Già Thiên

Chương 1145: Giết không tha

Thần Đồng

10/10/2013

Thần sắc Phạm Tiên không tốt lắm. Mệnh lệnh của đám cao tầng là phải chặn Diệp Phàm, không cho hắn đại khai sát giới. Hắn quát:

- Diệp Phàm, ngươi đang làm gì đó?

- Ta chỉ giết Tào Thanh thôi.

Diệp Phàm rất bình tĩnh nói.

Thần sắc Phạm Tiên lạnh nhát nói:

- Trong vùng đất lành này dù có thân phận thế nào cũng không được tàn sát bốn phía. Có tranh chấp gì có thể công khai quan điểm, không cho phép làm bậy như vậy.

Trong đất lành của Thiên Đường, Phạm tộc tuyệt đối có quyền uy, ai cũng không dám khiêu khích. Tất cả tranh chấp đều dựa vào ý chí và quy tắc của bọn họ giải quyết, không cho kẻ khác phá phách.

- Hắn trước đây không lâu từng muốn giết ta. Cái cơ giáp màu lam này ta đoạt từ tay người hầu của hắn.

Diệp Phàm trầm giọng nói.

- Buông vũ khí, tất cả đợi thúc thúc ta về sẽ trả lời cho ngươi.

Phạm Thiên hiện ra ở cách đó không xa, mái tóc đỏ đậm tung bay, thần sắc nghiêm túc nói.

- Không thể. Đây là chuyện của ta và hắn, không cần ai phải làm trọng tài.

Diệp Phàm không lùi một bước.

- Hung tàn độc ác. Đây là đất lành của Thiên Đường, không phải bên ngoài. Trong này không ai được phá quy củ của Phạm tộc!

Một lão già quát, cố nén tức giận.

Hôm nay phát sinh loại chuyện này đối với bọn họ đúng là rất nghiêm trọng. Đại chiến Cơ giáp của Cổ Thánh chỉ có ở lần trước khi kẻ thù bên ngoài xâm lấn, hôm nay lại liên tiếp diễn ra, đúng là khó có thể tha thứ nổi.

- Diệp Phàm. Chuyện này hắn không đúng, ta hy vọng ngươi không nên làm lớn quá. Mấy ngày nữa tất nhiên sẽ có công đạo công chính cho ngươi.

- Vài ngày nữa sao?

Diệp Phàm lắc đầu nói.

- Ta sợ chờ lâu như vậy sẽ lại bị người ầm sát. Rõ ràng là mấy ngày nay luôn có người nhằm vào ta. Nếu không thì hôm nay cũng không có chuyện ta muốn giết Tào Thanh.

- Thể là sao, muốn phá hoại quy củ của Phạm tộc ta sao?

Một lão già thần sắc không tốt, có vẻ như sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

- Diệp Phàm, ngươi đừng có vô lý như vậy, định để mất tất cả sao. Hôm nay ta quyết không cho phép ngươi giết Tào Thanh. Đây là đất lành của Phạm tộc ta!

Mặt Phạm Tiên lạnh ngắt, giọng điệu rất nghiêm khắc.

Ở bên cạnh nàng, Tào Thanh lại chẳng tỏ vẻ gì, rất trấn định tự tại, tóc bạc áo choàng trắng, ánh mắt sâu sắc, giống như chuyện này chẳng quan hệ với mình, không có gì để nói.

- Là ta vô lý sao?

Diệp Phàm cười lạnh, đảo qua tất cả mọi người nơi này, sau đó nhìn chằm chằm vào Phạm Tiên nói:

- Chỉ thấy ta giết hắn, chẳng lẽ không biết trước đó hắn phái người giết ta, đồng thời gần như thành công sao? Ta chỉ là ăn miếng trả miếng thôi.

Thần sắc Phạm Tiên lạnh lùng, vẫn bảo hắn thoát khỏi cơ giáp, chờ Phạm Trụ và mấy đại đầu sỏ khác trở về.

- Họ Diệp cũng quá tự cao, được Phạm Trụ coi trọng liền tưởng có thể hoành hành sao. Trong Thiên Đường không cho hắn tự do như vậy!

