Chương 46: Cùng về nhà
Cuồng Anh Loạn Vũ
06/11/2015
Cha mẹ Lạc Thiếu Thừa là giáo viên trong trường học, nhưng giờ phút này cha mẹ anh lại đang ở nước Mỹ xa xôi, mà anh lại là con trai độc nhất trong nhà, cố tình. . . . . .
Mặc dù từ trước giờ Lê Duyệt chưa từng yêu đương, nhưng cũng không có nghĩa là cô không biết: không thể tùy tiện đi vào nhà đàn ông độc thân. Hơn nữa, nam nhân bên ngoài khiêm tốn, sau khi đóng cửa cũng có thể hóa thân làm sói đói khát ăn thịt người! Chỉ là. . . . . .
Lê Duyệt trừng mắt nhìn, hơi suy nghĩ một chút, cô và Lạc Thiếu Thừa hiện nay cũng coi như nửa thân thích, thân thích đang ở cùng một nhà cũng không tính là cái gì. . . . . . Còn nữa, Lạc Thiếu Thừa và những người theo đuổi mình trước kia không giống nhau, lúc trước cô và anh ta là kẻ thù. . . . . . Hiện tại, coi là bạn bè sao? Lê Duyệt nhìn về phía Lạc Thiếu Thừa, đột nhiên phát hiện thế nhưng hai hôm nay mình mơ hồ lại để ý quan hệ với anh ta, chợt cảm thấy không được, thật không tốt! Dù sao kết giao với hồ ly giảo hoạt này, nếu nghiêm túc rơi vào sẽ rất dễ bị thương. . . . . .
Nội tâm Lê Duyệt đang suy nghĩ rất phong phú, nhưng chưa từng nghĩ Lạc Thiếu Thừa thấy cô hồi lâu không trả lời, trong lòng cũng là vòng vo vài đường, rốt cuộc không nhịn được mở miệng, giọng nói cũng là cố làm ra vẻ nhẹ nhõm, "Chẳng lẽ em có chứng sợ giam cầm trong truyền thuyết? Sợ đi thang máy?"
"Không có." Rốt cuộc có nên đi lên không? Mình là không là chuyện bé xé ra to rồi hả ? Lê Duyệt giờ phút này đang do dự.
"Vậy thì đi lên cùng tôi đi." Lạc Thiếu Thừa cười nói.
". . . . . . Vậy cũng tốt." Hồ ly đáng chết, cầu xin anh không nên bày ra bộ dạng quân tử đi ngay ngồi được thẳng thản nhiên được không, làm cho tôi. . . . . . Cũng không tiện cự tuyệt! Lê Duyệt bất đắc dĩ chỉ đành phải đồng ý.
Khi vào nhà đóng cửa, Lạc Thiếu Thừa đơn giản đưa cô đi thăm một vòng quanh nhà cũng không tìm bóng rổ, gọi điện thoại cho Nhiếp Hiên, mới biết là bóng đã bị cậu ta cầm đi rồi, Lê Duyệt có chút hối hận vì đi lên theo rồi.
Trọng điểm là: làm sao bây giờ?
Xế chiều hôm nay nói chơi bóng tốt lắm, vốn định đi lên lấy bóng với anh ta sẽ xuống ngay, nhưng bây giờ đột nhiên không có bóng, vậy. . . . . .
"Vậy chúng ta đi nội thành xem đấu bóng thôi." Nếu Nhiếp Hiên nói bọn họ sân bóng thi đấu khu B trong nội thành, hai người bọn họ đi xem đấu bóng, dù sao cũng hơn hiện tại ở trong nhà anh ta mắt to trừng mắt nhỏ như vậy rất lúng túng.
Lạc Thiếu Thừa nghe vậy nhìn về phía Lê Duyệt, trái tim cũng đã ngầm hạ quyết định: nói giỡn, thật vất vả lừa gạt Tiểu Duyệt vào trong nhà, sao có thể để cô chạy đi xem tiểu Hiên nữa! Từ lần trận bóng trước liền nhìn ra được cô ấy có cảm tình với tiểu Hiên, ngộ nhỡ tiểu Hiên phát huy xuất sắc trong trận đấu làm cho cô ấy càng mê luyến hơn thì sao?
Điều thứ nhất phương châm tác chiến của Lạc Thiếu: cô gái của mình phải đặt ở bên cạnh nhìn chằm chằm, đem cơ hội vượt tường bóp chết từ trong trứng nước!
"Tiểu Duyệt, em chơi tiên ma với tôi đi!" Dĩ nhiên, mình ở trong tiên ma có hai thân phận, bây giờ thì không thể công khai. Nghĩ đến đây, Lạc Thiếu Thừa đem Laptop đặt trên khay trà trong phòng khách, bảo Lê Duyệt ngồi vào trên ghế sa lon bên cạnh, anh mở máy tính ra, đăng nhập ID Băng Oánh Yên La luyện thay chị cả Lạc gia, "Chơi tiên ma so với bọn Khen Thưởng, cũng không hiểu rõ lắm. . . . . . Em nhìn {điểm kỹ năng} giúp tôi một chút xem phân phối như vậy có thích hợp hay không. . . . . ."
Cửu Lê Nguyệt Lạc có thể luyện đến cảnh giới cao như thế, kể cả Tiểu Duyệt có chút thiên phú (tài năng trời cho), không đầu tư thời gian và tinh lực là không thể nào! Vì vậy có thể suy đoán, Tiểu Duyệt đối với chơi tiên ma, đó là có nhiệt tình cực kỳ cao! Vậy thì hợp ý anh. . . . . .
Lại thấy vẻ mặt cổ quái của Lê Duyệt cố nhịn nhưng rốt cuộc không nhịn được cười lên: "Phốc —— ha ha, Lạc Thiếu Thừa anh chơi tài khoản nữ ah!" Lê Duyệt lại gần một chút nhìn Băng Oánh Yên La □, "Lại còn luyện vũ nương lẳng lơ như thế! Ha ha ha ha. . . . . . Anh được lắm đấy! !"
Thì ra là giờ phút này trang phục đang mặc trên người Băng Oánh Yên La chỉ có thể che kín bộ phận quan trọng, những chỗ có thể lộ đều không hề keo kiệt lộ ra hết! Trang phục của vũ nương rất có tiềm lực kích thích, nhưng bởi vì quần áo không đủ che thân. . . . . . Đúng, người bình thường chắc chắn sẽ không lựa chọn, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa chị cả Lạc gia cũng sẽ không! Người ta đang ở thế kỷ mới, đi đầu FASHION, người coi LADY GAGA là tri kỷ, cũng không giấu khí chất nữ vương! Nếu không phải là Lạc Thiếu Thừa thà chết không theo, lấy lý do "Lấy tên kia thì sẽ không luyện giúp", thì chị cả Lạc gia sẽ lấy ID là "Tỷ Rất Tịch Mịch" . . . . . .
Vốn là lần trước Lạc Thiếu Thừa logout Băng Oánh Yên La thì đang mặc trên người chính là Tiên Trần Nghê Hoa thanh nhã phiêu dật, trời mới biết chị cả login đổi khi nào. . . . . . Vì vậy giờ phút này tính hết đường lại thất thủ, nhắc tới Lạc Thiếu Thừa cũng rất buồn bực. Nhưng cố tình Lê Duyệt ở bên kia lại không sợ chết tiếp tục cười đùa cợt nói: "Ha ha ha ha, Sơ Du nói anh là tiểu thụ, vốn là tôi còn không tin. . . . . . Không ngờ không chỉ là tiểu thụ, còn như thế . . . . . ." Cơ hội có thể trêu chọc Lạc đại thiếu gia không nhiều lắm, cho nên Lê Duyệt nắm lấy thời cơ phát huy sở trường hết sức giễu cợt.
"Vốn chỉ là trò chơi, chơi nick nhân yêu rất bình thường. . . . . . Aiz, ý tứ của tôi đó là. . . . . ." Chơi con trai chơi nick nhân yêu quả thật không phải ít, vả lại trong trò chơi là nhân yêu cũng không có nghĩa ở trong thực tế là tiểu thụ, chỉ là người đang yêu thì chỉ số thông minh cũng giảm xuống, Lạc Thiếu Thừa cũng không ngoại lệ, chính mình ở trước mặt người trong lòng xảy ra chuyện 囧 thế này, còn bị người ta níu lấy cái đuôi không thả, khó tránh khỏi nóng nảy, thì không cách nào bác bỏ với lý do đầy đủ lý lẽ như dĩ vãng được, chỉ là buồn bực tắt trò chơi, nói: "Tiểu Duyệt em. . . . . . Đừng cười!"
"A! Đừng! Ngươi anh cái gì ah, để cho tôi thưởng thức mỹ mạo của Lạc đại thiếu gia một chút nữa đi ~" Lê Duyệt nhìn Lạc Thiếu Thừa bộ dáng hồ ly bị giẫm phải đuôi thì cảm thấy rất thú vị, thì tâm ác ma nổi lên. Không cam lòng cô vươn tay đoạt con chuột. . . . . .
Ở trên mạng, Cửu Nguyệt không phải là không đùa giỡn con trai bao giờ, chỉ là cô quên. . . . . . Bây giờ người mà cô trêu chọc chính là người có cảm giác với cô, bây giờ đang ở bên cạnh cô, là một người đàn ông đang đứng cùng với cô trong không gian kín!
Lạc Thiếu Thừa buông lỏng ra con chuột, lại nhân cơ hội để tay lên tay cầm chuột của cô! Vì vậy trong nháy mắt đầu óc Lê Duyệt trống không. . . . . .
Trống ngực đập thình thình, khuôn mặt bắt đầu nóng lên, đột nhiên cô không dám ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt của Lạc Thiếu Thừa. . . . . . Tay cũng mất động tác kế tiếp. . . . . .
Chuyện này. . . . . . Chỉ là không cẩn thận đụng phải thôi. . . . . . Mình nên làm bộ lơ đãng rút tay ra, nhìn lại màn hình, tiếp tục nhạo báng anh ta mấy câu. . . . . . Như vậy, như vậy thì có thể giải trừ lúng túng. . . . . . Nhưng. . . . . . Xúc cảm khô ráo ấm áp đó bao quanh mang đến cảm giác an toàn, và hạnh phúc nho nhỏ. . . . . . Mình nhất định là điên rồi, tại sao lại có thể có cảm giác sai lầm nhớ nhung mà không nguyện ý phá tan. . . . . .
"Tiểu Duyệt. . . . . ." Làm cái gì, thường ngày nghe quen, bình thường anh ta gọi cô, giờ phút này lại cảm thấy. . . . . . Bên tai nỉ non mập mờ dịu dàng như thế. . . . . .
Thông minh như cô, giờ phút này không có biện pháp tiếp tục lừa gạt chính mình. . . . . .
Hồ ly đáng chết, làm thế nào, tôi thích anh rồi, mà anh, cũng chỉ là thích trêu chọc tôi chơi, lôi kéo tôi cùng anh diễn trò. . . . . .
Lê Duyệt rất giãy giụa, Lê Duyệt rất rối rắm. . . . . .
"Tiểu Duyệt. . . . . . Tay của em thật lạnh, phải ăn nhiều thứ tăng máu một chút. . . . . ." Hồ ly đáng chết, không có cái tâm tư kia, cũng đừng hỏi han ân cần với tôi như vậy, tôi. . . . . .
Đột nhiên, cô nghĩ ra, chuyển tâm tư: thối hồ ly, ở diễn trò giả dối, anh rốt cuộc có chút xíu thật lòng nào hay không? Nếu như có thể. . . . . . Như vậy bị anh làm hại rơi vào bẫy, tôi cũng vậy tuyệt không để cho anh toàn thân lui ra!
Nghĩ đến đây, Lê Duyệt ngẩng đầu lên cười đến bảy phần ngọt ngào ba phần bất đắc dĩ với Lạc Thiếu Thừa, "Cám ơn quan tâm. . . . . . Vào mùa đông, tay tôi vẫn luôn lạnh như thế. . . . . ."
Tay phải để trên tay cô tăng thêm lực độ, nắm chặt hơn chút nữa, "Tiểu Duyệt, em không cần chỉ đọc sách và chơi tiên ma. . . . . ." Trong giọng nói lại có vài phần đau lòng.
"Hết cách rồi, bản thân trời sinh tính tình lười biếng, đọc sách và chơi tiên ma tương đối đơn giản, những chuyện khác tương đối phức tạp. . . . . . Kết quả là bộ dáng này. . . . . ." Lê Duyệt cười đến vô tội, vừa ở trong đầu thôi miên cho chính mình: hồ ly chết tiệt này, khi hắn hư tình giả ý, thái độ thân mật có thể làm cho mình tháo xuống phòng bị với anh ta, nhưng với lời nói này, mình ngàn vạn lần không thể tin, coi như bị rơi xuống, cũng không thể rơi sâu hơn anh ta, cần phải tỉnh táo hơn một chút. . . . . .
Lạc Thiếu Thừa đang muốn nói thêm thì điện thoại của anh vang lên, nghe được nhạc chuông đặc biệt được cài riêng này, cho dù hết thảy nhớ nhung không bỏ được cũng phải buông tay cô ra, Lạc Thiếu Thừa cũng không thể không đứng dậy lấy điện thoại di động ra nghe.
Trong lòng tràn đầy oán niệm với người gọi điện thoại tới, một bên nghe điện thoại một bên mắt lại nhìn giai nhân, hoài niệm cảm giác tốt đẹp khi nắm bàn tay nhỏ bé kia lại nghĩ tới vừa Tiểu Duyệt không lập tức rút tay thon về có phải có hàm nghĩa sâu sắc hay không. . . . . . Một cuộc điện thoại gọi tới nhưng tư tưởng không tập trung.
Mà Lê mỹ nhân anh đang nhớ cũng nhận được một tin nhắn, vung tay một cái coi như tạm biệt đi về.
Lê Duyệt từ chối nhã nhặn Lạc Thiếu Thừa đưa tiễn, một mình ra khỏi nhà Lạc Thiếu Thừa, tin nhắn trong điện thoại bị cô đọc đi đọc lại rất nhiều lần.
Người gửi: Sơ Du
Duyệt Duyệt, nói cho cậu biết một bí mật kinh thiên động địa! Thì ra là Lạc thiếu chính là Bạch Y Ngự Phong!!!
Mặc dù từ trước giờ Lê Duyệt chưa từng yêu đương, nhưng cũng không có nghĩa là cô không biết: không thể tùy tiện đi vào nhà đàn ông độc thân. Hơn nữa, nam nhân bên ngoài khiêm tốn, sau khi đóng cửa cũng có thể hóa thân làm sói đói khát ăn thịt người! Chỉ là. . . . . .
Lê Duyệt trừng mắt nhìn, hơi suy nghĩ một chút, cô và Lạc Thiếu Thừa hiện nay cũng coi như nửa thân thích, thân thích đang ở cùng một nhà cũng không tính là cái gì. . . . . . Còn nữa, Lạc Thiếu Thừa và những người theo đuổi mình trước kia không giống nhau, lúc trước cô và anh ta là kẻ thù. . . . . . Hiện tại, coi là bạn bè sao? Lê Duyệt nhìn về phía Lạc Thiếu Thừa, đột nhiên phát hiện thế nhưng hai hôm nay mình mơ hồ lại để ý quan hệ với anh ta, chợt cảm thấy không được, thật không tốt! Dù sao kết giao với hồ ly giảo hoạt này, nếu nghiêm túc rơi vào sẽ rất dễ bị thương. . . . . .
Nội tâm Lê Duyệt đang suy nghĩ rất phong phú, nhưng chưa từng nghĩ Lạc Thiếu Thừa thấy cô hồi lâu không trả lời, trong lòng cũng là vòng vo vài đường, rốt cuộc không nhịn được mở miệng, giọng nói cũng là cố làm ra vẻ nhẹ nhõm, "Chẳng lẽ em có chứng sợ giam cầm trong truyền thuyết? Sợ đi thang máy?"
"Không có." Rốt cuộc có nên đi lên không? Mình là không là chuyện bé xé ra to rồi hả ? Lê Duyệt giờ phút này đang do dự.
"Vậy thì đi lên cùng tôi đi." Lạc Thiếu Thừa cười nói.
". . . . . . Vậy cũng tốt." Hồ ly đáng chết, cầu xin anh không nên bày ra bộ dạng quân tử đi ngay ngồi được thẳng thản nhiên được không, làm cho tôi. . . . . . Cũng không tiện cự tuyệt! Lê Duyệt bất đắc dĩ chỉ đành phải đồng ý.
Khi vào nhà đóng cửa, Lạc Thiếu Thừa đơn giản đưa cô đi thăm một vòng quanh nhà cũng không tìm bóng rổ, gọi điện thoại cho Nhiếp Hiên, mới biết là bóng đã bị cậu ta cầm đi rồi, Lê Duyệt có chút hối hận vì đi lên theo rồi.
Trọng điểm là: làm sao bây giờ?
Xế chiều hôm nay nói chơi bóng tốt lắm, vốn định đi lên lấy bóng với anh ta sẽ xuống ngay, nhưng bây giờ đột nhiên không có bóng, vậy. . . . . .
"Vậy chúng ta đi nội thành xem đấu bóng thôi." Nếu Nhiếp Hiên nói bọn họ sân bóng thi đấu khu B trong nội thành, hai người bọn họ đi xem đấu bóng, dù sao cũng hơn hiện tại ở trong nhà anh ta mắt to trừng mắt nhỏ như vậy rất lúng túng.
Lạc Thiếu Thừa nghe vậy nhìn về phía Lê Duyệt, trái tim cũng đã ngầm hạ quyết định: nói giỡn, thật vất vả lừa gạt Tiểu Duyệt vào trong nhà, sao có thể để cô chạy đi xem tiểu Hiên nữa! Từ lần trận bóng trước liền nhìn ra được cô ấy có cảm tình với tiểu Hiên, ngộ nhỡ tiểu Hiên phát huy xuất sắc trong trận đấu làm cho cô ấy càng mê luyến hơn thì sao?
Điều thứ nhất phương châm tác chiến của Lạc Thiếu: cô gái của mình phải đặt ở bên cạnh nhìn chằm chằm, đem cơ hội vượt tường bóp chết từ trong trứng nước!
"Tiểu Duyệt, em chơi tiên ma với tôi đi!" Dĩ nhiên, mình ở trong tiên ma có hai thân phận, bây giờ thì không thể công khai. Nghĩ đến đây, Lạc Thiếu Thừa đem Laptop đặt trên khay trà trong phòng khách, bảo Lê Duyệt ngồi vào trên ghế sa lon bên cạnh, anh mở máy tính ra, đăng nhập ID Băng Oánh Yên La luyện thay chị cả Lạc gia, "Chơi tiên ma so với bọn Khen Thưởng, cũng không hiểu rõ lắm. . . . . . Em nhìn {điểm kỹ năng} giúp tôi một chút xem phân phối như vậy có thích hợp hay không. . . . . ."
Cửu Lê Nguyệt Lạc có thể luyện đến cảnh giới cao như thế, kể cả Tiểu Duyệt có chút thiên phú (tài năng trời cho), không đầu tư thời gian và tinh lực là không thể nào! Vì vậy có thể suy đoán, Tiểu Duyệt đối với chơi tiên ma, đó là có nhiệt tình cực kỳ cao! Vậy thì hợp ý anh. . . . . .
Lại thấy vẻ mặt cổ quái của Lê Duyệt cố nhịn nhưng rốt cuộc không nhịn được cười lên: "Phốc —— ha ha, Lạc Thiếu Thừa anh chơi tài khoản nữ ah!" Lê Duyệt lại gần một chút nhìn Băng Oánh Yên La □, "Lại còn luyện vũ nương lẳng lơ như thế! Ha ha ha ha. . . . . . Anh được lắm đấy! !"
Thì ra là giờ phút này trang phục đang mặc trên người Băng Oánh Yên La chỉ có thể che kín bộ phận quan trọng, những chỗ có thể lộ đều không hề keo kiệt lộ ra hết! Trang phục của vũ nương rất có tiềm lực kích thích, nhưng bởi vì quần áo không đủ che thân. . . . . . Đúng, người bình thường chắc chắn sẽ không lựa chọn, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa chị cả Lạc gia cũng sẽ không! Người ta đang ở thế kỷ mới, đi đầu FASHION, người coi LADY GAGA là tri kỷ, cũng không giấu khí chất nữ vương! Nếu không phải là Lạc Thiếu Thừa thà chết không theo, lấy lý do "Lấy tên kia thì sẽ không luyện giúp", thì chị cả Lạc gia sẽ lấy ID là "Tỷ Rất Tịch Mịch" . . . . . .
Vốn là lần trước Lạc Thiếu Thừa logout Băng Oánh Yên La thì đang mặc trên người chính là Tiên Trần Nghê Hoa thanh nhã phiêu dật, trời mới biết chị cả login đổi khi nào. . . . . . Vì vậy giờ phút này tính hết đường lại thất thủ, nhắc tới Lạc Thiếu Thừa cũng rất buồn bực. Nhưng cố tình Lê Duyệt ở bên kia lại không sợ chết tiếp tục cười đùa cợt nói: "Ha ha ha ha, Sơ Du nói anh là tiểu thụ, vốn là tôi còn không tin. . . . . . Không ngờ không chỉ là tiểu thụ, còn như thế . . . . . ." Cơ hội có thể trêu chọc Lạc đại thiếu gia không nhiều lắm, cho nên Lê Duyệt nắm lấy thời cơ phát huy sở trường hết sức giễu cợt.
"Vốn chỉ là trò chơi, chơi nick nhân yêu rất bình thường. . . . . . Aiz, ý tứ của tôi đó là. . . . . ." Chơi con trai chơi nick nhân yêu quả thật không phải ít, vả lại trong trò chơi là nhân yêu cũng không có nghĩa ở trong thực tế là tiểu thụ, chỉ là người đang yêu thì chỉ số thông minh cũng giảm xuống, Lạc Thiếu Thừa cũng không ngoại lệ, chính mình ở trước mặt người trong lòng xảy ra chuyện 囧 thế này, còn bị người ta níu lấy cái đuôi không thả, khó tránh khỏi nóng nảy, thì không cách nào bác bỏ với lý do đầy đủ lý lẽ như dĩ vãng được, chỉ là buồn bực tắt trò chơi, nói: "Tiểu Duyệt em. . . . . . Đừng cười!"
"A! Đừng! Ngươi anh cái gì ah, để cho tôi thưởng thức mỹ mạo của Lạc đại thiếu gia một chút nữa đi ~" Lê Duyệt nhìn Lạc Thiếu Thừa bộ dáng hồ ly bị giẫm phải đuôi thì cảm thấy rất thú vị, thì tâm ác ma nổi lên. Không cam lòng cô vươn tay đoạt con chuột. . . . . .
Ở trên mạng, Cửu Nguyệt không phải là không đùa giỡn con trai bao giờ, chỉ là cô quên. . . . . . Bây giờ người mà cô trêu chọc chính là người có cảm giác với cô, bây giờ đang ở bên cạnh cô, là một người đàn ông đang đứng cùng với cô trong không gian kín!
Lạc Thiếu Thừa buông lỏng ra con chuột, lại nhân cơ hội để tay lên tay cầm chuột của cô! Vì vậy trong nháy mắt đầu óc Lê Duyệt trống không. . . . . .
Trống ngực đập thình thình, khuôn mặt bắt đầu nóng lên, đột nhiên cô không dám ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt của Lạc Thiếu Thừa. . . . . . Tay cũng mất động tác kế tiếp. . . . . .
Chuyện này. . . . . . Chỉ là không cẩn thận đụng phải thôi. . . . . . Mình nên làm bộ lơ đãng rút tay ra, nhìn lại màn hình, tiếp tục nhạo báng anh ta mấy câu. . . . . . Như vậy, như vậy thì có thể giải trừ lúng túng. . . . . . Nhưng. . . . . . Xúc cảm khô ráo ấm áp đó bao quanh mang đến cảm giác an toàn, và hạnh phúc nho nhỏ. . . . . . Mình nhất định là điên rồi, tại sao lại có thể có cảm giác sai lầm nhớ nhung mà không nguyện ý phá tan. . . . . .
"Tiểu Duyệt. . . . . ." Làm cái gì, thường ngày nghe quen, bình thường anh ta gọi cô, giờ phút này lại cảm thấy. . . . . . Bên tai nỉ non mập mờ dịu dàng như thế. . . . . .
Thông minh như cô, giờ phút này không có biện pháp tiếp tục lừa gạt chính mình. . . . . .
Hồ ly đáng chết, làm thế nào, tôi thích anh rồi, mà anh, cũng chỉ là thích trêu chọc tôi chơi, lôi kéo tôi cùng anh diễn trò. . . . . .
Lê Duyệt rất giãy giụa, Lê Duyệt rất rối rắm. . . . . .
"Tiểu Duyệt. . . . . . Tay của em thật lạnh, phải ăn nhiều thứ tăng máu một chút. . . . . ." Hồ ly đáng chết, không có cái tâm tư kia, cũng đừng hỏi han ân cần với tôi như vậy, tôi. . . . . .
Đột nhiên, cô nghĩ ra, chuyển tâm tư: thối hồ ly, ở diễn trò giả dối, anh rốt cuộc có chút xíu thật lòng nào hay không? Nếu như có thể. . . . . . Như vậy bị anh làm hại rơi vào bẫy, tôi cũng vậy tuyệt không để cho anh toàn thân lui ra!
Nghĩ đến đây, Lê Duyệt ngẩng đầu lên cười đến bảy phần ngọt ngào ba phần bất đắc dĩ với Lạc Thiếu Thừa, "Cám ơn quan tâm. . . . . . Vào mùa đông, tay tôi vẫn luôn lạnh như thế. . . . . ."
Tay phải để trên tay cô tăng thêm lực độ, nắm chặt hơn chút nữa, "Tiểu Duyệt, em không cần chỉ đọc sách và chơi tiên ma. . . . . ." Trong giọng nói lại có vài phần đau lòng.
"Hết cách rồi, bản thân trời sinh tính tình lười biếng, đọc sách và chơi tiên ma tương đối đơn giản, những chuyện khác tương đối phức tạp. . . . . . Kết quả là bộ dáng này. . . . . ." Lê Duyệt cười đến vô tội, vừa ở trong đầu thôi miên cho chính mình: hồ ly chết tiệt này, khi hắn hư tình giả ý, thái độ thân mật có thể làm cho mình tháo xuống phòng bị với anh ta, nhưng với lời nói này, mình ngàn vạn lần không thể tin, coi như bị rơi xuống, cũng không thể rơi sâu hơn anh ta, cần phải tỉnh táo hơn một chút. . . . . .
Lạc Thiếu Thừa đang muốn nói thêm thì điện thoại của anh vang lên, nghe được nhạc chuông đặc biệt được cài riêng này, cho dù hết thảy nhớ nhung không bỏ được cũng phải buông tay cô ra, Lạc Thiếu Thừa cũng không thể không đứng dậy lấy điện thoại di động ra nghe.
Trong lòng tràn đầy oán niệm với người gọi điện thoại tới, một bên nghe điện thoại một bên mắt lại nhìn giai nhân, hoài niệm cảm giác tốt đẹp khi nắm bàn tay nhỏ bé kia lại nghĩ tới vừa Tiểu Duyệt không lập tức rút tay thon về có phải có hàm nghĩa sâu sắc hay không. . . . . . Một cuộc điện thoại gọi tới nhưng tư tưởng không tập trung.
Mà Lê mỹ nhân anh đang nhớ cũng nhận được một tin nhắn, vung tay một cái coi như tạm biệt đi về.
Lê Duyệt từ chối nhã nhặn Lạc Thiếu Thừa đưa tiễn, một mình ra khỏi nhà Lạc Thiếu Thừa, tin nhắn trong điện thoại bị cô đọc đi đọc lại rất nhiều lần.
Người gửi: Sơ Du
Duyệt Duyệt, nói cho cậu biết một bí mật kinh thiên động địa! Thì ra là Lạc thiếu chính là Bạch Y Ngự Phong!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.