Gả Cho Hoàng Thái Tử Thời Hiện Đại
Chương 7
Thanh Luật
01/04/2024
Trans: Thủy Tích
Hoàng Thái hậu và Thái Hoàng Thái hậu đều là người của thế kỷ trước, ngay cả máy tính trong cung cũng không dùng quen tay, bình thường xem TV muốn chuyển kênh cũng phải nhờ người hầu giúp, đương nhiên là sẽ thiếu hiểu biết hơn người ngoài cung rất nhiều.
Vào năm 2020, nước Lâm đã thông qua hôn nhân đồng tính, mà thật sự phổ biến và được quần chúng công nhận là vào năm năm trước.
Chỉ cần thông qua đăng ký và xét duyệt, đồng tính cũng có thể dựa vào t*ng trùng, tế bào da để nuôi cấy trứng thụ tinh, đứa bé sinh ra cũng khỏe mạnh đáng yêu, đồng thời cũng sẽ kế thừa một nửa gien của mỗi người ba.
Việt Diệc Vãn đã quen cách nói chuyện thẳng thắn của bà cụ này, cho nên cậu giải thích những điểm quan trọng lại một cách đơn giản dễ hiểu cho bà nghe.
“Chuyện sinh con quá nguy hiểm,“ Cậu rất muốn lấy điện thoại di động ra cho Thái hậu nương nương nhìn xem những thiết bị hiện tại, lại nghĩ một lúc vẫn ngồi thẳng: “Hiện tại, với một số người trong nhà có chút tài sản sẽ lựa chọn thụ tinh trong khoang.”
Trứng được thụ tinh sẽ ở trong khoang khoảng mười tháng, lại trải qua mô phỏng sinh sản một lần.
Sự phổ biến của tử cung nhân tạo không chỉ ngăn chặn hoàn toàn các loại nguy hiểm khi mang thai của thai phụ, mà còn có thể càng thêm bảo vệ đứa bé một cách trực quan và toàn diện trong toàn bộ quá trình phát triển. Có thể nói đây là một trong những phát minh vĩ đại nhất trong thế kỉ này.
Trên mái tóc đen của Hoàng Thái hậu trang điểm thêm châu ngọc, trông vừa khéo léo lại thanh lịch.
Bà hơi mở to mắt, lại xác nhận thêm một lần: “Phụ nữ cũng không cần tự mình sinh sao?”
“Nếu như có nhu cầu thì đúng thật là như vậy.”
Thái hậu sửng sốt vài giây, sau đó nhìn về phía con trai và con dâu. Hai người Đế Hậu khẽ gật đầu, tỏ vẻ đây đúng là tình hình hiện tại.
“Tiểu Việt lần đầu vào cung còn chưa quen nhiều thứ, bàn bạc chuyện con nối dõi gì đó cũng còn sớm quá.” Hoa Mộ Chi chậm rãi lên tiếng hòa giải, dẫn hướng câu chuyện sang nơi khác: “Chắc là sáng nay ngự thị đã mang mấy món quần áo cậu ấy tặng tới cho mọi người rồi phải không?”
Hoàng hậu mỉm cười, gật đầu nói: “Chất vải và trình độ cắt xén đều rất không tệ, là do thợ may nhà họ Việt mời tới làm ra sao?”
Hoa Mộ Chi nhìn Việt Diệc Vãn cười, rồi lại nhìn về phía mấy người lớn trong nhà: “Đều do cậu ấy tự tay làm đấy.”
... Cái gì?
Con trai út của giám đốc Việt biết may quần áo?
Rõ ràng Hoa Hoằng Nguyên cũng không nghĩ tới chuyện này, ông không thể tin nổi hỏi: “Áo khoác đó cũng là do Tiểu Việt làm?”
“Còn có váy của quận chúa nữa, rất xinh đẹp.”
Hai người Đế Hậu nhìn nhau nhưng lại cảm giác có phải mình tìm nhầm người rồi không?
Mấy chục năm nay, Việt thị phát triển cực kỳ hưng thịnh, mà con trai lớn đã lấy vợ cũng là người thủ đoạn tàn nhẫn, làm kinh doanh rất là thành công, sao con trai út lại là thế này?
Họ vốn cũng nghe nói Việt Diệc Vãn là một đứa trẻ lập dị, tóc nhuộm cũng đã rất kỳ lạ. Nhưng về lễ phép và cách nói chuyện lại không tệ, tựa như đã thông qua kỳ huấn luyện vậy.
Hoàng hậu mang theo ý cười không tránh được lại khen cậu thêm vài câu. Việt Diệc Vãn cũng lễ phép đáp lại, còn không quên nịnh nọt Thái hậu. Cả quá trình vô cùng suôn sẻ như cá gặp nước.
Đợi buổi thăm hỏi không sai biệt lắm, Thái hậu mới vung tay áo: “Mọi người về hết cả đi, không cần ở lại đây nữa.”
Bốn người lập tức đứng lên hành lễ lần thứ hai, đợi hai người lớn lui ra, hai đứa nhỏ còn phải cáo lui thêm lần nữa, rồi mới cùng nhau đi ra khỏi cung Văn Thanh.
Một buổi sáng này ngồi vô ích một giờ, Việt Diệc Vãn cũng kiềm chế không ngáp ra tiếng.
Cậu đi ra cửa cung xoa đầu cún, rồi bước lên xe chuẩn bị đi trở về.
Có lẽ chuyện này cũng giống như tập thể dục theo đài vậy, cái gì mà khom lưng hành lễ cúi đầu, nếu quen rồi chưa tỉnh ngủ cũng có thể làm một cách suôn sẻ.
Tiếng vó ngựa giẫm lộc cộc trên bậc thềm bạch ngọc, bên trong xe lại không hề bị xóc nảy.
Việt Diệc Vãn xem Weixin xong xem Weibo, cúi đầu tập trung trả lời tin nhắn, ngón tay bay nhanh trên bàn phím.
Hoa Mộ chi nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên lên tiếng: “Cậu hòa nhập với nơi này nhanh hơn tôi nghĩ rất nhiều.”
Không chỉ có lễ nghi và quy tắc.
Thật ra trên người Việt Diệc Vãn có đặc trưng điển hình của gia đình kinh doanh.
Biết nói dí dỏm, có thể trong lúc trò chuyện quan tâm tới tâm tình của mọi người, còn có thể đúng lúc điều chỉnh bầu không khí, ấn tượng đầu tiên mang tới cho mọi người đều vô cùng tốt.
Những thứ này có lẽ cùng nhờ cùng với ba và anh trai ngâm mình trong những buổi tiệc rượu từ nhỏ mà có được.
Rõ ràng là người ngoài mới tới lại rất quen thuộc tựa như đã ở trong này rất nhiều năm rồi, vừa có chừng mực cũng rất hiểu rõ.
Nếu nói vượt quá khuôn phép thì khuyên tai và tóc của cậu, còn có rất nhiều chuyện cậu làm trong Đông cung đều là chưa từng có trước đây.
Nhưng cho dù bản thân không che chở cậu, có lẽ cậu cũng có thể xử lý mọi việc rất tốt.
Sự thân thiết và săn sóc của Việt Diệc Vãn rất quen thuộc, là một loại thông minh mang tính bản năng.
“... Hửm?”
Người nào đó còn đang hóng chuyện lập tức ngẩng đầu lên, tắt màn hình nhìn về phía anh.
Hoa Mộ Chi đang tựa vào cửa sổ, rũ mắt nhìn ra bên ngoài, để mặc cho nắng sớm xuyên qua màn che tiến vào nhưng lại đẹp tới nỗi khiến người khác mê mẩn.
Ánh sáng ấm áp phác họa ra hình dáng của anh, gấm hoa làm nổi bật đôi mắt anh, cho dù anh không nhìn về phía mình, Việt Diệc Vãn cũng có trong nháy mắt cảm thấy cả thế giới như trở nên tĩnh lặng.
'Cây liễu trơ trọi trước ánh trăng mùa xuân', mấy từ này dường như dùng cho người bên cạnh lại quá mức phù phiếm, cũng không có giá trị.
Nhưng người này cho dù chỉ thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ, từ phong thái đến khí chất đều giống y hệt những hình dung này.
Dịu dàng, yên tĩnh, tốt đẹp tới nỗi không thể bắt bẻ.
Anh nghiêng đầu nhìn về phía Việt Diệc Vãn, cười nói: “Không có gì, chỉ thấy hơi ngạc nhiên thôi.”
Việt Diệc Vãn lại nhìn anh, trả lời ngay mà không cần nghĩ ngợi.
“Bởi vì thế giới ở bên ngoài... Cũng rất vất vả.”
Cho dù xuất thân giàu có, cho dù thi đậu trường nổi tiếng, sự mài mòn và thử thách phải trải qua cũng không đếm xuể.
Hoa Mộ Chi hơi sững người, rõ ràng không đoán được cậu sẽ trả lời như vậy.
“Thật ra,“ Anh không chắc mình đang làm gì nhưng vẫn nói những suy nghĩ từ tận trái tim mình ra.
“Tôi cũng rất muốn nhìn xem thế giới bên ngoài.”
Không phải là Hoàng Thái tử được vệ sĩ và người hầu vây quanh thật chặt, cũng không phải là biểu tượng của cả đất nước và hoàng gia.
Chỉ là một thanh niên bình thường đi xem thế giới bên ngoài, thể nghiệm cuộc đời của những người khác.
Xe ngựa dừng trước Đông Cung.
Việt Diệc Vãn không kết thúc đề tài mà còn rất nghiêm túc nhìn anh: “Hoàng gia hạn chế tự do thân thể của anh sao?”
“Cũng không có. Có thể là sinh hoạt và công việc chăng.” Hoa Mộ Chi bật cười nói: “Sinh ra với thân phận này, cả đời buộc phải ở lại chỗ này.”
Lễ mừng hàng năm cũng vậy, làm nền cho các chính khách cũng vậy, tiếp nhận vô số sự dòm ngó và kính ngưỡng từ người dân cũng thế.
Anh đã không thể từ bỏ thân phận này rồi.
Hôn nhân, công việc, nơi ở, tóm lại là đã bị giới hạn lại.
Anh cảm thấy đề tài này có vẻ khá nặng nề bèn đứng dậy chuẩn bị xuống xe, rồi vươn tay dìu Việt Diệc Vãn bước xuống.
Nhưng ngay lúc anh đứng dậy, Việt Diệc Vãn cũng bắt lấy cổ tay anh.
“Không phải như thế.”
Hoa Mộ Chi quay đầu lại, nhìn đôi mắt cậu khác hẳn trước đây.
Không có hữu nghị và khách sáo như cố làm ra vẻ, cũng không có che phủ bởi sự thân thiết ôn hòa.
Ánh mắt đó kiên quyết mà bình tĩnh, lòng hăng hái không thèm che giấu tỏa ra tựa như đóa hoa mai nở trong sương lạnh.
“Cậu nói gì?”
“Không, anh có thể tiếp xúc với thế giới mới. Anh còn có thể lựa chọn rất nhiều công việc khác.”Việt Diệc Vãn nắm lấy cổ tay anh, giọng điệu bình tĩnh mà nghiêm túc: “Đây là một thời đại mới. Có internet, có giấu tên, có đóng giả... Trong thế giới hư cấu, không ai biết anh vốn là ai cả.”
“Ở đó anh có lựa chọn.”
Hoa Mộ Chi sửng sốt, mở miệng như muốn nói gì đó.
Giây tiếp theo, giáo sư lễ nghi đứng bên ngoài gõ vài cái lên cửa sổ.
“Cậu Việt, nên xuống xe đi học thôi.”
Việt Diệc Vãn lên tiếng đáp lại, rồi tự mình xuống xe xem như là suôn sẻ.
Cậu giẫm lên đôi guốc gỗ thời Đường, rõ ràng đã sắp nắm được cách dùng rồi, mức độ lảo đảo cũng ít hơn rất nhiều.
Không đợi ngự thị khác đi tới, Việt Diệc Vãn đã lập tức xoay người nhìn về phía trong thùng xe, vươn tay về phía Hoa Mộ Chi.
“Để tôi dìu anh một lần.”
Hoa Mộ Chi đột nhiên cảm thấy người này ngụy trang còn sâu hơn mình nữa.
Anh ổn định lại nhịp thở, đứng dậy nắm lấy tay cậu.
“Ừm.”
Hoàng Thái hậu và Thái Hoàng Thái hậu đều là người của thế kỷ trước, ngay cả máy tính trong cung cũng không dùng quen tay, bình thường xem TV muốn chuyển kênh cũng phải nhờ người hầu giúp, đương nhiên là sẽ thiếu hiểu biết hơn người ngoài cung rất nhiều.
Vào năm 2020, nước Lâm đã thông qua hôn nhân đồng tính, mà thật sự phổ biến và được quần chúng công nhận là vào năm năm trước.
Chỉ cần thông qua đăng ký và xét duyệt, đồng tính cũng có thể dựa vào t*ng trùng, tế bào da để nuôi cấy trứng thụ tinh, đứa bé sinh ra cũng khỏe mạnh đáng yêu, đồng thời cũng sẽ kế thừa một nửa gien của mỗi người ba.
Việt Diệc Vãn đã quen cách nói chuyện thẳng thắn của bà cụ này, cho nên cậu giải thích những điểm quan trọng lại một cách đơn giản dễ hiểu cho bà nghe.
“Chuyện sinh con quá nguy hiểm,“ Cậu rất muốn lấy điện thoại di động ra cho Thái hậu nương nương nhìn xem những thiết bị hiện tại, lại nghĩ một lúc vẫn ngồi thẳng: “Hiện tại, với một số người trong nhà có chút tài sản sẽ lựa chọn thụ tinh trong khoang.”
Trứng được thụ tinh sẽ ở trong khoang khoảng mười tháng, lại trải qua mô phỏng sinh sản một lần.
Sự phổ biến của tử cung nhân tạo không chỉ ngăn chặn hoàn toàn các loại nguy hiểm khi mang thai của thai phụ, mà còn có thể càng thêm bảo vệ đứa bé một cách trực quan và toàn diện trong toàn bộ quá trình phát triển. Có thể nói đây là một trong những phát minh vĩ đại nhất trong thế kỉ này.
Trên mái tóc đen của Hoàng Thái hậu trang điểm thêm châu ngọc, trông vừa khéo léo lại thanh lịch.
Bà hơi mở to mắt, lại xác nhận thêm một lần: “Phụ nữ cũng không cần tự mình sinh sao?”
“Nếu như có nhu cầu thì đúng thật là như vậy.”
Thái hậu sửng sốt vài giây, sau đó nhìn về phía con trai và con dâu. Hai người Đế Hậu khẽ gật đầu, tỏ vẻ đây đúng là tình hình hiện tại.
“Tiểu Việt lần đầu vào cung còn chưa quen nhiều thứ, bàn bạc chuyện con nối dõi gì đó cũng còn sớm quá.” Hoa Mộ Chi chậm rãi lên tiếng hòa giải, dẫn hướng câu chuyện sang nơi khác: “Chắc là sáng nay ngự thị đã mang mấy món quần áo cậu ấy tặng tới cho mọi người rồi phải không?”
Hoàng hậu mỉm cười, gật đầu nói: “Chất vải và trình độ cắt xén đều rất không tệ, là do thợ may nhà họ Việt mời tới làm ra sao?”
Hoa Mộ Chi nhìn Việt Diệc Vãn cười, rồi lại nhìn về phía mấy người lớn trong nhà: “Đều do cậu ấy tự tay làm đấy.”
... Cái gì?
Con trai út của giám đốc Việt biết may quần áo?
Rõ ràng Hoa Hoằng Nguyên cũng không nghĩ tới chuyện này, ông không thể tin nổi hỏi: “Áo khoác đó cũng là do Tiểu Việt làm?”
“Còn có váy của quận chúa nữa, rất xinh đẹp.”
Hai người Đế Hậu nhìn nhau nhưng lại cảm giác có phải mình tìm nhầm người rồi không?
Mấy chục năm nay, Việt thị phát triển cực kỳ hưng thịnh, mà con trai lớn đã lấy vợ cũng là người thủ đoạn tàn nhẫn, làm kinh doanh rất là thành công, sao con trai út lại là thế này?
Họ vốn cũng nghe nói Việt Diệc Vãn là một đứa trẻ lập dị, tóc nhuộm cũng đã rất kỳ lạ. Nhưng về lễ phép và cách nói chuyện lại không tệ, tựa như đã thông qua kỳ huấn luyện vậy.
Hoàng hậu mang theo ý cười không tránh được lại khen cậu thêm vài câu. Việt Diệc Vãn cũng lễ phép đáp lại, còn không quên nịnh nọt Thái hậu. Cả quá trình vô cùng suôn sẻ như cá gặp nước.
Đợi buổi thăm hỏi không sai biệt lắm, Thái hậu mới vung tay áo: “Mọi người về hết cả đi, không cần ở lại đây nữa.”
Bốn người lập tức đứng lên hành lễ lần thứ hai, đợi hai người lớn lui ra, hai đứa nhỏ còn phải cáo lui thêm lần nữa, rồi mới cùng nhau đi ra khỏi cung Văn Thanh.
Một buổi sáng này ngồi vô ích một giờ, Việt Diệc Vãn cũng kiềm chế không ngáp ra tiếng.
Cậu đi ra cửa cung xoa đầu cún, rồi bước lên xe chuẩn bị đi trở về.
Có lẽ chuyện này cũng giống như tập thể dục theo đài vậy, cái gì mà khom lưng hành lễ cúi đầu, nếu quen rồi chưa tỉnh ngủ cũng có thể làm một cách suôn sẻ.
Tiếng vó ngựa giẫm lộc cộc trên bậc thềm bạch ngọc, bên trong xe lại không hề bị xóc nảy.
Việt Diệc Vãn xem Weixin xong xem Weibo, cúi đầu tập trung trả lời tin nhắn, ngón tay bay nhanh trên bàn phím.
Hoa Mộ chi nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên lên tiếng: “Cậu hòa nhập với nơi này nhanh hơn tôi nghĩ rất nhiều.”
Không chỉ có lễ nghi và quy tắc.
Thật ra trên người Việt Diệc Vãn có đặc trưng điển hình của gia đình kinh doanh.
Biết nói dí dỏm, có thể trong lúc trò chuyện quan tâm tới tâm tình của mọi người, còn có thể đúng lúc điều chỉnh bầu không khí, ấn tượng đầu tiên mang tới cho mọi người đều vô cùng tốt.
Những thứ này có lẽ cùng nhờ cùng với ba và anh trai ngâm mình trong những buổi tiệc rượu từ nhỏ mà có được.
Rõ ràng là người ngoài mới tới lại rất quen thuộc tựa như đã ở trong này rất nhiều năm rồi, vừa có chừng mực cũng rất hiểu rõ.
Nếu nói vượt quá khuôn phép thì khuyên tai và tóc của cậu, còn có rất nhiều chuyện cậu làm trong Đông cung đều là chưa từng có trước đây.
Nhưng cho dù bản thân không che chở cậu, có lẽ cậu cũng có thể xử lý mọi việc rất tốt.
Sự thân thiết và săn sóc của Việt Diệc Vãn rất quen thuộc, là một loại thông minh mang tính bản năng.
“... Hửm?”
Người nào đó còn đang hóng chuyện lập tức ngẩng đầu lên, tắt màn hình nhìn về phía anh.
Hoa Mộ Chi đang tựa vào cửa sổ, rũ mắt nhìn ra bên ngoài, để mặc cho nắng sớm xuyên qua màn che tiến vào nhưng lại đẹp tới nỗi khiến người khác mê mẩn.
Ánh sáng ấm áp phác họa ra hình dáng của anh, gấm hoa làm nổi bật đôi mắt anh, cho dù anh không nhìn về phía mình, Việt Diệc Vãn cũng có trong nháy mắt cảm thấy cả thế giới như trở nên tĩnh lặng.
'Cây liễu trơ trọi trước ánh trăng mùa xuân', mấy từ này dường như dùng cho người bên cạnh lại quá mức phù phiếm, cũng không có giá trị.
Nhưng người này cho dù chỉ thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ, từ phong thái đến khí chất đều giống y hệt những hình dung này.
Dịu dàng, yên tĩnh, tốt đẹp tới nỗi không thể bắt bẻ.
Anh nghiêng đầu nhìn về phía Việt Diệc Vãn, cười nói: “Không có gì, chỉ thấy hơi ngạc nhiên thôi.”
Việt Diệc Vãn lại nhìn anh, trả lời ngay mà không cần nghĩ ngợi.
“Bởi vì thế giới ở bên ngoài... Cũng rất vất vả.”
Cho dù xuất thân giàu có, cho dù thi đậu trường nổi tiếng, sự mài mòn và thử thách phải trải qua cũng không đếm xuể.
Hoa Mộ Chi hơi sững người, rõ ràng không đoán được cậu sẽ trả lời như vậy.
“Thật ra,“ Anh không chắc mình đang làm gì nhưng vẫn nói những suy nghĩ từ tận trái tim mình ra.
“Tôi cũng rất muốn nhìn xem thế giới bên ngoài.”
Không phải là Hoàng Thái tử được vệ sĩ và người hầu vây quanh thật chặt, cũng không phải là biểu tượng của cả đất nước và hoàng gia.
Chỉ là một thanh niên bình thường đi xem thế giới bên ngoài, thể nghiệm cuộc đời của những người khác.
Xe ngựa dừng trước Đông Cung.
Việt Diệc Vãn không kết thúc đề tài mà còn rất nghiêm túc nhìn anh: “Hoàng gia hạn chế tự do thân thể của anh sao?”
“Cũng không có. Có thể là sinh hoạt và công việc chăng.” Hoa Mộ Chi bật cười nói: “Sinh ra với thân phận này, cả đời buộc phải ở lại chỗ này.”
Lễ mừng hàng năm cũng vậy, làm nền cho các chính khách cũng vậy, tiếp nhận vô số sự dòm ngó và kính ngưỡng từ người dân cũng thế.
Anh đã không thể từ bỏ thân phận này rồi.
Hôn nhân, công việc, nơi ở, tóm lại là đã bị giới hạn lại.
Anh cảm thấy đề tài này có vẻ khá nặng nề bèn đứng dậy chuẩn bị xuống xe, rồi vươn tay dìu Việt Diệc Vãn bước xuống.
Nhưng ngay lúc anh đứng dậy, Việt Diệc Vãn cũng bắt lấy cổ tay anh.
“Không phải như thế.”
Hoa Mộ Chi quay đầu lại, nhìn đôi mắt cậu khác hẳn trước đây.
Không có hữu nghị và khách sáo như cố làm ra vẻ, cũng không có che phủ bởi sự thân thiết ôn hòa.
Ánh mắt đó kiên quyết mà bình tĩnh, lòng hăng hái không thèm che giấu tỏa ra tựa như đóa hoa mai nở trong sương lạnh.
“Cậu nói gì?”
“Không, anh có thể tiếp xúc với thế giới mới. Anh còn có thể lựa chọn rất nhiều công việc khác.”Việt Diệc Vãn nắm lấy cổ tay anh, giọng điệu bình tĩnh mà nghiêm túc: “Đây là một thời đại mới. Có internet, có giấu tên, có đóng giả... Trong thế giới hư cấu, không ai biết anh vốn là ai cả.”
“Ở đó anh có lựa chọn.”
Hoa Mộ Chi sửng sốt, mở miệng như muốn nói gì đó.
Giây tiếp theo, giáo sư lễ nghi đứng bên ngoài gõ vài cái lên cửa sổ.
“Cậu Việt, nên xuống xe đi học thôi.”
Việt Diệc Vãn lên tiếng đáp lại, rồi tự mình xuống xe xem như là suôn sẻ.
Cậu giẫm lên đôi guốc gỗ thời Đường, rõ ràng đã sắp nắm được cách dùng rồi, mức độ lảo đảo cũng ít hơn rất nhiều.
Không đợi ngự thị khác đi tới, Việt Diệc Vãn đã lập tức xoay người nhìn về phía trong thùng xe, vươn tay về phía Hoa Mộ Chi.
“Để tôi dìu anh một lần.”
Hoa Mộ Chi đột nhiên cảm thấy người này ngụy trang còn sâu hơn mình nữa.
Anh ổn định lại nhịp thở, đứng dậy nắm lấy tay cậu.
“Ừm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.