Chương 20: Một ngàn người mới chọn được một người
Bán Tụ Yêu Yêu
20/06/2019
Tiểu An Bình bị người mang đi, thẳng chân đá đá.
Nhưng nàng ta vẫn bị đưa đi, đằng sau là hai ma ma một bước không dám rời, vội vàng đuổi theo.
Từ Oản cúi đầu, nói có chuyện phải đi, nếu Vệ Hành không nhanh tay lẹ mắt kéo bím tóc nàng thì đoán chừng nàng đã bỏ chạy. Nàng nhìn Hoa Quế cầu cứu, tim đập như đánh trống.
Vệ Hành cầm cái trống đại, đập nhẹ vào trán nàng bộp một tiếng: "Ngươi chạy cái gì?"
Tuy Hoa Quế không hiểu sao Vệ Hành lại không thả A Man đi nhưng thấy tình hình vậy liền tiến lên: "Tiểu thư có chuyện gấp phải đi, mong công tử lượng thứ."
Từ Oản một tay che trán, mắt nhìn Vệ Hành.
Mặc dù là dung mạo của mười năm trước, nếu như có thể gặp nàng có thể nhận ra phần nào.
Nàng cũng không thể khẳng định hoàn toàn bởi vì sau khi thành thân, mỗi ngày nàng sống ung dung tự tại, những vấn đề khác đa phần là qua loa.
Nàng bình tĩnh nhìn khuôn mặt Vệ Hành, cố gắng tìm ra một mối liên hệ, vậy mà, gương mặt tuấn tú anh khí mười phần này, rất ưa nhìn nhưng lại không hề có cảm giác quen thuộc nào.
Lúc này, nàng có nói gì cũng không thể xác minh được, tuy không có cảm giác nhưng lại có một mối nghi khác.
Không ai khác chính là An Bình thích quấn người nào thì người đó liền có khả năng.
Cái người là phu quân đó, sau đêm viên phòng đầu tiên, cơ hồ mỗi đêm đều muốn làm, giống như việc này trở thành cách họ trở nên gần gũi nhau hơn, sau đó nàng nhận ra hắn cao hơn nàng rất nhiều, khí lực cũng mạnh hơn nhiều.
Thỉnh thoảng dậy sớm, hắn vẫn chưa đi làm, nàng nằm dài trên giường đọc sách.
Hắn sẽ đoạt lấy rồi đem sách để tít trên xà nhà, nàng có bắt ghế đứng lên cũng với không tới.
Nàng thích nằm trên ghế dựa phơi nắng, có lúc hắn trở về, hắn đứng trước mặt nàng, che hết ánh mặt trời, nàng tự giác đứng lên hành lễ rồi vào trong, người này sẽ ngang nhiên chiếm đoạt ghế nằm, không cho nàng cơ hội phản bác.
Buổi tối trước khi đi ngủ nàng còn thích ăn vặt, may là có lúc hắn không có trong phủ, một khi có hắn ở đó, phàm là thấy nàng vừa ăn uống vui vẻ vừa đọc sách là hắn chỉ thích khi dễ nàng, kiểu gì cũng phải làm nàng khóc mới thôi.
Nàng không dám nghĩ đến người nào lại thích khi dễ nàng, người nào cũng có khả năng.
Nàng quên thời điểm lúc nàng bảy tám tuổi ở kiếp trước, lần đầu tiên gặp An Bình chỉ cảm thấy chán ghét cùng thất vọng, cuối cùng như thế nào lại quên mất đi, nhớ lúc đó mắt mình ngấn nước, Từ Oản nhìn chằm chằm vào tay phải của Vệ Hành, hận không thể vén tay áo hắn lên xem thử có nốt ruồi đen nhỏ hay không.
Vệ Hành cao hơn nàng rất nhiều, hắn cúi xuống nhìn thấy mắt nàng long lanh như thanh tuyền, hẳn là sắp khóc, lập tức buông đuôi sam của nàng ra, khom người xuống: "Đau à? Không phải là ngươi muốn khóc chứ? Ngàn vạn lần đừng có khóc, nghe không?"
Nàng lại soi xét, lông mày của hắn lại có điểm giống.
Từ Oản rơi nước mắt: "Vệ Hành, ngươi tên là Vệ Hành?"
Là sao đây, vớ vẩn thật, Vệ Hành nhìn nàng rơi nước mắt, tay chân luống cuống lên: "Đừng khóc mà, ta là Vệ Hành, sao vậy?"
Nói xong, hắn dúi cái trống đại vào tay nàng, hắn còn lui về sau hai bước, chứng tỏ mình vô hại.
Từ Oản nắm chặt cái trống đại, rất muốn gõ đầu hắn một cái nhưng không dám.
Nàng chỉ cúi đầu nói có chuyện phải đi.
Lần này, không ai ngăn nàng nữa, chỉ có Hoa Quế đuổi theo nàng, hỏi nàng có chuyện gì, nói gì Từ Oản cũng không dừng lại, cứ thế một hơi đi đến Triệu gia, cầm trống gõ cửa thùng thùng.
Rất nhanh, có người ra mở cửa, thấy nàng liền vội vã mời vào.
Triệu Lan Chi quả nhiên không có ở nhà, lão thái thái bảo nàng qua chỗ bà, Từ Oản thất vọng đầy mình nhưng dù sao cũng là tổ mẫu nên vội vàng đi ngay.
Thật trùng hợp, Lý tiểu thư cũng tới.
Từ Oản bảo Hoa Quế đi về trước còn mình đi theo tiểu nha hoàn đến hậu viện.
Thật ra thì dáng dấp của Triệu lão phu nhân vẫn dịu dàng hiền thục, thấy Từ Oản liền kéo nàng vào lòng.
Tay vừa vuốt tóc nàng vừa nói chuyện với Lý Thanh: "Trông A Man của chúng ta này, càng ngày càng xinh xắn, đứa nhỏ này không có người đứng đắn trông nom, thật là không được, trong nhà không có đương gia phụ mẫu, phụ thân con bé rất lo lắng!"
Mới có mấy ngày không gặp, Lý Thanh nhìn nàng rồi vội lấy mấy trái cây đùa với nàng: "A Man, đến đây."
Nàng không phải là đứa bé ba tuổi vì chút đồ ăn mà vui vẻ chạy tới, Từ Oản xoay người dụi vào ngực lão phu nhân, bộ dạng thân thiết này trước giờ chưa từng có, lão thái thái đầu tiên là sửng sốt, sau đó ôm chặt nàng.
"Ơ, A Man biết xấu hổ ~"
"Vâng!"
Lý Thanh đứng dậy cáo lui: "Khi nào hết thuốc bổ tiểu nữ lại mang tới, không còn sớm nữa, lát nữa huynh ấy về gặp ta lại không vui, tiểu nữ xin cáo từ trước."
Lão thái thái vội vàng cho người ra tiễn.
Từ Oản cũng xoay người nhìn Lý Thanh, vị Lý tiểu thư này khoác khoác tay nàng, ra vẻ thật dịu dàng.
Nàng ta đi rồi, nụ cười trên mặt lão thái thái liền tắt ngúm, thay vào đó là than thở, tiếng thở dài cứ nối tiếp, nhìn thời gian không còn sớm nên sai người dọn cơm rồi kêu Từ Oản cùng ăn.
Dĩ nhiên, ngồi cùng nhau, cũng chỉ là cùng nhau ăn cơm, nhưng lại dặn dò một tràng.
Chờ Triệu Lan Chi về, trời cũng sập tối.
Là do có người trong nhà đi báo tin, biết được Từ Oản đến mới về.
Lão thái thái bảo nàng ở lại, nhưng nàng muốn đi về, phu xe đánh xe ngựa đến, vốn nghĩ hôm nay không thể gặp được phụ thân rồi, mới vừa lên xe ngồi d,0dylq.d xong thì màn xe bị vén lên, một nam nhân trẻ tuổi lập tức chui vào.
Triệu Lan Chi một thân mặc quân phục, giữa eo còn treo một tấm kim bài, trong tay cầm một thanh trường kiếm.
Hắn quay người lại ngồi ngay bên cạnh nàng.
Tưởng là không gặp được nên thấy phụ thân mình ngay trước mặt, Từ Oản cực kỳ xúc động, nước mắt cứ chực tuôn ra.
Nam nhân cười đến chói mắt: "Thế nào? Không gặp được ta nên đi về à?"
Xe ngựa rời đi, Từ Oản nhỏ giọng, mếu máo: "Sao giờ người mới trở về? Tiểu nữ đợi người gần nửa ngày."
Triệu Lan Chi đặt trường kiếm xuống, lấy kim bài đung đưa trước mắt nàng: "Phụ thân đi Đông cung, nhìn thấy kim bài này chưa? Đây là kim bài bảo mệnh của ta, chuyện sau này ta phải mưu sự thật kỹ, rồi ta sẽ tới đón con."
Từ Oản cúi đầu nhìn kỹ, trên kim bài có hai chữ Đông cung: "Có phải là Vệ Úy gì đó mà cữu cữu từng nói đến không?"
Nam nhân bắn vào gáy nàng một cái: "Thiếu sót rùi, nhưng suy cho cùng không hề liên quan gì đến cữu cữu của con, có nói con cũng không hiểu, xem ta mua cái gì cho con này, vẫn còn nóng hổi!"
Nói xong, tự trong ngực lấy ra một túi đồ, đưa ra trước mặt nàng.
Quả nhiên còn nóng hổi, Từ Oản mở ra, bên trong tỏa ra mùi hạt dẻ thơm phức.
Xe ngựa đi không nhanh, Triệu Lan Chi không đợi được liền lột một quả đút cho nàng: "Ăn đi, cả ngày này ta còn chưa ăn được miếng nào!"
Nàng nhìn hắn đau lòng, vội vàng đẩy: "Con tự bóc được mà, người cũng ăn đi."
Thật sự là đói rồi, Triệu Lan Chi lột thật nhanh, cứ thể hai phụ tử cùng ăn một túi hạt dẻ.
Vừa lột hạt dẻ vừa nói chuyện, Từ Oản nhớ tới lời của lão phu nhân, tay bóc một hạt đặt vào lòng bàn tay hắn: "Trong nhà không có phụ mẫu thật không phải lẽ, phụ thân, con thấy Lý tiểu thư đó rất tốt, người đừng nghĩ cho tiểu nữ nữa, hãy thành thân đi."
Triệu Lan Chi buồn cười nhìn nàng: "Nói thật lòng sao?"
Từ Oản không trả lời câu hỏi, chỉ nói: "Nếu như có thành thân cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến tiểu nữ cả, không chừng nàng ấy sẽ yêu thương tiểu nữ!"
Triệu Lan Chi đưa đầu ngón tay chỉ điểm lên chóp mũi nàng, bốn mắt nhìn nhau thì hắn nở nụ cười nhàn nhạt: "Nghĩ cho ta? Có thật là nghĩ như vậy không?"
Từ Oản lập tức lắc đầu, mắt đỏ hoe: "Không phải, tổ mẫu muốn tiểu nữ khuyên nhủ người, tiểu nữ sợ người thành thân rồi, sẽ có thêm nhi tử rồi quên tiểu nữ luôn, đến lúc đó cả phụ thân tiểu nữ cũng không còn, tiểu nữ rất lo lắng."
Lời vừa dứt, nam nhân đã ôm nàng vào trong ngực.
Giữa hai người vẫn còn túi hạt dẻ, mùi thơm dfienddn lieqiudoon đã phai bớt, nàng rơi lệ: "Phụ thân, người sẽ như vậy phải không, sau này sẽ quên tiểu nữ luôn phải không?"
Triệu Lan Chi ôm nàng chặt hơn: "Không thể, nhất định sẽ không, sẽ không có kế mẫu gì cả, ta bảo đảm."
Không biết nhớ ra điều gì, hắn từ từ buông nàng ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi còn đọng nước mắt, hắn đưa tay lau cho nàng rồi đút hạt dẻ cho nàng: "Không phải muốn biết chuyện mẫu thân con sao? Sau này ta nhớ được gì sẽ kể cho con, hôm nay lúc ta theo cấm vệ quân vào Đông cung, ta bỗng nhớ lại lần đầu tiên gặp mẹ con."
Từ Oản tiến lại gần hắn hơn, tay hắn khẽ vuốt ve lệnh bài bên hông: "Khi đó ta cũng chỉ là một tiểu tử, mà tính khí mẫu thân con thật là không được tốt lắm." Suy nghĩ một chút, Triệu Lan Chi cười đến ngặt ngẽo, "A Man, con biết không? Con nên cảm tạ cho cái dung mạo tuấn tú của ta, nếu không thì sẽ không có con đâu."
Từ Oản không hiểu: "Tại sao vậy ạ?"
Triệu Lan Chi đem mấy hạt dẻ đã bóc vỏ bỏ vào túi giấy rồi bỏ vào trong ngực sưởi ấm: "Nàng ấy chỉ thích người có dung mạo anh tuấn, một ngàn người mới chọn được một người như ta."
Hoá ra là vậy sao?
Từ Oản cười rộ lên: "Vậy sao hai người không thành thân?"
Hắn nới cổ áo, vân vê túi hạt dẻ: "Trong lòng ta, chuyện bái đường không quan trọng, quan trọng là trong lòng có người đó hay không đến nỗi không thể không thừa nhận”.
Xe ngựa đi nhanh hơn chút, nàng hỏi nữa, hắn nói cho nàng biết mẫu thân nàng thích gì, tính khí như thế nào đều nói ra hết.
Hắn nói mẫu thân nàng cũng thích ăn hạt dẻ, nhưng lười bóc vỏ.
Hỏi nữa, hắn nói lần tới sẽ nói tiếp rồi không nói gì thêm.
Mới đó thôi mà đã về đến cửa, Từ Oản vội lấy rễ hoa ra đưa cho hắn, nói để cho hắn trồng, lại hỏi hắn, trong kinh thành có những ai là Quận Vương, Triệu Lan Chi suy nghĩ một chút, chỉ nói hiện tại chỉ có Vệ Vương mồ côi từ trong bụng mẹ.
Vệ Hành được nuôi dưỡng ở thâm cung, cực kì kiêu căng.
Từ Oản cẩn thận hồi tưởng, người đó phải là hàng năm chinh chiến ở sa trường, sau đó được phong làm ngự tứ Quận Vương phủ, cũng không ngoại trừ d’đ/l/q’d Vệ Hành sau này lớn lên như thế nào, nhưng là rất có thể từ thời điểm này lại chuẩn bị đi đầu quân.
Nói cách khác hiện tại người này mười ba mười bốn tuổi, có người nào từ nhỏ đã bắt đầu ra chiến trường.
Triệu Lan Chi loay hoay cầm rễ hoa, thuận miệng nói với nàng: "Mười ba tuổi đã bắt đầu ra chiến trường? Là cữu cữu của con a, là hỏi hắn sao?"
Từ Oản ngây người, hỏi thêm những năm gần đây, cũng không có người nào.
Xe ngựa dừng lại, đến hậu viện Từ gia.
Hoa Quế xách đèn, Từ Phượng Bạch tiến lên đón.
Triệu Lan Chi ôm Từ Oản đặt xuống đất, đứng thẳng: "Ta giao lại Từ đại tiểu thư, ngươi tiếp chỉ!"
Hoa Quế buồn cười, vội vàng dẫn Từ Oản đi vào, không hiểu tại sao, Từ Oản luôn cảm thấy khi có Tiểu Cữu Cữu trước mặt, phụ thân nàng đặc biệt không được tự nhiên, nàng không nhịn được quay đầu lại.
Giọng Từ Phượng nghe rất nhẹ: "Đi Đông cung rồi hả?"
Phụ thân nàng đáp xong lấy túi hạt dẻ đã bóc vỏ từ trong ngực ra, nắm lấy tay cữu cữu rồi đặt vào lòng bàn tay cữu cữu.
Trước mắt bỗng tối sầm, Hoa Quế ôm vai nàng đưa nàng đi về phía trước: "Tiểu thư đi nhanh lên, Cố đại công tử cho người đến tặng đào, người không phải thích ăn đào nhất sao? Đi mau, đi mau."
Lại đưa. . . . . . đào?
Bất thình lình gương mặt Cố Thanh Thành đâu đó lượn lờ trong đầu nàng một lượt, làm thế nào đây, bây giờ nàng xem ai cũng đều giống như cái người xấu xa đó ><.
Nhưng nàng ta vẫn bị đưa đi, đằng sau là hai ma ma một bước không dám rời, vội vàng đuổi theo.
Từ Oản cúi đầu, nói có chuyện phải đi, nếu Vệ Hành không nhanh tay lẹ mắt kéo bím tóc nàng thì đoán chừng nàng đã bỏ chạy. Nàng nhìn Hoa Quế cầu cứu, tim đập như đánh trống.
Vệ Hành cầm cái trống đại, đập nhẹ vào trán nàng bộp một tiếng: "Ngươi chạy cái gì?"
Tuy Hoa Quế không hiểu sao Vệ Hành lại không thả A Man đi nhưng thấy tình hình vậy liền tiến lên: "Tiểu thư có chuyện gấp phải đi, mong công tử lượng thứ."
Từ Oản một tay che trán, mắt nhìn Vệ Hành.
Mặc dù là dung mạo của mười năm trước, nếu như có thể gặp nàng có thể nhận ra phần nào.
Nàng cũng không thể khẳng định hoàn toàn bởi vì sau khi thành thân, mỗi ngày nàng sống ung dung tự tại, những vấn đề khác đa phần là qua loa.
Nàng bình tĩnh nhìn khuôn mặt Vệ Hành, cố gắng tìm ra một mối liên hệ, vậy mà, gương mặt tuấn tú anh khí mười phần này, rất ưa nhìn nhưng lại không hề có cảm giác quen thuộc nào.
Lúc này, nàng có nói gì cũng không thể xác minh được, tuy không có cảm giác nhưng lại có một mối nghi khác.
Không ai khác chính là An Bình thích quấn người nào thì người đó liền có khả năng.
Cái người là phu quân đó, sau đêm viên phòng đầu tiên, cơ hồ mỗi đêm đều muốn làm, giống như việc này trở thành cách họ trở nên gần gũi nhau hơn, sau đó nàng nhận ra hắn cao hơn nàng rất nhiều, khí lực cũng mạnh hơn nhiều.
Thỉnh thoảng dậy sớm, hắn vẫn chưa đi làm, nàng nằm dài trên giường đọc sách.
Hắn sẽ đoạt lấy rồi đem sách để tít trên xà nhà, nàng có bắt ghế đứng lên cũng với không tới.
Nàng thích nằm trên ghế dựa phơi nắng, có lúc hắn trở về, hắn đứng trước mặt nàng, che hết ánh mặt trời, nàng tự giác đứng lên hành lễ rồi vào trong, người này sẽ ngang nhiên chiếm đoạt ghế nằm, không cho nàng cơ hội phản bác.
Buổi tối trước khi đi ngủ nàng còn thích ăn vặt, may là có lúc hắn không có trong phủ, một khi có hắn ở đó, phàm là thấy nàng vừa ăn uống vui vẻ vừa đọc sách là hắn chỉ thích khi dễ nàng, kiểu gì cũng phải làm nàng khóc mới thôi.
Nàng không dám nghĩ đến người nào lại thích khi dễ nàng, người nào cũng có khả năng.
Nàng quên thời điểm lúc nàng bảy tám tuổi ở kiếp trước, lần đầu tiên gặp An Bình chỉ cảm thấy chán ghét cùng thất vọng, cuối cùng như thế nào lại quên mất đi, nhớ lúc đó mắt mình ngấn nước, Từ Oản nhìn chằm chằm vào tay phải của Vệ Hành, hận không thể vén tay áo hắn lên xem thử có nốt ruồi đen nhỏ hay không.
Vệ Hành cao hơn nàng rất nhiều, hắn cúi xuống nhìn thấy mắt nàng long lanh như thanh tuyền, hẳn là sắp khóc, lập tức buông đuôi sam của nàng ra, khom người xuống: "Đau à? Không phải là ngươi muốn khóc chứ? Ngàn vạn lần đừng có khóc, nghe không?"
Nàng lại soi xét, lông mày của hắn lại có điểm giống.
Từ Oản rơi nước mắt: "Vệ Hành, ngươi tên là Vệ Hành?"
Là sao đây, vớ vẩn thật, Vệ Hành nhìn nàng rơi nước mắt, tay chân luống cuống lên: "Đừng khóc mà, ta là Vệ Hành, sao vậy?"
Nói xong, hắn dúi cái trống đại vào tay nàng, hắn còn lui về sau hai bước, chứng tỏ mình vô hại.
Từ Oản nắm chặt cái trống đại, rất muốn gõ đầu hắn một cái nhưng không dám.
Nàng chỉ cúi đầu nói có chuyện phải đi.
Lần này, không ai ngăn nàng nữa, chỉ có Hoa Quế đuổi theo nàng, hỏi nàng có chuyện gì, nói gì Từ Oản cũng không dừng lại, cứ thế một hơi đi đến Triệu gia, cầm trống gõ cửa thùng thùng.
Rất nhanh, có người ra mở cửa, thấy nàng liền vội vã mời vào.
Triệu Lan Chi quả nhiên không có ở nhà, lão thái thái bảo nàng qua chỗ bà, Từ Oản thất vọng đầy mình nhưng dù sao cũng là tổ mẫu nên vội vàng đi ngay.
Thật trùng hợp, Lý tiểu thư cũng tới.
Từ Oản bảo Hoa Quế đi về trước còn mình đi theo tiểu nha hoàn đến hậu viện.
Thật ra thì dáng dấp của Triệu lão phu nhân vẫn dịu dàng hiền thục, thấy Từ Oản liền kéo nàng vào lòng.
Tay vừa vuốt tóc nàng vừa nói chuyện với Lý Thanh: "Trông A Man của chúng ta này, càng ngày càng xinh xắn, đứa nhỏ này không có người đứng đắn trông nom, thật là không được, trong nhà không có đương gia phụ mẫu, phụ thân con bé rất lo lắng!"
Mới có mấy ngày không gặp, Lý Thanh nhìn nàng rồi vội lấy mấy trái cây đùa với nàng: "A Man, đến đây."
Nàng không phải là đứa bé ba tuổi vì chút đồ ăn mà vui vẻ chạy tới, Từ Oản xoay người dụi vào ngực lão phu nhân, bộ dạng thân thiết này trước giờ chưa từng có, lão thái thái đầu tiên là sửng sốt, sau đó ôm chặt nàng.
"Ơ, A Man biết xấu hổ ~"
"Vâng!"
Lý Thanh đứng dậy cáo lui: "Khi nào hết thuốc bổ tiểu nữ lại mang tới, không còn sớm nữa, lát nữa huynh ấy về gặp ta lại không vui, tiểu nữ xin cáo từ trước."
Lão thái thái vội vàng cho người ra tiễn.
Từ Oản cũng xoay người nhìn Lý Thanh, vị Lý tiểu thư này khoác khoác tay nàng, ra vẻ thật dịu dàng.
Nàng ta đi rồi, nụ cười trên mặt lão thái thái liền tắt ngúm, thay vào đó là than thở, tiếng thở dài cứ nối tiếp, nhìn thời gian không còn sớm nên sai người dọn cơm rồi kêu Từ Oản cùng ăn.
Dĩ nhiên, ngồi cùng nhau, cũng chỉ là cùng nhau ăn cơm, nhưng lại dặn dò một tràng.
Chờ Triệu Lan Chi về, trời cũng sập tối.
Là do có người trong nhà đi báo tin, biết được Từ Oản đến mới về.
Lão thái thái bảo nàng ở lại, nhưng nàng muốn đi về, phu xe đánh xe ngựa đến, vốn nghĩ hôm nay không thể gặp được phụ thân rồi, mới vừa lên xe ngồi d,0dylq.d xong thì màn xe bị vén lên, một nam nhân trẻ tuổi lập tức chui vào.
Triệu Lan Chi một thân mặc quân phục, giữa eo còn treo một tấm kim bài, trong tay cầm một thanh trường kiếm.
Hắn quay người lại ngồi ngay bên cạnh nàng.
Tưởng là không gặp được nên thấy phụ thân mình ngay trước mặt, Từ Oản cực kỳ xúc động, nước mắt cứ chực tuôn ra.
Nam nhân cười đến chói mắt: "Thế nào? Không gặp được ta nên đi về à?"
Xe ngựa rời đi, Từ Oản nhỏ giọng, mếu máo: "Sao giờ người mới trở về? Tiểu nữ đợi người gần nửa ngày."
Triệu Lan Chi đặt trường kiếm xuống, lấy kim bài đung đưa trước mắt nàng: "Phụ thân đi Đông cung, nhìn thấy kim bài này chưa? Đây là kim bài bảo mệnh của ta, chuyện sau này ta phải mưu sự thật kỹ, rồi ta sẽ tới đón con."
Từ Oản cúi đầu nhìn kỹ, trên kim bài có hai chữ Đông cung: "Có phải là Vệ Úy gì đó mà cữu cữu từng nói đến không?"
Nam nhân bắn vào gáy nàng một cái: "Thiếu sót rùi, nhưng suy cho cùng không hề liên quan gì đến cữu cữu của con, có nói con cũng không hiểu, xem ta mua cái gì cho con này, vẫn còn nóng hổi!"
Nói xong, tự trong ngực lấy ra một túi đồ, đưa ra trước mặt nàng.
Quả nhiên còn nóng hổi, Từ Oản mở ra, bên trong tỏa ra mùi hạt dẻ thơm phức.
Xe ngựa đi không nhanh, Triệu Lan Chi không đợi được liền lột một quả đút cho nàng: "Ăn đi, cả ngày này ta còn chưa ăn được miếng nào!"
Nàng nhìn hắn đau lòng, vội vàng đẩy: "Con tự bóc được mà, người cũng ăn đi."
Thật sự là đói rồi, Triệu Lan Chi lột thật nhanh, cứ thể hai phụ tử cùng ăn một túi hạt dẻ.
Vừa lột hạt dẻ vừa nói chuyện, Từ Oản nhớ tới lời của lão phu nhân, tay bóc một hạt đặt vào lòng bàn tay hắn: "Trong nhà không có phụ mẫu thật không phải lẽ, phụ thân, con thấy Lý tiểu thư đó rất tốt, người đừng nghĩ cho tiểu nữ nữa, hãy thành thân đi."
Triệu Lan Chi buồn cười nhìn nàng: "Nói thật lòng sao?"
Từ Oản không trả lời câu hỏi, chỉ nói: "Nếu như có thành thân cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến tiểu nữ cả, không chừng nàng ấy sẽ yêu thương tiểu nữ!"
Triệu Lan Chi đưa đầu ngón tay chỉ điểm lên chóp mũi nàng, bốn mắt nhìn nhau thì hắn nở nụ cười nhàn nhạt: "Nghĩ cho ta? Có thật là nghĩ như vậy không?"
Từ Oản lập tức lắc đầu, mắt đỏ hoe: "Không phải, tổ mẫu muốn tiểu nữ khuyên nhủ người, tiểu nữ sợ người thành thân rồi, sẽ có thêm nhi tử rồi quên tiểu nữ luôn, đến lúc đó cả phụ thân tiểu nữ cũng không còn, tiểu nữ rất lo lắng."
Lời vừa dứt, nam nhân đã ôm nàng vào trong ngực.
Giữa hai người vẫn còn túi hạt dẻ, mùi thơm dfienddn lieqiudoon đã phai bớt, nàng rơi lệ: "Phụ thân, người sẽ như vậy phải không, sau này sẽ quên tiểu nữ luôn phải không?"
Triệu Lan Chi ôm nàng chặt hơn: "Không thể, nhất định sẽ không, sẽ không có kế mẫu gì cả, ta bảo đảm."
Không biết nhớ ra điều gì, hắn từ từ buông nàng ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi còn đọng nước mắt, hắn đưa tay lau cho nàng rồi đút hạt dẻ cho nàng: "Không phải muốn biết chuyện mẫu thân con sao? Sau này ta nhớ được gì sẽ kể cho con, hôm nay lúc ta theo cấm vệ quân vào Đông cung, ta bỗng nhớ lại lần đầu tiên gặp mẹ con."
Từ Oản tiến lại gần hắn hơn, tay hắn khẽ vuốt ve lệnh bài bên hông: "Khi đó ta cũng chỉ là một tiểu tử, mà tính khí mẫu thân con thật là không được tốt lắm." Suy nghĩ một chút, Triệu Lan Chi cười đến ngặt ngẽo, "A Man, con biết không? Con nên cảm tạ cho cái dung mạo tuấn tú của ta, nếu không thì sẽ không có con đâu."
Từ Oản không hiểu: "Tại sao vậy ạ?"
Triệu Lan Chi đem mấy hạt dẻ đã bóc vỏ bỏ vào túi giấy rồi bỏ vào trong ngực sưởi ấm: "Nàng ấy chỉ thích người có dung mạo anh tuấn, một ngàn người mới chọn được một người như ta."
Hoá ra là vậy sao?
Từ Oản cười rộ lên: "Vậy sao hai người không thành thân?"
Hắn nới cổ áo, vân vê túi hạt dẻ: "Trong lòng ta, chuyện bái đường không quan trọng, quan trọng là trong lòng có người đó hay không đến nỗi không thể không thừa nhận”.
Xe ngựa đi nhanh hơn chút, nàng hỏi nữa, hắn nói cho nàng biết mẫu thân nàng thích gì, tính khí như thế nào đều nói ra hết.
Hắn nói mẫu thân nàng cũng thích ăn hạt dẻ, nhưng lười bóc vỏ.
Hỏi nữa, hắn nói lần tới sẽ nói tiếp rồi không nói gì thêm.
Mới đó thôi mà đã về đến cửa, Từ Oản vội lấy rễ hoa ra đưa cho hắn, nói để cho hắn trồng, lại hỏi hắn, trong kinh thành có những ai là Quận Vương, Triệu Lan Chi suy nghĩ một chút, chỉ nói hiện tại chỉ có Vệ Vương mồ côi từ trong bụng mẹ.
Vệ Hành được nuôi dưỡng ở thâm cung, cực kì kiêu căng.
Từ Oản cẩn thận hồi tưởng, người đó phải là hàng năm chinh chiến ở sa trường, sau đó được phong làm ngự tứ Quận Vương phủ, cũng không ngoại trừ d’đ/l/q’d Vệ Hành sau này lớn lên như thế nào, nhưng là rất có thể từ thời điểm này lại chuẩn bị đi đầu quân.
Nói cách khác hiện tại người này mười ba mười bốn tuổi, có người nào từ nhỏ đã bắt đầu ra chiến trường.
Triệu Lan Chi loay hoay cầm rễ hoa, thuận miệng nói với nàng: "Mười ba tuổi đã bắt đầu ra chiến trường? Là cữu cữu của con a, là hỏi hắn sao?"
Từ Oản ngây người, hỏi thêm những năm gần đây, cũng không có người nào.
Xe ngựa dừng lại, đến hậu viện Từ gia.
Hoa Quế xách đèn, Từ Phượng Bạch tiến lên đón.
Triệu Lan Chi ôm Từ Oản đặt xuống đất, đứng thẳng: "Ta giao lại Từ đại tiểu thư, ngươi tiếp chỉ!"
Hoa Quế buồn cười, vội vàng dẫn Từ Oản đi vào, không hiểu tại sao, Từ Oản luôn cảm thấy khi có Tiểu Cữu Cữu trước mặt, phụ thân nàng đặc biệt không được tự nhiên, nàng không nhịn được quay đầu lại.
Giọng Từ Phượng nghe rất nhẹ: "Đi Đông cung rồi hả?"
Phụ thân nàng đáp xong lấy túi hạt dẻ đã bóc vỏ từ trong ngực ra, nắm lấy tay cữu cữu rồi đặt vào lòng bàn tay cữu cữu.
Trước mắt bỗng tối sầm, Hoa Quế ôm vai nàng đưa nàng đi về phía trước: "Tiểu thư đi nhanh lên, Cố đại công tử cho người đến tặng đào, người không phải thích ăn đào nhất sao? Đi mau, đi mau."
Lại đưa. . . . . . đào?
Bất thình lình gương mặt Cố Thanh Thành đâu đó lượn lờ trong đầu nàng một lượt, làm thế nào đây, bây giờ nàng xem ai cũng đều giống như cái người xấu xa đó ><.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.