Gia Cụ Vật Chết Đều Thích Thượng Ta
Chương 84
Hoa Tâm Giả
01/10/2020
Editor: Tịnh
Mưa vẫn rơi, tí tách tí tách, rơi xuống mái hiên. Tống Duệ đưa tay ra, tựa vào cột hứng.
Một giọt nước mưa nhỏ vào giữa lòng bàn tay hắn, bắn lên thành tia bọt nước. Nó vốn có màu trong suốt, nhưng dần dần trở nên vẩn đục, nhiễm phải tơ máu.
Sức mạnh của hắn lại bắt đầu bất ổn, xung đột với nhau ở bên trong, máu rỉ ra ngoài da, trong tai có chất lỏng ấm nóng chảy xuống.
Tống Duệ lau máu mũi, sau đó đến phía sau nhà múc một chậu nước lạnh, xối liên tiếp. Nhưng máu giống như vô tận, cứ chảy mãi.
Hắn mất kiên nhẫn, bưng chậu nước lạnh dội từ đầu xuống. Nước quá lạnh khiến hắn run lên, dị năng không kiểm soát được khuếch tán, dưới chân nhanh chóng kết thành tầng băng mỏng, có muốn rút lại cũng không được.
Trong cơ thể như có một ngọn lửa, không ngừng thiêu đốt, làm cho hắn buồn bực, hoàn toàn không còn kiên nhẫn. Chờ chưa được bao lâu đã muốn hủy diệt toàn bộ gian nhà, muốn vào xem tình hình ở bên trong.
Rầm!
Toàn bộ chậu bị hắn vứt ra ngoài, phát ra tiếng vang rầm rầm, trượt trên tầng băng, văng ra thật xa.
Chuyện này là sao?
Thân thể giống như không phải là của mình, hoàn toàn không khống chế được, chỉ muốn phát tiết, phát tiết.
Như thể cả thế giới đều thiếu tiền của hắn.
Tống Duệ ấn lên huyệt thái dương, buộc chính mình bình tĩnh, nhặt chậu lại, đến phòng bếp bằng tranh nấu nước nóng.
Có lẽ lát nữa sẽ dùng tới
Mộc tiền bối không hổ là lão già sống hơn vạn năm, vẫn sử dụng loại củi từ rất lâu trước kia để đốt, lúc nào cũng phải canh chừng, để tránh khỏi cháy rụi.
Tống Duệ ngồi ở trên băng ghế nhỏ, cho thêm củi. Không khí lạnh, trên mặt đất lại ẩm ướt, củi cũng không phải là thứ dễ bắt lửa, cần phải có thêm vài thứ gì đó mới cháy được. Tống Duệ lấy quần áo từ trong không gian, đốt xong mà củi vẫn không cháy. (Tui qùy)
Một lần hai lần còn chưa tính, sau mấy lần dưới cơn nóng giận hắn suýt chút nữa lật tung toàn bộ kệ bếp.
Hiện tại dị năng của hắn rất mạnh, thân thể cũng khá khỏe, nhấc được đồ vật năm trăm sáu trăm cân lên không thành vấn đề. Kệ bếp nối liền với mặt đất, bị hắn bẻ ra vết nứt như là mạng nhện. Nếu như không phải vào phút chót hắn còn duy trì một chút tỉnh táo thì chắc đã phát điên tại chỗ.
Lúc này đây thân thể tràn đầy sức mạnh, tựa như sài mãi không hết, không chỉ ảnh hưởng tới chính mình mà còn ảnh hưởng tới người khác, cho nên nhất định phải tiêu hao hết.
Tống Duệ hít sâu một hơi, mở cửa chạy ra ngoài, chạy quanh cả ngọn núi cả một đêm. Từ lúc mặt trời lặn cho đến bình minh, mãi đến tận khi mệt chạy hết nổi rồi mới trở về.
Mặt hắn đầy bụi bẩn, tóc tai hơi ẩm ướt, quần áo vừa mới thay ướt đẫm, dưới chân dính toàn bùn, thoạt nhìn cực kỳ chật vật.
Tống Duệ che mặt, không có hình tượng chút nào ngồi ở dưới mái hiên, dựa vào cột nghỉ ngô.
Mưa đã tạnh từ lâu, trong phòng vẫn không có động tĩnh. Mộc tiền bối không có gọi hắn, chỉ có thể thỉnh thoảng nghe thấy một tiếng kêu đau.
Dị năng đặc biệt của Tổng Duệ mất hiệu quả, ở chỗ này không cảm nhận được gì hết. Có lẽ vì trong phòng là vị dị năng giả trên cấp mười nên có ảnh hưởng rất lớn tới hắn.
Hắn hít sâu một hơi, ôm tay co người lại. Động tác này tượng trưng bất lực, yếu đuối. Từ trước tới nay hắn chưa bao giờ làm, thế nhưng lúc này làm vậy mà không cảm thấy không có gì không ổn, rất tự nhiên, như thể là bản năng của thân thể.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, sau mây đen là trời nắng, mặt trời càng ngày càng chói mắt, Tống Duệ híp mắt, vô thức ngủ mất.
Hắn thực sự quá mệt mỏi, thân thể cạn kiệt sức lực, không kịp khôi phục, lại bận tâm quá nhiều, ngủ cũng không yên, thỉnh thoảng cau mày, dường như nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.
Tướng quân máu me khắp người nằm ở trên giường, trút hơi thở cuối cùng, trong mắt là oán hận sâu đậm, gắt gao nhìn hắn chằm chằm.
Tống Duệ bị giấc mơ này làm tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã phát hiện mình nằm trên giường bằng gỗ, hơi động còn có thể nghe thấy tiếng cọt kẹt cọt kẹt ở phía dưới, rầm rì khó nghe.
Trên người hắn đã được lau qua, đầu ngón tay trắng nõn trong suốt, quần áo sạch sẽ vừa người, tóc cũng đã gội, khoan khoái thoải mái như được tắm rồi.
Trên chân hơi khác thường, Tống Duệ đứng dậy, phát hiện tướng quân ngồi ở bên giường nhấc chân hắn lên cầm khăn lau.
“Làm em tỉnh sao?” giọng điệu tướng quân bình thường, như đang hỏi hôm nay ăn chưa vậy.
“Anh khỏe rồi?” Tống Duệ không dám tin.
“Ừm.” Tướng quân gật đầu, “Dị năng của Mộc tiền bối rất lợi hại, anh còn khỏe hơn trước nữa.”
Xem như là trong họa có phúc, hấp thu sức mạnh của viên đá kia, thêm sức mạnh của Tống Duệ và của Mộc tiền bối. Hơn nữa bản thân anh đã có thiên phú, lập tức vượt qua bình cảnh, cao thêm một bậc.
Hoa văn màu lam trên cỗ càng trải rộng hơn, trải rộng toàn bộ lồng ngực.
“Vậy thì tốt.” Trái tim luôn treo lên của Tống Duệ cuối cùng cũng về vị trí cũ, nhấc chăn lên nằm lại, “Em vẫn buồn ngủ, ngủ thêm chút.”
Tướng quân dở khóc dở cười, “Em ngủ đi, anh trông em.”
“Ừ.” Tống Duệ mới vừa nằm xuống, đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Đừng nói anh chỉ dùng một cái khăn để lau cho em nhé?”
Tướng quân cứng đơ, “Thì sao?”
“Lau mặt và lau người không thể dùng chung một cái khăn được.” Giọng hắn ghét bỏ, “Bẩn chết mất.”
“…” Tướng quân vẻ mặt bất đắc dĩ, “Đã thế này rồi đừng để ý nữa?”
“Không.” Tống Duệ xuống giường, “Cho dù trời có sập xuống điều nên để ý vẫn phải để ý.”
“Em đi đâu đó?” Tướng quân đột nhiên kéo hắn lại, ôm trở về trên giường.
“Đương nhiên là đi tắm.” Nhếch nhác một ngày là đủ rồi, ngày nào cũng như vậy làm sao chịu được.
“Em cứ nằm đi.” Tướng quân đắp chăn lên cho hắn, “Anh đi lấy nước cho em. Những ngày qua vất vả cho em rồi, để anh hầu hạ em.”
Tống Duệ nhíu nhíu mày, “Ok.” Hắn còn không quên thêm yêu cầu, “Phải thêm ít cánh hoa, tốt nhất là mới.”
Tướng quân lảo đảo, suýt chút nữa ngã sấp mặt xuống, “Em thật nhiều tật xấu.”
Anh trừng Tống Duệ, nhưng vẫn nghe lời. Bỏ ra sức lao động để đổi với Mộc tiền bối một bao cánh hoa, nấu nước nóng, sau khi nấu xong nước đều thơm ngát.
Tống Duệ rốt cuộc cũng được tắm nước nóng, lại thay quần áo, chải lại tóc, lại khôi phục dáng vẻ đẹp trai như trước. (Kiểu bóng bẩy như Loky nhỉ)
Chỉ là khổ cho tướng quân, phải xuống nước trồng hoa sen một ngày. Mộc tiền bối rất yêu vùng rừng rậm này, quản lý rất tốt.
Hai người bọn họ ở đây thì phải bỏ ra sức lao động, làm tổ cho chim, thu dọn hỗn loạn do Tống Duệ để lại, dựng lại cây bị ngã đổ.
Cứu những động vật gặp xui xẻo, trời mưa dựng lều cho những động vật trú mưa, đưa đồ ăn. Cơ bản đều là tướng quân làm, Tống Duệ ngó.
Hắn hiện tại tính khí rất khó kiềm chế, không kiên nhẫn nổi, làm không được sẽ nổi giận, im lặng tỏ thái độ lồi lõm.
Song mỗi lần như thế tướng quân đều sẽ bình tĩnh ôm hắn, không nóng không lạnh. Thời gian lâu dài Tống Duệ cũng cảm thấy là mình cố tình gây sự, tính tình cũng tốt hơn rất nhiều. Có thể cùng tướng quân tỉa hoa, giúp đỡ động vật bị thương. Thi thoảng đọc sách y ở trong phòng, cũng hiểu được vài điều cơ bản.
Có vẻ như hết thảy đều phát triển theo chiều hướng tốt, Mộc tiền bối cũng không ngăn hai người bọn họ, mặc bọn họ chạy khắp núi, show ân ái, thưởng thức cảnh đẹp, lấy trời làm chăn, lấy đất làm mền, trải qua cuộc sống tiêu dao.
Nhưng đây chẳng qua chỉ là mặt ngoài, giống như yên bình trước cơn bão, vẫn sẽ có vấn đề bùng lên.
Tình hình Tống Duệ càng ngày càng tốt, dần dần ổn định lại, cuối cùng tướng quân cũng hỏi, “Lúc nào chúng ta trở về?”
Ngay lúc nấu cơm, Tống Duệ sững sờ, “Trở về sớm vậy?”
“Không thích.” Tướng quân lắc đầu, “Đã gần hai tháng.”
Hai tháng không về, chắc hẳn đều cho rằng anh dữ nhiều lành ít, “Giờ là lúc trở lại báo bình an.”
“Vậy à.” Động tác Tống Duệ thoáng không tự nhiên, “Vậy anh về trước đi, em ở đây thêm một thời gian ngắn nữa.”
Tướng quân đột nhiên lại gần, từ phía sau lưng ôm lấy hắn, “Tống Duệ, lúc em nói dối sẽ thẳng lưng.”
Dường như là đang động viên. Ở chung với nhau lâu, tướng quân hiểu hắn không ít.
“Vậy hả?” Nét mặt Tống Duệ cứng ngắc.
“Em đang giấu anh chuyện gì?” Tướng quân cũng không phải ngốc, “Đánh đổi là em ở lại đúng không?”
Tống Duệ thở dài, “Anh biết rồi còn hỏi.”
Tướng quân giữ tay hắn, trở mặt đồ ăn trong nồi, “Anh chờ em tự nói ra.”
Anh nắm thật chặt tay Tống Duệ, “Em vẫn chưa tin anh, có chuyện gì cũng thích tự gánh vác.”
Tống Duệ bất đắc dĩ dựa vào ở trên người anh, “Dù có nói với anh cũng vô dụng.”
“Ai nói vô dụng?” Tướng quân tự tin, “Mộc tiền bối nói, chỉ cần tìm một người giống hệt em thì sẽ tha cho em.”
Mộc tiền bối không phải là người tốt gì, y thích bắt chẹt người khác, nhất là những đôi yêu nhau, nhất định phải chia rẽ người ta mới vừa lòng. Cứu người cũng không có lòng tốt, chẳng qua là xem hai người bọn họ nhịn được tới cuối không.
“Anh có thể tìm được người giống hệt em?” Vẻ ngoài là trời cho, không thể nào có người giống hệt hắn được.
“Ừm.” Tướng quân gật đầu, “Có một lần anh thi hành nhiệm vụ gặp một giống cái có khuôn mặt giống em. Nhưng người ta là giống cái thật, còn em là giả.”
Tống Duệ đạp một phát, “Học thói xấu, cà khịa em.”
Tướng quân cũng không giải thích, “Nói chung em chờ anh đến đón là được rồi.”
“Ừm.” Tống Duệ tán thành gật đầu, “Nhớ đến nhanh nha, ở chỗ em có toàn bộ tiền mặt của mấy tập đoàn, ngân hàng bị em rút đến tê liệt mấy cái. Anh mà đến đón em chậm một ngày, sẽ tổn thất khoảng mười mấy vạn lợi tức. Trong vòng ba tháng vẫn chưa tới đón ta, tập đoàn không có vốn lưu động, không tới nửa năm sẽ toàn bộ ngưng trệ, phá sản không còn sót lại dù chỉ là cặn, anh cũng sẽ mắc nợ đầy rẫy.”
Đón được là một bà vợ phá sản.
Khóe miệng tướng quân giật giật, trong lòng đau gần chết, “Tống Duệ.”
“Hả?”
“Có dám đánh cược không?” Tướng quân nhìn hắn chăm chú.
“Cược gì?” Tống Duệ quay đầu lại nhìn anh.
“Đánh cược cho dù em không còn gì cả, anh cũng tới đón em.” Trong đôi mắt xanh thẳm của tướng quân chỉ còn lại mình hắn, giống như cả thế giới chỉ có mỗi hắn.
“Anh thích là chính em, không phải thủ đoạn của em, hoặc là vật chất.”
Mỗi lần ở cùng Tống Duệ, Tống Duệ đều có thủ đoạn làm cho anh không thể không nương tựa, thoạt nhìn giống như là anh là bị bức ép, hoặc là bởi vì vật chất, tiền tài mà ở bên Tống Duệ, không nhìn ra sự chân thật.
Tống Duệ cũng vẫn không yên lòng với anh, khuyết thiếu cảm giác an toàn.
“Được thôi.” Tống Duệ nhếch miệng, “Em thích nhất là cá cược.”
Cứ thế hoàn toàn dựa vào tướng quân, đây là chuyện hắn không thích. Hắn thích tự tay mình nắm quyền chủ động. Mặc kệ biết rằng tướng quân sẽ không bỏ rơi hắn, phản bội hắn, hắn cũng phải khiến tướng quân không thể rời bỏ hắn, phản bội hắn.
Thế nhưng tình yêu là hai người giúp đỡ lẫn nhau, tin tưởng, không phải chiếm được do thủ đoạn, cho nên Tống Duệ muốn thử một chút, rốt cuộc tướng quân yêu hắn được bao nhiêu?
Có thể nào chỉ là vì đó là hắn, cho nên yêu hắn, muốn cùng hắn đến bạc đầu?
Cá cược phải thế thì mới có động lực để cược.
Mưa vẫn rơi, tí tách tí tách, rơi xuống mái hiên. Tống Duệ đưa tay ra, tựa vào cột hứng.
Một giọt nước mưa nhỏ vào giữa lòng bàn tay hắn, bắn lên thành tia bọt nước. Nó vốn có màu trong suốt, nhưng dần dần trở nên vẩn đục, nhiễm phải tơ máu.
Sức mạnh của hắn lại bắt đầu bất ổn, xung đột với nhau ở bên trong, máu rỉ ra ngoài da, trong tai có chất lỏng ấm nóng chảy xuống.
Tống Duệ lau máu mũi, sau đó đến phía sau nhà múc một chậu nước lạnh, xối liên tiếp. Nhưng máu giống như vô tận, cứ chảy mãi.
Hắn mất kiên nhẫn, bưng chậu nước lạnh dội từ đầu xuống. Nước quá lạnh khiến hắn run lên, dị năng không kiểm soát được khuếch tán, dưới chân nhanh chóng kết thành tầng băng mỏng, có muốn rút lại cũng không được.
Trong cơ thể như có một ngọn lửa, không ngừng thiêu đốt, làm cho hắn buồn bực, hoàn toàn không còn kiên nhẫn. Chờ chưa được bao lâu đã muốn hủy diệt toàn bộ gian nhà, muốn vào xem tình hình ở bên trong.
Rầm!
Toàn bộ chậu bị hắn vứt ra ngoài, phát ra tiếng vang rầm rầm, trượt trên tầng băng, văng ra thật xa.
Chuyện này là sao?
Thân thể giống như không phải là của mình, hoàn toàn không khống chế được, chỉ muốn phát tiết, phát tiết.
Như thể cả thế giới đều thiếu tiền của hắn.
Tống Duệ ấn lên huyệt thái dương, buộc chính mình bình tĩnh, nhặt chậu lại, đến phòng bếp bằng tranh nấu nước nóng.
Có lẽ lát nữa sẽ dùng tới
Mộc tiền bối không hổ là lão già sống hơn vạn năm, vẫn sử dụng loại củi từ rất lâu trước kia để đốt, lúc nào cũng phải canh chừng, để tránh khỏi cháy rụi.
Tống Duệ ngồi ở trên băng ghế nhỏ, cho thêm củi. Không khí lạnh, trên mặt đất lại ẩm ướt, củi cũng không phải là thứ dễ bắt lửa, cần phải có thêm vài thứ gì đó mới cháy được. Tống Duệ lấy quần áo từ trong không gian, đốt xong mà củi vẫn không cháy. (Tui qùy)
Một lần hai lần còn chưa tính, sau mấy lần dưới cơn nóng giận hắn suýt chút nữa lật tung toàn bộ kệ bếp.
Hiện tại dị năng của hắn rất mạnh, thân thể cũng khá khỏe, nhấc được đồ vật năm trăm sáu trăm cân lên không thành vấn đề. Kệ bếp nối liền với mặt đất, bị hắn bẻ ra vết nứt như là mạng nhện. Nếu như không phải vào phút chót hắn còn duy trì một chút tỉnh táo thì chắc đã phát điên tại chỗ.
Lúc này đây thân thể tràn đầy sức mạnh, tựa như sài mãi không hết, không chỉ ảnh hưởng tới chính mình mà còn ảnh hưởng tới người khác, cho nên nhất định phải tiêu hao hết.
Tống Duệ hít sâu một hơi, mở cửa chạy ra ngoài, chạy quanh cả ngọn núi cả một đêm. Từ lúc mặt trời lặn cho đến bình minh, mãi đến tận khi mệt chạy hết nổi rồi mới trở về.
Mặt hắn đầy bụi bẩn, tóc tai hơi ẩm ướt, quần áo vừa mới thay ướt đẫm, dưới chân dính toàn bùn, thoạt nhìn cực kỳ chật vật.
Tống Duệ che mặt, không có hình tượng chút nào ngồi ở dưới mái hiên, dựa vào cột nghỉ ngô.
Mưa đã tạnh từ lâu, trong phòng vẫn không có động tĩnh. Mộc tiền bối không có gọi hắn, chỉ có thể thỉnh thoảng nghe thấy một tiếng kêu đau.
Dị năng đặc biệt của Tổng Duệ mất hiệu quả, ở chỗ này không cảm nhận được gì hết. Có lẽ vì trong phòng là vị dị năng giả trên cấp mười nên có ảnh hưởng rất lớn tới hắn.
Hắn hít sâu một hơi, ôm tay co người lại. Động tác này tượng trưng bất lực, yếu đuối. Từ trước tới nay hắn chưa bao giờ làm, thế nhưng lúc này làm vậy mà không cảm thấy không có gì không ổn, rất tự nhiên, như thể là bản năng của thân thể.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, sau mây đen là trời nắng, mặt trời càng ngày càng chói mắt, Tống Duệ híp mắt, vô thức ngủ mất.
Hắn thực sự quá mệt mỏi, thân thể cạn kiệt sức lực, không kịp khôi phục, lại bận tâm quá nhiều, ngủ cũng không yên, thỉnh thoảng cau mày, dường như nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.
Tướng quân máu me khắp người nằm ở trên giường, trút hơi thở cuối cùng, trong mắt là oán hận sâu đậm, gắt gao nhìn hắn chằm chằm.
Tống Duệ bị giấc mơ này làm tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã phát hiện mình nằm trên giường bằng gỗ, hơi động còn có thể nghe thấy tiếng cọt kẹt cọt kẹt ở phía dưới, rầm rì khó nghe.
Trên người hắn đã được lau qua, đầu ngón tay trắng nõn trong suốt, quần áo sạch sẽ vừa người, tóc cũng đã gội, khoan khoái thoải mái như được tắm rồi.
Trên chân hơi khác thường, Tống Duệ đứng dậy, phát hiện tướng quân ngồi ở bên giường nhấc chân hắn lên cầm khăn lau.
“Làm em tỉnh sao?” giọng điệu tướng quân bình thường, như đang hỏi hôm nay ăn chưa vậy.
“Anh khỏe rồi?” Tống Duệ không dám tin.
“Ừm.” Tướng quân gật đầu, “Dị năng của Mộc tiền bối rất lợi hại, anh còn khỏe hơn trước nữa.”
Xem như là trong họa có phúc, hấp thu sức mạnh của viên đá kia, thêm sức mạnh của Tống Duệ và của Mộc tiền bối. Hơn nữa bản thân anh đã có thiên phú, lập tức vượt qua bình cảnh, cao thêm một bậc.
Hoa văn màu lam trên cỗ càng trải rộng hơn, trải rộng toàn bộ lồng ngực.
“Vậy thì tốt.” Trái tim luôn treo lên của Tống Duệ cuối cùng cũng về vị trí cũ, nhấc chăn lên nằm lại, “Em vẫn buồn ngủ, ngủ thêm chút.”
Tướng quân dở khóc dở cười, “Em ngủ đi, anh trông em.”
“Ừ.” Tống Duệ mới vừa nằm xuống, đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Đừng nói anh chỉ dùng một cái khăn để lau cho em nhé?”
Tướng quân cứng đơ, “Thì sao?”
“Lau mặt và lau người không thể dùng chung một cái khăn được.” Giọng hắn ghét bỏ, “Bẩn chết mất.”
“…” Tướng quân vẻ mặt bất đắc dĩ, “Đã thế này rồi đừng để ý nữa?”
“Không.” Tống Duệ xuống giường, “Cho dù trời có sập xuống điều nên để ý vẫn phải để ý.”
“Em đi đâu đó?” Tướng quân đột nhiên kéo hắn lại, ôm trở về trên giường.
“Đương nhiên là đi tắm.” Nhếch nhác một ngày là đủ rồi, ngày nào cũng như vậy làm sao chịu được.
“Em cứ nằm đi.” Tướng quân đắp chăn lên cho hắn, “Anh đi lấy nước cho em. Những ngày qua vất vả cho em rồi, để anh hầu hạ em.”
Tống Duệ nhíu nhíu mày, “Ok.” Hắn còn không quên thêm yêu cầu, “Phải thêm ít cánh hoa, tốt nhất là mới.”
Tướng quân lảo đảo, suýt chút nữa ngã sấp mặt xuống, “Em thật nhiều tật xấu.”
Anh trừng Tống Duệ, nhưng vẫn nghe lời. Bỏ ra sức lao động để đổi với Mộc tiền bối một bao cánh hoa, nấu nước nóng, sau khi nấu xong nước đều thơm ngát.
Tống Duệ rốt cuộc cũng được tắm nước nóng, lại thay quần áo, chải lại tóc, lại khôi phục dáng vẻ đẹp trai như trước. (Kiểu bóng bẩy như Loky nhỉ)
Chỉ là khổ cho tướng quân, phải xuống nước trồng hoa sen một ngày. Mộc tiền bối rất yêu vùng rừng rậm này, quản lý rất tốt.
Hai người bọn họ ở đây thì phải bỏ ra sức lao động, làm tổ cho chim, thu dọn hỗn loạn do Tống Duệ để lại, dựng lại cây bị ngã đổ.
Cứu những động vật gặp xui xẻo, trời mưa dựng lều cho những động vật trú mưa, đưa đồ ăn. Cơ bản đều là tướng quân làm, Tống Duệ ngó.
Hắn hiện tại tính khí rất khó kiềm chế, không kiên nhẫn nổi, làm không được sẽ nổi giận, im lặng tỏ thái độ lồi lõm.
Song mỗi lần như thế tướng quân đều sẽ bình tĩnh ôm hắn, không nóng không lạnh. Thời gian lâu dài Tống Duệ cũng cảm thấy là mình cố tình gây sự, tính tình cũng tốt hơn rất nhiều. Có thể cùng tướng quân tỉa hoa, giúp đỡ động vật bị thương. Thi thoảng đọc sách y ở trong phòng, cũng hiểu được vài điều cơ bản.
Có vẻ như hết thảy đều phát triển theo chiều hướng tốt, Mộc tiền bối cũng không ngăn hai người bọn họ, mặc bọn họ chạy khắp núi, show ân ái, thưởng thức cảnh đẹp, lấy trời làm chăn, lấy đất làm mền, trải qua cuộc sống tiêu dao.
Nhưng đây chẳng qua chỉ là mặt ngoài, giống như yên bình trước cơn bão, vẫn sẽ có vấn đề bùng lên.
Tình hình Tống Duệ càng ngày càng tốt, dần dần ổn định lại, cuối cùng tướng quân cũng hỏi, “Lúc nào chúng ta trở về?”
Ngay lúc nấu cơm, Tống Duệ sững sờ, “Trở về sớm vậy?”
“Không thích.” Tướng quân lắc đầu, “Đã gần hai tháng.”
Hai tháng không về, chắc hẳn đều cho rằng anh dữ nhiều lành ít, “Giờ là lúc trở lại báo bình an.”
“Vậy à.” Động tác Tống Duệ thoáng không tự nhiên, “Vậy anh về trước đi, em ở đây thêm một thời gian ngắn nữa.”
Tướng quân đột nhiên lại gần, từ phía sau lưng ôm lấy hắn, “Tống Duệ, lúc em nói dối sẽ thẳng lưng.”
Dường như là đang động viên. Ở chung với nhau lâu, tướng quân hiểu hắn không ít.
“Vậy hả?” Nét mặt Tống Duệ cứng ngắc.
“Em đang giấu anh chuyện gì?” Tướng quân cũng không phải ngốc, “Đánh đổi là em ở lại đúng không?”
Tống Duệ thở dài, “Anh biết rồi còn hỏi.”
Tướng quân giữ tay hắn, trở mặt đồ ăn trong nồi, “Anh chờ em tự nói ra.”
Anh nắm thật chặt tay Tống Duệ, “Em vẫn chưa tin anh, có chuyện gì cũng thích tự gánh vác.”
Tống Duệ bất đắc dĩ dựa vào ở trên người anh, “Dù có nói với anh cũng vô dụng.”
“Ai nói vô dụng?” Tướng quân tự tin, “Mộc tiền bối nói, chỉ cần tìm một người giống hệt em thì sẽ tha cho em.”
Mộc tiền bối không phải là người tốt gì, y thích bắt chẹt người khác, nhất là những đôi yêu nhau, nhất định phải chia rẽ người ta mới vừa lòng. Cứu người cũng không có lòng tốt, chẳng qua là xem hai người bọn họ nhịn được tới cuối không.
“Anh có thể tìm được người giống hệt em?” Vẻ ngoài là trời cho, không thể nào có người giống hệt hắn được.
“Ừm.” Tướng quân gật đầu, “Có một lần anh thi hành nhiệm vụ gặp một giống cái có khuôn mặt giống em. Nhưng người ta là giống cái thật, còn em là giả.”
Tống Duệ đạp một phát, “Học thói xấu, cà khịa em.”
Tướng quân cũng không giải thích, “Nói chung em chờ anh đến đón là được rồi.”
“Ừm.” Tống Duệ tán thành gật đầu, “Nhớ đến nhanh nha, ở chỗ em có toàn bộ tiền mặt của mấy tập đoàn, ngân hàng bị em rút đến tê liệt mấy cái. Anh mà đến đón em chậm một ngày, sẽ tổn thất khoảng mười mấy vạn lợi tức. Trong vòng ba tháng vẫn chưa tới đón ta, tập đoàn không có vốn lưu động, không tới nửa năm sẽ toàn bộ ngưng trệ, phá sản không còn sót lại dù chỉ là cặn, anh cũng sẽ mắc nợ đầy rẫy.”
Đón được là một bà vợ phá sản.
Khóe miệng tướng quân giật giật, trong lòng đau gần chết, “Tống Duệ.”
“Hả?”
“Có dám đánh cược không?” Tướng quân nhìn hắn chăm chú.
“Cược gì?” Tống Duệ quay đầu lại nhìn anh.
“Đánh cược cho dù em không còn gì cả, anh cũng tới đón em.” Trong đôi mắt xanh thẳm của tướng quân chỉ còn lại mình hắn, giống như cả thế giới chỉ có mỗi hắn.
“Anh thích là chính em, không phải thủ đoạn của em, hoặc là vật chất.”
Mỗi lần ở cùng Tống Duệ, Tống Duệ đều có thủ đoạn làm cho anh không thể không nương tựa, thoạt nhìn giống như là anh là bị bức ép, hoặc là bởi vì vật chất, tiền tài mà ở bên Tống Duệ, không nhìn ra sự chân thật.
Tống Duệ cũng vẫn không yên lòng với anh, khuyết thiếu cảm giác an toàn.
“Được thôi.” Tống Duệ nhếch miệng, “Em thích nhất là cá cược.”
Cứ thế hoàn toàn dựa vào tướng quân, đây là chuyện hắn không thích. Hắn thích tự tay mình nắm quyền chủ động. Mặc kệ biết rằng tướng quân sẽ không bỏ rơi hắn, phản bội hắn, hắn cũng phải khiến tướng quân không thể rời bỏ hắn, phản bội hắn.
Thế nhưng tình yêu là hai người giúp đỡ lẫn nhau, tin tưởng, không phải chiếm được do thủ đoạn, cho nên Tống Duệ muốn thử một chút, rốt cuộc tướng quân yêu hắn được bao nhiêu?
Có thể nào chỉ là vì đó là hắn, cho nên yêu hắn, muốn cùng hắn đến bạc đầu?
Cá cược phải thế thì mới có động lực để cược.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.