Chương 6: Lo Chuyện Của Mình Cho Tốt
Tô Mạc Mạc
24/04/2024
Thành hôn gần ba năm, nàng cùng phu quân ở chung ít chia ly nhiều, ngoại trừ một lần nàng chẳng biết xấu hổ bỏ thuốc kia cũng không còn bất kỳ gần gũi nào khác.
Nàng nghĩ, có lẽ hắn vẫn còn tức giận, nhưng nàng thề tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy nữa.
Lục Lân nói chuyện với mẫu thân một lát rồi đứng dậy rời đi.
Lục phu nhân nói: "Hôm nay ta còn muốn dâng hương cho Bồ Tát, thê tử lão nhị cũng trở về đi, ta muốn thanh tĩnh một lát.”
Thi Uyển trong lòng vui mừng, nhẹ giọng nói: "Vâng, vậy nương tử lui ra trước.”
Sau đó nàng cùng Lục Lân đi ra ngoài.
Hắn đã trở về, cho dù chỉ có cơ hội cùng hắn đi một đường cũng có thể mang đến cho nàng niềm vui lớn lao.
Nàng không một tiếng động dùng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi học được từ phu nhân Lục gia, đi theo phía sau hắn, không dám lớn tiếng hô hấp sợ sẽ quấy nhiễu đến hắn, cũng sợ bỏ qua mỗi một động tĩnh, mỗi một hơi thở của hắn.
Nàng theo hắn ra khỏi viện của Lục phu nhân, bước vào con đường mòn bằng đá xanh.
Nàng nghĩ, nếu thời gian có thể dừng lại thì tốt rồi, cho dù cùng hắn đi như vậy cả đời nàng cũng sẽ không sợ mệt mỏi.
Nàng cúi đầu nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra lời có thể nói với hắn, sau đó suy nghĩ một chốc lại không có dũng khí mở miệng.
Sắp có thể nhìn thấy Sơ Đồng viện, nếu đi thêm chút nữa nàng sẽ không có lý do gì theo hắn nữa, mà hắn đã dừng lại ở giao lộ quay đầu lại.
"Ngày mai có một bữa tiệc mừng, là tiệc đầy tháng của thiên kim của đồng liêu trong Tập Hiền viện, nếu cô rảnh rỗi thì cùng ta qua đó, có thể vào nội trạch thăm phu nhân và con mới sinh của hắn."
Thi Uyển vui mừng quá đỗi, vất vả mới thu lại cảm xúc nghiêm mặt nói: "Được.”
Lục Lân không nói gì nữa, tiếp tục đi về phía trước, Thi Uyển lại có được vài phần dũng khí, hỏi hắn: "Thân thể Vương tướng công có khỏe không?”
Nàng biết Lục Lân kính yêu Vương thừa tướng, lúc này quan tâm Vương gia có lẽ có thể khiến hắn cảm thấy mình hiền lành rộng lượng.
Lục Lân lạnh nhạt nói: "Cũng coi như an khang.”
Ngoài miệng nói như vậy nhưng sắc mặt rõ ràng ngưng trọng, Thi Uyển đoán Vương gia không khỏe lắm.
Nàng thấp giọng nói: "Trường Bình quận Hầu phủ là tông thất, nếu có thể ra mặt giúp Vương gia thì tốt rồi.”
Vương Khanh Nhược đến năm hai mươi mốt tuổi vẫn chưa gả, năm ngoái rốt cục cũng đính hôn với tam công tử Trường Bình quận Hầu phủ. Nàng nói lời này cũng là thật lòng, nàng hy vọng Vương Khanh Nhược có thể tốt đẹp, cũng hy vọng Vương gia có thể tốt lên, như vậy Lục Lân sẽ không cần phải quá lo lắng cho lão sư.
Không ngờ Lục Lân lại nghiêng đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt u ám không rõ, lạnh lùng nói: "Lo chuyện của mình cho tốt, bớt tốn tâm tư suy nghĩ đến những thứ khác đi.”
Nói xong lập tức đi về phía tiền viện.
Thi Uyển đương nhiên có thể cảm giác được mình chọc giận hắn, vừa rồi thật ra hắn đã mất hứng.
Nhưng nàng không biết vì sao, là nàng không nên nhắc tới Vương gia sao? Hay không nên nhắc tới Trường Bình quận Hầu phủ?
Hoặc có lẽ là hắn cảm thấy, nàng cố ý nhắc nhở hắn, châm chọc hắn, ám chỉ Vương Khanh Nhược đã đính hôn, sẽ gả đến Trường Bình quận Hầu phủ, để hắn ít ôm ảo tưởng lại?
Nhất định là như vậy, nhưng lúc ấy nàng thật sự không nghĩ tới những thứ này, từ trước đến nay nàng không giỏi nói chuyện, người khác nói ba câu ném đá giấu tay, nàng mới suy nghĩ cẩn thận câu đầu tiên có ý gì, nàng làm sao có tâm cơ đi ám chỉ những thứ này với hắn chứ?
Nàng nhìn bóng lưng hắn đi xa mà đau lòng, rõ ràng cơ hội tốt như vậy, chỉ có cơ hội lần này... nàng lại chọc hắn tức giận.
Nàng cúi đầu ủ rũ trở lại Sơ Đồng viện, Hồng Ngọc nói với nàng: "Chu thẩm đã đến rồi.”
Thi Uyển gật đầu đi vào trong phòng.
Chu gia thẩm là thê tử của người hầu Lục gia Chu Thiết Vượng ở tiền viện, họ Trương, bà là quả phụ tái giá, người cũng rất thành thật, ở Lục gia không được coi trọng lắm, từng nhận được ân huệ của Thi Uyển cho nên thỉnh thoảng sẽ tới chỗ nàng.
Mà Thi Uyển thì sao, nàng đích thật là thiếu phu nhân của Lục gia, cũng là một thiếu phu nhân không ai để ý, nên có người sẵn lòng gần gũi với nàng, nàng cũng cảm thấy ấm áp, dù sao nàng cũng không ai để nói chuyện.
Trương thị thấy nàng đến vội vàng lấy ra một cái rổ, bên trong có ba bốn quả dưa lưới vừa to vừa tròn trĩnh.
“Đây là huynh đệ nhà mẹ đẻ ta đưa tới, ta thấy mới mẻ nên bèn lấy đến cho phu nhân nếm thử." Trương thị nói.
Thi Uyển cười nói: "Nhiều vậy sao ta có thể ăn hết được, để lại một quả cho ta, còn lại thẩm mang về cho con ăn đi.”
Trương thị vội vàng nói: "Phu nhân ăn không hết có thể chia cho người bên cạnh ăn cũng được, dưa lưới này ngọt cực kỳ, đều chọn quả ngon tới đây cho phu nhân đấy.”
Thi Uyển biết ý tốt của bà ấy nên không từ chối nữa, nhận lấy dưa lưới, hỏi bà ấy: "Thẩm tới có chuyện gì sao?”
Trương thị vội vàng nói: "Gần đây luôn đau đầu không ngủ được, lại muốn tìm phu nhân xem giúp ta.”
Thi Uyển quen biết bà ta vào hai năm trước, nàng ngoài ý muốn thấy Trương thị muốn nhảy giếng. Nàng ngăn bà ấy lại, hỏi đi hỏi lại mới biết Trương thị sinh bệnh xấu hổ không dám mở miệng, lại ngẫu nhiên nghe nói loại bệnh này là bệnh bẩn, chỉ có kỹ nữ mới có thể mắc phải, mà bà ấy lại tái giá, nếu bệnh bẩn bị người ta phát hiện thì thà chết đi cho xong.
Khi Thi Uyển ở chung với gia gia mà gặp được nữ bệnh nhân, gia gia sẽ bắt mạch còn Thi Uyển đi hỏi bệnh trạng của nữ bệnh nhân, kiểm tra bệnh tình, cho nên Thi Uyển biết nhiều hơn về phụ khoa hơn những khoa khác đôi chút, nghe xong bệnh tình của Trương thị đã biết là chuyện gì, nàng bèn kê đơn thuốc dặn dò chút công việc cần chú ý, để bà ấy trở về uống thuốc, dặn dò chẳng qua tất cả nữ nhân đều có thể sinh bệnh, uống thuốc là tốt rồi không có gì ghê gớm cả.
Ai cũng không muốn chết, Trương thị nửa tin nửa ngờ trở về, cách mấy ngày mặt mày toả sáng, đặc biệt đến cảm tạ nàng, từ đó đã đối xử với nàng như thần y.
Nhưng bệnh của Trương thị là bệnh ẩn, Thi Uyển hiện giờ là thiếu phu nhân của Lục gia thân phận tôn quý, theo lý mà nói không liên quan gì đến thầy thuốc, cho nên việc này chỉ có hai người các nàng biết, cũng ăn ý chưa từng truyền ra ngoài.
Chỉ có điều nếu Trương thị có không thoải mái cũng sẽ tới hỏi nàng trước.
Thi Uyển bắt mạch cho bà ấy xong rất nhanh đã kê đơn thuốc, sau đó nói: "Nguyên nhân bệnh là do tâm bệnh của thẩm, thuốc chỉ là phụ trợ, quan trọng nhất vẫn phải bình tĩnh, nếu không cho dù là kim đan tiên dược cũng vô dụng thôi.”
Trương thị thở dài ủ ê gật gật đầu.
Lúc này bà ấy đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói: "Đúng rồi phu nhân, hôm qua ta có nghe nói một chuyện.”
Thi Uyển giương mắt nhìn bà ấy, bà ấy bèn ghé sát lại gần nói: "Cô nương nhà Vương tướng công không phải đã hứa gả cho quận hầu phủ sao, bọn họ nói, hai ngày trước, quận hầu phủ kia đã từ hôn, mấy ngày nay bên ngoài đã loan truyền khắp cả rồi, Vương cô nương mất thể diện quá lớn, nếu da mặt mỏng phỏng chừng cũng muốn nghĩ quẩn rồi.”
Thi Uyển sửng sốt, không dám tin nói: "Bị... từ hôn?”
Trương thị khẳng định gật đầu: "Đúng vậy, ta nghe được rõ ràng, không phải nói Vương tướng công bị bãi quan sao, đoán chừng cũng bị từ hôn vì việc này, quận hầu phủ này cũng thật sự có thể làm ra chuyện như thế.”
Nàng nghĩ, có lẽ hắn vẫn còn tức giận, nhưng nàng thề tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy nữa.
Lục Lân nói chuyện với mẫu thân một lát rồi đứng dậy rời đi.
Lục phu nhân nói: "Hôm nay ta còn muốn dâng hương cho Bồ Tát, thê tử lão nhị cũng trở về đi, ta muốn thanh tĩnh một lát.”
Thi Uyển trong lòng vui mừng, nhẹ giọng nói: "Vâng, vậy nương tử lui ra trước.”
Sau đó nàng cùng Lục Lân đi ra ngoài.
Hắn đã trở về, cho dù chỉ có cơ hội cùng hắn đi một đường cũng có thể mang đến cho nàng niềm vui lớn lao.
Nàng không một tiếng động dùng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi học được từ phu nhân Lục gia, đi theo phía sau hắn, không dám lớn tiếng hô hấp sợ sẽ quấy nhiễu đến hắn, cũng sợ bỏ qua mỗi một động tĩnh, mỗi một hơi thở của hắn.
Nàng theo hắn ra khỏi viện của Lục phu nhân, bước vào con đường mòn bằng đá xanh.
Nàng nghĩ, nếu thời gian có thể dừng lại thì tốt rồi, cho dù cùng hắn đi như vậy cả đời nàng cũng sẽ không sợ mệt mỏi.
Nàng cúi đầu nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra lời có thể nói với hắn, sau đó suy nghĩ một chốc lại không có dũng khí mở miệng.
Sắp có thể nhìn thấy Sơ Đồng viện, nếu đi thêm chút nữa nàng sẽ không có lý do gì theo hắn nữa, mà hắn đã dừng lại ở giao lộ quay đầu lại.
"Ngày mai có một bữa tiệc mừng, là tiệc đầy tháng của thiên kim của đồng liêu trong Tập Hiền viện, nếu cô rảnh rỗi thì cùng ta qua đó, có thể vào nội trạch thăm phu nhân và con mới sinh của hắn."
Thi Uyển vui mừng quá đỗi, vất vả mới thu lại cảm xúc nghiêm mặt nói: "Được.”
Lục Lân không nói gì nữa, tiếp tục đi về phía trước, Thi Uyển lại có được vài phần dũng khí, hỏi hắn: "Thân thể Vương tướng công có khỏe không?”
Nàng biết Lục Lân kính yêu Vương thừa tướng, lúc này quan tâm Vương gia có lẽ có thể khiến hắn cảm thấy mình hiền lành rộng lượng.
Lục Lân lạnh nhạt nói: "Cũng coi như an khang.”
Ngoài miệng nói như vậy nhưng sắc mặt rõ ràng ngưng trọng, Thi Uyển đoán Vương gia không khỏe lắm.
Nàng thấp giọng nói: "Trường Bình quận Hầu phủ là tông thất, nếu có thể ra mặt giúp Vương gia thì tốt rồi.”
Vương Khanh Nhược đến năm hai mươi mốt tuổi vẫn chưa gả, năm ngoái rốt cục cũng đính hôn với tam công tử Trường Bình quận Hầu phủ. Nàng nói lời này cũng là thật lòng, nàng hy vọng Vương Khanh Nhược có thể tốt đẹp, cũng hy vọng Vương gia có thể tốt lên, như vậy Lục Lân sẽ không cần phải quá lo lắng cho lão sư.
Không ngờ Lục Lân lại nghiêng đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt u ám không rõ, lạnh lùng nói: "Lo chuyện của mình cho tốt, bớt tốn tâm tư suy nghĩ đến những thứ khác đi.”
Nói xong lập tức đi về phía tiền viện.
Thi Uyển đương nhiên có thể cảm giác được mình chọc giận hắn, vừa rồi thật ra hắn đã mất hứng.
Nhưng nàng không biết vì sao, là nàng không nên nhắc tới Vương gia sao? Hay không nên nhắc tới Trường Bình quận Hầu phủ?
Hoặc có lẽ là hắn cảm thấy, nàng cố ý nhắc nhở hắn, châm chọc hắn, ám chỉ Vương Khanh Nhược đã đính hôn, sẽ gả đến Trường Bình quận Hầu phủ, để hắn ít ôm ảo tưởng lại?
Nhất định là như vậy, nhưng lúc ấy nàng thật sự không nghĩ tới những thứ này, từ trước đến nay nàng không giỏi nói chuyện, người khác nói ba câu ném đá giấu tay, nàng mới suy nghĩ cẩn thận câu đầu tiên có ý gì, nàng làm sao có tâm cơ đi ám chỉ những thứ này với hắn chứ?
Nàng nhìn bóng lưng hắn đi xa mà đau lòng, rõ ràng cơ hội tốt như vậy, chỉ có cơ hội lần này... nàng lại chọc hắn tức giận.
Nàng cúi đầu ủ rũ trở lại Sơ Đồng viện, Hồng Ngọc nói với nàng: "Chu thẩm đã đến rồi.”
Thi Uyển gật đầu đi vào trong phòng.
Chu gia thẩm là thê tử của người hầu Lục gia Chu Thiết Vượng ở tiền viện, họ Trương, bà là quả phụ tái giá, người cũng rất thành thật, ở Lục gia không được coi trọng lắm, từng nhận được ân huệ của Thi Uyển cho nên thỉnh thoảng sẽ tới chỗ nàng.
Mà Thi Uyển thì sao, nàng đích thật là thiếu phu nhân của Lục gia, cũng là một thiếu phu nhân không ai để ý, nên có người sẵn lòng gần gũi với nàng, nàng cũng cảm thấy ấm áp, dù sao nàng cũng không ai để nói chuyện.
Trương thị thấy nàng đến vội vàng lấy ra một cái rổ, bên trong có ba bốn quả dưa lưới vừa to vừa tròn trĩnh.
“Đây là huynh đệ nhà mẹ đẻ ta đưa tới, ta thấy mới mẻ nên bèn lấy đến cho phu nhân nếm thử." Trương thị nói.
