Chương 17:
Uyên Tú Tú
22/11/2024
Đôi khuyên hình chiếc lá trên tai Thi Yến Vi khẽ đung đưa theo động tác hành lễ của nàng, dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh, Tống Hành bị dao động này hấp dẫn, liếc nàng một cái rồi khép hờ đôi mắt, nhìn sang nơi khác.
Gió xuân ấm áp, Tiết phu nhân cười khẽ nói với Vệ Tuân: "Vệ Tam lang cũng giống như chúng ta, cứ gọi nàng ấy là Dương nương tử đi."
Vệ Tuân gật đầu đồng ý, chắp tay trước ngực thi lễ đáp lại, sau đó lễ độ rũ mắt, nhìn thoáng qua Thi Yến Vi bên cạnh Tiết phu nhân, dù có vài phần kinh động như gặp được thiên nhân nhưng cũng chỉ coi nàng như những nữ quyến khác của Tống phủ, không có tâm tư nào khác.
Thấy hai người đã chào hỏi lẫn nhau, Tiết phu nhân cúi đầu nhìn nhũ mẫu đang ôm Vệ Tư Ý đứng phía sau hắn, lại cười nói: "Đoàn Nô và Minh Nguyệt Nô gần bằng tuổi nhau, sai người đưa hai đứa sang bóng râm đằng kia chơi đi. Vệ Tam lang và Nhị lang, Tam lang tình như thủ túc, cùng nhau ngồi xuống đài đi."
Vệ Tuân tất nhiên gật đầu đồng ý, cùng người nhà họ Tống bước lên đài cao.
Thi Yến Vi bước đi rất chậm rãi, khó tránh khỏi bị tụt lại đằng sau, Tiết phu nhân được Sơ Vũ và Tống Thanh Hòa đỡ ngồi xuống, vì không nhìn thấy Thi Yến Vi liền nghiêng đầu tìm, thấy nàng xách váy bước chậm rãi trên bậc thang, dáng vẻ nhu thuận thì cười khẽ.
Khi có người đến gần, bà nhìn Sơ Vũ ra hiệu, Sơ Vũ hiểu ý đi tới nắm lấy tay phải của Thi Yến Vi, dẫn nàng ngồi xuống vị trí đối diện với Vệ Tuân.
Tống Hành nhìn hành động của Tiết phu nhân và Sơ Vũ, tuy biết Vệ Tuân tưởng nhớ thê tử đã qua đời nhiều năm nay, cũng không có ý định tái giá nhưng thấy Tiết phu nhân cố ý tác hợp hai người thì lòng vẫn nảy sinh cảm xúc kỳ lạ.
Lúc này Tống Thanh Hòa cũng dần nhận ra dụng ý của Tiết phu nhân khi sai người đưa thiếp mời, thỉnh Vệ Tam lang tới đây, mắt hạnh trong trẻo dừng lại trên người Thi Yến Vi một lúc, trên người Vệ Tuân một lúc, rất có dáng vẻ của "quần chúng ăn dưa".
Duy chỉ có mỗi Tống Thanh Âm là không giống với những người khác, nàng chỉ tập trung nhìn mỗi Tống Hành đang ngồi nghiêm chỉnh trên đài cao.
Không lâu sau, tất cả khách khứa đều đã đến, những vị khách đến muộn cũng lên đài bái kiến Tống Hành cùng Tiết phu nhân, Tiết phu nhân cười cùng bọn họ hàn huyên vài câu rồi mời bọn họ ngồi xuống, quay sang phân phó tỳ nữ đang đứng cạnh mang phần thưởng trình lên.
Tống Thanh Hòa ngước mắt nhìn phần thưởng, tâm tình vui vẻ liền hỏi Thi Yến Vi ngồi cạnh, "Dương nương tử có biết chơi mã cầu không?"
Thi Yến Vi lắc đầu, tiếc nuối nói: "Chưa từng học qua."
