Chương 12: Tặng Khăn
Tô Mạc Mạc
27/04/2024
Trở lại Lục gia không bao lâu, Trần gia bèn theo sát phía sau phái người tới, là phu quân của Trần gia nhị gia cũng chính là nhị thẩm tự mình tới nhà xin lỗi, cũng mời Lục Lân cùng Thi Uyển đi dự tiệc.
Lục Lân đương nhiên sẽ không đi, chuyện này cuối cùng cho dù chuyện lớn hóa nhỏ, cũng không phải chuyện hôm nay, chỉ có điều Lục Lân cụ thể cự tuyệt như thế nào thì Thi Uyển cũng không biết.
Nàng trở về phòng mình cúi đầu nhìn khăn trong tay.
Một chiếc khăn tay rất mộc mạc, chỉ thêu mấy đóa mây ở góc, có lẽ là tài thêu của Lục Ỷ, bản vẽ tinh xảo, đường may tinh tế trông rất đẹp mắt.
Một trận gió thổi tới, khăn trong tay nàng cầm không chắc đã rơi xuống đất.
Thi Uyển vội vàng đi nhặt lên, nhưng trên khăn vẫn nhiễm một chút vết bẩn ngay tại chỗ nước mắt nàng thấm ướt, e rằng phải dùng nước bồ kết giặt mới có thể sạch sẽ.
Đây vốn không phải là chuyện lớn gì, giặt một chút rồi tùy tiện phơi sẽ khô rồi.
Nhưng nàng lại đột nhiên nổi lên một tâm tư khác: Nếu như, nàng nói cái khăn này bị mình vô ý làm bẩn, giặt không sạch, có phải sẽ có lý do trả lại cho hắn một chiếc mới không?
Ý nghĩ này vừa nổi lên, rốt cuộc cũng không thể xua đi được nữa.
Nàng vốn không biết thêu thùa, chỉ vì thôn nhỏ quê hương nàng không cần thêu hoa tinh xảo, nhưng sau khi đến kinh thành, nàng đã cố gắng học làm một phu nhân đủ tư cách, cũng học thêu hoa, hiện giờ mặc dù không được coi là tuyệt đỉnh nhưng cũng có thể thêu những thứ đơn giản.
Ví dụ như hoa mai. Nàng biết hắn thích bạch mai, cho nên lần đầu tiên học thêu, liền thêu bạch mai.
Nghĩ xong, nàng lập tức tìm ra một mảnh vải trắng mềm mại, lại tìm ra một tấm thích hợp nhất trong tất cả những bức hoa mai mình thu thập được, cẩn thận tô vẽ, kéo căng, bắt đầu cẩn thận thêu lên.
Tuy muốn thêu bạch mai, nhưng cánh hoa mai thuần trắng thêu ra cũng không đẹp mắt, nàng bèn dùng chỉ màu xám lam thêu cánh hoa mai, phối hợp với nhụy hoa vàng nhạt, cành mai màu đen, hoa mai như vậy tự mang thần vận u ám lãnh hương, vừa vặn có thể cảm giác được ngắm bạch mai trong đêm, là thứ nàng cảm thấy tốt nhất.
Nàng thêu cực kỳ cẩn thận, đến khi mặt trời ngả về tây mới thêu xong đóa mai cuối cùng.
Thêu xong, nàng nhìn ngắm lại một chút, tiếp tục vẽ hai câu thơ ở phía trên hoa mai: Bách hoa đầu thượng khai, băng tuyết hàn trung kiến(*).
(*)Dịch nghĩa: mai không sợ gió tuyết giá rét đã rở hoa trước khi bách hoa nở rộ. Chỉ phẩm cách ung dung của người.
Nàng biết hắn không thích những kiểu phức tạp, cho nên vẽ chữ đó thật nhỏ, bởi vì nhỏ nên thêu lên hao tâm tổn trí, chờ hai hàng chữ này thêu xong đã là đêm khuya.
Vốn có chút chịu không nổi, nhưng nghĩ đến chuyện ngày mai hắn sẽ đi, nàng lại đổi ngọn nến cắt vải bông ra hình vuông của khăn tay, sau đó khóa biên, đến canh tư tiếng trống truyền đến, cuối cùng cũng làm xong khăn tay này.
Nàng nhìn tới nhìn lui dưới ánh nến, một hồi cảm thấy làm cũng không tệ lắm, một hồi lại cảm thấy còn kém xa so với tay nghề của Lục Ỷ.
Nhưng đồ cũng chỉ có thể làm được tới vậy, có thấp thỏm đi nữa cũng không còn cách nào khác, nàng cẩn thận cất kỹ khăn tay, thổi tắt ngọn nến an tĩnh đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Thi Uyển đến Thanh Thư các, Lục Lân đang viết gì đó trong thư phòng, Lục Ỷ cùng vài nha hoàn khác đang thu dọn đồ đạc.
Thi Uyển đứng trước mặt hắn, lần nữa dùng lý do kín kẽ nhất nói: "Mẫu thân biết chàng hôm nay sẽ đi, để ta đến xem có gì muốn sắp xếp gì hay không.”
“Không cần đâu." Lục Lân không ngẩng đầu lên nói.
Thi Uyển sớm biết hắn sẽ trả lời như thế nên cũng không ngoài ý muốn, chỉ một hơi tiếp tục nói: "Đêm qua ta không cẩn thận làm bẩn khăn tay của chàng, giặt cũng không sạch, vừa lúc chỗ ta có một cái mới nên bèn lấy đến cho chàng.”
Nói xong lập tức lấy khăn tay trong tay áo ra, đặt ở góc bàn cho hắn.
Lục Lân giương mắt nhìn, qua một lúc lâu mới "Ừ" một tiếng.
Thi Uyển đành phải nói: "Vậy... phu quân lần này đi bảo trọng.”
“Ngày thường cô ở bên cạnh mẫu thân, thay ta khuyên bà không cần lo lắng." Lục Lân nói.
Thi Uyển trả lời: "Được.”
Như thế nói xong, nàng cũng nên rời đi rồi.
Cuối cùng nhìn thoáng qua chiếc khăn tay được gấp nghiêm chỉnh kia, nàng ôm tâm tư mỹ mãn, trên mặt an tĩnh ổn trọng rời khỏi Thanh Thư Các.
Đợi sau khi rời khỏi viện đi vào hành lang, trên mặt không khỏi nở rộ nụ cười.
Nàng biết, hắn sẽ thích khăn tay kia, hắn thích hoa mai, cũng thích hoa mai ngạo cốt, cho nên hắn sẽ thích câu thơ kia.
Trong Thanh Thư các, Lục Lân viết thư xong gấp lại bỏ vào phong thư, sau đó đi ra ngoài gọi gã sai vặt Trường Hỉ tới, dặn dò: "Đưa thư đến nhà Vương tướng công đi.”
Trường Hỉ nhận thư, có chút do dự nói: "Không phải lão gia mới nói không cho công tử qua lại với Vương gia sao?”
Lục Lân nhìn hắn ta nói: "Nếu không, ngươi đi giao thư cho lão gia đi?”
Trường Hỉ vội vàng nói: "Không dám không dám, tiểu nhân tuyệt đối sẽ không làm chuyện phản bội kia.”
“Vậy thì đi đưa đi." Lục Lân hạ lệnh.
Trường Hỉ bất đắc dĩ thở dài, nói thầm: "Công tử bướng bỉnh, lát nữa bị lão gia biết được…”
Thấy mặt Lục Lân lộ vẻ lạnh lùng, hắn ta nuốt hết những lời còn lại ngoan ngoãn đi đưa thư.
Lúc này Lục Ỷ ở trong phòng thu dọn đồ đạc xong, lấy ra cột gỗ chống cửa sổ để đóng cửa sổ lại, chỉ nghe phía sau "rầm" một tiếng, quay đầu lại nhìn đã thấy cột chống trong tay vô ý đụng ngã lư hương, trong lư hương đốt hương, lúc này hương đốt được một nửa toàn bộ bị vẩy ra trên bàn.
Bàn này bằng gỗ tử đàn, nàng ta vội vàng lấy khăn lau tro thơm, may mà bàn không có việc gì, đang thở phào nhẹ nhõm mới phát hiện khăn tay xếp bên cạnh cũng bị vẩy tro thơm, nàng ta cầm lấy khăn lau tro thơm, đã thấy trên vải mềm mại đã bị đốt ra mấy lỗ nhỏ.
Lục Lân vừa lúc vào cửa, nàng ta cầm khăn nói: "Công tử, là ta không tốt đã làm đổ lư hương xuống, tro trong lư hương vẩy ra đốt hỏng khăn này rồi.”
Lục Lân đến giá sách lấy sách, vừa trả lời: "Không sao, đồ đạc đã cất kỹ chưa?”
Lục Ỷ gật đầu: "Cất kỹ rồi ạ.”
“Đưa ta đi, ngươi đi gọi người chuẩn bị xe đi." Lục Lân phân phó.
