Chương 195: CHO NÀNG HẢO XEM
Yên Miểu
27/09/2020
Sau khi Trầm Thanh Lê rời đi, cả người Lục Hoài Khởi liền rơi vào tối tăm
Đồng Vạn Kim yên lặng nắm chặt bàn phím mạ vàng, không biết lúc này nên nói chuyện với hắn thế nào mới không bị ngộ thương
Cổ Chân nghĩ tới chuyện Chu thị và hạ nhân trong Lục phủ đột nhiên nhiễm bệnh thiên hoa, cảm thấy có rất nhiều điểm đáng ngờ, cuối cùng vẫn nói với Lục Hoài Khởi “Cửu thiên tuế, tại hạ cho rằng chuyện lần này xảy ra trong phủ là có người ở chỗ tối động tay động chân, không thì không thể nào trong một đêm lại có nhiều người bị bệnh thiên hoa như vậy. Tại hạ đã hỏi qua quản gia, trước tiết Đoan Ngọ, trong phủ đều bình thường, không có ai bị nhiễm thiên hoa, người trong phủ cũng không có tiếp xúc với người bị bệnh”
Đồng Vạn Kim giật mình, vội hỏi “ngươi cảm thấy bệnh thiên hoa không phải do tiếp xúc với người bị bệnh mà lây nhiễm?Vậy thì thật quái dị, đang êm đẹp lại đột nhiên nhiễm bệnh này được sao?”
Cổ Chân nói “có lẽ là người trong phủ đã chạm phải vật mà người bị bệnh thiên hoa từng tiếp xúc qua”
Lục Hoài Khởi vẫn không lên tiếng, chỉ suy ngẫm xem ngày hôm qua người trong phủ đã chạm phải vật cổ quái gì
Cổ Chân nghĩ nghĩ, lại bổ sung “có lẽ không phải vật, cũng có thể là ở thức ăn”
Lục Hoài Khởi bừng tỉnh, hắn nhớ tối qua Chu thị và hạ nhân đã ăn lòng đỏ trứng mềm trong cung ban thưởng, lập tức sai người mang lòng đỏ trứng mềm đến cho Cổ Chân xem
Cổ Chân xem qua, sắc mặt nặng nề “đây chính là điểm mấu chốt, có người động tay động chân vào mấy thứ này”
Bóng đêm dần buông, một nữ nhân thân mình hơi mập bước nhanh trong bóng đêm như chạy trốn, dáng vẻ lén lút đầy khả nghi. Xuyên qua một ngã tư đường, nàng đi đến cửa hậu của tửu lâu phồn hoa nhất Lương kinh, theo cửa hậu đi vào trong. Có người đang đợi nàng trong sương phòng trên gian cao nhất của tửu lâu
Nàng vào cửa, nhìn xuyên qua rèm cửa màu tím, mơ hồ nhìn thấy một nữ tử đeo mạng che mặt ngồi bên bàn nên không nhìn rõ mặt. Nàng quỳ xuống, hành đại lễ
Nữ tử kia bưng chén trà lên, nhấp một ngụm, gật đầu tán thưởng “đúng là trà ngon” Thanh âm dịu dàng êm tai khiến người ta rất muốn biết chủ nhân của thanh âm này có phải là một người thanh nhã tú lệ hay không
Nàng lại nhấp thêm một ngụm trà mới miễn cưỡng đưa mắt nhìn người quỳ sau bức rèm, lên tiếng như thi ân “đứng lên đi, ta không phải chủ tử của ngươi, quỳ với ta làm gì? Xuân Quế”
Nữ tử đang quỳ kia chính là nha hoàn Xuân Quế đã trốn khỏi Lục phủ
Xuân Quế nghe nhắc tới tên, thân thể liền không khống chế được mà run lên, nữ tử kia tuy thanh âm dịu dàng nhưng nàng biết tính tình của nàng không như vậy. Nàng cố duy trì bình tĩnh, đáp lời “cô nương, ta đã làm theo phân phó của ngươi, động tay động chân lên lòng đỏ trứng mềm, hiện trong phủ đã có rất nhiều người nhiễm thiên hoa”
Trước tiết Đoan Ngọ vài ngày đột niên có người bí mật đưa cho nàng một hộp gỗ, nàng tuy ngạc nhiên nhưng vẫn nhận lấy, nào ngờ vừa mở ra nhìn liền chấn động đến mức đánh rơi hộp gỗ kia.
Hộp gỗ rơi trên mặt đất, một ngón tay từ bên trong lăn ra, bên cạnh còn có tờ giấy, trên viết “hiện chỉ cắt một ngón tay của cha ngươi, cũng chẳng có gì nhưng nếu cắt thêm mấy ngón nữa thì chưa biết chùng. Muốn cứu cha ngươi thì mau đến tửu lâu Hoành Tương, nếu không thì ngày mai lại đưa đến một ngón tay khác”
Nàng theo đó mà tìm tới tửu lâu Hoành Tương, nhìn thấy cha nàng bị trói,cả người đầy vết roi. Nữ tử mang mạng che mặt kia lại ngồi trên cao, cao cao tại thượng nhìn xuống bọn họ. Sau đó nàng nghe lệnh nàng ta, hại người trong Lục phủ
Nàng kia nghe vậy, không hề có vẻ hài lòng, chỉ hỏi “bị nhiễm thiên hoa là những ai?”
Xuân Quế vội trả lời “có Trầm lão phu nhân, Lục phu nhân cùng vài hạ nhân trong phủ”
Nữ tử kia nghe vậy, đôi mắt máu khói khẽ nhướng lên, ánh mắt âm u
Xuân Quế không biết mình có nghe lầm hay không nhưng vừa rồi giống như nàng nghe được nàng kia cười lạnh một tiếng, chẳng lẽ trong Lục phủ có cừu nhân của nàng ta?Trầm lão phu nhân đã lớn tuổi, tính cách lại yếu đuối, chưa bao giờ kết thù với ai, chỉ còn Lục phu nhân tuổi tác không cách xa nàng ta bao nhiêu, cũng là người có thân phận, chẳng lẽ nàng ta là nhằm vào Lục phu nhân?
Nghĩ tới Lục phủ ngày thường đối với mình không tệ, Lục phu nhân lại mềm mại, ôn hòa, cũng rất quan tâm hạ nhân các nàng, mà nàng lại ăn cây táo rào cây sung, đối phó với ân nhân, Xuân Quế liền quyết định chờ xác định được cha nàng đã an toàn, nàng sẽ lén quay về Lục phủ báo tin cho Lục phu nhân để phu nhân có sự đề phòng
Đúng lúc này nữ tử kia lại âm u hỏi “ngươi không nói một tiếng, cứ cúi đầu là nghĩ gì thế?”
Xuân Quế vội ngẩng đầu nhìn nàng, run giọng giải thích “cô nương thứ tội, nô tỳ chỉ là đang suy nghĩ. Nô tỳ cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, không biết lúc nào cô nương..có thể thả cha nô tỳ?”
Nàng kia cười khẽ “ta còn tưởng là gì, thì ra ngươi lo lắng chuyện này. Yên tâm, ta nếu đã nhận lời ngươi thì sẽ giữ lời, tuyệt đối sẽ để hai cha con ngươi đoàn tụ”
Xuân Quế nghe vậy đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, lại cho rằng chỉ là ảo giác của mình, vội cười nói “đa tạ cô nương”
Nữ tử kia nâng tay “nhìn đi, không phải ta đã cho người mang phụ thân ngươi tới sao?”
