Chương 16: Đốt Thơ
Tô Mạc Mạc
27/04/2024
Nàng nhân cơ hội trốn sang bên cạnh, cuối cùng cũng tránh được sự kiềm chế.
Một gã sai vặt từ phía trước đường mòn đi ra, nhìn về phía bên này vội chạy tới nói: "Đại nhân, cuối cùng cũng tìm được ngài rồi, ngài mau trở về đi, thời gian đã không còn sớm nữa, còn phải vào trong cung phục mệnh đó!"
Vi đại nhân mặt đầy tức giận trừng gã sai vặt một cái, còn chưa nói chuyện, Thi Uyển đã nắm lấy cơ hội nói với hắn ta: "Đại nhân còn có việc cứ đi làm việc đi, ta biết đường tự mình đi ra ngoài là được." Nói xong cũng mặc kệ hắn ta trả lời như thế nào, nàng đi ra ngoài cung giống như chạy trốn.
Vi đại nhân nhìn bóng lưng của nàng, lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.
Gã sai vặt bên cạnh hắn ta hỏi: "Vị này, là phu nhân nhà ai thế ạ?”
Vi đại nhân nhìn về phía hắn ta: "Còn có mặt mũi hỏi, thật sự là không có mắt nhìn, sớm không tới muộn không tới.”
Gã sai vặt kia ấm ức nói: "Tiểu nhân cũng không biết đại nhân đến Đức Xuân cung một chuyến..." Nói được một nửa, gã sai vặt nghi hoặc nói: "Nhưng tiểu nhân thấy nữ nhân này hình như cũng không có gì đặc biệt cả?"
Vi đại nhân gõ trên đầu hắn ta một cái, trả lời: "Không có mắt nhìn. Nàng mặc một thân giản dị không trang điểm, hơn nữa lại ngoan ngoãn, ở trong một đám phu nhân châu ngọc váy vóc đương nhiên sẽ không bắt mắt, nhưng người khác chỉ có tướng mỹ nhân, nàng lại có cốt cách mỹ nhân, chỉ có điều vì ở Lục gia nên châu ngọc bị phủi bụi mà thôi, nếu đi theo ta, ta cam đoan sẽ khiến nàng tỏa sáng, thướt tha yêu kiều.”
“Trở về lại bị lão gia trách phạt." Gã sai vặt nói.
Vi đại nhân trừng mắt cảnh cáo hắn ta: "Ngứa da phải không?”
Gã sai vặt vội vàng hỏi: "Cho nên, nàng là phu nhân nhà ai ạ?”
Vi đại nhân thở dài: "Lục gia, Lục Tử Vi.”
“Nàng chính là cô nương nông thôn kia sao?" Gã sai vặt vừa nói vừa âm thầm yên lòng, khuyên nhủ: "Nếu là Lục gia, vậy đại nhân cũng đừng mơ tới nữa, đám cô nương Phương viện kia vừa đẹp vừa nghe lời tốt hơn biết bao nhiêu.”
Vi đại nhân hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Thi Uyển rời đi rồi lại liếc gã sai vặt một cái, xoay người đi về phía trước.
Thi Uyển vội vàng đi ra khỏi Đức Xuân cung, tận mắt nhìn thấy đám người hầu Lục gia chờ ở bên ngoài mới an tâm, ba bước gộp thành hai bước vọt tới.
Cẩm Tâm tiến lên đỡ nàng nói: "Thiếu phu nhân chậm một chút.”
Lục Ỷ phía sau hỏi: "Nhìn thấy công tử chưa ạ? Đồ đã đưa đến chưa?”
Thi Uyển gật gật đầu.
Lục Ỷ yên lòng, lại hỏi: "Công tử còn ho không? Có đồng ý uống thuốc không?”
Thi Uyển không trả lời, không muốn trì hoãn thêm một khắc nào lập tức lên xe ngựa như có người đuổi, lại dặn dò hạ nhân: "Đi mau đi.”
Mọi người mắt thấy sắc trời đã không còn sớm vội vàng khởi hành, Lục Ỷ nhìn ra Thi Uyển không yên lòng, nghĩ đại khái là do thái độ của công tử đối với thiếu phu nhân hờ hững, cũng theo nàng lên xe ngựa không hỏi gì thêm nữa.
Thi Uyển không nhìn Lục Ỷ, quay đầu đi lẳng lặng ngồi nhìn cảnh núi bên ngoài.
Nhìn nhìn hốc mắt đã ướt át, chỉ cảm thấy cả người vô lực, ngay cả ngồi như thế này cũng phải dùng hết sức lực toàn thân.
Bởi vì thời gian không sớm, xe ngựa trở về rất gấp, đến Lục gia, Thi Uyển thoái thác thân thể mệt nhọc nên bảo nha hoàn đi đến phía Lục phu nhân bẩm báo, còn mình vào Sơ Đồng viện ngã xuống giường.
Nước mắt cứ như vậy chảy ra, nàng nhắm mắt lại không biết tại sao, nghĩ tới lời Tam thẩm đưa nàng tới lúc rời đi đã nói cùng nàng.
Khi đó Tam thẩm biết nàng quyết định gả cho Lục Lân, thở dài nói: "Có thể gả vào gia đình phú quý như thế đương nhiên là chuyện tốt, chỉ có điều... Sau này chắc hẳn cũng có lúc khó xử, ngươi cần phải nghĩ kỹ.”
Khi đó nàng trả lời, "Nghĩ kỹ rồi", nàng thực ra đã nghĩ kỹ rồi, đã chuẩn bị hết tất cả, một đầu đâm vào vực sâu không thấy đáy này.
Tất cả mọi người đều cho rằng nàng vì vinh hoa phú quý.
Đó là đương nhiên, nàng là một nữ tử mồ côi từ nông thôn tới, có được cơ hội bay lên đầu cành làm phượng hoàng như vậy sao lại không cố gắng bắt lấy chứ?
Chỉ có chính nàng hiểu, nàng đã trầm luân vì công tử ôn nhuận kia, nàng muốn dùng cả đời để chờ một lần ngoái đầu nhìn lại của hắn.
Bởi vì trong nhà gặp nạn, gia gia qua đời mà nàng từ An Lục tìm tới kinh thành, vốn để cầu cứu chứ không phải tới để Lục gia thực hiện hôn ước.
Nhưng thế mà, nàng lại gặp được Lục Lân.
Nàng mười sáu tuổi còn là một thiếu nữ chưa từng thấy qua bất kỳ việc đời nào, đột nhiên gặp được người sáng rỡ như ánh trăng thế kia, mà hắn lại đối tốt với nàng như vậy.
Khi đó nàng còn không biết một thế gia công tử được giáo dục Nho học có thể hòa nhã với mọi người, cũng không biết hắn vốn là người bề ngoài ôn nhuận bên trong trong lành lạnh như vậy, nàng ngây thơ vô tri, lại đương lúc mối tình đầu mới chớm nở, liếc mắt một cái đã đem lòng hứa trọn cho hắn, sau đó lại gặp được Lục gia gia hết sức muốn nàng gả cho tôn tử.
Tổ phụ Lục gia bởi vì quên hôn ước mà lòng mang áy náy muốn phải trả lại. Mà nàng thì sao, mặc dù vô tri nhưng cũng biết gả cho hắn là cơ hội duy nhất có thể tiếp cận hắn, cho nên khi cha chồng hỏi nàng có bằng lòng nghe theo ý của gia gia gả cho Lục Lân hay không, nàng trả lời rằng mình bằng lòng.
Từ đó, nàng trở thành người cứng rắn trói buộc mình với Lục Lân.
Rồi sau đó nàng mới biết được Lục Lân đã sớm có người hứa hẹn, cũng mới cảm nhận được sự lạnh lùng của Lục Lân đối với nàng, nhưng tất cả đều đã muộn.
Chỉ là lúc ấy, nàng còn ôm tâm lý ăn may, cảm thấy năm dài tháng rộng, hắn sẽ hướng ánh mắt ấy về phía nàng, dù sao nàng cũng là thê tử của hắn, cũng sẽ là mẫu thân của con hắn, còn coi hắn là tất cả của mình.
Nhưng nàng chưa từng nghĩ tới, nếu một người sinh lòng chán ghét thì sẽ không muốn nhìn nàng thêm một lần nào, lại càng không cho nàng nhiều cơ hội đến vậy.
Nàng có thật lòng thích hắn hay không, hắn không hề biết, cũng không muốn biết, lại càng không quan tâm.
Nằm một lát đến khi màn đêm buông xuống, nàng từ trên giường đứng dậy lấy chậu đồng ra, đặt mấy trang bản thảo mình viết ở trong chậu đồng đốt đi.
Những bài thơ này là nàng tự mình viết sau khi đọc được vô số bài thơ, sau đó từ trong thơ nàng làm chọn ra mấy bài tinh túy nhất cẩn thận sao chép lại, đặt ở trên bàn, chỉ chờ có cơ hội được Lục Lân nhìn thấy, biết nàng cũng đang dụng công.
Nhưng hiện tại nàng tuyệt vọng như thế, suy sụp tinh thần như thế, nàng đột nhiên tỉnh táo nhận thức được, chính mình thật sự không có thiên phú gì trong chuyện viết thơ viết văn, vắt hết óc viết ra một bài thơ, nói không chừng còn không bằng Vương Khanh Nhược trình độ cao siêu tùy hứng ngâm tụng vài câu.
Nàng đặc biệt xem qua Vịnh Tuyết thi Vương Khanh Nhược viết lúc mười ba tuổi, nàng ấy viết rất tốt, không hổ là đệ nhất tài nữ trong kinh thành.
Lúc mới tới Lục gia, nàng ăn mặc nghèo kiết, không biết hành lễ, nói tiếng địa phương An Lục, mười sáu tuổi nhưng còn nhỏ gầy hơn so với nha hoàn mười lăm tuổi của Lục gia, từ An Lục ngồi xe lừa một đường đến kinh thành, trải qua nửa năm, trên mặt phơi nắng đến mức ngăm đen...
Khi đó, tuy rằng Lục Lân cưới nàng, nhưng nàng tự biết mình ngay cả làm nha đầu quét dọn cho hắn cũng không xứng.
Một gã sai vặt từ phía trước đường mòn đi ra, nhìn về phía bên này vội chạy tới nói: "Đại nhân, cuối cùng cũng tìm được ngài rồi, ngài mau trở về đi, thời gian đã không còn sớm nữa, còn phải vào trong cung phục mệnh đó!"
Vi đại nhân mặt đầy tức giận trừng gã sai vặt một cái, còn chưa nói chuyện, Thi Uyển đã nắm lấy cơ hội nói với hắn ta: "Đại nhân còn có việc cứ đi làm việc đi, ta biết đường tự mình đi ra ngoài là được." Nói xong cũng mặc kệ hắn ta trả lời như thế nào, nàng đi ra ngoài cung giống như chạy trốn.
Vi đại nhân nhìn bóng lưng của nàng, lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.
Gã sai vặt bên cạnh hắn ta hỏi: "Vị này, là phu nhân nhà ai thế ạ?”
Vi đại nhân nhìn về phía hắn ta: "Còn có mặt mũi hỏi, thật sự là không có mắt nhìn, sớm không tới muộn không tới.”
Gã sai vặt kia ấm ức nói: "Tiểu nhân cũng không biết đại nhân đến Đức Xuân cung một chuyến..." Nói được một nửa, gã sai vặt nghi hoặc nói: "Nhưng tiểu nhân thấy nữ nhân này hình như cũng không có gì đặc biệt cả?"
Vi đại nhân gõ trên đầu hắn ta một cái, trả lời: "Không có mắt nhìn. Nàng mặc một thân giản dị không trang điểm, hơn nữa lại ngoan ngoãn, ở trong một đám phu nhân châu ngọc váy vóc đương nhiên sẽ không bắt mắt, nhưng người khác chỉ có tướng mỹ nhân, nàng lại có cốt cách mỹ nhân, chỉ có điều vì ở Lục gia nên châu ngọc bị phủi bụi mà thôi, nếu đi theo ta, ta cam đoan sẽ khiến nàng tỏa sáng, thướt tha yêu kiều.”
“Trở về lại bị lão gia trách phạt." Gã sai vặt nói.
Vi đại nhân trừng mắt cảnh cáo hắn ta: "Ngứa da phải không?”
Gã sai vặt vội vàng hỏi: "Cho nên, nàng là phu nhân nhà ai ạ?”
Vi đại nhân thở dài: "Lục gia, Lục Tử Vi.”
“Nàng chính là cô nương nông thôn kia sao?" Gã sai vặt vừa nói vừa âm thầm yên lòng, khuyên nhủ: "Nếu là Lục gia, vậy đại nhân cũng đừng mơ tới nữa, đám cô nương Phương viện kia vừa đẹp vừa nghe lời tốt hơn biết bao nhiêu.”
Vi đại nhân hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Thi Uyển rời đi rồi lại liếc gã sai vặt một cái, xoay người đi về phía trước.
Thi Uyển vội vàng đi ra khỏi Đức Xuân cung, tận mắt nhìn thấy đám người hầu Lục gia chờ ở bên ngoài mới an tâm, ba bước gộp thành hai bước vọt tới.
Cẩm Tâm tiến lên đỡ nàng nói: "Thiếu phu nhân chậm một chút.”
Lục Ỷ phía sau hỏi: "Nhìn thấy công tử chưa ạ? Đồ đã đưa đến chưa?”
Thi Uyển gật gật đầu.
Lục Ỷ yên lòng, lại hỏi: "Công tử còn ho không? Có đồng ý uống thuốc không?”
Thi Uyển không trả lời, không muốn trì hoãn thêm một khắc nào lập tức lên xe ngựa như có người đuổi, lại dặn dò hạ nhân: "Đi mau đi.”
Mọi người mắt thấy sắc trời đã không còn sớm vội vàng khởi hành, Lục Ỷ nhìn ra Thi Uyển không yên lòng, nghĩ đại khái là do thái độ của công tử đối với thiếu phu nhân hờ hững, cũng theo nàng lên xe ngựa không hỏi gì thêm nữa.
Thi Uyển không nhìn Lục Ỷ, quay đầu đi lẳng lặng ngồi nhìn cảnh núi bên ngoài.
Nhìn nhìn hốc mắt đã ướt át, chỉ cảm thấy cả người vô lực, ngay cả ngồi như thế này cũng phải dùng hết sức lực toàn thân.
Bởi vì thời gian không sớm, xe ngựa trở về rất gấp, đến Lục gia, Thi Uyển thoái thác thân thể mệt nhọc nên bảo nha hoàn đi đến phía Lục phu nhân bẩm báo, còn mình vào Sơ Đồng viện ngã xuống giường.
Nước mắt cứ như vậy chảy ra, nàng nhắm mắt lại không biết tại sao, nghĩ tới lời Tam thẩm đưa nàng tới lúc rời đi đã nói cùng nàng.
Khi đó Tam thẩm biết nàng quyết định gả cho Lục Lân, thở dài nói: "Có thể gả vào gia đình phú quý như thế đương nhiên là chuyện tốt, chỉ có điều... Sau này chắc hẳn cũng có lúc khó xử, ngươi cần phải nghĩ kỹ.”
Khi đó nàng trả lời, "Nghĩ kỹ rồi", nàng thực ra đã nghĩ kỹ rồi, đã chuẩn bị hết tất cả, một đầu đâm vào vực sâu không thấy đáy này.
Tất cả mọi người đều cho rằng nàng vì vinh hoa phú quý.
Đó là đương nhiên, nàng là một nữ tử mồ côi từ nông thôn tới, có được cơ hội bay lên đầu cành làm phượng hoàng như vậy sao lại không cố gắng bắt lấy chứ?
Chỉ có chính nàng hiểu, nàng đã trầm luân vì công tử ôn nhuận kia, nàng muốn dùng cả đời để chờ một lần ngoái đầu nhìn lại của hắn.
Bởi vì trong nhà gặp nạn, gia gia qua đời mà nàng từ An Lục tìm tới kinh thành, vốn để cầu cứu chứ không phải tới để Lục gia thực hiện hôn ước.
Nhưng thế mà, nàng lại gặp được Lục Lân.
Nàng mười sáu tuổi còn là một thiếu nữ chưa từng thấy qua bất kỳ việc đời nào, đột nhiên gặp được người sáng rỡ như ánh trăng thế kia, mà hắn lại đối tốt với nàng như vậy.
Khi đó nàng còn không biết một thế gia công tử được giáo dục Nho học có thể hòa nhã với mọi người, cũng không biết hắn vốn là người bề ngoài ôn nhuận bên trong trong lành lạnh như vậy, nàng ngây thơ vô tri, lại đương lúc mối tình đầu mới chớm nở, liếc mắt một cái đã đem lòng hứa trọn cho hắn, sau đó lại gặp được Lục gia gia hết sức muốn nàng gả cho tôn tử.
Tổ phụ Lục gia bởi vì quên hôn ước mà lòng mang áy náy muốn phải trả lại. Mà nàng thì sao, mặc dù vô tri nhưng cũng biết gả cho hắn là cơ hội duy nhất có thể tiếp cận hắn, cho nên khi cha chồng hỏi nàng có bằng lòng nghe theo ý của gia gia gả cho Lục Lân hay không, nàng trả lời rằng mình bằng lòng.
Từ đó, nàng trở thành người cứng rắn trói buộc mình với Lục Lân.
Rồi sau đó nàng mới biết được Lục Lân đã sớm có người hứa hẹn, cũng mới cảm nhận được sự lạnh lùng của Lục Lân đối với nàng, nhưng tất cả đều đã muộn.
Chỉ là lúc ấy, nàng còn ôm tâm lý ăn may, cảm thấy năm dài tháng rộng, hắn sẽ hướng ánh mắt ấy về phía nàng, dù sao nàng cũng là thê tử của hắn, cũng sẽ là mẫu thân của con hắn, còn coi hắn là tất cả của mình.
Nhưng nàng chưa từng nghĩ tới, nếu một người sinh lòng chán ghét thì sẽ không muốn nhìn nàng thêm một lần nào, lại càng không cho nàng nhiều cơ hội đến vậy.
Nàng có thật lòng thích hắn hay không, hắn không hề biết, cũng không muốn biết, lại càng không quan tâm.
Nằm một lát đến khi màn đêm buông xuống, nàng từ trên giường đứng dậy lấy chậu đồng ra, đặt mấy trang bản thảo mình viết ở trong chậu đồng đốt đi.
Những bài thơ này là nàng tự mình viết sau khi đọc được vô số bài thơ, sau đó từ trong thơ nàng làm chọn ra mấy bài tinh túy nhất cẩn thận sao chép lại, đặt ở trên bàn, chỉ chờ có cơ hội được Lục Lân nhìn thấy, biết nàng cũng đang dụng công.
Nhưng hiện tại nàng tuyệt vọng như thế, suy sụp tinh thần như thế, nàng đột nhiên tỉnh táo nhận thức được, chính mình thật sự không có thiên phú gì trong chuyện viết thơ viết văn, vắt hết óc viết ra một bài thơ, nói không chừng còn không bằng Vương Khanh Nhược trình độ cao siêu tùy hứng ngâm tụng vài câu.
Nàng đặc biệt xem qua Vịnh Tuyết thi Vương Khanh Nhược viết lúc mười ba tuổi, nàng ấy viết rất tốt, không hổ là đệ nhất tài nữ trong kinh thành.
Lúc mới tới Lục gia, nàng ăn mặc nghèo kiết, không biết hành lễ, nói tiếng địa phương An Lục, mười sáu tuổi nhưng còn nhỏ gầy hơn so với nha hoàn mười lăm tuổi của Lục gia, từ An Lục ngồi xe lừa một đường đến kinh thành, trải qua nửa năm, trên mặt phơi nắng đến mức ngăm đen...
Khi đó, tuy rằng Lục Lân cưới nàng, nhưng nàng tự biết mình ngay cả làm nha đầu quét dọn cho hắn cũng không xứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.