Lục Ỷ lập tức đi ra ngoài sắp xếp tiện tay đặt khăn tay ở trên bàn, không cất kỹ khiến khăn tay rơi xuống mặt đất dưới bàn, không ai chú ý.
Lục Lân đương nhiên sẽ không đi, chuyện này cuối cùng cho dù chuyện lớn hóa nhỏ, cũng không phải chuyện hôm nay, chỉ có điều Lục Lân cụ thể cự tuyệt như thế nào thì Thi Uyển cũng không biết.
Nàng trở về phòng mình cúi đầu nhìn khăn trong tay.
Một chiếc khăn tay rất mộc mạc, chỉ thêu mấy đóa mây ở góc, có lẽ là tài thêu của Lục Ỷ, bản vẽ tinh xảo, đường may tinh tế trông rất đẹp mắt.
Một trận gió thổi tới, khăn trong tay nàng cầm không chắc đã rơi xuống đất.
Thi Uyển vội vàng đi nhặt lên, nhưng trên khăn vẫn nhiễm một chút vết bẩn ngay tại chỗ nước mắt nàng thấm ướt, e rằng phải dùng nước bồ kết giặt mới có thể sạch sẽ.
Đây vốn không phải là chuyện lớn gì, giặt một chút rồi tùy tiện phơi sẽ khô rồi.
Nhưng nàng lại đột nhiên nổi lên một tâm tư khác: Nếu như, nàng nói cái khăn này bị mình vô ý làm bẩn, giặt không sạch, có phải sẽ có lý do trả lại cho hắn một chiếc mới không?
Ý nghĩ này vừa nổi lên, rốt cuộc cũng không thể xua đi được nữa.
Nàng vốn không biết thêu thùa, chỉ vì thôn nhỏ quê hương nàng không cần thêu hoa tinh xảo, nhưng sau khi đến kinh thành, nàng đã cố gắng học làm một phu nhân đủ tư cách, cũng học thêu hoa, hiện giờ mặc dù không được coi là tuyệt đỉnh nhưng cũng có thể thêu những thứ đơn giản.
Ví dụ như hoa mai. Nàng biết hắn thích bạch mai, cho nên lần đầu tiên học thêu, liền thêu bạch mai.
Nghĩ xong, nàng lập tức tìm ra một mảnh vải trắng mềm mại, lại tìm ra một tấm thích hợp nhất trong tất cả những bức hoa mai mình thu thập được, cẩn thận tô vẽ, kéo căng, bắt đầu cẩn thận thêu lên.
Tuy muốn thêu bạch mai, nhưng cánh hoa mai thuần trắng thêu ra cũng không đẹp mắt, nàng bèn dùng chỉ màu xám lam thêu cánh hoa mai, phối hợp với nhụy hoa vàng nhạt, cành mai màu đen, hoa mai như vậy tự mang thần vận u ám lãnh hương, vừa vặn có thể cảm giác được ngắm bạch mai trong đêm, là thứ nàng cảm thấy tốt nhất.
Nàng thêu cực kỳ cẩn thận, đến khi mặt trời ngả về tây mới thêu xong đóa mai cuối cùng.
Thêu xong, nàng nhìn ngắm lại một chút, tiếp tục vẽ hai câu thơ ở phía trên hoa mai: Bách hoa đầu thượng khai, băng tuyết hàn trung kiến(*).
(*)Dịch nghĩa: mai không sợ gió tuyết giá rét đã rở hoa trước khi bách hoa nở rộ. Chỉ phẩm cách ung dung của người.
Nàng biết hắn không thích những kiểu phức tạp, cho nên vẽ chữ đó thật nhỏ, bởi vì nhỏ nên thêu lên hao tâm tổn trí, chờ hai hàng chữ này thêu xong đã là đêm khuya.
Vốn có chút chịu không nổi, nhưng nghĩ đến chuyện ngày mai hắn sẽ đi, nàng lại đổi ngọn nến cắt vải bông ra hình vuông của khăn tay, sau đó khóa biên, đến canh tư tiếng trống truyền đến, cuối cùng cũng làm xong khăn tay này.
Nàng nhìn tới nhìn lui dưới ánh nến, một hồi cảm thấy làm cũng không tệ lắm, một hồi lại cảm thấy còn kém xa so với tay nghề của Lục Ỷ.
Nhưng đồ cũng chỉ có thể làm được tới vậy, có thấp thỏm đi nữa cũng không còn cách nào khác, nàng cẩn thận cất kỹ khăn tay, thổi tắt ngọn nến an tĩnh đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Thi Uyển đến Thanh Thư các, Lục Lân đang viết gì đó trong thư phòng, Lục Ỷ cùng vài nha hoàn khác đang thu dọn đồ đạc.
Thi Uyển đứng trước mặt hắn, lần nữa dùng lý do kín kẽ nhất nói: "Mẫu thân biết chàng hôm nay sẽ đi, để ta đến xem có gì muốn sắp xếp gì hay không.”
“Không cần đâu." Lục Lân không ngẩng đầu lên nói.
Thi Uyển sớm biết hắn sẽ trả lời như thế nên cũng không ngoài ý muốn, chỉ một hơi tiếp tục nói: "Đêm qua ta không cẩn thận làm bẩn khăn tay của chàng, giặt cũng không sạch, vừa lúc chỗ ta có một cái mới nên bèn lấy đến cho chàng.”
Nói xong lập tức lấy khăn tay trong tay áo ra, đặt ở góc bàn cho hắn.
Lục Lân giương mắt nhìn, qua một lúc lâu mới "Ừ" một tiếng.
Thi Uyển đành phải nói: "Vậy... phu quân lần này đi bảo trọng.”
“Ngày thường cô ở bên cạnh mẫu thân, thay ta khuyên bà không cần lo lắng." Lục Lân nói.
Thi Uyển trả lời: "Được.”
Như thế nói xong, nàng cũng nên rời đi rồi.
Cuối cùng nhìn thoáng qua chiếc khăn tay được gấp nghiêm chỉnh kia, nàng ôm tâm tư mỹ mãn, trên mặt an tĩnh ổn trọng rời khỏi Thanh Thư Các.
Đợi sau khi rời khỏi viện đi vào hành lang, trên mặt không khỏi nở rộ nụ cười.
Nàng biết, hắn sẽ thích khăn tay kia, hắn thích hoa mai, cũng thích hoa mai ngạo cốt, cho nên hắn sẽ thích câu thơ kia.
Trong Thanh Thư các, Lục Lân viết thư xong gấp lại bỏ vào phong thư, sau đó đi ra ngoài gọi gã sai vặt Trường Hỉ tới, dặn dò: "Đưa thư đến nhà Vương tướng công đi.”
Trường Hỉ nhận thư, có chút do dự nói: "Không phải lão gia mới nói không cho công tử qua lại với Vương gia sao?”
Lục Lân nhìn hắn ta nói: "Nếu không, ngươi đi giao thư cho lão gia đi?”
Trường Hỉ vội vàng nói: "Không dám không dám, tiểu nhân tuyệt đối sẽ không làm chuyện phản bội kia.”
“Vậy thì đi đưa đi." Lục Lân hạ lệnh.
Trường Hỉ bất đắc dĩ thở dài, nói thầm: "Công tử bướng bỉnh, lát nữa bị lão gia biết được…”
Thấy mặt Lục Lân lộ vẻ lạnh lùng, hắn ta nuốt hết những lời còn lại ngoan ngoãn đi đưa thư.
Lúc này Lục Ỷ ở trong phòng thu dọn đồ đạc xong, lấy ra cột gỗ chống cửa sổ để đóng cửa sổ lại, chỉ nghe phía sau "rầm" một tiếng, quay đầu lại nhìn đã thấy cột chống trong tay vô ý đụng ngã lư hương, trong lư hương đốt hương, lúc này hương đốt được một nửa toàn bộ bị vẩy ra trên bàn.
Bàn này bằng gỗ tử đàn, nàng ta vội vàng lấy khăn lau tro thơm, may mà bàn không có việc gì, đang thở phào nhẹ nhõm mới phát hiện khăn tay xếp bên cạnh cũng bị vẩy tro thơm, nàng ta cầm lấy khăn lau tro thơm, đã thấy trên vải mềm mại đã bị đốt ra mấy lỗ nhỏ.
Lục Lân vừa lúc vào cửa, nàng ta cầm khăn nói: "Công tử, là ta không tốt đã làm đổ lư hương xuống, tro trong lư hương vẩy ra đốt hỏng khăn này rồi.”
Lục Lân đến giá sách lấy sách, vừa trả lời: "Không sao, đồ đạc đã cất kỹ chưa?”
Lục Ỷ gật đầu: "Cất kỹ rồi ạ.”
“Đưa ta đi, ngươi đi gọi người chuẩn bị xe đi." Lục Lân phân phó.
Lục Ỷ lập tức đi ra ngoài sắp xếp tiện tay đặt khăn tay ở trên bàn, không cất kỹ khiến khăn tay rơi xuống mặt đất dưới bàn, không ai chú ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.