Gả Cho Hoàng Thái Tử Thời Hiện Đại
Chương 1
Thanh Luật
29/03/2024
Trans: Thủy Tích
Việt Diệc Vãn ngồi bên hồ bơi treo lơ lửng giữa trời, phía sau là một đám người đang ăn uống say sưa.
Cậu nhìn ra xa nơi đình Tố Minh đang được dòng xe cộ và tòa nhà cao ốc vây quanh. Nhìn thấy đèn cung đình lần lượt được thắp sáng trên vách tường màu đỏ thẫm tựa như ngọn lửa thiêu đốt trên cánh đồng hoang ngoài biên giới.
Điện thoại sáng lên lại tắt đi, anh hai và ba rõ ràng đều đang không yên lòng.
[Khởi hành chưa? Đừng làm mất thiệp mời đó.]
[... Con phải nhớ đọc sổ tay giải thích nha! Để tránh cho lát nữa bị mất mặt!]
Cậu lười biếng ngáp một cái, dưới ánh đèn mờ nhạt lật quyển sổ tay nhỏ ra.
...?
Đã là năm 2030 rồi, chế độ quân chủ lập hiến và bản thân hoàng gia không cảm thấy xấu hổ sao?
Việt Diệc Vãn nhìn đồng hồ, cậu rất muốn nấn ná thêm chốc lát rồi mới đi đến bữa tiệc.
Trên quyển sổ nhỏ in một đóa hoa kim ngư thảo nở rộ rực rỡ, đây cũng là biểu tượng của hoàng gia và nước Lâm.
Cậu tùy tay lật mở một trang, lời giải thích bên trong vừa cũ kỹ lại "rất sách giáo khoa"...
Nước Lâm nằm ở phía Đông Nam của châu Á, phía Bắc của đảo quốc Micronesia... Có bốn mươi ba đảo nhỏ, tổng diện tích mười nghìn không trăm hai mươi bảy kilomet vuông, thuộc khí hậu mưa rừng nhiệt đới.
Để sau này khi nào không ngủ được có thể lật ra xem, có lẽ nó cũng kỳ diệu như từ Abandon vậy.
Cậu ném quyển sổ nhỏ sang một bên, ngậm dây buộc tóc cột phần tóc sau gáy lên, rồi mới đứng dậy chuẩn bị đi lấy một ly cocktail từ người bạn cũ.
"Tiểu Việt... Thiếu gia của tôi ơi, sao cậu còn chưa xuống nữa vậy," Bác Vương tài xế đột nhiên chui từ trong đám người ra, tóm lấy cậu, nôn nóng nói: "Đường Bình Xương có tai nạn, bây giờ kẹt xe như nêm cối. Chúng ta mau chóng khởi hành thôi nào!"
Việt Diệc Vãn nhìn chằm chằm ly Tequila Sunrise đã sắp pha xong, lại bị bác Vương lẩm bẩm lầm bầm kéo vào trong xe dưới lầu như kéo một con chó con vậy.
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Sự cố tai nạn liên hoàn đã làm tắc tuyến đường chính, một loạt tiếng còi xe cùng tiếng chửi mắng ầm ĩ vang trời, lúc này muốn chạy đến đình Tố Minh là chuyện không thể.
"Xong rồi, xong rồi, chủ tịch chắc chắn sẽ xụ mặt cho mà xem." Bác Vương nhoài người lên tay lái xem xét cả buổi trời, sốt ruột tới nỗi không biết nên làm sao bây giờ.
Vốn dựa theo tính tình lề mề của vị thiếu gia này, thời gian còn lại cũng vừa đủ để cậu đến buổi tiệc sớm còn có thể ngồi xuống uống chén trà nữa.
Nhưng với tình hình mười phút mới xê dịch được một mét như lúc này thì không đến muộn mới là lạ.
Điện thoại của hai người lại liên tục vang lên.
Việt Diệc Vãn thở dài, lấy thiệp mời để vào trong túi áo trong rồi bước xuống xe đi quét thẻ mượn xe đạp công cộng.
Bên này, bác Vương còn thấp thỏm bảo đảm với chủ tịch Việt sẽ mau chóng đưa người tới, mới chớp mắt một cái đã nhìn thấy cậu thanh niên đạp xe đạp lắc lư không thấy bóng dáng, trên miệng cậu dường như còn ngậm một điếu thuốc nữa.
"Này... Này... Sao cậu..."
Bản thân nước Lâm không hề có cảm giác tồn tại trên bản đồ quốc tế, diện tích lãnh thổ còn không lớn bằng một nửa của tỉnh nhỏ nhất nước Trung Quốc, cho dù là việc lớn hay việc nhỏ đều im lặng đứng trong góc làm linh vật.
Mà hoàng gia của nước Lâm lại là linh vật trong linh vật của quốc gia, xem như một trong kỷ niệm mà lịch sử còn sót lại.
Những năm gần đây, hoàng gia rất ít giao lưu với bên ngoài, bình thường cũng chỉ làm từ thiện hoặc làm công ích, tiếp tục giữ gìn chút mong ước và ảo tưởng của người dân đối với hoàng gia.
Việt Diệc Vãn một tay cầm tay lái, nhín thời gian ném đầu thuốc lá vào trong thùng rác mới đi ngang qua, tiếp tục đạp về phía đình Tố Minh đèn đuốc sáng trưng bên kia.
Thật ra người nhà cậu ở nước Lâm cũng được xem như là nhân vật có uy tín và danh dự.
Khách du lịch tới tham quan đảo quốc khá phát triển, khí thiên nhiên và hải sản vô tận, vài chục năm gần đây công nghiệp hiện đại đã không ngừng làm mới.
Mà Việt thị, không chỉ là một trong ba ông trùm khách sạn dành cho khách du lịch, mà còn có quan hệ qua lại chặt chẽ với chính khách và vương thất... Đây là cũng là lý do hôm nay cậu đến hoàng cung.
"Ngắm hoa thưởng nguyệt..." Việt Diệc Vãn nghiền ngẫm danh từ này, giẫm bàn đạp dừng lại chờ đèn xanh.
Nghe thì chỉ là buổi tiệc rượu ngắm hoa thưởng nguyệt thôi nhưng thực chất là để tuyển thái thử phi.
Không, phải là tuyển người bầu bạn cho Hoàng thái tử mới đúng.
Hôn nhân đồng tính đã được thông qua mười mấy năm, mà từ "phi" này rõ ràng có chút phân biệt đối xử với nam tính.
Đèn xanh nhảy thoắt lên như chim sẻ, cậu duỗi tay sờ vào trong túi áo trong xác nhận thiệp mời vẫn còn, mới rẽ khúc ngoặt tới cửa hông của hoàng cung.
Thị vệ hoàng gia canh giữ trước cửa thấy một cậu thanh niên ăn mặc đồ bình thường lại đạp xe đạp muốn rẽ vào, lập tức tiến tới cản lại.
"Tôi có thiệp mời, đừng căng thẳng." Cậu thanh niên lấy thiệp mời khá nhiều nếp gấp từ trong lồng ngực ra, nhảy xuống xe, dựng xe trước mặt họ không xa.
Xa xa có người hầu trong cung nghe tin tức đi tới, vội vàng cuối đầu tiếp đón.
Hoàng cung này rất rộng lớn.
Ba ngày cuối tuần, triều đình sẽ mở cửa cho khách tham quan tới ngắm cảnh, khi còn nhỏ cậu còn cùng ba mua vé vào xem nữa.
Phía sau là vách tường trùng điệp, nhìn không thấy cuối.
Việt Diệc Vãn theo người hầu ăn mặc trang phục cổ trang như diễn viên kịch đi vào trong, vừa quan sát hoa văn mây bay trên bộ trường bào bằng vải bông của hắn, vừa quan sát ánh trăng cô độc treo trên bầu trời.
Vắng vẻ thê lương, cũng không biết tìm người bầu bạn nữa.
Cung điện tựa như mê cung, vòng quanh tám chín ngã rẽ mới tìm thấy cửa vào, trên tấm biển treo trên cửa còn viết Cung Thừa Phồn.
Trên sân khấu biểu diễn có nhà violin cổ điển đang kéo bản giao hưởng E-moll của Mendelssohn. Anh hai và ba cậu đang trò chuyện với chính khách, còn dời mắt nhìn về phía cậu.
Cậu có thể phân biệt được ý nghĩa của ánh mắt này... Thành thật một chút! Đừng gây chuyện!
Thời gian đã là 8:25, trễ gần nửa tiếng đồng hồ rồi.
Việt Diệc Vãn đạp xe cả đoạn đường đuổi tới đây, lại rất có giáo dưỡng không hề thở hổn hển trước mặt mọi người nhưng cổ họng cậu lại khát khô tới nỗi như sắp bốc khói vậy.
Cậu khống chế biên độ xoay đầu của bản thân, nhìn ly rượu trên khay của phục vụ đến trên bàn dài, không ngừng tìm kiếm chỗ nào có nước lọc...
Champagne, Champagne, Tequila, Champagne.
Không được, càng uống sẽ càng khát.
Có lẽ là do quá tập trung tìm nước uống, cậu hoàn toàn không ý thức được bầu không khí bên người đột nhiên trở nên im lặng, mọi người ồn ào tựa như đàn quạ lại lập tức ngậm miệng lại.
Một bóng dáng cao gầy lại thon dài đứng bên cạnh cậu, trong tay còn bưng ly rượu mơ có quả ô liu nổi trên đó.
"Uống một ly không?" Giọng nói đó trầm thấp lại dịu dàng vang lên bên tai.
Việt Diệc Vãn không nghe thấy tiếng kinh hô của một cô gái nào đó ở phía xa, cậu theo tính chất công việc nhìn lướt qua dáng người của người này.
Vòng eo hơn sáu mươi sáu centimet, độ rộng hoàn hảo, thân cao tiêu chuẩn.
Đồ vest được cắt may thủ công, bề mặt thuần mô phỏng lông cừu, cúc tay áo kim cương Graff.
... Là một người rất chú ý tới bề ngoài.
Cậu chậm rãi ngẩng đầu, đối diện một đôi con ngươi tựa như khói gỗ tùng.
Việt Tri Cố mới vừa trò chuyện với ông chủ phía đối tác xong, xoay đầu đã thấy đứa em trai xúi quẩy của mình đang đứng bên cạnh Hoàng thái tử, lại còn duỗi tay nhận lấy ly rượu mơ nữa.
Này... Ly rượu đó không thể tùy tiện uống được!!!
Chưa đợi anh ta lên tiếng cản lại, Việt Diệc Vãn đã gật đầu nói cảm ơn. Không những nhận lấy ly rượu mà cậu còn uống một hơi cạn sạch trước mắt bao nhiêu người.
Việt Phẩm cũng trợn mắt há hốc mồm chứng kiến giờ khắc mang tính chất lịch sử này, cái miệng ông há ra cả buổi cũng không nói được câu nào, chỉ cảm thấy huyết áp mình sắp tăng lên rồi.
Mới học xong ở nước ngoài về đã phá hoại chuyện chung thân đại sự của người khác rồi! Thằng nhóc ngốc nghếch này!!
Việt Diệc Vãn uống hết rượu còn nhấm nháp hương vị.
Rượu mạnh lại ngọt ngào, rất ngon.
Hoa Mộ Chi đứng bên cạnh cậu, rũ mắt cười nhận lấy cái ly không, liếc mắt gật đầu với nữ quan đứng phía xa.
"Vậy thì, tôi xem như cậu đã đồng ý rồi nhé." Anh nhẹ giọng nói: "Lát nữa gặp."
Đồng ý... Cái gì?
Chưa đợi người nào đó tỉnh táo lại, anh trai và ba cậu đã nhào tới, nỗ lực xoa dịu bầu không khí: "Xin lỗi, xin lỗi, chỉ là hiểu lầm thôi... Thằng bé này đi du học ở nước ngoài từ nhỏ nên không hiểu phép tắc, ngài đừng tức giận nhé."
Việt Diệc Vãn khó hiểu, thầm nghĩ mình chỉ uống một ly rượu người ta đưa thôi có thể xảy ra chuyện gì chứ. Việt Phẩm bên cạnh lập tức nghiêm mặt quát lớn: "Còn không mau giải thích với Hoàng thái tử điện hạ đi!"
"Em trai ngốc của tôi ơi!" Việt Tri Cố không để ý tới ánh mắt của mọi người, cố nén âm lượng giải thích: "Em uống rượu của người ta cũng đồng nghĩa với đồng ý gả cho người ta rồi đó! Có hiểu không?"
Này, khoan đã...
Này...
Việt Diệc Vãn ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng lấy lại phản ứng: "Bây giờ Hoàng thái tử đã đổi sang mặc đồ vest rồi sao?!"
Cậu bắt đầu thấy căng thẳng, lại không có cách nào trả lại ly rượu lúc nãy cho anh được. Mà vừa quay đầu lại đã thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình, còn có rất nhiều thị vệ và nội quan canh giữ ở cửa nữa.
Nếu lúc này hủy hôn sợ là sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Việt Phẩm thầm nghĩ mình đã lót bậc thang xong xuôi cả rồi, người một nhà cứ nói xin lỗi xin lỗi là sẽ không làm lỡ Hoàng thái tử người ta tiếp tục tuyển phi nhưng sao thằng bé ngốc nghếch này lại không nhận ra chứ.
Việt Tri Cố cũng đang chờ cậu mở miệng, chờ tới nỗi rất muốn viết bản kiểm điểm năm ngàn từ nộp lên thay cậu.
"Tôi..." Việt Diệc Vãn thấy sắc mặt anh hai và ba đều vô cùng xấu, lại nhìn về phía thanh niên tuấn tú lại sang trọng bên cạnh, cậu hít sâu một hơi nói: "Vậy... Hai chúng ta cứ thử xem sao?"
Việt Tri Cố suýt chút quỳ xuống rồi.Ý cười của Hoa Mộ Chi càng sâu thêm, anh dùng ánh mắt ra hiệu căn phòng nào đó bên cạnh.
"Tôi ở bên đó chờ cậu."
Việt Diệc Vãn ngồi bên hồ bơi treo lơ lửng giữa trời, phía sau là một đám người đang ăn uống say sưa.
Cậu nhìn ra xa nơi đình Tố Minh đang được dòng xe cộ và tòa nhà cao ốc vây quanh. Nhìn thấy đèn cung đình lần lượt được thắp sáng trên vách tường màu đỏ thẫm tựa như ngọn lửa thiêu đốt trên cánh đồng hoang ngoài biên giới.
Điện thoại sáng lên lại tắt đi, anh hai và ba rõ ràng đều đang không yên lòng.
[Khởi hành chưa? Đừng làm mất thiệp mời đó.]
[... Con phải nhớ đọc sổ tay giải thích nha! Để tránh cho lát nữa bị mất mặt!]
Cậu lười biếng ngáp một cái, dưới ánh đèn mờ nhạt lật quyển sổ tay nhỏ ra.
...?
Đã là năm 2030 rồi, chế độ quân chủ lập hiến và bản thân hoàng gia không cảm thấy xấu hổ sao?
Việt Diệc Vãn nhìn đồng hồ, cậu rất muốn nấn ná thêm chốc lát rồi mới đi đến bữa tiệc.
Trên quyển sổ nhỏ in một đóa hoa kim ngư thảo nở rộ rực rỡ, đây cũng là biểu tượng của hoàng gia và nước Lâm.
Cậu tùy tay lật mở một trang, lời giải thích bên trong vừa cũ kỹ lại "rất sách giáo khoa"...
Nước Lâm nằm ở phía Đông Nam của châu Á, phía Bắc của đảo quốc Micronesia... Có bốn mươi ba đảo nhỏ, tổng diện tích mười nghìn không trăm hai mươi bảy kilomet vuông, thuộc khí hậu mưa rừng nhiệt đới.
Để sau này khi nào không ngủ được có thể lật ra xem, có lẽ nó cũng kỳ diệu như từ Abandon vậy.
Cậu ném quyển sổ nhỏ sang một bên, ngậm dây buộc tóc cột phần tóc sau gáy lên, rồi mới đứng dậy chuẩn bị đi lấy một ly cocktail từ người bạn cũ.
"Tiểu Việt... Thiếu gia của tôi ơi, sao cậu còn chưa xuống nữa vậy," Bác Vương tài xế đột nhiên chui từ trong đám người ra, tóm lấy cậu, nôn nóng nói: "Đường Bình Xương có tai nạn, bây giờ kẹt xe như nêm cối. Chúng ta mau chóng khởi hành thôi nào!"
Việt Diệc Vãn nhìn chằm chằm ly Tequila Sunrise đã sắp pha xong, lại bị bác Vương lẩm bẩm lầm bầm kéo vào trong xe dưới lầu như kéo một con chó con vậy.
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Sự cố tai nạn liên hoàn đã làm tắc tuyến đường chính, một loạt tiếng còi xe cùng tiếng chửi mắng ầm ĩ vang trời, lúc này muốn chạy đến đình Tố Minh là chuyện không thể.
"Xong rồi, xong rồi, chủ tịch chắc chắn sẽ xụ mặt cho mà xem." Bác Vương nhoài người lên tay lái xem xét cả buổi trời, sốt ruột tới nỗi không biết nên làm sao bây giờ.
Vốn dựa theo tính tình lề mề của vị thiếu gia này, thời gian còn lại cũng vừa đủ để cậu đến buổi tiệc sớm còn có thể ngồi xuống uống chén trà nữa.
Nhưng với tình hình mười phút mới xê dịch được một mét như lúc này thì không đến muộn mới là lạ.
Điện thoại của hai người lại liên tục vang lên.
Việt Diệc Vãn thở dài, lấy thiệp mời để vào trong túi áo trong rồi bước xuống xe đi quét thẻ mượn xe đạp công cộng.
Bên này, bác Vương còn thấp thỏm bảo đảm với chủ tịch Việt sẽ mau chóng đưa người tới, mới chớp mắt một cái đã nhìn thấy cậu thanh niên đạp xe đạp lắc lư không thấy bóng dáng, trên miệng cậu dường như còn ngậm một điếu thuốc nữa.
"Này... Này... Sao cậu..."
Bản thân nước Lâm không hề có cảm giác tồn tại trên bản đồ quốc tế, diện tích lãnh thổ còn không lớn bằng một nửa của tỉnh nhỏ nhất nước Trung Quốc, cho dù là việc lớn hay việc nhỏ đều im lặng đứng trong góc làm linh vật.
Mà hoàng gia của nước Lâm lại là linh vật trong linh vật của quốc gia, xem như một trong kỷ niệm mà lịch sử còn sót lại.
Những năm gần đây, hoàng gia rất ít giao lưu với bên ngoài, bình thường cũng chỉ làm từ thiện hoặc làm công ích, tiếp tục giữ gìn chút mong ước và ảo tưởng của người dân đối với hoàng gia.
Việt Diệc Vãn một tay cầm tay lái, nhín thời gian ném đầu thuốc lá vào trong thùng rác mới đi ngang qua, tiếp tục đạp về phía đình Tố Minh đèn đuốc sáng trưng bên kia.
Thật ra người nhà cậu ở nước Lâm cũng được xem như là nhân vật có uy tín và danh dự.
Khách du lịch tới tham quan đảo quốc khá phát triển, khí thiên nhiên và hải sản vô tận, vài chục năm gần đây công nghiệp hiện đại đã không ngừng làm mới.
Mà Việt thị, không chỉ là một trong ba ông trùm khách sạn dành cho khách du lịch, mà còn có quan hệ qua lại chặt chẽ với chính khách và vương thất... Đây là cũng là lý do hôm nay cậu đến hoàng cung.
"Ngắm hoa thưởng nguyệt..." Việt Diệc Vãn nghiền ngẫm danh từ này, giẫm bàn đạp dừng lại chờ đèn xanh.
Nghe thì chỉ là buổi tiệc rượu ngắm hoa thưởng nguyệt thôi nhưng thực chất là để tuyển thái thử phi.
Không, phải là tuyển người bầu bạn cho Hoàng thái tử mới đúng.
Hôn nhân đồng tính đã được thông qua mười mấy năm, mà từ "phi" này rõ ràng có chút phân biệt đối xử với nam tính.
Đèn xanh nhảy thoắt lên như chim sẻ, cậu duỗi tay sờ vào trong túi áo trong xác nhận thiệp mời vẫn còn, mới rẽ khúc ngoặt tới cửa hông của hoàng cung.
Thị vệ hoàng gia canh giữ trước cửa thấy một cậu thanh niên ăn mặc đồ bình thường lại đạp xe đạp muốn rẽ vào, lập tức tiến tới cản lại.
"Tôi có thiệp mời, đừng căng thẳng." Cậu thanh niên lấy thiệp mời khá nhiều nếp gấp từ trong lồng ngực ra, nhảy xuống xe, dựng xe trước mặt họ không xa.
Xa xa có người hầu trong cung nghe tin tức đi tới, vội vàng cuối đầu tiếp đón.
Hoàng cung này rất rộng lớn.
Ba ngày cuối tuần, triều đình sẽ mở cửa cho khách tham quan tới ngắm cảnh, khi còn nhỏ cậu còn cùng ba mua vé vào xem nữa.
Phía sau là vách tường trùng điệp, nhìn không thấy cuối.
Việt Diệc Vãn theo người hầu ăn mặc trang phục cổ trang như diễn viên kịch đi vào trong, vừa quan sát hoa văn mây bay trên bộ trường bào bằng vải bông của hắn, vừa quan sát ánh trăng cô độc treo trên bầu trời.
Vắng vẻ thê lương, cũng không biết tìm người bầu bạn nữa.
Cung điện tựa như mê cung, vòng quanh tám chín ngã rẽ mới tìm thấy cửa vào, trên tấm biển treo trên cửa còn viết Cung Thừa Phồn.
Trên sân khấu biểu diễn có nhà violin cổ điển đang kéo bản giao hưởng E-moll của Mendelssohn. Anh hai và ba cậu đang trò chuyện với chính khách, còn dời mắt nhìn về phía cậu.
Cậu có thể phân biệt được ý nghĩa của ánh mắt này... Thành thật một chút! Đừng gây chuyện!
Thời gian đã là 8:25, trễ gần nửa tiếng đồng hồ rồi.
Việt Diệc Vãn đạp xe cả đoạn đường đuổi tới đây, lại rất có giáo dưỡng không hề thở hổn hển trước mặt mọi người nhưng cổ họng cậu lại khát khô tới nỗi như sắp bốc khói vậy.
Cậu khống chế biên độ xoay đầu của bản thân, nhìn ly rượu trên khay của phục vụ đến trên bàn dài, không ngừng tìm kiếm chỗ nào có nước lọc...
Champagne, Champagne, Tequila, Champagne.
Không được, càng uống sẽ càng khát.
Có lẽ là do quá tập trung tìm nước uống, cậu hoàn toàn không ý thức được bầu không khí bên người đột nhiên trở nên im lặng, mọi người ồn ào tựa như đàn quạ lại lập tức ngậm miệng lại.
Một bóng dáng cao gầy lại thon dài đứng bên cạnh cậu, trong tay còn bưng ly rượu mơ có quả ô liu nổi trên đó.
"Uống một ly không?" Giọng nói đó trầm thấp lại dịu dàng vang lên bên tai.
Việt Diệc Vãn không nghe thấy tiếng kinh hô của một cô gái nào đó ở phía xa, cậu theo tính chất công việc nhìn lướt qua dáng người của người này.
Vòng eo hơn sáu mươi sáu centimet, độ rộng hoàn hảo, thân cao tiêu chuẩn.
Đồ vest được cắt may thủ công, bề mặt thuần mô phỏng lông cừu, cúc tay áo kim cương Graff.
... Là một người rất chú ý tới bề ngoài.
Cậu chậm rãi ngẩng đầu, đối diện một đôi con ngươi tựa như khói gỗ tùng.
Việt Tri Cố mới vừa trò chuyện với ông chủ phía đối tác xong, xoay đầu đã thấy đứa em trai xúi quẩy của mình đang đứng bên cạnh Hoàng thái tử, lại còn duỗi tay nhận lấy ly rượu mơ nữa.
Này... Ly rượu đó không thể tùy tiện uống được!!!
Chưa đợi anh ta lên tiếng cản lại, Việt Diệc Vãn đã gật đầu nói cảm ơn. Không những nhận lấy ly rượu mà cậu còn uống một hơi cạn sạch trước mắt bao nhiêu người.
Việt Phẩm cũng trợn mắt há hốc mồm chứng kiến giờ khắc mang tính chất lịch sử này, cái miệng ông há ra cả buổi cũng không nói được câu nào, chỉ cảm thấy huyết áp mình sắp tăng lên rồi.
Mới học xong ở nước ngoài về đã phá hoại chuyện chung thân đại sự của người khác rồi! Thằng nhóc ngốc nghếch này!!
Việt Diệc Vãn uống hết rượu còn nhấm nháp hương vị.
Rượu mạnh lại ngọt ngào, rất ngon.
Hoa Mộ Chi đứng bên cạnh cậu, rũ mắt cười nhận lấy cái ly không, liếc mắt gật đầu với nữ quan đứng phía xa.
"Vậy thì, tôi xem như cậu đã đồng ý rồi nhé." Anh nhẹ giọng nói: "Lát nữa gặp."
Đồng ý... Cái gì?
Chưa đợi người nào đó tỉnh táo lại, anh trai và ba cậu đã nhào tới, nỗ lực xoa dịu bầu không khí: "Xin lỗi, xin lỗi, chỉ là hiểu lầm thôi... Thằng bé này đi du học ở nước ngoài từ nhỏ nên không hiểu phép tắc, ngài đừng tức giận nhé."
Việt Diệc Vãn khó hiểu, thầm nghĩ mình chỉ uống một ly rượu người ta đưa thôi có thể xảy ra chuyện gì chứ. Việt Phẩm bên cạnh lập tức nghiêm mặt quát lớn: "Còn không mau giải thích với Hoàng thái tử điện hạ đi!"
"Em trai ngốc của tôi ơi!" Việt Tri Cố không để ý tới ánh mắt của mọi người, cố nén âm lượng giải thích: "Em uống rượu của người ta cũng đồng nghĩa với đồng ý gả cho người ta rồi đó! Có hiểu không?"
Này, khoan đã...
Này...
Việt Diệc Vãn ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng lấy lại phản ứng: "Bây giờ Hoàng thái tử đã đổi sang mặc đồ vest rồi sao?!"
Cậu bắt đầu thấy căng thẳng, lại không có cách nào trả lại ly rượu lúc nãy cho anh được. Mà vừa quay đầu lại đã thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình, còn có rất nhiều thị vệ và nội quan canh giữ ở cửa nữa.
Nếu lúc này hủy hôn sợ là sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Việt Phẩm thầm nghĩ mình đã lót bậc thang xong xuôi cả rồi, người một nhà cứ nói xin lỗi xin lỗi là sẽ không làm lỡ Hoàng thái tử người ta tiếp tục tuyển phi nhưng sao thằng bé ngốc nghếch này lại không nhận ra chứ.
Việt Tri Cố cũng đang chờ cậu mở miệng, chờ tới nỗi rất muốn viết bản kiểm điểm năm ngàn từ nộp lên thay cậu.
"Tôi..." Việt Diệc Vãn thấy sắc mặt anh hai và ba đều vô cùng xấu, lại nhìn về phía thanh niên tuấn tú lại sang trọng bên cạnh, cậu hít sâu một hơi nói: "Vậy... Hai chúng ta cứ thử xem sao?"
Việt Tri Cố suýt chút quỳ xuống rồi.Ý cười của Hoa Mộ Chi càng sâu thêm, anh dùng ánh mắt ra hiệu căn phòng nào đó bên cạnh.
"Tôi ở bên đó chờ cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.