Thi Uyển cười nói: "Nhiều vậy sao ta có thể ăn hết được, để lại một quả cho ta, còn lại thẩm mang về cho con ăn đi.”
Trương thị vội vàng nói: "Phu nhân ăn không hết có thể chia cho người bên cạnh ăn cũng được, dưa lưới này ngọt cực kỳ, đều chọn quả ngon tới đây cho phu nhân đấy.”
Thi Uyển biết ý tốt của bà ấy nên không từ chối nữa, nhận lấy dưa lưới, hỏi bà ấy: "Thẩm tới có chuyện gì sao?”
Trương thị vội vàng nói: "Gần đây luôn đau đầu không ngủ được, lại muốn tìm phu nhân xem giúp ta.”
Thi Uyển quen biết bà ta vào hai năm trước, nàng ngoài ý muốn thấy Trương thị muốn nhảy giếng. Nàng ngăn bà ấy lại, hỏi đi hỏi lại mới biết Trương thị sinh bệnh xấu hổ không dám mở miệng, lại ngẫu nhiên nghe nói loại bệnh này là bệnh bẩn, chỉ có kỹ nữ mới có thể mắc phải, mà bà ấy lại tái giá, nếu bệnh bẩn bị người ta phát hiện thì thà chết đi cho xong.
Khi Thi Uyển ở chung với gia gia mà gặp được nữ bệnh nhân, gia gia sẽ bắt mạch còn Thi Uyển đi hỏi bệnh trạng của nữ bệnh nhân, kiểm tra bệnh tình, cho nên Thi Uyển biết nhiều hơn về phụ khoa hơn những khoa khác đôi chút, nghe xong bệnh tình của Trương thị đã biết là chuyện gì, nàng bèn kê đơn thuốc dặn dò chút công việc cần chú ý, để bà ấy trở về uống thuốc, dặn dò chẳng qua tất cả nữ nhân đều có thể sinh bệnh, uống thuốc là tốt rồi không có gì ghê gớm cả.
Ai cũng không muốn chết, Trương thị nửa tin nửa ngờ trở về, cách mấy ngày mặt mày toả sáng, đặc biệt đến cảm tạ nàng, từ đó đã đối xử với nàng như thần y.
Nhưng bệnh của Trương thị là bệnh ẩn, Thi Uyển hiện giờ là thiếu phu nhân của Lục gia thân phận tôn quý, theo lý mà nói không liên quan gì đến thầy thuốc, cho nên việc này chỉ có hai người các nàng biết, cũng ăn ý chưa từng truyền ra ngoài.
Chỉ có điều nếu Trương thị có không thoải mái cũng sẽ tới hỏi nàng trước.
Thi Uyển bắt mạch cho bà ấy xong rất nhanh đã kê đơn thuốc, sau đó nói: "Nguyên nhân bệnh là do tâm bệnh của thẩm, thuốc chỉ là phụ trợ, quan trọng nhất vẫn phải bình tĩnh, nếu không cho dù là kim đan tiên dược cũng vô dụng thôi.”
Trương thị thở dài ủ ê gật gật đầu.
Lúc này bà ấy đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói: "Đúng rồi phu nhân, hôm qua ta có nghe nói một chuyện.”
Thi Uyển giương mắt nhìn bà ấy, bà ấy bèn ghé sát lại gần nói: "Cô nương nhà Vương tướng công không phải đã hứa gả cho quận hầu phủ sao, bọn họ nói, hai ngày trước, quận hầu phủ kia đã từ hôn, mấy ngày nay bên ngoài đã loan truyền khắp cả rồi, Vương cô nương mất thể diện quá lớn, nếu da mặt mỏng phỏng chừng cũng muốn nghĩ quẩn rồi.”
Thi Uyển sửng sốt, không dám tin nói: "Bị... từ hôn?”
Trương thị khẳng định gật đầu: "Đúng vậy, ta nghe được rõ ràng, không phải nói Vương tướng công bị bãi quan sao, đoán chừng cũng bị từ hôn vì việc này, quận hầu phủ này cũng thật sự có thể làm ra chuyện như thế.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.