫn tới bị trọng thương. Lời đồn càng lúc càng nhiều, mọi người nghi kỵ lẫn nhau…
Lâm Hiến trầm giọng nói “Hứa đại phu, tin này chỉ hai ta được biết, tuyết đối không để các tướng sĩ hay. Ta sợ bọn họ sẽ vì vậy mà quân tâm náo động, không còn tâm tình tác chiến”
Hứa Hạ thở dài “cũng chỉ có thể như thế” Nói xong, đang định rời đi lại như nhớ tới gì đó, dừng bước hỏi “Tham tướng đại nhân, triều đình nói sẽ phái tân thống soái đến sao đến giờ còn chưa có tin tức?”
Lâm Hiến nhìn bản đồ hành quân, lắc đầu đáp “chuyện này ta cũng không rõ, bên kia vẫn không có động tĩnh, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không”
“Mong là không phải, nếu viện quân không đến, chúng ta sẽ nguy hiểm”
Hứa Hạ đi ra khỏi doanh trướng, nhìn xiêm y của mình loang lổ vết máu của các binh sĩ bị thương dính phải, lại nhìn về phía kinh thành, thở dài một hơi. Từ lúc tiểu hoàng đế lên ngôi, tương lai của Tây Lương bọn họ liền không thể đoán được
Mặt trời vừa lên cũng chính là lúc hai quân đối kháng
Lâm Hiến dẫn một đám tướng sĩ đi đến trận địa đối địch, đại quân Bắc Tề bộ dáng vênh váo tự đắc hoàn toàn tương phải với bọn họ sĩ khí suy sụp. Thống soái đại quân Bắc Tề là Tiết Sán,thân mình cao to dũng mãnh, mặc khôi giáp đen, tính tình âm hiểm giả dối, chuyê châm ngòi thổi gió để làm nhiễu loạn tâm lý. Lâm Hiến rất khinh thường hắn, xem như không thấy, chỉ nhắc nhở chúng tướng sĩ làm việc, đừng nghe lời hắn khích bác
Tiết Sán gõ gõ roi ngựa vào lòng bàn tay, híp mắt, lời lẽ không có ý tốt “Mục Giang, ngươi xem, trong quân bọn họ chỉ có một tham tướng làm đầu lĩnh, vậy chúng ta cũng đừng khi dễ bọn họ không có ai nha, ngươi xông lên đánh nhau với hắn đi, hai người phẩm cấp như nhau, cũng tính là công bằng?”
Mục Giang khinh thường cười to “bọn họ không phải không có người, chỉ là những tướng lãnh kia đã sớm bị chúng ta đánh gục, sợ là hiện đang nằm trên giường bệnh, không lên được thôi”
Lời vừa dứt, binh sĩ Bắc Tề lập tức cười to phụ họa.
Trong quân Tây Lương đều phẫn hận bất bình nhưng ráng kềm chế. Lâm Hiến lại không thể tùy tiện xuất trận, hiện hắn có cấp bậc cao nhất trong quân, nếu khi đối trận hắn xảy ra chuyện, tình huống bọn họ càng thêm bết bát.
Đúng lúc này, một tiểu tướng trẻ tuổi giục ngựa xông ra, cao giọng nói “Tây Lương Tần Tín lĩnh giáo”
Mục Giang khinh khi liếc mắt nhìn hắn “con nít miệng còn hôi sữa cũng dám đối trận cùng lão tử? E rằng ngươi chỉ là hỏa đầu binh trong quân thôi ah” Nói xong còn cười to
Lâm Hiến nghiến răng ken két, Mục Giang này quả đáng giận.
Tần Tín lại không bị ảnh hưởng, trầm tĩnh đáp lại “Mục Giang tướng quân khinh thường hỏa đầu binh? Chẳng lẽ mỗi ngày ngươi ở trong quân ăn thức ăn không phải do hỏa đầu binh làm ra?”
Mục Giang lập tức không kiên nhẫn, tiểu đầu tử này lại dám giáo huấn hắn?
Tiết Sán ánh mắt âm trầm, tiểu tử này thật biết ăn nói, vài lời đã khiến Mục Giang tức giận, nhiễu loạn tâm tư hắn ta. Hắn cười âm hiểm một tiếng, nhắc nhở “được rồi, đừng nói nhảm nữa, hành quân đối trận, các ngươi cho là gì hả? Mục Giang, mau cho tên tiểu tử kia biết trời cao đất rộng là gì đi”
Mục Giang nghe lệnh, nhanh chóng thu liễm tinh thần, giục ngựa xông về phía Tần Tín
Lâm Hiến có chút lo lắng, Tần Tín còn quá nhỏ, thể trạng lại không bằng Mục Giang, quan trọng nhất là hắn không có kinh nghiệm đối trận, đối mặt với kẻ dày dạn kinh nghiệm sa trường như Mục Giang, thật rất đáng lo. Thực tế hắn lo không sai, Tần Tín đánh hơn mười chiêu đã luống cuống không chống đỡ nổi, sơ hở ngày càng nhiều, rốt cuộc bị Mục Giang một chiêu đánh rớt xuống ngựa. Cùng lúc này, Tần Tín lại một kích đâm trúng chân ngựa của Mục Giang, con ngựa bị đau, hất hắn ta ngã xuống đất. Mục Giang thắng nhưng uy phong cũng đã bị Tần Tín hạ bệ, một tiểu tướng mới ra đời lại có thể khiến hắn chật vật như vậy, với hắn không phải là chuyện đáng vẻ vang gì.
Mục Giang trở lại đội ngũ, bắt gặp ánh mắt âm sâm của Tiết Sán, da đầu run lên
Bắc Tề quân số đông, khí thế hoàn toàn áp đảo, quân Tây Lương gần như là cố gắng tử thủ. Về sau không thể chống đỡ được nữa, Lâm Hiến đành phải hạ lệnh nhanh chóng lui về Ngu thành, đóng chặt cửa thành
Tiết Sán ngồi trên lưng ngựa, ngẩng đầu nhìn tường thành, ánh mắt âm trầm, lạnh lùng nói “không ngờ quân Tây Lương lại lâm trận bỏ chạy, Tiết Sán ta hôm nay được mở rộng tầm mắt ah”
Mục Giang cũng phụ họa nhạo báng “đúng ah. Lâm Hiến, ngươi một điểm cũng đều kém Chu Mục nha. Hắn đâu phải không có cốt khí như ngươi, y như chó nhà có tang”
Lâm Hiến bị nhục mạ, sắc mặt trắng nhợt
Tần Tín đứng cạnh, lo lắng nhìn hắn, chợt kinh hô “Tham tướng…”
Lâm Hiến che vết thương bên hông, nơi đó máu trào ra đỏ thẫm. Hắn ngăn Tần Tín “đừng la, ta không sao đâu” Bây giờ đang lúc quan trọng, ngàn vạn lần không thể để người khác biết hắn bị thương
Đến tối, vết thương của Lâm Hiến đã được Hứa Hạ xử lý
Bên ngoài, Bắc Tề quân cũng đã rút về Túc thành.
Lâm Hiến lại không dám thả lỏng chút nào, vì hắn biết bọn họ sẽ trở lại tấn công bất cứ lúc nào, đã vậy tâm thần hắn cứ luôn không yên, mí mắt cứ nhảy dựng lên, giống như đêm nay sẽ xảy ra chuyện trọng đại nào đó. Bởi vì bị thương, tinh thần của hắn có chút không tốt, ánh mắt gần như không thể mở lên được, đúng lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng ồn ào
Một binh sĩ xông vào, hô lớn “Tham tướng đại nhân, không xong rồi, kho lúa chúng ta bị cháy”
“Cái gì?” Lâm Hiến vút đứng lên, miệng vết thương liền nứt ra, chảy máu. Hắn lại không thể lo nhiều, vội vã cùng tiểu binh kia đi đến chỗ kho lúa
Nơi đó đã có rất nhiều người vây quanh.
Lâm Hiến nhìn ánh lửa hừng hực, run rẩy hỏi “sao lại bốc cháy?”
Tiểu binh kia mờ mịt nói “tiểu nhân cũng không biết, đột nhiên xảy ra như vậy, thật cổ quái”
Lâm Hiến lắc đầu “không vô duyên vô cớ đâu, là có người phóng hỏa”
Đám binh sĩ nghe vậy đều kinh hãi, chẳng lẽ trong quân bọn họ có gián điệp hay là binh lính Bắc Tề có thể lẻn vào quân doanh bọn họ phóng hỏa?
Lâm Hiến nhìn mọi người tất bật cứu hỏa, lại cảm thấ đã vô dụng, nghiêm giọng hạ lệnh “hạ lệnh xuống, tăng cường đề phòng”
Đúng lúc này lại có một đám người xông tới, hô to “Bắc Tề quân đánh lén, bọn họ tới”
Lâm Hiến nhìn đại quân Bắc Tề ồ ạt xông tới, trong tay cầm trường thương sáng lòa, phía sau còn có một đội thiết kỵ. Hắn thấp giọng lẩm bẩm “xong rồi, Ngu thành thất thủ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.