Chương 1013: Bồng Lai
Thần Đồng
06/08/2013
Lão đạo sĩ đến từ đạo giáo tổ đình mặc đạo bào cổ xưa, tóc bạc mặt mũi hồng hào, tuổi có khả năng hơn ngàn, báo cho Diệp Phàm biết Bồng Lai có khả năng có đường thông hướng Vực ngoại.
Nhưng mà, lão cũng nói rõ. Người ở tiên đảo này gần như không lý đến Trung Thổ, mấy trăm năm khó gặp một lần, người ngoài rất khó tìm kiếm.
Bồng Lai, từ xưa được coi là tiên cảnh, là một ngọn thần sơn được tiên nhân ở lại trên biển. Đế Vương phàm nhân cổ đại vì cầu thuốc trường sinh bất tử thường cưỡi thuyền vượt biển.
Diệp Phàm nghe vậy, trong lòng máy động, tỏ vẻ cảm tạ, tặng cho lão một ít linh dược trân quý, lại nói rất nhiều tâm đắc tu luyện, tự mình tiễn lão đạo sĩ ra ngoài sơn môn.
Trên đất liền có Côn Lôn, trên biển có ba ngọn núi. Những lời này từ xưa lưu truyền, trong ba núi có một ngọn chính là Bồng Lai, là cố hương tiên nhân thường thịnh bất suy.
Hán Vũ Đế hùng tài đại lược, vì truy cầu trường sinh từng ở Cam tuyền cung tạo một tòa thái dịch trì nhân công. Trên đó có Bồng Lai Tiên Sơn trong lời đồn, hao tổn của cải rất lớn.
Mà trong này nổi danh nhất tự nhiên không ai ngoài Thủy Hoàng Đế, từng mệnh phương sĩ Từ Phúc dẫn dắt mấy ngàn đồng nam đồng nữ rời bến cầu tiên, từ đó một đi không trở về, dân gian đều biết.
Diệp Phàm nghiêm túc cân nhắc. Gần đây hắn gần như đi khắp đạo tràng thượng cổ, cũng không có Tinh không cổ lộ thông hướng Vực ngoại. Mà thời thượng cổ, trên địa cầu có rất nhiều đại hiền, cuối cùng đều rời đi, bất kể như thế nào hẳn là phải để lại một ít manh mối mới đúng.
- Có lẽ thật sự ở Bồng Lai tiên cảnh rồi.
Hắn lẩm bẩm, cũng chỉ có đạo tràng trên biển chưa tìm tòi.
Diệp Phàm ra biển, cưỡi trên Long Mã, mang theo đám đệ tử Trương Thanh Dương, Hữu Vi Ngư. Lần này bọn họ cố ý muốnđồng hành, nghĩ rằng Diệp Phàm đi tầm bảo giống như thăm dò Côn Lôn.
Trong Sơn Hải Kinh có ghi, trên biển có ba ngọn Tiên Sơn: Bồng Lai, Doanh Châu, Phương Trượng. Trên núi là tiên cảnh, có thuốc trường sinh bất lão.
Ba ngọn Tiên sơn này xưa nay danh khí rất lớn, được gọi là tiên cảnh phương Đông, sau khi hưng khởi có thế thay cho Côn Lôn. Dân gian nhắc tới tiên cảnh thường nhắc tới Bồng Lai, Côn Lôn.
Biển xanh dậy sóng, to lớn hùng vĩ, mênh mông bát ngát. Chỉ có tự mình đi biển mới có thể hiểu được loại rộng lớn này khiến người ta mở rộng tấm lòng.
- Sư phụ. Trong biển này có long cung thật không, chúng ta có đi làm khách hay không?
Ngạn Tiểu Ngư đột nhiên có ý tưởng lạ.
- Cho dù có cũng là mấy con giao long mà thôi. Muốn tiến vào động phủ chân long làm khách, không phải Đại đế cổ không có mặt mũi lớn như vậy.
Long Mã khinh thường nói.
Vài năm rồi, ngạo khí của nó không bớt chút nào, nhưng gặp phải một Thánh thể Nhân tộc cường thế, nó cũng không gây nên sóng gió gì.
Bọn họ ra biển nửa tháng vẫn không thu hoạch được gì, không biết Bồng Lai Tiên Sơn ở phương nào, ngược lại có một tòa động phủ thượng cổ đổ nát, sớmbị nước biển bao phủ.
Diệp phàm không có biện pháp gì. Tiên Sơn trong biển khó tìm nhất, cùng tu sĩ lục địa không có gì qua lại, chỉ để lại một ít truyền thuyết mà thôi.
- Hẳn là ở Bột Hải.
