Chương 5: Chương 2.2
Trạm Lộ
04/01/2016
Đêm khuya, Nguyên Phi Ngạo cầm lấy bản đồ phòng vệ biên phòng, sau khi cẩn thận tỉ mỉ so sánh đối chiếu, nói với Tiêu Điển “Năm quận ở Đông Nam cứ bố trí như vậy, Tây Bắc thì cần sửa lại một chút.”
“Tài lực ở Tây Bắc từ trước đến nay đều không đủ, Tổng Đốc Tây Bắc thường oán giận là không đủ bạc, quân lương cũng không đưa đến đúng hạn, nếu tăng mạnh phòng thủ, e rằng không có khả năng.” Tiêu Điển thành thật báo cáo.
Nguyên Phi Ngạo nhíu mày “Bọn họ khó xử ta biết, ta cũng đã vài lần viết thư nhắc nhở với bệ hạ chuyện này, nhưng bệ hạ nói địa phương cần dùng bạc có rất nhiều, nhất thời không thể phân bố đến, kêu ta thông cảm.”
“Nói đến cùng, vẫn là sâu mọt trong triều đình quá nhiều, hừ, tiền vẫn là nằm trên tay của đám tham quan.” Tiêu Điển nặng nề đánh lên bàn một cái.
Nguyên Phi Ngạo bỗng nhiên ngừng lại, nghiêng tai lắng nghe, sau đó đứng dậy đi vào buồng trong.
Chỉ thấy tiểu đồng trên giường ôm cánh tay mình, khó khăn xoay người.
“Tỉnh?” Nguyên Phi Ngạo từ trên cao nhìn xuống “Ngươi tên gì?” Tiểu đồng hơi giương mi mắt, nhìn thấy hắn, bỗng nhiên cười khổ “Ngài ra tay cũng quá nặng.”
Nghe hắn nói như vậy, Nguyên Phi Ngạo xác nhận là người đã tỉnh táo. Hắn cúi người xuống, ép sát tiểu đồng, lạnh lùng hỏi “Rốt cục là ai phái ngươi tới ám sát ta?”
“Ta không phải đã nói, là Thiếu Đông nhà chúng ta…” tiểu đồng vừa mở miệng, liền cảm giác đau đến hút một ngụm khí lạnh, thì ra là bàn tay to của Nguyên Phi Ngạo sờ qua tay đang bị thương của mình.
“Biết đau?” hắn cười lạnh “trên người ngươi còn giấu ám khí gì mà ta chưa lấy ra?”
“Cái gì cũng không có!” tiểu đồng liên tục không ngừng nói “Ta không có học qua ám khí, tổng chỉ có mấy chiêu, đều bị ngài nhìn thấy.”
Nguyên Phi Ngạo sờ soạng trên lưng nàng, không thấy ám khí đâu, chỉ phát hiện…
“Cổ Liên Thành không cho hạ nhân ăn cơm sao?” hắn nghi hoặc lầm bầm lầu bầu, chưa nhìn thấy qua nam hài gầy như cái dạng này, vòng eo nhỏ đến độ có thể dùng từ “một tay nắm chặt” hình dung, nữ nhân ở quân kỹ doanh thắc lưng còn thô hơn của hắn,
“Trời sinh ta gầy.” tuy rằng cánh tay rất đau đớn, nhưng Nguyên Phi Ngạo tiếp xúc làm nàng ngứa không chịu nỗi, nhịn không được cười khanh khách.
Tiếng cười không đúng lúc này làm Nguyên Phi Ngạo dừng tay lại, buồn cười nhìn hắn “Đúng là tên không sợ chết, ngươi không nghĩ tới hậu quả việc ám sát ta hay sao?”
“Không nghĩ tới ngài lại hung dữ như vậy…” tiểu đồng bĩu môi, bộ dạng một bụng oán khí.
Mặt Nguyên Phi Ngạo bỗng nhiên nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, quát “Thiếu Đông không có khả năng, rốt cục là ai phái ngươi đến? mau nói ra, nếu không ta lập tức bẻ gãy tay còn lại, hơn nữa còn làm nó không thể trở về bộ dáng ban đầu.! Ngươi có tin không?”
“Ta tin.” Tiểu đồng co rúm lại nhích về phía trong giường, sợ hắn nói được làm được “Thật ra Thiếu Đông của chúng ta…”
“Ngươi nghĩ rằng ta là người ngốc sao?” Nguyên Phi Ngạo cười lạnh “ta cùng Cổ Liên Thành không thù không oán, gần đây hắn còn muốn gã muội muội cho ta. Cho dù muốn giết ta cũng không thể chỉ phái một đứa bé đến? hắn là không để ta vào mắt sao? Ngươi tốt nhất nên nói nhanh một chút, ta không có thời gian đùa với ngươi.”
Tiểu đồng trừng mắt nhìn, sau đó rũ mát xuống “Ta… xác thực không phải do Cổ đại thiếu phái tới.”
“Hừ, người chủ mưu phía sau là ai?”
“Không có người phía sau.” Tiểu đồng ngập ngừng “Kì thật… ta thật lòng cảm phục uy danh của ngài , muốn làm lính dưới trướng của ngài. Nhưng là ta đã vài lần báo danh tòng quân, quan chiêu binh đều chê ta thân hình nhỏ gầy không nhận ta, ta mới có thể nghĩ ra hạ sách này…”
Nguyên Phi Ngạo không khỏi ngẫn người. là vì lý do này?
Tiêu Điển ở phía sau nhỏ giọng nhắc nhở “Tướng quân cẩn thận, đứa nhỏ này tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng bên trong lại phức tạp, chỉ sợ hắn không nói thật.”
Nguyên Phi Ngạo lạnh mặt nhìn tiểu đồng một lúc, mới hỏi ‘Ngươi tên gì?”
“Song Nhi.” Tiểu đổng rũ mắt trả lời, một bộ dạng đềm đạm đáng yêu.
“Song Nhi?” tên này cũng có chút nữ tính đi “Họ gì?”
Nàng lắc lắc đầu “Không có họ. lúc ta sinh ra cha ta đã chết, nên ta không có họ.”
Nguyên Phi Ngạo suy nghĩ chút lát, cũng không truy hỏi nữa, xoay người bước ra ngoài.
Tiêu Điển lập tức đuổi theo “Tướng quân, đem tiểu tử này ném cho huyện nha ở đây trông coi đi. Lời hắn nói nữa khắc không thể xác minh là thật hay giả, làm gì phải phí thời gian với hắn.”
Nguyên Phi Ngạo lại thản nhiên phân phó “Truyền lệnh xuống kêu người chuẩn bị xe ngựa, cho đứa bé kia ngồi.”
“Hả?” ý của tướng quân không phải là…
“Mang hắn theo đi Diêm thành.”
Tiêu Điển vội la lên “Tướng quân, nhưng hắn là cái gánh nặng, cái phiền toái, cũng có thể là tai họa.”
“Đây là mệnh lệnh.” Nguyên Phi Ngạo trừng mắt nhìn Tiêu Điển một cái, làm Tiêu Điển không dám lên tiếng phản đối nữa.
Ngồi trong xe, Song nhi nhìn thật im lặng và nhu thuận. tuy rằng cánh tay bị thương băng bó được treo trước ngực, vẫn không ngăn cản được nàng tò mò nhìn xung quanh.
“Chưa ngồi qua xe ngựa?” Nguyên Phi Ngạo cũng ngồi trong xe, tà tà liếc nhìn nàng.
“Ngồi qua hai lần, nhưng lúc đó còn nhở, cũng không còn nhớ rõ nữa.” Song Nhi ghé vào cửa sổ, mở to mắt nhìn ta ra phong cảnh cùng đám người bên ngoài, cho đến khi mỏi cổ, mới lui trở lại, nhìn thấy trên bàn có đặt ba cái chén nhỏ, một cái bên trong đặt bánh bao, hai cái còn lại là đồ ăn.
“Ngài là đại tướng quân, bình thường đều ăn như vậy?” Nàng tò mò nhìn Nguyên Phi Ngạo, bởi vì trên cái bàn trước mặt này cũng là đồ ăn của hắn.
“Chẳng lẽ ngươi không phải?” Nguyên Phi Ngạo lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng. Đứa trẻ này tuy rằng thân mình đơn bạc, nhưng trên trán lại tỏa ra khí chất, không thể nói rõ là thanh cao cao ngạo, hay là tự cho là đúng, tóm lại là không giống với đứa nhỏ xuất thân nhà nghèo.
Trước mắt tuy rằng không phải là món ngon tốt nhất, nhưng nếu là gia đình bình thường, ai lại ghét bỏ? nhưng đứa nhỏ này, cũng không nghĩ thân phận mình là tù nhân, khi nhìn thấy ba cái chén nhỏ này, mày không tự chủ nhíu lại, hơn nữa ngày cũng không động đũa.
Rốt cục bụng cũng kêu vài tiếng, Song Nhi do dự một chút, không thể không cầm đũa lên, gắp thử một miếng thịt bò, bỏ vào miệng nhai nuốt.
“Thịt bò này hầm cũng quá chín rồi, nếu như thêm một chút nước hoa hồng, hương vị sẽ tốt hơn.” nàng dẹt miệng nhắc đi nhắc lại, hiển nhiên là không quá vừa lòng.
“Nước hoa hồng?”
“Đúng vậy, chính là dùng cánh hoa hồng cùng mật nấu thành nước, sau đi đem thịt bò hầm mềm xong, bọc trong một lớp phấn mỏng đem chiên sơ một chút, lại rưới nước hoa hồng lên, hương vị kia thật làm cho người khác trầm trồ khen ngợi.” Song Nhi nói xong nuốt một ngụm nước miếng, nhìn chén thịt bò trước mắt hồi lâu, cuối cùng vẫn ăn thêm một chút,
“Nhà các người thật nhiều tiền a, mỗi ngày đều ăn loại đồ ăn này?” Nguyên Phi Ngạo mặt không đổi sắc hỏi.
Song Nhi cười “Mỗi ngày ta đều hầu hạ Cổ đại thiếu ăn cơm, đã nhìn thấy rõ ràng rồi.”
“Ngươi thật sự là người của ngân hàng tư nhân Thiên Hạ?” hắn vẫn là không tin.
“Ta… chính là một hạ nhân không nổi bậc gì ở ngân hàng tư nhân.” Song Nhi liếc trộm bình rượu của hắn, hỏi “Ta có thể nếm thử rượu của ngài không?”
Nguyên Phi Ngạo cầm lấy rượu cũng rót cho nàng một chén
Song Nhi cẩn thận cầm ly rượu, uống một ngụm nhỏ, đầu lưỡi lập tức vươn ra hút không khí “Thật cay!”
“Không say rượu?” xem nàng bị rượu cay làm cho rơi cả nước mắt nước mũi, tựa hồ là lần đầu tiên uống rượu.
“Vâng, trong trang quản lý rất nghiêm khắc, sợ người uống rượu làm hỏng việc, không dễ dàng cho ai uống rượu.” tuy rằng lần đầu bị rượu làm cay nhưng Song Nhi nhịn không được vẫn uống thêm một ngụm nữa.
“Ngươi thật muốn đi theo ta bảo vệ quốc gia?” Nguyên Phi Ngạo thản nhiên hỏi
“Muốn chứ! Ta biết chữ, lại biết võ công, có thể làm tùy tùng bên cạnh tướng quân!” nàng mở to hai mắt, trong lòng tràn đầy chờ mong “Tướng quân thu nhận ta?”
Nguyên Phi Ngạo uống một ngụm rượu, suy nghĩ hỏi lại “Ta vặn gãy tay ngươi, ngươi không ghi hận sao?”
Song Nhi nhìn cánh tay của mình, cười nói “Ai bảo ta tìm tướng quân gây phiền toái chứ! Đây là gieo gió gặt bão, sau này ta sẽ cẩn thận không cho tướng quân cơ hội lại vặn gãy tay ta.”
“Ngươi cảm thấy ta sẽ đáp ứng ngươi sao?”
Song Nhi trầm mặt một chút, chớp chớp mắt, lại ngẩn lên một khuôn mặt tươi cười “Tướng quân không có lý do cự tuyệt ta!”
Nguyên Phi Ngạo theo dõi nhìn mặt nàng, lúc trước không có nhìn kĩ diện mạo của hắn, bởi vì quá mức bình thường, hiện tại nhìn kĩ da tay của hắn không tính trắng, ngũ quan không tính xuất chúng, chỉ có đôi mắt kia, có ba phần gió thu vui tươi, quyến rũ tràn đầy, không giống nam hài, cẩn thận nghĩ lại, hắn có đôi khi như một nữ tử, nói chuyện nhỏ giọng nhỏ khí, hoàn toàn không có cương dương khí chất.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn nhịn không được kéo vạt áo của Song Nhi.
Song Nhi sợ tới mức sống chết nắm lấy vạt áo, kinh sợ kêu lên “Tướng quân ngài không phải là có đoạn áo chi phích đi?” (gay đấy bà con ạ)
“Đoạn áo chi phích?” bốn chữ này là tối kị của hắn, thuộc hạ có hắn có thể đi quân kỹ (kỹ viện trong quân đội), nhưng quyết không được phép có luyến đồng hay nuôi nam sủng. nếu phát hiện trực tiếp đuổi ra khỏi quân đội. cho nên lúc Song Nhi nói, hắn không thể không buông tay ra, nhưng vẫn như cũ hồ nghi nhìn nàng “Đã có người nói ngươi nhìn giống nữ nhân chưa?”
Tay đang cầm ly rượu của Song Nhi chấn động, cười khổ “Thật nhiều người nói như vậy, nương ta nói là ta đã đầu thai nhầm rồi”
Nghe nàng tự giễu như vậy, Nguyên Phi Ngạo thoáng khó giải thích, nhưng là khi nhắc tới nương nàng, Nguyên Phi Ngạo không khỏi nhớ tới lúc nàng hôn mê nàng luôn nhắc đi nhắc lại những lời này “Nương ngươi vì sao đánh ngươi?”
Nàng chấn động, ngơ nhác nhìn hắn “Tướng quân,… vì sao hỏi như vậy?”
“Bây giờ là ta hỏi ngươi.” Ánh mắt Nguyên Phi Ngạo trầm xuống, không để người khác hoài nghi.
Song Nhi đang cầm ly rượu, tựa hồ là đem mặt mình chôn vào đó. Nguyên Phi Ngạo đợi nửa ngày không thấy nàng trả lời, không nhịn được đưa tay lấy ly rượu ra, lại ngoài ý muốn nhìn thấy trên mặt nàng chảy xuống vài giọt nước mắt.
Sao lại thế này? Hắn xúc động vì hắn đau lòng sao? Trong nháy mắt Nguyên Phi Ngạo trong lòng tràn đầy xin lỗi, bàn tay to vỗ vỗ bả vai Song Nhi “Được rồi, không muốn nói cũng được, ta không ép buộc.”
Đem rượu của Song Nhi một hơi uống cạn, hắn phá lệ khuyên nàng một câu “Có thể ăn nhiều một chút liền ăn nhiều một chút, phải biết rằng địa phương chúng ta đi nỗi danh là huyện nghèo, đến lúc đó có khả năng ngay cả thịt bò đều không có ăn.”
Song Nhi tò mò hỏi “Nơi này cách Kinh thành không tính là quá xa, làm sao lại nghèo đến như vậy?”
“Mỗi núi một phong cảnh, mỗi người mỗi cảnh. Ngươi không ra ngoài, không nhìn thấy hết, kỳ thật đều này cũng không có gì kì quái.”
Nguyên Phi Ngạo thản nhiên nói xong, lại chuyển đề tài “ngươi năm nay mấy tuổi?”
“Mười tám, làm sao vậy?”
“Ngươi đã mười tám tuổi?” Nguyên Phi Ngạo nghi ngờ đánh giá một phen “xem ra Cổ Liên Thành đối với hạ nhân không tốt lắm. người mười tám tuổi ở trong quân của ta, cũng sẽ không đói như ngươi vậy thành dáng người còn da bọc xương. Cái dạng này của ngươi nếu ra chiến trường, có khả năng địch nhân thét một tiếng ngươi đã hôn mê.”
Song Nhi vội vàng biện bạch “Cho nên ta mới xin được đi theo ngài! Thân ở trong quân rất nhanh sẽ cường tráng, tướng quân không cần ta, làm sao biết ta không thể?”
Nguyên Phi Ngạo từ trước đến nay đều thích người tự tin tiến bộ, nghe Song Nhi nói như vậy, bất giác khóe miệng gợi lên tươi cười.
“Ta thấy ngươi xương cốt mảnh mai, tay nhỏ thịt non, ngươi ở Cổ gia chưa làm việc nặng, chỉ sợ tòng quân ngươi làm không nỗi. ngươi cũng biết quân đội kỹ luật nghiêm minh, chỉ có chết trận chứ không có quân đào ngũ.”
Song Nhi thu hồi ánh mắt vui đùa, trong mắt tràn đầy nghiêm túc cùng trang trọng “Ta biết, ta sẽ không bỏ trốn!”
“Ngươi nếu chạy thoát…” Nguyên Phi Ngạo trợn đôi mắt to lên nhìn nàng “Ta sẽ tự tay giết ngươi.”
Nghe huy hiếp như vậy, nhưng Song Nhi nhẹ thở ra một cái, bởi vì câu nói này của hắn là đã có ý muốn thu nhận nàng.
Nàng lặng lẽ cầm chén rót rượu, uống một chút, vẫn như cũ mước mắt nước mũi đều chảy ra, nhưng khóe miệng vẫn tươi cười.
Tịnh Biên tướng quân thì sao? cũng không phải rơi vào tay “Hắn”? sau này ai chết trên tay ai còn chưa biết đâu?
“Tài lực ở Tây Bắc từ trước đến nay đều không đủ, Tổng Đốc Tây Bắc thường oán giận là không đủ bạc, quân lương cũng không đưa đến đúng hạn, nếu tăng mạnh phòng thủ, e rằng không có khả năng.” Tiêu Điển thành thật báo cáo.
Nguyên Phi Ngạo nhíu mày “Bọn họ khó xử ta biết, ta cũng đã vài lần viết thư nhắc nhở với bệ hạ chuyện này, nhưng bệ hạ nói địa phương cần dùng bạc có rất nhiều, nhất thời không thể phân bố đến, kêu ta thông cảm.”
“Nói đến cùng, vẫn là sâu mọt trong triều đình quá nhiều, hừ, tiền vẫn là nằm trên tay của đám tham quan.” Tiêu Điển nặng nề đánh lên bàn một cái.
Nguyên Phi Ngạo bỗng nhiên ngừng lại, nghiêng tai lắng nghe, sau đó đứng dậy đi vào buồng trong.
Chỉ thấy tiểu đồng trên giường ôm cánh tay mình, khó khăn xoay người.
“Tỉnh?” Nguyên Phi Ngạo từ trên cao nhìn xuống “Ngươi tên gì?” Tiểu đồng hơi giương mi mắt, nhìn thấy hắn, bỗng nhiên cười khổ “Ngài ra tay cũng quá nặng.”
Nghe hắn nói như vậy, Nguyên Phi Ngạo xác nhận là người đã tỉnh táo. Hắn cúi người xuống, ép sát tiểu đồng, lạnh lùng hỏi “Rốt cục là ai phái ngươi tới ám sát ta?”
“Ta không phải đã nói, là Thiếu Đông nhà chúng ta…” tiểu đồng vừa mở miệng, liền cảm giác đau đến hút một ngụm khí lạnh, thì ra là bàn tay to của Nguyên Phi Ngạo sờ qua tay đang bị thương của mình.
“Biết đau?” hắn cười lạnh “trên người ngươi còn giấu ám khí gì mà ta chưa lấy ra?”
“Cái gì cũng không có!” tiểu đồng liên tục không ngừng nói “Ta không có học qua ám khí, tổng chỉ có mấy chiêu, đều bị ngài nhìn thấy.”
Nguyên Phi Ngạo sờ soạng trên lưng nàng, không thấy ám khí đâu, chỉ phát hiện…
“Cổ Liên Thành không cho hạ nhân ăn cơm sao?” hắn nghi hoặc lầm bầm lầu bầu, chưa nhìn thấy qua nam hài gầy như cái dạng này, vòng eo nhỏ đến độ có thể dùng từ “một tay nắm chặt” hình dung, nữ nhân ở quân kỹ doanh thắc lưng còn thô hơn của hắn,
“Trời sinh ta gầy.” tuy rằng cánh tay rất đau đớn, nhưng Nguyên Phi Ngạo tiếp xúc làm nàng ngứa không chịu nỗi, nhịn không được cười khanh khách.
Tiếng cười không đúng lúc này làm Nguyên Phi Ngạo dừng tay lại, buồn cười nhìn hắn “Đúng là tên không sợ chết, ngươi không nghĩ tới hậu quả việc ám sát ta hay sao?”
“Không nghĩ tới ngài lại hung dữ như vậy…” tiểu đồng bĩu môi, bộ dạng một bụng oán khí.
Mặt Nguyên Phi Ngạo bỗng nhiên nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, quát “Thiếu Đông không có khả năng, rốt cục là ai phái ngươi đến? mau nói ra, nếu không ta lập tức bẻ gãy tay còn lại, hơn nữa còn làm nó không thể trở về bộ dáng ban đầu.! Ngươi có tin không?”
“Ta tin.” Tiểu đồng co rúm lại nhích về phía trong giường, sợ hắn nói được làm được “Thật ra Thiếu Đông của chúng ta…”
“Ngươi nghĩ rằng ta là người ngốc sao?” Nguyên Phi Ngạo cười lạnh “ta cùng Cổ Liên Thành không thù không oán, gần đây hắn còn muốn gã muội muội cho ta. Cho dù muốn giết ta cũng không thể chỉ phái một đứa bé đến? hắn là không để ta vào mắt sao? Ngươi tốt nhất nên nói nhanh một chút, ta không có thời gian đùa với ngươi.”
Tiểu đồng trừng mắt nhìn, sau đó rũ mát xuống “Ta… xác thực không phải do Cổ đại thiếu phái tới.”
“Hừ, người chủ mưu phía sau là ai?”
“Không có người phía sau.” Tiểu đồng ngập ngừng “Kì thật… ta thật lòng cảm phục uy danh của ngài , muốn làm lính dưới trướng của ngài. Nhưng là ta đã vài lần báo danh tòng quân, quan chiêu binh đều chê ta thân hình nhỏ gầy không nhận ta, ta mới có thể nghĩ ra hạ sách này…”
Nguyên Phi Ngạo không khỏi ngẫn người. là vì lý do này?
Tiêu Điển ở phía sau nhỏ giọng nhắc nhở “Tướng quân cẩn thận, đứa nhỏ này tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng bên trong lại phức tạp, chỉ sợ hắn không nói thật.”
Nguyên Phi Ngạo lạnh mặt nhìn tiểu đồng một lúc, mới hỏi ‘Ngươi tên gì?”
“Song Nhi.” Tiểu đổng rũ mắt trả lời, một bộ dạng đềm đạm đáng yêu.
“Song Nhi?” tên này cũng có chút nữ tính đi “Họ gì?”
Nàng lắc lắc đầu “Không có họ. lúc ta sinh ra cha ta đã chết, nên ta không có họ.”
Nguyên Phi Ngạo suy nghĩ chút lát, cũng không truy hỏi nữa, xoay người bước ra ngoài.
Tiêu Điển lập tức đuổi theo “Tướng quân, đem tiểu tử này ném cho huyện nha ở đây trông coi đi. Lời hắn nói nữa khắc không thể xác minh là thật hay giả, làm gì phải phí thời gian với hắn.”
Nguyên Phi Ngạo lại thản nhiên phân phó “Truyền lệnh xuống kêu người chuẩn bị xe ngựa, cho đứa bé kia ngồi.”
“Hả?” ý của tướng quân không phải là…
“Mang hắn theo đi Diêm thành.”
Tiêu Điển vội la lên “Tướng quân, nhưng hắn là cái gánh nặng, cái phiền toái, cũng có thể là tai họa.”
“Đây là mệnh lệnh.” Nguyên Phi Ngạo trừng mắt nhìn Tiêu Điển một cái, làm Tiêu Điển không dám lên tiếng phản đối nữa.
Ngồi trong xe, Song nhi nhìn thật im lặng và nhu thuận. tuy rằng cánh tay bị thương băng bó được treo trước ngực, vẫn không ngăn cản được nàng tò mò nhìn xung quanh.
“Chưa ngồi qua xe ngựa?” Nguyên Phi Ngạo cũng ngồi trong xe, tà tà liếc nhìn nàng.
“Ngồi qua hai lần, nhưng lúc đó còn nhở, cũng không còn nhớ rõ nữa.” Song Nhi ghé vào cửa sổ, mở to mắt nhìn ta ra phong cảnh cùng đám người bên ngoài, cho đến khi mỏi cổ, mới lui trở lại, nhìn thấy trên bàn có đặt ba cái chén nhỏ, một cái bên trong đặt bánh bao, hai cái còn lại là đồ ăn.
“Ngài là đại tướng quân, bình thường đều ăn như vậy?” Nàng tò mò nhìn Nguyên Phi Ngạo, bởi vì trên cái bàn trước mặt này cũng là đồ ăn của hắn.
“Chẳng lẽ ngươi không phải?” Nguyên Phi Ngạo lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng. Đứa trẻ này tuy rằng thân mình đơn bạc, nhưng trên trán lại tỏa ra khí chất, không thể nói rõ là thanh cao cao ngạo, hay là tự cho là đúng, tóm lại là không giống với đứa nhỏ xuất thân nhà nghèo.
Trước mắt tuy rằng không phải là món ngon tốt nhất, nhưng nếu là gia đình bình thường, ai lại ghét bỏ? nhưng đứa nhỏ này, cũng không nghĩ thân phận mình là tù nhân, khi nhìn thấy ba cái chén nhỏ này, mày không tự chủ nhíu lại, hơn nữa ngày cũng không động đũa.
Rốt cục bụng cũng kêu vài tiếng, Song Nhi do dự một chút, không thể không cầm đũa lên, gắp thử một miếng thịt bò, bỏ vào miệng nhai nuốt.
“Thịt bò này hầm cũng quá chín rồi, nếu như thêm một chút nước hoa hồng, hương vị sẽ tốt hơn.” nàng dẹt miệng nhắc đi nhắc lại, hiển nhiên là không quá vừa lòng.
“Nước hoa hồng?”
“Đúng vậy, chính là dùng cánh hoa hồng cùng mật nấu thành nước, sau đi đem thịt bò hầm mềm xong, bọc trong một lớp phấn mỏng đem chiên sơ một chút, lại rưới nước hoa hồng lên, hương vị kia thật làm cho người khác trầm trồ khen ngợi.” Song Nhi nói xong nuốt một ngụm nước miếng, nhìn chén thịt bò trước mắt hồi lâu, cuối cùng vẫn ăn thêm một chút,
“Nhà các người thật nhiều tiền a, mỗi ngày đều ăn loại đồ ăn này?” Nguyên Phi Ngạo mặt không đổi sắc hỏi.
Song Nhi cười “Mỗi ngày ta đều hầu hạ Cổ đại thiếu ăn cơm, đã nhìn thấy rõ ràng rồi.”
“Ngươi thật sự là người của ngân hàng tư nhân Thiên Hạ?” hắn vẫn là không tin.
“Ta… chính là một hạ nhân không nổi bậc gì ở ngân hàng tư nhân.” Song Nhi liếc trộm bình rượu của hắn, hỏi “Ta có thể nếm thử rượu của ngài không?”
Nguyên Phi Ngạo cầm lấy rượu cũng rót cho nàng một chén
Song Nhi cẩn thận cầm ly rượu, uống một ngụm nhỏ, đầu lưỡi lập tức vươn ra hút không khí “Thật cay!”
“Không say rượu?” xem nàng bị rượu cay làm cho rơi cả nước mắt nước mũi, tựa hồ là lần đầu tiên uống rượu.
“Vâng, trong trang quản lý rất nghiêm khắc, sợ người uống rượu làm hỏng việc, không dễ dàng cho ai uống rượu.” tuy rằng lần đầu bị rượu làm cay nhưng Song Nhi nhịn không được vẫn uống thêm một ngụm nữa.
“Ngươi thật muốn đi theo ta bảo vệ quốc gia?” Nguyên Phi Ngạo thản nhiên hỏi
“Muốn chứ! Ta biết chữ, lại biết võ công, có thể làm tùy tùng bên cạnh tướng quân!” nàng mở to hai mắt, trong lòng tràn đầy chờ mong “Tướng quân thu nhận ta?”
Nguyên Phi Ngạo uống một ngụm rượu, suy nghĩ hỏi lại “Ta vặn gãy tay ngươi, ngươi không ghi hận sao?”
Song Nhi nhìn cánh tay của mình, cười nói “Ai bảo ta tìm tướng quân gây phiền toái chứ! Đây là gieo gió gặt bão, sau này ta sẽ cẩn thận không cho tướng quân cơ hội lại vặn gãy tay ta.”
“Ngươi cảm thấy ta sẽ đáp ứng ngươi sao?”
Song Nhi trầm mặt một chút, chớp chớp mắt, lại ngẩn lên một khuôn mặt tươi cười “Tướng quân không có lý do cự tuyệt ta!”
Nguyên Phi Ngạo theo dõi nhìn mặt nàng, lúc trước không có nhìn kĩ diện mạo của hắn, bởi vì quá mức bình thường, hiện tại nhìn kĩ da tay của hắn không tính trắng, ngũ quan không tính xuất chúng, chỉ có đôi mắt kia, có ba phần gió thu vui tươi, quyến rũ tràn đầy, không giống nam hài, cẩn thận nghĩ lại, hắn có đôi khi như một nữ tử, nói chuyện nhỏ giọng nhỏ khí, hoàn toàn không có cương dương khí chất.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn nhịn không được kéo vạt áo của Song Nhi.
Song Nhi sợ tới mức sống chết nắm lấy vạt áo, kinh sợ kêu lên “Tướng quân ngài không phải là có đoạn áo chi phích đi?” (gay đấy bà con ạ)
“Đoạn áo chi phích?” bốn chữ này là tối kị của hắn, thuộc hạ có hắn có thể đi quân kỹ (kỹ viện trong quân đội), nhưng quyết không được phép có luyến đồng hay nuôi nam sủng. nếu phát hiện trực tiếp đuổi ra khỏi quân đội. cho nên lúc Song Nhi nói, hắn không thể không buông tay ra, nhưng vẫn như cũ hồ nghi nhìn nàng “Đã có người nói ngươi nhìn giống nữ nhân chưa?”
Tay đang cầm ly rượu của Song Nhi chấn động, cười khổ “Thật nhiều người nói như vậy, nương ta nói là ta đã đầu thai nhầm rồi”
Nghe nàng tự giễu như vậy, Nguyên Phi Ngạo thoáng khó giải thích, nhưng là khi nhắc tới nương nàng, Nguyên Phi Ngạo không khỏi nhớ tới lúc nàng hôn mê nàng luôn nhắc đi nhắc lại những lời này “Nương ngươi vì sao đánh ngươi?”
Nàng chấn động, ngơ nhác nhìn hắn “Tướng quân,… vì sao hỏi như vậy?”
“Bây giờ là ta hỏi ngươi.” Ánh mắt Nguyên Phi Ngạo trầm xuống, không để người khác hoài nghi.
Song Nhi đang cầm ly rượu, tựa hồ là đem mặt mình chôn vào đó. Nguyên Phi Ngạo đợi nửa ngày không thấy nàng trả lời, không nhịn được đưa tay lấy ly rượu ra, lại ngoài ý muốn nhìn thấy trên mặt nàng chảy xuống vài giọt nước mắt.
Sao lại thế này? Hắn xúc động vì hắn đau lòng sao? Trong nháy mắt Nguyên Phi Ngạo trong lòng tràn đầy xin lỗi, bàn tay to vỗ vỗ bả vai Song Nhi “Được rồi, không muốn nói cũng được, ta không ép buộc.”
Đem rượu của Song Nhi một hơi uống cạn, hắn phá lệ khuyên nàng một câu “Có thể ăn nhiều một chút liền ăn nhiều một chút, phải biết rằng địa phương chúng ta đi nỗi danh là huyện nghèo, đến lúc đó có khả năng ngay cả thịt bò đều không có ăn.”
Song Nhi tò mò hỏi “Nơi này cách Kinh thành không tính là quá xa, làm sao lại nghèo đến như vậy?”
“Mỗi núi một phong cảnh, mỗi người mỗi cảnh. Ngươi không ra ngoài, không nhìn thấy hết, kỳ thật đều này cũng không có gì kì quái.”
Nguyên Phi Ngạo thản nhiên nói xong, lại chuyển đề tài “ngươi năm nay mấy tuổi?”
“Mười tám, làm sao vậy?”
“Ngươi đã mười tám tuổi?” Nguyên Phi Ngạo nghi ngờ đánh giá một phen “xem ra Cổ Liên Thành đối với hạ nhân không tốt lắm. người mười tám tuổi ở trong quân của ta, cũng sẽ không đói như ngươi vậy thành dáng người còn da bọc xương. Cái dạng này của ngươi nếu ra chiến trường, có khả năng địch nhân thét một tiếng ngươi đã hôn mê.”
Song Nhi vội vàng biện bạch “Cho nên ta mới xin được đi theo ngài! Thân ở trong quân rất nhanh sẽ cường tráng, tướng quân không cần ta, làm sao biết ta không thể?”
Nguyên Phi Ngạo từ trước đến nay đều thích người tự tin tiến bộ, nghe Song Nhi nói như vậy, bất giác khóe miệng gợi lên tươi cười.
“Ta thấy ngươi xương cốt mảnh mai, tay nhỏ thịt non, ngươi ở Cổ gia chưa làm việc nặng, chỉ sợ tòng quân ngươi làm không nỗi. ngươi cũng biết quân đội kỹ luật nghiêm minh, chỉ có chết trận chứ không có quân đào ngũ.”
Song Nhi thu hồi ánh mắt vui đùa, trong mắt tràn đầy nghiêm túc cùng trang trọng “Ta biết, ta sẽ không bỏ trốn!”
“Ngươi nếu chạy thoát…” Nguyên Phi Ngạo trợn đôi mắt to lên nhìn nàng “Ta sẽ tự tay giết ngươi.”
Nghe huy hiếp như vậy, nhưng Song Nhi nhẹ thở ra một cái, bởi vì câu nói này của hắn là đã có ý muốn thu nhận nàng.
Nàng lặng lẽ cầm chén rót rượu, uống một chút, vẫn như cũ mước mắt nước mũi đều chảy ra, nhưng khóe miệng vẫn tươi cười.
Tịnh Biên tướng quân thì sao? cũng không phải rơi vào tay “Hắn”? sau này ai chết trên tay ai còn chưa biết đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.