Chương 4
Hứa Cửu Vọng Xuyên
17/09/2024
Nguyên do là vì, cha ta nhìn ai cũng không vừa ý. Ai đến đây cầu thân cũng phải “khoa tay múa chân”, mỗi lần như vậy, tất cả ngưỡng cửa, bàn, ghế, đồ đạc trong nhà ta đều gặp nạn.
Cha ta lúc bấy giờ phải vịn vào ngưỡng cửa nói: “Hồng nhan hoạ thuỷ!”
*Vị hôn thiếu nữ: Cô gái trẻ chưa kết hôn.
*Hồng nhan hoạ thủy: Ý muốn nói sắc đẹp của người phụ nữ tỷ lệ thuận với tai hoạ.
Cứ thế qua hơn nửa năm, người đến cửa cầu thân đều đã chạy gần hết. Một chiếc thông gia cũng không kết thành, bù lại kẻ thù thì kết thêm một đống.
Nương của ta thấy chuyện này không khả quan, liền tống ta đi kết thân.
“Lần này là là Trường công tử của nhà thượng thư”, Nương nói tiếp với ta: “Hẹn con đi du hồ, hãy chịu khó nắm bắt.”
Ai cũng không ngờ được rằng, thuyền đi đến nửa đường đã chìm.
Khi rơi xuống hồ, ta bi ai nghĩ, xem ra bói toán tiên sinh nói không sai, số mạng của ta chính là sống trăm năm cô độc. Liên tục kết thân không thuận lợi, không dễ dàng gì mới gặp được vị Trường công tử này đối với ta mặt mày hớn hở, vậy mà thuyền chưa tới bến đã chìm rồi.
Khi ta tỉnh lại thì đã trở thành lương đệ.
Ta nghe người ngoài nói, là thái tử đã cứu ta. Thái tử không chỉ cứu ta, còn không cẩn thận nhìn trúng ta, nên đã dứt khoát cưới ta về.
Hồi ức kết thúc, ta hồ nghi nói với Cửu vương: “Ta vẫn là không nghĩ ra đã từng gặp ngươi ở đâu.”
Hắn tủm tỉm nói với ta: “Thực ra hôm đó ta là người đã cứu nàng.”
18
Buổi tối, thái tử đến thăm ta.
Thành thật mà nói, bây giờ ta thực sự không muốn nhìn thấy thái tử.
Đoán chừng thái tử đã nhìn ra bộ mặt ghét bỏ của ta, ngồi cả nửa ngày mới mở miệng hỏi:
“…… Nàng lại muốn ăn giò quay phải không?”
Ta ngập ngừng, rồi lại thôi, cuối cùng chỉ nói: “Thôi bỏ đi.”
Thái tử ngoảnh đầu lại hỏi Xuân Nương: “Ngươi nói đi”
“Nàng ấy rốt cuộc có chuyện gì?”
Xuân Nương nghiêng mặt sang một bên, nói: “Nô tì không biết.”
Thái tử nhướng lên một bên lông mày, ta phát hiện hắn đến việc nhướng mày thôi cũng đặc biệt cao siêu, hắn nói: “…… Hôm nay ta không cố ý cười với nữ y đó đâu.”
Ta: “?”
Hắn nói tiếp: “Đó là nữ y phụ hoàng phân phó tới băng bó cho ta, đại diện phụ hoàng toàn quyền săn sóc, nên ta phải khách khí với người ta một chút.”
Ta: “? ? ? Nữ y nào?”
Hắn mở chiết phiến: “Được rồi, lần sau ta sẽ kêu tiểu thái giám giúp ta bôi thuốc.”
“Vậy giờ, không còn giận ta nữa chứ?”
Ta nhịn không được, định nói: “Thực ra ta….”
“Được rồi.”
Thái tử bày ra biểu tình “ta đều hiểu” trên mặt, ngăn ta nói chuyện.
“Nàng cùng ta đến một nơi.”
19
Có rất nhiều nơi trên thế gian này.
Có một số nơi để tìm niềm vui, chẳng hạn như: thanh lâu; một số nơi là để tìm tội lỗi, chẳng hạn như: sòng bạc.
Nhưng nơi này, cả đời này của ta ngược lại chưa từng đi vào.
Ta hỏi hắn: “Thái tử, ngươi đưa ta đến nhà xác làm gì vậy?”
Ta vạn lần không ngờ tới, thái tử nói dẫn ta ra ngoài, dẫn ta đến nhà lao ta đều có thể lý giải, hắn cư nhiên lại dẫn ta tới nhà xác.
Không lẽ, bởi vì ta phát hiện ra bí mật hắn đã lừa gạt ta, nên liền muốn g.i.ế.t người diệt khẩu?
Vừa nghĩ tới đây, hai dòng nước mắt của ta rơi xuống.
Thái tử thấy ta khóc, kinh ngạc nhướng mày, mở miệng hỏi ta: “Trong đây có người nào mà nàng biết không?”
Ta gật đầu trong nước mắt.
Hắn thậm chí còn kinh ngạc hơn, hỏi ta: “Là ai?”
Ta chỉ vào hắn, vừa khóc vừa nói: “Là ngươi.”
20
Thái tử nghe ta nói xong, khen ngợi ta không ngớt.
Khen ta đại trí nhược ngu, còn nói đầu óc ta không giống người khác.
Sau đó, hắn nói: “Nàng nhìn kỹ hơn đi, t.h.i t.h.ể này khác với những người khác chỗ nào?”
Ta lau nước mắt, nhìn kỹ vào t.h.i t.h.ể nằm trên bàn.
Thi thể này là một thị vệ, n.g.ự.c của hắn bị cắm một mũi tên.
Mũi tên này nhìn gần hơn, có vẻ phía trên còn có hoa văn.
Nhìn lại, đây không phải là hoa văn trên mũi tên của thái tử sao!
Lần này nước mắt ta lại tuôn rơi, ta nói: “Ngươi đã g.i.ế.c người này?”
“Ngươi g.i.ế.c người thì thôi đi, còn muốn ta giúp ngươi cùng nhau xử lý thi thể?”
*Đại trí nhược ngu: Bậc đại trí trông bề ngoài có vẻ rất tầm thường.
21
Đêm đen gió lớn, thích hợp g.i.ế.c người.
Thái tử khám nghiệm tử thi, ta canh cửa.
Thái tử nói: “Lại đây, giúp ta một tay.”
“Rút mũi tên trên người hắn đưa cho ta.”
Ta nhịn không được, nói: “Lão đại, loại chuyện cơ mật này ngươi để ta tham gia, thực sự có ổn không?”
Ngụ ý là nếu tội tình này bị điều tra ra thì ngàn vạn lần đừng lôi ta vào cùng.
Nhưng thái tử biến thái này cư nhiên nở nụ cười, vừa cười vừa nhìn ta, nói: “Sao?”
“Là trách ta còn chưa coi nàng là người của mình sao?”
Không, đây không phải vấn đề là người của ngươi hay không.
Cha ta lúc bấy giờ phải vịn vào ngưỡng cửa nói: “Hồng nhan hoạ thuỷ!”
*Vị hôn thiếu nữ: Cô gái trẻ chưa kết hôn.
*Hồng nhan hoạ thủy: Ý muốn nói sắc đẹp của người phụ nữ tỷ lệ thuận với tai hoạ.
Cứ thế qua hơn nửa năm, người đến cửa cầu thân đều đã chạy gần hết. Một chiếc thông gia cũng không kết thành, bù lại kẻ thù thì kết thêm một đống.
Nương của ta thấy chuyện này không khả quan, liền tống ta đi kết thân.
“Lần này là là Trường công tử của nhà thượng thư”, Nương nói tiếp với ta: “Hẹn con đi du hồ, hãy chịu khó nắm bắt.”
Ai cũng không ngờ được rằng, thuyền đi đến nửa đường đã chìm.
Khi rơi xuống hồ, ta bi ai nghĩ, xem ra bói toán tiên sinh nói không sai, số mạng của ta chính là sống trăm năm cô độc. Liên tục kết thân không thuận lợi, không dễ dàng gì mới gặp được vị Trường công tử này đối với ta mặt mày hớn hở, vậy mà thuyền chưa tới bến đã chìm rồi.
Khi ta tỉnh lại thì đã trở thành lương đệ.
Ta nghe người ngoài nói, là thái tử đã cứu ta. Thái tử không chỉ cứu ta, còn không cẩn thận nhìn trúng ta, nên đã dứt khoát cưới ta về.
Hồi ức kết thúc, ta hồ nghi nói với Cửu vương: “Ta vẫn là không nghĩ ra đã từng gặp ngươi ở đâu.”
Hắn tủm tỉm nói với ta: “Thực ra hôm đó ta là người đã cứu nàng.”
18
Buổi tối, thái tử đến thăm ta.
Thành thật mà nói, bây giờ ta thực sự không muốn nhìn thấy thái tử.
Đoán chừng thái tử đã nhìn ra bộ mặt ghét bỏ của ta, ngồi cả nửa ngày mới mở miệng hỏi:
“…… Nàng lại muốn ăn giò quay phải không?”
Ta ngập ngừng, rồi lại thôi, cuối cùng chỉ nói: “Thôi bỏ đi.”
Thái tử ngoảnh đầu lại hỏi Xuân Nương: “Ngươi nói đi”
“Nàng ấy rốt cuộc có chuyện gì?”
Xuân Nương nghiêng mặt sang một bên, nói: “Nô tì không biết.”
Thái tử nhướng lên một bên lông mày, ta phát hiện hắn đến việc nhướng mày thôi cũng đặc biệt cao siêu, hắn nói: “…… Hôm nay ta không cố ý cười với nữ y đó đâu.”
Ta: “?”
Hắn nói tiếp: “Đó là nữ y phụ hoàng phân phó tới băng bó cho ta, đại diện phụ hoàng toàn quyền săn sóc, nên ta phải khách khí với người ta một chút.”
Ta: “? ? ? Nữ y nào?”
Hắn mở chiết phiến: “Được rồi, lần sau ta sẽ kêu tiểu thái giám giúp ta bôi thuốc.”
“Vậy giờ, không còn giận ta nữa chứ?”
Ta nhịn không được, định nói: “Thực ra ta….”
“Được rồi.”
Thái tử bày ra biểu tình “ta đều hiểu” trên mặt, ngăn ta nói chuyện.
“Nàng cùng ta đến một nơi.”
19
Có rất nhiều nơi trên thế gian này.
Có một số nơi để tìm niềm vui, chẳng hạn như: thanh lâu; một số nơi là để tìm tội lỗi, chẳng hạn như: sòng bạc.
Nhưng nơi này, cả đời này của ta ngược lại chưa từng đi vào.
Ta hỏi hắn: “Thái tử, ngươi đưa ta đến nhà xác làm gì vậy?”
Ta vạn lần không ngờ tới, thái tử nói dẫn ta ra ngoài, dẫn ta đến nhà lao ta đều có thể lý giải, hắn cư nhiên lại dẫn ta tới nhà xác.
Không lẽ, bởi vì ta phát hiện ra bí mật hắn đã lừa gạt ta, nên liền muốn g.i.ế.t người diệt khẩu?
Vừa nghĩ tới đây, hai dòng nước mắt của ta rơi xuống.
Thái tử thấy ta khóc, kinh ngạc nhướng mày, mở miệng hỏi ta: “Trong đây có người nào mà nàng biết không?”
Ta gật đầu trong nước mắt.
Hắn thậm chí còn kinh ngạc hơn, hỏi ta: “Là ai?”
Ta chỉ vào hắn, vừa khóc vừa nói: “Là ngươi.”
20
Thái tử nghe ta nói xong, khen ngợi ta không ngớt.
Khen ta đại trí nhược ngu, còn nói đầu óc ta không giống người khác.
Sau đó, hắn nói: “Nàng nhìn kỹ hơn đi, t.h.i t.h.ể này khác với những người khác chỗ nào?”
Ta lau nước mắt, nhìn kỹ vào t.h.i t.h.ể nằm trên bàn.
Thi thể này là một thị vệ, n.g.ự.c của hắn bị cắm một mũi tên.
Mũi tên này nhìn gần hơn, có vẻ phía trên còn có hoa văn.
Nhìn lại, đây không phải là hoa văn trên mũi tên của thái tử sao!
Lần này nước mắt ta lại tuôn rơi, ta nói: “Ngươi đã g.i.ế.c người này?”
“Ngươi g.i.ế.c người thì thôi đi, còn muốn ta giúp ngươi cùng nhau xử lý thi thể?”
*Đại trí nhược ngu: Bậc đại trí trông bề ngoài có vẻ rất tầm thường.
21
Đêm đen gió lớn, thích hợp g.i.ế.c người.
Thái tử khám nghiệm tử thi, ta canh cửa.
Thái tử nói: “Lại đây, giúp ta một tay.”
“Rút mũi tên trên người hắn đưa cho ta.”
Ta nhịn không được, nói: “Lão đại, loại chuyện cơ mật này ngươi để ta tham gia, thực sự có ổn không?”
Ngụ ý là nếu tội tình này bị điều tra ra thì ngàn vạn lần đừng lôi ta vào cùng.
Nhưng thái tử biến thái này cư nhiên nở nụ cười, vừa cười vừa nhìn ta, nói: “Sao?”
“Là trách ta còn chưa coi nàng là người của mình sao?”
Không, đây không phải vấn đề là người của ngươi hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.