Gả Muội

Chương 11: Chương 5.1

Trạm Lộ

04/01/2016

Diêm thành

Nửa đêm, một vị đại phu ở trong thành bị Tiêu Điển dựng thẳng dậy, túm trực tiếp đến Đặng Lan tướng quân phủ, ông ấy nơm nớp lo sợ, cũng không biết mình sẽ xem bệnh cho ai, chỉ thấy ánh mắt hung thần xung quanh nhìn mình lom lom, hết sức dọa người.

Song Nhi nằm trên giường vẫn đang hôn mê, Nguyên Phi Ngạo canh giữ bên cạnh một tấc cũng không rời.

Lão đại phu không biết Nguyên Phi Ngạo là ai, chỉ thấy đặng Lan tướng quân cung kính với hắn, không khỏi hạ thấp thân mình nói “Phiền đại nhân dời chỗ một chút, tiểu nhân mới có thể bắt mạnh tốt được.”

“Ngươi trước tiên nên cho hắn chút thuốc cầm máu.” Nguyên Phi Ngạo mở miệng nói “Hắn mất máu không ít đâu.”

“Vâng, vâng, dùng thuốc tất nhiên là phải dùng, chỉ là không biết trên người hắn còn vết thương khác nào không, phải bắt mạch mới có thể biết được.” lão đại phu bắt mạch trước, lại xốc vạt áo Song Nhi lên, nhìn thấy vết đao thật sâu trên vai, không khỏi thở ra một hơi dài “Tiểu huynh đệ này thật đáng thương, cánh tay bị thương, bả vai cũng bị thương.”

“Chân của hắn cũng bị thương.” Nguyên Phi Ngạo nhíu mày. Nếu Song Nhi là gian tế, vậy thân phận thích khách này của hắn cũng quá mức thất bại đi,toàn thân đều bị thương, xem nàng hành động còn khó khăn, chỉ sợ một tháng nữa không thể bước xuống khỏi giường được.

Lão đại phu đem quần áo phía trước của Song Nhi kéo xuống, bỗng ông ấy dừng động tác lại, khụ một tiếng nói “Người trong phòng này, không có chuyện gì phiền xin ra ngoài một chút.”

Nguyên Phi Ngạo khoát tay xuống phía sau, Tiêu Điển đem người ra ngoài.

Lão đại phu thấy Nguyên Phi Ngạo còn đứng tại chổ hỏi “Ngài là thân nhân của người bị thương?”

“Không phải”

Lão đại phu cười khổ “Vậy phiền toái ngài cũng tránh ra ngoài một lát.”

Hắn nhíu mi “Vì sao?”

Lão đại phu thở dài nói “Vị cô nương này chắc là còn chưa xuất giá, nếu tiếp tục kéo xuống, đại khái cả thân người sẽ lộ ra ngoài.”

Nguyên Phi Ngạo đột nhiên biến sắc, đẩy lão đại phu ra, bước đến bên giường, trừng mắt nhìn Song Nhi, vương tay xé bỏ vạt áo, chỉ thấy chỗ áo vừa bị xé rách lộ ra tấm vải trắng bó trước ngực, tuy rằng cảnh xuân còn chưa lộ ra, nhưng… độ cong phập phồng kia, đúng là đã chứng minh hết thảy.

Mắt hổ hắn không khỏi trợn lên, thật lâu cũng không nói gì.

“Xem ra… ngài cũng không biết thân phận thật của nàng?” lão đại phu cúi đầu nhìn nhìn “Vị cô nương này, hình như là dịch dung thành bộ dạng khác, nếu không tại sao mất máu nhiều như vậy mà sắc mặt vẫn tốt như thế chứ?”

Nguyên Phi Ngạo sờ sờ trên mặt nàng, rất nhanh liền lần ra dấu vết mờ nhat, sau đó đem mặt nạ mỏng như tờ giấy cẩn thận kéo xuống, trước mắt hắn hiện ra rõ ràng một cô gái, có gương mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt.

Nàng là ai?

Hắn khiếp sợ nhìn gương mặt nữ nhân vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mặt hắn, bật thốt lên mắng “Hỗn trướng!”



Hắn thật không ngờ mình ở trên giang hồ lăn lộn mười mấy năm, nhưng lại bị một cô nương đùa trong lòng bàn tay? ở chung lâu như vậy, nhưng hắn lại không phát hiện nàng là nữ nhân?

Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, chẳng lẽ hắn một chút cũng không phát hiện ra manh mối nào sao? cũng không phải. hắn vẫn thường cười nàng không có khí khái nam tử, cũng nói nàng làm việc không giống một nam nhân, nhưng hắn tùy tiện, tự cho là nàng còn quá nhỏ.

Mặc dù ngẫu nhiên mình vẫn bị vài lời nói của nàng đã động tới, loại tâm động này, rốt cục là hắn coi nàng như nữ hài tử mà đối đãi, hay là ảo giác của hắn?

“Đại nhân… tiểu nhân phải bôi thuốc băng bó cho vị cô nương này… Ngài…” lão đại phu khó xử nhìn hắn.

Hắn cắn răng “Ta ở lại đây.”

“Nhưng vị cô này khi tỉnh lại biết được, chỉ sợ nàng sẽ không còn mặt mũi gặp người khác…”

Nguyên Phi Ngạo trừng mắt “Có cái gì không thể gặp người? cùng lắm ta lấy nàng! Ít nói nhảm đi, mau cứu người.”

Lão đại phu cũng không dám nói nhiều nữa, vội vàng mở hòm thuốc ra, thay Song Nhi băng bó. Tất cả chỗ bị thương trên tay nàng trên chân nàng, theo phân phó của Nguyên Phi Ngạo, tất cả phải xem qua. Nên thay thuốc thì thay thuốc, nên băng bó thì băng bó, kết quả chỉ một lát sau, toàn thân từ trên xuống dưới của nàng đều bị băng kính mít.

Lúc lão đại phu đi khỏi, Tiêu Điển bước vào bên giường nhìn thấy, không khỏi cười nói “Lúc này đã bao thành cái bánh chưng. Tướng quân, đứa nhỏ này còn đi được sao?” hắn chỉ nhìn thấy toàn thân băng bó của người trên gường không phát hiện ra khuôn mặt.

Nguyên Phi Ngạo đá vào lưng hắn “Ai cho phép ngươi vào? Lăn ra! Kêu phòng bếp làm cơm bưng vào.”

“Các huynh đệ thường xuyên bị thương, cũng không thấy ngài đối với ai tốt như vậy?” Tiêu Điển thật sự có chút ghen tị, xoa xoa thắt lưng đi ra.

Nguyên Phi Ngạo ngồi bên giường, hai mắt nhìn lom lom hai má tái nhợt của Song Nhi.

Nữ tử có gương mặt xinh đẹp như thế, làm sao lại từ bỏ đi mang khuôn mặt không có chút biểu cảm kia, nàng rốt cục là ai? Là người Cổ gia sao?

Lúc trước hắn cũng thấy kì lạ, bất luận là thời điểm nào, nàng cũng đều trấn định như thường, hiện tại mới biết là do có mặt nạ che khuất. đem mặt nạ tháo bỏ, mới thấy rõ ràng màu da của nàng.

Nguyên lai da thịt một người lại có thể xinh đẹp như vậy, thật sự là cuộc đời hắn chưa bao giờ thấy. trừ bỏ có chút tái nhợt, da nàng bóng loáng tựa như bạch ngọc, hoặc trắng như lòng trắng trứng, nhiều lần hắn không nhịn được muốn đưa tay sờ một chút, nhưng lại cưỡng ép mình thu tay lại.

Hắn không muốn nàng hiểu lầm hắn là tên háo sắc, hơn nữa sau khi nàng tĩnh lại bọn họ còn đối mặt với vấn đề vạch trần thân phận thật của nàng.

Nếu như nàng là người địch nhân phái tới mê hoặc hắn, như vậy không phải chỉ cần đem khuôn mặt thật này ra là được rồi sao? tuy rằng hắn không phải là người háo sắc, nhưng đối diện với khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết không tỳ vết này, tim của hắn không khỏi trở nên mềm mại.

Bí ẩn, nàng đem lại cho hắn vô số. nhưng nàng lại nằm đây an tâm mà ngủ.

Hắn không phải là nên một cước đá nàng tỉnh lại, sau đó đem ra ngoài bức cung sao?

Nghĩ đến đây, Song Nhi nằm trên giường bỗng nhiên rên rĩ nho nhỏ, như là thật đau đớn, hai đầu lông mày cũng nhíu chặt lại

“Nương, con đau…” vẫn là lời nói làm người ta đau lòng như vậy.



Nguyên Phi Ngạo kìm lòng không được, nắm lấy tay nàng, lần đầu tiên trong đời dùng lời nói dịu dàng như vậy nói “Không đau một chút sẽ không đau nữa.”

Vụn về an ủi này lại làm cho tâm hồn bé nhỏ kia an tâm cực kì, cái tay nhỏ nắm lấy tay hắn, khóe miệng còn lộ ra ý cười nhợt nhạt.

“gặp quỷ!” Nguyên Phi Ngạo thấp giọng mắng. bao lâu nay trên chiến trường tên của hắn làm cho quân địch hoảng sợ, thế nhưng nay lại thành bà vú của một tiểu cô nương, không chỉ muốn chăm sóc thân thể của nàng, còn chăm sóc tâm hồn của nàng?

Thời điiểm Tiêu Điển đưa cơm tới, hắn chặn ngoài cửa không cho Tiêu Điển tiến vào, làm cho đối phương càng thêm khó hiểu “ Tướng quân, cho dù tiểu tử kia có bị chia làm tám khúc ta cũng không sợ a! trên chiến trường có máu tanh nào mà ta chưa nhìn thấy chứ?”

“Ra bên ngoài, ta không gọi không được tiến vào.” Nguyên Phi Ngạo nhận lấy cái mâm, đá Tiêu Điển ra ngoài.

Nguyên Phi Ngạo nhìn đồ để trên mâm nhỏ, tuy Tiêu Điển là nam nhân thô lỗ, nhưng đầu bếp trong phủ Đặng Lan lại là người cẩn thận, đã chuẩn bị một chén cháo gà, hai đĩa đồ ăn, cùng vài cái bánh bao.

Nhìn Song Nhi còn đang hôn mê trên giường, mà hắn cũng đói bụng, cho nên dứt khoát ngồi xuống, ăn no.

Lúc ăn đến một nữa, trong phòng vang lên tiếng nói yếu ớt của Song Nhi “Cái gì thơm như vậy?”

Nguyên Phi Ngạo ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy nàng mở mắt nhìn hắn, ánh mắt kia như sương mù mông lung. Trước kia hắn chính là tên ngu mới không nhìn ra, chỉ có cô nương người ta mới có ánh mắt xinh đẹp và sâu thẳm đa tình như vậy.

Đây xem như là lần đầu hai người chân chính đối mặt, hắn xấu hổ giơ đũa, thật vất vả nuốt xuống một ngụm bánh bao “Ăn khuya, ngươi có muốn ăn hay không?”

“Muốn ăn… nhưng mà, hình như không cử động được.” Song Nhi ngọ ngoạy, bất quá không thể làm được dành nằm im, “trên người ta rốt cục buộc cái gì? Trói bằng dây thừng sao? tướng quân có phải ngài hủy xương cốt của ta hay không?”

“Hừ, ta cũng đang có ý này.” Nguyên Phi Ngạo hừ lạnh nói, bưng chén cháo mình đã ăn phân nữa đi qua “Chén cháo này so với trên núi ăn ngon hơn một chút.”

Hắn kéo chăn không dùng trên giường xuống, cẩn thận đem đệm đặt sau lưng nàng, đem nàng ngồi dựa vào đó một chút, lại mút cháo đưa đến môi nàng.

Hàng mi dài của nàng rung lên vài cái, môi đỏ khẽ mở, uống xong ngụm cháo này, sau đó cảm thấy vừa ý khen ‘Cháo ngon.”

Nguyên Phi Ngạo hừ một tiếng, lại múc muỗng cháo khác cho nàng. Cứ như vậy một ngụm lại một ngụm, lát sau chén cháo đã hết sạch.

“Sau này có tính toán gì không?” lúc buông chén xuống, hắn xoay người lại hỏi.

“Tính gì? Đi theo tướng quân nha, ta hiện tại thành cái dạng này, đại khái chỉ có thể ngồi xe, nếu không có thể ngời cùng một con ngựa với tướng quân.” Song Nhi còn chưa biết mình bị lộ, cười duyên.

Nguyên Phi Ngạo lại có vẻ rất lạnh nói “Ta sẽ kêu người chuẩn bị xe, nhưng không phải là cùng đi về phái trước, mà là ngươi quay lại Cổ gia đi.”

“Vì sao?” Song Nhi nhất thời ngây người, vẻ mặt mờ mịt luống cuống như là người bị bỏ rơi.

Vẻ mặt kia không phải là làm bộ, làm cho Nguyên Phi Ngạo nhìn thấy trong lòng đau xót.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Gả Muội

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook