Gen Mê Luyến

Chương 32:

Diễm Sơn Khương

10/04/2023

"Làm sao cháu lại có ý nghĩ làm phim điện ảnh?" Công tước đại nhân hỏi: "Còn để Tiểu Xuyên đóng vai chính. Nó không hiểu chuyện thì thôi, cháu còn cùng nó càn quấy?”

Đây là một người đàn ông trung niên rất uy nghiêm. Hốc mắt sâu, tròng mắt vàng sẫm, ánh mắt có chút vẩn đục. Khi nhìn thẳng vào mọi người, nó đáng sợ không thể giải thích được:

Đôi mắt thâm thúy và lạnh lùng dường như có thể nhìn thấu mọi người trong nháy mắt.

Trì Yến ngồi đối diện ông ta, đúng mực cười nói: "Ngài cũng biết, cậu ấy vẫn luôn thích điện ảnh như vậy. Bộ phim này là quà sinh nhật cháu tặng cậu ấy."

Công tước Dương Nam Khâm trầm mặc trong chốc lát.

Sau đó chậm rãi nói: "Thôi được, đỡ phải nghe nó không ngày nào kêu ca ở nhà buồn chán. Thằng nhóc này có cảm tình với cháu, cháu thay ta quản giáo nó nhiều vào."

Ông ta đứng trước cửa chớp, nhìn ra ngoài cửa sổ, những bóng đen dừng ở gương mặt ông ta, từng nếp nhăn đầy phong sương.

Thật khó để tưởng tượng rằng đây là cha của Dương Ỷ Xuyên. Tuy rằng ngoại hình của hai người có phần giống nhau, nhưng... khi một người đạt đến một đỉnh cao nhất định, dung mạo tự nhiên cũng không còn quan trọng nữa.

Mà Công tước đại nhân đứng ở nơi đó, mặc một bộ đồ thể thao màu đen không mấy nổi bật, vừa chạy bộ buổi sáng về, trên cổ đeo chiếc tai nghe bluetooth. Nói chuyện cũng thoải mái dễ nghe như nói chuyện gia đình, vẫn có thể khiến người ta cảm thấy lực uy hiếp.

Trì Yến dừng một chút, sau đó hạ thấp giọng nói: "Kỳ thật cháu cũng có tâm tư riêng."

Dương Nam Khâm: "Ồ?"

Hắn cụp mắt cười: "Ngài cũng biết quá khứ của cháu, không đủ huy hoàng, hiện tại che giấu được, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác đào bới lên được, chi bằng đánh phủ đầu trước."

“Thì ra là kế hoạch của cháu.” Ngược lại, trong mắt Công tước lộ ra một tia tán thưởng, “Cháu muốn làm một bộ phim tự truyện để tạo bàn đạp cho cuộc tổng tuyển cử năm sau.”

Trì Yến: "Đúng vậy."

Công tước lại hừ một tiếng: "Cháu không sợ thằng nhóc kia chọc tức cháu sao?"

Trì Yến cười nói: "Cháu không lo lắng về những diễn viên khác. Mặc dù Tiểu Xuyên không có kinh nghiệm diễn xuất, nhưng điều quan trọng là phải có một trái tim thuần khiết."

Một số người được sinh ra với khả năng nói những lời lịch sự một cách hoàn hảo và chân thành.

Dương Nam Khâm hiển nhiên rất hài lòng, một lát sau mới tiếp tục hỏi: "Nghe nói cháu thuê đạo diễn là một cô gái trẻ?"

Những ngón tay của Trì Yến không dấu vết mà chạm vào đầu gối: "Cô ấy là một nữ đạo diễn nổi tiếng trong ngành, còn giúp Tiểu Xuyên làm một bộ phim phóng sự. Tiểu Xuyên cũng rất thích cô ấy."



Dương Nam Khâm: "Được rồi, cháu có cảm giác tốt là được, đừng quá xử lý theo cảm tính.”

Trì Yến nghe ra ý của ông ta.

Hắn không khỏi cười lạnh trong lòng: Thật nực cười. Đường đường là một Công tước uy nghiêm, vừa nghe nói hắn dùng đạo diễn nữ, phản ứng đầu tiên chính là...

Nghi ngờ rằng hắn dùng danh nghĩa quay phim để chơi đùa với phụ nữ.

“Chú có muốn xem phim phóng sự cô ấy làm cho Tiểu Xuyên không?” Hắn đề nghị.

Công tước ngẩn ra: "Được rồi, ta có nghe qua đứa nhỏ kia nhắc tới."

Hình chiếu xuất hiện. Dương Nam Khâm mới đầu không chút để ý mà liếc nhìn. Nhưng ngay sau đó, ông ta không thể rời mắt.

Ngay cả một người bình thường không biết đánh giá cao cũng có thể nhìn thấy tài năng của Tùng Ngu từ bộ phim ngắn này.

Các chuyển động máy ảnh của cô mượt mà và táo bạo, cách sắp xếp cảnh quay của cô cũng cực kỳ tinh vi. Không giống một đạo diễn trẻ tuổi chút nào.

Trong ống kính của cô, sân khấu kịch nhỏ trở nên tráng lệ. Dương Ỷ Xuyên giống một vị vua ca hát, với sự quyến rũ trí mạng như một hải yêu.

Điều quan trọng nhất là trong ống kính dường như có một loại ma thuật khó tả nào đó: nó khiến người ta có ảo giác mình đang ở đó. Thật thân mật, thật riêng tư, thật tình cảm.

“Cô gái đó tên là gì?” Công tước sau khi xem được một nửa đã nhìn cô đầy ngưỡng mộ.

"Trần Tùng Ngu."

"Quay không tồi, rất khí thế, rất..."

"Kích động." Trì Yến nói.

Hầu hết các đạo diễn hiện nay, bất kể giới tính, đều làm phim như AI, lạnh lùng và có trật tự, có quy tắc rõ ràng theo kiểu sách giáo khoa thường nhấn mạnh logic.

Nhưng trong phim ngắn của Tùng Ngu, có sự căng thẳng về cảm xúc. Những cảnh quay của cô thật lộng lẫy và có một vẻ đẹp lay động lòng người.

Cô có thể khiến mọi khán giả đều mê mẩn nhân vật chính trong ống kính của mình.



Mà sự kích động này chính là thứ mà Trì Yến cần.

Những ngón tay bất giác lại gõ lên đầu gối.

Nghiện thuốc lá, nhưng hiển nhiên đây không phải là lúc để có thể hút thuốc. Trì Yến chỉ có thể kìm nén sự chán nản gần như bệnh hoạn dâng lên trong lòng.

Có lẽ trong khi thuyết phục Dương Nam Khâm, hắn cũng đang cố gắng thuyết phục chính mình.

Nhưng dù sao đi nữa, ngay khi hắn xem video, hắn biết:

Cuối cùng hắn cũng tìm được lý do để giữ cô lại.

“Mắt nhìn người của cháu không tồi." Dương Nam Khâm gật đầu, trong giọng nói mang theo một tia tán thành: "Lịch sử do kẻ thắng viết, quan trọng không phải cháu trước kia làm cái gì, mà là cháu để cho người khác nhìn thấy cái gì. Đây là một cơ hội tốt, hãy nắm lấy nó. Chính trị chính là biểu diễn mà thôi."

Công tước chậm rãi đi tới, vừa lấy khăn lau mồ hôi trên mặt, vừa dịu giọng nói: “Khó có được một người trẻ tuổi như cháu, thông minh, thực tế, lại chịu khó làm việc. Đế quốc chưa bao giờ dựa vào xuất thân gia tộc, huống chi là ta, ta có thể nhìn ra năng lực của cháu, bất kể cháu đến từ đâu.”

"Làm việc chăm chỉ sẽ có một tương lai tươi sáng."

Ông ta vươn bàn tay đầy mồ hôi và vỗ vai Trì Yến, điều này có ý nghĩa rất lớn.

“Cảm ơn chú Dương.” Trì Yến nói.

Hắn đưa tay ra và nắm lấy tay của Dương Nam Khâm.

Đầu ngón tay có cảm giác nhớp nháp mồ hôi, nhăn nheo, sần sùi như vỏ cam. Làn da của người già. Công tước đại nhân được bảo dưỡng rất tốt, khuôn mặt không thể nói lên tuổi tác, nhưng đôi tay thì không thể nói dối.

Ông ta khi già mới có con nên đó cũng là lý do chiều chuộng Dương Ỷ Xuyên một cách vô pháp vô thiên.

Đây là điểm yếu uy hiếp của ông ta.

Hai người trò chuyện một lúc, cuối cùng cũng đến lúc Công tước đại nhân phải đi thảo luận chính sự.

Trì Yến nhìn Dương Nam Khâm rời đi, lên máy bay.

Từ Dương ngồi ở ghế lái, không kiên nhẫn quay đầu lại, nở nụ cười hiếm thấy: "Trì ca, anh cùng lão gia hỏa tán gẫu thế nào? Thuận lợi chứ?"

"Đương nhiên." Trì Yến cúi đầu, tùy ý kéo rộng cổ áo, châm một điếu thuốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Gen Mê Luyến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook