Chương 71
Yên Miểu
20/08/2020
Minh Hoài nắm tay Trầm tài nhân, muốn kéo nàng ra ngoài ‘chỉ có để
thân nữ nhi phỉ nhổ ngươi, tiện nhân ngươi mới biết cái gì là tạo
nghiệt”
Trầm tài nhân vừa nghĩ tới phải đối mặt với Trầm Thanh Kiểu liền thấy sợ hãi. Bao nhiêu năm qua, nàng luôn dùng thân phận cô cô chiếu cố nàng ấy chu đáo nhưng trong lòng nàng hiểu rõ là mình có lỗi với nữ nhi. Nàng thực sự không dám tưởng tượng nữ nhi biết được nàng vì hoàng quyền mà vứt bỏ nàng ấy thì nữ nhi sẽ đối đãi với mẫu thân không trách nhiệm như nàng thế nào
“Không” Trầm tài nhân ra sức lắc đầu “ta không muốn gặp nàng, nàng không phải là nữ nhi của ta”
Minh Hoài đế vẫn ra sức kéo nàng đi
Trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm ì đùng, Trầm tài nhân hai tai bị chấn động, máu toàn thân như dồn hết lên não. Nàng hoảng sợ nhìn Minh Hoài đế, lấy hết dũng khí hô lớn ‘ngươi buông tay”
Nàng như thế càng làm Minh Hoài đế tức giận “nếu trong lòng ngươi không có quỷ sẽ kinh hoảng vậy sao?”
Trầm tài nhân mở to hai mắt, đôi con ngươi tràn ngập tơ máu, giống như mãnh thú nổi điên, nhào lên cắn vào tay Minh Hoài đế, Minh Hoài đế bị đau, theo bản năng liền buông nàng ra
“Ngươi điên rồi sao?” Minh Hoài đế nhìn vết thương trên cánh tay, tức giận hỏi
Trầm tài nhân hai mắt oán độc, hếch cao cằm “đúng, ta điên rồi, là ta bị ngươi bức điên rồi”. Nói tới đây, trên mặt lộ ra thần tình điên cuồng “ta làm hết thảy cũng do bị ngươi ép thôi, ngươi có tư cách gì trách ta. Năm đó ta rõ ràng là chính phi, tiện nhân Liễu thị chỉ là trắc phi nhưng phần lớn thời gian ngươi đều ở với nàng ta. Nàng ta vừa nói lạnh, ngươi đã đau lòng tìm người xem bệnh cho nàng ta. Còn ta thì sao? ta giúp ngươi vất vả trông coi vương phủ, ngươi có quan tâm tới ta sao? sau khi ngươi đăng cơ, ta cứ tưởng mình khổ tận cam lai,nào ngờ…” bao ủy khuất lắng đọng theo năm tháng giờ Trầm tài nhân không muốn nhịn nữa “rõ ràng ta là đích thê, dù ta sinh hoàng tử hay công chúa thì hài tử của ta vẫn là đích nữ nhưng ngươi lại vì tiện nhân Liễu thị kia mà tuyên bố ai sinh ra hoàng tử trước, người đó là mẹ đẻ của thái tử. Giờ ngươi lại trách ta, sao ngươi không nghĩ tới năm đó ngươi vô tình vô nghĩa với ta thế nào?”
Tia chớp xẹt qua làm Minh Hoài đế thấy rõ gương mặt dữ tợn, môi đỏ mọng, tà tứ phóng đãng của Trầm tài nhân
“Ta vất vả chịu đựng đến lúc tiện nhân Liễu thị chết đi, ta nghĩ ngươi sẽ hồi tâm, có thể chia một nửa tình yêu của ngươi dành cho Liễu thị cho ta và hài tử nhưng ngươi lại làm ta thất vọng lần nữa. Ngươi triệu muội muội tiện nhân Liễu thị kia tiến cung, cũng nhét nhiều nữ nhân vào hậu cung. Ngươi tưởng ta không biết sao, trừ muội muội Liễu thị thì những nữ nhân được ngươi sủng hạnh, trên người đều có bóng dáng của tiện nhân Liễu thị kia. Suy cho cùng, ngươi yêu nhất là bản thân ngươi, tiếp theo là Liễu thị, thứ ba là giang sơn của ngươi, mà chính thê như ta e là chẳng có chút địa vị nào trong lòng ngươi”
Nước mắt không biết từ lúc nào đã ướt đẫm hai má nàng. Không sai, nàng ác độc, cay nghiệt, vì lợi ích nàng có thể hi sinh tất cả nhưng cũng là do tình thế bắt buộc. Khi nàng sinh nữ nhi trong một đêm mưa gió của mười lăm năm trước, nàng đã thề nàng nhất định sẽ trở thành nữ nhân cao quý nhất Tây Lương quốc, sau đó đem mọi thứ tốt nhất trên đời đưa đến cho nữ nhi, nàng muốn nữ nhi của mình trở thành nữ tử hạnh phúc nhất thiên hạ.
