Chương 15
Hứa Cửu Vọng Xuyên
17/09/2024
“Chỉ bởi vì hắn đối với ngươi tốt hơn mấy tháng, cho nên ngươi liền quên mất tình cảm cùng nhau lớn lên, đi đối phó ta?”
Xuân Nương nhìn ta, vành mắt hơi đỏ.
“Lương đệ, ngươi hiểu ta sao?”
50
“Ta không phải sinh ra đã là nô tỳ, ta cũng từng là nữ nhi của người tốt, cũng là tâm can bảo bối của cha mẹ ta. Chỉ là có một ngày, ta bị bắt cóc bán đi, mới làm nô tỳ.”
“Ta khi còn bé cũng tập văn, cũng viết chữ, về sau, ta cái gì cũng không thể học, cũng chỉ có thể làm tỳ nữ của ngươi. Lâu như vậy, tất cả mọi người gọi ta là Xuân Nương, có ai biết, tên đầy đủ của ta, là Triệu Ngọc Xuân?”
Nàng phảng phất nhớ tới ủy khuất lớn, trên mặt mang theo nước mắt, nhưng ngoài miệng còn nói:
“Cái tên này, cho tới bây giờ, chỉ có một người gọi qua.”
“Chàng cười với ta, chàng nói chuyện với ta, chàng kể với ta về tâm sự của chàng, nói về lý tưởng của chàng. Chàng nói với ta, ta cũng rất đẹp, ta là một nữ nhân đáng trân trọng.”
“Chàng là người duy nhất coi ta như người, mà không phải tỳ nữ.”
Thay vì nói nam nhân đó là ai, nàng ta nhìn vào mắt ta và nói:
“Lương đệ, ta theo ngươi mười mấy năm, ta làm mười mấy năm Xuân Nương.”
“Bây giờ, ta lại muốn làm Triệu Ngọc Xuân một lần.”
“Điều này có sai không?”
Ta đã bị nàng ta hỏi đến nghẹn ngào.
Trước khi ra khỏi cửa, ta đặt một viên ngọc bội trên tay nàng ta, nói: “Đây là lúc ta vào phủ thái tử, ta dùng hồi môn của nương, mời thợ thủ công đúc ra.”
“Vốn nghĩ, chờ tới lúc ngươi xuất giá sẽ tặng lại cho ngươi. Bây giờ, bản thân ta còn một thân phiêu diêu, cũng không biết còn có ngày được nhìn thấy ngươi xuất giá hay không.”
“Nếu có cơ hội, ngươi hãy đi ra ngoài.”
“Đi làm chính mình.”
Trên viên ngọc bội kia, dùng hoa đào mùa xuân làm đáy, khắc một chữ “Ngọc”.
Ta nắm tay nàng ta lại: “Ta chưa bao giờ quên ngươi là Triệu Ngọc Xuân.”
Ta quay đầu định bước ra khỏi cửa ngục giam.
Nàng ta đột nhiên gọi ta: “Từ Minh Minh.”
Ta nhìn lại.
Nàng ta mỉm cười với ta, nói: “Ngươi có biết, những kỷ niệm đẹp nhất của ta, là ở đâu không?”
Nàng ta hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt lại nhìn bụng ta, nhẹ giọng nói:
“Là ở trong miếu.”
Ta không nói gì.
Mang theo nô tỳ đi ra ngoài, ở bên ngoài ngục giam, có vài cẩm y vệ đang đứng. Thấy ta đi ra, bọn họ gật đầu và nói: “Lương đệ, đa tạ.”
Cuối cùng Xuân Nương vẫn giúp ta.
Ta nói với cẩm y vệ: “Mau, lục soát tất cả các miếu xung quanh đây một lần, một cái cũng không được bỏ sót.”
Trước khi ta đi ra ngoài, ngoảnh đầu nhìn lại.
Ngục tù trống rỗng.
Lại giống như tràn đầy.
51
Đêm đó, ta đã có một giấc mơ.
Trong giấc mơ, Lý Vân Chu giống như đang ở trong một nơi tối tăm. Một thân hắc y, không thấy rõ khuôn mặt.
Ta chạy về phía hắn, ta nói: “Lý Vân Chu!”
“Chàng ở trong miếu phải không? Ta biết chàng đang ở đó!”
Ta thấy hắn vươn tay về phía ta, ta vươn tay về phía hắn, nhưng lại không bắt được hắn, ta sốt ruột hét to:
“Lý Vân Chu! Chàng đưa tay cho ta! Ta đến cứu chàng!”
“Ta đến cứu chàng.”
Ta vươn tay ra, làm thế nào cũng không thể bắt được hắn, ta chỉ cảm giác nơi đó rất nóng, rất nóng.
Ngay cả bóng tối xung quanh cũng giống như thay đổi màu sắc.
Hắn hét lên với ta: “Minh Minh, mau ra ngoài!”
“Mau ra ngoài!”
“Nàng mau đi ra ngoài đi!”
Nơi hắn đứng, từng chút một, bóng tối dần dần biến mất, trên bầu trời xa xăm chậm rãi lộ ra một chút màu đỏ.
Hắn đứng ở giữa khoảng không đỏ rực này, nhìn ta, hết lần này đến lần khác hét lên với ta, rõ ràng là ta đi cứu hắn, lại giống như hắn đến cứu ta.
Màu đỏ?
Ta đột nhiên thức dậy từ giấc mộng.
Bên tai từng đợt sóng nhiệt ập tới, nương theo một tiếng thét chói tai đột ngột vang lên.
Đó là lửa!
Cả cung điện đều là lửa!
52
Thanh âm kinh hoảng của hoàng hậu từ ngoài điện truyền đến: “Mau! Mau cứu lương đệ!”
“Mau cứu lương đệ ra ngoài!”
Bên cạnh ta đều là cung nữ tự nhân đang hoảng loạn, ai cũng chạy trối c.h.ế.t không kịp, thanh âm hoàng hậu nương nương không lớn, căn bản không có người bận tâm đến ta.
*Tự nhân: Người trong chùa
Không ổn.
Trên người ta chỉ mặc trung y, nhìn xung quanh, trên mặt đất không biết là cung nhân nào đá.nh rơi một bộ áo choàng.
Xuân Nương nhìn ta, vành mắt hơi đỏ.
“Lương đệ, ngươi hiểu ta sao?”
50
“Ta không phải sinh ra đã là nô tỳ, ta cũng từng là nữ nhi của người tốt, cũng là tâm can bảo bối của cha mẹ ta. Chỉ là có một ngày, ta bị bắt cóc bán đi, mới làm nô tỳ.”
“Ta khi còn bé cũng tập văn, cũng viết chữ, về sau, ta cái gì cũng không thể học, cũng chỉ có thể làm tỳ nữ của ngươi. Lâu như vậy, tất cả mọi người gọi ta là Xuân Nương, có ai biết, tên đầy đủ của ta, là Triệu Ngọc Xuân?”
Nàng phảng phất nhớ tới ủy khuất lớn, trên mặt mang theo nước mắt, nhưng ngoài miệng còn nói:
“Cái tên này, cho tới bây giờ, chỉ có một người gọi qua.”
“Chàng cười với ta, chàng nói chuyện với ta, chàng kể với ta về tâm sự của chàng, nói về lý tưởng của chàng. Chàng nói với ta, ta cũng rất đẹp, ta là một nữ nhân đáng trân trọng.”
“Chàng là người duy nhất coi ta như người, mà không phải tỳ nữ.”
Thay vì nói nam nhân đó là ai, nàng ta nhìn vào mắt ta và nói:
“Lương đệ, ta theo ngươi mười mấy năm, ta làm mười mấy năm Xuân Nương.”
“Bây giờ, ta lại muốn làm Triệu Ngọc Xuân một lần.”
“Điều này có sai không?”
Ta đã bị nàng ta hỏi đến nghẹn ngào.
Trước khi ra khỏi cửa, ta đặt một viên ngọc bội trên tay nàng ta, nói: “Đây là lúc ta vào phủ thái tử, ta dùng hồi môn của nương, mời thợ thủ công đúc ra.”
“Vốn nghĩ, chờ tới lúc ngươi xuất giá sẽ tặng lại cho ngươi. Bây giờ, bản thân ta còn một thân phiêu diêu, cũng không biết còn có ngày được nhìn thấy ngươi xuất giá hay không.”
“Nếu có cơ hội, ngươi hãy đi ra ngoài.”
“Đi làm chính mình.”
Trên viên ngọc bội kia, dùng hoa đào mùa xuân làm đáy, khắc một chữ “Ngọc”.
Ta nắm tay nàng ta lại: “Ta chưa bao giờ quên ngươi là Triệu Ngọc Xuân.”
Ta quay đầu định bước ra khỏi cửa ngục giam.
Nàng ta đột nhiên gọi ta: “Từ Minh Minh.”
Ta nhìn lại.
Nàng ta mỉm cười với ta, nói: “Ngươi có biết, những kỷ niệm đẹp nhất của ta, là ở đâu không?”
Nàng ta hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt lại nhìn bụng ta, nhẹ giọng nói:
“Là ở trong miếu.”
Ta không nói gì.
Mang theo nô tỳ đi ra ngoài, ở bên ngoài ngục giam, có vài cẩm y vệ đang đứng. Thấy ta đi ra, bọn họ gật đầu và nói: “Lương đệ, đa tạ.”
Cuối cùng Xuân Nương vẫn giúp ta.
Ta nói với cẩm y vệ: “Mau, lục soát tất cả các miếu xung quanh đây một lần, một cái cũng không được bỏ sót.”
Trước khi ta đi ra ngoài, ngoảnh đầu nhìn lại.
Ngục tù trống rỗng.
Lại giống như tràn đầy.
51
Đêm đó, ta đã có một giấc mơ.
Trong giấc mơ, Lý Vân Chu giống như đang ở trong một nơi tối tăm. Một thân hắc y, không thấy rõ khuôn mặt.
Ta chạy về phía hắn, ta nói: “Lý Vân Chu!”
“Chàng ở trong miếu phải không? Ta biết chàng đang ở đó!”
Ta thấy hắn vươn tay về phía ta, ta vươn tay về phía hắn, nhưng lại không bắt được hắn, ta sốt ruột hét to:
“Lý Vân Chu! Chàng đưa tay cho ta! Ta đến cứu chàng!”
“Ta đến cứu chàng.”
Ta vươn tay ra, làm thế nào cũng không thể bắt được hắn, ta chỉ cảm giác nơi đó rất nóng, rất nóng.
Ngay cả bóng tối xung quanh cũng giống như thay đổi màu sắc.
Hắn hét lên với ta: “Minh Minh, mau ra ngoài!”
“Mau ra ngoài!”
“Nàng mau đi ra ngoài đi!”
Nơi hắn đứng, từng chút một, bóng tối dần dần biến mất, trên bầu trời xa xăm chậm rãi lộ ra một chút màu đỏ.
Hắn đứng ở giữa khoảng không đỏ rực này, nhìn ta, hết lần này đến lần khác hét lên với ta, rõ ràng là ta đi cứu hắn, lại giống như hắn đến cứu ta.
Màu đỏ?
Ta đột nhiên thức dậy từ giấc mộng.
Bên tai từng đợt sóng nhiệt ập tới, nương theo một tiếng thét chói tai đột ngột vang lên.
Đó là lửa!
Cả cung điện đều là lửa!
52
Thanh âm kinh hoảng của hoàng hậu từ ngoài điện truyền đến: “Mau! Mau cứu lương đệ!”
“Mau cứu lương đệ ra ngoài!”
Bên cạnh ta đều là cung nữ tự nhân đang hoảng loạn, ai cũng chạy trối c.h.ế.t không kịp, thanh âm hoàng hậu nương nương không lớn, căn bản không có người bận tâm đến ta.
*Tự nhân: Người trong chùa
Không ổn.
Trên người ta chỉ mặc trung y, nhìn xung quanh, trên mặt đất không biết là cung nhân nào đá.nh rơi một bộ áo choàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.