Chương 207: Người đàn ông tức giận
Triều Ca Như
04/05/2021
… Bốp.
Một viên gạch theo khói bụi bay thẳng tới vị trí của Đường Kỳ Đông.
Đường Kỳ Dũng dường như đã đoán trước, cười vui vẻ tránh né, ngoài miệng còn không quên nói một câu: “Tôi nói lại chẳng đúng, anh xem bây giờ người phụ nữ kia hận không thể ăn anh luôn, nói thế nào thì bề ngoài cũng được đó, đâu có khó nuốt đến vậy đâu?
Hành động của anh ta là bênh vực kẻ yếu, nếu đổi lại thành anh, tên khốn Trương Chính Quang đã sớm bị đánh thành bánh bột ngô nhân thịt.
Lục Trình Thiên không để ý tới lời nói trào phúng anh ta ám chỉ, giọng nói trong trẻo lạnh lùng thản nhiên hỏi: “Bên phía Lục Nhĩ gần đây có tin tức nào khác không.”
Nói chuyện chính, Đường Kỳ Dũng không thể không trả lời: “Gần đây thành thật rồi, chỉ tới quán bar kia thôi, cũng không chọc ghẹo ai nữa.”
“Nhà họ Thành có đáp lại gì không.” Lục Nhĩ bây giờ tuy không có hành động, nhưng không trừ khối u ác tính này, Đan Diễn Vy lúc nào cũng có thể xuất hiện nguy hiểm, giao tiếp với Lục Nhĩ nhiều năm qua, anh biết rõ, con người Lục Nhĩ có bao nhiêu giảo hoạt âm hiểm.
Đường Kỳ Dũng ngắm nghía chiếc di động, nghĩ ngợi rồi nói: “Không, nhà họ Thành hình như không quản chuyện Lục Nhĩ, nói thế nào thì Lục Nhĩ mới chỉ thả ra, không có nhiều căn cơ, nhà họ Thành sẽ không ra mặt vì Lục Nhĩ.”
Bầu không khí yên lặng ngay lập tức.
Bóng Lục Trình Thiên đừng ở sát bên cạnh cửa sổ, quan sát khung cảnh thành phố Cẩm An, từ trên tầng cao nhìn xuống nhỏ như con kiến, đứng càng cao trách nhiệm càng nặng, không qua được ngã xuống thì không chỉ tan xương nát thịt, mà còn có thể chẳng còn xác.
Mỗi một quyết định của anh rất có thể sẽ ảnh hưởng tới nhiều người, nên dù trong lòng anh quan tâm ai, cũng phải ép thành mặt vô cảm, cẩn thận.
“Cô ấy thế nào rồi.”
Đường Kỳ Dũng đương nhiên biết cô ấy trong miệng Lục Trình Thiên là ai, anh ta không muốn trả lời, nhưng ngại tình cảm, vẫn không tình nguyện mở miệng: “Còn thế nào nữa, nhìn trông không sao, bên trong thì không biết thế nào.”
Ánh mắt u ám của Lục Trình Thiên hơi trầm xuống, cô gái đó quật cường bao nhiêu, anh đã sớm nhận ra, nhưng cô tình nguyện tìm người đàn ông khác giúp đỡ, cũng không chịu mở miệng với anh, đúng là châm chọc.
“Anh tính tha cho Trương Chính Quang?” Người phụ nữ nhà họ Vũ đó tới không phải vì mục đích này.
Ánh mắt lạnh lùng âm u của Lục Trình Thiên nhìn về phía chân trời, vẫn chưa mở miệng trả lời câu nói của anh ta.
Đường Kỳ Dũng cũng không để ý, lạnh nhạt nói: “Đừng trách tôi không cảnh tỉnh anh, thằng nhóc Hà Cảnh Quân kia chăm chỉ hơn anh nhiều, cánh cửa nhà trọ Vy Vy sắp bị cậu ta đạp nát rồi
Anh ta biết bạn tốt anh ta có chút tình cảm, chỉ là tính cách bạn tốt quá quái gở nội liễm, chỉ thích yên lặng làm, không thích tuyên dương công khai, nhưng điều ấy rất có hại trong yêu đương.
Ai mà nhớ tới người hiền lành trả giá, còn có thể cả đời không bị ai phát hiện, thật không rõ người đàn ông lạnh lùng như thế, sao cũng có dáng vẻ cợt nhả này.
Hồi lâu không được đáp lại, Đường Kỳ Dũng lại không nhịn được mở miệng: “Anh thực sự mặc kệ à? Nếu không quan trọng, anh sắp xếp người rút về đi, anh một bên giúp đỡ người ta, một bên tổn thương người ta, người phụ nữ đó không chịu nổi.”
Lục Trình Thiên chỉ nói hai chữ lạnh lùng: “Ra ngoài.”
Đường Kỳ Dũng mất mặt sờ mũi: “Rồi, rồi, tôi đi được chưa.”
Cả đám toàn là lũ tính tình đại gia, anh ta đi.
Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, văn phòng chỉ còn một mình anh, bỗng dưng Lục Trình Thiên nện cú đấm lên mặt kính thủy tinh, mảng lớn thủy tinh trong suốt trước mặt anh vỡ thành từng mảnh vụn.
Thủy tinh rơi trên mặt đất có thể thấy được mấy chỗ đỏ chói mắt.
Chất lỏng chảy tí tách trên tấm thảm trắng như tuyết mềm mại, điểm một đóa hoa mai nở rộ.
Lục Trình Thiên như không biết, sắc mặt lạnh lẽo như băng.
“Hắt xì…” Đan Diễn Vy đột nhiên hắt xì, có chút khó hiểu xoa mũi, ai ở sau lưng nói bậy cô đó?
Hà Cảnh Quân nghĩ là cô bị cảm, quan tâm hỏi: “Vy Vy, em không sao chứ.”
“Em không sao, Cảnh Quân à em đã khỏe hơn nhiều rồi, anh không phải mỗi ngày qua thăm em đâu.” Mấy ngày nay anh ta tới rất thường xuyên, cô muốn làm chút chuyện riêng cũng không có cách.
Hà Cảnh Quân khó có khi vui đùa: “Không được, đến khi miệng vết thương của em lành đã, anh lo lắng sớm muộn gì cũng đến, vẫn nên đến một ngày ba bữa thì hơn.”
Đan Diễn Vy bị vẻ mặt Hà Cảnh Quân nói như thật làm cho buồn cười, điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên, cô đành nhận điện thoại trước.
Nhìn dãy số trên màn hình, trong lòng không khỏi thấp thỏm, giả vờ trấn định nói với Hà Cảnh Quân: “Cảnh Quân, em nhận điện thoại, anh ngồi trước đi.”
“Ừ.” Hà Cảnh Quân thấy bước chân Đan Diễn Vy có hơi vội vàng, trong lòng dâng lên sự nghi ngờ, là điện thoại quan trọng của ai, mà khiến cô khẩn trương như thế?
Đan Diễn Vy không có tâm tư để ý tới Hà Cảnh Quân đoán, cầm điện thoại vội vàng ra ban công nhận: “Bà ngoại, sao vậy ạ, có phải Du Du xảy ra chuyện gì không?”
Giờ này bà ngoại không gọi điện thoại cho cô chứ, trừ khi Du Du có việc, cô hông nghĩ ra còn có chuyện gì khác.
Giọng bà ngoại sốt ruột truyền tới từ điện thoại: “Vy Vy à, con mau quay về đi, Du Du không biết từ giữa trưa đã bắt đầu nói đau ngực, bà cho nó uống thuốc, bây giờ đột nhiên đau lăn lộn trên giường, con mau về đi.”
Nghe giọng bà ngoại còn mang theo tiếng khóc, đầu Đan Diễn Vy ong lên, thân thể suýt nữa không đứng nổi, phải đỡ lan can để không cho cô ngã xuống.
Tại sao lại như vậy chứ, hôm qua lúc gọi điện, thân thể Du Du còn tốt mà, sao một buổi tối lại đột nhiên trở bệnh nặng rồi.
“Bà ngoại, bà đừng gấp, cháu, cháu về ngay đây.” Đan Diễn Vy dừng lại chưa tới một giây, đã trả lời ngay.
“Ừ, Vy Vy à cháu mau quay về đi.”
Đan Diễn Vy lên tiếng, cúp điện thoại, vội vội vàng vàng chạy về phòng cô, cầm túi xách của cô đi ra ngoài.
Quên mất còn người ngồi ở nhà: “Vy Vy, đã xảy ra chuyện gì, em muốn đi đâu.”
Hà Cảnh Quân thấy Đan Diễn Vy nhận điện thoại, sắc mặt tái nhợt kích động chạy, dường như quên sự tồn tại của anh ta.
“Cảnh Quân, rất xin lỗi, em có việc gấp, hôm khác giải thích với anh.” Đan Diễn Vy chỉ cần nghĩ tới Du Du một mình phát bệnh nằm trên giường, lục phủ ngũ tạng của cô đau quặn, bước đi chột dạ.
Cô hẳn là nên đưa Du Du về sớm mới đúng, đều tại cô do dự, bây giờ hại Du Du theo bà ngoại sống ở nông thôn.
Hà Cảnh Quân thấy dáng vẻ cô mất hồn mất vía, làm sao yên tâm để cô một mình ra ngoài, đứng dậy ngăn cô lại, thân thiết hỏi: “Vy Vy em muốn đi đâu, anh đưa em đi, một mình em anh lo lắng.”
“Không, không cần, một mình em là được, em đi lấy xe.” Cô không thể để Hà Cảnh Quân biết sự tồn tại của Du Du, Đan Diễn Vy bất chấp phép lịch sự, hơi thô lỗ đẩy Hà Cảnh Quân ra.
Bây giờ trong lòng cô chỉ còn Du Du, nếu lỡ Du Du có làm sao, một mình cô cũng không sống nổi nữa.
Hà Cảnh Quân không nghĩ tới Đan Diễn Vy đột nhiên đẩy anh ta, càng chắc chắn ý nghĩ muốn đưa cô đi: “Vy Vy, nếu anh ta quan trọng với em đến vậy, em lại càng không thể chậm trễ thời gian.”
Một viên gạch theo khói bụi bay thẳng tới vị trí của Đường Kỳ Đông.
Đường Kỳ Dũng dường như đã đoán trước, cười vui vẻ tránh né, ngoài miệng còn không quên nói một câu: “Tôi nói lại chẳng đúng, anh xem bây giờ người phụ nữ kia hận không thể ăn anh luôn, nói thế nào thì bề ngoài cũng được đó, đâu có khó nuốt đến vậy đâu?
Hành động của anh ta là bênh vực kẻ yếu, nếu đổi lại thành anh, tên khốn Trương Chính Quang đã sớm bị đánh thành bánh bột ngô nhân thịt.
Lục Trình Thiên không để ý tới lời nói trào phúng anh ta ám chỉ, giọng nói trong trẻo lạnh lùng thản nhiên hỏi: “Bên phía Lục Nhĩ gần đây có tin tức nào khác không.”
Nói chuyện chính, Đường Kỳ Dũng không thể không trả lời: “Gần đây thành thật rồi, chỉ tới quán bar kia thôi, cũng không chọc ghẹo ai nữa.”
“Nhà họ Thành có đáp lại gì không.” Lục Nhĩ bây giờ tuy không có hành động, nhưng không trừ khối u ác tính này, Đan Diễn Vy lúc nào cũng có thể xuất hiện nguy hiểm, giao tiếp với Lục Nhĩ nhiều năm qua, anh biết rõ, con người Lục Nhĩ có bao nhiêu giảo hoạt âm hiểm.
Đường Kỳ Dũng ngắm nghía chiếc di động, nghĩ ngợi rồi nói: “Không, nhà họ Thành hình như không quản chuyện Lục Nhĩ, nói thế nào thì Lục Nhĩ mới chỉ thả ra, không có nhiều căn cơ, nhà họ Thành sẽ không ra mặt vì Lục Nhĩ.”
Bầu không khí yên lặng ngay lập tức.
Bóng Lục Trình Thiên đừng ở sát bên cạnh cửa sổ, quan sát khung cảnh thành phố Cẩm An, từ trên tầng cao nhìn xuống nhỏ như con kiến, đứng càng cao trách nhiệm càng nặng, không qua được ngã xuống thì không chỉ tan xương nát thịt, mà còn có thể chẳng còn xác.
Mỗi một quyết định của anh rất có thể sẽ ảnh hưởng tới nhiều người, nên dù trong lòng anh quan tâm ai, cũng phải ép thành mặt vô cảm, cẩn thận.
“Cô ấy thế nào rồi.”
Đường Kỳ Dũng đương nhiên biết cô ấy trong miệng Lục Trình Thiên là ai, anh ta không muốn trả lời, nhưng ngại tình cảm, vẫn không tình nguyện mở miệng: “Còn thế nào nữa, nhìn trông không sao, bên trong thì không biết thế nào.”
Ánh mắt u ám của Lục Trình Thiên hơi trầm xuống, cô gái đó quật cường bao nhiêu, anh đã sớm nhận ra, nhưng cô tình nguyện tìm người đàn ông khác giúp đỡ, cũng không chịu mở miệng với anh, đúng là châm chọc.
“Anh tính tha cho Trương Chính Quang?” Người phụ nữ nhà họ Vũ đó tới không phải vì mục đích này.
Ánh mắt lạnh lùng âm u của Lục Trình Thiên nhìn về phía chân trời, vẫn chưa mở miệng trả lời câu nói của anh ta.
Đường Kỳ Dũng cũng không để ý, lạnh nhạt nói: “Đừng trách tôi không cảnh tỉnh anh, thằng nhóc Hà Cảnh Quân kia chăm chỉ hơn anh nhiều, cánh cửa nhà trọ Vy Vy sắp bị cậu ta đạp nát rồi
Anh ta biết bạn tốt anh ta có chút tình cảm, chỉ là tính cách bạn tốt quá quái gở nội liễm, chỉ thích yên lặng làm, không thích tuyên dương công khai, nhưng điều ấy rất có hại trong yêu đương.
Ai mà nhớ tới người hiền lành trả giá, còn có thể cả đời không bị ai phát hiện, thật không rõ người đàn ông lạnh lùng như thế, sao cũng có dáng vẻ cợt nhả này.
Hồi lâu không được đáp lại, Đường Kỳ Dũng lại không nhịn được mở miệng: “Anh thực sự mặc kệ à? Nếu không quan trọng, anh sắp xếp người rút về đi, anh một bên giúp đỡ người ta, một bên tổn thương người ta, người phụ nữ đó không chịu nổi.”
Lục Trình Thiên chỉ nói hai chữ lạnh lùng: “Ra ngoài.”
Đường Kỳ Dũng mất mặt sờ mũi: “Rồi, rồi, tôi đi được chưa.”
Cả đám toàn là lũ tính tình đại gia, anh ta đi.
Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, văn phòng chỉ còn một mình anh, bỗng dưng Lục Trình Thiên nện cú đấm lên mặt kính thủy tinh, mảng lớn thủy tinh trong suốt trước mặt anh vỡ thành từng mảnh vụn.
Thủy tinh rơi trên mặt đất có thể thấy được mấy chỗ đỏ chói mắt.
Chất lỏng chảy tí tách trên tấm thảm trắng như tuyết mềm mại, điểm một đóa hoa mai nở rộ.
Lục Trình Thiên như không biết, sắc mặt lạnh lẽo như băng.
“Hắt xì…” Đan Diễn Vy đột nhiên hắt xì, có chút khó hiểu xoa mũi, ai ở sau lưng nói bậy cô đó?
Hà Cảnh Quân nghĩ là cô bị cảm, quan tâm hỏi: “Vy Vy, em không sao chứ.”
“Em không sao, Cảnh Quân à em đã khỏe hơn nhiều rồi, anh không phải mỗi ngày qua thăm em đâu.” Mấy ngày nay anh ta tới rất thường xuyên, cô muốn làm chút chuyện riêng cũng không có cách.
Hà Cảnh Quân khó có khi vui đùa: “Không được, đến khi miệng vết thương của em lành đã, anh lo lắng sớm muộn gì cũng đến, vẫn nên đến một ngày ba bữa thì hơn.”
Đan Diễn Vy bị vẻ mặt Hà Cảnh Quân nói như thật làm cho buồn cười, điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên, cô đành nhận điện thoại trước.
Nhìn dãy số trên màn hình, trong lòng không khỏi thấp thỏm, giả vờ trấn định nói với Hà Cảnh Quân: “Cảnh Quân, em nhận điện thoại, anh ngồi trước đi.”
“Ừ.” Hà Cảnh Quân thấy bước chân Đan Diễn Vy có hơi vội vàng, trong lòng dâng lên sự nghi ngờ, là điện thoại quan trọng của ai, mà khiến cô khẩn trương như thế?
Đan Diễn Vy không có tâm tư để ý tới Hà Cảnh Quân đoán, cầm điện thoại vội vàng ra ban công nhận: “Bà ngoại, sao vậy ạ, có phải Du Du xảy ra chuyện gì không?”
Giờ này bà ngoại không gọi điện thoại cho cô chứ, trừ khi Du Du có việc, cô hông nghĩ ra còn có chuyện gì khác.
Giọng bà ngoại sốt ruột truyền tới từ điện thoại: “Vy Vy à, con mau quay về đi, Du Du không biết từ giữa trưa đã bắt đầu nói đau ngực, bà cho nó uống thuốc, bây giờ đột nhiên đau lăn lộn trên giường, con mau về đi.”
Nghe giọng bà ngoại còn mang theo tiếng khóc, đầu Đan Diễn Vy ong lên, thân thể suýt nữa không đứng nổi, phải đỡ lan can để không cho cô ngã xuống.
Tại sao lại như vậy chứ, hôm qua lúc gọi điện, thân thể Du Du còn tốt mà, sao một buổi tối lại đột nhiên trở bệnh nặng rồi.
“Bà ngoại, bà đừng gấp, cháu, cháu về ngay đây.” Đan Diễn Vy dừng lại chưa tới một giây, đã trả lời ngay.
“Ừ, Vy Vy à cháu mau quay về đi.”
Đan Diễn Vy lên tiếng, cúp điện thoại, vội vội vàng vàng chạy về phòng cô, cầm túi xách của cô đi ra ngoài.
Quên mất còn người ngồi ở nhà: “Vy Vy, đã xảy ra chuyện gì, em muốn đi đâu.”
Hà Cảnh Quân thấy Đan Diễn Vy nhận điện thoại, sắc mặt tái nhợt kích động chạy, dường như quên sự tồn tại của anh ta.
“Cảnh Quân, rất xin lỗi, em có việc gấp, hôm khác giải thích với anh.” Đan Diễn Vy chỉ cần nghĩ tới Du Du một mình phát bệnh nằm trên giường, lục phủ ngũ tạng của cô đau quặn, bước đi chột dạ.
Cô hẳn là nên đưa Du Du về sớm mới đúng, đều tại cô do dự, bây giờ hại Du Du theo bà ngoại sống ở nông thôn.
Hà Cảnh Quân thấy dáng vẻ cô mất hồn mất vía, làm sao yên tâm để cô một mình ra ngoài, đứng dậy ngăn cô lại, thân thiết hỏi: “Vy Vy em muốn đi đâu, anh đưa em đi, một mình em anh lo lắng.”
“Không, không cần, một mình em là được, em đi lấy xe.” Cô không thể để Hà Cảnh Quân biết sự tồn tại của Du Du, Đan Diễn Vy bất chấp phép lịch sự, hơi thô lỗ đẩy Hà Cảnh Quân ra.
Bây giờ trong lòng cô chỉ còn Du Du, nếu lỡ Du Du có làm sao, một mình cô cũng không sống nổi nữa.
Hà Cảnh Quân không nghĩ tới Đan Diễn Vy đột nhiên đẩy anh ta, càng chắc chắn ý nghĩ muốn đưa cô đi: “Vy Vy, nếu anh ta quan trọng với em đến vậy, em lại càng không thể chậm trễ thời gian.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.