Lần đầu tiên Minh Hoài đế mới nhìn thấy bộ mặt dữ tợn của Trầm tài nhân ẩn sau vẻ dịu dàng hiền thục thường ngày. Hắn giận tím mặt, nói “trẫm không ngờ trong lòng ngươi lại oán hận trẫm nhiều như vậy. Ngươi luôn chỉ trích trẫm thiên vị A Cẩm nhưng ngươi có ngẫm lại,ngươi sở tác sở vi như thế, trẫm có thể thích ngươi được sao. Năm đó là ngươi giúp trẫm quản lý vương phủ nhưng ngươi cũng lợi dụng danh nghĩa trẫm mà móc nối quan hệ, còn lấy lòng các huynh trưởng đắc thế của trẫm. Ngươi làm như thế làm trẫm thấy mình như một con chó tội nghiệp cần ngươi thương hại nhưng A Cẩn lại khác, nàng không so đo trẫm là vương gia nhàn tản hay cửu ngũ chí tôn. Khi chúng ta ở chung, ta có thể chuyên tâm nghiên cứu nghề mộc, nàng an tĩnh làm bạn bên cạnh ta. Tuy nàng chỉ là trắc phi nhưng trong lòng ta, nàng mới là chính thê cùng ta chịu khổ”
A Cẩn là Liễu đại quý phi đã chết, cũng là nữ nhân mà Minh Hoài đế tâm tâm niệm niệm cả đời. Hắn so đo hai người với nhau đã chọc giận Trầm tài nhân hoàn toàn “đúng, nàng mới là chính thê của ngươi nhưng vậy thì sao, lão thiên có mắt, làm cho nàng chết sớm”
Khi Liễu đại quý phi còn sống, Trầm tài nhân cảm thấy mình bị nàng ta áp chế khắp nơi, nam nhân của nàng, địa vị của nàng, hết thảy của nàng suýt chút nữa đã bị nàng ta đoạt đi. Mười lăm năm, mỗi khi nghĩ tới cái chết của Liễu thị, trong lòng nàng vừa oán hận vừa thống khoái. Liễu thị chết chứng tỏ nàng là người chiến thắng cuối cùng, còn việc Minh Hoài đế luôn nhung nhớ nàng ta, nàng làm như không thấy, thế nhưng hiện tại hắn lại phơi bày sự thật trần trụi đó trước mặt nàng. Hắn nói trong lòng hắn, Liễu thị mới là chính thê,những lời tuyệt tình đó như bàn tay hung hăng bóp nát tim nàng, nàng hiểu rõ, rốt cuộc Liễu thị mới thực sự là người thắng, còn nàng từ đầu đến cuối luôn thất bại thảm hại
Minh Hoài đế chán ghét Trầm tài nhân chế giễu nữ nhân hắn yêu nhất, lập tức giáng cho nàng một tát tai “đây là trẫm thay A Cẩn đánh ngươi”chán ghét với Trầm tài nhân càng làm hắn ghi nhớ mỹ nhân đã hương tiêu ngọc vẫn kia
Lại một cái tát nữa “cái tát này là trẫm thay nữ nhi ngươi đánh ngươi, tự ngươi nhìn xem ngươi đã hủy hoại nàng thành cái dạng gì”
Trong lòng Minh Hoài đế cũng hiểu hắn cũng không phải là phụ thân tốt nhưng nếu Trầm Thanh Lê có thể lớn lên trong cung, nàng chắc chắn không phải chịu nhiều khổ nạn như thế, ít nhất là không bị người ta thiêu chết. Hắn cũng không biết nàng có thực sự là một trong hai nữ nhi có mệnh cách kỳ lạ mà Thần toán tử đã đoán hay không, hắn hoàn toàn không biết được nhân sinh của nàng sẽ tiến triển như thế nào. Có điều…nghĩ tới ấn ký hình hoa sen trên cổ tay Trầm Thanh Lê cùng việc hoàng thúc hắn đã nói nữ tử có ấn ký này là quý nhân của Mộ thị bọn họ, có lẽ nữ nhi của hắn sẽ không hủy hoại giang sơn của hắn
Minh Hoài đế tâm tình phức tạp, hai mắt đỏ bừng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Trầm tài nhân “ngày nào đó vận mệnh của Tây Lương quốc bị lung lay, trẫm sẽ đào phần mộ tổ tiên Trầm thị các ngươi,quật roi lên thi thể tổ tiên nhà các ngươi”
Cảm giác nóng cháy trên mặt lại làm Trầm tài nhân tỉnh táo lại, nàng hiểu rõ Minh Hoài đế còn sống sẽ không bỏ qua cho nàng và Thái tử,cố gắng nhiều năm qua của bọn họ sẽ tan thành bọt nước. Cừu hận cùng không cam tâm làm cho nàng nảy sinh một kế hoạch điên cuồng, nàng nắm chặt hai tay, thả lỏng rồi lại nắm chặt, cuối cùng như hạ quyết tâm, hai mắt ửng đỏ, ngữ khí sắc bén lại lộ ra sát khí “Mi nhi là nữ nhi của ta, nàng sẽ thế nào không nhọc Hoàng thượng ngươi quan tâm. Tóm lại, ta sẽ dùng hết thảy ta có để đền bù cho nàng”
Mi nhi? Trầm Thanh Kiểu? Minh Hoài đế nhướng mày, nữ nhi của tiện nhân này không phải là Trầm Thanh Lê sao, sao lại đổi thành Trầm Thanh Kiểu? Trầm Thanh Kiểu vẫn hay tiến cung, hắn biết nàng không có dị ứng với dương mai. Hắn lập tức truy vấn ‘nữ nhi của ngươi sao lại là Trầm Thanh Kiểu?” nếu Trầm Thanh Lê không phải hoàng nữ của hắn vậy sao trên cổ tay nàng lại có ấn ký hoa sen? Sao nàng lại có thiên phú với nghề mộc?
Trầm tài nhân thực sự nổi điên, không rảnh để nghiền ngẫm những lời của Minh Hoài đế, cũng không cho hắn cơ hội nói tiếp. Nàng nhào về phía Minh Hoài đế, ra sức cắn lên người hắn, khiến Minh Hoài đế đau đến vội vàng hô cứu giá
Từ Phúc ở bên ngoài liền vội vàng mang vài tiểu thái giám vọt vào phòng, liền nhìn thầy Trầm tài nhân vẻ mặt hung tợn hết đánh lại đá Minh Hoài đế, còn không ngừng cắn lên người hắn, mà Minh Hoài đế đã sắp không chống đỡ nổi. Từ Phúc hoảng hốt, vội tiến lên giúp đỡ
Đám người Mộ Vân Hành ở bên ngoài cũng nghe được tiếng cầu cứu của Minh Hoài đế liền vội vàng chạy đến, bị tình hình trong phòng làm cho rung động
Trầm tài nhân lại có phản ứng nhanh hơn, vừa đánh Minh Hoài đế vừa hô ‘Hành nhi, bắt lấy Từ phúc. Phụ hoàng ngươi sống thì chúng ta không thể sống, nếu chúng ta không phản kháng thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của chúng ta”
Trên mặt Trầm tài nhân dính đầy máu tươi làm cho Mộ Vân Hành nhìn thấy mà giật mìn kinh hãi
Bên ngoài mưa nặng hạt, phát ra âm thanh nặng nề trên mái hiên
Từ Phúc nắm chặt phất trần, nhân lúc đám người Mộ Vân Hành còn chưa có phản ứng đã lao vào màn mưa, hô to “không xong rồi, Thái tử muốn làm phản”
Trầm tài nhân vừa nghĩ tới phải đối mặt với Trầm Thanh Kiểu liền thấy sợ hãi. Bao nhiêu năm qua, nàng luôn dùng thân phận cô cô chiếu cố nàng ấy chu đáo nhưng trong lòng nàng hiểu rõ là mình có lỗi với nữ nhi. Nàng thực sự không dám tưởng tượng nữ nhi biết được nàng vì hoàng quyền mà vứt bỏ nàng ấy thì nữ nhi sẽ đối đãi với mẫu thân không trách nhiệm như nàng thế nào
“Không” Trầm tài nhân ra sức lắc đầu “ta không muốn gặp nàng, nàng không phải là nữ nhi của ta”
Minh Hoài đế vẫn ra sức kéo nàng đi
Trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm ì đùng, Trầm tài nhân hai tai bị chấn động, máu toàn thân như dồn hết lên não. Nàng hoảng sợ nhìn Minh Hoài đế, lấy hết dũng khí hô lớn ‘ngươi buông tay”
Nàng như thế càng làm Minh Hoài đế tức giận “nếu trong lòng ngươi không có quỷ sẽ kinh hoảng vậy sao?”
Trầm tài nhân mở to hai mắt, đôi con ngươi tràn ngập tơ máu, giống như mãnh thú nổi điên, nhào lên cắn vào tay Minh Hoài đế, Minh Hoài đế bị đau, theo bản năng liền buông nàng ra
“Ngươi điên rồi sao?” Minh Hoài đế nhìn vết thương trên cánh tay, tức giận hỏi
Trầm tài nhân hai mắt oán độc, hếch cao cằm “đúng, ta điên rồi, là ta bị ngươi bức điên rồi”. Nói tới đây, trên mặt lộ ra thần tình điên cuồng “ta làm hết thảy cũng do bị ngươi ép thôi, ngươi có tư cách gì trách ta. Năm đó ta rõ ràng là chính phi, tiện nhân Liễu thị chỉ là trắc phi nhưng phần lớn thời gian ngươi đều ở với nàng ta. Nàng ta vừa nói lạnh, ngươi đã đau lòng tìm người xem bệnh cho nàng ta. Còn ta thì sao? ta giúp ngươi vất vả trông coi vương phủ, ngươi có quan tâm tới ta sao? sau khi ngươi đăng cơ, ta cứ tưởng mình khổ tận cam lai,nào ngờ…” bao ủy khuất lắng đọng theo năm tháng giờ Trầm tài nhân không muốn nhịn nữa “rõ ràng ta là đích thê, dù ta sinh hoàng tử hay công chúa thì hài tử của ta vẫn là đích nữ nhưng ngươi lại vì tiện nhân Liễu thị kia mà tuyên bố ai sinh ra hoàng tử trước, người đó là mẹ đẻ của thái tử. Giờ ngươi lại trách ta, sao ngươi không nghĩ tới năm đó ngươi vô tình vô nghĩa với ta thế nào?”
Tia chớp xẹt qua làm Minh Hoài đế thấy rõ gương mặt dữ tợn, môi đỏ mọng, tà tứ phóng đãng của Trầm tài nhân
“Ta vất vả chịu đựng đến lúc tiện nhân Liễu thị chết đi, ta nghĩ ngươi sẽ hồi tâm, có thể chia một nửa tình yêu của ngươi dành cho Liễu thị cho ta và hài tử nhưng ngươi lại làm ta thất vọng lần nữa. Ngươi triệu muội muội tiện nhân Liễu thị kia tiến cung, cũng nhét nhiều nữ nhân vào hậu cung. Ngươi tưởng ta không biết sao, trừ muội muội Liễu thị thì những nữ nhân được ngươi sủng hạnh, trên người đều có bóng dáng của tiện nhân Liễu thị kia. Suy cho cùng, ngươi yêu nhất là bản thân ngươi, tiếp theo là Liễu thị, thứ ba là giang sơn của ngươi, mà chính thê như ta e là chẳng có chút địa vị nào trong lòng ngươi”
Nước mắt không biết từ lúc nào đã ướt đẫm hai má nàng. Không sai, nàng ác độc, cay nghiệt, vì lợi ích nàng có thể hi sinh tất cả nhưng cũng là do tình thế bắt buộc. Khi nàng sinh nữ nhi trong một đêm mưa gió của mười lăm năm trước, nàng đã thề nàng nhất định sẽ trở thành nữ nhân cao quý nhất Tây Lương quốc, sau đó đem mọi thứ tốt nhất trên đời đưa đến cho nữ nhi, nàng muốn nữ nhi của mình trở thành nữ tử hạnh phúc nhất thiên hạ.
Lần đầu tiên Minh Hoài đế mới nhìn thấy bộ mặt dữ tợn của Trầm tài nhân ẩn sau vẻ dịu dàng hiền thục thường ngày. Hắn giận tím mặt, nói “trẫm không ngờ trong lòng ngươi lại oán hận trẫm nhiều như vậy. Ngươi luôn chỉ trích trẫm thiên vị A Cẩm nhưng ngươi có ngẫm lại,ngươi sở tác sở vi như thế, trẫm có thể thích ngươi được sao. Năm đó là ngươi giúp trẫm quản lý vương phủ nhưng ngươi cũng lợi dụng danh nghĩa trẫm mà móc nối quan hệ, còn lấy lòng các huynh trưởng đắc thế của trẫm. Ngươi làm như thế làm trẫm thấy mình như một con chó tội nghiệp cần ngươi thương hại nhưng A Cẩn lại khác, nàng không so đo trẫm là vương gia nhàn tản hay cửu ngũ chí tôn. Khi chúng ta ở chung, ta có thể chuyên tâm nghiên cứu nghề mộc, nàng an tĩnh làm bạn bên cạnh ta. Tuy nàng chỉ là trắc phi nhưng trong lòng ta, nàng mới là chính thê cùng ta chịu khổ”
A Cẩn là Liễu đại quý phi đã chết, cũng là nữ nhân mà Minh Hoài đế tâm tâm niệm niệm cả đời. Hắn so đo hai người với nhau đã chọc giận Trầm tài nhân hoàn toàn “đúng, nàng mới là chính thê của ngươi nhưng vậy thì sao, lão thiên có mắt, làm cho nàng chết sớm”
Khi Liễu đại quý phi còn sống, Trầm tài nhân cảm thấy mình bị nàng ta áp chế khắp nơi, nam nhân của nàng, địa vị của nàng, hết thảy của nàng suýt chút nữa đã bị nàng ta đoạt đi. Mười lăm năm, mỗi khi nghĩ tới cái chết của Liễu thị, trong lòng nàng vừa oán hận vừa thống khoái. Liễu thị chết chứng tỏ nàng là người chiến thắng cuối cùng, còn việc Minh Hoài đế luôn nhung nhớ nàng ta, nàng làm như không thấy, thế nhưng hiện tại hắn lại phơi bày sự thật trần trụi đó trước mặt nàng. Hắn nói trong lòng hắn, Liễu thị mới là chính thê,những lời tuyệt tình đó như bàn tay hung hăng bóp nát tim nàng, nàng hiểu rõ, rốt cuộc Liễu thị mới thực sự là người thắng, còn nàng từ đầu đến cuối luôn thất bại thảm hại
Minh Hoài đế chán ghét Trầm tài nhân chế giễu nữ nhân hắn yêu nhất, lập tức giáng cho nàng một tát tai “đây là trẫm thay A Cẩn đánh ngươi”chán ghét với Trầm tài nhân càng làm hắn ghi nhớ mỹ nhân đã hương tiêu ngọc vẫn kia
Lại một cái tát nữa “cái tát này là trẫm thay nữ nhi ngươi đánh ngươi, tự ngươi nhìn xem ngươi đã hủy hoại nàng thành cái dạng gì”
Trong lòng Minh Hoài đế cũng hiểu hắn cũng không phải là phụ thân tốt nhưng nếu Trầm Thanh Lê có thể lớn lên trong cung, nàng chắc chắn không phải chịu nhiều khổ nạn như thế, ít nhất là không bị người ta thiêu chết. Hắn cũng không biết nàng có thực sự là một trong hai nữ nhi có mệnh cách kỳ lạ mà Thần toán tử đã đoán hay không, hắn hoàn toàn không biết được nhân sinh của nàng sẽ tiến triển như thế nào. Có điều…nghĩ tới ấn ký hình hoa sen trên cổ tay Trầm Thanh Lê cùng việc hoàng thúc hắn đã nói nữ tử có ấn ký này là quý nhân của Mộ thị bọn họ, có lẽ nữ nhi của hắn sẽ không hủy hoại giang sơn của hắn
Minh Hoài đế tâm tình phức tạp, hai mắt đỏ bừng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Trầm tài nhân “ngày nào đó vận mệnh của Tây Lương quốc bị lung lay, trẫm sẽ đào phần mộ tổ tiên Trầm thị các ngươi,quật roi lên thi thể tổ tiên nhà các ngươi”
Cảm giác nóng cháy trên mặt lại làm Trầm tài nhân tỉnh táo lại, nàng hiểu rõ Minh Hoài đế còn sống sẽ không bỏ qua cho nàng và Thái tử,cố gắng nhiều năm qua của bọn họ sẽ tan thành bọt nước. Cừu hận cùng không cam tâm làm cho nàng nảy sinh một kế hoạch điên cuồng, nàng nắm chặt hai tay, thả lỏng rồi lại nắm chặt, cuối cùng như hạ quyết tâm, hai mắt ửng đỏ, ngữ khí sắc bén lại lộ ra sát khí “Mi nhi là nữ nhi của ta, nàng sẽ thế nào không nhọc Hoàng thượng ngươi quan tâm. Tóm lại, ta sẽ dùng hết thảy ta có để đền bù cho nàng”
Mi nhi? Trầm Thanh Kiểu? Minh Hoài đế nhướng mày, nữ nhi của tiện nhân này không phải là Trầm Thanh Lê sao, sao lại đổi thành Trầm Thanh Kiểu? Trầm Thanh Kiểu vẫn hay tiến cung, hắn biết nàng không có dị ứng với dương mai. Hắn lập tức truy vấn ‘nữ nhi của ngươi sao lại là Trầm Thanh Kiểu?” nếu Trầm Thanh Lê không phải hoàng nữ của hắn vậy sao trên cổ tay nàng lại có ấn ký hoa sen? Sao nàng lại có thiên phú với nghề mộc?
Trầm tài nhân thực sự nổi điên, không rảnh để nghiền ngẫm những lời của Minh Hoài đế, cũng không cho hắn cơ hội nói tiếp. Nàng nhào về phía Minh Hoài đế, ra sức cắn lên người hắn, khiến Minh Hoài đế đau đến vội vàng hô cứu giá
Từ Phúc ở bên ngoài liền vội vàng mang vài tiểu thái giám vọt vào phòng, liền nhìn thầy Trầm tài nhân vẻ mặt hung tợn hết đánh lại đá Minh Hoài đế, còn không ngừng cắn lên người hắn, mà Minh Hoài đế đã sắp không chống đỡ nổi. Từ Phúc hoảng hốt, vội tiến lên giúp đỡ
Đám người Mộ Vân Hành ở bên ngoài cũng nghe được tiếng cầu cứu của Minh Hoài đế liền vội vàng chạy đến, bị tình hình trong phòng làm cho rung động
Trầm tài nhân lại có phản ứng nhanh hơn, vừa đánh Minh Hoài đế vừa hô ‘Hành nhi, bắt lấy Từ phúc. Phụ hoàng ngươi sống thì chúng ta không thể sống, nếu chúng ta không phản kháng thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của chúng ta”
Trên mặt Trầm tài nhân dính đầy máu tươi làm cho Mộ Vân Hành nhìn thấy mà giật mìn kinh hãi
Bên ngoài mưa nặng hạt, phát ra âm thanh nặng nề trên mái hiên
Từ Phúc nắm chặt phất trần, nhân lúc đám người Mộ Vân Hành còn chưa có phản ứng đã lao vào màn mưa, hô to “không xong rồi, Thái tử muốn làm phản”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.