Chương 1054: Huyết lưu nộ khởi
Thần Đồng
10/10/2013
Mọi người đều từng đoán trước, Thiên Hoàng tử
hưng sư động chúng mà đến, một đường xuống phía nam, khẳng định sẽ có hàng vạn
thi thể hài cốt, máu chảy thành vũng, nhưng không nghĩ tới còn độc ác hơn so với
trong tưởng tượng.
Chiến xa cổ xưa ù ù rung động, Thiên Hoàng tử dựng thân ở trên, lưng đeo Thiên Đao, đồng tử trong mắt sắc bén như điện, tóc đen che khuất nửa khuôn mặt, sát khí xông lên tận trời.
Từng con từng con dị thú chen chúc lao xuống, Bát bộ thần tướng hóa thành một dòng thác lũ sắt thép, tự trên vòm trời nghiền ép mà qua, tiếng chân ù ù, đạp hư không đều rung chuyển.
Từng cây từng cây đại kỳ bay phất phới, đoàn đại quân này sát khí tràn ngập, hàn quang chiếu rọi thiết y đầy sát khí, bọn họ đã nhẫn nhịn đủ rồi muốn một loạt san bằng mấy chục tòa thành.
- Đến đây, bổn hoàng ở ngoài Chân Hiền Thành chuẩn bị mồm to túi lớn sớm rộng mở chờ sẵn, lần này để xem ngươi chạy đâu cho thoát!
Hắc Hoàng cười lạnh nói.
Xa xa, Thiên Hoàng tử lạnh mặt xuống, nói:
- Có thể không một tiếng động xâm nhập bất tử hành cung của ta, ngoại trừ Thánh nhân trong thiên hạ chỉ có con chó kia!
- Lão bộc thực hổ thẹn, không thể thôi diễn ra hướng đi của con chó đó!
Một lão già Cổ tộc bên cạnh khom người nói, lão biết bói toán thuật có thể thôi diễn thiên cơ.
Những năm gần đây, người khác có lẽ không dám khiêu chiến cùng Thiên Hoàng tử, nhưng con chó này không ở trong danh sách, nó đã từng bố trí đại trận định giết Thần tử, tuy rằng với thất bại mà chấm dứt, nhưng cũng thực chấn động thiên hạ.
- Hy vọng nó không nên xuất hiện, bằng không ta sẽ bắt nó hành đến chết!
Thiên Hoàng tử ánh mắt lành lạnh, nhìn về phía không trung xa xa.
Rời xa Chân Hiền Thành, Bát bộ thần tướng vừa mới tiến vào bầu trời phía trên một dãy núi, đột nhiên xuất hiện sát khí kinh thế! Trên gần cả trăm ngọn núi phía dưới, từng đạo từng đạo kiếm khí thông thiên quét ngang bầu trời.
- Có người dám ngăn chặn đánh giết Thiên Hoàng tử!
Mấy trăm ngọn núi cao như sống lại, hóa thành từng đạo dấu vết đại đạo đan xéo ngang dọc, biến thành một biển sao, có thể rõ ràng nhìn thấy, có từng viên từng viên cổ tinh xuất hiện xoay tròn ở nơi đó, địa phương này dường như biến thành một mảng tinh vực.
- A...
Tiếng Cổ tộc gào thét, một đám người đương trường vỡ nát, hóa thành màn sương máu, xương cốt trắng xóa dính tơ máu bắn ra bốn phía, ai cũng không nghĩ tới sát cục đột ngột mở ra.
- Không tốt, Thiên Hoàng tử! Chúng ta trúng kể rồi, rơi vào bố cục rồi, đây là một đại trận mênh mông, hiển nhiên đã sớm chuẩn bị sẵn!
Bát bộ thần tướng kinh hãi, các đầu cổ thú đều gào rống, địa phương này biến thành cảnh đại loạn, trong biển sao có một mảnh cổ tinh đang chuyển động, mỗi một lần đều có lực của ma thể cuốn ra.
“Phốc!”
Trong chớp mắt, hơn mười vị Cổ tộc rất cường đại hóa thành huyết quang, như là bị một cái thớt lớn nghiền ép xuống, khó có thể chống lại, biến thành huyết tương cùng xuong vụn.
- Không được hoảng loạn! Ta sẽ phá trận thoát ra! Bày trận kỳ cho ta, phản sát phá trận!
Thiên Hoàng tử vung tay lên, đầy đủ một trăm lẻ tám cây đại kỳ bay ra, mỗi một cây đều có văn lạc huyền bí phức tạp.
- Dại kỳ của Pháp trận Thái cổ!
Xa xa, Hắc Hoàng trong lòng nhảy dựng lên, những trận văn này rất cường đại, đúng là sắp chém nát cổ tinh.
“Ầm!”
Một trăm lẻ tám cây đại kỳ lay động, mảng biển sao đều vỡ tan mở ra, rất nhiều cổ tinh nứt toạt, như là một mảnh vũ trụ bị hủy diệt, trở thành một hắc động hư vô đáng sợ.
- Lên!
Hắc Hoàng hét lớn, bốn mươi chín tòa trận thai bay ra, mỗi một cái đều sáng bóng dịu dàng, vận chuyển theo quỹ tích đạo, trấn áp toàn bộ sát cục nơi đây.
- Chút tài mọn của người! Ta luôn luôn chờ đợi ngày hôm nay, muốn tru điệu toàn bộ bọn ngươi!
Thiên Hoàng tử âm u nói, há mồm phun ra, bay ra ba cây cổ kỳ thiên, địa, nhân đặc biệt trấn áp nơi đây.
- Không xong! Mấy năm trước bổn hoàng phục kích hắn, thiếu chút nữa làm hắn nuốt hận, đây là trận kỳ bày ra chuyên môn nhằm vào ta!
Hắc Hoàng trầm giọng nói.
- Hẳn không phải bị hắn phản ngược khắc chế chứ?
Lệ Thiên hỏi.
Đại hắc cẩu nói:
- Đây là mấy vị Tổ Vương thái cổ giúp hắn luyện chế, may mà bổn hoàng đã có chuẩn bị không sơ suất! Mau mau chạy đi ba phương hướng khác ở Chân Hiền Thành, di dời trận thai khác tới, cùng nhau vây công chúng!
Bọn họ thiết cục để Thiên Hoàng tử đến Nam Vực, dẫn hắn tiến vào Chân Hiền Thành, khắp nơi đều có sát cục, còn đây chỉ là mở ra một phương đại trận mà thôi.
- Ta đi di chuyển trận thai.
Dám người Yến Nhất Tịch cùng nhau tiến đến, bọn họ sớm đã biết bố trí đại trận như thế nào, có thể làm được.
Không lâu sau, đại trận chồng lên nhau, trận thai ở bốn phương đồng thời vận hành, biển sao tan vỡ lại xuất hiện, khí tức ma thể hiển hiện rõ ràng. Hắc Hoàng lần này là khổ công thiết kế, nhiều năm tích lũy đều dùng hết, muốn một lần tiêu diệt sạch sẽ Thiên Hoàng tử cùng với Bát bộ thần tướng thủ hạ của hắn.
“Ầm!”
Nhưng mà, một tiếng nổ kinh thiên động địa, tất cả đại kỳ Thiên Hoàng tử bày ra đều nổ nát, thiêu đốt lên, mạnh mẽ xé mở một con đường, Thiên Hoàng tử đánh giết đi ra ngoài.
Bát bộ thần tướng theo ở phía sau, tinh kỳ phấp phới, thiên quân tiếp cận, dần dần bọn họ phá vỡ tấn công đi ra, thiết kỵ đạp phá bầu trời.
- Thật đáng giận! Mấy vị Tổ Vương thái cổ tham khảo pháp trận của Bất Tử Thiên Hoàng lưu lại, nhằm vào bố cục, làm cho bổn hoàng cũng không có cách nào!
Đại hắc cẩu thở dài.
Tất cả trận kỳ của Thiên Hoàng tử đều bị hủy diệt, nhưng trận thai của Hắc Hoàng cũng trở thành bột mịn, đại quân không tổn hao gì lao ra, chủ lực không bị chút ảnh hưởng gì.
- Đi! Đánh giết vào Nam Vực, hết thảy nơi nào có liên quan cùng Diệp Phàm đều san bằng cho ta!
Thiên Hoàng tử hạ một đạo mệnh lệnh tuyệt sát.
Hắn mở Thiên Nhãn cũng không phát hiện đám người Hắc Hoàng, ác nghiệt tột cùng muốn bình định các địa phương Diệp Phàm xuất đạo, khởi đầu từ Nam Vực, muốn xóa đi sạch sẽ một số địa phương.
- Tuy rằng là nhằm vào bản hoàng mà tới, nhưng xem ra hắn đã hoài nghi ngươi rồi chăng?
Đại hắc cẩu nói với Diệp Phàm.
- Rất khó nói, bởi vì Hắc Hoàng cùng Diệp Phàm quan hệ không phải là ít. Hắn như chó cùng rứt giậu, không tiếc hết thảy muốn diệt trừ chúng ta, vì vậy điên cuồng rồi!
Lệ Thiên nói.
- Lần này phiền toái rồi! Tuy đã bày ra sát cục, nhưng hắn lại có đại kỳ phá trận.
Hắc Hoàng nói.
- Vậy cứ đánh đi!
Thánh Hoàng tử trầm giọng nói, rồi bảo nó mở ra vực môn đi tới Nam Vực.
- Đi!
Diệp Phàm cũng gật đầu đồng ý.
Nam Vực lại một lần nữa sôi trào, Thiên Hoàng tử đi mà quay lại, hiện tại hắn là hoàn toàn bất cứ giá nào, dù sao đã đến đây dọa người, mà ngay cả nội khố hoàng kim đều bị người lấy ra bán đấu giá, lần này hắn không tiếc giận chó đánh mèo giết hại vô số người vô tội.
- Ta từng nghe nói, Diệp Phàm từng tu luyện ở một cái tiểu giáo Linh Khư Động Thiên chỗ khu vực cấm địa Thái cổ, như vậy hôm nay cứ cho nó biến thành tro tàn đi! Mọi người đều không cần chừa lại gì!
Thiên Hoàng tử sắc mặt lạnh lùng, không có một chút dao động cảm xúc, hai mắt giống như khối băng dày đặc lãnh khí.
- Trong mắt ta tại đây chẳng khác gì những con kiến, nhưng hôm nay ta nổi giận rồi, muốn cho Nhân tộc ở địa phương đó đều chết không có chỗ chôn thây!
Khu vực đó tên là đất Yên, là một tiểu quốc, cấm địa Thái cổ ở vị trí trung ương, sáu môn phái nhỏ Linh Khư Động Thiên bao quanh bên ngoài dãy núi.
“Ầm!”
Nam Vực đại loạn, Thiên Hoàng tử suất lĩnh thiết kỵ xuống phương Nam, không kiêng nể gì, đạp đất san bằng mấy giáo phái của nhân loại, máu tươi chảy tràn, phần còn lại của chân tay gãy cụt ngổn ngang, núi non bị san thành đất bằng.
Bọn họ vọt vào giữa Nam Vực, không sợ dẫn tới cộng phẫn của Nhân tộc, đại khai sát giới liên tục hủy diệt mười mấy giáo môn, chinh phạt thiết huyết.
Hết thảy đều đơn giản là những sơn môn này ngăn chặn con đường phía trước của hắn, mỗi khi như thế Thiên Hoàng tử cùng Bát bộ thần tướng đều là trực tiếp vung đao, chém sụp cự sơn phía trước.
Máu đổ đầu rơi, đáng tiếc những giáo phái này bị huyết tẩy, chỉ vì xuất hiện ở trên đường thiết kỵ nam hạ mà thôi. Rất nhiều tu sĩ bị giết chóc, thi thể hài cốt ngổn ngang cùng máu huyết thành vũng.
Ở Nam Vực oán khí xông lên tận trời, thể nhưng rất nhiều người giận mà không dám nói gì, đoàn đại quân này quá cường thế, mặc dù diệt mười mấy giáo phái nhưng cũng không một người nào dám đứng ra ngăn cản.
- A... Sư phụ!
Tiếng kêu khóc vang lên, ở trên đường thiết kỵ nam hạ một giáo môn bậc trung bị hủy diệt. Một nam nhân còn trẻ cất tiếng gào bi thiết, đầy người là máu, đứng ở trên ngọn núi cụt, phẫn nộ vung cây trường kích, nghênh đón về hướng Bát bộ thần tướng.
“Phốc!”
Thể nhưng Bát bộ thần tướng gào thét mà qua, một người cầm trong tay Chiến Mâu dễ dàng đã xuyên thủng thân thể hắn, máu tươi tuôn chảy đầm đỉa. Thân hắn bị cắm trên mũi mâu, bị hất văng đi hơn mười dặm xa.
Mặc cho hắn giãy giụa, cũng vô dụng, ngực hắn tuôn trào máu tươi, cuối cùng chết không nhắm mắt.
- Súc sinh!
Phía sau núi, một lão già xuất quan, bay lên trời cao nghênh đón, nhưng lại bị một cường giả Cổ tộc trên một con dị thú tát một cái liền rơi xuống dưới, xương ngực lún vào, phun ra một ngụm lớn máu, mái tóc bạc trắng trên đầu đều bị máu nhuộm đỏ, hai mắt đục ngầu dần dần mờ đi.
- Gia gia!
Một cô gái áo trắng kêu lên tuyệt vọng, nghiêng ngả lảo đảo, chạy tới ôm lấy thi thể lão nhân, đau thương khóc thất thanh.
- Các ngươi là ác ma! Ông trời sẽ không bỏ qua các ngươi!
Cô gái nước mắt tuôn trào, ôm thi thể lão nhân bất lực khóc lóc.
Truyền đến tiếng cười lạnh, một con cổ thú chạy đến, cường giả Cổ tộc chém trường đao trong tay xuống, hào quang sáng nhoáng lên một cái, cô gái trẻ tuổi áo trắng này không đủ sức chống lại, một mái đầu còn non nớt mang theo một mảng lớn máu tươi, bay xéo ra ngoài, thi thể không đầu ngã xuống bên cạnh thi thể lão nhân.
- Hôm nay, bất kể là ai cản đường ta đều phải chết!
Thiên Hoàng tử đứng trên chiến xa cổ xưa, nhìn thấy hết thảy cảnh này ác nghiệt nói.
Bát bộ thần tướng càng thêm không kiêng nể gì, lập tức nhằm về phía Nam Vực, muốn cho Thiên Hoàng tử hả giận, tiêu diệt Linh Khư Động Thiên, trên đường cũng chỉ là thuận tay làm mà thôi, nơi đó mới là mục tiêu cuối cùng bọn hắn định hủy diệt.
Nam Vực oán khí ngập trời, mười mấy giáo thống bị hủy diệt, rất nhiều tu sĩ Nhân tộc bị giết chết, máu chảy thành vũng, thi thể hài cốt chất thành núi nhỏ, làm cho Đông Hoang đều chấn động.
Rốt cục, tới gần đất Yên, Thiên Hoàng tử nhìn thoáng qua phía trước, đột nhiên tự mình ra tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một cây thần mâu rực rỡ, vung tay ném ra ngoài.
“Ằm!”
Ai cũng không nghĩ tới, Thiên Hoàng tử máu lạnh như thế, một mâu đâm xuyên qua một tòa thành trì phàm nhân cư ngụ, đô thành Yên quốc trong phút chốc sụp đổ.
- A...
Như đến ngày tận thể, vô số thân thể Nhân tộc vỡ ra, máu tươi tuôn chảy, khắp thành toàn bộ người sống hóa thành thi thể hài cốt, cả tòa cổ thành sụp nát, hỗn hợp với máu thịt hóa thành một mảnh phế tích.
- Mục tiêu của ta là Linh Khư Động Thiên, nhưng thường dân chắn trên đường ta đi cũng đều phải san bằng!
Thiên Hoàng tử ác nghiệt nói.
- Huyết tẩy sạch sẽ!
Bát bộ thần tướng người hô ngựa hý, tất cả đều gào rú, mỗi một người bọn chúng trên người nhuộm đầy máu nhân loại, đều là một đường nam hạ diệt giáo mà dính lên.
- Súc sinh!
Đám người Diệp Phàm đuổi theo kịp. Hắc Hoàng bố trí đại trận không có hiệu quả, không thể tiêu diệt Thiên Hoàng tử cùng Bát bộ thần tướng, bị phá vây mà đi, bọn họ một đường đuổi theo gặp được quá nhiều máu đổ đầu rơi.
Diệp Phàm là người thứ nhất ra tay, ầm kim trường thương trong tay như ngàn quân quét ngang qua, mũi thương sắc như đao, chặt đứt một mảng nhân mã Cổ tộc, huyết hoa bắn tung tóe ba ngàn thước.
“Ông!”
Thánh Hoàng tử nối tiếp ra tay, vung cây đại thiết côn đen nhánh đập xuống đỉnh đầu Thiên Hoàng tử, dũng quán thiên hạ, thân côn màu đen đánh cho vòm trời nổ tung, phát ra tiếng “ầm ầm”.
Thiên Hoàng tử nghênh chiến, Thiên Đao bất tử trong tay phát ra hào quang chói mắt, ánh đao cuồn cuộn nổi lên vạn trọng, đại đạo đều bị áp chế xuống dưới, lực công kích vô song trên đời.
“Keng...”
Đao côn va vào nhau đinh tai nhức óc, như là hai viên tinh tú va chạm, dãy núi chung quanh vỡ nát, mặt đất lún xuống sâu cả trăm trượng, lực sát phạt không gì sánh nổi.
Tiếng phượng hót vang động trời cao, bên kia một nam nhân vĩ ngạn xuất hiện, như tiên phượng lâm cửu thiên, bước một bước liền tới, Hoàng Hư Đạo hiện ra, toàn thân hắn bao phủ trong đạo ngân, thoạt nhìn rất mơ hồ, có một loại cảm giác không chân thực.
“Ầm!”
Diệp Phàm đón chận, tung ra một quyền chặn đường đi của hắn.
Nhưng mà, bên kia Hỏa Lân Nhi cùng Hỏa Kỳ Tử cũng đều hiện thân, phóng thẳng tới hướng Thánh Hoàng tử, sắp sửa ra tay.
Hai người này khủng bố dọa người, tóc lam bay múa, cơ thể như là thần khu, bày ra huyết lực vô thượng của cổ Hoàng, một giọt máu điểm ra có thể xuyên thủng phiến thế giới này.
- Các ngươi cũng đến đây ư!
Trên đầu Diệp Phàm hiện lên thanh khí, hóa thành một thân thể khác, cắt đứt con đường phía trước, ngăn cản hai người.
Chiến xa cổ xưa ù ù rung động, Thiên Hoàng tử dựng thân ở trên, lưng đeo Thiên Đao, đồng tử trong mắt sắc bén như điện, tóc đen che khuất nửa khuôn mặt, sát khí xông lên tận trời.
Từng con từng con dị thú chen chúc lao xuống, Bát bộ thần tướng hóa thành một dòng thác lũ sắt thép, tự trên vòm trời nghiền ép mà qua, tiếng chân ù ù, đạp hư không đều rung chuyển.
Từng cây từng cây đại kỳ bay phất phới, đoàn đại quân này sát khí tràn ngập, hàn quang chiếu rọi thiết y đầy sát khí, bọn họ đã nhẫn nhịn đủ rồi muốn một loạt san bằng mấy chục tòa thành.
- Đến đây, bổn hoàng ở ngoài Chân Hiền Thành chuẩn bị mồm to túi lớn sớm rộng mở chờ sẵn, lần này để xem ngươi chạy đâu cho thoát!
Hắc Hoàng cười lạnh nói.
Xa xa, Thiên Hoàng tử lạnh mặt xuống, nói:
- Có thể không một tiếng động xâm nhập bất tử hành cung của ta, ngoại trừ Thánh nhân trong thiên hạ chỉ có con chó kia!
- Lão bộc thực hổ thẹn, không thể thôi diễn ra hướng đi của con chó đó!
Một lão già Cổ tộc bên cạnh khom người nói, lão biết bói toán thuật có thể thôi diễn thiên cơ.
Những năm gần đây, người khác có lẽ không dám khiêu chiến cùng Thiên Hoàng tử, nhưng con chó này không ở trong danh sách, nó đã từng bố trí đại trận định giết Thần tử, tuy rằng với thất bại mà chấm dứt, nhưng cũng thực chấn động thiên hạ.
- Hy vọng nó không nên xuất hiện, bằng không ta sẽ bắt nó hành đến chết!
Thiên Hoàng tử ánh mắt lành lạnh, nhìn về phía không trung xa xa.
Rời xa Chân Hiền Thành, Bát bộ thần tướng vừa mới tiến vào bầu trời phía trên một dãy núi, đột nhiên xuất hiện sát khí kinh thế! Trên gần cả trăm ngọn núi phía dưới, từng đạo từng đạo kiếm khí thông thiên quét ngang bầu trời.
- Có người dám ngăn chặn đánh giết Thiên Hoàng tử!
Mấy trăm ngọn núi cao như sống lại, hóa thành từng đạo dấu vết đại đạo đan xéo ngang dọc, biến thành một biển sao, có thể rõ ràng nhìn thấy, có từng viên từng viên cổ tinh xuất hiện xoay tròn ở nơi đó, địa phương này dường như biến thành một mảng tinh vực.
- A...
Tiếng Cổ tộc gào thét, một đám người đương trường vỡ nát, hóa thành màn sương máu, xương cốt trắng xóa dính tơ máu bắn ra bốn phía, ai cũng không nghĩ tới sát cục đột ngột mở ra.
- Không tốt, Thiên Hoàng tử! Chúng ta trúng kể rồi, rơi vào bố cục rồi, đây là một đại trận mênh mông, hiển nhiên đã sớm chuẩn bị sẵn!
Bát bộ thần tướng kinh hãi, các đầu cổ thú đều gào rống, địa phương này biến thành cảnh đại loạn, trong biển sao có một mảnh cổ tinh đang chuyển động, mỗi một lần đều có lực của ma thể cuốn ra.
“Phốc!”
Trong chớp mắt, hơn mười vị Cổ tộc rất cường đại hóa thành huyết quang, như là bị một cái thớt lớn nghiền ép xuống, khó có thể chống lại, biến thành huyết tương cùng xuong vụn.
- Không được hoảng loạn! Ta sẽ phá trận thoát ra! Bày trận kỳ cho ta, phản sát phá trận!
Thiên Hoàng tử vung tay lên, đầy đủ một trăm lẻ tám cây đại kỳ bay ra, mỗi một cây đều có văn lạc huyền bí phức tạp.
- Dại kỳ của Pháp trận Thái cổ!
Xa xa, Hắc Hoàng trong lòng nhảy dựng lên, những trận văn này rất cường đại, đúng là sắp chém nát cổ tinh.
“Ầm!”
Một trăm lẻ tám cây đại kỳ lay động, mảng biển sao đều vỡ tan mở ra, rất nhiều cổ tinh nứt toạt, như là một mảnh vũ trụ bị hủy diệt, trở thành một hắc động hư vô đáng sợ.
- Lên!
Hắc Hoàng hét lớn, bốn mươi chín tòa trận thai bay ra, mỗi một cái đều sáng bóng dịu dàng, vận chuyển theo quỹ tích đạo, trấn áp toàn bộ sát cục nơi đây.
- Chút tài mọn của người! Ta luôn luôn chờ đợi ngày hôm nay, muốn tru điệu toàn bộ bọn ngươi!
Thiên Hoàng tử âm u nói, há mồm phun ra, bay ra ba cây cổ kỳ thiên, địa, nhân đặc biệt trấn áp nơi đây.
- Không xong! Mấy năm trước bổn hoàng phục kích hắn, thiếu chút nữa làm hắn nuốt hận, đây là trận kỳ bày ra chuyên môn nhằm vào ta!
Hắc Hoàng trầm giọng nói.
- Hẳn không phải bị hắn phản ngược khắc chế chứ?
Lệ Thiên hỏi.
Đại hắc cẩu nói:
- Đây là mấy vị Tổ Vương thái cổ giúp hắn luyện chế, may mà bổn hoàng đã có chuẩn bị không sơ suất! Mau mau chạy đi ba phương hướng khác ở Chân Hiền Thành, di dời trận thai khác tới, cùng nhau vây công chúng!
Bọn họ thiết cục để Thiên Hoàng tử đến Nam Vực, dẫn hắn tiến vào Chân Hiền Thành, khắp nơi đều có sát cục, còn đây chỉ là mở ra một phương đại trận mà thôi.
- Ta đi di chuyển trận thai.
Dám người Yến Nhất Tịch cùng nhau tiến đến, bọn họ sớm đã biết bố trí đại trận như thế nào, có thể làm được.
Không lâu sau, đại trận chồng lên nhau, trận thai ở bốn phương đồng thời vận hành, biển sao tan vỡ lại xuất hiện, khí tức ma thể hiển hiện rõ ràng. Hắc Hoàng lần này là khổ công thiết kế, nhiều năm tích lũy đều dùng hết, muốn một lần tiêu diệt sạch sẽ Thiên Hoàng tử cùng với Bát bộ thần tướng thủ hạ của hắn.
“Ầm!”
Nhưng mà, một tiếng nổ kinh thiên động địa, tất cả đại kỳ Thiên Hoàng tử bày ra đều nổ nát, thiêu đốt lên, mạnh mẽ xé mở một con đường, Thiên Hoàng tử đánh giết đi ra ngoài.
Bát bộ thần tướng theo ở phía sau, tinh kỳ phấp phới, thiên quân tiếp cận, dần dần bọn họ phá vỡ tấn công đi ra, thiết kỵ đạp phá bầu trời.
- Thật đáng giận! Mấy vị Tổ Vương thái cổ tham khảo pháp trận của Bất Tử Thiên Hoàng lưu lại, nhằm vào bố cục, làm cho bổn hoàng cũng không có cách nào!
Đại hắc cẩu thở dài.
Tất cả trận kỳ của Thiên Hoàng tử đều bị hủy diệt, nhưng trận thai của Hắc Hoàng cũng trở thành bột mịn, đại quân không tổn hao gì lao ra, chủ lực không bị chút ảnh hưởng gì.
- Đi! Đánh giết vào Nam Vực, hết thảy nơi nào có liên quan cùng Diệp Phàm đều san bằng cho ta!
Thiên Hoàng tử hạ một đạo mệnh lệnh tuyệt sát.
Hắn mở Thiên Nhãn cũng không phát hiện đám người Hắc Hoàng, ác nghiệt tột cùng muốn bình định các địa phương Diệp Phàm xuất đạo, khởi đầu từ Nam Vực, muốn xóa đi sạch sẽ một số địa phương.
- Tuy rằng là nhằm vào bản hoàng mà tới, nhưng xem ra hắn đã hoài nghi ngươi rồi chăng?
Đại hắc cẩu nói với Diệp Phàm.
- Rất khó nói, bởi vì Hắc Hoàng cùng Diệp Phàm quan hệ không phải là ít. Hắn như chó cùng rứt giậu, không tiếc hết thảy muốn diệt trừ chúng ta, vì vậy điên cuồng rồi!
Lệ Thiên nói.
- Lần này phiền toái rồi! Tuy đã bày ra sát cục, nhưng hắn lại có đại kỳ phá trận.
Hắc Hoàng nói.
- Vậy cứ đánh đi!
Thánh Hoàng tử trầm giọng nói, rồi bảo nó mở ra vực môn đi tới Nam Vực.
- Đi!
Diệp Phàm cũng gật đầu đồng ý.
Nam Vực lại một lần nữa sôi trào, Thiên Hoàng tử đi mà quay lại, hiện tại hắn là hoàn toàn bất cứ giá nào, dù sao đã đến đây dọa người, mà ngay cả nội khố hoàng kim đều bị người lấy ra bán đấu giá, lần này hắn không tiếc giận chó đánh mèo giết hại vô số người vô tội.
- Ta từng nghe nói, Diệp Phàm từng tu luyện ở một cái tiểu giáo Linh Khư Động Thiên chỗ khu vực cấm địa Thái cổ, như vậy hôm nay cứ cho nó biến thành tro tàn đi! Mọi người đều không cần chừa lại gì!
Thiên Hoàng tử sắc mặt lạnh lùng, không có một chút dao động cảm xúc, hai mắt giống như khối băng dày đặc lãnh khí.
- Trong mắt ta tại đây chẳng khác gì những con kiến, nhưng hôm nay ta nổi giận rồi, muốn cho Nhân tộc ở địa phương đó đều chết không có chỗ chôn thây!
Khu vực đó tên là đất Yên, là một tiểu quốc, cấm địa Thái cổ ở vị trí trung ương, sáu môn phái nhỏ Linh Khư Động Thiên bao quanh bên ngoài dãy núi.
“Ầm!”
Nam Vực đại loạn, Thiên Hoàng tử suất lĩnh thiết kỵ xuống phương Nam, không kiêng nể gì, đạp đất san bằng mấy giáo phái của nhân loại, máu tươi chảy tràn, phần còn lại của chân tay gãy cụt ngổn ngang, núi non bị san thành đất bằng.
Bọn họ vọt vào giữa Nam Vực, không sợ dẫn tới cộng phẫn của Nhân tộc, đại khai sát giới liên tục hủy diệt mười mấy giáo môn, chinh phạt thiết huyết.
Hết thảy đều đơn giản là những sơn môn này ngăn chặn con đường phía trước của hắn, mỗi khi như thế Thiên Hoàng tử cùng Bát bộ thần tướng đều là trực tiếp vung đao, chém sụp cự sơn phía trước.
Máu đổ đầu rơi, đáng tiếc những giáo phái này bị huyết tẩy, chỉ vì xuất hiện ở trên đường thiết kỵ nam hạ mà thôi. Rất nhiều tu sĩ bị giết chóc, thi thể hài cốt ngổn ngang cùng máu huyết thành vũng.
Ở Nam Vực oán khí xông lên tận trời, thể nhưng rất nhiều người giận mà không dám nói gì, đoàn đại quân này quá cường thế, mặc dù diệt mười mấy giáo phái nhưng cũng không một người nào dám đứng ra ngăn cản.
- A... Sư phụ!
Tiếng kêu khóc vang lên, ở trên đường thiết kỵ nam hạ một giáo môn bậc trung bị hủy diệt. Một nam nhân còn trẻ cất tiếng gào bi thiết, đầy người là máu, đứng ở trên ngọn núi cụt, phẫn nộ vung cây trường kích, nghênh đón về hướng Bát bộ thần tướng.
“Phốc!”
Thể nhưng Bát bộ thần tướng gào thét mà qua, một người cầm trong tay Chiến Mâu dễ dàng đã xuyên thủng thân thể hắn, máu tươi tuôn chảy đầm đỉa. Thân hắn bị cắm trên mũi mâu, bị hất văng đi hơn mười dặm xa.
Mặc cho hắn giãy giụa, cũng vô dụng, ngực hắn tuôn trào máu tươi, cuối cùng chết không nhắm mắt.
- Súc sinh!
Phía sau núi, một lão già xuất quan, bay lên trời cao nghênh đón, nhưng lại bị một cường giả Cổ tộc trên một con dị thú tát một cái liền rơi xuống dưới, xương ngực lún vào, phun ra một ngụm lớn máu, mái tóc bạc trắng trên đầu đều bị máu nhuộm đỏ, hai mắt đục ngầu dần dần mờ đi.
- Gia gia!
Một cô gái áo trắng kêu lên tuyệt vọng, nghiêng ngả lảo đảo, chạy tới ôm lấy thi thể lão nhân, đau thương khóc thất thanh.
- Các ngươi là ác ma! Ông trời sẽ không bỏ qua các ngươi!
Cô gái nước mắt tuôn trào, ôm thi thể lão nhân bất lực khóc lóc.
Truyền đến tiếng cười lạnh, một con cổ thú chạy đến, cường giả Cổ tộc chém trường đao trong tay xuống, hào quang sáng nhoáng lên một cái, cô gái trẻ tuổi áo trắng này không đủ sức chống lại, một mái đầu còn non nớt mang theo một mảng lớn máu tươi, bay xéo ra ngoài, thi thể không đầu ngã xuống bên cạnh thi thể lão nhân.
- Hôm nay, bất kể là ai cản đường ta đều phải chết!
Thiên Hoàng tử đứng trên chiến xa cổ xưa, nhìn thấy hết thảy cảnh này ác nghiệt nói.
Bát bộ thần tướng càng thêm không kiêng nể gì, lập tức nhằm về phía Nam Vực, muốn cho Thiên Hoàng tử hả giận, tiêu diệt Linh Khư Động Thiên, trên đường cũng chỉ là thuận tay làm mà thôi, nơi đó mới là mục tiêu cuối cùng bọn hắn định hủy diệt.
Nam Vực oán khí ngập trời, mười mấy giáo thống bị hủy diệt, rất nhiều tu sĩ Nhân tộc bị giết chết, máu chảy thành vũng, thi thể hài cốt chất thành núi nhỏ, làm cho Đông Hoang đều chấn động.
Rốt cục, tới gần đất Yên, Thiên Hoàng tử nhìn thoáng qua phía trước, đột nhiên tự mình ra tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một cây thần mâu rực rỡ, vung tay ném ra ngoài.
“Ằm!”
Ai cũng không nghĩ tới, Thiên Hoàng tử máu lạnh như thế, một mâu đâm xuyên qua một tòa thành trì phàm nhân cư ngụ, đô thành Yên quốc trong phút chốc sụp đổ.
- A...
Như đến ngày tận thể, vô số thân thể Nhân tộc vỡ ra, máu tươi tuôn chảy, khắp thành toàn bộ người sống hóa thành thi thể hài cốt, cả tòa cổ thành sụp nát, hỗn hợp với máu thịt hóa thành một mảnh phế tích.
- Mục tiêu của ta là Linh Khư Động Thiên, nhưng thường dân chắn trên đường ta đi cũng đều phải san bằng!
Thiên Hoàng tử ác nghiệt nói.
- Huyết tẩy sạch sẽ!
Bát bộ thần tướng người hô ngựa hý, tất cả đều gào rú, mỗi một người bọn chúng trên người nhuộm đầy máu nhân loại, đều là một đường nam hạ diệt giáo mà dính lên.
- Súc sinh!
Đám người Diệp Phàm đuổi theo kịp. Hắc Hoàng bố trí đại trận không có hiệu quả, không thể tiêu diệt Thiên Hoàng tử cùng Bát bộ thần tướng, bị phá vây mà đi, bọn họ một đường đuổi theo gặp được quá nhiều máu đổ đầu rơi.
Diệp Phàm là người thứ nhất ra tay, ầm kim trường thương trong tay như ngàn quân quét ngang qua, mũi thương sắc như đao, chặt đứt một mảng nhân mã Cổ tộc, huyết hoa bắn tung tóe ba ngàn thước.
“Ông!”
Thánh Hoàng tử nối tiếp ra tay, vung cây đại thiết côn đen nhánh đập xuống đỉnh đầu Thiên Hoàng tử, dũng quán thiên hạ, thân côn màu đen đánh cho vòm trời nổ tung, phát ra tiếng “ầm ầm”.
Thiên Hoàng tử nghênh chiến, Thiên Đao bất tử trong tay phát ra hào quang chói mắt, ánh đao cuồn cuộn nổi lên vạn trọng, đại đạo đều bị áp chế xuống dưới, lực công kích vô song trên đời.
“Keng...”
Đao côn va vào nhau đinh tai nhức óc, như là hai viên tinh tú va chạm, dãy núi chung quanh vỡ nát, mặt đất lún xuống sâu cả trăm trượng, lực sát phạt không gì sánh nổi.
Tiếng phượng hót vang động trời cao, bên kia một nam nhân vĩ ngạn xuất hiện, như tiên phượng lâm cửu thiên, bước một bước liền tới, Hoàng Hư Đạo hiện ra, toàn thân hắn bao phủ trong đạo ngân, thoạt nhìn rất mơ hồ, có một loại cảm giác không chân thực.
“Ầm!”
Diệp Phàm đón chận, tung ra một quyền chặn đường đi của hắn.
Nhưng mà, bên kia Hỏa Lân Nhi cùng Hỏa Kỳ Tử cũng đều hiện thân, phóng thẳng tới hướng Thánh Hoàng tử, sắp sửa ra tay.
Hai người này khủng bố dọa người, tóc lam bay múa, cơ thể như là thần khu, bày ra huyết lực vô thượng của cổ Hoàng, một giọt máu điểm ra có thể xuyên thủng phiến thế giới này.
- Các ngươi cũng đến đây ư!
Trên đầu Diệp Phàm hiện lên thanh khí, hóa thành một thân thể khác, cắt đứt con đường phía trước, ngăn cản hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.