Chương 10: Đưa Ta Đi
Tô Mạc Mạc
26/04/2024
Thi Uyển ngạc nhiên, nghi hoặc lắc đầu: "Ta không biết... trâm vàng của Vương phi rơi trong phòng Viên tỷ tỷ sao?”
“Đúng vậy, đây chính là món đồ An Bình vương bỏ ra một số tiền lớn đặt làm cho Vương phi, Vương phi yêu thích vô cùng, biết được việc này làm chúng ta lo lắng." Nhị thẩm Trần gia nói.
Thi Uyển nghiêm túc nói: "Nhưng ta quả thật không biết, ta thấy Vương phi vẫn ngồi ngay ngắn, cũng không đi nơi khác, nếu không hãy tìm ở lân cận xem sao?"
Nàng cẩn thận hồi tưởng lại, chỉ nhớ trên đầu Vương phi có một cây trâm phượng màu lam cực lớn, có vô số cây trâm nhỏ khác, thật sự không nhớ rõ cây trâm vàng nào, cũng không biết có hình dạng ra sao.
Vốn tưởng rằng nhị thẩm Trần gia chỉ vì không thấy trâm vàng của vương phi nên trong lòng khẩn trương, tìm người hỏi khắp nơi, không ngờ mãi lúc này nàng ta vẫn không rời đi như cũ mà tiếp tục hỏi nàng: "Ngươi ngẫm lại xem, lúc vương phi đi rửa tay quên ở trước gương, nàng từng soi gương ở nơi đó.”
"Nhưng ta chỉ rửa tay, không đi..." Nói được một nửa, Thi Uyển đột nhiên ý thức được, nhị thẩm Trần gia không phải đang hỏi mình đã từng thấy cây trâm kia chưa, mà là hoài nghi là mình cầm cây trâm nên mới gặng hỏi lần nữa.
Tại sao, bởi vì mình đến thứ phòng rửa tay sao? Nhưng nàng nhớ rõ, sau mình còn có hai vị phu nhân khác cũng đi rửa tay.
Nhị thẩm Trần gia không nhúc nhích nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt nghiêm khắc như đang thẩm vấn phạm nhân.
Trong lòng Thi Uyển không khỏi ấm ức, nàng hít sâu một hơi, đối diện với nhị thẩm Trần gia gằn từng chữ nghiêm túc nói: "Ta chưa từng thấy qua, sau khi ta đi vào chỉ rửa tay rồi đi ra, thậm chí không chú ý bên trong còn có gương.”
Nhị thẩm Trần gia không nói lời nào, vẻ mặt chậm rãi trở nên cay nghiệt mà lạnh lùng, rất hiển nhiên cũng không tin lời nàng nói.
Chẳng lẽ, nàng ta hoài nghi mình chết cũng không chịu thừa nhận, đã giấu cây trâm kia ở trên người sao?
Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một trận động tĩnh rất nhỏ.
Thi Uyển nghiêng đầu đi phát hiện cửa sổ bên cạnh bị đẩy ra một khe hở, phía sau lộ ra hai đôi mắt, đối diện với ánh mắt của nàng, cửa sổ kia lập tức khép lại.
Góc này chính là góc ngoài đại sảnh, nữ khách bên trong có lẽ đã nghe được động tĩnh nên đẩy cửa sổ ra xem, khoảng cách gần như vậy, chắc hẳn đã nghe được rõ ràng các nàng đang nói cái gì.
Nhưng nhị thẩm Trần gia cũng không có ý định buông tha nàng, nàng ta vẫn nhìn chằm chằm nàng như thể đang suy nghĩ làm sao để cho nàng nhả ra.
Thi Uyển cắn môi, nhất thời lâm vào khốn cảnh lớn lao.
Lúc này mấy người đi tới, đi đầu là một nha hoàn, nàng ta bước nhanh đến bên cạnh nhị thẩm Trần gia nói: "Trần nhị phu nhân, vương phi nhà chúng ta nói trâm vàng kia cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, quên đi, mau mở tiệc rượu đi, đừng để khách nhân nóng nảy.”
Nhị thẩm Trần gia lập tức cười làm lành nói: "Vậy sao được, nếu để Vương phi mất đồ ở nhà chúng ta thì chúng ta còn biết để mặt mũi ở đâu, nhắn với Vương phi đừng nóng vội, chúng ta sẽ tìm tiếp.”
Phía sau là Viên thị, trên mặt Viên thị vừa lo lắng vừa khó xử, nhìn cung nữ bên cạnh Vương phi lại nhìn nhị thẩm Trần gia, cuối cùng nhìn về phía Thi Uyển, gần như khuyên nhủ mà rằng: "Muội muội, nếu không muội ngẫm lại xem trâm kia ở đâu rồi? Trâm của Vương phi mất ở trong phòng ta, nếu không tìm thấy thì ta phải làm sao bây giờ?"
Ý này nghĩa là, ngay cả Viên gia tỷ tỷ cũng cảm thấy mình đã lấy trâm vàng đi sao?
Thi Uyển trong lòng lạnh lùng, âm u nói: "Nhưng ta quả thật không biết, các ngươi có từng hỏi qua mấy phu nhân khác hoặc là nha hoàn chưa?"
“Người ngươi nói là Triệu phu nhân đi rửa tay sau ngươi sao? Nhà mẹ đẻ của nàng ta mở tiệm vàng, Tường Thụy các trên đường Hưng Khánh chính là của nhà mẹ đẻ nàng ta mở. Về phần Lý phu nhân, nàng ta là dòng dõi thư hương sau Triệu quận Lý thị, nếu thấy được nhất định sẽ nói.” Nhị thẩm Trần gia nói.
Thi Uyển không nói gì.
Nàng chính là loại nhà mẹ đẻ nghèo nàn, ăn mặc hủ lậu, là người cần đi trộm một cây trâm vàng nhất.
Nhưng nàng không hề.
Tất cả mọi người đều dùng một loại ánh mắt tra hỏi hoặc là chất vấn nhìn nàng, Thi Uyển bị dồn vào đường cùng không biết nên làm cái gì cho phải.
Chỉ có một cách có thể chứng minh mình trong sạch, chính là lục soát người để kiểm chứng.
Nhưng nàng là phu nhân của Lục Lân, là khách nhân hôm nay tới dự tiệc, nếu bị lục soát ở đây sẽ là sỉ nhục cả đời của nàng, từ nay về sau không thể ngẩng đầu lên ở kinh thành được nữa.
Cuối cùng nàng bất đắc dĩ nói: "Ta không nhìn thấy, cũng không lấy trâm vàng của người khác hay bất cứ thứ gì, nếu các ngươi nhất định phải chất vấn ta như vậy, chi bằng đi báo quan đi."
Trần gia chính là nhà quan lại, người nơi này đều là gia quyến quan lại, các nàng đương nhiên sẽ không báo quan, Thi Uyển nói như vậy chỉ vì nàng xuất thân bình dân, phương thức tự chứng minh này là đơn giản nhất.
Lúc này, một ma ma đi tới, ở bên cạnh nhị thẩm Trần gia thì thầm vài câu.
Nhưng bởi vì khoảng cách quá gần, Thi Uyển cũng nghe được lời bà ta nói.
Bà ta nói, Lục công tử tới.
Nghe được những lời này, Thi Uyển giống như nhìn thấy cứu tinh, nàng biết Lục Lân nhất định sẽ có cách, có hắn ở đây, người khác cũng sẽ không còn hoài nghi nàng, bắt nạt nàng không kiêng nể gì như vậy nữa.
Nhị thẩm Trần gia nói: "Vậy Lục thiếu phu nhân đi theo ta đi.”
Thi Uyển không nói một câu, đi theo nàng ta về phía trước.
Cửa sổ thiên phòng phía sau càng được đẩy rộng ra, người bên trong không còn cố kỵ gì nữa thò đầu nhìn ra bên ngoài, tham lam bắt lấy chút tin tức bên trong.
Có thể tưởng tượng được, lúc này thiên sảnh đã sớm nổ tung, nhao nhao nghị luận một tin tức: phu nhân Lục Lân từ nông thôn tới trộm trâm vàng của An Bình vương phi.
Thi Uyển khá thanh tỉnh đối với kết quả như vậy, lại không hề có sức chống cự chỉ có thể bị động thừa nhận.
Nhị thẩm Trần gia dẫn nàng đến một phòng khách, Lục Lân đã chờ ở đó.
Nhìn thấy hắn, Thi Uyển gần như có một loại xúc động muốn khóc lên, thậm chí bất chấp dáng vẻ thục nữ bước chân cũng nhanh hơn vài phần, đi tới trước mặt hắn, nói với hắn: "Phu quân, các nàng nói…”
Nhị thẩm Trần gia vội vàng cười làm lành với Lục Lân nói: "Là như vậy, chắc hẳn chuyện vương phi không thấy trâm, Tiểu Lục đại nhân cũng biết rồi, chúng ta cũng không có ý gì khác, chỉ hỏi Thiếu phu nhân một chút, người xem An Bình vương phi khó khăn lắm mới tới đây một chuyến nhưng lại gặp phải chuyện như vậy, nếu không tìm được trâm, Trần gia sẽ không còn mặt mũi gặp người, vạn bất đắc dĩ cũng chỉ vì tìm ra trâm.”
“Nhưng trong phòng cũng có người khác." Thi Uyển lập tức nói. Có Lục Lân ở bên cạnh, nàng đối mặt với những quý phu nhân này cũng càng có sức mạnh hơn, miệng lưỡi cũng lanh lợi hơn trước đôi chút.
Lúc này Lục Lân nhìn nàng hỏi: "Vậy cô có cầm cây trâm đó không?”
Thi Uyển nhất thời kinh ngạc, nàng kinh ngạc nhìn hắn, trong đầu trống rỗng.
Nhị thẩm Trần gia nhìn tình hình trước mắt, lặng lẽ thi lễ dẫn nha hoàn lui ra, để hai người ở lại trong phòng.
Lục Lân lại hỏi: "Là cô lấy sao? Nếu cô lấy, ta sẽ cùng cô đi trả đồ cho Vương phi, chuyện còn lại ta cũng sẽ xử lý.”
Thi Uyển rũ mắt thật lâu không lên tiếng, Lục Lân lại hiểu sai, tiếp tục hỏi: "Quả thật là cô lấy ư?" Dứt lời bèn đưa tay ra: "Đưa ta đi.”
“Đúng vậy, đây chính là món đồ An Bình vương bỏ ra một số tiền lớn đặt làm cho Vương phi, Vương phi yêu thích vô cùng, biết được việc này làm chúng ta lo lắng." Nhị thẩm Trần gia nói.
Thi Uyển nghiêm túc nói: "Nhưng ta quả thật không biết, ta thấy Vương phi vẫn ngồi ngay ngắn, cũng không đi nơi khác, nếu không hãy tìm ở lân cận xem sao?"
Nàng cẩn thận hồi tưởng lại, chỉ nhớ trên đầu Vương phi có một cây trâm phượng màu lam cực lớn, có vô số cây trâm nhỏ khác, thật sự không nhớ rõ cây trâm vàng nào, cũng không biết có hình dạng ra sao.
Vốn tưởng rằng nhị thẩm Trần gia chỉ vì không thấy trâm vàng của vương phi nên trong lòng khẩn trương, tìm người hỏi khắp nơi, không ngờ mãi lúc này nàng ta vẫn không rời đi như cũ mà tiếp tục hỏi nàng: "Ngươi ngẫm lại xem, lúc vương phi đi rửa tay quên ở trước gương, nàng từng soi gương ở nơi đó.”
"Nhưng ta chỉ rửa tay, không đi..." Nói được một nửa, Thi Uyển đột nhiên ý thức được, nhị thẩm Trần gia không phải đang hỏi mình đã từng thấy cây trâm kia chưa, mà là hoài nghi là mình cầm cây trâm nên mới gặng hỏi lần nữa.
Tại sao, bởi vì mình đến thứ phòng rửa tay sao? Nhưng nàng nhớ rõ, sau mình còn có hai vị phu nhân khác cũng đi rửa tay.
Nhị thẩm Trần gia không nhúc nhích nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt nghiêm khắc như đang thẩm vấn phạm nhân.
Trong lòng Thi Uyển không khỏi ấm ức, nàng hít sâu một hơi, đối diện với nhị thẩm Trần gia gằn từng chữ nghiêm túc nói: "Ta chưa từng thấy qua, sau khi ta đi vào chỉ rửa tay rồi đi ra, thậm chí không chú ý bên trong còn có gương.”
Nhị thẩm Trần gia không nói lời nào, vẻ mặt chậm rãi trở nên cay nghiệt mà lạnh lùng, rất hiển nhiên cũng không tin lời nàng nói.
Chẳng lẽ, nàng ta hoài nghi mình chết cũng không chịu thừa nhận, đã giấu cây trâm kia ở trên người sao?
Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một trận động tĩnh rất nhỏ.
Thi Uyển nghiêng đầu đi phát hiện cửa sổ bên cạnh bị đẩy ra một khe hở, phía sau lộ ra hai đôi mắt, đối diện với ánh mắt của nàng, cửa sổ kia lập tức khép lại.
Góc này chính là góc ngoài đại sảnh, nữ khách bên trong có lẽ đã nghe được động tĩnh nên đẩy cửa sổ ra xem, khoảng cách gần như vậy, chắc hẳn đã nghe được rõ ràng các nàng đang nói cái gì.
Nhưng nhị thẩm Trần gia cũng không có ý định buông tha nàng, nàng ta vẫn nhìn chằm chằm nàng như thể đang suy nghĩ làm sao để cho nàng nhả ra.
Thi Uyển cắn môi, nhất thời lâm vào khốn cảnh lớn lao.
Lúc này mấy người đi tới, đi đầu là một nha hoàn, nàng ta bước nhanh đến bên cạnh nhị thẩm Trần gia nói: "Trần nhị phu nhân, vương phi nhà chúng ta nói trâm vàng kia cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, quên đi, mau mở tiệc rượu đi, đừng để khách nhân nóng nảy.”
Nhị thẩm Trần gia lập tức cười làm lành nói: "Vậy sao được, nếu để Vương phi mất đồ ở nhà chúng ta thì chúng ta còn biết để mặt mũi ở đâu, nhắn với Vương phi đừng nóng vội, chúng ta sẽ tìm tiếp.”
Phía sau là Viên thị, trên mặt Viên thị vừa lo lắng vừa khó xử, nhìn cung nữ bên cạnh Vương phi lại nhìn nhị thẩm Trần gia, cuối cùng nhìn về phía Thi Uyển, gần như khuyên nhủ mà rằng: "Muội muội, nếu không muội ngẫm lại xem trâm kia ở đâu rồi? Trâm của Vương phi mất ở trong phòng ta, nếu không tìm thấy thì ta phải làm sao bây giờ?"
Ý này nghĩa là, ngay cả Viên gia tỷ tỷ cũng cảm thấy mình đã lấy trâm vàng đi sao?
Thi Uyển trong lòng lạnh lùng, âm u nói: "Nhưng ta quả thật không biết, các ngươi có từng hỏi qua mấy phu nhân khác hoặc là nha hoàn chưa?"
“Người ngươi nói là Triệu phu nhân đi rửa tay sau ngươi sao? Nhà mẹ đẻ của nàng ta mở tiệm vàng, Tường Thụy các trên đường Hưng Khánh chính là của nhà mẹ đẻ nàng ta mở. Về phần Lý phu nhân, nàng ta là dòng dõi thư hương sau Triệu quận Lý thị, nếu thấy được nhất định sẽ nói.” Nhị thẩm Trần gia nói.
Thi Uyển không nói gì.
Nàng chính là loại nhà mẹ đẻ nghèo nàn, ăn mặc hủ lậu, là người cần đi trộm một cây trâm vàng nhất.
Nhưng nàng không hề.
Tất cả mọi người đều dùng một loại ánh mắt tra hỏi hoặc là chất vấn nhìn nàng, Thi Uyển bị dồn vào đường cùng không biết nên làm cái gì cho phải.
Chỉ có một cách có thể chứng minh mình trong sạch, chính là lục soát người để kiểm chứng.
Nhưng nàng là phu nhân của Lục Lân, là khách nhân hôm nay tới dự tiệc, nếu bị lục soát ở đây sẽ là sỉ nhục cả đời của nàng, từ nay về sau không thể ngẩng đầu lên ở kinh thành được nữa.
Cuối cùng nàng bất đắc dĩ nói: "Ta không nhìn thấy, cũng không lấy trâm vàng của người khác hay bất cứ thứ gì, nếu các ngươi nhất định phải chất vấn ta như vậy, chi bằng đi báo quan đi."
Trần gia chính là nhà quan lại, người nơi này đều là gia quyến quan lại, các nàng đương nhiên sẽ không báo quan, Thi Uyển nói như vậy chỉ vì nàng xuất thân bình dân, phương thức tự chứng minh này là đơn giản nhất.
Lúc này, một ma ma đi tới, ở bên cạnh nhị thẩm Trần gia thì thầm vài câu.
Nhưng bởi vì khoảng cách quá gần, Thi Uyển cũng nghe được lời bà ta nói.
Bà ta nói, Lục công tử tới.
Nghe được những lời này, Thi Uyển giống như nhìn thấy cứu tinh, nàng biết Lục Lân nhất định sẽ có cách, có hắn ở đây, người khác cũng sẽ không còn hoài nghi nàng, bắt nạt nàng không kiêng nể gì như vậy nữa.
Nhị thẩm Trần gia nói: "Vậy Lục thiếu phu nhân đi theo ta đi.”
Thi Uyển không nói một câu, đi theo nàng ta về phía trước.
Cửa sổ thiên phòng phía sau càng được đẩy rộng ra, người bên trong không còn cố kỵ gì nữa thò đầu nhìn ra bên ngoài, tham lam bắt lấy chút tin tức bên trong.
Có thể tưởng tượng được, lúc này thiên sảnh đã sớm nổ tung, nhao nhao nghị luận một tin tức: phu nhân Lục Lân từ nông thôn tới trộm trâm vàng của An Bình vương phi.
Thi Uyển khá thanh tỉnh đối với kết quả như vậy, lại không hề có sức chống cự chỉ có thể bị động thừa nhận.
Nhị thẩm Trần gia dẫn nàng đến một phòng khách, Lục Lân đã chờ ở đó.
Nhìn thấy hắn, Thi Uyển gần như có một loại xúc động muốn khóc lên, thậm chí bất chấp dáng vẻ thục nữ bước chân cũng nhanh hơn vài phần, đi tới trước mặt hắn, nói với hắn: "Phu quân, các nàng nói…”
Nhị thẩm Trần gia vội vàng cười làm lành với Lục Lân nói: "Là như vậy, chắc hẳn chuyện vương phi không thấy trâm, Tiểu Lục đại nhân cũng biết rồi, chúng ta cũng không có ý gì khác, chỉ hỏi Thiếu phu nhân một chút, người xem An Bình vương phi khó khăn lắm mới tới đây một chuyến nhưng lại gặp phải chuyện như vậy, nếu không tìm được trâm, Trần gia sẽ không còn mặt mũi gặp người, vạn bất đắc dĩ cũng chỉ vì tìm ra trâm.”
“Nhưng trong phòng cũng có người khác." Thi Uyển lập tức nói. Có Lục Lân ở bên cạnh, nàng đối mặt với những quý phu nhân này cũng càng có sức mạnh hơn, miệng lưỡi cũng lanh lợi hơn trước đôi chút.
Lúc này Lục Lân nhìn nàng hỏi: "Vậy cô có cầm cây trâm đó không?”
Thi Uyển nhất thời kinh ngạc, nàng kinh ngạc nhìn hắn, trong đầu trống rỗng.
Nhị thẩm Trần gia nhìn tình hình trước mắt, lặng lẽ thi lễ dẫn nha hoàn lui ra, để hai người ở lại trong phòng.
Lục Lân lại hỏi: "Là cô lấy sao? Nếu cô lấy, ta sẽ cùng cô đi trả đồ cho Vương phi, chuyện còn lại ta cũng sẽ xử lý.”
Thi Uyển rũ mắt thật lâu không lên tiếng, Lục Lân lại hiểu sai, tiếp tục hỏi: "Quả thật là cô lấy ư?" Dứt lời bèn đưa tay ra: "Đưa ta đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.