"Vậy thì tiếc quá." Tống Thanh Hòa nhăn mày nhưng chớp mắt lại giãn ra, cười rộ lên: "Nhưng mà cũng không sao, đợi lát nữa ta sẽ dạy cô cưỡi ngựa, luyện cưỡi ngựa thật tốt rồi học cũng không khó đâu."
Dứt lời, đứng dậy kéo Tống Thanh Âm và những người khác lập thành một đội.
Lâm Nhị nương ngồi bàn bên cạnh cười trêu ghẹo nàng: "Nếu Nhị huynh cô cũng vào sân thì chúng ta khỏi cần thi đấu, phần thưởng này cứ đưa trực tiếp cho Tống Nhị nương là được."
Nói đến chơi mã cầu thì nhìn khắp toàn bộ đất Thái Nguyên, sợ cũng không có ai địch được Tống Hành.
Tống Hành nghe vậy, khó có lúc để lộ nụ cười trước mặt người khác, thản nhiên nói: "Mỗ không ra sân, mọi người cứ chơi vui vẻ."
Trước đây Thi Yến Vi mới chỉ nhìn thấy cảnh chơi mã cầu trong phim truyền hình, giờ có thể được tận mắt nhìn thấy, lòng nàng không khỏi có chút mong đợi.
Khoảng chưa đầy nửa khắc sau, hai bên sắp xếp đội hình từ đài cao đi về phía sân bóng.
Trọng tài hét lớn, người phục vụ cầm búa chiêng đánh cồng, hai đội đuổi bóng đi.
Phán quan quát to một tiếng liền có người hầu cầm chùy gõ vào chiêng đồng, hai đội nhân mã vụt đuổi theo quả bóng.
Tiết phu nhân gọi Thi Yến Vi đến ngồi cạnh mình. Bà nhìn Tống Thanh Âm và Tống Thanh Hòa trên sân, mắt môi cong lên, cười nói: "Cháu nhìn xem, hai tỷ muội này chơi hay quá."
Thi Yến Vi nhìn vẻ thích thú, liên tục gật đầu đồng ý. Sau một tách trà, Vệ Tuân đã ghi được điểm đầu tiên.
Tiết phu nhân liền khen Vệ Tuân, hỏi một cách mơ hồ rằng Thi Yến Vi cảm thấy Vệ Tam lang thế nào.
Câu hỏi nàng càng khiến Thi Yến Vi như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Nàng gần như chắc chắn về ý định thực sự của Tiết phu nhân khi mời nàng cùng đến đây, miễn cưỡng cười có lệ hai câu, cúi đầu uống cạn trà trong chén để xoa dịu sự thấp thỏm.
"Tuy dưới gối Vệ Tam lang có con gái lớn năm tuổi nhưng hắn là người chung tình. Bốn năm trước nguyên thê qua đời nhưng đến nay vẫn chưa từng tái giá, bên người ngay cả một thiếp thất biết lạnh biết nóng cũng không có."
Thi Yến Vi nghe xong, trầm mặc không đưa ra bất kỳ đánh giá nào, chỉ khẽ ậm ừ cho có, làm Tiết phu nhân ngồi cạnh bối rối không biết nên nói gì cho phải.
Tống Hành ngồi dưới Tiết phu nhân, thấy Thi Yến Vi cũng không có nửa phần hứng thú với Vệ Tuân thì cơn khó chịu trong lồng ngực cũng tiêu tán đi quá nửa, khóe môi khẽ nhếch, ngửa đầu khí định thần nhàn uống thêm một ly rượu quỳnh du rồi mời Tống Duật tới mã tràng đằng sau sân kích cúc cưỡi ngựa bắn tên.
Kể từ lúc Thi Yến Vi nhận ra đây là "tiệc xem mắt" do Tiết phu nhân bài bố thì không còn lòng dạ nào theo dõi trận đấu trên sân kích cúc, mãi đến khi Tống Thanh Hòa thắng được phần thưởng xoay người xuống ngựa đi về bên này, nàng khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, nghe Tống Thanh Hòa thuật lại những điểm đáng chú ý trong trận mã cầu này.
Tống Thanh Hòa nói được một lúc, cuối cùng mới nắm lấy tay Thi Yến Vi, cười nói: "Ta vừa nói sẽ dạy cô cưỡi ngựa, chúng ta đến bãi cưỡi ngựa đằng sau đi."
Thi Yến Vi vốn không có ý định học cưỡi ngựa, nhưng lúc này thấy Vệ Tuân ngồi lại vị trí ban đầu, cảm giác bài xích với "tiệc xem mắt" lại xông lên đầu, vội vàng đứng lên khỏi ghế, cùng Tống Thanh Hòa đi đến bãi cưỡi ngựa.
Tống Thanh Âm nhìn bóng dáng hai người rời đi, che miệng cười khẽ.
Mạnh Lê Xuyên thấy thê tử ngồi cạnh đang cười vui vẻ, liền lại gần hỏi nàng sao lại cười, Tống Thanh Âm ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu, khiến Mạnh Lê Xuyên cũng bật cười theo nàng, thầm nghĩ: Một nương tử mỹ mạo kiều diễm như thế, không giữ lại cho tôn nhi nhà mình mà lại chờ để giới thiệu nhà khác.
Ở bãi cưỡi ngựa.
Cây cung chạm khắc trong tay Tống Hành cong lên như vầng trăng, mũi tên rời khỏi tay hắn trong nháy mắt lao vút qua khoảng không như sao băng, để lại một đường cong sắc bén, cắm trúng hồng tâm.
"Nhị huynh, Tam huynh, Thập Nhất nương mới chơi mã cầu với muội xong, giờ đang đi tìm huynh đó." Tống Thanh Hòa tươi cười chào hỏi mọi người.
Tống Duật buông cung tiễn trong tay giao cho tiểu tư, xoay người nhìn qua, chưa kịp mở miệng thì Tống Hành đã biết hắn muốn về gặp Tổ Giang Lan, thản nhiên nói: "Nếu em dâu tìm thì Tam đệ nên về đi."
"Nhị huynh, Nhị muội, Dương nương tử, mỗ đi trước một bước, mọi người cứ từ từ chơi." Tống Duật nói xong cùng tiểu tư rời đi.
Tống Hành lặng lẽ đánh giá Thi Yến Vi một lượt, tạm thời gạt bỏ suy nghĩ riêng, đưa cung tên chạm khắc cho Phùng Quý rồi tung người nhảy lên ngựa.
Phùng Quý ôm cây cung đến trước mặt hai người, cười hỏi: "Tiểu nương tử và Dương nương tử đến là để cưỡi ngựa?"
"Dương nương tử không biết cưỡi ngựa, ta tới là để dạy nàng." Tống Thanh Hòa giải thích xong, nắm tay Thi Yến Vi vào chuồng ngựa.
Thi Yến Vi không biết phải chọn ngựa thế nào nên chỉ đi theo Tống Thanh Hòa, một lúc lâu sau, Tống Thanh Hòa quả quyết dắt dây cương một con ngựa, cười nói: "Con ngựa này nhỉ có vẻ hiểu chuyện tinh khôn, chúng ta chọn nó đi."
Vừa nói vừa yêu cầu người làm dắt ngựa ra khỏi chuồng, trước mắt là dạy Thi Yến Vi làm thế nào lên ngựa.
Thi Yến Vi hai chân thon dài, tay chân linh hoạt, không bao lâu thì học xong, Tống Thanh Hòa cũng cũng lên ngựa, đích thân dạy nàng từng bước như làm thế nào để thu nắm dây cương, làm thế nào giơ roi giục ngựa.
Cơn gió đầu hè thổi vào mặt Thi Yến Vi, bên tai nàng đều là tiếng gió thổi ran rát khi mọi thứ xung quanh nhanh chóng lùi về sau, loại cảm giác này khiến nàng vừa lạ lẫm vừa căng thẳng, thân thể thoáng chốc cứng đờ.