Diệp Phàm tự nói, thần thức cường đại tản ra tìm tòi, muốn bắt được khí cơ Pháp trận thượng cổ.
Sử Ký có ghi lại từ uy, tuyên, yến chiêu người ra biển cầu Bồng Lai, Phương Trượng, Doanh Châu, lời đồn ở trong Bột Hải, người đi không xa.
Ầm!
Đột nhiên, xa xa bọt nước bắn lên cao mấy chục trượng, rồi sau đó xuất hiện một cái lốc xoáy khổng lồ, muốn cuốn bọn Diệp Phàm đi vào.
- Là một con trai biển lớn.
Ngạn Tiểu Ngư cả kinh kêu lên.
Ở dưới nước biển, một con lão Bạng dài mấy chục trượng há vỏ, nuốt thiên phun địa, khiến cho trên biển cuồng phong gào thét, muốn nuốt bọn họ vào.
Đây là một lão yêu nhiều năm, cảm ứng linh khí trên người mấy người. Nếu nuốt được, đối với nó sẽ có ích rất lớn, bởi vậy phát động tai nạn trên biển, muốn cuốn lấy mấy người.
- Khó được. Nhưng lại đụng phải một lão yêu tu luyện hơn tám trăm năm, thân tại Hóa Long Bí Cảnh.
Diệp Phàm nói.
Chiêm Nhất Phàm không nói hai lời, tế phi kiếm hóa thành một đạo hào quang hừng hực bổ thẳng xuống biển. Lập tức sóng lớn ngập trời, chém ra một cái rãnh dài đến mấy trăm trượng, đem nước biển rẽ ra hai bên.
Keng!
Nhưng mà, lão Bạng cũng không phải phàm tục, đạo hạnh cao thâm, phi thường khó được. Vỏ trai mở ra, tổng cộng có mười tám viên Hải Thần Châu bay ra, không ngờ cố định hư không.
Chiêm Nhất Phàm giãy giụa suýt nữa gặp nạn, bảy kiếm hợp nhất, bổ ra một con đường sống, gian nan trốn thoát, lộ ra một vẻ kinh ngạc. Những năm gần đây, dưới sự hộ pháp của Diệp Phàm, hắn đã vượt qua mấy lần lôi kiếp, thân tại Hóa Long Bí Cảnh, ít người có thể làm khó hăn.
- Là một con Long Bạng, có được tính mệnh giao tu pháp châu, khó trách thực lực hơn người.
Diệp Phàm lộ vẻ ngạc nhiên. Trong vỏ trai là một con lão Bạng hình rồng, mười tám viên pháp châu là trân châu do máu thịt nó mài ra, trưởng thành đến tình trạng ngày nay đã sớm linh hồn giao dung, có thể sánh với pháp châu thượng cổ.
Long Tiểu Tước ra tay. Đều là Yêu tộc, hắn biết rõ nhược điểm của lão Bạng ở nơi nào. Vừa lên chính là một đạo cầu vồng, xuyên thẳng vào vỏ trai, yêu khí ngập trời, chém nơi yếu hại.
Keng!
Mười tám viên pháp châu rực rỡ lóa mắt, đánh lên sóng biển vô biên. Long Bạng là lão yêu tu luyện nhiều năm, lập tức cảm thấy không ổn. Đám người này không thể trêu vào, xoay người chạy trốn.
Nhưng Diệp Phàm sao có thể tha nó chạy trốn, trong mi tâm một dòng mẫu khí bắn ra, nặng như thái sơn đương trường đè ép nó lại, vỏ trai đều phát ra tiếng nứt nẻ.
- Thượng tiên tha mạng. Tiểu yêu vô tri, không nên mạo phạm.
Lão Bạng vong hồn đều sợ hãi, vạn lần không nghĩ tới thời đại mạt pháp này đụng phải nhân vật vượt qua Giáo chủ thượng cổ.
- Nếu muốn mạng sống cũng được, nói cho chúng ta biết Bồng Lai Tiên Sơn ở nơi nào.
Hoàng Thiên Nữ cười hì hì, tuy có tuyệt đại phương dung nhưng trên người lại sát khí tầng tầng.
Diệp Phàm gật đầu. Lão Bạng này không phải hạng lương thiện, cho dù không chém xuống một thân đạo hạnh cũng phải cảnh cáo một phen. Mà nếu có thể hỏi ra tiên cảnh ở phương nào tự nhiên không gì tốt hơn.
- Ta không biết. Ba Tiên Sơn trong biển quá mức thần bí, căn bản không thể truy tìm, bằng không lão Bạng đã sớm đi đầu phục. Nghe nói nơi đó nguyên khí dư thừa, từ xưa đến nay đều không khô cạn.
- Vậy tha ngươi có tác dụng gì. Cùng với lưu lại làm hại hải vực không bằng trực tiếp giết chết.
Hoàng Thiên Nữ lộ ra sát khí đe dọa lão yêu.
- Các vị tiên nhân tha mạng. Tuy rằng ta không biết nhưng lại có thể cung cấp một ít manh mối.
Lão Bạng lên tiếng cầu xin tha thứ.
Cuối cùng, nó dẫn mấy người đến một ngôi động phủ trong biển, thế giới dưới nước thật mông lung, nhưng địa phương này lại có bảo huy tràn ngập, một mảnh trong suốt.
Đây là một vùng cung điện dùng các loại san hô mỹ lệ mà trong suốt tạo thành, có khắc rất nhiều pháp trận và đạo ngân. Là một Thủy phủ rất cổ xưa, có tụ tập một đám tiểu yêu tôm cá.
Phủ chủ là một con Hải Mã Tinh, ngày nay đã sống được một ngàn năm trăm tuổi, là một bá chủ ở thế giới trong biển này, sinh linh hải vực bốn phương đều phải cộng tôn.
Chân thân của lão hải mã dài mấy trăm trượng, hóa thành một đạo nhân tóc đỏ đi ra đón, phi thường khách khí. Linh giác của hắn nhạy bén và cường đại, cảm giác được sự đáng sợ của Diệp Phàm và Long Mã, lòng có sợ hãi.
Diệp Phàm nói thẳng ý đồ đến, hỏi Bồng Lai ở phương nào. Nếu là bá chủ một phương trong biển còn không biết, vậy thật sự không có cách nào, hắn chỉ có thể rút đi.
- Tiểu lão quả thật biết được, nhưng là địa phương đó thật là đáng sợ, trong nước bày ra sát trận thượng cổ, ta thử vài lần đều không thể thông qua, không thể vào đảo.
Lão hải mã lòng tốt nhắc nhở.
- Không sao. Phủ chủ cứ việc nói cho chúng ta biết là được.
Diệp Phàm cũng rất khách khí, mỉm cười nói chuyện với hắn.
Cuối cùng, lão hải mà tự mình dẫn dường, đưa bọn họ tới một vùng hải vực thần bí, người thường căn bản không thể tới gần, sẽ tự dưng vòng qua. Mà bọn họ là người phi thường, sau khi đến gần nơi này cảm nhận được từng đợt sát khí, hơi chạm vài sẽ có từng đạo kiếm khí thông thiên bổ chém.
- Tiểu lão chỉ có thể mang tới đây, không dám xâm nhập.
Lão hải mã nói.
- Đa tạ Phủ chủ.
Diệp Phàm nghiêm túc tỏ lòng biết ơn, mang theo mấy đệ tử đi nhanh tới. Đỉnh của hắn lơ lửng trên đầu, buông xuống vô tận mẫu khí bao phủ bọn họ, mặc cho muôn vàn phép thuật, vạn bàn thần thông công tới đều đỡ được hết.
Phía sau, lão Hải Mã Tinh trợn mắt há hốc mồm, gần như hóa đá, lẩm bẩm:
- Giáo chủ thượng cổ cũng xa không bằng, chẳng lẽ đây là vị chúa tể Thiên Đình ở trên đất liền?
Diệp Phàm cưỡi trên Long Mã, đỉnh trên đầu buông xuống hơn vạn sợi tơ, vạn pháp không dính thân, mang theo mẫy người như vào chỗ không người, xâm nhập thẳng vào vùng hải vực thần bí này.
- Pháp trận thượng cổ này thật là lớn, đã đi mấy trăm dặm còn chưa tới nơi.
Hữu Vi Ngư âm thầm líu lưỡi.
- Như vậy đi quá chậm, xem ta đây!
Long Mã không kiên nhẫn, cảm thấy mấy đệ tử của Diệp Phàm hành động không nhanh đủ nhanh chóng, bốn vó tỏa sáng, lập tức ánh lửa xông lên tận trời. Ở trên mặt biển xanh lam này xuất hiện một con đường ánh lửa, một mực thông hướng phương xa.
Long Mã thét dài một tiếng, chở Diệp Phàm dẫn đầu phóng về phía trước, suýt nữa hất bay Tiểu Tùng ở trên mông. Tiểu Tùng nhanh tay nhanh mắt, một tay nắm lấy đuôi ngựa, bất mãn lẩm bẩm một câu.
Đám người Trương Thanh Dương, Hữu Vi Ngư, Chiêm Nhất Phàm không tự chủ được, bị một đạo ánh lửa dẫn dắt, đạp lên con đường ánh lửa mà đi, giống như bị người lôi kéo phi hành.
- Long Mã này thật đúng là pháp lực thông thiên, cũng chỉ có sư phụ hàng phục nổi. Đây là Hỏa Quang Thần Độn Thuật trong truyền thuyết thượng cổ, đạt đến mức tận cùng, chư pháp không thể gần người, có thể đi trong nhật nguyệt, Pháp trận thượng cổ đều không thể ngăn.
Mấy đệ tử của Diệp Phàm đều biến sắc. Tương truyền người có thể thi triển thuật này tất có huyết mạch lực có một không hai nhân gian, thời thượng cổ đều là nhân vật đáng sợ quân lâm một phương, cùng giai vô địch.
Long Mã chạy tám trăm dặm, con đường ánh lửa ép lên mặt nước, các loại thượng cổ đạo ngân cũng không thể gần người, không thể ngăn cản. Cho dù sát quang sắc bén nhất ngẫu nhiên vọt tới cũng sẽ bị Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh hóa giải.
Rốt cục, tiên khí mông lung, phía trước xuất hiện một hòn đảo khổnglồ, sừng sững trên biển, làm phụ trợ đều tỏa ánh sáng mờ, thụy thải lộ ra.
- Chung quy tìm được.
Diệp Phàm khẽ nói. Nơi này hẳn chính là Bồng Lai Tiên Sơn.
Bất kể là Sơn Hải Kinh hay là Sử Ký đều nhắc tới trên ba tòa Tiên Sơn trong biển Bồng Lai, Phương Trượng, Doanh Châu này đều có Bất Tử Dược, bất kể thật giả, bởi vậy đủ có thể suy đoán chúng nó bất phàm.
Bọn người Diệp Phàm lên đảo, không thể không than thở hòn đảo này thật lớn, quả thật sắp bằng một đại lục. Ngay cả Long Tiểu Tước tính tình rất lạnh cũng không nhịn được lên tiếng, ngoài bảy đại châu có lẽ có thể cân nhắc cộng thêm một cái.
Khi rời khỏi bờ biển, đi sâu mấy trăm dặm bọn họ lại càng trợn mắt há hốc mồm. Ngoại trừ một ít thành trấn còn gặp được vài tòa thành trì cổ đại.
Trên đảo có rất nhiều cư dân, đây là một thế giới cổ đại, thói quen ăn mặc sinh hoạt không có gì khác thời kỳ Tiên Tần của Trung Quốc.
- Linh khí trên đảo này thật sự rất đầy đủ, không bị ảnh hưởng của thời mạt pháp.
Bọn họ không thể không kinh.
Trong núi rừng hoang vu, trên vách núi cao tnih khí tràn ngập, có thể tìm được linh dược. Giống như ở thời thượng cổ, dị thảo trân dược đều không bị tuyệt chủng, thi thoảng lại gặp.
Diệp Phàm hỏi thăm biết trên đảo có một Thánh giáo tu tiên, cùng tên với hòn đảo - Bồng Lai.
- Mấy vị thượng tiên. Bồng Lai Tiên Sơn cách nơi đây rất xa, tuy nhiên một vị Tiểu Thiên Tôn lại tọa trấn ở một tòa Thánh Thành cách đây không xa, các ngươi có thể đi bái phỏng hắn.
Một người đốn củi lòng tốt chỉ điểm.
Bọn người Diệp Phàm tạ ơn, vốn định trực tiếp đi Bồng Lai Tiên Sơn, nhưng lại không biết đường tắt, đành phải đi tòa Thánh thành kia.
- Khẩu khí bọn họ cũng không nhỏ, lại tự xưng Thiên Tôn. Chẳng lẽ có thực lực như sư phụ sao?
Mấy đệ tử nghị luận.
Tòa Thánh thành này thật rộng rãi, cao lớn hùng vĩ, cửa thành có tu sĩ canh gác, nhìn thấy Diệp Phàm cưỡi Long Mã mà tới lập tức cả kinh vào trong bẩm báo, kinh động cái gọi là tiểu Thiên Tôn, đích thân lên thành lâu quan sát.
- Là hắn!
Trương Thanh Dương lập tức biến sắc, nhìn chằm chằm người trẻ tuổi trên thành. Bốn năm trước chính là người này đánh hắn trọng thương, hủy đi một vùng kiến trúc Thiên Đình, đốt thần tượng Diệp Phàm.
- Ta tưởng là ai, thì ra là các ngươi. Có giải tán Thiên Đình giáo hay chưa?
Nam nhân trẻ tuổi trên thành lâu khóe miệng lộ vẻ châm chọc, nói:
- Các ngươi không xứng dùng tên này, sớm đem những cái thần tượng Thiên Đế đốt sạch đi!
Nhưng mà, lão cũng nói rõ. Người ở tiên đảo này gần như không lý đến Trung Thổ, mấy trăm năm khó gặp một lần, người ngoài rất khó tìm kiếm.
Bồng Lai, từ xưa được coi là tiên cảnh, là một ngọn thần sơn được tiên nhân ở lại trên biển. Đế Vương phàm nhân cổ đại vì cầu thuốc trường sinh bất tử thường cưỡi thuyền vượt biển.
Diệp Phàm nghe vậy, trong lòng máy động, tỏ vẻ cảm tạ, tặng cho lão một ít linh dược trân quý, lại nói rất nhiều tâm đắc tu luyện, tự mình tiễn lão đạo sĩ ra ngoài sơn môn.
Trên đất liền có Côn Lôn, trên biển có ba ngọn núi. Những lời này từ xưa lưu truyền, trong ba núi có một ngọn chính là Bồng Lai, là cố hương tiên nhân thường thịnh bất suy.
Hán Vũ Đế hùng tài đại lược, vì truy cầu trường sinh từng ở Cam tuyền cung tạo một tòa thái dịch trì nhân công. Trên đó có Bồng Lai Tiên Sơn trong lời đồn, hao tổn của cải rất lớn.
Mà trong này nổi danh nhất tự nhiên không ai ngoài Thủy Hoàng Đế, từng mệnh phương sĩ Từ Phúc dẫn dắt mấy ngàn đồng nam đồng nữ rời bến cầu tiên, từ đó một đi không trở về, dân gian đều biết.
Diệp Phàm nghiêm túc cân nhắc. Gần đây hắn gần như đi khắp đạo tràng thượng cổ, cũng không có Tinh không cổ lộ thông hướng Vực ngoại. Mà thời thượng cổ, trên địa cầu có rất nhiều đại hiền, cuối cùng đều rời đi, bất kể như thế nào hẳn là phải để lại một ít manh mối mới đúng.
- Có lẽ thật sự ở Bồng Lai tiên cảnh rồi.
Hắn lẩm bẩm, cũng chỉ có đạo tràng trên biển chưa tìm tòi.
Diệp Phàm ra biển, cưỡi trên Long Mã, mang theo đám đệ tử Trương Thanh Dương, Hữu Vi Ngư. Lần này bọn họ cố ý muốnđồng hành, nghĩ rằng Diệp Phàm đi tầm bảo giống như thăm dò Côn Lôn.
Trong Sơn Hải Kinh có ghi, trên biển có ba ngọn Tiên Sơn: Bồng Lai, Doanh Châu, Phương Trượng. Trên núi là tiên cảnh, có thuốc trường sinh bất lão.
Ba ngọn Tiên sơn này xưa nay danh khí rất lớn, được gọi là tiên cảnh phương Đông, sau khi hưng khởi có thế thay cho Côn Lôn. Dân gian nhắc tới tiên cảnh thường nhắc tới Bồng Lai, Côn Lôn.
Biển xanh dậy sóng, to lớn hùng vĩ, mênh mông bát ngát. Chỉ có tự mình đi biển mới có thể hiểu được loại rộng lớn này khiến người ta mở rộng tấm lòng.
- Sư phụ. Trong biển này có long cung thật không, chúng ta có đi làm khách hay không?
Ngạn Tiểu Ngư đột nhiên có ý tưởng lạ.
- Cho dù có cũng là mấy con giao long mà thôi. Muốn tiến vào động phủ chân long làm khách, không phải Đại đế cổ không có mặt mũi lớn như vậy.
Long Mã khinh thường nói.
Vài năm rồi, ngạo khí của nó không bớt chút nào, nhưng gặp phải một Thánh thể Nhân tộc cường thế, nó cũng không gây nên sóng gió gì.
Bọn họ ra biển nửa tháng vẫn không thu hoạch được gì, không biết Bồng Lai Tiên Sơn ở phương nào, ngược lại có một tòa động phủ thượng cổ đổ nát, sớmbị nước biển bao phủ.
Diệp phàm không có biện pháp gì. Tiên Sơn trong biển khó tìm nhất, cùng tu sĩ lục địa không có gì qua lại, chỉ để lại một ít truyền thuyết mà thôi.
- Hẳn là ở Bột Hải.
Diệp Phàm tự nói, thần thức cường đại tản ra tìm tòi, muốn bắt được khí cơ Pháp trận thượng cổ.
Sử Ký có ghi lại từ uy, tuyên, yến chiêu người ra biển cầu Bồng Lai, Phương Trượng, Doanh Châu, lời đồn ở trong Bột Hải, người đi không xa.
Ầm!
Đột nhiên, xa xa bọt nước bắn lên cao mấy chục trượng, rồi sau đó xuất hiện một cái lốc xoáy khổng lồ, muốn cuốn bọn Diệp Phàm đi vào.
- Là một con trai biển lớn.
Ngạn Tiểu Ngư cả kinh kêu lên.
Ở dưới nước biển, một con lão Bạng dài mấy chục trượng há vỏ, nuốt thiên phun địa, khiến cho trên biển cuồng phong gào thét, muốn nuốt bọn họ vào.
Đây là một lão yêu nhiều năm, cảm ứng linh khí trên người mấy người. Nếu nuốt được, đối với nó sẽ có ích rất lớn, bởi vậy phát động tai nạn trên biển, muốn cuốn lấy mấy người.
- Khó được. Nhưng lại đụng phải một lão yêu tu luyện hơn tám trăm năm, thân tại Hóa Long Bí Cảnh.
Diệp Phàm nói.
Chiêm Nhất Phàm không nói hai lời, tế phi kiếm hóa thành một đạo hào quang hừng hực bổ thẳng xuống biển. Lập tức sóng lớn ngập trời, chém ra một cái rãnh dài đến mấy trăm trượng, đem nước biển rẽ ra hai bên.
Keng!
Nhưng mà, lão Bạng cũng không phải phàm tục, đạo hạnh cao thâm, phi thường khó được. Vỏ trai mở ra, tổng cộng có mười tám viên Hải Thần Châu bay ra, không ngờ cố định hư không.
Chiêm Nhất Phàm giãy giụa suýt nữa gặp nạn, bảy kiếm hợp nhất, bổ ra một con đường sống, gian nan trốn thoát, lộ ra một vẻ kinh ngạc. Những năm gần đây, dưới sự hộ pháp của Diệp Phàm, hắn đã vượt qua mấy lần lôi kiếp, thân tại Hóa Long Bí Cảnh, ít người có thể làm khó hăn.
- Là một con Long Bạng, có được tính mệnh giao tu pháp châu, khó trách thực lực hơn người.
Diệp Phàm lộ vẻ ngạc nhiên. Trong vỏ trai là một con lão Bạng hình rồng, mười tám viên pháp châu là trân châu do máu thịt nó mài ra, trưởng thành đến tình trạng ngày nay đã sớm linh hồn giao dung, có thể sánh với pháp châu thượng cổ.
Long Tiểu Tước ra tay. Đều là Yêu tộc, hắn biết rõ nhược điểm của lão Bạng ở nơi nào. Vừa lên chính là một đạo cầu vồng, xuyên thẳng vào vỏ trai, yêu khí ngập trời, chém nơi yếu hại.
Keng!
Mười tám viên pháp châu rực rỡ lóa mắt, đánh lên sóng biển vô biên. Long Bạng là lão yêu tu luyện nhiều năm, lập tức cảm thấy không ổn. Đám người này không thể trêu vào, xoay người chạy trốn.
Nhưng Diệp Phàm sao có thể tha nó chạy trốn, trong mi tâm một dòng mẫu khí bắn ra, nặng như thái sơn đương trường đè ép nó lại, vỏ trai đều phát ra tiếng nứt nẻ.
- Thượng tiên tha mạng. Tiểu yêu vô tri, không nên mạo phạm.
Lão Bạng vong hồn đều sợ hãi, vạn lần không nghĩ tới thời đại mạt pháp này đụng phải nhân vật vượt qua Giáo chủ thượng cổ.
- Nếu muốn mạng sống cũng được, nói cho chúng ta biết Bồng Lai Tiên Sơn ở nơi nào.
Hoàng Thiên Nữ cười hì hì, tuy có tuyệt đại phương dung nhưng trên người lại sát khí tầng tầng.
Diệp Phàm gật đầu. Lão Bạng này không phải hạng lương thiện, cho dù không chém xuống một thân đạo hạnh cũng phải cảnh cáo một phen. Mà nếu có thể hỏi ra tiên cảnh ở phương nào tự nhiên không gì tốt hơn.
- Ta không biết. Ba Tiên Sơn trong biển quá mức thần bí, căn bản không thể truy tìm, bằng không lão Bạng đã sớm đi đầu phục. Nghe nói nơi đó nguyên khí dư thừa, từ xưa đến nay đều không khô cạn.
- Vậy tha ngươi có tác dụng gì. Cùng với lưu lại làm hại hải vực không bằng trực tiếp giết chết.
Hoàng Thiên Nữ lộ ra sát khí đe dọa lão yêu.
- Các vị tiên nhân tha mạng. Tuy rằng ta không biết nhưng lại có thể cung cấp một ít manh mối.
Lão Bạng lên tiếng cầu xin tha thứ.
Cuối cùng, nó dẫn mấy người đến một ngôi động phủ trong biển, thế giới dưới nước thật mông lung, nhưng địa phương này lại có bảo huy tràn ngập, một mảnh trong suốt.
Đây là một vùng cung điện dùng các loại san hô mỹ lệ mà trong suốt tạo thành, có khắc rất nhiều pháp trận và đạo ngân. Là một Thủy phủ rất cổ xưa, có tụ tập một đám tiểu yêu tôm cá.
Phủ chủ là một con Hải Mã Tinh, ngày nay đã sống được một ngàn năm trăm tuổi, là một bá chủ ở thế giới trong biển này, sinh linh hải vực bốn phương đều phải cộng tôn.
Chân thân của lão hải mã dài mấy trăm trượng, hóa thành một đạo nhân tóc đỏ đi ra đón, phi thường khách khí. Linh giác của hắn nhạy bén và cường đại, cảm giác được sự đáng sợ của Diệp Phàm và Long Mã, lòng có sợ hãi.
Diệp Phàm nói thẳng ý đồ đến, hỏi Bồng Lai ở phương nào. Nếu là bá chủ một phương trong biển còn không biết, vậy thật sự không có cách nào, hắn chỉ có thể rút đi.
- Tiểu lão quả thật biết được, nhưng là địa phương đó thật là đáng sợ, trong nước bày ra sát trận thượng cổ, ta thử vài lần đều không thể thông qua, không thể vào đảo.
Lão hải mã lòng tốt nhắc nhở.
- Không sao. Phủ chủ cứ việc nói cho chúng ta biết là được.
Diệp Phàm cũng rất khách khí, mỉm cười nói chuyện với hắn.
Cuối cùng, lão hải mà tự mình dẫn dường, đưa bọn họ tới một vùng hải vực thần bí, người thường căn bản không thể tới gần, sẽ tự dưng vòng qua. Mà bọn họ là người phi thường, sau khi đến gần nơi này cảm nhận được từng đợt sát khí, hơi chạm vài sẽ có từng đạo kiếm khí thông thiên bổ chém.
- Tiểu lão chỉ có thể mang tới đây, không dám xâm nhập.
Lão hải mã nói.
- Đa tạ Phủ chủ.
Diệp Phàm nghiêm túc tỏ lòng biết ơn, mang theo mấy đệ tử đi nhanh tới. Đỉnh của hắn lơ lửng trên đầu, buông xuống vô tận mẫu khí bao phủ bọn họ, mặc cho muôn vàn phép thuật, vạn bàn thần thông công tới đều đỡ được hết.
Phía sau, lão Hải Mã Tinh trợn mắt há hốc mồm, gần như hóa đá, lẩm bẩm:
- Giáo chủ thượng cổ cũng xa không bằng, chẳng lẽ đây là vị chúa tể Thiên Đình ở trên đất liền?
Diệp Phàm cưỡi trên Long Mã, đỉnh trên đầu buông xuống hơn vạn sợi tơ, vạn pháp không dính thân, mang theo mẫy người như vào chỗ không người, xâm nhập thẳng vào vùng hải vực thần bí này.
- Pháp trận thượng cổ này thật là lớn, đã đi mấy trăm dặm còn chưa tới nơi.
Hữu Vi Ngư âm thầm líu lưỡi.
- Như vậy đi quá chậm, xem ta đây!
Long Mã không kiên nhẫn, cảm thấy mấy đệ tử của Diệp Phàm hành động không nhanh đủ nhanh chóng, bốn vó tỏa sáng, lập tức ánh lửa xông lên tận trời. Ở trên mặt biển xanh lam này xuất hiện một con đường ánh lửa, một mực thông hướng phương xa.
Long Mã thét dài một tiếng, chở Diệp Phàm dẫn đầu phóng về phía trước, suýt nữa hất bay Tiểu Tùng ở trên mông. Tiểu Tùng nhanh tay nhanh mắt, một tay nắm lấy đuôi ngựa, bất mãn lẩm bẩm một câu.
Đám người Trương Thanh Dương, Hữu Vi Ngư, Chiêm Nhất Phàm không tự chủ được, bị một đạo ánh lửa dẫn dắt, đạp lên con đường ánh lửa mà đi, giống như bị người lôi kéo phi hành.
- Long Mã này thật đúng là pháp lực thông thiên, cũng chỉ có sư phụ hàng phục nổi. Đây là Hỏa Quang Thần Độn Thuật trong truyền thuyết thượng cổ, đạt đến mức tận cùng, chư pháp không thể gần người, có thể đi trong nhật nguyệt, Pháp trận thượng cổ đều không thể ngăn.
Mấy đệ tử của Diệp Phàm đều biến sắc. Tương truyền người có thể thi triển thuật này tất có huyết mạch lực có một không hai nhân gian, thời thượng cổ đều là nhân vật đáng sợ quân lâm một phương, cùng giai vô địch.
Long Mã chạy tám trăm dặm, con đường ánh lửa ép lên mặt nước, các loại thượng cổ đạo ngân cũng không thể gần người, không thể ngăn cản. Cho dù sát quang sắc bén nhất ngẫu nhiên vọt tới cũng sẽ bị Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh hóa giải.
Rốt cục, tiên khí mông lung, phía trước xuất hiện một hòn đảo khổnglồ, sừng sững trên biển, làm phụ trợ đều tỏa ánh sáng mờ, thụy thải lộ ra.
- Chung quy tìm được.
Diệp Phàm khẽ nói. Nơi này hẳn chính là Bồng Lai Tiên Sơn.
Bất kể là Sơn Hải Kinh hay là Sử Ký đều nhắc tới trên ba tòa Tiên Sơn trong biển Bồng Lai, Phương Trượng, Doanh Châu này đều có Bất Tử Dược, bất kể thật giả, bởi vậy đủ có thể suy đoán chúng nó bất phàm.
Bọn người Diệp Phàm lên đảo, không thể không than thở hòn đảo này thật lớn, quả thật sắp bằng một đại lục. Ngay cả Long Tiểu Tước tính tình rất lạnh cũng không nhịn được lên tiếng, ngoài bảy đại châu có lẽ có thể cân nhắc cộng thêm một cái.
Khi rời khỏi bờ biển, đi sâu mấy trăm dặm bọn họ lại càng trợn mắt há hốc mồm. Ngoại trừ một ít thành trấn còn gặp được vài tòa thành trì cổ đại.
Trên đảo có rất nhiều cư dân, đây là một thế giới cổ đại, thói quen ăn mặc sinh hoạt không có gì khác thời kỳ Tiên Tần của Trung Quốc.
- Linh khí trên đảo này thật sự rất đầy đủ, không bị ảnh hưởng của thời mạt pháp.
Bọn họ không thể không kinh.
Trong núi rừng hoang vu, trên vách núi cao tnih khí tràn ngập, có thể tìm được linh dược. Giống như ở thời thượng cổ, dị thảo trân dược đều không bị tuyệt chủng, thi thoảng lại gặp.
Diệp Phàm hỏi thăm biết trên đảo có một Thánh giáo tu tiên, cùng tên với hòn đảo - Bồng Lai.
- Mấy vị thượng tiên. Bồng Lai Tiên Sơn cách nơi đây rất xa, tuy nhiên một vị Tiểu Thiên Tôn lại tọa trấn ở một tòa Thánh Thành cách đây không xa, các ngươi có thể đi bái phỏng hắn.
Một người đốn củi lòng tốt chỉ điểm.
Bọn người Diệp Phàm tạ ơn, vốn định trực tiếp đi Bồng Lai Tiên Sơn, nhưng lại không biết đường tắt, đành phải đi tòa Thánh thành kia.
- Khẩu khí bọn họ cũng không nhỏ, lại tự xưng Thiên Tôn. Chẳng lẽ có thực lực như sư phụ sao?
Mấy đệ tử nghị luận.
Tòa Thánh thành này thật rộng rãi, cao lớn hùng vĩ, cửa thành có tu sĩ canh gác, nhìn thấy Diệp Phàm cưỡi Long Mã mà tới lập tức cả kinh vào trong bẩm báo, kinh động cái gọi là tiểu Thiên Tôn, đích thân lên thành lâu quan sát.
- Là hắn!
Trương Thanh Dương lập tức biến sắc, nhìn chằm chằm người trẻ tuổi trên thành. Bốn năm trước chính là người này đánh hắn trọng thương, hủy đi một vùng kiến trúc Thiên Đình, đốt thần tượng Diệp Phàm.
- Ta tưởng là ai, thì ra là các ngươi. Có giải tán Thiên Đình giáo hay chưa?
Nam nhân trẻ tuổi trên thành lâu khóe miệng lộ vẻ châm chọc, nói:
- Các ngươi không xứng dùng tên này, sớm đem những cái thần tượng Thiên Đế đốt sạch đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.