Chương 1107: Văn minh Vực ngoại
Thần Đồng
10/10/2013
Đây là một chìm sáng màu cam, bao phủ lấy Diệp
Phàm, yên hà nhân uẩn, khiến hắn bị hút lên, phóng thẳng vào trong phi hành khí
hình tròn.
Không gian đạo ngân!
Diệp Phàm biết đây chính là pháp tắc hư không, từng đợt từng đợt đan xen nhau, hình thành một loại quang mang kỳ dị. Phi hành khí phát ra ngân huy, thôn thiên nạp địa.
Khi hắn tới gần phi hành khí này càng thêm xác định đây là do một loại Thần liệu cấu thành, có thể luyện ra Thánh khí, trong đó có Đại La Ngân Tinh, Thanh Kim, Dương Chi Ngọc Thiết...
Hưu!
Quang pháp tắc rất nhanh, Diệp Phàm gần như bị quang hóa, viên bàn này chớp động ánh sáng kim chúc mãnh liệt, phần đáy mở ra, xuất hiện một quang động, hút hắn vào trong rồi khép lại.
Đây là một điện vũ màu vàng thật lớn, hoặc có thể xưng là nhà giam, trống trải mà yên lặng, như là đi vào trong vũ trụ.
Bốn vách tường đều là kim chúc, có khắc rất nhiều phù văn, cũng có hoa điểu ngư trùng cùng chim bay cá nhảy, lấp lánh, sáng bóng như đêm đen đầy sao. Mà phần đinh chóp nơi này lại có các loại văn lạc dày đặc, huyền ảo phức tạp.
Diệp Phàm ngẩn ra, đây thật là một đĩa bay sao? Nhìn thế nào cũng thấy đây là một pháp khí không gian cường đại, nơi hắn đang đứng chính là một tiểu thế giới trong pháp khí này.
- Những văn lạc này là... đạo ngân!
Hắn nhíu mày, lại ý thức thêm được không đơn giản như hắn nghĩ, bằng không cũng không thể giam cầm được hắn. Giống như trong Thánh khí có pháp tắc đan vào nhau.
Giống như hắn lường trước trước khi tiến vào, đây không nhất định là đìa bay mà là một kiện pháp khí kỳ dị, sinh ra thần linh cho nên có được rất nhiều dị tượng.
Ầm!
Diệp Phàm vươn tay ra, trên nắm tay chớp động quang mang hừng hực, đánh mạnh về phía vách tường. Ngày nay, với thuần túy là sức mạnh thân thể, hắn cũng đủ sức đánh nát pháp khí của Bán Thánh.
Nhưng sự thật nằm ngoài dự liệu của hắn. Vách tường màu vàng này minh động, âm thanh ông ông vang lên nhưng cũng không tổn hại, từng đạo văn lộ như đong đưa.
- Không phải đìa bay, là một kiện Thánh khí?
Diệp Phàm kinh ngạc.
Ầm!
Hắn vận chuyển thần lực, thân thể màu vàng của mình lóe sáng như ngọc lưu ly, lỗ chân lông toàn thân đều phun ra nuốt vào quang mang. Lực công kích một quyền này của Diệp Phàm lớn vô cùng, đánh nát chân không, đánh lên vách tường như vẫn chi phát ra một trận âm thanh kim loại rung động, không hề tạo ra chút hao tổn nào.
- Thân thể thật cường đại, huyết mạch lực thật thuần túy và cường đại. Đây đúng là một khối báu vật!
Một cỗ dao động tinh thần truyền tới, như đang đánh giá Diệp Phàm, lộ ra vẻ hưng phấn. Cùng lúc đó, một khối vách tường kim loại trở nên trong suốt, từ bên ngoài có thể nhìn vào điện vũ màu vàng này và ngược lại.
Diệp Phàm kinh dị. Viên cầu kim loại này đều là Thần liệu, có khắc đạo ngân nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn bỏ qua khả năng đây là đĩa bay. Những điều hắn chứng kiến khiến trong lòng khó có thể bình tĩnh.
Bên ngoài lại có nhiều điện vũ kim loại khác, mỗi tòa đều lấp lánh, không biết được chế thành từ chất liệu nào, trong đó giam giữ các loại sinh vật khác nhau.
- Yêu tộc, nhân loại, Cổ tộc....
Diệp Phàm thấy những người bị nhốt nơi này đều là các chủng tộc cực kỳ cường đại, dù là ác điểu, man thú thì đều là dị chủng thời thái cổ. Ví dụ kia là Kim Sí Đại Bằng, toàn thân như từ hoàng kim luyện thành, dài tới mấy trăm trượng, rực rỡ chói mắt. Chỗ khác là Tam Túc Kim Ô với hỏa quang bừng bừng.
- Pháp tắc không gian nơi này thật quá cường đại, dị thú mấy trăm trượng mà đều có thể chất chứa trong một điện vũ kim loại nho nhỏ.
Diệp Phàm kinh dị, có thể tưởng tượng được khối kim loại thật lớn này khiến người chế tạo hao tâm tổn sức bậc nào.
Bên trong này ngăn ra thành nhiều điện vũ, có thể giam giữ nhiều cường giả mà không hỗn loạn.
- Kia còn có vài tên trảm đạo!
Diệp Phàm nhìn thấy mấy tên trảm đạo Cổ tộc, tinh thần uể oải, trên người có nhiều vết máu như bị rút ra máu huyết vậy.
Đây là một mảnh nhà giam, có chừng hơn vạn tòa điện vũ kim loại, toàn bộ trong suốt, hơn phân nửa đều giam giữ các chủng tộc cường đại!
Thậm chí, Diệp Phàm nhìn thấy một thạch nhân không trọn vẹn, chỉ ở cảnh giới trảm đạo, không phải là Thánh linh chân chính.
Ngoài ra, hắn òn nhìn thấy mấy chủng tộc không biết, hư hư thực thực, không thuộc cổ tinh này, da thịt toàn thân xanh thẫm, không hoàn toàn có hình người nhưng trời sinh có thể khống chế tia chớp, đánh lên vách điện, muốn lao ra ngoài.
Hiển nhiên, nơi trống trải mà Diệp Phàm đang đứng này còn chưa tính là nhà giam, chỉ là nơi lưu giữ người vừa tiến vào mà thôi. Một tiếng vang kỳ dị truyền tới. Một con Hỏa Phượng Hoàng với toàn thân sáng chói, đỏ rực như lửa đột ngột xuất hiện cách đó không xa.
Đây không thể chân chính là Phượng Hoàng mà chỉ là một hậu duệ có máu huỵết của Thần thú này, hơn nữa độ tinh khiết rất cao, bằng không đã không thể giống như vậy. Tường quang năm màu lóe ra, nó như được luyện thành từ Hoàng Huyết Xích Kim, lao lên.
Keng!
Nó giương cánh, vũ động đã cắt xé hư không, mỗi tấc huyết nhục đều cường đại khiếp người, máu huyết lưu động phát ra âm thanh như sấm nổ, lực lượng cường đại chỉ nhìn cũng biết.
Xích!
Rất xứng với cái tên Phượng Hoàng giương cánh, cánh của nó cắt qua hư không, đánh mạnh lên đầu Diệp Phàm, một đôi trảo lại hướng về phía thiên linh cái hắn.
- Dị thú trảm đọa có máu Phượng Hoàng!
Diệp Phàm giật mình. Trong pháp khí này giam giữ nhiều thần chủng cường đại thượng cổ như vậy, đúng là một tòa kho báu, chỉ tùy tiện phóng ra một con mà đã mạnh mẽ như vậy.
Nếu là người bình thường, bị con hậu duệ Phượng Hoàng này tập kích như vậy e đã chết chắc rồi. Riêng lực lượng thân thể của nó đã không ai địch nổi, huyết mạch cường đại, giương cánh đã đánh nát hư không.
Tuy nhiên, Diệp Phàm là ai!? Đường đường là Thánh thể Nhân tộc, chỉ bằng thân thể thì ở cảnh giới trảm đạo không ai có thể sánh bằng hắn, nếu cứng đối cứng cũng chỉ có một kết quả mà thôi.
Ầm!
Diệp Phàm giãn thân thể ra, động tác thoạt nhìn rất thong thả nhưng đúng lúc này, nắm tay màu vàng của hắn đánh ra nhanh như tia chớp, đánh thẳng lên người Phượng Hoàng điểu.
Âm thanh xương cốt vỡ vụn phát ra, đồng thời một mảnh mưa máu như yên hà rơi ra. Loại Phượng Hoàng điểu dị chủng này vừa lao tới đã bị đánh văng ra xa, linh vũ màu vàng lả tả rơi xuống.
Diệp Phàm nhíu mày. Thân thể con Phượng Hoàng này thật cường đại quá mức, nếu là người trảm đạo khác thì với một quyền vừa rồi của hắn đã xương cốt tan nát, biến thành đống thịt rồi.
- Không hổ là vật chủng cấp bảo vật! Lần này đã bắt được một con mồi tuyệt phẩm, máu huyết của hắn thật vô giá, thật đáng giá!
Có tiếng vỗ tay truyền tới, như đang tán thưởng. Trong hơn vạn điện vũ kia có một thông đạo bằng ngọc thạch, lóe ra ánh sáng lấp lánh, một đôi nam nữ đi tới. Cả hai đều có tóc dài màu tím, có dung nhan tuyệt mỹ như nhân loại.
- Đã sớm nói không nên thử, con mồi này vô cùng hoàn mỹ mà ngươi không tin, gần như lãng phí mất một con Phượng Hoàng dị chủng rồi!
Nam nhân kia nói, vô cùng anh tuấn, bộ chiến y màu trắng bạc phát ra ánh sáng lóng lánh, đan xen đạo ngân cường đại.
Nữ nhân kia mái tóc dài tới thắt lưng, cơ thể trắng nõn như ngọc, hai mắt chớp động tử quang, đẹp như một tinh linh, trên người cũng mặc thần y, ánh sáng kim loại lóe ra, cười cười nói:
- Không ngờ được, trước khi rời đi còn có thu hoạch lớn thế này.
Diệp Phàm thông qua vách tường trong suốt nhìn chằm chằm hai người. Không hề nghi ngờ, hai người này coi hắn như con mồi, như đang đối mặt một loại dã thú không thuộc thế giới này.
Dưới chân hai người này lóe ra đạo văn, các loại ký hiệu xuất hiện. Điện vũ nơi Diệp Phàm đang đứng rung chuyển, từng đợt thần văn dày đặc lóe ra không chừng.
Xoát.
Hắn bị truyền tống tới một phòng kim loại bị bịt kín, rời xa điện vũ vừa rồi. Đây như một phòng thí nghiệm, xuyên qua vách tường trong suốt có thể thấy được các loại dụng cụ bên ngoài.
Diệp Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc. Nơi này có đạo ngân dày đặc, lại có sự hiện hữu của khoa học kỹ thuật, đúng là có chút khác biệt, như hai loại văn minh giao hòa với nhau.
Tuy nhiên, hắn cũng không phải khiếp sợ vì hắn cũng tới từ một địa cầu với nền văn minh khoa học kỹ thuật phát triển, dù nơi đó cũng không tính là phồn thịnh và phát đạt.
- Qua đôi mắt ngươi ta thấy được sự kinh dị, thấy rất kỳ quái phải không?!
Nam nhân tóc tím khoanh tay mà đứng, khóe miệng mang theo một tia chế nhạo, như đang nhìn ngắm một tên nô lệ, đang đánh giá cao thấp. Hắn nói:
- Vũ trụ mênh mông vượt qua sự tưởng tượng của dân bản xứ các ngươi. Dù gần như tất cả đều là tử tinh, số lượng cổ tinh có sinh mệnh không nhiều nhưng cũng đủ sinh ra các văn minh khác nhau.
Đôi mắt nữ nhân kia lại linh động. Toàn thân nàng lóe ra quang huy tinh oán, cũng quan sát Diệp Phàm rất kỹ, như vô cùng hài lòng nói:
- Lấy máu con mồi ra, hơn phân nửa có thể chế tạo ra chiến thể mạnh mẽ nhất, cõ lẽ có thể sánh bằng với mấy lệ thần huyết khác trong quốc gia Vĩnh Hằng chúng ta, thậm chí có thể so sánh với Thần minh huyết trong Tiên Tàng Bảo Khố nữa!
Bọn họ đều đang dùng tinh thần dao động trao đổi, bằng không Diệp Phàm không thể nghe hiểu được. Hiển nhiên, văn minh Vực ngoại cũng có ngôn ngữ độc đáo riêng.
- Các ngươi là người nào, làm sao tới đây được?! Trong vũ trụ có mấy cổ tinh có sinh mệnh, sao lại tới đây, có mục đích gì?
Diệp Phàm không hề có biểu hiện mình như tù nhân, ngược lại hỏi đối phương một loạt vấn đề.
- Rốt cuộc ai mới là tù binh!?
Nam nhân kia khẽ mỉm cười, chiến y màu bạc trên người lưu động thần hoa, sau đó mạnh mẽ giẫm lên một mảnh trận văn trên mặt đất.Trong phòng kim loại này lập tức phát ra lôi điện, không hề thua kém thiên kiếp, là sát trận hình thành nên.
Nhưng mà khiến hắn kinh dị chính là Diệp Phàm không hề nhúc nhích, điện mang gia thân, lỗ chân lông toàn thân hắn thư giãn, dùng tia chớp tẩm bổ. Những sóng gợn trên thân thể khuếch tán, giống như một chiến thần.
- Thật cường đại!
Nam nhân này không thể không gật đầu. Hắn vốn muốn cho Diệp Phàm một chút khổ sở, kết quả không ngờ nằm ngoài dự đoán của hắn.
- Ồ, máu huyết lưu động trong cơ thể hắn sẽ không thật sự sánh bằng Thần minh huyết chứ?! Lập tức tiến hành phân tích máu đi!
Nữ nhân kia lập tức vô cùng hưng phấn, đôi mắt phát ra quang mang kỳ dị. Hiển nhiên nàng vô cùng hài lòng với biểu hiện của con mồi, không hề quản những chuyện khác.
Một đám người tiến vào phòng thí nghiện, mở ra các loại dụng cụ khoa học, thi thoảng còn nói chuyện, nghị luận, đáng tiếc đều là ngôn ngữ khác lạ, Diệp Phàm không hiểu được. Khi những người này nhìn về phía Diệp Phàm như đang nhìn thấy một giống loài quý trọng bậc nhất thời tiền sử, vô cùng nóng mắt.
Diệp Phàm đã nhìn ra những người này đích thật tới từ một thế giới có nền văn minh khác, nắm giữ pháp tắc đạo ngân, đồng thời kết hợp văn minh khoa học kỹ thuật, hình thành một hệ thống vô cùng đáng sợ.
- Các ngươi chú ý, lần săn bắn này, thu hoạch lớn nhất chính là hắn, là một thân thể hoàn mỹ nhất, khi rút ra máu huyết và mảnh nhỏ thần tắc nhất định phải cẩn thận, không để hắn đến độ không gượng dậy nổi!
Nam nhân tóc tím nghiêm khắc dặn dò.
- Không sai, ta muốn nuôi dưỡng con mồi này, đặt vào tiên viên chữ Thiên, muốn tranh phong với thần sủng mấy vị Quận chúa, Vương thúc kia!
Nữ nhân mắt tím thần thái hưng phấn nói.
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn lại, lẳng lẳng quan sát bọn họ. Những người này coi hắn là một giống loài thấp hơn, thậm chí coi như dã thú.
Một màn hình thật lớn lóe lên, bên trong đĩa bay này lóe sáng các nguồn sáng, cùng nhau chiếu lên người Diệp Phàm. Trong phòng kim loại này, các loại đạo ngân thức tỉnh, đan vào nhau, sắp đánh lên người hắn, thông qua màn hình thật lớn kia tính toán, phân tích.
Ầm!
Đột nhiên Diệp Phàm cảm nhân được nguy hiển, hơn vạn điều ngân xà hóa thành thực thể, đâm vào trong cơ thể hắn, muốn hấp thu máu huyết. Tới thời khắc này, Diệp Phàm không thể bình tĩnh được nữa.
Căn phòng kim loại này vô cùng chắc chắn, có thể sánh bằng Thánh khí, chỉ dù Thần liệụ để chế thành. Hắn không muốn trì hoàn, sợ sinh ra biến cố, trực tiếp lấy ra Lục Đồng Đinh từ trong cơ thể ra.
Hiện tại, hắn không có cách nào thúc dục Tiên đỉnh này nhưng lại có thể dùng tay mang lên, trực tiếp dùng như trọng khí.
Đang!
Khí lực Diệp Phàm mạnh mẽ thế nào, cầm Lục Đỉnh, huy động cánh tay, đánh ra một đòn nghiêm trọng lên vách tường. Chỉ một chiêu này, một đạo lục quang hiện ra, toàn bộ vách tường kim loại này bị vỡ nát tan tành.
- Mau, ngăn cản hắn lại!
Những người này lập tức sợ hãi. Đây là chuyện chưa từng xảy ra. Trước đây, bọn họ đánh giá con mồi không thể lay chuyển Thánh khí phi hành này, hiện tại không ngờ xảy ra chuyện đáng sợ bực này.
- Ngươi nếu muốn nuôi dưỡng ta, ta sẽ biến các ngươi thành sủng vật của ta! Ngoài ra, chiếc chiến thuyền này cũng sẽ thuộc về ta!
Diệp Phàm thoát vây lao ra, đánh mạnh về phía đôi nam nữ kia.
Không gian đạo ngân!
Diệp Phàm biết đây chính là pháp tắc hư không, từng đợt từng đợt đan xen nhau, hình thành một loại quang mang kỳ dị. Phi hành khí phát ra ngân huy, thôn thiên nạp địa.
Khi hắn tới gần phi hành khí này càng thêm xác định đây là do một loại Thần liệu cấu thành, có thể luyện ra Thánh khí, trong đó có Đại La Ngân Tinh, Thanh Kim, Dương Chi Ngọc Thiết...
Hưu!
Quang pháp tắc rất nhanh, Diệp Phàm gần như bị quang hóa, viên bàn này chớp động ánh sáng kim chúc mãnh liệt, phần đáy mở ra, xuất hiện một quang động, hút hắn vào trong rồi khép lại.
Đây là một điện vũ màu vàng thật lớn, hoặc có thể xưng là nhà giam, trống trải mà yên lặng, như là đi vào trong vũ trụ.
Bốn vách tường đều là kim chúc, có khắc rất nhiều phù văn, cũng có hoa điểu ngư trùng cùng chim bay cá nhảy, lấp lánh, sáng bóng như đêm đen đầy sao. Mà phần đinh chóp nơi này lại có các loại văn lạc dày đặc, huyền ảo phức tạp.
Diệp Phàm ngẩn ra, đây thật là một đĩa bay sao? Nhìn thế nào cũng thấy đây là một pháp khí không gian cường đại, nơi hắn đang đứng chính là một tiểu thế giới trong pháp khí này.
- Những văn lạc này là... đạo ngân!
Hắn nhíu mày, lại ý thức thêm được không đơn giản như hắn nghĩ, bằng không cũng không thể giam cầm được hắn. Giống như trong Thánh khí có pháp tắc đan vào nhau.
Giống như hắn lường trước trước khi tiến vào, đây không nhất định là đìa bay mà là một kiện pháp khí kỳ dị, sinh ra thần linh cho nên có được rất nhiều dị tượng.
Ầm!
Diệp Phàm vươn tay ra, trên nắm tay chớp động quang mang hừng hực, đánh mạnh về phía vách tường. Ngày nay, với thuần túy là sức mạnh thân thể, hắn cũng đủ sức đánh nát pháp khí của Bán Thánh.
Nhưng sự thật nằm ngoài dự liệu của hắn. Vách tường màu vàng này minh động, âm thanh ông ông vang lên nhưng cũng không tổn hại, từng đạo văn lộ như đong đưa.
- Không phải đìa bay, là một kiện Thánh khí?
Diệp Phàm kinh ngạc.
Ầm!
Hắn vận chuyển thần lực, thân thể màu vàng của mình lóe sáng như ngọc lưu ly, lỗ chân lông toàn thân đều phun ra nuốt vào quang mang. Lực công kích một quyền này của Diệp Phàm lớn vô cùng, đánh nát chân không, đánh lên vách tường như vẫn chi phát ra một trận âm thanh kim loại rung động, không hề tạo ra chút hao tổn nào.
- Thân thể thật cường đại, huyết mạch lực thật thuần túy và cường đại. Đây đúng là một khối báu vật!
Một cỗ dao động tinh thần truyền tới, như đang đánh giá Diệp Phàm, lộ ra vẻ hưng phấn. Cùng lúc đó, một khối vách tường kim loại trở nên trong suốt, từ bên ngoài có thể nhìn vào điện vũ màu vàng này và ngược lại.
Diệp Phàm kinh dị. Viên cầu kim loại này đều là Thần liệu, có khắc đạo ngân nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn bỏ qua khả năng đây là đĩa bay. Những điều hắn chứng kiến khiến trong lòng khó có thể bình tĩnh.
Bên ngoài lại có nhiều điện vũ kim loại khác, mỗi tòa đều lấp lánh, không biết được chế thành từ chất liệu nào, trong đó giam giữ các loại sinh vật khác nhau.
- Yêu tộc, nhân loại, Cổ tộc....
Diệp Phàm thấy những người bị nhốt nơi này đều là các chủng tộc cực kỳ cường đại, dù là ác điểu, man thú thì đều là dị chủng thời thái cổ. Ví dụ kia là Kim Sí Đại Bằng, toàn thân như từ hoàng kim luyện thành, dài tới mấy trăm trượng, rực rỡ chói mắt. Chỗ khác là Tam Túc Kim Ô với hỏa quang bừng bừng.
- Pháp tắc không gian nơi này thật quá cường đại, dị thú mấy trăm trượng mà đều có thể chất chứa trong một điện vũ kim loại nho nhỏ.
Diệp Phàm kinh dị, có thể tưởng tượng được khối kim loại thật lớn này khiến người chế tạo hao tâm tổn sức bậc nào.
Bên trong này ngăn ra thành nhiều điện vũ, có thể giam giữ nhiều cường giả mà không hỗn loạn.
- Kia còn có vài tên trảm đạo!
Diệp Phàm nhìn thấy mấy tên trảm đạo Cổ tộc, tinh thần uể oải, trên người có nhiều vết máu như bị rút ra máu huyết vậy.
Đây là một mảnh nhà giam, có chừng hơn vạn tòa điện vũ kim loại, toàn bộ trong suốt, hơn phân nửa đều giam giữ các chủng tộc cường đại!
Thậm chí, Diệp Phàm nhìn thấy một thạch nhân không trọn vẹn, chỉ ở cảnh giới trảm đạo, không phải là Thánh linh chân chính.
Ngoài ra, hắn òn nhìn thấy mấy chủng tộc không biết, hư hư thực thực, không thuộc cổ tinh này, da thịt toàn thân xanh thẫm, không hoàn toàn có hình người nhưng trời sinh có thể khống chế tia chớp, đánh lên vách điện, muốn lao ra ngoài.
Hiển nhiên, nơi trống trải mà Diệp Phàm đang đứng này còn chưa tính là nhà giam, chỉ là nơi lưu giữ người vừa tiến vào mà thôi. Một tiếng vang kỳ dị truyền tới. Một con Hỏa Phượng Hoàng với toàn thân sáng chói, đỏ rực như lửa đột ngột xuất hiện cách đó không xa.
Đây không thể chân chính là Phượng Hoàng mà chỉ là một hậu duệ có máu huỵết của Thần thú này, hơn nữa độ tinh khiết rất cao, bằng không đã không thể giống như vậy. Tường quang năm màu lóe ra, nó như được luyện thành từ Hoàng Huyết Xích Kim, lao lên.
Keng!
Nó giương cánh, vũ động đã cắt xé hư không, mỗi tấc huyết nhục đều cường đại khiếp người, máu huyết lưu động phát ra âm thanh như sấm nổ, lực lượng cường đại chỉ nhìn cũng biết.
Xích!
Rất xứng với cái tên Phượng Hoàng giương cánh, cánh của nó cắt qua hư không, đánh mạnh lên đầu Diệp Phàm, một đôi trảo lại hướng về phía thiên linh cái hắn.
- Dị thú trảm đọa có máu Phượng Hoàng!
Diệp Phàm giật mình. Trong pháp khí này giam giữ nhiều thần chủng cường đại thượng cổ như vậy, đúng là một tòa kho báu, chỉ tùy tiện phóng ra một con mà đã mạnh mẽ như vậy.
Nếu là người bình thường, bị con hậu duệ Phượng Hoàng này tập kích như vậy e đã chết chắc rồi. Riêng lực lượng thân thể của nó đã không ai địch nổi, huyết mạch cường đại, giương cánh đã đánh nát hư không.
Tuy nhiên, Diệp Phàm là ai!? Đường đường là Thánh thể Nhân tộc, chỉ bằng thân thể thì ở cảnh giới trảm đạo không ai có thể sánh bằng hắn, nếu cứng đối cứng cũng chỉ có một kết quả mà thôi.
Ầm!
Diệp Phàm giãn thân thể ra, động tác thoạt nhìn rất thong thả nhưng đúng lúc này, nắm tay màu vàng của hắn đánh ra nhanh như tia chớp, đánh thẳng lên người Phượng Hoàng điểu.
Âm thanh xương cốt vỡ vụn phát ra, đồng thời một mảnh mưa máu như yên hà rơi ra. Loại Phượng Hoàng điểu dị chủng này vừa lao tới đã bị đánh văng ra xa, linh vũ màu vàng lả tả rơi xuống.
Diệp Phàm nhíu mày. Thân thể con Phượng Hoàng này thật cường đại quá mức, nếu là người trảm đạo khác thì với một quyền vừa rồi của hắn đã xương cốt tan nát, biến thành đống thịt rồi.
- Không hổ là vật chủng cấp bảo vật! Lần này đã bắt được một con mồi tuyệt phẩm, máu huyết của hắn thật vô giá, thật đáng giá!
Có tiếng vỗ tay truyền tới, như đang tán thưởng. Trong hơn vạn điện vũ kia có một thông đạo bằng ngọc thạch, lóe ra ánh sáng lấp lánh, một đôi nam nữ đi tới. Cả hai đều có tóc dài màu tím, có dung nhan tuyệt mỹ như nhân loại.
- Đã sớm nói không nên thử, con mồi này vô cùng hoàn mỹ mà ngươi không tin, gần như lãng phí mất một con Phượng Hoàng dị chủng rồi!
Nam nhân kia nói, vô cùng anh tuấn, bộ chiến y màu trắng bạc phát ra ánh sáng lóng lánh, đan xen đạo ngân cường đại.
Nữ nhân kia mái tóc dài tới thắt lưng, cơ thể trắng nõn như ngọc, hai mắt chớp động tử quang, đẹp như một tinh linh, trên người cũng mặc thần y, ánh sáng kim loại lóe ra, cười cười nói:
- Không ngờ được, trước khi rời đi còn có thu hoạch lớn thế này.
Diệp Phàm thông qua vách tường trong suốt nhìn chằm chằm hai người. Không hề nghi ngờ, hai người này coi hắn như con mồi, như đang đối mặt một loại dã thú không thuộc thế giới này.
Dưới chân hai người này lóe ra đạo văn, các loại ký hiệu xuất hiện. Điện vũ nơi Diệp Phàm đang đứng rung chuyển, từng đợt thần văn dày đặc lóe ra không chừng.
Xoát.
Hắn bị truyền tống tới một phòng kim loại bị bịt kín, rời xa điện vũ vừa rồi. Đây như một phòng thí nghiệm, xuyên qua vách tường trong suốt có thể thấy được các loại dụng cụ bên ngoài.
Diệp Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc. Nơi này có đạo ngân dày đặc, lại có sự hiện hữu của khoa học kỹ thuật, đúng là có chút khác biệt, như hai loại văn minh giao hòa với nhau.
Tuy nhiên, hắn cũng không phải khiếp sợ vì hắn cũng tới từ một địa cầu với nền văn minh khoa học kỹ thuật phát triển, dù nơi đó cũng không tính là phồn thịnh và phát đạt.
- Qua đôi mắt ngươi ta thấy được sự kinh dị, thấy rất kỳ quái phải không?!
Nam nhân tóc tím khoanh tay mà đứng, khóe miệng mang theo một tia chế nhạo, như đang nhìn ngắm một tên nô lệ, đang đánh giá cao thấp. Hắn nói:
- Vũ trụ mênh mông vượt qua sự tưởng tượng của dân bản xứ các ngươi. Dù gần như tất cả đều là tử tinh, số lượng cổ tinh có sinh mệnh không nhiều nhưng cũng đủ sinh ra các văn minh khác nhau.
Đôi mắt nữ nhân kia lại linh động. Toàn thân nàng lóe ra quang huy tinh oán, cũng quan sát Diệp Phàm rất kỹ, như vô cùng hài lòng nói:
- Lấy máu con mồi ra, hơn phân nửa có thể chế tạo ra chiến thể mạnh mẽ nhất, cõ lẽ có thể sánh bằng với mấy lệ thần huyết khác trong quốc gia Vĩnh Hằng chúng ta, thậm chí có thể so sánh với Thần minh huyết trong Tiên Tàng Bảo Khố nữa!
Bọn họ đều đang dùng tinh thần dao động trao đổi, bằng không Diệp Phàm không thể nghe hiểu được. Hiển nhiên, văn minh Vực ngoại cũng có ngôn ngữ độc đáo riêng.
- Các ngươi là người nào, làm sao tới đây được?! Trong vũ trụ có mấy cổ tinh có sinh mệnh, sao lại tới đây, có mục đích gì?
Diệp Phàm không hề có biểu hiện mình như tù nhân, ngược lại hỏi đối phương một loạt vấn đề.
- Rốt cuộc ai mới là tù binh!?
Nam nhân kia khẽ mỉm cười, chiến y màu bạc trên người lưu động thần hoa, sau đó mạnh mẽ giẫm lên một mảnh trận văn trên mặt đất.Trong phòng kim loại này lập tức phát ra lôi điện, không hề thua kém thiên kiếp, là sát trận hình thành nên.
Nhưng mà khiến hắn kinh dị chính là Diệp Phàm không hề nhúc nhích, điện mang gia thân, lỗ chân lông toàn thân hắn thư giãn, dùng tia chớp tẩm bổ. Những sóng gợn trên thân thể khuếch tán, giống như một chiến thần.
- Thật cường đại!
Nam nhân này không thể không gật đầu. Hắn vốn muốn cho Diệp Phàm một chút khổ sở, kết quả không ngờ nằm ngoài dự đoán của hắn.
- Ồ, máu huyết lưu động trong cơ thể hắn sẽ không thật sự sánh bằng Thần minh huyết chứ?! Lập tức tiến hành phân tích máu đi!
Nữ nhân kia lập tức vô cùng hưng phấn, đôi mắt phát ra quang mang kỳ dị. Hiển nhiên nàng vô cùng hài lòng với biểu hiện của con mồi, không hề quản những chuyện khác.
Một đám người tiến vào phòng thí nghiện, mở ra các loại dụng cụ khoa học, thi thoảng còn nói chuyện, nghị luận, đáng tiếc đều là ngôn ngữ khác lạ, Diệp Phàm không hiểu được. Khi những người này nhìn về phía Diệp Phàm như đang nhìn thấy một giống loài quý trọng bậc nhất thời tiền sử, vô cùng nóng mắt.
Diệp Phàm đã nhìn ra những người này đích thật tới từ một thế giới có nền văn minh khác, nắm giữ pháp tắc đạo ngân, đồng thời kết hợp văn minh khoa học kỹ thuật, hình thành một hệ thống vô cùng đáng sợ.
- Các ngươi chú ý, lần săn bắn này, thu hoạch lớn nhất chính là hắn, là một thân thể hoàn mỹ nhất, khi rút ra máu huyết và mảnh nhỏ thần tắc nhất định phải cẩn thận, không để hắn đến độ không gượng dậy nổi!
Nam nhân tóc tím nghiêm khắc dặn dò.
- Không sai, ta muốn nuôi dưỡng con mồi này, đặt vào tiên viên chữ Thiên, muốn tranh phong với thần sủng mấy vị Quận chúa, Vương thúc kia!
Nữ nhân mắt tím thần thái hưng phấn nói.
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn lại, lẳng lẳng quan sát bọn họ. Những người này coi hắn là một giống loài thấp hơn, thậm chí coi như dã thú.
Một màn hình thật lớn lóe lên, bên trong đĩa bay này lóe sáng các nguồn sáng, cùng nhau chiếu lên người Diệp Phàm. Trong phòng kim loại này, các loại đạo ngân thức tỉnh, đan vào nhau, sắp đánh lên người hắn, thông qua màn hình thật lớn kia tính toán, phân tích.
Ầm!
Đột nhiên Diệp Phàm cảm nhân được nguy hiển, hơn vạn điều ngân xà hóa thành thực thể, đâm vào trong cơ thể hắn, muốn hấp thu máu huyết. Tới thời khắc này, Diệp Phàm không thể bình tĩnh được nữa.
Căn phòng kim loại này vô cùng chắc chắn, có thể sánh bằng Thánh khí, chỉ dù Thần liệụ để chế thành. Hắn không muốn trì hoàn, sợ sinh ra biến cố, trực tiếp lấy ra Lục Đồng Đinh từ trong cơ thể ra.
Hiện tại, hắn không có cách nào thúc dục Tiên đỉnh này nhưng lại có thể dùng tay mang lên, trực tiếp dùng như trọng khí.
Đang!
Khí lực Diệp Phàm mạnh mẽ thế nào, cầm Lục Đỉnh, huy động cánh tay, đánh ra một đòn nghiêm trọng lên vách tường. Chỉ một chiêu này, một đạo lục quang hiện ra, toàn bộ vách tường kim loại này bị vỡ nát tan tành.
- Mau, ngăn cản hắn lại!
Những người này lập tức sợ hãi. Đây là chuyện chưa từng xảy ra. Trước đây, bọn họ đánh giá con mồi không thể lay chuyển Thánh khí phi hành này, hiện tại không ngờ xảy ra chuyện đáng sợ bực này.
- Ngươi nếu muốn nuôi dưỡng ta, ta sẽ biến các ngươi thành sủng vật của ta! Ngoài ra, chiếc chiến thuyền này cũng sẽ thuộc về ta!
Diệp Phàm thoát vây lao ra, đánh mạnh về phía đôi nam nữ kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.