Xuân Quế kinh hỉ nhìn lại liền phát hiện hai nam nhân đang kéo một bao tải đi vào, máu nhỏ giọt từ bao tải rơi trên đất, nàng hoảng hồn hô lên “cha”
Nữ tử kia thúc giục nàng “ngây ngốc làm gì nữa, không phải ngươi rất muốn gặp mặt phụ thân ngươi sao? Người đã đến, còn không mau tiến lên nhìn, nếu không sợ là nhìn mặt lần cuối cũng không được”
Xuân Quế nước mắt rơi như mưa, ngây ngốc tiến lên cởi bao tải, bên trong đúng là cha nàng, cả người huyết nhục mơ hồ, còn có mấy thứ gì đó đổ ra, nàng nhìn kỹ thì là tay chân của cha nàng
Nàng hai mắt đỏ bừng, quát lên “ngươi, nữ nhân ngoan độc này, ngươi nói không giữ lời” Nói xong lảo đảo bò qua, phẫn hận hô to “ta giết ngươi”
Nữ tử kia lại thản nhiên cầm một miếng điểm tâm trên bàn cho vào miệng, cảm giác ngọt ngấy làm nàng nhíu mày, thấy Xuân Quế xông tới, nàng khẽ nhích ngón tay, lập tức có người rút đao đâm vào lưng Xuân Quế, nàng lập tức ngã xuống, miệng trào máu tươi
Nữ tử kia lắc đầu, nói “ta đã nói sẽ cho ngươi đoàn tụ với cha mẹ, nhất định sẽ làm được, vậy mà ngươi lại nói ta không giữ lời, ngươi đây là bêu xấu ta ah” Ngửi mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, nàng cảm thấy dạ dày nôn nao, khoát tay ra lệnh “xử lý xong hai người này đi, dơ chết được”
Mấy hắc y lập tức tiến lên, nhanh nhẹn giải quyết hai người lại khôi phục hiện trường sạch sẽ như cũ
Nữ tử kia đang muốn đứng dậy đi ra ngoài thì cửa bị người đẩy ra, một công tử mặc cẩm y đi vào “coi như đã tìm được ngươi” Người tới chính là Lạc Nam
Thủ hạ của hắn đi theo sau, đột nhiên hướng ngoài cửa sổ thấp giọng hô “ai?”
Lạc Nam cả kinh, nhíu mày ra lệnh “mau đuổi theo, dù sống hay chết cũng phải mang người về, bằng không ngươi tự vận tạ tội đi”
Thủ hạ kia nhanh chóng đuổi theo. Tửu lâu cao như vậy, còn có thể treo mình bên ngoài lâu như vậy, xem ra đối phương là người có công phu
Lạc Nam vội tiến lên, lo lắng nói với nữ tử đeo mạng che mặt “Thanh Kiểu, ngươi ở đây làm gì, hại ta tìm khắp nơi”
Trầm Thanh Kiểu lấy mạng che mặt xuống, cười nói với hắn “không có gì, chỉ hẹn gặp một người thôi. Đúng rồi, biện pháp của chúng ta có hiệu quả, Trầm Thanh Lê đã nhiễm thiên hoa, e là mệnh không lâu dài”
Lạc Nam vui mừng ôm nàng “thật sự? Đây đúng là chuyện tốt. Chúc mừng ngươi, Thanh Kiểu, đại thù của ngươi rất nhanh sẽ có hồi đáp”
Trầm Thanh Kiểu rúc vào ngực hắn, ánh mắt âm u lạnh lùng “hi vọng là thế”
Tiện nhân Trầm Thanh Lê kia mệnh rất cứng, hi vọng lúc này không để nàng thoát chết, nếu không lão thiên gia cũng quá không công bằng rồi
Thủ hạ Lạc Nam đuổi theo người trốn bên ngoài cửa sổ, phát hiện thân thủ của đối phương rất tốt, khinh công cũng hơn hắn rất xa. Hắn có cảm giác lực bất tòng tâm, khoảng cách giữa cả hai càng lúc càng xa, cuối cùng hắn bị bỏ rơi, biết mình không hoàn thành nhiệm vụ, hắn liền đưa kiếm lên cổ, tự kết liễu đời mình
Trương Lực một thân y phục dạ hành đứng ngoài đại môn Lục phủ, tháo khăn che mặt xuống, thở sâu một hơi, xoa xoa trán. Thật nguy hiểm, lại để bị phát hiện, cho nên hắn không thấy được tướng mạo của nữ tử kia cũng không biết thân phận của nàng nhưng nhớ tới thủ đoạn nàng đối phó với Xuân Quế, trong lòng cảm thán không thôi, đúng là nữ nhân tâm địa rắn rết.
Nàng kia có thù với phu nhân, bệnh thiên hoa cũng do nàng gây ra, hắn phải nhanh chóng bẩm báo với chủ tử, nói không chừng chủ tử sẽ suy đoán được thân phận của nữ tử kia
Đồng Vạn Kim yên lặng nắm chặt bàn phím mạ vàng, không biết lúc này nên nói chuyện với hắn thế nào mới không bị ngộ thương
Cổ Chân nghĩ tới chuyện Chu thị và hạ nhân trong Lục phủ đột nhiên nhiễm bệnh thiên hoa, cảm thấy có rất nhiều điểm đáng ngờ, cuối cùng vẫn nói với Lục Hoài Khởi “Cửu thiên tuế, tại hạ cho rằng chuyện lần này xảy ra trong phủ là có người ở chỗ tối động tay động chân, không thì không thể nào trong một đêm lại có nhiều người bị bệnh thiên hoa như vậy. Tại hạ đã hỏi qua quản gia, trước tiết Đoan Ngọ, trong phủ đều bình thường, không có ai bị nhiễm thiên hoa, người trong phủ cũng không có tiếp xúc với người bị bệnh”
Đồng Vạn Kim giật mình, vội hỏi “ngươi cảm thấy bệnh thiên hoa không phải do tiếp xúc với người bị bệnh mà lây nhiễm?Vậy thì thật quái dị, đang êm đẹp lại đột nhiên nhiễm bệnh này được sao?”
Cổ Chân nói “có lẽ là người trong phủ đã chạm phải vật mà người bị bệnh thiên hoa từng tiếp xúc qua”
Lục Hoài Khởi vẫn không lên tiếng, chỉ suy ngẫm xem ngày hôm qua người trong phủ đã chạm phải vật cổ quái gì
Cổ Chân nghĩ nghĩ, lại bổ sung “có lẽ không phải vật, cũng có thể là ở thức ăn”
Lục Hoài Khởi bừng tỉnh, hắn nhớ tối qua Chu thị và hạ nhân đã ăn lòng đỏ trứng mềm trong cung ban thưởng, lập tức sai người mang lòng đỏ trứng mềm đến cho Cổ Chân xem
Cổ Chân xem qua, sắc mặt nặng nề “đây chính là điểm mấu chốt, có người động tay động chân vào mấy thứ này”
Bóng đêm dần buông, một nữ nhân thân mình hơi mập bước nhanh trong bóng đêm như chạy trốn, dáng vẻ lén lút đầy khả nghi. Xuyên qua một ngã tư đường, nàng đi đến cửa hậu của tửu lâu phồn hoa nhất Lương kinh, theo cửa hậu đi vào trong. Có người đang đợi nàng trong sương phòng trên gian cao nhất của tửu lâu
Nàng vào cửa, nhìn xuyên qua rèm cửa màu tím, mơ hồ nhìn thấy một nữ tử đeo mạng che mặt ngồi bên bàn nên không nhìn rõ mặt. Nàng quỳ xuống, hành đại lễ
Nữ tử kia bưng chén trà lên, nhấp một ngụm, gật đầu tán thưởng “đúng là trà ngon” Thanh âm dịu dàng êm tai khiến người ta rất muốn biết chủ nhân của thanh âm này có phải là một người thanh nhã tú lệ hay không
Nàng lại nhấp thêm một ngụm trà mới miễn cưỡng đưa mắt nhìn người quỳ sau bức rèm, lên tiếng như thi ân “đứng lên đi, ta không phải chủ tử của ngươi, quỳ với ta làm gì? Xuân Quế”
Nữ tử đang quỳ kia chính là nha hoàn Xuân Quế đã trốn khỏi Lục phủ
Xuân Quế nghe nhắc tới tên, thân thể liền không khống chế được mà run lên, nữ tử kia tuy thanh âm dịu dàng nhưng nàng biết tính tình của nàng không như vậy. Nàng cố duy trì bình tĩnh, đáp lời “cô nương, ta đã làm theo phân phó của ngươi, động tay động chân lên lòng đỏ trứng mềm, hiện trong phủ đã có rất nhiều người nhiễm thiên hoa”
Trước tiết Đoan Ngọ vài ngày đột niên có người bí mật đưa cho nàng một hộp gỗ, nàng tuy ngạc nhiên nhưng vẫn nhận lấy, nào ngờ vừa mở ra nhìn liền chấn động đến mức đánh rơi hộp gỗ kia.
Hộp gỗ rơi trên mặt đất, một ngón tay từ bên trong lăn ra, bên cạnh còn có tờ giấy, trên viết “hiện chỉ cắt một ngón tay của cha ngươi, cũng chẳng có gì nhưng nếu cắt thêm mấy ngón nữa thì chưa biết chùng. Muốn cứu cha ngươi thì mau đến tửu lâu Hoành Tương, nếu không thì ngày mai lại đưa đến một ngón tay khác”
Nàng theo đó mà tìm tới tửu lâu Hoành Tương, nhìn thấy cha nàng bị trói,cả người đầy vết roi. Nữ tử mang mạng che mặt kia lại ngồi trên cao, cao cao tại thượng nhìn xuống bọn họ. Sau đó nàng nghe lệnh nàng ta, hại người trong Lục phủ
Nàng kia nghe vậy, không hề có vẻ hài lòng, chỉ hỏi “bị nhiễm thiên hoa là những ai?”
Xuân Quế vội trả lời “có Trầm lão phu nhân, Lục phu nhân cùng vài hạ nhân trong phủ”
Nữ tử kia nghe vậy, đôi mắt máu khói khẽ nhướng lên, ánh mắt âm u
Xuân Quế không biết mình có nghe lầm hay không nhưng vừa rồi giống như nàng nghe được nàng kia cười lạnh một tiếng, chẳng lẽ trong Lục phủ có cừu nhân của nàng ta?Trầm lão phu nhân đã lớn tuổi, tính cách lại yếu đuối, chưa bao giờ kết thù với ai, chỉ còn Lục phu nhân tuổi tác không cách xa nàng ta bao nhiêu, cũng là người có thân phận, chẳng lẽ nàng ta là nhằm vào Lục phu nhân?
Nghĩ tới Lục phủ ngày thường đối với mình không tệ, Lục phu nhân lại mềm mại, ôn hòa, cũng rất quan tâm hạ nhân các nàng, mà nàng lại ăn cây táo rào cây sung, đối phó với ân nhân, Xuân Quế liền quyết định chờ xác định được cha nàng đã an toàn, nàng sẽ lén quay về Lục phủ báo tin cho Lục phu nhân để phu nhân có sự đề phòng
Đúng lúc này nữ tử kia lại âm u hỏi “ngươi không nói một tiếng, cứ cúi đầu là nghĩ gì thế?”
Xuân Quế vội ngẩng đầu nhìn nàng, run giọng giải thích “cô nương thứ tội, nô tỳ chỉ là đang suy nghĩ. Nô tỳ cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, không biết lúc nào cô nương..có thể thả cha nô tỳ?”
Nàng kia cười khẽ “ta còn tưởng là gì, thì ra ngươi lo lắng chuyện này. Yên tâm, ta nếu đã nhận lời ngươi thì sẽ giữ lời, tuyệt đối sẽ để hai cha con ngươi đoàn tụ”
Xuân Quế nghe vậy đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, lại cho rằng chỉ là ảo giác của mình, vội cười nói “đa tạ cô nương”
Nữ tử kia nâng tay “nhìn đi, không phải ta đã cho người mang phụ thân ngươi tới sao?”
Xuân Quế kinh hỉ nhìn lại liền phát hiện hai nam nhân đang kéo một bao tải đi vào, máu nhỏ giọt từ bao tải rơi trên đất, nàng hoảng hồn hô lên “cha”
Nữ tử kia thúc giục nàng “ngây ngốc làm gì nữa, không phải ngươi rất muốn gặp mặt phụ thân ngươi sao? Người đã đến, còn không mau tiến lên nhìn, nếu không sợ là nhìn mặt lần cuối cũng không được”
Xuân Quế nước mắt rơi như mưa, ngây ngốc tiến lên cởi bao tải, bên trong đúng là cha nàng, cả người huyết nhục mơ hồ, còn có mấy thứ gì đó đổ ra, nàng nhìn kỹ thì là tay chân của cha nàng
Nàng hai mắt đỏ bừng, quát lên “ngươi, nữ nhân ngoan độc này, ngươi nói không giữ lời” Nói xong lảo đảo bò qua, phẫn hận hô to “ta giết ngươi”
Nữ tử kia lại thản nhiên cầm một miếng điểm tâm trên bàn cho vào miệng, cảm giác ngọt ngấy làm nàng nhíu mày, thấy Xuân Quế xông tới, nàng khẽ nhích ngón tay, lập tức có người rút đao đâm vào lưng Xuân Quế, nàng lập tức ngã xuống, miệng trào máu tươi
Nữ tử kia lắc đầu, nói “ta đã nói sẽ cho ngươi đoàn tụ với cha mẹ, nhất định sẽ làm được, vậy mà ngươi lại nói ta không giữ lời, ngươi đây là bêu xấu ta ah” Ngửi mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, nàng cảm thấy dạ dày nôn nao, khoát tay ra lệnh “xử lý xong hai người này đi, dơ chết được”
Mấy hắc y lập tức tiến lên, nhanh nhẹn giải quyết hai người lại khôi phục hiện trường sạch sẽ như cũ
Nữ tử kia đang muốn đứng dậy đi ra ngoài thì cửa bị người đẩy ra, một công tử mặc cẩm y đi vào “coi như đã tìm được ngươi” Người tới chính là Lạc Nam
Thủ hạ của hắn đi theo sau, đột nhiên hướng ngoài cửa sổ thấp giọng hô “ai?”
Lạc Nam cả kinh, nhíu mày ra lệnh “mau đuổi theo, dù sống hay chết cũng phải mang người về, bằng không ngươi tự vận tạ tội đi”
Thủ hạ kia nhanh chóng đuổi theo. Tửu lâu cao như vậy, còn có thể treo mình bên ngoài lâu như vậy, xem ra đối phương là người có công phu
Lạc Nam vội tiến lên, lo lắng nói với nữ tử đeo mạng che mặt “Thanh Kiểu, ngươi ở đây làm gì, hại ta tìm khắp nơi”
Trầm Thanh Kiểu lấy mạng che mặt xuống, cười nói với hắn “không có gì, chỉ hẹn gặp một người thôi. Đúng rồi, biện pháp của chúng ta có hiệu quả, Trầm Thanh Lê đã nhiễm thiên hoa, e là mệnh không lâu dài”
Lạc Nam vui mừng ôm nàng “thật sự? Đây đúng là chuyện tốt. Chúc mừng ngươi, Thanh Kiểu, đại thù của ngươi rất nhanh sẽ có hồi đáp”
Trầm Thanh Kiểu rúc vào ngực hắn, ánh mắt âm u lạnh lùng “hi vọng là thế”
Tiện nhân Trầm Thanh Lê kia mệnh rất cứng, hi vọng lúc này không để nàng thoát chết, nếu không lão thiên gia cũng quá không công bằng rồi
Thủ hạ Lạc Nam đuổi theo người trốn bên ngoài cửa sổ, phát hiện thân thủ của đối phương rất tốt, khinh công cũng hơn hắn rất xa. Hắn có cảm giác lực bất tòng tâm, khoảng cách giữa cả hai càng lúc càng xa, cuối cùng hắn bị bỏ rơi, biết mình không hoàn thành nhiệm vụ, hắn liền đưa kiếm lên cổ, tự kết liễu đời mình
Trương Lực một thân y phục dạ hành đứng ngoài đại môn Lục phủ, tháo khăn che mặt xuống, thở sâu một hơi, xoa xoa trán. Thật nguy hiểm, lại để bị phát hiện, cho nên hắn không thấy được tướng mạo của nữ tử kia cũng không biết thân phận của nàng nhưng nhớ tới thủ đoạn nàng đối phó với Xuân Quế, trong lòng cảm thán không thôi, đúng là nữ nhân tâm địa rắn rết.
Nàng kia có thù với phu nhân, bệnh thiên hoa cũng do nàng gây ra, hắn phải nhanh chóng bẩm báo với chủ tử, nói không chừng chủ tử sẽ suy đoán được thân phận của nữ tử kia
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.