Chương 23: Thần Tiên Quyến Lữ
Tô Mạc Mạc
28/04/2024
Nâng bè trúc lên, nàng hoảng hốt cảm giác mình đã về tới An Lục, trong nước hái củ ấu, sờ cá là chuyện rất bình thường, lại quên đây là ở kinh thành, nàng là thiếu phu nhân Lục gia, góc váy ướt một tí cũng coi như thất lễ phải nhanh chóng đi thay.
Lục Lân nhận lấy sào dài, bởi vì không quen thuộc nên sào dài cầm trong tay có chút không được thuận theo, thân thể hơi lắc lư, Thi Uyển nhìn bộ dáng hắn như thế nóng lòng muốn đỡ, rồi lại không dám đưa tay, không khỏi nhắc nhở: "Chàng cẩn thận một chút.”
Lục Lân trả lời: "Không sao cả, ta cũng biết bơi, có thể không giỏi bằng cô nhưng cung biết đôi chút." Sau đó không biết là vui đùa hay là nhắc nhở: "Nếu cô ngã xuống, ta phải cùng cô xuống nước mới có thể vãn hồi chút mặt mũi, nếu ta ngã xuống, cô chỉ cần kéo ta lên là được rồi.”
Bởi vì nữ tử dưới tình huống như vậy rơi xuống nước quá thất lễ, có hắn rơi cùng cũng tốt hơn đôi chút, hắn là nam nhân, có mất mặt cũng mất mặt một mình mà thôi.
Thi Uyển cảm thấy ấm lòng, lại nhịn không được nói: "Ta sẽ không ngã xuống đâu.”
Đã chèo nhiều thuyền như vậy, nàng còn chưa từng ngã xuống lần nào!
Lục Lân không trả lời, chuyên tâm giày vò sào dài trong tay với vẻ mặt nghiêm túc, lại chèo bè trúc đụng vào trong đống lá sen, đụng gãy vài lá sen, cũng có cuống sen có gai xẹt qua bên cạnh hai người.
Hắn có chút xấu hổ nói: "Chiếc bè trúc này không nghe sai khiến." Nói xong còn cố gắng chèo nhưng luôn không có kết cấu.
Thi Uyển nói: "Hay là để ta chèo cho, chàng hái đài sen đi.”
Lục Lân hiển nhiên có chút không cam lòng: "Lần sau có cơ hội, ta muốn học đàng hoàng một lần." Nói xong vẫn đưa sào dài cho nàng, dù sao cũng do hắn làm ra, nói không chừng cả một buổi chiều cũng không thể ra khỏi đống lá sen được.
Thi Uyển cầm lấy sào dài không vội lui ra ngoài, nói với Lục Lân: "Phía sau chàng có một đài sen có thể hái kìa.”
Người lớn lên ở Vân Mộng Trạch như nàng liếc mắt một cái đã biết bao nhiêu đài sen không già không non, có thể hái xuống.
Lục Lân bẻ đài sen xuống, ngược lại muốn hái một cái bên cạnh, Thi Uyển nói: "Cái này thì không cần, đã già rồi cắn không nổi đâu, có lẽ bọn họ muốn để lại để phơi hạt sen.
Lục Lân bèn buông tha đài sen kia, hỏi ngược lại: "Cái đó thì sao?”
Thi Uyển nhìn, trả lời: "Có thể.”
Lục Lân bèn hơi thò người ra, bẻ đài sen đó.
Thi Uyển nhắc nhở hắn: "Cẩn thận bị đâm phải đấy.”
Lục Lân cũng không để ý, lạnh nhạt nói: "Không sao.”
Hái xong mấy đài sen trong này, Thi Uyển bèn chèo bè trúc ra ngoài, lại dừng ở bên cạnh một lá sen khác bảo Lục Lân hái đài sen xuống.
Nhìn ra được hắn có hứng thú đối với chuyện này, chỉ trong chốc lát đã bẻ hơn mười đài sen.
Thi Uyển hỏi: "Đủ chưa?”
Làm như mới nhớ ra đây là vườn của người ta, hồ nước của người ta, Lục Lân hơi không nỡ nói: "Đủ rồi, nhiêu đây thôi.”
Nói xong quay đầu lại hỏi nàng: "Mệt không? Bằng không ở đây nghỉ ngơi một chút?”
Thi Uyển lắc đầu, nhưng vẫn dừng sào dài lại, nhìn hắn nói: "Tay có bị thương không?"
Hái đài sen nên không thể tránh khỏi sẽ bị gai trên cuống sen làm bị thương.
Nhưng Lục Lân lại lắc đầu hiển nhiên không thèm để ý.
Hai người đứng trên bè trúc ở sâu trong hồ sen, gió nước thổi lên đưa tới từng đợt mùi thơm ngát của lá sen.
Thi Uyển chỉ vào sâu trong một bụi lá sen gọi hắn: "Phu quân, ngươi nhìn bên kia kìa.”
Lục Lân quay đầu qua nhìn thử, hỏi: "Cái gì?”
“Một tổ chim, bên trong còn có mấy quả trứng." Thi Uyển nói.
Lục Lân hăng hái, lập tức cố gắng nhìn sang bên kia: "Thật sao? Tổ chim nước sao?”
Thi Uyển nói: "Chàng đến chỗ ta xem đi.”
Nói xong, cẩn thận đi qua bên phía hắn để đổi vị trí với hắn.
Chiếc bè trúc không rộng lắm, Lục Lân sợ nàng ngã xuống, lúc lướt ngang qua người nàng lại đỡ cánh tay nàng một cái, nhắc nhở: "Nhích vào bên trong một chút đi.”
Nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn xuyên thấu qua áo mỏng mùa hè, Thi Uyển cúi đầu mặt nóng bừng, sau khi hắn buông tay ra mới trầm mặc đi tới chỗ hắn.
Lục Lân buông nàng ra đứng ở vị trí của nàng, quả nhiên nhìn thấy tổ chim kia.
Dùng cỏ lau, lá sen vân vân dựng ở trên lục bình ở giữa lá sen, bên trong có nằm bốn quả trứng chim, không thấy chim lớn.
Hắn chưa từng thấy qua tổ chim trên mặt nước, không khỏi nhìn thật lâu, hỏi: "Trong tổ chim này sẽ không bị vô nước sao, trứng nở như thế nào?"
Lời này ngược lại hỏi khó Thi Uyển rồi, nàng cũng không biết. Nàng chỉ biết khi còn bé nàng cùng đứa bé khác nướng trứng chim ăn, cũng không ngon bằng trứng gà.
Đúng lúc này, trên bờ có người gọi: "Tử Vi, sao con lại chạy vào hồ sen?"
Thi Uyển vội vàng nói: "Bọn họ đang gọi chàng kìa.”
Lục Lân quay đầu nhìn thoáng qua rồi trả lời: "Chúng ta trở về thôi.”
Thi Uyển nói "Được", rồi lập tức chống sào dài đi về phía bờ.
Bè trúc từ giữa hồ sen vẽ ra bốn phía hoàn toàn yên lặng, Lục Lân đột nhiên nói: "Chuyện có con, chờ một chút đi, gần đây trong triều xảy ra rất nhiều chuyện, trong lòng ta phiền muộn nên tạm thời không để ý tới những thứ này." Hắn im lặng một lát, lại nói tiếp: "Tương lai... chắc chắn sẽ có.”
Thi Uyển ngẩn ra, đột nhiên ý thức được hắn đã nhìn thấy chuyện vừa rồi.
Nhìn thấy nàng bởi vì ba năm không có con mà bị người khác coi là điềm không lành, ở trước mặt nhiều người như vậy xấu hổ đến mức không còn mặt mũi.
Hắn chưa bao giờ đề cập qua những thứ này với nàng, nàng biết hắn không thích nàng, thậm chí cảm thấy tương lai hắn sẽ nâng Lục Ỷ làm di nương, hoặc là lại đi ra bên ngoài nạp người mới vào cửa, rất dễ dàng có con nối dõi, nhưng có lẽ cả đời cũng sẽ không có con cùng nàng.
Nhưng bây giờ hắn lại giải thích với nàng, còn nói tương lai sẽ có.
Nàng biết hắn là người nói là làm, tuyệt đối sẽ không thuận miệng nói bừa, hắn định sau này sẽ có con với nàng, đây gần như là lời hứa của hắn.
Nàng cảm thấy ba năm mong mỏi vào giờ khắc này đã có kết quả, cảm thấy mình rốt cục cũng đã tới gần hắn, chạm tới hắn, chân chính trở thành thê tử của hắn.
Nàng không biết nói gì chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Lục Lân vươn tay tới: "Đưa sào trúc cho ta đi.”
Hắn chỉ muốn sào trúc không nói cái gì khác, Thi Uyển lại cảm thấy, hắn đang suy nghĩ thay nàng, bởi vì nàng chống bè trúc quá mức thuần thục, đợi đến khi lên bờ để người ta nhìn thấy lại sẽ liên tưởng đến xuất thân của nàng, lại tăng thêm phiền não.
Đưa cho hắn, cho dù động tác của hắn thuần thục hay vụng về, cũng chỉ là thế gia công tử nhất thời hăng hái mà thôi, ngược lại còn có hương hướm du thuyền trên hồ không màng danh lợi.
Nàng đưa sào dài cho hắn, hắn chống sào dài chèo về phía bờ.
Hắn quả thật học rất nhanh, rõ ràng vừa rồi còn không có trật tự nhưng hiện tại đã thông thuận hơn rất nhiều, cứ như vậy từng sào từng sào chèo bè trúc lên bờ.
Lúc sắp đến bờ đã có vài người ở bên cạnh nhìn, Lục Ỷ cũng ở đó nhìn Lục Lân nói: "Ngài muốn đài sen không phải có hạ nhân đang hái sao, sao công tử còn xuống nước?”
Lục Lân chống bè trúc nói: "Ngươi không hiểu niềm vui này." Nói xong nhìn Thi Uyển: "Cô xuống trước đi.”
Thi Uyển vẫn cảm thấy Lục Ỷ và Lục Lân càng gần gũi hơn, nhưng lúc này, lại có cảm giác chỉ có mình mình và hắn cùng trải qua đoạn trải nghiệm này, nàng đã hiểu hắn. Nàng cúi đầu khom lưng ôm lấy đài sen trên bè trúc, sau đó đi xuống bè trúc.
Lúc này Lý Sính Đình nói: "Biểu tẩu một thân lục y, biểu ca một thân bạch y, hai người chèo thuyền trên hồ thật là đẹp mắt, cứ như thần tiên quyến lữ vậy!"
Thi Uyển cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên, tim lại đập loạn không ngừng, không biết nên làm thế nào đành phải đưa một bông sen nửa nở trong đài sen cho nàng ấy, làm bộ trấn định nói: "Hoa này tặng cho muội muội, mong muội muội cùng em rể tương lai sớm ngày kết thành phu thê.”
Lý Sính Đình xấu hổ nhận lấy hoa sen, cười nói: "Đẹp quá.”
Phía sau dượng Lý gia vuốt vuốt chòm râu, nói: "Nhìn Tử Vi chống sào hái sen như vậy, ta lại cũng bị quyến rũ, sao lúc trước không nghĩ tới trong vườn này còn có chuyện vui như vậy nhỉ?"
Lục Lân đã từ trên bè trúc đi xuống, lúc này đang khom lưng buộc chặt bè trúc, sau đó đứng thẳng dậy nói: "Dượng mau bảo người hái sen bên kia dừng lại để chút việc này cho mình làm, chậm chút nữa thôi sẽ không còn đài sen để hái đâu.”
Dượng Lý gia cười ha hả, Lục Lân nhận lấy đài sen từ tay Thi Uyển lại nói với ông ta: "Uyển Uyển nói muốn nấu cháo hạt sen cho mẫu thân con, chúng con nhất thời nổi hứng bèn đi hái mấy đài, dượng có muốn một ít không?”
Dượng Lý gia lắc đầu: "Cầm đi, lần sau có rảnh lại đến chúng ta cùng đi hái.”
Lục Lân cười đáp: "Con thấy bên trong còn có cá, lần sau đánh cá trong vườn cũng gọi con đến nhé.”
"Nếu biểu ca lại đây nhất định phải gọi muội, ngược lại muội muốn xem thử biểu ca ngọc thụ lâm phong xắn ống quần lên bắt cá trong bùn sẽ như thế nào!"
Lục Lân không nói gì, chỉ cười bỏ đài sen vào trong giỏ Lục Ỷ lấy ra.
Thi Uyển cảm thấy buổi chiều này Lục Lân cười hơi nhiều, nàng đã lâu không thấy hắn cười như vậy.
Cho nên buổi chiều hôm nay, bọn họ chèo bè trúc đi ra ngoài, hái những đài sen này khiến hắn vui vẻ sao... An Lục nhiều nước, có rất nhiều hồ sen, cũng có rất nhiều đài sen, có phải hắn cũng sẽ có hứng thú đi xem thử một lần hay không?
Khi trở về, mặt trời sắp lặn mây tía đầy trời.
Nàng ngồi trong xe ngựa, bỏ một hạt sen đã bóc vào trong miệng, chỉ cảm thấy mùi thơm ngát xông vào mũi, thấm ngọt từng tia.
Lục Lân nhận lấy sào dài, bởi vì không quen thuộc nên sào dài cầm trong tay có chút không được thuận theo, thân thể hơi lắc lư, Thi Uyển nhìn bộ dáng hắn như thế nóng lòng muốn đỡ, rồi lại không dám đưa tay, không khỏi nhắc nhở: "Chàng cẩn thận một chút.”
Lục Lân trả lời: "Không sao cả, ta cũng biết bơi, có thể không giỏi bằng cô nhưng cung biết đôi chút." Sau đó không biết là vui đùa hay là nhắc nhở: "Nếu cô ngã xuống, ta phải cùng cô xuống nước mới có thể vãn hồi chút mặt mũi, nếu ta ngã xuống, cô chỉ cần kéo ta lên là được rồi.”
Bởi vì nữ tử dưới tình huống như vậy rơi xuống nước quá thất lễ, có hắn rơi cùng cũng tốt hơn đôi chút, hắn là nam nhân, có mất mặt cũng mất mặt một mình mà thôi.
Thi Uyển cảm thấy ấm lòng, lại nhịn không được nói: "Ta sẽ không ngã xuống đâu.”
Đã chèo nhiều thuyền như vậy, nàng còn chưa từng ngã xuống lần nào!
Lục Lân không trả lời, chuyên tâm giày vò sào dài trong tay với vẻ mặt nghiêm túc, lại chèo bè trúc đụng vào trong đống lá sen, đụng gãy vài lá sen, cũng có cuống sen có gai xẹt qua bên cạnh hai người.
Hắn có chút xấu hổ nói: "Chiếc bè trúc này không nghe sai khiến." Nói xong còn cố gắng chèo nhưng luôn không có kết cấu.
Thi Uyển nói: "Hay là để ta chèo cho, chàng hái đài sen đi.”
Lục Lân hiển nhiên có chút không cam lòng: "Lần sau có cơ hội, ta muốn học đàng hoàng một lần." Nói xong vẫn đưa sào dài cho nàng, dù sao cũng do hắn làm ra, nói không chừng cả một buổi chiều cũng không thể ra khỏi đống lá sen được.
Thi Uyển cầm lấy sào dài không vội lui ra ngoài, nói với Lục Lân: "Phía sau chàng có một đài sen có thể hái kìa.”
Người lớn lên ở Vân Mộng Trạch như nàng liếc mắt một cái đã biết bao nhiêu đài sen không già không non, có thể hái xuống.
Lục Lân bẻ đài sen xuống, ngược lại muốn hái một cái bên cạnh, Thi Uyển nói: "Cái này thì không cần, đã già rồi cắn không nổi đâu, có lẽ bọn họ muốn để lại để phơi hạt sen.
Lục Lân bèn buông tha đài sen kia, hỏi ngược lại: "Cái đó thì sao?”
Thi Uyển nhìn, trả lời: "Có thể.”
Lục Lân bèn hơi thò người ra, bẻ đài sen đó.
Thi Uyển nhắc nhở hắn: "Cẩn thận bị đâm phải đấy.”
Lục Lân cũng không để ý, lạnh nhạt nói: "Không sao.”
Hái xong mấy đài sen trong này, Thi Uyển bèn chèo bè trúc ra ngoài, lại dừng ở bên cạnh một lá sen khác bảo Lục Lân hái đài sen xuống.
Nhìn ra được hắn có hứng thú đối với chuyện này, chỉ trong chốc lát đã bẻ hơn mười đài sen.
Thi Uyển hỏi: "Đủ chưa?”
Làm như mới nhớ ra đây là vườn của người ta, hồ nước của người ta, Lục Lân hơi không nỡ nói: "Đủ rồi, nhiêu đây thôi.”
Nói xong quay đầu lại hỏi nàng: "Mệt không? Bằng không ở đây nghỉ ngơi một chút?”
Thi Uyển lắc đầu, nhưng vẫn dừng sào dài lại, nhìn hắn nói: "Tay có bị thương không?"
Hái đài sen nên không thể tránh khỏi sẽ bị gai trên cuống sen làm bị thương.
Nhưng Lục Lân lại lắc đầu hiển nhiên không thèm để ý.
Hai người đứng trên bè trúc ở sâu trong hồ sen, gió nước thổi lên đưa tới từng đợt mùi thơm ngát của lá sen.
Thi Uyển chỉ vào sâu trong một bụi lá sen gọi hắn: "Phu quân, ngươi nhìn bên kia kìa.”
Lục Lân quay đầu qua nhìn thử, hỏi: "Cái gì?”
“Một tổ chim, bên trong còn có mấy quả trứng." Thi Uyển nói.
Lục Lân hăng hái, lập tức cố gắng nhìn sang bên kia: "Thật sao? Tổ chim nước sao?”
Thi Uyển nói: "Chàng đến chỗ ta xem đi.”
Nói xong, cẩn thận đi qua bên phía hắn để đổi vị trí với hắn.
Chiếc bè trúc không rộng lắm, Lục Lân sợ nàng ngã xuống, lúc lướt ngang qua người nàng lại đỡ cánh tay nàng một cái, nhắc nhở: "Nhích vào bên trong một chút đi.”
Nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn xuyên thấu qua áo mỏng mùa hè, Thi Uyển cúi đầu mặt nóng bừng, sau khi hắn buông tay ra mới trầm mặc đi tới chỗ hắn.
Lục Lân buông nàng ra đứng ở vị trí của nàng, quả nhiên nhìn thấy tổ chim kia.
Dùng cỏ lau, lá sen vân vân dựng ở trên lục bình ở giữa lá sen, bên trong có nằm bốn quả trứng chim, không thấy chim lớn.
Hắn chưa từng thấy qua tổ chim trên mặt nước, không khỏi nhìn thật lâu, hỏi: "Trong tổ chim này sẽ không bị vô nước sao, trứng nở như thế nào?"
Lời này ngược lại hỏi khó Thi Uyển rồi, nàng cũng không biết. Nàng chỉ biết khi còn bé nàng cùng đứa bé khác nướng trứng chim ăn, cũng không ngon bằng trứng gà.
Đúng lúc này, trên bờ có người gọi: "Tử Vi, sao con lại chạy vào hồ sen?"
Thi Uyển vội vàng nói: "Bọn họ đang gọi chàng kìa.”
Lục Lân quay đầu nhìn thoáng qua rồi trả lời: "Chúng ta trở về thôi.”
Thi Uyển nói "Được", rồi lập tức chống sào dài đi về phía bờ.
Bè trúc từ giữa hồ sen vẽ ra bốn phía hoàn toàn yên lặng, Lục Lân đột nhiên nói: "Chuyện có con, chờ một chút đi, gần đây trong triều xảy ra rất nhiều chuyện, trong lòng ta phiền muộn nên tạm thời không để ý tới những thứ này." Hắn im lặng một lát, lại nói tiếp: "Tương lai... chắc chắn sẽ có.”
Thi Uyển ngẩn ra, đột nhiên ý thức được hắn đã nhìn thấy chuyện vừa rồi.
Nhìn thấy nàng bởi vì ba năm không có con mà bị người khác coi là điềm không lành, ở trước mặt nhiều người như vậy xấu hổ đến mức không còn mặt mũi.
Hắn chưa bao giờ đề cập qua những thứ này với nàng, nàng biết hắn không thích nàng, thậm chí cảm thấy tương lai hắn sẽ nâng Lục Ỷ làm di nương, hoặc là lại đi ra bên ngoài nạp người mới vào cửa, rất dễ dàng có con nối dõi, nhưng có lẽ cả đời cũng sẽ không có con cùng nàng.
Nhưng bây giờ hắn lại giải thích với nàng, còn nói tương lai sẽ có.
Nàng biết hắn là người nói là làm, tuyệt đối sẽ không thuận miệng nói bừa, hắn định sau này sẽ có con với nàng, đây gần như là lời hứa của hắn.
Nàng cảm thấy ba năm mong mỏi vào giờ khắc này đã có kết quả, cảm thấy mình rốt cục cũng đã tới gần hắn, chạm tới hắn, chân chính trở thành thê tử của hắn.
Nàng không biết nói gì chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Lục Lân vươn tay tới: "Đưa sào trúc cho ta đi.”
Hắn chỉ muốn sào trúc không nói cái gì khác, Thi Uyển lại cảm thấy, hắn đang suy nghĩ thay nàng, bởi vì nàng chống bè trúc quá mức thuần thục, đợi đến khi lên bờ để người ta nhìn thấy lại sẽ liên tưởng đến xuất thân của nàng, lại tăng thêm phiền não.
Đưa cho hắn, cho dù động tác của hắn thuần thục hay vụng về, cũng chỉ là thế gia công tử nhất thời hăng hái mà thôi, ngược lại còn có hương hướm du thuyền trên hồ không màng danh lợi.
Nàng đưa sào dài cho hắn, hắn chống sào dài chèo về phía bờ.
Hắn quả thật học rất nhanh, rõ ràng vừa rồi còn không có trật tự nhưng hiện tại đã thông thuận hơn rất nhiều, cứ như vậy từng sào từng sào chèo bè trúc lên bờ.
Lúc sắp đến bờ đã có vài người ở bên cạnh nhìn, Lục Ỷ cũng ở đó nhìn Lục Lân nói: "Ngài muốn đài sen không phải có hạ nhân đang hái sao, sao công tử còn xuống nước?”
Lục Lân chống bè trúc nói: "Ngươi không hiểu niềm vui này." Nói xong nhìn Thi Uyển: "Cô xuống trước đi.”
Thi Uyển vẫn cảm thấy Lục Ỷ và Lục Lân càng gần gũi hơn, nhưng lúc này, lại có cảm giác chỉ có mình mình và hắn cùng trải qua đoạn trải nghiệm này, nàng đã hiểu hắn. Nàng cúi đầu khom lưng ôm lấy đài sen trên bè trúc, sau đó đi xuống bè trúc.
Lúc này Lý Sính Đình nói: "Biểu tẩu một thân lục y, biểu ca một thân bạch y, hai người chèo thuyền trên hồ thật là đẹp mắt, cứ như thần tiên quyến lữ vậy!"
Thi Uyển cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên, tim lại đập loạn không ngừng, không biết nên làm thế nào đành phải đưa một bông sen nửa nở trong đài sen cho nàng ấy, làm bộ trấn định nói: "Hoa này tặng cho muội muội, mong muội muội cùng em rể tương lai sớm ngày kết thành phu thê.”
Lý Sính Đình xấu hổ nhận lấy hoa sen, cười nói: "Đẹp quá.”
Phía sau dượng Lý gia vuốt vuốt chòm râu, nói: "Nhìn Tử Vi chống sào hái sen như vậy, ta lại cũng bị quyến rũ, sao lúc trước không nghĩ tới trong vườn này còn có chuyện vui như vậy nhỉ?"
Lục Lân đã từ trên bè trúc đi xuống, lúc này đang khom lưng buộc chặt bè trúc, sau đó đứng thẳng dậy nói: "Dượng mau bảo người hái sen bên kia dừng lại để chút việc này cho mình làm, chậm chút nữa thôi sẽ không còn đài sen để hái đâu.”
Dượng Lý gia cười ha hả, Lục Lân nhận lấy đài sen từ tay Thi Uyển lại nói với ông ta: "Uyển Uyển nói muốn nấu cháo hạt sen cho mẫu thân con, chúng con nhất thời nổi hứng bèn đi hái mấy đài, dượng có muốn một ít không?”
Dượng Lý gia lắc đầu: "Cầm đi, lần sau có rảnh lại đến chúng ta cùng đi hái.”
Lục Lân cười đáp: "Con thấy bên trong còn có cá, lần sau đánh cá trong vườn cũng gọi con đến nhé.”
"Nếu biểu ca lại đây nhất định phải gọi muội, ngược lại muội muốn xem thử biểu ca ngọc thụ lâm phong xắn ống quần lên bắt cá trong bùn sẽ như thế nào!"
Lục Lân không nói gì, chỉ cười bỏ đài sen vào trong giỏ Lục Ỷ lấy ra.
Thi Uyển cảm thấy buổi chiều này Lục Lân cười hơi nhiều, nàng đã lâu không thấy hắn cười như vậy.
Cho nên buổi chiều hôm nay, bọn họ chèo bè trúc đi ra ngoài, hái những đài sen này khiến hắn vui vẻ sao... An Lục nhiều nước, có rất nhiều hồ sen, cũng có rất nhiều đài sen, có phải hắn cũng sẽ có hứng thú đi xem thử một lần hay không?
Khi trở về, mặt trời sắp lặn mây tía đầy trời.
Nàng ngồi trong xe ngựa, bỏ một hạt sen đã bóc vào trong miệng, chỉ cảm thấy mùi thơm ngát xông vào mũi, thấm ngọt từng tia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.