Chương 1156: Hưng sư động chúng
Thần Đồng
10/10/2013
Dưới đáy hồ này không có pháp bảo gì, Diệp
Phàm nổi lên mặt nước, tiếp tục tiến về phía di tích tiếp theo, dựa theo truyền
thuyết về Vạn Thanh mà đi.
- Hắc, Tào gia tới, phát ra phần thưởng cực lớn, ai có thể mang đầu hoặc bắt được tên khổ tu sĩ tới sẽ thu hoạch cực kỳ phong phú.
Tin tức này như một trận cuồng phong quét qua, khiến bốn phương nổi sóng gió, tất cả mọi người trên Tiên Vũ Tinh đều vô cùng hứng thú.
Tào gia tới, lần này mang theo một đoàn chiến hạm, như mây đen áp đỉnh, sát khí đằng đằng tiến về hành tinh này.
Diệp Phàm nhìn về phía xa xôi, chỉ thấy chiến hạm màu bạc như một rừng tùng, riêng mẫu hạm đã có ba chiếc! Tất cả đều chỉ nhằm vào một mình hắn, đúng là hưng sư động chúng!
- Thật là coi trọng ta!
Diệp Phàm kinh ngạc. Hắn biết rõ lần này có thể là một lần đại nguy hiểm.
Tào gia hàng lâm Tiên Vũ Tinh, thanh thế cực lớn. Nhưng sau nửa tháng truy tìm tung tích của hắn mà vẫn không có thu hoạch gì.
- Chẳng lẽ hắn đã sớm rời khỏi nơi này!
Người của Tào gia nghi hoặc.
Tào Lâm nhíu mày, gương mặt yêu mị lộ vẻ suy tư sau đó rất khẳng định nói:
- Lần trước khi rời đi, ta đã cho người khởi động lực lượng tinh không võng, giám sát phiến tinh vực này. Bất cứ tinh môn nào xuất hiện đều sẽ bị phát hiện, về phần trực tiếp bay ra Vực ngoại thì lại càng không thể che dấu được. Hắn khẳng định vẫn chưa rời khỏi nơi này.
- Gia tăng phần thưởng!
Một người trung niên nói.
Sau đó không lâu, Tiên Vũ Tinh chấn động. Ỵì một khổ tu sĩ, Tào gia nguyện ý xuất ra một Thần liệu có tính phụ trợ để sản xuất thể chất tiến hóa dịch cường đại nhất!
- Quả nhiên là tài đại khí thô, các thế lực khác căn bản không thể bằng được!
- Các ngươi không biết sao!? Nghe nói tên khổ tu sĩ này là bất diệt kim thân, có thể luyện ra thần huyết màu vàng, giá trị liên thành! Với thủ đoạn thông thiên triệt địa của Tào gia thì nhất định có thể khai thác tối đa, tuyệt đối có giá trị!
Nhiều người bàn luận, dẫn tới một mảnh chấn động rất lớn.
- Tốt lắm! Tào gia chịu xuất máu, ta cũng nguyện ý nghe lời kêu gọi, đi lĩnh phần thưởng!
Trên thần đảo Tề gia, Tề Vân liên tục cười lạnh.
Cách đó không xa, ở trong một mảnh rừng trúc u tĩnh, ấu tử hắn yêu thương nhất đang dưỡng thương, xương cốt toàn thân đứt vỡ hơn phân nửa, nguyên khí đại thương khiến lửa giận của hắn không thể dập tắt được.
- Một tên khổ tu sĩ ngoại lai như ngươi cũng dám giương oai ở Tiên Vũ Tinh ta! Không bóc gân lột da ngươi thì ta thật hối hận vì xuất hiện trên cõi đời này!
Tề Vân gầm gừ.
Hắn sai người đi Cổ Thánh cơ giáp khố mang về một ít bí đồ, cẩn thân nghiên cứu. Đây là đồ án cấu tạo của công cụ chiến tranh, ẩn chứa rất nhiều bí mật.
- Cổ Thánh cơ giáp của tộc ta không phải dễ dàng trộm đi như vậy đâu! Giờ hãy phân tích thật kỹ cho ta, ta muốn khiến hắn và công cụ chiến tranh này cùng nhau nổ tung!
Một đám lão già vùi đầu vào đồ án này, cẩn thận quan sát, thi thoảng lại có đại đạo phù văn lóe lên, lặp đi lặp lại các loại thí nghiệm, chuẩn bị phá giải cổ phù của Thánh nhân.
Tề Manh lúc này đi tới, nói với Tề Vân:
- Cửu thúc người đang làm cái sì vậy! Đại bá bảo ta cho người biết không được làm loạn! Diệp Phàm từng cứu tính mạng chúng ta, nếu giờ ra tay thì sẽ bị ngoại nhân khinh miệt, chứng tỏ chúng ta lấy oán báo ân!
- Chắt nữ ngươi đang nghĩ gì vậy, hãy yên tâm đi! Thúc thúc sao lại là người như vậy được!?
Tề Vân cười cười, rồi nhanh chóng khéo léo đuổi Tề Manh đi về.
Trong Thiên Đường, Phạm tộc thu được tin tức Tào gia xuất động quy mô lớn, Phạm Tiên nhíu mày nói:
- Có chút không ổn! Nếu hắn bị bắt đi thì bất diệt kim thân không phải là vô duyên với chúng ta sao?!
- Ồ, có thể nghĩ biện pháp khác để thu hút hắn lại đây! Các ngươi không còn nhớ sao?! Những khổ tu sĩ xuất hiện nhiều năm trước ấy! Ta sao lại cảm thấy hình như bọn chúng là tới từ cùng một nơi!
Phạm Thiên âm hiểm cười cười.
- Không sai, thật sự rất có thể có liên quan!
Phạm Trụ, một cự đầu của Phạm tộc hai mắt sáng ngời, đứng bật dậy.
Trên Tiên Vũ Tinh, ở một tòa thần đảo của Tề gia, Tề Vân liên tục cười lạnh, hai mắt âm hàn, nhìn về một phía nói:
- Khiến cơ giáp Cổ Thánh bùng nổ đi, nếu khiến hắn tan xương nát thịt thì chúng ta đi lấy thần huyết, nếu thất bại cũng có thể khiến tung tích của hắn bại lộ, báo cho Tào gia rồi đi lĩnh quáng vật thần tính thôi!
Bất luận thế nào hắn cũng sẽ không thua thiệt gì, lần này hắn sẽ có thu hoạch thật lớn. Bọn họ lập tức khởi hành, đi về phía một vùng đất hoang dã.
- Ồ, hắn hẳn là ở ngay ở vực sâu dưới dãy núi này, chuẩn bị khởi động để công cụ chiến tranh cấp Cổ Thánh của Tề Manh tan rã, sụp đổ, đánh nát bất diệt kim thể này!
Thần sắc Tề Vân thâm độc, không tiếc khiến một kiện Thánh khí dập nát, dùng nó để khiến Diệp Phàm trọng thương, thân thể vỡ tan.
Ở dưới khe núi, Diệp Phàm tâm thần không yên, luôn cảm giác có chuyện gì đó sắp phát sinh, chính mình dường như sắp có đại nạn ập tới. Đây là trực giác bản năng mà khi đạt tới cảnh giới nhất định sẽ có được.
- Không đúng, rốt cuộc tại sao lại như vậy?!
Diệp Phàm dùng thần thức cường đại quét khắp tám phương, sau đó lại nội thị thân thể, còn mang Lục Đồng Đỉnh ra cầm trên tay, đề phòng bất trắc!
- Là... Cổ Thánh cơ giáp này!
Rốt cục hắn biến sắc, cuối cùng quay đầu nhìn lại. Công cụ chiến tranh này đột nhiên phát sinh biến hóa, rực rỡ chói mắt, như sắp nổ tung!
Tâm thân Diệp Phàm kịch chấn, rất nhanh gọi về, dùng Lục Đồng Đỉnh trấn áp bên trong, ngăn cách hoàn toàn với ngoại giới.
Lục Đồng Đỉnh đã truyền lưu vạn cổ tuế nguyệt, dù bị tàn phá nhưng không phải là thứ mà lực lượng bình thường có thể hủy diệt, thoải mái trấn áp binh khí cấp Thánh.
Quang hoa màu lam chói sáng nhưng vẫn không thể nào dẫn động cơ giáp như trước. Diệp Phàm cẩn thân quan sát, thấy được chỗ không ổn định, liên tục cười lạnh, lập tức lau đi lạc ấn hủy diệt, giải quyết tình thế nguy hiểm.
- Thật hiểm! Thánh khí này chẳng lẽ muốn nổ tung trong cơ thể sao?! Ngay cả ta chỉ sợ cũng không chịu nổi, không chết cũng tàn phế, thật là độc!
- Tiểu tử này đúng là lớn mạng! Công cụ chiến tranh cấp Cổ Thánh không ngờ không nổ, hắn đã dùng thủ đoạn gì?!
Ở xa xa, Tề Vân kinh nghi bất định, khuôn mặt tối sầm lại.
Sau đó hắn cười chua xót, cũng lập tức báo cho Tào gia biết Diệp Phàm đang ở nơi này.
Tốc độ mẫu thuyền của Tào gia nhanh như thế nào?! Chỉ một lúc sau, bọn chúng đã phong tỏa cả dãy núi, tất cả hỏa lực cường đại nhất đều tập trung về phía này.
Dưới khe núi là một mảnh yên tĩnh. Các loại hung thú, man long đều quỳ mọp xuống, cảm nhận được áp lực và nguy cơ khủng bố, thi thoảng có dị cầm kêu thảm, bay trốn về phía xa xa.
Cây lá đều lâm vào một mảnh túc sát chi khí, cành lá rơi lả tả như trời thu và đông giá quét qua nơi này.
Không khí lập tức trở nên vô cùng khẩn trương khiến người ta hít thở không thông.
Ở ngoài mấy trăm dặm, mẫu hạm xuất hiện!
Thân tàu lóe ra hàn quang lạnh như băng, có cảm giác dày nặng như trời mây kéo tới. Dưới sự dẫn dắt của ba mẫu hạm, cả dãy núi này đã bị phong tỏa kín mít.
Diệp Phàm tự nhiên đã sớm cảm nhận được! Hắn mở ra Thiên Nhãn, có thể nhìn thấy hết thảy một màn kinh người giữa hư không.
Xích!
Một đạo xích quang bao phủ trăm dặm, quét về phía Diệp Phàm. Thần sắc Tào Lâm lạnh lùng ra lệnh bắt đầu cuộc chiến. Xích quang liền quét tới, những nơi nó đi qua, sông hồ cây cối khô héo, khủng bố tới cùng cực.
Diệp Phàm không còn lựa chọn, tiến vào cơ giáp màu lam, hóa thành một Cổ Thánh, cầm một cây đại cung màu lam, mũi tên lóe ra vẻ sáng lạnh.
- Tào gia, các ngươi thật cường thế, khinh người quá đáng!
Hai tay Diệp Phàm cầm đại cung, phát ra dao động ngập trời. Đây là một kiện Thánh khí, lóng lánh đẹp mắt, đại cung dài tới mấy trượng, phát ra khí tức rất khủng bố.
Diệp Phàm di hình hoán vị, tránh né chùm sáng do ngàn vạn đạo ánh sáng tạo thành này, phát ra một tiếng rống lớn, giương cung. Toàn thân hắn phát ra hào quang vạn trượng, nhằm về phía trước.
Như núi lửa phun lên, lại như biển cát nổi lên, một đạo khí cơ lẫm liệt hiện ra, chiếu sáng bầu trời, xuyên thấu thời không.
Trong một tiếng phật khẽ, Diệp Phàm buông dây cung!
Ầm!
Một tên này bắn trúng một cự hạm dài tới năm trăm trượng, lập tức khiến nó bùng nổ kịch liệt, ánh sáng chiếu rọi cửu tiêu, cả thiên địa cũng bị bắn ra một hắc động, kéo dài liên miên.
Một kích này tạo ra hậu quả mang tính tai nạn, còn có rất nhiều phi thuyền nhỏ hơn bị lan tới, dưới sự khoách tán dao động của Thánh tiễn liên tục nổ tung.
- Lui về phía sau!
Trong ba chiếc mẫu hạm lập tức vang lên tiếng ra lệnh. Chúng phát ra một quầng sáng màu xanh, bảo vệ đàn chiến hạm rồi sau đó lại phát ra chùm sáng hủy diệt.
Một mẫu hạm cường đại như vậy cũng đủ khiến cả cổ tinh này bị đánh nát, giờ này công sát Diệp Phàm đương nhiên tạo ra một hồi đại tai nạn.
Lực phòng ngự của chúng vô cùng mạnh, khó có thể đột phá được quầng sáng màu xanh bên ngoài, khiến địch nhân cảm thấy rất tuyệt vọng.
Nếu Diệp Phàm không có bí quyết chữ Hành thì chắc chắn khó có thể thoát khỏi kiếp nạn lần này. Thần năng của ba mẫu hạm thật quá lớn, đủ quét ngang tinh vực vô tận, tất cả Thánh nhân đều phải biến sắc.
Ngoài ra còn có sáu bộ Cổ Thánh cơ giáp đứng sừng sững giữa hư không, huy động thần kiếm, long thương, thiên đao phách sát về phía hắn.
- Hắc, Tào gia tới, phát ra phần thưởng cực lớn, ai có thể mang đầu hoặc bắt được tên khổ tu sĩ tới sẽ thu hoạch cực kỳ phong phú.
Tin tức này như một trận cuồng phong quét qua, khiến bốn phương nổi sóng gió, tất cả mọi người trên Tiên Vũ Tinh đều vô cùng hứng thú.
Tào gia tới, lần này mang theo một đoàn chiến hạm, như mây đen áp đỉnh, sát khí đằng đằng tiến về hành tinh này.
Diệp Phàm nhìn về phía xa xôi, chỉ thấy chiến hạm màu bạc như một rừng tùng, riêng mẫu hạm đã có ba chiếc! Tất cả đều chỉ nhằm vào một mình hắn, đúng là hưng sư động chúng!
- Thật là coi trọng ta!
Diệp Phàm kinh ngạc. Hắn biết rõ lần này có thể là một lần đại nguy hiểm.
Tào gia hàng lâm Tiên Vũ Tinh, thanh thế cực lớn. Nhưng sau nửa tháng truy tìm tung tích của hắn mà vẫn không có thu hoạch gì.
- Chẳng lẽ hắn đã sớm rời khỏi nơi này!
Người của Tào gia nghi hoặc.
Tào Lâm nhíu mày, gương mặt yêu mị lộ vẻ suy tư sau đó rất khẳng định nói:
- Lần trước khi rời đi, ta đã cho người khởi động lực lượng tinh không võng, giám sát phiến tinh vực này. Bất cứ tinh môn nào xuất hiện đều sẽ bị phát hiện, về phần trực tiếp bay ra Vực ngoại thì lại càng không thể che dấu được. Hắn khẳng định vẫn chưa rời khỏi nơi này.
- Gia tăng phần thưởng!
Một người trung niên nói.
Sau đó không lâu, Tiên Vũ Tinh chấn động. Ỵì một khổ tu sĩ, Tào gia nguyện ý xuất ra một Thần liệu có tính phụ trợ để sản xuất thể chất tiến hóa dịch cường đại nhất!
- Quả nhiên là tài đại khí thô, các thế lực khác căn bản không thể bằng được!
- Các ngươi không biết sao!? Nghe nói tên khổ tu sĩ này là bất diệt kim thân, có thể luyện ra thần huyết màu vàng, giá trị liên thành! Với thủ đoạn thông thiên triệt địa của Tào gia thì nhất định có thể khai thác tối đa, tuyệt đối có giá trị!
Nhiều người bàn luận, dẫn tới một mảnh chấn động rất lớn.
- Tốt lắm! Tào gia chịu xuất máu, ta cũng nguyện ý nghe lời kêu gọi, đi lĩnh phần thưởng!
Trên thần đảo Tề gia, Tề Vân liên tục cười lạnh.
Cách đó không xa, ở trong một mảnh rừng trúc u tĩnh, ấu tử hắn yêu thương nhất đang dưỡng thương, xương cốt toàn thân đứt vỡ hơn phân nửa, nguyên khí đại thương khiến lửa giận của hắn không thể dập tắt được.
- Một tên khổ tu sĩ ngoại lai như ngươi cũng dám giương oai ở Tiên Vũ Tinh ta! Không bóc gân lột da ngươi thì ta thật hối hận vì xuất hiện trên cõi đời này!
Tề Vân gầm gừ.
Hắn sai người đi Cổ Thánh cơ giáp khố mang về một ít bí đồ, cẩn thân nghiên cứu. Đây là đồ án cấu tạo của công cụ chiến tranh, ẩn chứa rất nhiều bí mật.
- Cổ Thánh cơ giáp của tộc ta không phải dễ dàng trộm đi như vậy đâu! Giờ hãy phân tích thật kỹ cho ta, ta muốn khiến hắn và công cụ chiến tranh này cùng nhau nổ tung!
Một đám lão già vùi đầu vào đồ án này, cẩn thận quan sát, thi thoảng lại có đại đạo phù văn lóe lên, lặp đi lặp lại các loại thí nghiệm, chuẩn bị phá giải cổ phù của Thánh nhân.
Tề Manh lúc này đi tới, nói với Tề Vân:
- Cửu thúc người đang làm cái sì vậy! Đại bá bảo ta cho người biết không được làm loạn! Diệp Phàm từng cứu tính mạng chúng ta, nếu giờ ra tay thì sẽ bị ngoại nhân khinh miệt, chứng tỏ chúng ta lấy oán báo ân!
- Chắt nữ ngươi đang nghĩ gì vậy, hãy yên tâm đi! Thúc thúc sao lại là người như vậy được!?
Tề Vân cười cười, rồi nhanh chóng khéo léo đuổi Tề Manh đi về.
Trong Thiên Đường, Phạm tộc thu được tin tức Tào gia xuất động quy mô lớn, Phạm Tiên nhíu mày nói:
- Có chút không ổn! Nếu hắn bị bắt đi thì bất diệt kim thân không phải là vô duyên với chúng ta sao?!
- Ồ, có thể nghĩ biện pháp khác để thu hút hắn lại đây! Các ngươi không còn nhớ sao?! Những khổ tu sĩ xuất hiện nhiều năm trước ấy! Ta sao lại cảm thấy hình như bọn chúng là tới từ cùng một nơi!
Phạm Thiên âm hiểm cười cười.
- Không sai, thật sự rất có thể có liên quan!
Phạm Trụ, một cự đầu của Phạm tộc hai mắt sáng ngời, đứng bật dậy.
Trên Tiên Vũ Tinh, ở một tòa thần đảo của Tề gia, Tề Vân liên tục cười lạnh, hai mắt âm hàn, nhìn về một phía nói:
- Khiến cơ giáp Cổ Thánh bùng nổ đi, nếu khiến hắn tan xương nát thịt thì chúng ta đi lấy thần huyết, nếu thất bại cũng có thể khiến tung tích của hắn bại lộ, báo cho Tào gia rồi đi lĩnh quáng vật thần tính thôi!
Bất luận thế nào hắn cũng sẽ không thua thiệt gì, lần này hắn sẽ có thu hoạch thật lớn. Bọn họ lập tức khởi hành, đi về phía một vùng đất hoang dã.
- Ồ, hắn hẳn là ở ngay ở vực sâu dưới dãy núi này, chuẩn bị khởi động để công cụ chiến tranh cấp Cổ Thánh của Tề Manh tan rã, sụp đổ, đánh nát bất diệt kim thể này!
Thần sắc Tề Vân thâm độc, không tiếc khiến một kiện Thánh khí dập nát, dùng nó để khiến Diệp Phàm trọng thương, thân thể vỡ tan.
Ở dưới khe núi, Diệp Phàm tâm thần không yên, luôn cảm giác có chuyện gì đó sắp phát sinh, chính mình dường như sắp có đại nạn ập tới. Đây là trực giác bản năng mà khi đạt tới cảnh giới nhất định sẽ có được.
- Không đúng, rốt cuộc tại sao lại như vậy?!
Diệp Phàm dùng thần thức cường đại quét khắp tám phương, sau đó lại nội thị thân thể, còn mang Lục Đồng Đỉnh ra cầm trên tay, đề phòng bất trắc!
- Là... Cổ Thánh cơ giáp này!
Rốt cục hắn biến sắc, cuối cùng quay đầu nhìn lại. Công cụ chiến tranh này đột nhiên phát sinh biến hóa, rực rỡ chói mắt, như sắp nổ tung!
Tâm thân Diệp Phàm kịch chấn, rất nhanh gọi về, dùng Lục Đồng Đỉnh trấn áp bên trong, ngăn cách hoàn toàn với ngoại giới.
Lục Đồng Đỉnh đã truyền lưu vạn cổ tuế nguyệt, dù bị tàn phá nhưng không phải là thứ mà lực lượng bình thường có thể hủy diệt, thoải mái trấn áp binh khí cấp Thánh.
Quang hoa màu lam chói sáng nhưng vẫn không thể nào dẫn động cơ giáp như trước. Diệp Phàm cẩn thân quan sát, thấy được chỗ không ổn định, liên tục cười lạnh, lập tức lau đi lạc ấn hủy diệt, giải quyết tình thế nguy hiểm.
- Thật hiểm! Thánh khí này chẳng lẽ muốn nổ tung trong cơ thể sao?! Ngay cả ta chỉ sợ cũng không chịu nổi, không chết cũng tàn phế, thật là độc!
- Tiểu tử này đúng là lớn mạng! Công cụ chiến tranh cấp Cổ Thánh không ngờ không nổ, hắn đã dùng thủ đoạn gì?!
Ở xa xa, Tề Vân kinh nghi bất định, khuôn mặt tối sầm lại.
Sau đó hắn cười chua xót, cũng lập tức báo cho Tào gia biết Diệp Phàm đang ở nơi này.
Tốc độ mẫu thuyền của Tào gia nhanh như thế nào?! Chỉ một lúc sau, bọn chúng đã phong tỏa cả dãy núi, tất cả hỏa lực cường đại nhất đều tập trung về phía này.
Dưới khe núi là một mảnh yên tĩnh. Các loại hung thú, man long đều quỳ mọp xuống, cảm nhận được áp lực và nguy cơ khủng bố, thi thoảng có dị cầm kêu thảm, bay trốn về phía xa xa.
Cây lá đều lâm vào một mảnh túc sát chi khí, cành lá rơi lả tả như trời thu và đông giá quét qua nơi này.
Không khí lập tức trở nên vô cùng khẩn trương khiến người ta hít thở không thông.
Ở ngoài mấy trăm dặm, mẫu hạm xuất hiện!
Thân tàu lóe ra hàn quang lạnh như băng, có cảm giác dày nặng như trời mây kéo tới. Dưới sự dẫn dắt của ba mẫu hạm, cả dãy núi này đã bị phong tỏa kín mít.
Diệp Phàm tự nhiên đã sớm cảm nhận được! Hắn mở ra Thiên Nhãn, có thể nhìn thấy hết thảy một màn kinh người giữa hư không.
Xích!
Một đạo xích quang bao phủ trăm dặm, quét về phía Diệp Phàm. Thần sắc Tào Lâm lạnh lùng ra lệnh bắt đầu cuộc chiến. Xích quang liền quét tới, những nơi nó đi qua, sông hồ cây cối khô héo, khủng bố tới cùng cực.
Diệp Phàm không còn lựa chọn, tiến vào cơ giáp màu lam, hóa thành một Cổ Thánh, cầm một cây đại cung màu lam, mũi tên lóe ra vẻ sáng lạnh.
- Tào gia, các ngươi thật cường thế, khinh người quá đáng!
Hai tay Diệp Phàm cầm đại cung, phát ra dao động ngập trời. Đây là một kiện Thánh khí, lóng lánh đẹp mắt, đại cung dài tới mấy trượng, phát ra khí tức rất khủng bố.
Diệp Phàm di hình hoán vị, tránh né chùm sáng do ngàn vạn đạo ánh sáng tạo thành này, phát ra một tiếng rống lớn, giương cung. Toàn thân hắn phát ra hào quang vạn trượng, nhằm về phía trước.
Như núi lửa phun lên, lại như biển cát nổi lên, một đạo khí cơ lẫm liệt hiện ra, chiếu sáng bầu trời, xuyên thấu thời không.
Trong một tiếng phật khẽ, Diệp Phàm buông dây cung!
Ầm!
Một tên này bắn trúng một cự hạm dài tới năm trăm trượng, lập tức khiến nó bùng nổ kịch liệt, ánh sáng chiếu rọi cửu tiêu, cả thiên địa cũng bị bắn ra một hắc động, kéo dài liên miên.
Một kích này tạo ra hậu quả mang tính tai nạn, còn có rất nhiều phi thuyền nhỏ hơn bị lan tới, dưới sự khoách tán dao động của Thánh tiễn liên tục nổ tung.
- Lui về phía sau!
Trong ba chiếc mẫu hạm lập tức vang lên tiếng ra lệnh. Chúng phát ra một quầng sáng màu xanh, bảo vệ đàn chiến hạm rồi sau đó lại phát ra chùm sáng hủy diệt.
Một mẫu hạm cường đại như vậy cũng đủ khiến cả cổ tinh này bị đánh nát, giờ này công sát Diệp Phàm đương nhiên tạo ra một hồi đại tai nạn.
Lực phòng ngự của chúng vô cùng mạnh, khó có thể đột phá được quầng sáng màu xanh bên ngoài, khiến địch nhân cảm thấy rất tuyệt vọng.
Nếu Diệp Phàm không có bí quyết chữ Hành thì chắc chắn khó có thể thoát khỏi kiếp nạn lần này. Thần năng của ba mẫu hạm thật quá lớn, đủ quét ngang tinh vực vô tận, tất cả Thánh nhân đều phải biến sắc.
Ngoài ra còn có sáu bộ Cổ Thánh cơ giáp đứng sừng sững giữa hư không, huy động thần kiếm, long thương, thiên đao phách sát về phía hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.