Một lão cường giả rất có tư cách của Phạm tộc quát.

Tào gia là một đại tộc, có ảnh hưởng rất lớn ở chủ tinh Vĩnh Hằng, thế lực nào cũng không dám chọc. Tào Thanh được Phạm Tiên đưa tới, thật sự là có quan hệ lớn.

Phạm tộc tất nhiên là cố hết sức nhờ cậy hắn, ngày thường rất chiếu cố. Lần này Tiến Hóa Dịch mạnh nhất luyện ra được đó là nhờ hắn mang tới hai loại khoáng vật phụ trợ có thần tính từ Tào gia. Địa vị của kẻ này có thể thấy được rất rõ ràng.

Ngày nay hắn gặp nạn, Phạm tộc tất nhiên hiểu nguyên nhân thì cũng không thể để hắn bị Diệp Phàm giết, vì vậy mới bảo vệ như thế.

- Chết. Đây rõ ràng là tìm đường chết. Nếu co đầu rụt cổ thì thôi, giờ lại kiêu ngạo xuất hiện, chết đến đít rồi.

Ánh mắt Tuyên Lâm Phong đầy thù oán, âm trầm cười lạnh, muốn báo thù cho con cháu mình là Tuyên Mặc, nhìn về phía những nhân vật trọng yếu của Phạm tộc nói:

- Giờ ta muốn ra tay đối với hắn thì không ai nói gì được chứ? Chính hắn tìm chết, khiêu khích uy nghiêm của tộc ta. Ta thay các ngươi thu thập hắn.

Đám người nơi này đều không nói gì, lạnh lùng nhìn lại. Rất nhiều người đều chăm chú cản bốn phương, tránh cho Diệp Phàm bỏ chạy.

- Hắn phải chết!

Thần sắc tổ phụ của Đọa Lạc cũng âm trầm, rất tiếc không thể lập tức luyện hóa được Diệp Phàm, vô cùng thống hận cường giả trẻ tuổi này.

- Một khi đã vậy thì có gì không tốt chứ.

Diệp Phàm nhìn ra tình thế. Phạm tộc tuy rằng muốn mời hắn, khát vọng bất diệt kim huyết của hắn nhưng cũng không thể để mặc hắn giết Tào Thanh, vui lòng bắt hắn lại.

Tuyên Lâm Phong là một vị Bán Thánh cường đại, đến từ chủ tinh Vĩnh Hằng, địa vị hiển hách, thực lực bất phàm, ngày nay khống chế cơ giáp màu trắng bạc đánh giết tới, muốn uống một ngụm thánh huyết.

Lúc này Diệp Phàm đã đạt tới trảm đạo tầng thứ tám, thực lực mạnh mẽ tới cực độ, có thể sống mái với bất cứ kẻ nào dưới Thánh nhân. Thậm chí hắn cảm thấy mình có lẽ còn lay chuyển được cả Cổ Thánh.

Tuy rằng hắn không tiến vào cuộc thi khảo sát nhưng hắn có cảm giác như vậy, hiện giờ đạt được cơ giáp lam kim tất nhiên không sợ, giống như hổ thêm cánh vậy!

Vút!

Hắn tiến tới đón đánh, thân thể hóa thành một luồng lam quang, tuy rằng cao hơn tám trượng nhưng hành động nhanh nhẹn, lưu lại một luồng tàn ảnh cường đại. Không khí bùng nổ, phát ra những tiếng vang kỳ dị.

Vừa tiếp xúc, Diệp Phàm đã giao chiến với Tuyên Lâm Phong cả trăm lần. Cơ giáp Cổ Thánh siêu hạng quyết đấu cũng phải xem thực lực bản thân ra sao mới có thể bộc lộ hết sự ưu việt và sắc bén của nó.

Ầm.

Ánh sáng màu lam nhạt lóe lên. Lam Ma đao trong tay Diệp Phàm hóa thành một vùng lửa khói sáng lạn, đao quang cuồn cuộn bao phủ cả đất trời.

Ngân kiếm trong tay Tuyên Lâm Phong bị chém vỡ, tia lửa bắn ra bốn phía. Trên bầu trời hiện ra thành một vùng hắc động, thánh uy bùng nổ toàn diện.

Bọn họ gần như sắp vọt tới Vực ngoại, cách mặt đất không biết bao nhiêu trong, giao chiến kịch liệt. Diệp Phàm rõ ràng chiếm thể thượng phong. Hắn vốn không giỏi điều khiến cơ giáp nhưng lúc này càng ngày càng linh hoạt sắc bén.

Phụt!

Tuyên Lâm Phong biến sắc, khẽ giơ cánh tay trái lên. Một luồng sáng hủy diệt bắn ra. Đây là thần quang khoa võ, đủ để đục thủng một hành tinh. Nếu bị nó bắn trúng thì khó có thể sống nổi.

Diệp Phàm gầm nhẹ, khống chế cơ giáp màu lam nhạt, phát huy toàn diện uy lực của nó. Đầu tiên là lướt ngang mấy vạn trong, giống như Cổ Thánh bay ngang trời, sau đó hai tay chấn động giao thoa, khiến dấu vết đại đạo màu lam nhạt khuếch tán ra như gọn sóng, che kín thiên địa.



Tuyên Lâm Phong chấn động mãnh liệt, hào quang bảo vệ của cơ giáp cũng không ngăn nổi, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ giống như thủy tinh. Cơ giáp chấn động, gần như bị đánh nát.

- Ngăn hắn lại!

Phạm Tiên biến sắc, không ngờ Diệp Phàm vừa mới tiếp xúc với cơ giáp không lâu đã khủng bố như vậy, ngay cả Tuyên Lâm Phong cũng bị đánh bại.

Nên biết rằng địa vị và thực lực của Tuyên Lâm Phong vô cùng hiển hách, đến từ chủ tinh Vĩnh Hằng, thế mà vẫn thua vào tay hắn.

Hai vị đại cao thủ của Phạm tộc khống chế cơ giáp xông lên tận trời, tấn công về hướng Diệp Phàm. Đồng thời tổ phụ của Đọa Lạc là Đọa Lạc La Ma cũng tiến vào một cơ giáp mà xanh, xông tới vây công.

Tốc độ ba nhưng không chậm, đồng thời trên đường còn khởi động vũ khí nhiệt, phát ra ba luồng sáng hủy diệt bắn về phía Diệp Phàm, muốn đánh nát hắn.

Diệp Phàm dùng cơ giáp cấp độ Cổ Thánh, thể hiện chiến lực đáng sợ của mình, vận chuyển bí quyết chữ Hành, vọt đi như một luồng sáng, gần như không thể nắm bắt được hình bóng của hắn.

Keng!

Hắn cầm Lam Ma đao chặt đứt chiến kiếm của Tuyên Lâm Phong. Dao động Thánh cấp tràn ra khiến vòm trời nổ tung, hiện ra một mảng sương mù hỗn độn lớn.

Hắn được thể không buông tha nhưng khác, liên tục bổ ra ánh sáng chói mắt, ma đao trong tay lấp lánh chiếu sáng vĩnh hằng.

Răng rắc!

Một tiếng kim loại vỡ vụn đáng sợ vang lên. Một đao của hắn chặt đứt đôi cơ giáp của Tuyên Lâm Phong, đánh tan công cụ chiến tranh này, khiến nó không kịp phát huy hết uy lực.

Đọa Ma La và hai vị cường giả Phạm tộc thấy vậy liền ra tay toàn lực, sát phạt mãnh liệt, quyết phải hủy diệt Diệp Phàm.

Tuyên Lâm Phong vừa rồi kinh hồn thất phách, toàn thân mồ hôi lạnh, lập tức lao ra khỏi cơ giáp bị chặt đứt, muốn bay vọt ra trốn chạy.

Nhưng Diệp Phàm dũng mãnh phi thường. Loại công cụ chiến tranh này càng khống chế lại càng giống như xe nhẹ đường quen, vọt ra khỏi thế vây công của ba cơ giáp kia, đánh giết ra ngoài.

