Quyển 2 - Chương 74: Trận chiến giữa hai ngọc giản
Chino
18/04/2013
Đến lượt lão giả đã đoạt được thượng phẩm pháp khí lên, lão không xuất ra đồ vật mà vuốt râu nói:
“Lão phu không có đồ vật trao đổi, nhưng lão phu đang thu mua một lượng lớn Thạch Ma Thảo, yêu cầu không cao, chỉ cần trên năm mươi năm là được, xuất ra càng nhiều thì lão phu càng trả giá cao”
Thạch Ma Thảo là một loại cây thấp như cỏ dại, màu trắng, thường sống ở những địa phương như vách đá, sườn núi, tuy nhiên số lượng cũng không nhiều. Loại linh thảo này chỉ dùng để điều chế một ít đan dược trị thương, cho nên đối với phàm nhân thì cực kỳ trân quý nhưng với tu sĩ thì giá trị không cao, cũng không hiểu lão giả này thua mua số lượng lớn có mục đích gì. Có vài người xuất ra được Thạch Ma Thảo nhưng số lượng không nhiều lắm, khiến lão giả luôn tươi cười cũng phải xìu mặt. Kế đến là các luyện khí kỳ tu sĩ lần lượt đưa đồ vật ra trao đổi, nhưng không có mấy thứ khiến Đỗ Thiên động tâm. Quy định của Vô Ưu Các là phải kết thúc bí thị mới được rời đi, nếu không Đỗ Thiên đã sớm vỗ mông lặn mất dạng rồi. Dù sao có vài kẻ trúc cơ kỳ biết thân mình mang bảo vật cũng không phải là cảm giác thoải mái. Tới lượt Đỗ Thiên liền thu hút rất nhiều ánh mắt. Một kẻ đại tài khí thô giám tranh đoạt với trúc cơ kỳ xuất ra không thể là phàm vật được, mọi người đều có chung ý nghĩ như vậy. Đỗ Thiên xuất ra hộp gấm phong ấn loan đao rồi thản nhiên nói:
“Đây là bán nguyệt loan đao, trung phẩm pháp khí mà tại hạ cơ duyên đoạt được, tuy nhiên không có phúc hưởng thụ nên đành nhường lại cho vị đạo hữu nào ra giá cao nhất, ưu tiên trao đổi cho ai có bí tịch liên quan đến thượng cổ trận pháp trước, tại hạ đối với đề tài này rất có hứng thú”
Đỗ Thiên chỉ nói qua loa rồi tháo phong ấn xuất ra loan đao để mọi người kiểm chứng, sau đó lại cẩn thận phong ấn lại. Mọi người ai cũng có thể đoán ra loan đao này xuất xứ có vấn đề, nhưng không một ai quan tâm đến điều đó, chỉ là bí tịch thượng cổ trận pháp quá mức thưa thớt, không một ai lên tiếng trao đổi. Đỗ Thiên tuy đoán trước nhưng cũng có chút thất vọng, đang định đồng ý đấu giá linh thạch thì bên tai vang lên tiếng truyền âm:
“Đạo hữu, trong tay tại hạ có một cổ ngọc giản, tuy tại hạ không tìm ra cách để đọc nó nhưng biết đâu lại có ích đối với các hạ, chi bằng hãy giữ thanh đao lại rồi chốc nữa trao đổi cùng tại hạ, tại hạ có thể bù thêm linh thạch nếu đạo hữu không vừa lòng”
Đỗ Thiên ánh mắt đảo quanh, rất nhanh đã phát hiện ra người truyền âm, suy nghĩ chốc lát rồi nói:
“Tốt, loan đao này tại hạ đã có chủ ý trao đổi, cảm tạ chư vị quan tâm”
Nói xong hắn cũng không giải thích gì thêm mà thu lại bảo vật rồi trở về chỗ ngồi. Mọi người cũng không có nhiều dị nghị, lập tức có người khác lên xuất ra bảo vật trao đổi. Đợi đến kết thúc màn đấu giá này là tới trao đổi tự do giữa các tu sĩ, Đỗ Thiên bước tới một góc khuất người rồi ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần. Quả nhiên chỉ chốc lát đã có một thanh niên bước tới, cẩn thận quan sát xung quanh không thấy ai để ý mới lại ngồi đối diện Đỗ Thiên, vung tay thi triển ra một cách âm tráo. Đỗ Thiên thấy người này cẩn thận như vậy thì cũng có chút kinh ngạc nhưng không hề lên tiếng. Gã thanh niên thu tay xong cười nói:
“Không giấu đạo hữu, cổ ngọc giản này lai lịch có vấn đề nên tại hạ phải cẩn thận một chút”
Đỗ Thiên chỉ gật đầu không nói, vỗ túi trữ vật lấy ra loan đao rồi không có thêm động tác gì nữa. Gã kia hiểu ý, cũng vỗ túi trữ vật lấy ra một ngọc giản đen tuyền, bên trong có những gợn sóng giống như có sinh mạng vậy. Gương mặt Đỗ Thiên đột nhiên biểu lộ vô cùng khác lạ, nhưng sau đó lại tỏ ra không mấy hứng thú nói:
“Đây là cổ ngọc giản mà đạo hữu nói tới? có thể cho tại hạ xem qua một chút?”
“Đương nhiên không vấn đề gì”
Thanh niên giấu mặt sau lớp mặt nạ nhưng cũng có thể biết gã đang cười lấy lòng. Xem ra chắc cũng giống mình, muốn tống tiễn loan đao thật nhanh đây mà. Đỗ Thiên thầm nghĩ, tay không hề chậm trảo một cái, ngọc giản liền bị nhiếp tới tay. Cảm giác mát lạnh và mềm mại, ngoại trừ màu sắc không giống thì toàn bộ không khác gì thần bí ngọc giản trong tay Đỗ Thiên. Đỗ Thiên tới bây giờ hoàn toàn không hề hoài nghi rằng hai ngọc giản nhất định có liên quan. Ngay khi gã thanh niên xuất ra ngọc giản này thì ngọc giản màu xanh vốn đã ngủ say đột nhiên lóe lên một hồi giao động. Đỗ Thiên cẩn thận xem xét nhưng không hề đưa thần thức vào, một lúc sau hắn thở dài tỏ vẻ thất vọng:
“Có chút kỳ quái, nhưng ngọc giản này xem ra là phế phẩm, đạo hữu chẳng lẽ muốn lấy một thứ không hữu dụng đổi lấy trung phẩm pháp khí hay sao?”
Gã thanh niên nghe vậy thì tỏ vẻ khẩn trương nói:
“Đạo hữu hay là coi kỹ lại một chút, ngọc giản này tại hạ cực kỳ hung hiểm mới đoạt tới tay, tại hạ nguyện ý bù thêm linh thạch”
“Đạo hữu nói thử một con số xem” Đỗ Thiên nhíu mày không kiên nhẫn nói
Gã thanh niên có vẻ suy tính chốc lát rồi cười cười nói:
“Không giấu đạo hữu, linh thạch trong tay tại hạ còn lại không nhiều, năm trăm, đạo hữu thấy sao?”
Đỗ Thiên ném ngoc giản trả lại đối phương làm bộ chuẩn bị rời đi, khiến gã thanh niên luống cuống nói:
“Đạo hữu chớ vội, bảy trăm, đó là toàn bộ gia tài của tại hạ lúc này”
“Được, thành giao” Đỗ Thiên suy nghĩ chốc lát rồi tỏ vẽ miễn cưỡng gật đầu
Đỗ Thiên nhận linh thạch kiểm tra một chút rồi cho hết vào túi trữ vật, về ngọc giản nọ thì cẩn thận phong ấn lại bỏ vào một hộp gỗ rồi mới cất đi. Nhìn cách thanh niên nọ trao đổi quá mức giả dối, dường như muốn nhanh chóng tống tiễn ngọc giản này đi. Ngọc giản này chắc chắn có vấn đề. Tuy nhiên có một điểm khó hiểu là tại sao gã không kiếm một chỗ hoang vắng nào đó vứt đi là được. bảy trăm linh thạch đã có thể mua được trung phẩm pháp khí ở các bí thị rồi. Kết thúc buổi bí thị, Đỗ Thiên trở lại Vân Ẩn phường cực kỳ cẩn thận thuê lần lượt mấy chục gian phòng trọ, mỗi gian đều ở lại chốc lát thay đổi trang phục diện mạo rồi mới rời đi. Lúc này Đỗ Thiên ngồi trên giường một gian phòng, xung quanh phòng đã bày ra mấy trận pháp cảnh báo đơn giản. Đỗ Thiên vỗ vào túi trữ vật, đồ vật đầu tiên hắn muốn nhìn thấy là bí thuật huyết ảnh độn của ma đạo nọ. Tuy rằng không thể tham ngộ trong ngày một ngày hai nhưng hắn cũng không thể kìm nén được. Hai canh giờ sau Đỗ Thiên mở mắt, nhìn kỹ ngọc giản trong tay một chút rồi cất vào túi trữ vật. Tiền bối sáng tạo ra bí thuật này đúng là kỳ tài, không ngờ nghĩ ra phương pháp như vậy. Đây nếu gọi là độn thuật thì không đúng lắm, nó chỉ là một loại phương pháp đổi tinh nguyên tinh huyết lấy tốc độ cực nhanh trong một khoảng thời gian ngắn, do đây chỉ là tàn trang nên có rất nhiều hạn chế, nhưng nếu lúc nguy cấp thì đúng là thần thông bảo mệnh tốt nhất. Tiền bối trúc cơ kỳ ở bí thị gọi là bí thuật tự tàn cũng không sai biệt lắm. Có bí thuật này trong tay, Đỗ Thiên tin tưởng dù gặp phải trúc cơ kỳ cũng có thể giữ được tiểu mệnh. Đỗ Thiên lại vỗ túi trữ vậy xuất ra ngọc giản xanh biếc lâu nay vẫn ngủ say nọ, thấy nó vẻ ngoài không hề khác trước đây. Đỗ Thiên lại xuất ra ngọc giản đen tuyền mới tới tay, gỡ bỏ phong ấn rồi đặt hai ngọc giản lại gần nhau so sánh. Về kích cỡ, kiểu dáng không hề sai biệt, thậm chí những gợn sáng lượn lờ như có sinh mạng bên trong cũng giống nhau như đúc. Đỗ Thiên đang định thu hồi ngọc giản màu đen phong ấn lại thì đột nhiên dị biến phát sinh. Đầu tiên một lượng lớn hắc khí từ ngọc giản đen tràn qua bao trùm lấy ngọc giản xanh, những gợn sáng bên trong lấp lóe càng nhanh. Ngọc giản xanh tưởng chừng ngủ say cũng bắt đầu phản ứng, phun ra vô số thanh khí đẩy lui hắc khí. Hai ngọc giản cứ như đang tranh đấu với nhau. Đỗ Thiên bị dọa nhảy ra khỏi giường lùi lại mấy bước, cặp mắt mở to quan sát. Rất nhanh toàn bộ chiếc giường đã bị khí hai màu đen và xanh bao trùm, tuy không hề có tiếng động xảy ra nhưng nhìn hai loại khí thôn phệ triệt tiêu lẫn nhau cũng đủ biết tranh đấu gay cấn như thế nào. “nếu một ngọc giản thành công thôn phệ cái còn lại thì điều gì xảy ra? Phải làm gì bây giờ? ” Đỗ Thiên có chút bó tay bó chân thầm nghĩ. Ngọc giản màu xanh truyền thụ cho hắn phá thiên quyết, hơn nữa nhìn màu sắc có vẻ nó thân thiện hơn ngọc giản đen tuyền nọ. Tâm niệm con người chính là như vậy, những gì đen tối thường bị liên tưởng đến tà ác. Đỗ Thiên nếu tính tuổi cũng bất quá chưa tới hai mươi, hắn cuối cùng quyết định giúp đỡ ngọc giản xanh. Đỗ Thiên đã có quyết định thì ra tay rất quyết đoán, nhanh chóng ngưng tụ một đạo phá thiên kiếm khí bổ thẳng vào ngọc giản đen tuyền đang xoay tròn tại trung tâm hắc khí. Không có âm thanh va chạm vang lên, đạo kiếm khí chạm vào ngọc giản lập tức biến mất. Không, không phải biến mất mà là bị ngọc giản hoàn toàn hấp thụ. Đột biến ngay sau đó xảy ra, hai loại khí đang tranh đấu không bên nào tỏ ra yếu kém lập tức mất cân bằng, hắc khí đại thịnh liên tục thôn phệ thanh khí. Chỉ qua một cái chớp mắt hắc khí đã lại một lần nữa bao trùm lấy thanh sắc ngọc giản. Sư việc diễn ra quá nhanh, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Đỗ Thiên, đến lúc hắn giật mình muốn ngăn cản thì đã muộn. Thanh sắc ngọc giản sau một hồi chớp động yếu ớt thì “ phanh phanh” hai tiếng vang lên, bị nứt làm hai nửa rớt xuống, ảm đạm thất sắc. Mà ở vị trí nó lúc trước có một đoàn thanh khí cực kỳ nhân tính cố gắng vùng vẫy trong hắc khí nhưng không có tác dụng, chỉ chốc lát đã bị hút vào hắc sắc ngọc giản
“Lão phu không có đồ vật trao đổi, nhưng lão phu đang thu mua một lượng lớn Thạch Ma Thảo, yêu cầu không cao, chỉ cần trên năm mươi năm là được, xuất ra càng nhiều thì lão phu càng trả giá cao”
Thạch Ma Thảo là một loại cây thấp như cỏ dại, màu trắng, thường sống ở những địa phương như vách đá, sườn núi, tuy nhiên số lượng cũng không nhiều. Loại linh thảo này chỉ dùng để điều chế một ít đan dược trị thương, cho nên đối với phàm nhân thì cực kỳ trân quý nhưng với tu sĩ thì giá trị không cao, cũng không hiểu lão giả này thua mua số lượng lớn có mục đích gì. Có vài người xuất ra được Thạch Ma Thảo nhưng số lượng không nhiều lắm, khiến lão giả luôn tươi cười cũng phải xìu mặt. Kế đến là các luyện khí kỳ tu sĩ lần lượt đưa đồ vật ra trao đổi, nhưng không có mấy thứ khiến Đỗ Thiên động tâm. Quy định của Vô Ưu Các là phải kết thúc bí thị mới được rời đi, nếu không Đỗ Thiên đã sớm vỗ mông lặn mất dạng rồi. Dù sao có vài kẻ trúc cơ kỳ biết thân mình mang bảo vật cũng không phải là cảm giác thoải mái. Tới lượt Đỗ Thiên liền thu hút rất nhiều ánh mắt. Một kẻ đại tài khí thô giám tranh đoạt với trúc cơ kỳ xuất ra không thể là phàm vật được, mọi người đều có chung ý nghĩ như vậy. Đỗ Thiên xuất ra hộp gấm phong ấn loan đao rồi thản nhiên nói:
“Đây là bán nguyệt loan đao, trung phẩm pháp khí mà tại hạ cơ duyên đoạt được, tuy nhiên không có phúc hưởng thụ nên đành nhường lại cho vị đạo hữu nào ra giá cao nhất, ưu tiên trao đổi cho ai có bí tịch liên quan đến thượng cổ trận pháp trước, tại hạ đối với đề tài này rất có hứng thú”
Đỗ Thiên chỉ nói qua loa rồi tháo phong ấn xuất ra loan đao để mọi người kiểm chứng, sau đó lại cẩn thận phong ấn lại. Mọi người ai cũng có thể đoán ra loan đao này xuất xứ có vấn đề, nhưng không một ai quan tâm đến điều đó, chỉ là bí tịch thượng cổ trận pháp quá mức thưa thớt, không một ai lên tiếng trao đổi. Đỗ Thiên tuy đoán trước nhưng cũng có chút thất vọng, đang định đồng ý đấu giá linh thạch thì bên tai vang lên tiếng truyền âm:
“Đạo hữu, trong tay tại hạ có một cổ ngọc giản, tuy tại hạ không tìm ra cách để đọc nó nhưng biết đâu lại có ích đối với các hạ, chi bằng hãy giữ thanh đao lại rồi chốc nữa trao đổi cùng tại hạ, tại hạ có thể bù thêm linh thạch nếu đạo hữu không vừa lòng”
Đỗ Thiên ánh mắt đảo quanh, rất nhanh đã phát hiện ra người truyền âm, suy nghĩ chốc lát rồi nói:
“Tốt, loan đao này tại hạ đã có chủ ý trao đổi, cảm tạ chư vị quan tâm”
Nói xong hắn cũng không giải thích gì thêm mà thu lại bảo vật rồi trở về chỗ ngồi. Mọi người cũng không có nhiều dị nghị, lập tức có người khác lên xuất ra bảo vật trao đổi. Đợi đến kết thúc màn đấu giá này là tới trao đổi tự do giữa các tu sĩ, Đỗ Thiên bước tới một góc khuất người rồi ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần. Quả nhiên chỉ chốc lát đã có một thanh niên bước tới, cẩn thận quan sát xung quanh không thấy ai để ý mới lại ngồi đối diện Đỗ Thiên, vung tay thi triển ra một cách âm tráo. Đỗ Thiên thấy người này cẩn thận như vậy thì cũng có chút kinh ngạc nhưng không hề lên tiếng. Gã thanh niên thu tay xong cười nói:
“Không giấu đạo hữu, cổ ngọc giản này lai lịch có vấn đề nên tại hạ phải cẩn thận một chút”
Đỗ Thiên chỉ gật đầu không nói, vỗ túi trữ vật lấy ra loan đao rồi không có thêm động tác gì nữa. Gã kia hiểu ý, cũng vỗ túi trữ vật lấy ra một ngọc giản đen tuyền, bên trong có những gợn sóng giống như có sinh mạng vậy. Gương mặt Đỗ Thiên đột nhiên biểu lộ vô cùng khác lạ, nhưng sau đó lại tỏ ra không mấy hứng thú nói:
“Đây là cổ ngọc giản mà đạo hữu nói tới? có thể cho tại hạ xem qua một chút?”
“Đương nhiên không vấn đề gì”
Thanh niên giấu mặt sau lớp mặt nạ nhưng cũng có thể biết gã đang cười lấy lòng. Xem ra chắc cũng giống mình, muốn tống tiễn loan đao thật nhanh đây mà. Đỗ Thiên thầm nghĩ, tay không hề chậm trảo một cái, ngọc giản liền bị nhiếp tới tay. Cảm giác mát lạnh và mềm mại, ngoại trừ màu sắc không giống thì toàn bộ không khác gì thần bí ngọc giản trong tay Đỗ Thiên. Đỗ Thiên tới bây giờ hoàn toàn không hề hoài nghi rằng hai ngọc giản nhất định có liên quan. Ngay khi gã thanh niên xuất ra ngọc giản này thì ngọc giản màu xanh vốn đã ngủ say đột nhiên lóe lên một hồi giao động. Đỗ Thiên cẩn thận xem xét nhưng không hề đưa thần thức vào, một lúc sau hắn thở dài tỏ vẻ thất vọng:
“Có chút kỳ quái, nhưng ngọc giản này xem ra là phế phẩm, đạo hữu chẳng lẽ muốn lấy một thứ không hữu dụng đổi lấy trung phẩm pháp khí hay sao?”
Gã thanh niên nghe vậy thì tỏ vẻ khẩn trương nói:
“Đạo hữu hay là coi kỹ lại một chút, ngọc giản này tại hạ cực kỳ hung hiểm mới đoạt tới tay, tại hạ nguyện ý bù thêm linh thạch”
“Đạo hữu nói thử một con số xem” Đỗ Thiên nhíu mày không kiên nhẫn nói
Gã thanh niên có vẻ suy tính chốc lát rồi cười cười nói:
“Không giấu đạo hữu, linh thạch trong tay tại hạ còn lại không nhiều, năm trăm, đạo hữu thấy sao?”
Đỗ Thiên ném ngoc giản trả lại đối phương làm bộ chuẩn bị rời đi, khiến gã thanh niên luống cuống nói:
“Đạo hữu chớ vội, bảy trăm, đó là toàn bộ gia tài của tại hạ lúc này”
“Được, thành giao” Đỗ Thiên suy nghĩ chốc lát rồi tỏ vẽ miễn cưỡng gật đầu
Đỗ Thiên nhận linh thạch kiểm tra một chút rồi cho hết vào túi trữ vật, về ngọc giản nọ thì cẩn thận phong ấn lại bỏ vào một hộp gỗ rồi mới cất đi. Nhìn cách thanh niên nọ trao đổi quá mức giả dối, dường như muốn nhanh chóng tống tiễn ngọc giản này đi. Ngọc giản này chắc chắn có vấn đề. Tuy nhiên có một điểm khó hiểu là tại sao gã không kiếm một chỗ hoang vắng nào đó vứt đi là được. bảy trăm linh thạch đã có thể mua được trung phẩm pháp khí ở các bí thị rồi. Kết thúc buổi bí thị, Đỗ Thiên trở lại Vân Ẩn phường cực kỳ cẩn thận thuê lần lượt mấy chục gian phòng trọ, mỗi gian đều ở lại chốc lát thay đổi trang phục diện mạo rồi mới rời đi. Lúc này Đỗ Thiên ngồi trên giường một gian phòng, xung quanh phòng đã bày ra mấy trận pháp cảnh báo đơn giản. Đỗ Thiên vỗ vào túi trữ vật, đồ vật đầu tiên hắn muốn nhìn thấy là bí thuật huyết ảnh độn của ma đạo nọ. Tuy rằng không thể tham ngộ trong ngày một ngày hai nhưng hắn cũng không thể kìm nén được. Hai canh giờ sau Đỗ Thiên mở mắt, nhìn kỹ ngọc giản trong tay một chút rồi cất vào túi trữ vật. Tiền bối sáng tạo ra bí thuật này đúng là kỳ tài, không ngờ nghĩ ra phương pháp như vậy. Đây nếu gọi là độn thuật thì không đúng lắm, nó chỉ là một loại phương pháp đổi tinh nguyên tinh huyết lấy tốc độ cực nhanh trong một khoảng thời gian ngắn, do đây chỉ là tàn trang nên có rất nhiều hạn chế, nhưng nếu lúc nguy cấp thì đúng là thần thông bảo mệnh tốt nhất. Tiền bối trúc cơ kỳ ở bí thị gọi là bí thuật tự tàn cũng không sai biệt lắm. Có bí thuật này trong tay, Đỗ Thiên tin tưởng dù gặp phải trúc cơ kỳ cũng có thể giữ được tiểu mệnh. Đỗ Thiên lại vỗ túi trữ vậy xuất ra ngọc giản xanh biếc lâu nay vẫn ngủ say nọ, thấy nó vẻ ngoài không hề khác trước đây. Đỗ Thiên lại xuất ra ngọc giản đen tuyền mới tới tay, gỡ bỏ phong ấn rồi đặt hai ngọc giản lại gần nhau so sánh. Về kích cỡ, kiểu dáng không hề sai biệt, thậm chí những gợn sáng lượn lờ như có sinh mạng bên trong cũng giống nhau như đúc. Đỗ Thiên đang định thu hồi ngọc giản màu đen phong ấn lại thì đột nhiên dị biến phát sinh. Đầu tiên một lượng lớn hắc khí từ ngọc giản đen tràn qua bao trùm lấy ngọc giản xanh, những gợn sáng bên trong lấp lóe càng nhanh. Ngọc giản xanh tưởng chừng ngủ say cũng bắt đầu phản ứng, phun ra vô số thanh khí đẩy lui hắc khí. Hai ngọc giản cứ như đang tranh đấu với nhau. Đỗ Thiên bị dọa nhảy ra khỏi giường lùi lại mấy bước, cặp mắt mở to quan sát. Rất nhanh toàn bộ chiếc giường đã bị khí hai màu đen và xanh bao trùm, tuy không hề có tiếng động xảy ra nhưng nhìn hai loại khí thôn phệ triệt tiêu lẫn nhau cũng đủ biết tranh đấu gay cấn như thế nào. “nếu một ngọc giản thành công thôn phệ cái còn lại thì điều gì xảy ra? Phải làm gì bây giờ? ” Đỗ Thiên có chút bó tay bó chân thầm nghĩ. Ngọc giản màu xanh truyền thụ cho hắn phá thiên quyết, hơn nữa nhìn màu sắc có vẻ nó thân thiện hơn ngọc giản đen tuyền nọ. Tâm niệm con người chính là như vậy, những gì đen tối thường bị liên tưởng đến tà ác. Đỗ Thiên nếu tính tuổi cũng bất quá chưa tới hai mươi, hắn cuối cùng quyết định giúp đỡ ngọc giản xanh. Đỗ Thiên đã có quyết định thì ra tay rất quyết đoán, nhanh chóng ngưng tụ một đạo phá thiên kiếm khí bổ thẳng vào ngọc giản đen tuyền đang xoay tròn tại trung tâm hắc khí. Không có âm thanh va chạm vang lên, đạo kiếm khí chạm vào ngọc giản lập tức biến mất. Không, không phải biến mất mà là bị ngọc giản hoàn toàn hấp thụ. Đột biến ngay sau đó xảy ra, hai loại khí đang tranh đấu không bên nào tỏ ra yếu kém lập tức mất cân bằng, hắc khí đại thịnh liên tục thôn phệ thanh khí. Chỉ qua một cái chớp mắt hắc khí đã lại một lần nữa bao trùm lấy thanh sắc ngọc giản. Sư việc diễn ra quá nhanh, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Đỗ Thiên, đến lúc hắn giật mình muốn ngăn cản thì đã muộn. Thanh sắc ngọc giản sau một hồi chớp động yếu ớt thì “ phanh phanh” hai tiếng vang lên, bị nứt làm hai nửa rớt xuống, ảm đạm thất sắc. Mà ở vị trí nó lúc trước có một đoàn thanh khí cực kỳ nhân tính cố gắng vùng vẫy trong hắc khí nhưng không có tác dụng, chỉ chốc lát đã bị hút vào hắc sắc ngọc giản
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.