Giam Cầm Nàng Dưới Màn Trướng

Chương 11:

Uyên Tú Tú

20/11/2024

Lưu mụ cảm ơn đồng nghiệp xong thì mời bọn họ ngồi xuống ăn sáng chung. Tiểu tử kia vừa đặt sọt anh đào xuống đã nói giờ phải gấp rút quay về đợi lệnh, không dám ở lâu, dứt lời liền quay người định rời đi.

Thi Yến Vi thấy cậu cùng lắm mới chỉ mười bốn mười lăm tuổi, dáng người gầy gò nhỏ nhắn thì vội gọi cậu lại, đứng dậy lấy một nắm đồng tiền từ trong hũ tiền nhỏ đưa cho cậu, "Vất vả cho tiểu lang quân phải tới đây một chuyến."

Tiểu tử kia cầm mấy đồng tiền nhét vội vào túi tiền, khuôn mặt không giấu được sự vui mừng, luôn miệng nói "cảm ơn" rồi mới rời đi.

Hỉ Nhi nhìn Thi Yến Vi hồi lâu, thấy nàng ngồi xuống liền buông đũa trúc, xòe tay trêu ghẹo nàng: "Dương nương tử có tâm Bồ Tát, chi bằng lấy chữ "thiện" trong tên Thiện Nhi, gọi cậu ấy là Thiện Nô được không?"

Thi Yến Vi cười, hỏi ngược lại: "Ta gọi Thiện Nô thì không khó nhưng tìm ra tiểu tử tên Hỉ Nô để ghép đôi với cô là cả một vấn đề."

Lời vừa nói đã khiến Lưu mụ đã không nhịn được cười, bà gắp một ít dưa chua cho vào bát Hỉ Nhi: "Ăn nhanh đi, còn nghịch nữa thì mì trong bát sẽ nở ra hết đó."

Cơm nước xong, Lưu mụ nhìn sọt anh đào, tiện tay lắc hai lần, nhìn những quả anh đào còn bốc lên hơi lạnh, giống như vừa mới được lấy ra từ hầm băng liền xoay người hướng về Thối Hàn cư, chắp tay trước ngực lẩm bẩm.

Thi Yến Vi mơ hồ nghe thấy bà lẩm bẩm gì đó mà "gia chủ lương thiện, ban thưởng, có lộc ăn, phù hộ" các loại, liền biết bà đang ở đây cảm tạ Tống Hành ban thưởng, thỉnh cầu thần linh phù hộ cho hắn.

Lưu mụ thì thầm được một lúc, xoay người lại thì thấy Thiện Nhi và Hỉ Nhi đang nhìn chằm chằm vào nửa sọt anh đào đỏ thẫm căng mọng, kém chút là giơ tay bốc lên ăn.

"Quý phủ chỉ có khoảng mười vị chủ tử, cộng thêm nhóm tỳ nữ được sủng ái bên người thì nhiều nhất cũng chỉ dùng đến một nửa số anh đào trong sọt. Các cô lấy rổ tới đây, chọn ra những quả to để riêng, phần còn lại thì tự chia nhau đi."

Mọi người cười đồng tình, lấy anh đào để vào giỏ trúc phân loại kỹ rồi mang rửa sạch, bỏ hạt cho vào nồi, thêm đường cát sên thành nhân mứt anh đào, vỏ bánh được cán mỏng, chiên lửa nhỏ đến khi vàng đều cả hai mặt.

Thi Yến Vi và Lưu mụ bận rộn cả một buổi sáng, cuối cùng cũng hoàn thành món anh đào tất la. Nhóm Hỉ Nhi Thiện Nhi xếp tất la lên dĩa, bỏ vào hộp đồ ăn, trừ Thi Yến Vi ra thì chỉ còn mỗi Hỉ Nhi tướng mạo dễ nhìn nên định để nàng đi các viện báo người tới lấy.

Hỉ Nhi khó xử, cau mày nói: "Bình thường ta không đi các viện, sao mà biết đường được đây?"

Thi Yến Vi đỡ Lưu mụ ngồi xuống, giúp bà bóp eo, nghe Hỉ Nhi nói thế thì cười tiếp lời: "Để ta dẫn em đi, em còn nhỏ tương lai còn có lúc phải đi đến các viện, giờ nhân cơ hội này nhận biết đường đi lối lại cũng rất hay. Lưu mụ có tuổi rồi, mới đứng một lúc eo lưng đã hơi đau, làm phiền Thiện Nhi giúp bà ấy bóp eo một lúc."

Thiện Nhi cười đồng ý. Thi Yến Vi đem một nửa phần anh đào nàng được chia bỏ vào khay đế cao, sau đó lấy vài cái anh đào tất la đặt lên dĩa nhỏ, xếp vào hộp đồ ăn dẫn Hỉ Nhi ra khỏi thiện phòng, một mạch đi tới Đại Tụ cư.

Ngoài cửa viện, Thi Yến Vi bảo Hỉ Nhi tập dần cho quen, tự vào tìm gặp Họa Bình, lại dặn nàng lúc vào nhớ kiếm xem có Ngân Chúc đó không, nếu được thì mời nàng ấy đến gặp nàng một chuyến.

Ngân Chúc vẫn thường đi thiện phòng nên đương nhiên Hỉ Nhi cũng biết mặt Ngân Chúc, vừa nhấc chân vào Đại Tụ cư mấy bước thì vừa hay gặp được Ngân Chúc đang ngồi ngẩn người một mình dưới tàng hoa, liền tới báo cho nàng biết Dương nương tử đang đợi nàng ngoài viện rồi hỏi thêm Họa Bình a tỷ đang ở đâu. Ngân Chúc nghe được Dương nương tử tìm gặp, mặt lộ ra ý cười, chỉ chỗ cho Hỉ Nhi.

Hỉ Nhi cảm ơn rồi rời đi, Ngân Chúc rời khỏi viện, đi tìm Thi Yến Vi.

Bên ngoài viện, Thi Yến Vi đang ngồi trên phiến đá cách đó không xa, thấy nàng đi ra thì cao giọng, gọi với lấy một tiếng. Lúc này Ngân Chúc mới nhìn thấy Thi Yến Vi, đi thẳng về phía tảng đá.



Hai người gặp nhau, Thi Yến Vi kéo Ngân Chúc ngồi xuống bên cạnh, Ngân Chúc bèn hỏi: "Sao Âm Nương lại đến đây tìm ta giờ này?"

Thi Yến Vi đưa hộp đồ ăn đưa cho nàng, lại cười nói: "Gia chủ phân phó người mang chút anh đào ngon đến thiện phòng, còn lệnh làm thành món anh đào tất la đưa tới các viện, phần còn lại sẽ thưởng cho người ở thiện phòng. Lưu mụ sai Hỉ Nhi đến báo các viện cử người đến lấy, Hỉ Nhi không biết đường nên ta dẫn đường cho nàng. Những quả anh đào và tất la này là ta đặc biệt dành riêng ra cho cô đó."

Anh đào tất la chua ngọt ngon miệng, phù hợp từ người già đến trẻ nhỏ, anh đào còn là loại quả tươi được người dân triều đại này rất ưa chuộng, thường có văn nhân mặc khách vịnh vào làm thơ. Ngân Chúc vừa thấy hai món ăn này đã vui mừng chẳng khác nào đứa trẻ tám tuổi, gần như vội ôm lấy hộp đồ ăn vào lòng, mắt cười cong cong: "Cảm ơn Âm Nương."

Thi Yến Vi nhẹ nhàng đáp: "Cảm ơn cái gì chứ, lần trước ta đã hứa với cô rồi mà. Đợi đến hè ta sẽ làm món mạt trà tô sơn cho cô ăn thử."

Khi hai người đang nói chuyện thì Hỉ Nhi đã xuất phát, rời khỏi Đại Tụ cư đi về bên này. Thi Yến Vi tạm biệt Ngân Chúc, dẫn Hỉ Nhi đến nơi ở Thúy Trúc Cư của Tiết phu nhân.

Lúc này Sơ Vũ cũng không có mặt ở Đại Tụ cư mà là Thụy Thánh đứng dưới hành lang nhận ra Hỉ Nhi, gọi nàng đến hỏi. Hỉ Nhi kể rõ mọi chuyện cho Thụy Thánh nghe, Thụy Thánh nghe xong thì đồng ý, tự đến thiện phòng nhận anh đào tất la.

Sau khi rời Đại Tụ cư, Thi Yến Vi hỏi lão mụ đi ngang qua Thối Hàn cư nằm ở hướng nào, lão mụ kia không giỏi ăn nói, giải thích hơn nửa ngày nhưng hai người các nàng cũng mới chỉ hiểu đại khái đường đi rồi dựa vào đó tiếp tục mày mò thêm.

Lúc đi xuyên qua một hành lang dựa vào núi giả rồi xuống bước thềm đá dẫn đến đường bằng thì bỗng có giọng nam gọi nàng, Thi Yến Vi quay lại nhìn, nhận ra hắn là tiểu tư đi cùng Tống Hành đêm ấy.

Ban đầu Thi Yến Vi cũng không biết hắn họ gì tên gì, sau này hỏi thăm loanh quanh một hồi thì được biết hắn là Phùng Quý, từ nhỏ đã đi theo hầu hạ Tống Hành từ khi Tống Hành mới hai tuổi, đến nay đã hai mươi tư năm.

Tống phủ có quy định, tỳ nữ tiểu tư tới tuổi hai mươi lăm mới được rời viện kết hôn, nếu chủ tử ân điển thì cũng có thể năm hai mươi tuổi là được được phép định ra hôn sự. Hôn sự giữa hắn và Hoán Trúc cũng vì vậy mà phải đợi đến sang năm, khi Hoán Trúc tròn hai mươi tuổi mới có thể tiến hành.

Thi Yến Vi cùng Hỉ Nhi chắp tay trước ngực chào, "Phùng lang quân."

Phùng Quý đáp lễ với hai người các nàng, hỏi: "Nhị vị nương tử đang định đi đâu đấy?"

Thi Yến Vi nghe vậy, thoáng dừng bước rồi cao giọng đáp: "Thối Hàn cư."

Dương nương tử muốn đi Thối Hàn cư vào lúc này hẳn là có gì đó cần nói với Thương Lục và Quất Bạch.

Khổ nỗi hôm nay không phải hưu mộc nên căn bản không có cơ hội gặp được gia chủ, nếu không, gia chủ gặp được Dương nương tử ở Thối Hàn cư trong lòng khẳng định sẽ rất mừng.

Phùng Quý vừa nghĩ đã bất giác cảm thấy tiếc nuối trong lòng, ngoài mặt cố cười nói: "Thật trùng hợp, gia chủ gọi ta về lấy một thứ, nhị vị nương tử đi theo ta là được."

Thi Yến Vi đánh mắt, ý bảo Hỉ Nhi đứng cạnh đuổi theo hắn, nói: "Nếu đã thế, xin được cảm ơn Phùng lang quân."

Chẳng bao lâu sau, hai người đã được hắn dẫn đến một nơi có địa thế cao hơn bình thường, Thối Hàn cư nằm tách biệt như tòa lầu nhỏ nằm trên đỉnh núi, đậm nét kiến trúc cổ xưa, gồm ba dãy phòng ốc được xây dựng kiên cố, bố cục sắp xếp trật tự rõ ràng. Lạch nước nhỏ trong vắt được dẫn qua khe đá nhỏ trước viện, chậm rãi chảy xuống, ven bờ là những tảng đá gồ ghề cùng hoa cỏ mọc thành bụi, đi men theo dòng nước liền có thể thấy được cầu đá và đình nghỉ chân, lúc này chuông đồng được treo dưới mái hiên theo gió khẽ đong đưa, phát ra tiếng leng keng thanh thúy.



Thi Yến Vi cảm thấy hứng thú liền đứng dưới đình quan sát hoa văn rồng phượng cát tường được điêu khắc trên chuông đồng, Hỉ Nhi thì đi vào thông báo với Thương Lục, đợi đến khi Hỉ Nhi truyền lời xong đi ra thì hai người mới cùng nhau quay về thiện phòng.

Giữa giờ Dậu, Tống Hành hồi phủ đi vào chính phòng, Quất Bạch mang theo hộp đồ ăn trình lên, giải thích đấy là món anh đào tất la được thiện phòng chuẩn bị.

Tống Hành khẽ "ừ" bảo nàng lui ra, Phùng Quý lấy một chiếc dĩa bạc đựng vài cái anh đào tất la dâng lên trước mặt Tống Hành, mỉm cười đầy ẩn ý nói: "Hồi bẩm gia chủ, từ lúc Dương nương tử đến thiện phòng giúp đỡ thì Lưu mụ cũng giao dần việc làm các món trà quả điểm tâm cho Dương nương tử, món anh đào tất la này cũng là do Dương nương tử tự tay làm."

Món anh đào tất la này vỏ mỏng nhân dày, có mùi sữa thơm thoang thoảng, tuy ngày thường Tống Hành không ăn nhiều đồ ngọt nhưng nghe Phùng Quý nói vậy thì vẫn dùng bạc đũa gắp một miếng đưa lên miệng, khẽ cắn một cái.

Khác với món tất la vỏ giòn hắn từng ăn ở viện Tống Thanh Hòa năm ngoái, miếng tất la nay sau khi nấu chín thì cũng loại bỏ được mùi sữa bò hơi tanh, chỉ còn lại mùi hương thanh dịu hết sức mới mẻ.

Tống Hành bỗng buông đũa bạc xuống, trầm giọng phân phó Phùng Quý: "Ngươi đi nhanh đến thiện phòng nói ta muốn món tất la vỏ giòn rồi tìm thêm lý do, bảo Dương nương tử tự mình tới thư phòng một chuyến."

Đôi mắt đen láy của Phùng Quý hơi chuyển, nhất thời minh bạch dụng ý gia chủ, hẳn là người đang muốn đổi biện pháp để được gặp riêng Dương nương tử đó sao. Nhưng rõ ràng hôm nay ngài đã gặp được nàng ở Thúy Trúc Cư của Thái phu nhân, phải chăng câu "một ngày không gặp như cách ba thu" mà thi nhân từng viết là để ám chỉ tình huống này?

"Gia chủ yên tâm, nô nhất định sẽ lo liệu tốt chuyện này." Phùng Quý cung kính nghe lệnh, tay chân nhẹ nhàng lui ra ngoài, khép kín cửa lại.

Chuyện lừa gạt tiểu nương tử này xưa nay Phùng Quý cũng không làm nhiều, dù là Hoán Trúc thì nhiều nhất cũng chỉ là bôi mật ngoài miệng dỗ dành nàng, sao dám tùy tiện lừa gạt nàng được đây.

Lần này nếu làm không tốt thì xác định tự bày hố bẫy mình, Phùng Quý lo sợ vừa đi vừa nghĩ xem lát nữa hắn sẽ nói gì khi nhìn thấy Dương nương tử, bất tri bất giác đã đứng ngoài viện của Thi Yến Vi.

Thi Yến Vi đã ăn xong bữa tối, đang định ra ngoài tản bộ tiêu cơm trong vườn thì bắt gặp một người ở cửa hông, Phùng Quý hạ thấp người chắp tay trước ngực thi lễ với nàng, nói: "Gia chủ không quen ăn món anh đào tất la vỏ mềm, thiện phòng lúc này cũng không có ai biết làm nên đành phải phiền Dương nương tử xuống thiện phòng làm một ít tất la vỏ giòn cho gia chủ."

Người ta là chủ nàng là khách, đạo lý có câu "bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm" nên nàng không thể không hạ xuống mặt mũi. Thi Yến Vi thầm mắng hắn một thôi một hồi trong lòng, sau đó thản nhiên nở nụ cười, dịu dàng nói: "Vốn là chuyện cần làm thuộc về bổn phận của ta, sao anh lại nói là làm phiền kia chứ? Mười lăm phút nữa Phùng lang quân hẵng sai người đến lấy nhé."

Nói xong, nàng quay người định rời đi. Phùng Quý thấy thế vội vàng gọi nàng lại, giả vờ ra vẻ ngại ngùng, lúng túng nói: "Quất Bạch vừa xin phép về nhà, Thương Lục cảm thấy không khỏe, lúc này đang nghỉ ngơi trong phòng, Thôi mụ chân cẳng không tiện, riêng tôi thì còn có việc khác cần làm nên chuẩn bj rời phủ, liệu có thể thỉnh cầu Dương nương tử làm anh đào tất la xong thì đích thân đến Thối Hàn cư một chuyến không?"

Thi Yến Vi nghe xong liền cảm thấy khó hiểu, trên đời này thực sự có chuyện trùng hợp đến mức cả ba người họ đều không thể tự đến thiện phòng sao...

Phùng Quý nhìn nàng trầm mặc hồi lâu, chắc hẳn cũng có chút do dự nhưng may là hắn đã nghĩ ra đối sách vẹn toàn, liền mặt dày cười nói: "Nếu Dương nương tử cảm thấy không thích hợp thì có thể đi cùng tiểu nương tử đi cùng cô lúc trưa, sau đó nhờ Thôi mụ đem hộp đồ ăn đến thư phòng gia chủ nữa là được."

Hắn đã nói đến mức này, Thi Yến Vi không tiện từ chối gật đầu đồng ý rồi quay trở lại thiện phòng.

Đợi đến khi món tất la được chuẩn bị xong, thiện phòng chỉ còn mỗi hai người là Đồng Quý và Thiện Nhi, Thi Yến Vi không muốn làm phiền Thiện Nhi, hơn nữa Đồng Quý là con trai, nếu có chuyện gì thì cậu đi lại cũng nhanh hơn, cũng giúp được nhiều việc hơn nên liền gọi cậu đi cùng mình.

Đi một mạch đến Thối Hàn cư, đèn lồng dưới mái hiên đều đã được thắp sáng, Thi Yến Vi dặn Đồng Quý ở trong đình chờ nàng rồi tự đi tìm Thôi mụ nhưng lại không thấy Thôi mụ đâu, hỏi ra cũng không có ai trả lời.

Thi Yến Vi lo lắng không yên dừng bước bên ngoài thư phòng, cái bóng cao lớn của người đàn ông hắt lên màn cửa lụa mỏng màu ngọc bích, lập tức khiến nàng cảm thấy thấp thỏm bất an, do dự không dám bước vào...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giam Cầm Nàng Dưới Màn Trướng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook