Gã Thợ Săn Cứng Đầu Mỗi Ngày Dụ Dỗ Ta Sinh Nhãi Con
Chương 39:
Hạnh Nhi Toan
21/11/2024
"Khách khí mới là không đúng đấy."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, Mộ Cửu Nguyệt vì mua được đồ mà tâm trạng vô cùng tốt, bước đi cũng nhẹ nhàng, đầy phấn khởi.
Khi hai người về đến nhà thì trời đã về chiều.
Tống Mai Hương giúp nàng đặt bao đồ lớn vào phòng. Trong phòng trống trải, đến cả giường cũng không có, chỉ có một tấm chiếu trải trên nền đất.
"Cửu Nguyệt, còn cần ta giúp gì nữa không?"
"Tẩu tử, không cần đâu, ngươi vất vả rồi. Mau về lo việc nhà mình đi."
Tống Mai Hương gật đầu, nói: "Vậy ta đi trước. Cái cuốc và cây đao kia, ta sẽ bảo Đại Dũng mang qua giúp ngươi sửa."
Cái cuốc và đao nàng mua về chỉ là khối sắt thô, chưa gắn cán, cần tự làm cán gỗ mới dùng được.
"Được, cảm ơn tẩu tử." Mộ Cửu Nguyệt vội nói lời cảm tạ.
Những việc như vậy nàng hoàn toàn có thể tự làm, nhưng nàng biết Tống Mai Hương vì được chia thịt nên cảm thấy áy náy, muốn giúp để trả lại ân tình. Nếu không để nàng ấy giúp, e là Tống Mai Hương ăn phần thịt kia cũng chẳng thấy ngon.
Khi Tống Mai Hương rời đi, Mộ Cửu Nguyệt vào bếp thì bất ngờ thấy trong nồi vẫn còn chút cháo. Nàng thoáng ngạc nhiên, bởi nàng nghĩ La Đại Dũng sẽ chẳng để phần gì cho mình.
Khóe môi cong lên một nụ cười, nàng cầm bát cháo rồi đi vào phòng La Thanh Vũ.
La Thanh Vũ từ lúc nàng ra ngoài đã nằm trên giường, mắt dõi thẳng về phía cửa, như thể chờ đợi. Thấy bóng nàng bước vào, hắn lập tức quay đầu đi, không thèm nhìn thêm.
Mộ Cửu Nguyệt tiến lại gần, đánh giá sắc mặt hắn, phát hiện trông đã khá hơn nhiều so với trước.
"Ta về rồi." Nàng cười tươi, nói với giọng vui vẻ: "Ta đã tiêu hơn hai lượng bạc, còn lại hai lượng đây, ta để lại một ít tiền lẻ để dùng trước."
"Ngươi yên tâm, ta sẽ kiếm tiền trả lại ngươi."
La Thanh Vũ liếc nhìn nàng. Bỗng nhiên, hắn nhận ra nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt nàng có sức hút lạ thường.
"Không cần!" Giọng hắn vẫn nhàn nhạt, nhưng không còn sự căng thẳng, gay gắt như ngày hôm qua.
Mộ Cửu Nguyệt chẳng để ý đến thái độ của hắn, càng không truy hỏi xem câu "không cần" ấy có ý là hiện tại không cần hay sau này cũng không cần trả. Nàng nói xong thì xoay người bước ra ngoài.
Hôm nay nàng đã mua khá nhiều đồ, cần sắp xếp lại mọi thứ. Mỡ heo phải đem thắng trước, còn nội tạng và thịt nạc thì để tối cho vào không gian, chờ mai mới xử lý.
Buổi tối, nàng dự định chặt khúc xương lớn thành hai, ba phần nhỏ, rồi nấu chung với một nắm gạo để làm nồi cháo thơm ngon.
Lúc đang bận rộn, La Đại Dũng bước vào. Trên tay hắn cầm một cây gậy gỗ to bằng cánh tay người lớn và thêm hai cây cải trắng.
Hắn nhìn nàng thật sâu, ánh mắt thoáng phức tạp. Hiển nhiên, chuyện xảy ra hôm nay trên phố, hắn đều nghe vợ mình kể lại.
"Đống rau này cho các ngươi, đưa ta cái cuốc với đại đao đây."
La Đại Dũng vừa nói vừa đặt hai cây cải trắng xuống. Cây đao nếu gắn thêm một đoạn gậy gỗ nhỏ sẽ dùng tiện hơn rất nhiều, còn cái cuốc thì cán phải dày hơn mới bền.
"Cảm ơn!" Mộ Cửu Nguyệt không hề khách sáo nhận lấy cải trắng, đúng lúc trong nhà chẳng còn chút đồ ăn nào. Buổi tối, nàng sẽ hầm cháo với xương lớn và cải trắng, đảm bảo vừa ngon vừa no.
Sau khi đưa cái cuốc và đại đao cho La Đại Dũng, nàng bắt tay vào rửa sạch những chiếc bát đĩa, nồi niêu mới mua. Đồ cũ sau khi phân nhà thì gần như không thể dùng được nữa, nhưng nàng cũng không vứt đi mà giữ lại phòng khi cần đến.
Vì tiết kiệm, nàng chỉ mua đủ bát đĩa cho hai người dùng. Mấy món đồ cũ này vẫn còn dùng tạm được nên để lại phòng hờ.
Khi nàng vừa rửa sạch đồ xong, La Đại Dũng đã quay lại với cái cuốc và đao gắn cán gỗ cẩn thận, mọi thứ đều được chuẩn bị kỹ càng. Giao đồ xong, hắn vào phòng trò chuyện với La Thanh Vũ.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, Mộ Cửu Nguyệt vì mua được đồ mà tâm trạng vô cùng tốt, bước đi cũng nhẹ nhàng, đầy phấn khởi.
Khi hai người về đến nhà thì trời đã về chiều.
Tống Mai Hương giúp nàng đặt bao đồ lớn vào phòng. Trong phòng trống trải, đến cả giường cũng không có, chỉ có một tấm chiếu trải trên nền đất.
"Cửu Nguyệt, còn cần ta giúp gì nữa không?"
"Tẩu tử, không cần đâu, ngươi vất vả rồi. Mau về lo việc nhà mình đi."
Tống Mai Hương gật đầu, nói: "Vậy ta đi trước. Cái cuốc và cây đao kia, ta sẽ bảo Đại Dũng mang qua giúp ngươi sửa."
Cái cuốc và đao nàng mua về chỉ là khối sắt thô, chưa gắn cán, cần tự làm cán gỗ mới dùng được.
"Được, cảm ơn tẩu tử." Mộ Cửu Nguyệt vội nói lời cảm tạ.
Những việc như vậy nàng hoàn toàn có thể tự làm, nhưng nàng biết Tống Mai Hương vì được chia thịt nên cảm thấy áy náy, muốn giúp để trả lại ân tình. Nếu không để nàng ấy giúp, e là Tống Mai Hương ăn phần thịt kia cũng chẳng thấy ngon.
Khi Tống Mai Hương rời đi, Mộ Cửu Nguyệt vào bếp thì bất ngờ thấy trong nồi vẫn còn chút cháo. Nàng thoáng ngạc nhiên, bởi nàng nghĩ La Đại Dũng sẽ chẳng để phần gì cho mình.
Khóe môi cong lên một nụ cười, nàng cầm bát cháo rồi đi vào phòng La Thanh Vũ.
La Thanh Vũ từ lúc nàng ra ngoài đã nằm trên giường, mắt dõi thẳng về phía cửa, như thể chờ đợi. Thấy bóng nàng bước vào, hắn lập tức quay đầu đi, không thèm nhìn thêm.
Mộ Cửu Nguyệt tiến lại gần, đánh giá sắc mặt hắn, phát hiện trông đã khá hơn nhiều so với trước.
"Ta về rồi." Nàng cười tươi, nói với giọng vui vẻ: "Ta đã tiêu hơn hai lượng bạc, còn lại hai lượng đây, ta để lại một ít tiền lẻ để dùng trước."
"Ngươi yên tâm, ta sẽ kiếm tiền trả lại ngươi."
La Thanh Vũ liếc nhìn nàng. Bỗng nhiên, hắn nhận ra nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt nàng có sức hút lạ thường.
"Không cần!" Giọng hắn vẫn nhàn nhạt, nhưng không còn sự căng thẳng, gay gắt như ngày hôm qua.
Mộ Cửu Nguyệt chẳng để ý đến thái độ của hắn, càng không truy hỏi xem câu "không cần" ấy có ý là hiện tại không cần hay sau này cũng không cần trả. Nàng nói xong thì xoay người bước ra ngoài.
Hôm nay nàng đã mua khá nhiều đồ, cần sắp xếp lại mọi thứ. Mỡ heo phải đem thắng trước, còn nội tạng và thịt nạc thì để tối cho vào không gian, chờ mai mới xử lý.
Buổi tối, nàng dự định chặt khúc xương lớn thành hai, ba phần nhỏ, rồi nấu chung với một nắm gạo để làm nồi cháo thơm ngon.
Lúc đang bận rộn, La Đại Dũng bước vào. Trên tay hắn cầm một cây gậy gỗ to bằng cánh tay người lớn và thêm hai cây cải trắng.
Hắn nhìn nàng thật sâu, ánh mắt thoáng phức tạp. Hiển nhiên, chuyện xảy ra hôm nay trên phố, hắn đều nghe vợ mình kể lại.
"Đống rau này cho các ngươi, đưa ta cái cuốc với đại đao đây."
La Đại Dũng vừa nói vừa đặt hai cây cải trắng xuống. Cây đao nếu gắn thêm một đoạn gậy gỗ nhỏ sẽ dùng tiện hơn rất nhiều, còn cái cuốc thì cán phải dày hơn mới bền.
"Cảm ơn!" Mộ Cửu Nguyệt không hề khách sáo nhận lấy cải trắng, đúng lúc trong nhà chẳng còn chút đồ ăn nào. Buổi tối, nàng sẽ hầm cháo với xương lớn và cải trắng, đảm bảo vừa ngon vừa no.
Sau khi đưa cái cuốc và đại đao cho La Đại Dũng, nàng bắt tay vào rửa sạch những chiếc bát đĩa, nồi niêu mới mua. Đồ cũ sau khi phân nhà thì gần như không thể dùng được nữa, nhưng nàng cũng không vứt đi mà giữ lại phòng khi cần đến.
Vì tiết kiệm, nàng chỉ mua đủ bát đĩa cho hai người dùng. Mấy món đồ cũ này vẫn còn dùng tạm được nên để lại phòng hờ.
Khi nàng vừa rửa sạch đồ xong, La Đại Dũng đã quay lại với cái cuốc và đao gắn cán gỗ cẩn thận, mọi thứ đều được chuẩn bị kỹ càng. Giao đồ xong, hắn vào phòng trò chuyện với La Thanh Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.