- Chạy đi đâu!

Hắn cầm Lam Ma đao, toàn thân lóe lên a màu hải dương, đuổi theo từng bước.

Tuyên Lâm Phong sợ tới mức hồn phách bay sạch. Hắn đúng là Bạch Phát Dược Thiên Tôn thật nhưng đối mặt với cơ giáp Cổ Thánh thì cũng chẳng đáng gì, sợ hãi bay đi. Tất cả mọi chuyện đều nằm ngoài dự đoán của hắn.

Phụt!

Một đao Diệp Phàm chém xuống, Ma đao màu lam vẽ lên một luồng sáng dài mấy trượng, bổ lên trên nhưng Tuyên Lâm Phong. Cự đao hạ xuống không giống chém mà thật giống như chùy đập xuống.

Tuyên Lâm Phong hóa thành máu tươi và xương nát ngay tại chỗ, bắn tung ra khắp nơi, nguyên thần cũng không lao ra nổi, hình thần câu diệt.

- Kẻ này vô cùng đáng sợ, đạt tới Đấu Chiến Thánh Giả, ngay cả Bán Thánh cường đại như vậy đều bị hắn giết.

Rất nhiều người của Phạm tộc đều kinh hãi.

trong nháy mắt, Diệp Phàm quay ngoắt trở lại, lao thẳng về hướng Đọa Ma La, cố ý tránh hai vị cao thủ Phạm tộc, chủ động công kích vị Bán Thánh khống chế cơ giáp này.

- Hỏng rồi. Không hàng phục được hắn. Mau đi mời nguyên lão ra tay, khống chế công cụ chiến tranh tinh nhuệ kia tiến tới!

Phạm Tiên biến sắc.

Mỗi cơ giáp cấp Cổ Thánh đều rất quý giá, muốn làm ra cần trả một cái giá không thể tưởng tượng nổi, có thể khiến một gia tộc đi xuống. Thế nên số lượng của nó dù ở những thế lực lớn đều rất hữu hạn.

Đại chiến vẫn diễn ra trên bầu trời. Diệp Phàm một địch ba rất tự nhiên. Hắn càng ngày càng trở nên cường đại, chiến huyết trong cơ thể sôi trào, huyết khí hoàng kim tràn ngập, nhuộm vàng cả cơ giáp màu lam nhạt.

Giờ khắc này hắn có cảm giác thân thể có thể đánh với cơ giáp của Cổ Thánh. Loại cảm giác này ngày càng mãnh liệt. Đột phá thành công, hắn đứng trên trảm đạo bát tầng thiên, thực lực tăng vọt, chỉ trong khoảnh khắc đã cảm thấy dù không dùng cơ giáp cũng có thể đánh với Cổ Thánh.

Leng keng!

Diệp Phàm phát uy, huyết khí màu vàng tràn ngập, một đao quét ngang qua, chặt đứt cánh tay phải cơ giáp của Đọa Ma La, khiến nơi đó bùng nổ, điện bắn tung tóe, hư không tan vỡ.

Đọa Ma La khiếp sợ. nhưng thanh niên này đáng sợ vượt quá tưởng tượng của hắn, đánh tới mức hắn sợ hãi. Lúc này rốt cục hắn không kiên trì nổi nữa, xoay nhưng bước đi.

- Chạy đi đâu. Không phải muốn giết ta sao?

Diệp Phàm đuổi theo.

Hai vị cao thủ Phạm tộc cũng thấy lòng lạnh ngắt. Trận chiến này mấy nhưng bọn họ không vây được đối phương một khắc. Mà đối phương càng ngày càng linh hoạt, sắc bén và khủng bố vô cùng, đi lại như ở chỗ không người.

Một tiếng nổ lớn truyền ra. Ánh lửa bốc lên ngập trời, phù văn đại đạo lóe lên, sau đó giải thể từng tảng lớn một.

Diệp Phàm cẩm Lam Ma đao trong tay, bổ thẳng lên cơ giáp của Đọa Ma La, chấn hắn bay ra, phun một ngụm máu tươi lớn.

Phụt!

Một đạo lam quang hiện ra. Một vị Bán Thánh lại nổ tung, xương cốt cũng không còn, nguyên thần ra tro, bị Diệp Phàm chém chết tươi!

Một tiếng thét dài truyền ra từ sâu trong Thiên Đường. Những cường giả nổi tiếng từ lâu, khống chế cơ giáp hóa thành mấy luồng sáng vọt tới.

Thần sắc Diệp Phàm biến đổi. Thời gian không nhiều, hắn phải nhanh chóng giết Tào Thanh trước khi mấy người này đuổi tới, nếu không sẽ khó có cơ hội nữa.

Vù!

Hắn tiến vào trong công cục chiến tranh của Cổ Thánh, đạp bước theo bí quyết chữ Hành trên vòm trời, khiến uy lực tăng vọt, có thể gọi là thuấn di, lao về phía trước.

- Diệp Phàm dừng tay. Hiện giờ lùi lại còn kịp đó. Thúc thúc của ta sau khi trở về sẽ có câu trả lời thuyết phục. Hiện giờ không thể giết Tào Thanh!

Phạm Tiên quát.

Tới giờ rồi thì sao Diệp Phàm có thể dừng tay được? Hắn vọt tới vài bước, cầm Lam Ma đao chém về phía trước. Ánh sáng màu lam như đại dương trút xuống.

- Giữ hắn cho ta!

Phạm Tiên biến sắc. Diệp Phàm lại dám giết nhưng trước mặt nàng, không coi nàng vào đâu.

Hai cơ giáp lao xuống từ trên bầu trời, tất cả đều hạ độc thủ, đánh về phía sau lưng Diệp Phàm, muốn hủy diệt hắn.

Diệp Phàm lướt ngang ra, pháp tắc dưới chân chuyển biến khó lường, hóa thành một đạo lam quang chợt trái chợt phải, mỗi lần chuyển hướng đều xa tới mấy vạn trượng, khủng bố kinh người.

Tào Thanh rốt cục cũng biến sắc. Từ trước tới giờ hắn chưa từng gặp qua người như vậy. Diệp Phàm dám hoành hành ở Phạm tộc, chẳng lẽ không sợ bị đám người này điên cuồng trả thù sao?

Quả đúng là không kiêng nể gì!

Tào Thanh trốn rất nhanh. Người chẳng thèm sợ Phạm tộc thế lực lớn nhất Tiên Vũ Tinh Hải thì tất nhiên là một kẻ điên rồi, có nói gì cũng vô dụng, chỉ có nước trốn tránh kiếp nạn này rồi hãy nói.

Lúc này hắn hóa thành ngàn vạn, khắp nơi khắp chốn đều có hư ảnh của hắn, có bay lên trời, có chui xuống đất, nhắm về bốn phương tám hướng, khiến nhưng ta hoa mắt.

Nếu là nhưng thường thì khẳng định phải nhíu mày. Loại bí thuật này thực đáng sợ, khiến nhưng ta không thể phân biệt được. Nhưng Diệp Phàm cảm ngộ đạo, hiểu rõ loại diệu thuật Nhất Khí Hóa Tam Thanh. Nhiều năm qua như vậy hắn luôn luôn tìm hiểu các loại thuật pháp tương tự.



Có thể nói Tào Thanh thi triển thuật này trước mặt hắn đúng là múa búa trước của Lỗ Ban, đồng thời Nguyên Thiên Nhãn và Thiên Nhãn kết hợp có thể nhìn thấu tất cả căn nguyên.

Trước tiên hắn cảm nhận chân thân của đối phương, sau đó cầm Lam Ma đao tiến tới, đánh về phía trước, xé tan hư không.

Đột nhiên một cảm giác nguy cơ cực kỳ khủng bố xuất hiện. Tào Thanh tế ra vài món bí khí, sau khi bay về phía sau hắn liền nổ tung, uy lực lớn tới kinh người!

- Có thể đánh thương Thánh nhân. Đây là cấm khí cấp Cổ Thánh!

Diệp Phàm chấn kinh, né ra rất nhanh.

Đồng thời hắn chém vào hư không, mở ra không gian Thứ Nguyên, diễn biến ra Loạn Cổ bí thuật đoạt được từ Vương Đằng, thi triển ra Vĩnh Hằng lưu đày.

Một cái khe lớn giao thoa hình chữ thập hiện ra, nuốt trọn toàn bộ mấy món cấm khí vừa bùng nổ, chìm sâu vào trong không gian thần bí.

Nhưng dù vậy thì uy lực khủng bố của cấm khí vẫn thể hiện ra tại chỗ, tạo thành một vùng hắc động. Không gian Thứ Nguyên cũng bị phá hủy.

- Lần này ta xem ngươi chạy đi đâu!

Diệp Phàm hét lớn.

Vút.

Từ đầu Tào Thanh lao ra một luồng sáng đẹp mắt. Đó là một nam nhân mặc áo xanh, trông rất thần võ, quát to:

- Ai dám đả thương hậu nhân của ta?

Thánh uy cường đại trong nháy mắt quét về phía trước. Mọi người giống như trong biển cát trập trùng, kinh nhiếp mọi người.

- Là tổ thánh của Tào gia, Tào Thiên Quân!

Rất nhiều nhưng đều kinh hãi, lộ vẻ khiếp sợ, không ngờ là hắn sẽ hiện ra.

- Là ta muốn giết hắn đó!

Diệp Phàm chẳng hề nhíu mày, vẫn lao lên như cũ, Lam Ma đao chém xuống, nói:

- Chỉ là một lạc ấn mà thôi, muốn ngăn ta sao?

Grao...

Tào Thiên Quân rống giận, phát ra tiếng rít gào kinh thiên động địa, lao về phía Diệp Phàm.

Đây là một hồi đại chiến kịch liệt, nhanh tới tận cùng, xảy ra trong nháy mắt. Cuối cùng không ngờ lạc ấn của Tào Thiên Quân biến mất, bị Diệp Phàm đánh nát!

Mọi người đều rung động.

Xa xa vang lên tiếng thét điếc tai. Cường giả Phạm tộc rốt cục đã tới, bắt đầu ra tay từ xa xa.

- Diệp Phàm, muốn tốt thì dừng tay. Đây là đất lành của Phạm tộc ta, ta không cho phép giết Tào Thanh!

Phạm Tiên lớn tiếng nói.

- Đó là chuyện không có khả năng.

Diệp Phàm giơ đao chém xuống.

- Toàn lực ra tay đối với hắn, cứu lấy Tào Thanh!

Phạm Tiên kêu lên.

Phụt!

Đáng tiếc là đã muộn rồi. Diệp Phàm nhanh chóng lao tới, dùng thế sấm đánh không kịp bưng tai, lam quang hạ xuống, đánh nát Tào Thanh. Máu loãng văng khắp nơi, nhuốm đỏ cả váy trắng của Phạm Tiên, ngay cả trên bắp đùi trắng trẻo không tì vết của nàng cũng dính máu.

Diệp Phàm quyết đoán vô cùng, giết Tào Thanh trước mặt Phạm Tiên, máu tươi bắn tung tóe từ trên cao, rơi xuống bốn phía.

Những người ở gần đó đều bị dính vết máu. Trên da đùi trắng nõn của Phạm Tiên dính vài giọt máu đỏ tươi ướt át lại càng thêm xinh đẹp.

- Ngươi...dám giết Tào Thanh, thật sự là làm bậy quá mức. Mọi người mau giết hắn đi.

Mặt Phạm Tiên lạnh như băng.

Đúng lúc này, hai cơ giáp cấp Cổ Thánh đều vọt tới phụ cận, bảo vệ nàng và một số nhân vật trọng yếu của Phạm tộc ở phía sau, sợ Diệp Phàm điên cuồng muốn đánh chết cả bọn họ.

- Giết người thì phải bị người giết. Chẳng lẽ chỉ cho phép hắn giết ta mà không cho ta phản kích sao?

Mặt Diệp Phàm không hề thay đổi hỏi.

Cơ giáp màu lam nhạt này xuất hiện đã là chứng cớ vô cùng xác thực. Đây là cơ giáp cấp Cổ Thánh siêu cấp của Tào gia. Chuyện trước kia cũng đã quá rõ ràng.

Phạm tộc biết là Tào Thanh ra tay, trong quá khứ đã vài lần muốn diệt trừ Diệp Phàm nhưng lại vẫn ra tay che chở. Phạm Tiên không tiếc hạ mệnh lệnh phải cản trở không cho giết hắn. Hiện giờ bọn họ cũng không còn gì để nói nữa.

Tiếng thét dài xé tan hư không. Đây là dao động thần niệm cường đại từ xa truyền tới. Năm cơ giáp xuất hiện, tòa ra thần quang đáng sợ, chiếu rọi bầu trời.

Đây là công cụ chiến tranh siêu cấp của Cổ Thánh, thần bí và cường đại nhất Phạm tộc, sức chiến đấu cực kỳ khủng bố. Chỉ cần bọn họ xuất hiện là sẽ có gió tanh mưa máu ngay. Lúc này vì Diệp Phàm mà đưa ra mấy Thánh khí này, có thể thấy bọn họ coi trọng hắn thế nào.

Diệp Phàm xoay người bước đi. Hắn cũng không muốn tử chiến với Phạm tộc. Chuyện này căn bản là không đáng. Diệp Phàm không muốn tiếp tục đại khai sát giới ở đây, tàn sát sạch sẽ mọi người.

Hắn xông vọt lên trời nhưng đợi hắn cũng là một màn hào quang khổng lồ, phong ấn toàn bộ đất lành lại, không thể rời đi.

Diệp Phàm khởi động cơ giáp màu lam nhạt rất nhanh. Những phù văn trên đó chuyển động, chuẩn bị tiến hành bước nhảy không gian. Cơ giáp này thần bí phi thường, là thánh phẩm hiếm có của Tào gia, có thể cộng hưởng với đại đạo.

Trong tiếng leng keng, một cánh cửa tinh không mở ra nhưng hắn còn chưa vọt vào thì cửa tinh không lạnh như băng đột nhiên đã sụp đổ.

Lĩnh vực cấm không!

Phạm tộc phong tỏa không gian, giam cầm tất cả pháp tắc hư không, không có cách nào thoát khôi nơi này. Tinh môn không có hiệu quả nữa.

Diệp Phàm biến sắc. Chuyện này không phải là điềm tốt. Đối phương quyết tâm giữ hắn lại thì đúng là hơi khó giải quyết rồi. Nhiều cao thủ như vậy xuất hiện rất khó ứng phó.

Phạm Tiên lớn tiếng truyền âm nhắc nhở:

- Hắn là một khổ tu sĩ, có đài trận quỷ dị, có lẽ có thể đột phá phong tỏa không gian. Mau dùng Luyện Đan Phong Thiên trận của Thần linh cổ đại khóa nơi này lại!

Diệp Phàm biến sắc. Phạm Tiên nhìn thấy đài trận dạng bàn cờ rồi, quả là hiểu biết, muốn mở đại trận trước, ngăn cản hắn bỏ chạy. Hơn nữa các loại vũ khí nhiệt đan xen, hóa thành từng luồng sáng bao phủ cả bầu trời.

Đây là một cảnh tượng đáng sợ. Diệp Phàm bị một tấm lưới trời phủ kín, mỗi luồng sáng đều mang tính hủy diệt, có thể đánh ra một vùng hắc động, có thể khiến tiểu hành tinh bị hủy diệt. Vậy mà lúc này toàn bộ đều tập trung về phía hắn.

Nếu Diệp Phàm không có bí quyết chữ Hành, thay hình đổi vị trên bầu trời, từng di chuyển cả trăm dặm thì đã bị đánh thành xương tan thịt nát từ lâu rồi. Phạm tộc ra tay nặng thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Già Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook