Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 81: Không Cẩn Thận Đắc Tội
Khốc Lạp Đóa Đóa
09/06/2015
Edit : Oanh Love
Ban đêm..
Tại khách sạn Hoàng Gia...
Mặc Thiếu Thiên là người cuối cùng xuất hiện , thời điểm hắn tới người Trọng gia và Mặc gia đều có mặt , mọi người ngồi chung một bàn , Trọng Nhược Tình cũng đã đến .
Nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên , trên mặt Trọng Nhược Tình nở một nụ cười hạnh phúc khác ngày thường hôm nay nàng rất vui ," Thiếu Thiên , anh đã đến ! " Nàng cười , chạy qua nghênh đón hắn ngồi xuống bên cạnh nàng .
Nhàn nhạt liếc Trọng Nhược Tình cũng không nói gì với cô , hắn đi tới nhìn Mặc Ân Thiên chào một tiếng " Cha !"
" Ân " Giọng Mặc Ân Thiên không nóng không lạnh đáp một tiếng , đối với Mặc Thiếu Thiên xưa nay ông điều cư xử như vậy .
" Trọng Thị trưởng , chào bác ! " Mặc Thiếu Thiên đơn giản chào một tiếng .
Trọng Chính đứng lên cười ha hả nói " Thiếu Thiên , đến đây , nhanh ngồi xuống đi , chúng ta đang chờ cháu đấy ! "
Mặc Thiếu Thiên nhìn lướt qua Cung Ái Lâm , trong lòng cười lạnh , không nói hai lời , trực tiếp ngồi xuống .
Những năm này , Mặc Thiếu Thiên cùng Trọng Nhược Tình ở chung một chổ , đối với quan hệ Mặc gia cùng Mặc Thiếu Thiên và chuyện giữa Cung Ái Lâm cùng hắn bọn họ ít nhiều điều biết đến chút ít , cho nên đối với việc hắn không để một số người vào mắt ai cũng không để ý đến .
" A , không biết Trọng thị trưởng đang nói gì về cháu vậy ? " Mặc Thiếu Thiên nhếch môi thản nhiên cười .
" Chúng ta đang nhắc về cháu , tuổi trẻ tài cao , làm ăn có đầu óc , chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi , ở A Thị thuận buồm xuôi gió , nhưng Thiếu Thiên , cậu cũng trưởng thành rồi cũng nên suy nghĩ một chút về chuyện chung thân đại sự " Trọng Chính nghiêm túc .
Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên nở nụ cười không đạt tới đáy mắt , " Trọng thị trưởng , có việc gì đừng ngại , xin cứ việc nói thẳng "
Trọng Chính sửng sờ chốc lát , sau đó cười " Thiếu Thiên , chúng ta cũng biết cháu là người coi trọng sự nghiệp nhưng hôm nay dõi mắt khắp A Thị có ai sánh bằng cháu ? "
" Thật ra thì bác và cha cháu đang thương lượng một chút , cháu cùng Nhược Tình quen biết đã lâu , tình cảm cũng rất sâu đậm có phải cũng nên định xuống hôn sự này ! " Trọng Chính cũng bắt đầu nói thẳng vấn đề hiện tại .
" Hơn nữa Nhược Tình bao năm nay đối với cháu một mãnh chân tình , cháu đối với nó cũng rất tốt , các ngươi là một đôi hoàn hảo được nhiều người công nhận , không bằng định xuống thời gian kết hôn ! " Trọng Chính tiếp tục thở dài , hắn cũng muốn định xuống cuộc hôn nhân này .
Đạo lý thật rõ ràng , Trọng Chính vừa nói xong , tất cả mọi người cũng điều yên lặng chờ ý kiến cuối cùng của Mặc Thiếu Thiên , đồng ý hay không cũng điều do hắn ..
Trọng Nhược Tình cũng chăm chú nhìn Mặc Thiếu Thiên , trong lòng thấp thỏm khẩn trương chờ nghe kết quả cuối cùng .
Thời gian trôi qua mấy giây , Mặc Thiếu Thiên vẫn trầm mặc , nhíu mày nhìn về phía Trọng Chính " Trọng thị trưởng nói thật không sai , cháu cũng đã nói với Mặc Lương chuẩn bị họp báo rồi , ngày mai chính thức tuyên bố chuyện này "
Lời này vừa nói ra , mọi người cả kinh ..
Cung Ái Lâm không ngờ Mặc Thiếu Thiên lại nói như vậy .
Hắn thế nhưng đồng ý ?
Đôi mắt xinh đẹp thẳng tắp nhìn chằm chằm Mặc Thiếu Thiên , sau mấy giây mới hoàn hồn , đúng vậy , hắn trừ đồng ý không còn sự lựa chọn nào khác .
Tiếp theo chính là Trọng Nhược Tình , mặc dù nàng cùng Mặc Thiếu Thiên ở chung một chổ đã lâu nên nàng biết rõ tính tình của hắn , hắn không thích bị trói buộc cho nên không muốn kết hôn , nàng cũng không vội , lẳng lặng chờ bên cạnh hắn , bởi vì nàng thủy chung tin tưởng nàng nhất định sẽ cảm động được Mặc Thiếu Thiên , bọn họ sẽ ở cùng nhau . ( có ai cảm thấy tội Trọng Nhược Tình lúc này không vậy ? yêu một người rất khổ , cuối cùng nhận được những gì ngoài 2 tiếng chia tay ...mình chỉ tội nghiệp lúc này thôi nhé , còn đoạn sau thì ...đọc tiếp sẽ biết.. hắc hắc)
Tự tin mãi cho đến một ngày Lâm Tử Lam xuất hiện , nếu không phải vì sự xuất hiện của ả nàng cũng không cần gấp gáp ép hắn định xuống hôn nhân .
" Thiếu Thiên , anh nói thật sao ? " Trọng Nhược Tình mừng rỡ .
Mặc Thiếu Thiên quay sang nhìn nàng , ánh mắt thâm tình , nữ nhân này đã bầu bạn bên hắn suốt 6 năm nhưng hắn thủy chung không nghĩ muốn kết hôn với nàng .
Nhàn nhạt nở nụ cười " Thế nào ? Không muốn sao ? "
Không ! Nàng làm sao có thể không muốn chứ !
Nàng nguyện ý , rất nguyện ý !
Đáy lòng Trọng Nhược Tình không ngừng hô hào vì những lời này " Thiếu Thiên , cảm ơn anh , em nhất định sẽ là một người vợ tốt "
Nói xong , nàng nhào vào lồng ngực rắn chắc của hắn , ôm thật chặt , trên môi nụ cười hạnh phúc mỹ mãn .
Mặc Thiếu Thiên nhìn nàng , khóe mắt vì cảm động mà rơi nước mắt , không hiểu sao , nữ nhân có thể vì một chút xíu chuyện sẽ khóc , lúc này trong đầu hắn thế nhưng thoáng qua một gương mặt thanh thuần tươi cười .
Nữ nhân kia , chỉ sợ cũng sẽ không khóc ..
Nàng vĩnh viễn chỉ biết cười , mặc kệ bất kỳ trường hợp nào , nàng điều ngụy trang rất tốt từ bản thân đến cảm súc , mặt luôn mỉm cười .
Mặc Thiếu Thiên nhìn Trọng Nhược Tình , ánh mắt tối tăm , lúc sáng lúc tối làm cho người khác không bao giờ biết tâm tình hiện giờ của hắn .
Ăn một bữa cơm , Trọng Nhược Tình lại có thể ăn rất say sưa ngon lành , đúng là tâm tình tốt , ăn cái gì cũng sẽ rất ngon miệng .
Sau bữa cơm , mọi người điều tản đi .
Đứng trước cửa , Trọng Nhược Tình lôi kéo Mặc Thiếu Thiên , gương mặt nàng ngượng ngùng .
" Thiếu Thiên , cám ơn anh , em sẽ hảo hảo yêu anh , nhất định sẽ trở thành một người vợ tốt ! " Trọng Nhược Tình thẹn thùng nhìn Mặc Thiếu Thiên .
Nàng rất sợ tính tình bốc đồng kiêu căng của mình sẽ thể hiện trước mặt nam nhân nàng yêu mến , nên thủy chung trước mặt hắn nàng điều một bộ dạng tiểu bạch thỏ.
Lâm Tử Lam !
Không biết sao trong đầu Mặc Thiếu Thiên lúc này , hữu ý hay vô ý điều xuất hiện gương mặt của nàng .
Hôn nay nữ nhân kia lại vẫn khiêu khích hắn !
Muốn lấy được cái gì từ nàng , thì phải dùng cái đó để trao đổi ...
Đủ cuồng vọng , đủ phách lối nhưng lại không kiêu căng !
Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên bất giác nở nụ cười vui vẽ thật lòng .
Trọng Nhược Tình không biết hắn đang cười cái gì , nàng khó có thể thấy hắn cười vui vẽ như vậy !
Nàng cho rằng hắn cười vì chuyện bọn hắn sắp đính hôn , cho nên tâm tình mới tốt , vì vậy nàng ôm Mặc Thiếu Thiên , cuối thấp đầu cắn môi , bên tai hắn nhẹ nhàng nói " Thiếu Thiên , em rất nhớ anh ....chúng ta thật lâu rồi không có ở cùng nhau ..."
Lời nàng vừa nói , ám chỉ cái gì , Mặc Thiếu Thiên dĩ nhiên biết !
Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt thâm trầm " Tối nay anh còn có một số việc cần phải xử lý , em ngoan ngoãn trở về nghĩ ngơi thật tốt ! "
Trọng Nhược Tình sững sốt , không ngờ hắn lại từ chối ...
Mỗi lần nàng làm bộ dạng ám hiệu thế này , hắn sẽ rất kích động bế nàng lên giường , hung hăng muốn nàng .... nhưng hôm nay là lần đầu tiên ....
Hắn thế nhưng cự tuyệt nàng ?
Trọng nhược Tình có chút không thể tin , nhìn Mặc Thiếu Thiên lại không phát hiện có điều gì khác thường , cuối cùng nàng chỉ có thể tự nhắc nhở mình rằng nàng đã suy nghĩ quá nhiều !
Khóe miệng ngoắc ngoắc , miễn cưỡng mỉm cười " Vậy cũng tốt , anh đừng làm việc quá mệt mỏi , nhớ nghĩ ngơi thật tốt ! "
" Ân " Mặc Thiếu Thiên gật đầu .
Trọng Nhược Tình lưu luyến , lái xe rời đi .
Đứng ngay tại chổ , khóe miệng Mặc Thiếu Thiên từ từ cười lạnh...
Muốn khống chế hắn sao ?
A.... ....
Bọn họ còn chưa đủ tư cách !
Muốn chơi thì chơi lớn một chút , hắn không ngại trên con đường này sẽ hy sinh bao nhiêu người .....
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Ngày hôm sau ...
Tin tức Mặc Thiếu Thiên cùng Trọng Nhược Tình đính hôn truyền khắp A Thị .
Các trang đầu , bài báo , tạp chi ... tin tức này trong khoảng thời gian ngắn thịnh hành khắp cả A Thị .
Có người nói , Trọng Nhược Tình đưa tay xua tan mây đen che đi ánh trăng , rốt cuộc tu thành chánh quả .
Cũng có người nói , Mặc Thiếu Thiên bị Trọng Nhược Tình bắt làm tù binh , còn nói Trọng Nhược Tình có thuật ' ngự phu ' .
Còn có tin tức quá đáng hơn nữa là ....Mặc Thiếu Thiên và Trọng Nhược Tình có con mới cưới ...
Phút chốc , các loại tin tức , các loại bài báo bạo phát ở A Thị ... .....
Tử Lam nhìn tờ báo , cười nhạt , chuyện này ít đi ký giả sẽ thật sự an tĩnh rất nhiều , nhìn thấy kết quả như vậy , cũng coi như tốt nhất đi .
Xem ra , lời nói hôm qua của nàng , Mặc Thiếu Thiên cũng đã hiểu rõ .
Theo tin tức mới vừa tuôn ra , mấy chuyện xì căn đan của nàng và hắn mấy ngày trước cũng xem như cơn gió thoáng qua , dần dần biến mất không ai nhắc lại .
Tử Lam vẫn đi làm như thường ngày .
Mặc dù tin tức Mặc Thiếu Thiên cùng Trọng Nhược Tình đính hôn trong lòng mọi người điều ôm lòng hoài nghi , nhưng hôm nay điều được khẳng định .
Công ty không ít người điều bát quái chuyện này , chúc phúc , hâm mộ , ghen ty đều có , dĩ nhiên cũng không thiếu mấy người không thích Tử Lam bàn tán xôn xao , chăm biếm , khinh thường , nói nàng công dã tràng , cái gì cũng không chiếm được , đến cuối cùng Mặc tổng không phải cũng đính hôn cùng Trọng Nhược Tình sao .
Đối diện với mấy lời lẽ không chút hảo cảm này , nàng chỉ cười trừ , có một số người , một số lời nói không cần thiết phải giải thích ...
Nàng cũng không phải là gì ? Vậy thì cần gì giải thích đây ?
Tử Lam chính là người như vậy , không cần giao phó hay giải thích với ai gì cả .
Cuộc sống của nàng chỉ cần Hi Hi là đủ rồi ..
Cảnh Thần đi tới , trên tay cầm tờ báo hôm nay . Bộ dáng tiếc hận nhìn nàng " Chuyện này rốt cuộc vẫn phải xảy ra ! "
Tử Lam bị nét mặt của Cảnh Thần chọc cười " Xảy ra thì sao chứ , cô sao giống oán phụ bị chồng ruồng bỏ vậy , tiếc hận làm cái gì ? " Hơn nữa đây là chuyện không sớm hay muộn mà thôi .
" Tôi đây tiếc hận thay cô thôi ! " Cảnh Thần bộ mặt tỉnh bơ .
" Tôi , tôi thế nào ? " Tử Lam kinh ngạc .
" Cô không nghe mấy người trong công ty nói gì về cô sao ? Bọn hon điều nói cô trèo cao , cuối cùng vẫn bị Mặc tổng từ bỏ ..."
Tử Lam mỉm cười không nói .
Cảnh Thần nhìn nàng bất mãn " Cô còn cười được ? "
" Chuyện này có liên quan gì đến tôi đâu , tôi và Mặc Tổng vốn không có bất kỳ quan hệ nào , tùy bọn họ nói đi , huống chi , tôi lại không thể ngăn được miệng người ta , muốn nói gì liền nói đi ... " Tử Lam cười khổ , miệng là của người ta , muốn nói gì sao nàng cản được .
Thời điểm nói ra câu này , Tử Lam thật lòng quên đi sự tồn tại của Hi Hi bảo bối a.
Dám nói không có quan hệ nào , vậy Hi Hi từ đâu mà có ?
Chẳng lẽ chui từ trong đá ra sao ?
Hi Hi biết được nhất định bé sẽ kháng nghị ! Kháng nghị á !
Cảnh Thần cũng hiểu biết đôi chút về tính tình Tử Lam , nên mới thuận tiện nói như vậy một chút , bất bình thay Tử Lam .
Nhìn hình chụp trên tạp chí , Cảnh Thần nhịn không được cảm thán " Cô nói thử xem , về sau Trọng Nhược Tình và Mặc tổng sẽ hạnh phúc với nhau sao ? "
Mặc Thiếu Thiên cứ như vậy ' lạm tình ' , Trọng Nhược Tình về sau có hay không độc thủ khuê phòng , trở thành oán phụ .
Thật sự điều Cảnh Thần nói rất có lý , cũng không ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai ...
Ngồi tại chổ dọn dẹp đồ , nghe Cảnh Thần hỏi đến vấn đề nhạy cảm như vậy , Tử lam nhíu mày " Chuyện này cũng rất khó nói nha ! Bọn họ kim đồng ngọc nữ ngược lại rất xứng đôi , chỉ là Mặc tổng quá mức ' lạm tình ' , phải cần một người có tấm lòng cường đại bao dung mới được "
Tử Lam chỉ trần thuật quan điểm của nàng !
Ban đêm. Tại khách sạn Kim. Mặc Thiếu Thiên là người cuối cùng xuất hiện, thời điểm hắn đến, Trọng gia và Mặc gia hai nhà cũng đã ngồi xuống rồi, Trọng Nhược Tình cũng ở đây. Cô nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên Lúc này, trên mặt nở rộ một gương mặt tươi sáng khác thường,
“Thiếu Thiên, anh tới rồi?”
Nói qua Trọng Nhược Tình cười nghênh đón. Mặc Thiếu Thiên nhàn nhạt liếc mắt nhìn Trọng Nhược Tình, cũng không có nói cái gì, đi tới, nhìn Mặc Ân Thiên, hô một tiếng,
“Cha!”
“Ân!”
Mặc Ân Thiên cũng không lãnh không nóng đáp một tiếng, đối với Mặc Thiếu thiên, ông luôn đều là thái độ như vậy.
“Trọng thị trưởng!”
Mặc Thiếu Thiên cũng đơn giản lên tiếng chào. Trọng Chính lại đứng lên, cười ha hả nói,
“Thiếu Thiên tới rồi, nhanh ngồi xuống đi, chúng ta đang nói tới con đó, thì con đã tới rồi!”
Mặc Thiếu Thiên nhìn lướt qua Cung Ái Lâm, trong lòng nâng lên cười lạnh, không nói hai lời, trực tiếp ngồi xuống. Những năm này, Mặc Thiếu Thiên cùng Trọng Nhược Tình ở chung một chỗ, đối với Mặc Thiếu Thiên hai nhà có quan hệ, còn có Cung Ái Lâm chuyện giữa, bọn họ cũng là biết đến, cho nên cũng thấy nhưng không thể trách, không nhìn thẳng rồi.
“A, không biết Trọng thị trưởng đang nói tôi cái gì đây?”
Mặc Thiếu Thiên nhếch môi hỏi.
“Chúng ta đang nói con tuổi trẻ tài cao, có đầu óc làm ăn, ngắn ngủn mấy năm, đang ở A thị làm thuận buồm xuôi gió , nhưng Thiếu Thiên, con cũng trưởng thành rồi, cũng nên suy nghĩ một chút chuyện lớn cả đời rồi !”
Trọng Chính nói. Mặc Thiếu Thiên khóe miệng mang nụ cười, cũng không thấy rỏ đáy mắt,
“Trọng thị trưởng, có lời gì không ngại nói thẳng!”
Trọng Chính sững sờ chốc lát, sau đó cười,
“Thiếu Thiên, chúng ta cũng biết con có thể duy trì, luôn nghỉ cho sự nghiệp, nhưng hôm nay dõi mắt nhìn A thị, còn có ai so sánh được với con?” Trọng Chính nói. “Thật ra thì ta với ba con thương lượng một chút, con cùng Nhược Tình biết cũng rất đã lâu, tình cảm cũng rất sâu, có phải hay không hãy mau đem chuyện của các con định xuống?” “Hơn nữa Nhược Tình đối với con tình hữu độc chung, con đối với Nhược Tình chúng ta cũng là rất tốt, các con đã là công nhận một đôi, không bằng tìm thời gi¬an định xuống đi!”
Trọng Chính nói. Hơn nữa nói đạo lý rõ ràng, nói vừa xong, mọi người điều im lặng, tất cả mọi người chờ Mặc Thiếu Thiên nói. Trọng Nhược Tình cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, trong lòng lại cấp thiết, vừa khẩn trương.
Thời gi¬an trôi qua mấy giây, Mặc Thiếu Thiên chợt nhíu mày, nhìn về phía Trọng Chính,
“Trọng thị trưởng nói không sai, con đã kêu Mạc Lương chuẩn bị xong bài tin tức rồi, ngày mai là có thể chính thức tuyên bố!”
Mặc Thiếu Thiên lời nói vừa nói ra, mọi người cả kinh. Hơn nữa Cung Ái Lâm, bà không ngờ Mặc Thiếu Thiên thế nhưng lại nói như vậy. Hắn thế nhưng đồng ý? ? ? Cặp kia mắt xinh đẹp thẳng tắp nhìn chằm chằm Mặc Thiếu Thiên, sau mấy giây dần dần hồi phục màu gốc, hắn trừ đồng ý, không có lựa chọn khác. Tiếp theo chính là Trọng Nhược Tình, mặc dù nàng cùng Thiếu Thiên ở chung một chỗ đã lâu rồi, biết rõ tính tình của hắn, hắn không ưa thích bị trói buộc, cho nên không muốn kết hôn, cô cũng không vội, lẳng lặng cùng với hắn, bởi vì cô thủy chung tin tưởng, cô nhất định sẽ làm Mặc Thiếu Thiên cảm động, bọn họ sẽ ở cùng nhau. Tự tin như vậy mãi cho đến Lâm Tử Lam xuất hiện, nếu như không phải là sự xuất hiện của cô, cô cũng không biết cái này loại gấp gáp đi!
“Thiếu Thiên, anh nói là thật sao?” Trọng Nhược Tình mừng rỡ hỏi. Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang nhìn cô, ánh mắt thâm tình, nữ nhân này bồi bạn cùng cô sáu năm, nhưng lại thủy chung hắn không muốn cùng cô cùng một chổ. Hắn nâng lên nhất mạt cười,
“Thế nào? Không muốn sao?”
Không, cô làm sao sẽ không muốn chứ! cô nguyện ý, rất nguyện ý! Trọng Nhược Tình ở đáy lòng hô hào những lời này, nhưng trong miệng lại nói một câu,
“Thiếu Thiên, cám ơn anh, em nhất định sẽ là một người vợ tốt đấy!”
Nói qua xà vào trong ngực Mặc Thiếu Thiên. Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, nhìn khóe mắt cô cảm động rơi nước mắt, không hiểu, tại sao một nữ nhân có thể bởi vì một chút xíu chuyện sẽ khóc ra ngoài, lúc này, trong đầu của hắn thế nhưng thoáng qua khuôn mặt thanh thuần tươi cười. Nữ nhân kia, chỉ sợ cũng sẽ không khóc! cô vĩnh viễn chỉ biết cười, mặc kệ bất kỳ trường hợp, cô đều sẽ rất tốt ngụy trang cảm xúc bản thân, mặt mỉm cười. Mặc Thiếu Thiên nhìn Trọng Nhược Tình, ánh mắt tối tăm, lúc sáng lúc tối, làm cho người ta không nhìn ra tâm tình. Một bữa cơm, Trọng Nhược Tình có thể tính là ăn say sưa ngon lành, tâm tình tốt, ăn cái gì cũng muốn. Ăn rồi sau, mọi người tản đi rồi. Mặc gia cửa, Trọng Nhược Tình lôi kéo Mặc Thiếu Thiên, mặt ngượng ngùng.
“Thiên, cám ơn anh, em nhất định sẽ hảo hảo yêu anh , nhất định sẽ là một người vợ tốt!”
Trọng Nhược Tình ngượng ngùng nói. Sợ là nữa bốc đồng, nữa kiêu căng, nhìn lên nam nhân mà mình yêu mến trước mặt, đều là một hình dáng một con thỏ nhỏ ngoan ngoãn. Nhưng là, trừ Lâm Tử Lam. Vì không biết gì, Mặc Thiếu Thiên đầu óc luôn là vô ý thoáng qua gương mặt cô. Hôm nay nữ nhân kia lại vẫn khiêu khích hắn! Muốn lấy được cái gì, liền lấy cái gì để đổi! Đủ cuồng vọng, đủ phách lối, nhưng lại không kiêu căng! Mặc Thiếu Thiên khóe miệng nâng lên nụ cười nhạt. Trọng Nhược Tình không biết hắn đang cười cái gì, nhưng là cô lại rất ít thấy đến Mặc Thiếu Thiên cười, cười như vậy, đối với cô mà nói, đúng là khó cầu được. Trọng Nhược Tình cũng cho là hắn là bởi vì bọn họ đính hôn, cho nên mới có tâm tình tốt như vậy, vì vậy, cô ôm Mặc Thiếu Thiên, cúi thấp đầu, cắn môi, ở bên tai của hắn nhẹ nhàng nói,
“Thiếu Thiên, em rất nhớ anh. . . . . . Chúng ta thật lâu cũng không có ở cùng nhau. . . . . .”
Cô đang ám chỉ cái gì, Mặc Thiếu Thiên dĩ nhiên hiểu! Chỉ là vì sao. . . . . . Thế nhưng hắn lại không có một chút hứng thú? Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, ánh mắt thâm trầm,
“Tôi hôm nay buổi tối còn có một ít chuyện xử lý, em ngoan ngoãn trở về, nghỉ ngơi thật tốt!”
Mặc Thiếu Thiên nói. Trọng Nhược Tình sửng sốt. Mỗi lần cô có hình dạng ám hiệu này thì Mặc Thiếu Thiên sẽ rất kích động bế cô tiến vào gi¬an phòng, hung hăng muốn cô, thế nhưng lần này. . . . . . Hắn thế nhưng cự tuyệt cô? Trọng Nhược Tình có chút không thể tin được, nhìn Mặc Thiếu Thiên, lại phát hiện không được bất kỳ dâu hiệu khác thường, cuối cùng chỉ có thể nhắc nhở mình, là cô suy nghĩ nhiều quá. Trọng Nhược Tình khóe miệng ngoắc ngoắc,
“Vậy cũng tốt, anh đừng quá mệt mỏi, nhớ nghỉ ngơi thật tốt!”
“Ân!”
Mặc Thiếu Thiên gật đầu. Vì vậy Trọng Nhược Tình lưu luyến lên xe, lái xe vội vã đi. Mà Mặc Thiếu Thiên đứng tại chỗ, khóe miệng này thoáng cười từ từ mà trở nên âm chí . . . . . . Muốn khống chế hắn? A. . . . . . Bọn họ còn chưa đủ tư cách! Muốn làm thì phải làm lớn một chút, hắn không ngại trên con đường này sẽ hy sinh bao nhiêu người!
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Ngày thứ hai. Mặc Thiếu Thiên cùng Trọng Nhược Tình đính hôn tin tức liền truyền khắp cả A thị. Tờ báo tít trang đầu, trang bìa tạp chí, tin tức này, trong khoảng thời gi¬an ngắn lang tỏa cả A thị. Có người nói, Trọng Nhược Tình đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng, rốt cuộc tu thành chánh quả. Cũng có người nói, Mặc Thiếu Thiên rốt cuộc bị Trọng Nhược Tình bắt làm tù binh, Trọng Nhược Tình ngự phu có thuật. Còn có càng kỳ quái hơn mà nói, Mặc Thiếu Thiên cùng Trọng Nhược Tình có con mới cưới. . . . . . Đợi chút, các loại tin tức, các loại cách nói ở A thị bạo nổ. Tử Lam nhìn tờ báo, cười nhạt, chuyện này nếu như ít đi ký giả, thật sự an tĩnh rất nhiều, chỉ là kết quả như thế, không còn gì tốt hơn rồi. Xem ra, ngày hôm qua lời nói, Mặc Thiếu Thiên cũng đã hiểu. Mà theo cái này tin tức tuôn ra, Tử Lam cùng Thiếu Thiên mấy cái kia có xì căng đan chính là tiểu vu kiến đại vu, dần dần biến mất biệt tích, cũng không còn người nhắc lại. Tử Lam như thường ngày đi làm. Mặc dù đối với trước Mặc Thiếu Thiên cùng Trọng Nhược Tình muốn đính hôn tin tức ở công ty truyền ra, tất cả mọi người ôm lấy hoài nghi, nhưng là hiện tại cũng đều khẳng định. Công ty không ít người đều ở đây bàn bát quái về chuyện này, chúc phúc, hâm mộ, ghen tỵ, đều có, dĩ nhiên cũng không thiếu được có mấy không thích Tử Lam ở phía sau bàn luận xôn xao, nói Tử Lam công dã tràng, cái gì cũng không chiếm được, Mặc tổng đến cuối cùng còn không phải là cùng Trọng Nhược Tình đính hôn. Đối diện với mấy cái này giải thích, Tử Lam cười trừ, có vài người, có mấy lời, không có cần thiết giải thích. Cô cũng không phải là người nào, cô cần gì giải thích đây? Tử Lam chính là người như vậy, không cần với ai gi¬ao phó cái gì, cũng không cần giải thích cái gì. Cuộc sống của cô, có bảo bối là đủ rồi! Lúc này, Cảnh Thần đi tới, cầm trong tay tờ báo hôm nay.
“Chuyện rốt cuộc vẫn phải xảy ra!”
Cảnh Thần một dáng vẻ tiếc hận nói. Tử Lam bị nét mặt của nàng chọc cười,
“Xảy ra liền xảy ra chứ, người kia sao làm một dáng vẻ tiếc hận thế này vì cái gì?” Hơn nữa, đây đều là chuyện sớm hay muộn.
“Tôi là thay cô tiếc hận!” Cảnh Thần có bộ mặt phớt tỉnh nói.
“Tôi? Tôi thế nào?” Tử Lam kinh ngạc.
“Cô không nghe thấy người của công ty đều ở đây phía sau nói cô cái gì không, bọn họ đều ở đây nói cô không có leo lên cành cây cao, vẫn bị Mặc tổng từ bỏ. . . . . .” Cảnh thần nói. . . . . . .
Tử Lam cười cười. Cảnh Thần nhìn cô, “cô còn cười được?”
“Cái này thì có cái gì , ta theo Mặc tổng vốn là quan hệ thế nào cũng không có, tùy nói đi, huống chi, miệng là của người ta, tôi ngăn không được!”
Tử Lam nói, cho nên nói, thích nói thì nói thôi. Tử Lam nói câu nói này, thật lòng quên bảo bối tồn tại a! Dám nói quan hệ thế nào cũng không có, này bảo bối là thế nào ra ngoài? Chẳng lẽ kẽ đá trong đụng tới hay sao? Bảo bối sau khi biết, nhất định sẽ kháng nghị, kháng nghị! ! ! Cảnh Thần là hiểu biết tính tình Tử Lam, cũng chính là như vậy thuận miệng nói một chút, thay Tử Lamất bình dùm. Cảnh Tần cầm tạp chí, nhìn phía trên hình.
“Cô nói này Trọng Nhược Tình Cân cùng Mặc tổng cùng với nhau, sẽ hạnh phúc sao?”
Đêm khuya trở về trải qua. Mặc Thiếu Thiên như vậy lạm tình, Trọng Nhược Tình về sau có thể hay không ngày ngày độc thủ vô ích à? Phải tin tưởng, Cảnh Thần thật chính là như vậy vừa tùy ý nói, vừa hỏi. Tử Lam ngồi tại chỗ, dọn dẹp đồ, nghe được cảnh thần mà nói, nhíu mày,
“Này rất khó nói, bọn họ kim đồng ngọc nữ ngược lại xứng đôi, chỉ là Mặc tổng quá mức lạm tình rồi, phải cần một người cực kỳ cường đại trong lòng mới có thể bao dung được rồi!”
Tử Lam chỉ là trần thuật ra quan điểm của cô.
Ban đêm..
Tại khách sạn Hoàng Gia...
Mặc Thiếu Thiên là người cuối cùng xuất hiện , thời điểm hắn tới người Trọng gia và Mặc gia đều có mặt , mọi người ngồi chung một bàn , Trọng Nhược Tình cũng đã đến .
Nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên , trên mặt Trọng Nhược Tình nở một nụ cười hạnh phúc khác ngày thường hôm nay nàng rất vui ," Thiếu Thiên , anh đã đến ! " Nàng cười , chạy qua nghênh đón hắn ngồi xuống bên cạnh nàng .
Nhàn nhạt liếc Trọng Nhược Tình cũng không nói gì với cô , hắn đi tới nhìn Mặc Ân Thiên chào một tiếng " Cha !"
" Ân " Giọng Mặc Ân Thiên không nóng không lạnh đáp một tiếng , đối với Mặc Thiếu Thiên xưa nay ông điều cư xử như vậy .
" Trọng Thị trưởng , chào bác ! " Mặc Thiếu Thiên đơn giản chào một tiếng .
Trọng Chính đứng lên cười ha hả nói " Thiếu Thiên , đến đây , nhanh ngồi xuống đi , chúng ta đang chờ cháu đấy ! "
Mặc Thiếu Thiên nhìn lướt qua Cung Ái Lâm , trong lòng cười lạnh , không nói hai lời , trực tiếp ngồi xuống .
Những năm này , Mặc Thiếu Thiên cùng Trọng Nhược Tình ở chung một chổ , đối với quan hệ Mặc gia cùng Mặc Thiếu Thiên và chuyện giữa Cung Ái Lâm cùng hắn bọn họ ít nhiều điều biết đến chút ít , cho nên đối với việc hắn không để một số người vào mắt ai cũng không để ý đến .
" A , không biết Trọng thị trưởng đang nói gì về cháu vậy ? " Mặc Thiếu Thiên nhếch môi thản nhiên cười .
" Chúng ta đang nhắc về cháu , tuổi trẻ tài cao , làm ăn có đầu óc , chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi , ở A Thị thuận buồm xuôi gió , nhưng Thiếu Thiên , cậu cũng trưởng thành rồi cũng nên suy nghĩ một chút về chuyện chung thân đại sự " Trọng Chính nghiêm túc .
Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên nở nụ cười không đạt tới đáy mắt , " Trọng thị trưởng , có việc gì đừng ngại , xin cứ việc nói thẳng "
Trọng Chính sửng sờ chốc lát , sau đó cười " Thiếu Thiên , chúng ta cũng biết cháu là người coi trọng sự nghiệp nhưng hôm nay dõi mắt khắp A Thị có ai sánh bằng cháu ? "
" Thật ra thì bác và cha cháu đang thương lượng một chút , cháu cùng Nhược Tình quen biết đã lâu , tình cảm cũng rất sâu đậm có phải cũng nên định xuống hôn sự này ! " Trọng Chính cũng bắt đầu nói thẳng vấn đề hiện tại .
" Hơn nữa Nhược Tình bao năm nay đối với cháu một mãnh chân tình , cháu đối với nó cũng rất tốt , các ngươi là một đôi hoàn hảo được nhiều người công nhận , không bằng định xuống thời gian kết hôn ! " Trọng Chính tiếp tục thở dài , hắn cũng muốn định xuống cuộc hôn nhân này .
Đạo lý thật rõ ràng , Trọng Chính vừa nói xong , tất cả mọi người cũng điều yên lặng chờ ý kiến cuối cùng của Mặc Thiếu Thiên , đồng ý hay không cũng điều do hắn ..
Trọng Nhược Tình cũng chăm chú nhìn Mặc Thiếu Thiên , trong lòng thấp thỏm khẩn trương chờ nghe kết quả cuối cùng .
Thời gian trôi qua mấy giây , Mặc Thiếu Thiên vẫn trầm mặc , nhíu mày nhìn về phía Trọng Chính " Trọng thị trưởng nói thật không sai , cháu cũng đã nói với Mặc Lương chuẩn bị họp báo rồi , ngày mai chính thức tuyên bố chuyện này "
Lời này vừa nói ra , mọi người cả kinh ..
Cung Ái Lâm không ngờ Mặc Thiếu Thiên lại nói như vậy .
Hắn thế nhưng đồng ý ?
Đôi mắt xinh đẹp thẳng tắp nhìn chằm chằm Mặc Thiếu Thiên , sau mấy giây mới hoàn hồn , đúng vậy , hắn trừ đồng ý không còn sự lựa chọn nào khác .
Tiếp theo chính là Trọng Nhược Tình , mặc dù nàng cùng Mặc Thiếu Thiên ở chung một chổ đã lâu nên nàng biết rõ tính tình của hắn , hắn không thích bị trói buộc cho nên không muốn kết hôn , nàng cũng không vội , lẳng lặng chờ bên cạnh hắn , bởi vì nàng thủy chung tin tưởng nàng nhất định sẽ cảm động được Mặc Thiếu Thiên , bọn họ sẽ ở cùng nhau . ( có ai cảm thấy tội Trọng Nhược Tình lúc này không vậy ? yêu một người rất khổ , cuối cùng nhận được những gì ngoài 2 tiếng chia tay ...mình chỉ tội nghiệp lúc này thôi nhé , còn đoạn sau thì ...đọc tiếp sẽ biết.. hắc hắc)
Tự tin mãi cho đến một ngày Lâm Tử Lam xuất hiện , nếu không phải vì sự xuất hiện của ả nàng cũng không cần gấp gáp ép hắn định xuống hôn nhân .
" Thiếu Thiên , anh nói thật sao ? " Trọng Nhược Tình mừng rỡ .
Mặc Thiếu Thiên quay sang nhìn nàng , ánh mắt thâm tình , nữ nhân này đã bầu bạn bên hắn suốt 6 năm nhưng hắn thủy chung không nghĩ muốn kết hôn với nàng .
Nhàn nhạt nở nụ cười " Thế nào ? Không muốn sao ? "
Không ! Nàng làm sao có thể không muốn chứ !
Nàng nguyện ý , rất nguyện ý !
Đáy lòng Trọng Nhược Tình không ngừng hô hào vì những lời này " Thiếu Thiên , cảm ơn anh , em nhất định sẽ là một người vợ tốt "
Nói xong , nàng nhào vào lồng ngực rắn chắc của hắn , ôm thật chặt , trên môi nụ cười hạnh phúc mỹ mãn .
Mặc Thiếu Thiên nhìn nàng , khóe mắt vì cảm động mà rơi nước mắt , không hiểu sao , nữ nhân có thể vì một chút xíu chuyện sẽ khóc , lúc này trong đầu hắn thế nhưng thoáng qua một gương mặt thanh thuần tươi cười .
Nữ nhân kia , chỉ sợ cũng sẽ không khóc ..
Nàng vĩnh viễn chỉ biết cười , mặc kệ bất kỳ trường hợp nào , nàng điều ngụy trang rất tốt từ bản thân đến cảm súc , mặt luôn mỉm cười .
Mặc Thiếu Thiên nhìn Trọng Nhược Tình , ánh mắt tối tăm , lúc sáng lúc tối làm cho người khác không bao giờ biết tâm tình hiện giờ của hắn .
Ăn một bữa cơm , Trọng Nhược Tình lại có thể ăn rất say sưa ngon lành , đúng là tâm tình tốt , ăn cái gì cũng sẽ rất ngon miệng .
Sau bữa cơm , mọi người điều tản đi .
Đứng trước cửa , Trọng Nhược Tình lôi kéo Mặc Thiếu Thiên , gương mặt nàng ngượng ngùng .
" Thiếu Thiên , cám ơn anh , em sẽ hảo hảo yêu anh , nhất định sẽ trở thành một người vợ tốt ! " Trọng Nhược Tình thẹn thùng nhìn Mặc Thiếu Thiên .
Nàng rất sợ tính tình bốc đồng kiêu căng của mình sẽ thể hiện trước mặt nam nhân nàng yêu mến , nên thủy chung trước mặt hắn nàng điều một bộ dạng tiểu bạch thỏ.
Lâm Tử Lam !
Không biết sao trong đầu Mặc Thiếu Thiên lúc này , hữu ý hay vô ý điều xuất hiện gương mặt của nàng .
Hôn nay nữ nhân kia lại vẫn khiêu khích hắn !
Muốn lấy được cái gì từ nàng , thì phải dùng cái đó để trao đổi ...
Đủ cuồng vọng , đủ phách lối nhưng lại không kiêu căng !
Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên bất giác nở nụ cười vui vẽ thật lòng .
Trọng Nhược Tình không biết hắn đang cười cái gì , nàng khó có thể thấy hắn cười vui vẽ như vậy !
Nàng cho rằng hắn cười vì chuyện bọn hắn sắp đính hôn , cho nên tâm tình mới tốt , vì vậy nàng ôm Mặc Thiếu Thiên , cuối thấp đầu cắn môi , bên tai hắn nhẹ nhàng nói " Thiếu Thiên , em rất nhớ anh ....chúng ta thật lâu rồi không có ở cùng nhau ..."
Lời nàng vừa nói , ám chỉ cái gì , Mặc Thiếu Thiên dĩ nhiên biết !
Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt thâm trầm " Tối nay anh còn có một số việc cần phải xử lý , em ngoan ngoãn trở về nghĩ ngơi thật tốt ! "
Trọng Nhược Tình sững sốt , không ngờ hắn lại từ chối ...
Mỗi lần nàng làm bộ dạng ám hiệu thế này , hắn sẽ rất kích động bế nàng lên giường , hung hăng muốn nàng .... nhưng hôm nay là lần đầu tiên ....
Hắn thế nhưng cự tuyệt nàng ?
Trọng nhược Tình có chút không thể tin , nhìn Mặc Thiếu Thiên lại không phát hiện có điều gì khác thường , cuối cùng nàng chỉ có thể tự nhắc nhở mình rằng nàng đã suy nghĩ quá nhiều !
Khóe miệng ngoắc ngoắc , miễn cưỡng mỉm cười " Vậy cũng tốt , anh đừng làm việc quá mệt mỏi , nhớ nghĩ ngơi thật tốt ! "
" Ân " Mặc Thiếu Thiên gật đầu .
Trọng Nhược Tình lưu luyến , lái xe rời đi .
Đứng ngay tại chổ , khóe miệng Mặc Thiếu Thiên từ từ cười lạnh...
Muốn khống chế hắn sao ?
A.... ....
Bọn họ còn chưa đủ tư cách !
Muốn chơi thì chơi lớn một chút , hắn không ngại trên con đường này sẽ hy sinh bao nhiêu người .....
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Ngày hôm sau ...
Tin tức Mặc Thiếu Thiên cùng Trọng Nhược Tình đính hôn truyền khắp A Thị .
Các trang đầu , bài báo , tạp chi ... tin tức này trong khoảng thời gian ngắn thịnh hành khắp cả A Thị .
Có người nói , Trọng Nhược Tình đưa tay xua tan mây đen che đi ánh trăng , rốt cuộc tu thành chánh quả .
Cũng có người nói , Mặc Thiếu Thiên bị Trọng Nhược Tình bắt làm tù binh , còn nói Trọng Nhược Tình có thuật ' ngự phu ' .
Còn có tin tức quá đáng hơn nữa là ....Mặc Thiếu Thiên và Trọng Nhược Tình có con mới cưới ...
Phút chốc , các loại tin tức , các loại bài báo bạo phát ở A Thị ... .....
Tử Lam nhìn tờ báo , cười nhạt , chuyện này ít đi ký giả sẽ thật sự an tĩnh rất nhiều , nhìn thấy kết quả như vậy , cũng coi như tốt nhất đi .
Xem ra , lời nói hôm qua của nàng , Mặc Thiếu Thiên cũng đã hiểu rõ .
Theo tin tức mới vừa tuôn ra , mấy chuyện xì căn đan của nàng và hắn mấy ngày trước cũng xem như cơn gió thoáng qua , dần dần biến mất không ai nhắc lại .
Tử Lam vẫn đi làm như thường ngày .
Mặc dù tin tức Mặc Thiếu Thiên cùng Trọng Nhược Tình đính hôn trong lòng mọi người điều ôm lòng hoài nghi , nhưng hôm nay điều được khẳng định .
Công ty không ít người điều bát quái chuyện này , chúc phúc , hâm mộ , ghen ty đều có , dĩ nhiên cũng không thiếu mấy người không thích Tử Lam bàn tán xôn xao , chăm biếm , khinh thường , nói nàng công dã tràng , cái gì cũng không chiếm được , đến cuối cùng Mặc tổng không phải cũng đính hôn cùng Trọng Nhược Tình sao .
Đối diện với mấy lời lẽ không chút hảo cảm này , nàng chỉ cười trừ , có một số người , một số lời nói không cần thiết phải giải thích ...
Nàng cũng không phải là gì ? Vậy thì cần gì giải thích đây ?
Tử Lam chính là người như vậy , không cần giao phó hay giải thích với ai gì cả .
Cuộc sống của nàng chỉ cần Hi Hi là đủ rồi ..
Cảnh Thần đi tới , trên tay cầm tờ báo hôm nay . Bộ dáng tiếc hận nhìn nàng " Chuyện này rốt cuộc vẫn phải xảy ra ! "
Tử Lam bị nét mặt của Cảnh Thần chọc cười " Xảy ra thì sao chứ , cô sao giống oán phụ bị chồng ruồng bỏ vậy , tiếc hận làm cái gì ? " Hơn nữa đây là chuyện không sớm hay muộn mà thôi .
" Tôi đây tiếc hận thay cô thôi ! " Cảnh Thần bộ mặt tỉnh bơ .
" Tôi , tôi thế nào ? " Tử Lam kinh ngạc .
" Cô không nghe mấy người trong công ty nói gì về cô sao ? Bọn hon điều nói cô trèo cao , cuối cùng vẫn bị Mặc tổng từ bỏ ..."
Tử Lam mỉm cười không nói .
Cảnh Thần nhìn nàng bất mãn " Cô còn cười được ? "
" Chuyện này có liên quan gì đến tôi đâu , tôi và Mặc Tổng vốn không có bất kỳ quan hệ nào , tùy bọn họ nói đi , huống chi , tôi lại không thể ngăn được miệng người ta , muốn nói gì liền nói đi ... " Tử Lam cười khổ , miệng là của người ta , muốn nói gì sao nàng cản được .
Thời điểm nói ra câu này , Tử Lam thật lòng quên đi sự tồn tại của Hi Hi bảo bối a.
Dám nói không có quan hệ nào , vậy Hi Hi từ đâu mà có ?
Chẳng lẽ chui từ trong đá ra sao ?
Hi Hi biết được nhất định bé sẽ kháng nghị ! Kháng nghị á !
Cảnh Thần cũng hiểu biết đôi chút về tính tình Tử Lam , nên mới thuận tiện nói như vậy một chút , bất bình thay Tử Lam .
Nhìn hình chụp trên tạp chí , Cảnh Thần nhịn không được cảm thán " Cô nói thử xem , về sau Trọng Nhược Tình và Mặc tổng sẽ hạnh phúc với nhau sao ? "
Mặc Thiếu Thiên cứ như vậy ' lạm tình ' , Trọng Nhược Tình về sau có hay không độc thủ khuê phòng , trở thành oán phụ .
Thật sự điều Cảnh Thần nói rất có lý , cũng không ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai ...
Ngồi tại chổ dọn dẹp đồ , nghe Cảnh Thần hỏi đến vấn đề nhạy cảm như vậy , Tử lam nhíu mày " Chuyện này cũng rất khó nói nha ! Bọn họ kim đồng ngọc nữ ngược lại rất xứng đôi , chỉ là Mặc tổng quá mức ' lạm tình ' , phải cần một người có tấm lòng cường đại bao dung mới được "
Tử Lam chỉ trần thuật quan điểm của nàng !
Ban đêm. Tại khách sạn Kim. Mặc Thiếu Thiên là người cuối cùng xuất hiện, thời điểm hắn đến, Trọng gia và Mặc gia hai nhà cũng đã ngồi xuống rồi, Trọng Nhược Tình cũng ở đây. Cô nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên Lúc này, trên mặt nở rộ một gương mặt tươi sáng khác thường,
“Thiếu Thiên, anh tới rồi?”
Nói qua Trọng Nhược Tình cười nghênh đón. Mặc Thiếu Thiên nhàn nhạt liếc mắt nhìn Trọng Nhược Tình, cũng không có nói cái gì, đi tới, nhìn Mặc Ân Thiên, hô một tiếng,
“Cha!”
“Ân!”
Mặc Ân Thiên cũng không lãnh không nóng đáp một tiếng, đối với Mặc Thiếu thiên, ông luôn đều là thái độ như vậy.
“Trọng thị trưởng!”
Mặc Thiếu Thiên cũng đơn giản lên tiếng chào. Trọng Chính lại đứng lên, cười ha hả nói,
“Thiếu Thiên tới rồi, nhanh ngồi xuống đi, chúng ta đang nói tới con đó, thì con đã tới rồi!”
Mặc Thiếu Thiên nhìn lướt qua Cung Ái Lâm, trong lòng nâng lên cười lạnh, không nói hai lời, trực tiếp ngồi xuống. Những năm này, Mặc Thiếu Thiên cùng Trọng Nhược Tình ở chung một chỗ, đối với Mặc Thiếu Thiên hai nhà có quan hệ, còn có Cung Ái Lâm chuyện giữa, bọn họ cũng là biết đến, cho nên cũng thấy nhưng không thể trách, không nhìn thẳng rồi.
“A, không biết Trọng thị trưởng đang nói tôi cái gì đây?”
Mặc Thiếu Thiên nhếch môi hỏi.
“Chúng ta đang nói con tuổi trẻ tài cao, có đầu óc làm ăn, ngắn ngủn mấy năm, đang ở A thị làm thuận buồm xuôi gió , nhưng Thiếu Thiên, con cũng trưởng thành rồi, cũng nên suy nghĩ một chút chuyện lớn cả đời rồi !”
Trọng Chính nói. Mặc Thiếu Thiên khóe miệng mang nụ cười, cũng không thấy rỏ đáy mắt,
“Trọng thị trưởng, có lời gì không ngại nói thẳng!”
Trọng Chính sững sờ chốc lát, sau đó cười,
“Thiếu Thiên, chúng ta cũng biết con có thể duy trì, luôn nghỉ cho sự nghiệp, nhưng hôm nay dõi mắt nhìn A thị, còn có ai so sánh được với con?” Trọng Chính nói. “Thật ra thì ta với ba con thương lượng một chút, con cùng Nhược Tình biết cũng rất đã lâu, tình cảm cũng rất sâu, có phải hay không hãy mau đem chuyện của các con định xuống?” “Hơn nữa Nhược Tình đối với con tình hữu độc chung, con đối với Nhược Tình chúng ta cũng là rất tốt, các con đã là công nhận một đôi, không bằng tìm thời gi¬an định xuống đi!”
Trọng Chính nói. Hơn nữa nói đạo lý rõ ràng, nói vừa xong, mọi người điều im lặng, tất cả mọi người chờ Mặc Thiếu Thiên nói. Trọng Nhược Tình cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, trong lòng lại cấp thiết, vừa khẩn trương.
Thời gi¬an trôi qua mấy giây, Mặc Thiếu Thiên chợt nhíu mày, nhìn về phía Trọng Chính,
“Trọng thị trưởng nói không sai, con đã kêu Mạc Lương chuẩn bị xong bài tin tức rồi, ngày mai là có thể chính thức tuyên bố!”
Mặc Thiếu Thiên lời nói vừa nói ra, mọi người cả kinh. Hơn nữa Cung Ái Lâm, bà không ngờ Mặc Thiếu Thiên thế nhưng lại nói như vậy. Hắn thế nhưng đồng ý? ? ? Cặp kia mắt xinh đẹp thẳng tắp nhìn chằm chằm Mặc Thiếu Thiên, sau mấy giây dần dần hồi phục màu gốc, hắn trừ đồng ý, không có lựa chọn khác. Tiếp theo chính là Trọng Nhược Tình, mặc dù nàng cùng Thiếu Thiên ở chung một chỗ đã lâu rồi, biết rõ tính tình của hắn, hắn không ưa thích bị trói buộc, cho nên không muốn kết hôn, cô cũng không vội, lẳng lặng cùng với hắn, bởi vì cô thủy chung tin tưởng, cô nhất định sẽ làm Mặc Thiếu Thiên cảm động, bọn họ sẽ ở cùng nhau. Tự tin như vậy mãi cho đến Lâm Tử Lam xuất hiện, nếu như không phải là sự xuất hiện của cô, cô cũng không biết cái này loại gấp gáp đi!
“Thiếu Thiên, anh nói là thật sao?” Trọng Nhược Tình mừng rỡ hỏi. Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang nhìn cô, ánh mắt thâm tình, nữ nhân này bồi bạn cùng cô sáu năm, nhưng lại thủy chung hắn không muốn cùng cô cùng một chổ. Hắn nâng lên nhất mạt cười,
“Thế nào? Không muốn sao?”
Không, cô làm sao sẽ không muốn chứ! cô nguyện ý, rất nguyện ý! Trọng Nhược Tình ở đáy lòng hô hào những lời này, nhưng trong miệng lại nói một câu,
“Thiếu Thiên, cám ơn anh, em nhất định sẽ là một người vợ tốt đấy!”
Nói qua xà vào trong ngực Mặc Thiếu Thiên. Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, nhìn khóe mắt cô cảm động rơi nước mắt, không hiểu, tại sao một nữ nhân có thể bởi vì một chút xíu chuyện sẽ khóc ra ngoài, lúc này, trong đầu của hắn thế nhưng thoáng qua khuôn mặt thanh thuần tươi cười. Nữ nhân kia, chỉ sợ cũng sẽ không khóc! cô vĩnh viễn chỉ biết cười, mặc kệ bất kỳ trường hợp, cô đều sẽ rất tốt ngụy trang cảm xúc bản thân, mặt mỉm cười. Mặc Thiếu Thiên nhìn Trọng Nhược Tình, ánh mắt tối tăm, lúc sáng lúc tối, làm cho người ta không nhìn ra tâm tình. Một bữa cơm, Trọng Nhược Tình có thể tính là ăn say sưa ngon lành, tâm tình tốt, ăn cái gì cũng muốn. Ăn rồi sau, mọi người tản đi rồi. Mặc gia cửa, Trọng Nhược Tình lôi kéo Mặc Thiếu Thiên, mặt ngượng ngùng.
“Thiên, cám ơn anh, em nhất định sẽ hảo hảo yêu anh , nhất định sẽ là một người vợ tốt!”
Trọng Nhược Tình ngượng ngùng nói. Sợ là nữa bốc đồng, nữa kiêu căng, nhìn lên nam nhân mà mình yêu mến trước mặt, đều là một hình dáng một con thỏ nhỏ ngoan ngoãn. Nhưng là, trừ Lâm Tử Lam. Vì không biết gì, Mặc Thiếu Thiên đầu óc luôn là vô ý thoáng qua gương mặt cô. Hôm nay nữ nhân kia lại vẫn khiêu khích hắn! Muốn lấy được cái gì, liền lấy cái gì để đổi! Đủ cuồng vọng, đủ phách lối, nhưng lại không kiêu căng! Mặc Thiếu Thiên khóe miệng nâng lên nụ cười nhạt. Trọng Nhược Tình không biết hắn đang cười cái gì, nhưng là cô lại rất ít thấy đến Mặc Thiếu Thiên cười, cười như vậy, đối với cô mà nói, đúng là khó cầu được. Trọng Nhược Tình cũng cho là hắn là bởi vì bọn họ đính hôn, cho nên mới có tâm tình tốt như vậy, vì vậy, cô ôm Mặc Thiếu Thiên, cúi thấp đầu, cắn môi, ở bên tai của hắn nhẹ nhàng nói,
“Thiếu Thiên, em rất nhớ anh. . . . . . Chúng ta thật lâu cũng không có ở cùng nhau. . . . . .”
Cô đang ám chỉ cái gì, Mặc Thiếu Thiên dĩ nhiên hiểu! Chỉ là vì sao. . . . . . Thế nhưng hắn lại không có một chút hứng thú? Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, ánh mắt thâm trầm,
“Tôi hôm nay buổi tối còn có một ít chuyện xử lý, em ngoan ngoãn trở về, nghỉ ngơi thật tốt!”
Mặc Thiếu Thiên nói. Trọng Nhược Tình sửng sốt. Mỗi lần cô có hình dạng ám hiệu này thì Mặc Thiếu Thiên sẽ rất kích động bế cô tiến vào gi¬an phòng, hung hăng muốn cô, thế nhưng lần này. . . . . . Hắn thế nhưng cự tuyệt cô? Trọng Nhược Tình có chút không thể tin được, nhìn Mặc Thiếu Thiên, lại phát hiện không được bất kỳ dâu hiệu khác thường, cuối cùng chỉ có thể nhắc nhở mình, là cô suy nghĩ nhiều quá. Trọng Nhược Tình khóe miệng ngoắc ngoắc,
“Vậy cũng tốt, anh đừng quá mệt mỏi, nhớ nghỉ ngơi thật tốt!”
“Ân!”
Mặc Thiếu Thiên gật đầu. Vì vậy Trọng Nhược Tình lưu luyến lên xe, lái xe vội vã đi. Mà Mặc Thiếu Thiên đứng tại chỗ, khóe miệng này thoáng cười từ từ mà trở nên âm chí . . . . . . Muốn khống chế hắn? A. . . . . . Bọn họ còn chưa đủ tư cách! Muốn làm thì phải làm lớn một chút, hắn không ngại trên con đường này sẽ hy sinh bao nhiêu người!
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Ngày thứ hai. Mặc Thiếu Thiên cùng Trọng Nhược Tình đính hôn tin tức liền truyền khắp cả A thị. Tờ báo tít trang đầu, trang bìa tạp chí, tin tức này, trong khoảng thời gi¬an ngắn lang tỏa cả A thị. Có người nói, Trọng Nhược Tình đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng, rốt cuộc tu thành chánh quả. Cũng có người nói, Mặc Thiếu Thiên rốt cuộc bị Trọng Nhược Tình bắt làm tù binh, Trọng Nhược Tình ngự phu có thuật. Còn có càng kỳ quái hơn mà nói, Mặc Thiếu Thiên cùng Trọng Nhược Tình có con mới cưới. . . . . . Đợi chút, các loại tin tức, các loại cách nói ở A thị bạo nổ. Tử Lam nhìn tờ báo, cười nhạt, chuyện này nếu như ít đi ký giả, thật sự an tĩnh rất nhiều, chỉ là kết quả như thế, không còn gì tốt hơn rồi. Xem ra, ngày hôm qua lời nói, Mặc Thiếu Thiên cũng đã hiểu. Mà theo cái này tin tức tuôn ra, Tử Lam cùng Thiếu Thiên mấy cái kia có xì căng đan chính là tiểu vu kiến đại vu, dần dần biến mất biệt tích, cũng không còn người nhắc lại. Tử Lam như thường ngày đi làm. Mặc dù đối với trước Mặc Thiếu Thiên cùng Trọng Nhược Tình muốn đính hôn tin tức ở công ty truyền ra, tất cả mọi người ôm lấy hoài nghi, nhưng là hiện tại cũng đều khẳng định. Công ty không ít người đều ở đây bàn bát quái về chuyện này, chúc phúc, hâm mộ, ghen tỵ, đều có, dĩ nhiên cũng không thiếu được có mấy không thích Tử Lam ở phía sau bàn luận xôn xao, nói Tử Lam công dã tràng, cái gì cũng không chiếm được, Mặc tổng đến cuối cùng còn không phải là cùng Trọng Nhược Tình đính hôn. Đối diện với mấy cái này giải thích, Tử Lam cười trừ, có vài người, có mấy lời, không có cần thiết giải thích. Cô cũng không phải là người nào, cô cần gì giải thích đây? Tử Lam chính là người như vậy, không cần với ai gi¬ao phó cái gì, cũng không cần giải thích cái gì. Cuộc sống của cô, có bảo bối là đủ rồi! Lúc này, Cảnh Thần đi tới, cầm trong tay tờ báo hôm nay.
“Chuyện rốt cuộc vẫn phải xảy ra!”
Cảnh Thần một dáng vẻ tiếc hận nói. Tử Lam bị nét mặt của nàng chọc cười,
“Xảy ra liền xảy ra chứ, người kia sao làm một dáng vẻ tiếc hận thế này vì cái gì?” Hơn nữa, đây đều là chuyện sớm hay muộn.
“Tôi là thay cô tiếc hận!” Cảnh Thần có bộ mặt phớt tỉnh nói.
“Tôi? Tôi thế nào?” Tử Lam kinh ngạc.
“Cô không nghe thấy người của công ty đều ở đây phía sau nói cô cái gì không, bọn họ đều ở đây nói cô không có leo lên cành cây cao, vẫn bị Mặc tổng từ bỏ. . . . . .” Cảnh thần nói. . . . . . .
Tử Lam cười cười. Cảnh Thần nhìn cô, “cô còn cười được?”
“Cái này thì có cái gì , ta theo Mặc tổng vốn là quan hệ thế nào cũng không có, tùy nói đi, huống chi, miệng là của người ta, tôi ngăn không được!”
Tử Lam nói, cho nên nói, thích nói thì nói thôi. Tử Lam nói câu nói này, thật lòng quên bảo bối tồn tại a! Dám nói quan hệ thế nào cũng không có, này bảo bối là thế nào ra ngoài? Chẳng lẽ kẽ đá trong đụng tới hay sao? Bảo bối sau khi biết, nhất định sẽ kháng nghị, kháng nghị! ! ! Cảnh Thần là hiểu biết tính tình Tử Lam, cũng chính là như vậy thuận miệng nói một chút, thay Tử Lamất bình dùm. Cảnh Tần cầm tạp chí, nhìn phía trên hình.
“Cô nói này Trọng Nhược Tình Cân cùng Mặc tổng cùng với nhau, sẽ hạnh phúc sao?”
Đêm khuya trở về trải qua. Mặc Thiếu Thiên như vậy lạm tình, Trọng Nhược Tình về sau có thể hay không ngày ngày độc thủ vô ích à? Phải tin tưởng, Cảnh Thần thật chính là như vậy vừa tùy ý nói, vừa hỏi. Tử Lam ngồi tại chỗ, dọn dẹp đồ, nghe được cảnh thần mà nói, nhíu mày,
“Này rất khó nói, bọn họ kim đồng ngọc nữ ngược lại xứng đôi, chỉ là Mặc tổng quá mức lạm tình rồi, phải cần một người cực kỳ cường đại trong lòng mới có thể bao dung được rồi!”
Tử Lam chỉ là trần thuật ra quan điểm của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.