Chương 26
Giang Dạ
25/05/2021
Suy nghĩ của Tinh Linh
Thật ra thì, ngay từ đầu, ta không có để ý tới nàng.
Trong nhà có thêm hai người, không thích ứng được, về sau ta liền thấy vui vẻ.
Tỷ tỷ yên tĩnh, còn ta hoạt bát, chúng ta cảm tình tuy tốt, nhưng cũng ít chơi đùa. A Tấn hơn ta vài tuổi, thành thật, chúng ta cũng hòa hợp, nhưng bởi vì thân phận Hứa Ngôn, Hứa Ngôn là bởi vì hắn là nam tử, luôn cảm thấy không được tự nhiên, không nói chuyện.
A Hành cởi mở, hướng ai cũng cười cười, không đến đoạn thời gian, cùng mọi người liền thân thuộc, thật sự là rất khó làm cho ng ta chán ghét. A Ngôn cùng nàng không giống nhau, mặc dù cũng thường mang theo ý cười, nhưng lúc nào cũng an tĩnh ngồi một bên, chỉ có một mình a Hành nói nhiều
A Hành cuối cùng có thật nhiều ý nghĩ cổ quái, sẽ luôn nói chuyện cười trêu chọc ta vui vẻ, sẽ mang ta đi chơi, đi ngắm hoa, đi làm một số chuyện mà nữ tử không nên làm. Cùng a Hành chơi đùa một chỗ, chung quy làm cho ng ta cảm thấy thoải mái.
Vẫn cảm thấy bề ngoài a Ngôn ôn hòa, thực ra khó có thể tới gần, thẳng đến ngày hôm đó, a Ngôn ôm tiểu cẩu bị thương trở về, cùng nó chơi đùa, sau tiểu cẩu mệt mỏi, ngủ trong ngực nàng. Từ đầu tới cuối, ánh mắt của nàng đều là ôn nhu, khóe miệng luôn cười. Nàng phát hiện ta, cười với ta. Lòng ta vì nụ cười này, nổi lên rung động. Cũng là khi đó, ta phát giác,ta lại đang nhìn nàng lâu như vậy
Lần đó lên núi, A Hành để cho A Ngôn bồi ta, ta ngay từ đầu có chút chần chờ, dù sao ta cũng nàng không thân lắm. Có thể tượng tượng ngày đó, chợt yên lòng. Nàng không phải là một người khkos gần.
Đường lên núi, vẫn chưa cùng nàng trao đổi nhiều.
Vẫn một mực đối với ta rất tốt, thương yêu có thừa, vì chuyện sư phụ ta một đêm không ngủ, A Ngôn nàng không nói, an vị ở cách ta không xa chăm sóc ta, im lặng dễ chịu, ngồi xuống một lúc, nàng đi theo, lặng lẽ trong lòng ta chôn xuống hạt giống. Ta rốt cuộc lại nghĩ, ở trên bả vai nàng mà khóc.
Mà nguyện vọng nho nhỏ này thực hiện khi xuống nói. Tựa vào nàng, nàng cẩn thận cõng ta, lẳng lặng nghe ta nhớ lại, thỉnh thoảng đáp lại, tỏ ý nàng đang nghe, khích lệ ta
Sau đó, cùng nàng dần dần nhiều hơn. Chẳng biết tại sao, có mấy lời, chỉ muốn nói cùng nàng, nàng sẽ hiểu. Mỗi lần thấy nàng lẳng lặng nghe ta tâm sự, trước không hiểu đều biến thành yêu thích.
Đúng vậy, ta phát hiện ta thường nhìn nàng, ta chợt tỉnh, mình đã thích người ôn nhu mà dịu dàng này.
Thỉnh thoảng, ánh mắt nàng và ta lơ đãng chạm vào nhau, khiến ta đỏ mặt, sợ sẽ vô tình tiết lộ tâm tư của ta. Nhưng khi loại chuyện này càng ngày càng nhiều, ta lại ngờ vực, chẳng lẽ, nàng quan tâm đến ta sao?
Cha nói muốn nàng và a Hành làm nghĩa tử, phản đối, suy tính liền nói ra, lý do lại nói không ra, chỉ có chạy trối chết. Tiếng bước chân ở sau lưng vang lên, ta hy vọng là nàng.
Khi đó, ta cảm giác mình là người hạnh phúc nhất thế gian, người mình thích cũng thích mình. Ta chỉ lo vui mừng, nhưng bỏ quên nàng muốn nói lại thôi.
Nàng lúc nào cũng như vậy cưng chìu ta, vô luận ta trêu nàng thế nào, nàng chưa bao giờ tức giận, chỉ là bất đắc dĩ thán một câu.
Nàng mang cho ta hạnh phúc, nhưng cũng đem đến đau đớn.
Nàng nói, nàng cùng ta giống nhau, cùng là nữ tử.
Vô luận ta mặt lạnh đối đãi nàng, nàng vẫn giống như trước, lẳng lặng ở một bên, trước kia ấm áp hạnh phúc, nhưng bây giờ đều là sự châm chọc.
Nhưng khi nhìn nàng chật vật, ta cũng sẽ chật vật, thấy nàng không chút nào tức giận nằm ở nơi đó, ta còn là sẽ vì nàng đau lòng. Cho dù thế nào, ta vẫn không khống chế được nhớ nàng, ta biết, ta vẫn thích nàng.
Mà thôi, thôi, mỗi nữ tử đều mơ ước lớn nhất là tìm dc một người yêu mình, cưng chìu minh không phải sao, tìm được một người như vậy, làm sao mình khổ, nàng không là nam tử thì thế nào? Nàng là nam tử thì thế nào, đều không phải nàng thủy chung là Hứa Ngôn, nàng yêu ta, ta cũng yêu nàng.
Thành thân vui sướng, nàng ôn nhu, đã thỏa mãn lắm rồi.
Ta muốn bắt đầu làm một thê tử tốt. Nàng dường như trong mắt chỉ hết mực cưng chiều ta. Nàng tỉ mỉ phát hiện tay ta bị kim đâm vì học may, nàng lấy tay của ta đặt lên môi hôn, nàng nói không cần vì nàng học những thứ này, như bây giờ là được rồi.
Ta ôm nàng, nói không ra lời.
A Ngôn, ta chưa bao giờ nói cho ngươi biết, ngươi ở đây trong mắt ta, đó chính là tốt nhất, ta thích bộ dạng của ngươi thế này nhất.
Nàng len lén vì ta chuẩn bị quà. Nàng nói, ở bên kia, nếu hai người thành thân, cần vật như vậy, nàng nói cái nhẫn này, tùy theo thời gian mà mài mòn, lộ ra bên trong chất liệu gỗ, ngụ ý hai người cùng nhau vượt qua gian nan, mong muốn tình cảm chúng ta cũng giống chiếc nhẫn này, thời gian bao lao vẫn còn mới.
Ta hầu như suýt nữa có thể tưởng tượng đến, khi chúng ta già đi, ngồi ở trên ghế xích đu, nắm tay nhau, trên tay chiếc nhẫn đã sớm đổi màu
Tràng cảnh này, đã khiến ta xúc động.
Sinh nhật này ngày đó, dưới sự chỉ đạo Ngô thúc, ta lần đầu xuống bếp, vì nàng nấu ăn. Nàng cảm động không thôi, đem thức ăn ăn sạch sẽ, cầm tay ta, cố chấp không buông, liền ngủ, nàng ôm ta, ở bên tai ta nỉ non lời cảm ơn. Nàng nói, là cho nàng một gia đình chân chính.
Đứa ngốc, từ nay về sau, chúng ta là bằng hữu, là tỷ muội, là người nhà, là người yêu. Ta muốn đem tất cả ấm áp, cùng ngươi bên nhau
A Ngôn, a Ngôn, cuộc đời này, cùng ngươi chung sống đến già, đến hơi thở cuối cùng, không thay đổi.
Thật ra thì, ngay từ đầu, ta không có để ý tới nàng.
Trong nhà có thêm hai người, không thích ứng được, về sau ta liền thấy vui vẻ.
Tỷ tỷ yên tĩnh, còn ta hoạt bát, chúng ta cảm tình tuy tốt, nhưng cũng ít chơi đùa. A Tấn hơn ta vài tuổi, thành thật, chúng ta cũng hòa hợp, nhưng bởi vì thân phận Hứa Ngôn, Hứa Ngôn là bởi vì hắn là nam tử, luôn cảm thấy không được tự nhiên, không nói chuyện.
A Hành cởi mở, hướng ai cũng cười cười, không đến đoạn thời gian, cùng mọi người liền thân thuộc, thật sự là rất khó làm cho ng ta chán ghét. A Ngôn cùng nàng không giống nhau, mặc dù cũng thường mang theo ý cười, nhưng lúc nào cũng an tĩnh ngồi một bên, chỉ có một mình a Hành nói nhiều
A Hành cuối cùng có thật nhiều ý nghĩ cổ quái, sẽ luôn nói chuyện cười trêu chọc ta vui vẻ, sẽ mang ta đi chơi, đi ngắm hoa, đi làm một số chuyện mà nữ tử không nên làm. Cùng a Hành chơi đùa một chỗ, chung quy làm cho ng ta cảm thấy thoải mái.
Vẫn cảm thấy bề ngoài a Ngôn ôn hòa, thực ra khó có thể tới gần, thẳng đến ngày hôm đó, a Ngôn ôm tiểu cẩu bị thương trở về, cùng nó chơi đùa, sau tiểu cẩu mệt mỏi, ngủ trong ngực nàng. Từ đầu tới cuối, ánh mắt của nàng đều là ôn nhu, khóe miệng luôn cười. Nàng phát hiện ta, cười với ta. Lòng ta vì nụ cười này, nổi lên rung động. Cũng là khi đó, ta phát giác,ta lại đang nhìn nàng lâu như vậy
Lần đó lên núi, A Hành để cho A Ngôn bồi ta, ta ngay từ đầu có chút chần chờ, dù sao ta cũng nàng không thân lắm. Có thể tượng tượng ngày đó, chợt yên lòng. Nàng không phải là một người khkos gần.
Đường lên núi, vẫn chưa cùng nàng trao đổi nhiều.
Vẫn một mực đối với ta rất tốt, thương yêu có thừa, vì chuyện sư phụ ta một đêm không ngủ, A Ngôn nàng không nói, an vị ở cách ta không xa chăm sóc ta, im lặng dễ chịu, ngồi xuống một lúc, nàng đi theo, lặng lẽ trong lòng ta chôn xuống hạt giống. Ta rốt cuộc lại nghĩ, ở trên bả vai nàng mà khóc.
Mà nguyện vọng nho nhỏ này thực hiện khi xuống nói. Tựa vào nàng, nàng cẩn thận cõng ta, lẳng lặng nghe ta nhớ lại, thỉnh thoảng đáp lại, tỏ ý nàng đang nghe, khích lệ ta
Sau đó, cùng nàng dần dần nhiều hơn. Chẳng biết tại sao, có mấy lời, chỉ muốn nói cùng nàng, nàng sẽ hiểu. Mỗi lần thấy nàng lẳng lặng nghe ta tâm sự, trước không hiểu đều biến thành yêu thích.
Đúng vậy, ta phát hiện ta thường nhìn nàng, ta chợt tỉnh, mình đã thích người ôn nhu mà dịu dàng này.
Thỉnh thoảng, ánh mắt nàng và ta lơ đãng chạm vào nhau, khiến ta đỏ mặt, sợ sẽ vô tình tiết lộ tâm tư của ta. Nhưng khi loại chuyện này càng ngày càng nhiều, ta lại ngờ vực, chẳng lẽ, nàng quan tâm đến ta sao?
Cha nói muốn nàng và a Hành làm nghĩa tử, phản đối, suy tính liền nói ra, lý do lại nói không ra, chỉ có chạy trối chết. Tiếng bước chân ở sau lưng vang lên, ta hy vọng là nàng.
Khi đó, ta cảm giác mình là người hạnh phúc nhất thế gian, người mình thích cũng thích mình. Ta chỉ lo vui mừng, nhưng bỏ quên nàng muốn nói lại thôi.
Nàng lúc nào cũng như vậy cưng chìu ta, vô luận ta trêu nàng thế nào, nàng chưa bao giờ tức giận, chỉ là bất đắc dĩ thán một câu.
Nàng mang cho ta hạnh phúc, nhưng cũng đem đến đau đớn.
Nàng nói, nàng cùng ta giống nhau, cùng là nữ tử.
Vô luận ta mặt lạnh đối đãi nàng, nàng vẫn giống như trước, lẳng lặng ở một bên, trước kia ấm áp hạnh phúc, nhưng bây giờ đều là sự châm chọc.
Nhưng khi nhìn nàng chật vật, ta cũng sẽ chật vật, thấy nàng không chút nào tức giận nằm ở nơi đó, ta còn là sẽ vì nàng đau lòng. Cho dù thế nào, ta vẫn không khống chế được nhớ nàng, ta biết, ta vẫn thích nàng.
Mà thôi, thôi, mỗi nữ tử đều mơ ước lớn nhất là tìm dc một người yêu mình, cưng chìu minh không phải sao, tìm được một người như vậy, làm sao mình khổ, nàng không là nam tử thì thế nào? Nàng là nam tử thì thế nào, đều không phải nàng thủy chung là Hứa Ngôn, nàng yêu ta, ta cũng yêu nàng.
Thành thân vui sướng, nàng ôn nhu, đã thỏa mãn lắm rồi.
Ta muốn bắt đầu làm một thê tử tốt. Nàng dường như trong mắt chỉ hết mực cưng chiều ta. Nàng tỉ mỉ phát hiện tay ta bị kim đâm vì học may, nàng lấy tay của ta đặt lên môi hôn, nàng nói không cần vì nàng học những thứ này, như bây giờ là được rồi.
Ta ôm nàng, nói không ra lời.
A Ngôn, ta chưa bao giờ nói cho ngươi biết, ngươi ở đây trong mắt ta, đó chính là tốt nhất, ta thích bộ dạng của ngươi thế này nhất.
Nàng len lén vì ta chuẩn bị quà. Nàng nói, ở bên kia, nếu hai người thành thân, cần vật như vậy, nàng nói cái nhẫn này, tùy theo thời gian mà mài mòn, lộ ra bên trong chất liệu gỗ, ngụ ý hai người cùng nhau vượt qua gian nan, mong muốn tình cảm chúng ta cũng giống chiếc nhẫn này, thời gian bao lao vẫn còn mới.
Ta hầu như suýt nữa có thể tưởng tượng đến, khi chúng ta già đi, ngồi ở trên ghế xích đu, nắm tay nhau, trên tay chiếc nhẫn đã sớm đổi màu
Tràng cảnh này, đã khiến ta xúc động.
Sinh nhật này ngày đó, dưới sự chỉ đạo Ngô thúc, ta lần đầu xuống bếp, vì nàng nấu ăn. Nàng cảm động không thôi, đem thức ăn ăn sạch sẽ, cầm tay ta, cố chấp không buông, liền ngủ, nàng ôm ta, ở bên tai ta nỉ non lời cảm ơn. Nàng nói, là cho nàng một gia đình chân chính.
Đứa ngốc, từ nay về sau, chúng ta là bằng hữu, là tỷ muội, là người nhà, là người yêu. Ta muốn đem tất cả ấm áp, cùng ngươi bên nhau
A Ngôn, a Ngôn, cuộc đời này, cùng ngươi chung sống đến già, đến hơi thở cuối cùng, không thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.