"Nhị huynh!" Tống Thanh Hòa tăng tốc đuổi theo Tống Hành phía trước, lớn tiếng gọi hắn.
Lúc này Tống Hành đang giục ngựa đi bộ, nghe thấy tiếng Tống Thanh Hòa liền lập tức thu lại dây cương, ngoái đầu nhìn hai người các nàng.
Tống Thanh Hòa cũng ghìm chặt dây cương, con ngựa chậm rãi dừng lại.
"Cô đã học được cách cầm dây cương chưa?" Tống Thanh Hòa hỏi Thi Yến Vi ngay trước mặt Tống Hành.
Tim Thi Yến Vi đập kịch liệt, nàng còn chưa thoát ra hỏi những cảm xúc phức tạp hỗn loạn bên trong, cũng chưa kịp định thần, những gì Tống Thanh Hòa mới hỏi cũng chưa hoàn toàn lọt vào tai nhưng vẫn mờ mịt gật gật đầu.
Tống Thanh Hòa nhận được câu trả lời khẳng định, lại nhìn Tống Hành, nở nụ cười tràn đầy sự tự tin: "Nhị huynh, kỹ năng cưỡi ngựa của muội so với năm ngoái đã tiến bộ hơn nhiều. Huynh so tài với muội được không?"
Tống Hành cũng không vội đáp ứng, rũ mắt nhìn về phía Thi Yến Vi, trầm giọng hỏi: "Dương nương tử có chịu nổi không?"
Thi Yến Vi thấy Tống Thanh Hòa hứng chí bừng bừng, không nỡ dội gáo nước lạnh lên người nàng nên vẫn gật đầu.
Tống Thanh Hòa oán trách hắn nói: "Nhị huynh đừng xem thường người khác thế chứ, Dương nương tử học khá tốt đó, chẳng lẽ lại không chịu được?"
Vốn là lời khen dành cho nàng nhưng nhưng lại khiến Thi Yến Vi đang khá mệt mỏi cảm thấy xấu hổ.
"Dương nương tử nắm chặt dây cương, ngồi vững nhé." Tống Thanh Hòa cười nhẹ nhắc nhở Thi Yến Vi xong, cao giọng đếm ngược thời gian, đợi đếm đến một thì cả nàng cùng Tống Hành đều đồng loạt giơ roi giục ngựa phi như bay tới.
Tốc độ so với hồi nãy nhanh hơn rất nhiều, cảm giác xóc nảy mãnh liệt lẫn từng trận gió mạnh lùa vào y phục khiến Thi Yến Vi hoàn toàn không cảm giác mới lạ hay kích động nữa mà đơn thuần chỉ toàn sự căng thẳng xen lẫn bất an, trái tim mơ hồ vọt lên đến cổ họng.
Tống Hành nhớ tới Thi Yến Vi đang ngồi chung một con ngựa với Tống Thanh Hòa, tuy cố ý thả chậm tốc độ nhường nàng nhưng hắn vẫn dẫn trước Tống Thanh Hòa một khoảng cách khá xa.
Đến gần cuối bãi cưỡi ngựa, đi thêm nước là một cánh rừng rậm, Tống Hành ghìm lại dây cương quay đầu ngựa đợi Tống Thanh Hòa ở đằng sau.
Lúc này sắc mặc Thi Yến Vi đã có chút tái nhợt, hơi thở hổn hển, Tống Hành cúi đầu nhìn nàng, mày kiếm hơi nhíu, khẽ mở môi mỏng nói: "Xuống ngựa, vào rừng nghỉ ngơi một lát."
Tống Thanh Hòa ngồi sau lưng Thi Yến Vi nên không thấy được vẻ mặt nàng lúc nàng, xuống ngựa đi tới trước mặt Tống Hành, không có vẻ gì là nhụt chí, nói giỡn: "Nếu muội có thể thắng được Nhị huynh, chỉ e phủ Thái Nguyên sẽ thành phủ nương tử, do muội trấn thủ."
"Kỹ năng cưỡi ngựa của Nhị nương quả thực đã tiến bộ rất nhiều." Tống Hành không để tâm tới khen ngợi Tống Thanh Hòa nhưng mắt phượng sâu thẳm lại rơi vào thân hình yểu điệu thướt tha của Thi Yến Vi.
Hắn thấy nàng xuống ngựa chậm rì rì, chân còn chưa đứng vững đã giơ tay ôm ngực, mất thăng bằng suýt nữa thì ngã xuống đất liền bất chấp tất cả, lao nhanh đến kịp thời vươn tay đỡ lấy nàng.
Thi Yến Vi ngã thẳng vào giữa khuỷu tay hắn, mùi hương nữ nhi thanh tịnh và đẹp đẽ hòa cùng mùi xà phòng nhàn nhạt xộc vào lỗ mũi Tống Hành, hô hấp chậm lại, trên cánh tay cũng truyền đến xúc cảm mềm mại.
Thi Yến Vi lập tức tỉnh táo, nàng có chút thẹn thùng, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ đang bao lấy cả người nàng thực sự rất gai người, liền rũ mắt nhẹ giọng nhắc nhở hắn: "Gia chủ ra tay tương trợ, ta không có gì đáng ngại, ngài buông tay được rồi."
Lúc này Tống Thanh Hòa mới nhận thức được vấn đề, vội vàng chạy tới đỡ Thi Yến Vi, ngước mắt nhìn sang Tống Hành, ảo não nói: "Là muội sơ suất, quên mất Dương nương tử vẫn đang ngồi trên ngựa."
Gió mát từ từ thổi qua cánh rừng, Tống Hành ổn định hơi thở, đè nén cảm giác khô nóng trong lồng ngực, thu tay đặt phía sau lưng, bóng lưng thẳng tắp, như tùng tựa hạc.
Trong rừng có xây dựng lương đình để mọi người nghỉ ngơi hóng mát, Tống phủ đã sai người đưa tin đến từ sớm nên hôm qua liền có sai vặt tới dọn dẹp qua nơi này, Tống Thanh Hòa đỡ Thi Yến Vi vào đình ngồi nghỉ lấy lại sức một lúc.
Xúc cảm mềm mại kia dường như vẫn còn lưu lại ở trên cánh tay, cổ tay được hắn nắm trong lòng bàn tay cũng cực kỳ tinh tế thon dài, hơi thở Tống Hành hơi chậm lại, hắn ho nhẹ một tiếng không dám nhìn nàng, nhắc nhở Tống Thanh Hòa: "Lát nữa về cưỡi ngựa chậm thôi, Dương nương tử chưa từng cưỡi ngựa, vì thế nên hơi sợ hãi."
Khi Tống Thanh Hòa cùng Thi Yến Vi về đến sân mã cầu bước lên đài cao, Tiết phu nhân thấy Tống Thanh Hòa phơi nắng đến mặt mũi ửng hồng liền phất tay hiệu nàng ngồi xuống cạnh mình, cười đùa với những người khác.
Đến buổi trưa, mọi người cùng ngồi ăn trưa, nghỉ ngơi một lát cho tiêu cơm thì tuần tự chào tạm biệt Tiết phu nhân, nhìn Tiết phu nhân lên xe rồi lần lượt giải tán.
Về đến quý phủ, Tiết phu nhân chỉ giữ lại Tống Hành nói chuyện. Tống Thanh Hòa cảm thấy mệt mỏi nên tự về Đại Tụ cư ngủ trưa.
Sơ Vũ hạ mành che nắng xuống, mang quạt tròn tới quạt gió cho Tiết phu nhân. Tiết phu nhân nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, biết nàng kín miệng nên cũng không kiêng dè, hỏi ý Tống Hành: "Theo Nhị lang thấy thì Vệ Tam lang có ý gì với Dương nương tử không?"
Gió xuân ấm áp, Tiết phu nhân cười khẽ nói với Vệ Tuân: "Vệ Tam lang cũng giống như chúng ta, cứ gọi nàng ấy là Dương nương tử đi."
Vệ Tuân gật đầu đồng ý, chắp tay trước ngực thi lễ đáp lại, sau đó lễ độ rũ mắt, nhìn thoáng qua Thi Yến Vi bên cạnh Tiết phu nhân, dù có vài phần kinh động như gặp được thiên nhân nhưng cũng chỉ coi nàng như những nữ quyến khác của Tống phủ, không có tâm tư nào khác.
Thấy hai người đã chào hỏi lẫn nhau, Tiết phu nhân cúi đầu nhìn nhũ mẫu đang ôm Vệ Tư Ý đứng phía sau hắn, lại cười nói: "Đoàn Nô và Minh Nguyệt Nô gần bằng tuổi nhau, sai người đưa hai đứa sang bóng râm đằng kia chơi đi. Vệ Tam lang và Nhị lang, Tam lang tình như thủ túc, cùng nhau ngồi xuống đài đi."
Vệ Tuân tất nhiên gật đầu đồng ý, cùng người nhà họ Tống bước lên đài cao.
Thi Yến Vi bước đi rất chậm rãi, khó tránh khỏi bị tụt lại đằng sau, Tiết phu nhân được Sơ Vũ và Tống Thanh Hòa đỡ ngồi xuống, vì không nhìn thấy Thi Yến Vi liền nghiêng đầu tìm, thấy nàng xách váy bước chậm rãi trên bậc thang, dáng vẻ nhu thuận thì cười khẽ.
Khi có người đến gần, bà nhìn Sơ Vũ ra hiệu, Sơ Vũ hiểu ý đi tới nắm lấy tay phải của Thi Yến Vi, dẫn nàng ngồi xuống vị trí đối diện với Vệ Tuân.
Tống Hành nhìn hành động của Tiết phu nhân và Sơ Vũ, tuy biết Vệ Tuân tưởng nhớ thê tử đã qua đời nhiều năm nay, cũng không có ý định tái giá nhưng thấy Tiết phu nhân cố ý tác hợp hai người thì lòng vẫn nảy sinh cảm xúc kỳ lạ.
Lúc này Tống Thanh Hòa cũng dần nhận ra dụng ý của Tiết phu nhân khi sai người đưa thiếp mời, thỉnh Vệ Tam lang tới đây, mắt hạnh trong trẻo dừng lại trên người Thi Yến Vi một lúc, trên người Vệ Tuân một lúc, rất có dáng vẻ của "quần chúng ăn dưa".
Duy chỉ có mỗi Tống Thanh Âm là không giống với những người khác, nàng chỉ tập trung nhìn mỗi Tống Hành đang ngồi nghiêm chỉnh trên đài cao.
Không lâu sau, tất cả khách khứa đều đã đến, những vị khách đến muộn cũng lên đài bái kiến Tống Hành cùng Tiết phu nhân, Tiết phu nhân cười cùng bọn họ hàn huyên vài câu rồi mời bọn họ ngồi xuống, quay sang phân phó tỳ nữ đang đứng cạnh mang phần thưởng trình lên.
Tống Thanh Hòa ngước mắt nhìn phần thưởng, tâm tình vui vẻ liền hỏi Thi Yến Vi ngồi cạnh, "Dương nương tử có biết chơi mã cầu không?"
Thi Yến Vi lắc đầu, tiếc nuối nói: "Chưa từng học qua."
"Vậy thì tiếc quá." Tống Thanh Hòa nhăn mày nhưng chớp mắt lại giãn ra, cười rộ lên: "Nhưng mà cũng không sao, đợi lát nữa ta sẽ dạy cô cưỡi ngựa, luyện cưỡi ngựa thật tốt rồi học cũng không khó đâu."
Dứt lời, đứng dậy kéo Tống Thanh Âm và những người khác lập thành một đội.
Lâm Nhị nương ngồi bàn bên cạnh cười trêu ghẹo nàng: "Nếu Nhị huynh cô cũng vào sân thì chúng ta khỏi cần thi đấu, phần thưởng này cứ đưa trực tiếp cho Tống Nhị nương là được."
Nói đến chơi mã cầu thì nhìn khắp toàn bộ đất Thái Nguyên, sợ cũng không có ai địch được Tống Hành.
Tống Hành nghe vậy, khó có lúc để lộ nụ cười trước mặt người khác, thản nhiên nói: "Mỗ không ra sân, mọi người cứ chơi vui vẻ."
Trước đây Thi Yến Vi mới chỉ nhìn thấy cảnh chơi mã cầu trong phim truyền hình, giờ có thể được tận mắt nhìn thấy, lòng nàng không khỏi có chút mong đợi.
Khoảng chưa đầy nửa khắc sau, hai bên sắp xếp đội hình từ đài cao đi về phía sân bóng.
Trọng tài hét lớn, người phục vụ cầm búa chiêng đánh cồng, hai đội đuổi bóng đi.
Phán quan quát to một tiếng liền có người hầu cầm chùy gõ vào chiêng đồng, hai đội nhân mã vụt đuổi theo quả bóng.
Tiết phu nhân gọi Thi Yến Vi đến ngồi cạnh mình. Bà nhìn Tống Thanh Âm và Tống Thanh Hòa trên sân, mắt môi cong lên, cười nói: "Cháu nhìn xem, hai tỷ muội này chơi hay quá."
Thi Yến Vi nhìn vẻ thích thú, liên tục gật đầu đồng ý. Sau một tách trà, Vệ Tuân đã ghi được điểm đầu tiên.
Tiết phu nhân liền khen Vệ Tuân, hỏi một cách mơ hồ rằng Thi Yến Vi cảm thấy Vệ Tam lang thế nào.
Câu hỏi nàng càng khiến Thi Yến Vi như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Nàng gần như chắc chắn về ý định thực sự của Tiết phu nhân khi mời nàng cùng đến đây, miễn cưỡng cười có lệ hai câu, cúi đầu uống cạn trà trong chén để xoa dịu sự thấp thỏm.
"Tuy dưới gối Vệ Tam lang có con gái lớn năm tuổi nhưng hắn là người chung tình. Bốn năm trước nguyên thê qua đời nhưng đến nay vẫn chưa từng tái giá, bên người ngay cả một thiếp thất biết lạnh biết nóng cũng không có."
Thi Yến Vi nghe xong, trầm mặc không đưa ra bất kỳ đánh giá nào, chỉ khẽ ậm ừ cho có, làm Tiết phu nhân ngồi cạnh bối rối không biết nên nói gì cho phải.
Tống Hành ngồi dưới Tiết phu nhân, thấy Thi Yến Vi cũng không có nửa phần hứng thú với Vệ Tuân thì cơn khó chịu trong lồng ngực cũng tiêu tán đi quá nửa, khóe môi khẽ nhếch, ngửa đầu khí định thần nhàn uống thêm một ly rượu quỳnh du rồi mời Tống Duật tới mã tràng đằng sau sân kích cúc cưỡi ngựa bắn tên.
Kể từ lúc Thi Yến Vi nhận ra đây là "tiệc xem mắt" do Tiết phu nhân bài bố thì không còn lòng dạ nào theo dõi trận đấu trên sân kích cúc, mãi đến khi Tống Thanh Hòa thắng được phần thưởng xoay người xuống ngựa đi về bên này, nàng khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, nghe Tống Thanh Hòa thuật lại những điểm đáng chú ý trong trận mã cầu này.
Tống Thanh Hòa nói được một lúc, cuối cùng mới nắm lấy tay Thi Yến Vi, cười nói: "Ta vừa nói sẽ dạy cô cưỡi ngựa, chúng ta đến bãi cưỡi ngựa đằng sau đi."
Thi Yến Vi vốn không có ý định học cưỡi ngựa, nhưng lúc này thấy Vệ Tuân ngồi lại vị trí ban đầu, cảm giác bài xích với "tiệc xem mắt" lại xông lên đầu, vội vàng đứng lên khỏi ghế, cùng Tống Thanh Hòa đi đến bãi cưỡi ngựa.
Tống Thanh Âm nhìn bóng dáng hai người rời đi, che miệng cười khẽ.
Mạnh Lê Xuyên thấy thê tử ngồi cạnh đang cười vui vẻ, liền lại gần hỏi nàng sao lại cười, Tống Thanh Âm ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu, khiến Mạnh Lê Xuyên cũng bật cười theo nàng, thầm nghĩ: Một nương tử mỹ mạo kiều diễm như thế, không giữ lại cho tôn nhi nhà mình mà lại chờ để giới thiệu nhà khác.
Ở bãi cưỡi ngựa.
Cây cung chạm khắc trong tay Tống Hành cong lên như vầng trăng, mũi tên rời khỏi tay hắn trong nháy mắt lao vút qua khoảng không như sao băng, để lại một đường cong sắc bén, cắm trúng hồng tâm.
"Nhị huynh, Tam huynh, Thập Nhất nương mới chơi mã cầu với muội xong, giờ đang đi tìm huynh đó." Tống Thanh Hòa tươi cười chào hỏi mọi người.
Tống Duật buông cung tiễn trong tay giao cho tiểu tư, xoay người nhìn qua, chưa kịp mở miệng thì Tống Hành đã biết hắn muốn về gặp Tổ Giang Lan, thản nhiên nói: "Nếu em dâu tìm thì Tam đệ nên về đi."
"Nhị huynh, Nhị muội, Dương nương tử, mỗ đi trước một bước, mọi người cứ từ từ chơi." Tống Duật nói xong cùng tiểu tư rời đi.
Tống Hành lặng lẽ đánh giá Thi Yến Vi một lượt, tạm thời gạt bỏ suy nghĩ riêng, đưa cung tên chạm khắc cho Phùng Quý rồi tung người nhảy lên ngựa.
Phùng Quý ôm cây cung đến trước mặt hai người, cười hỏi: "Tiểu nương tử và Dương nương tử đến là để cưỡi ngựa?"
"Dương nương tử không biết cưỡi ngựa, ta tới là để dạy nàng." Tống Thanh Hòa giải thích xong, nắm tay Thi Yến Vi vào chuồng ngựa.
Thi Yến Vi không biết phải chọn ngựa thế nào nên chỉ đi theo Tống Thanh Hòa, một lúc lâu sau, Tống Thanh Hòa quả quyết dắt dây cương một con ngựa, cười nói: "Con ngựa này nhỉ có vẻ hiểu chuyện tinh khôn, chúng ta chọn nó đi."
Vừa nói vừa yêu cầu người làm dắt ngựa ra khỏi chuồng, trước mắt là dạy Thi Yến Vi làm thế nào lên ngựa.
Thi Yến Vi hai chân thon dài, tay chân linh hoạt, không bao lâu thì học xong, Tống Thanh Hòa cũng cũng lên ngựa, đích thân dạy nàng từng bước như làm thế nào để thu nắm dây cương, làm thế nào giơ roi giục ngựa.
Cơn gió đầu hè thổi vào mặt Thi Yến Vi, bên tai nàng đều là tiếng gió thổi ran rát khi mọi thứ xung quanh nhanh chóng lùi về sau, loại cảm giác này khiến nàng vừa lạ lẫm vừa căng thẳng, thân thể thoáng chốc cứng đờ.
"Nhị huynh!" Tống Thanh Hòa tăng tốc đuổi theo Tống Hành phía trước, lớn tiếng gọi hắn.
Lúc này Tống Hành đang giục ngựa đi bộ, nghe thấy tiếng Tống Thanh Hòa liền lập tức thu lại dây cương, ngoái đầu nhìn hai người các nàng.
Tống Thanh Hòa cũng ghìm chặt dây cương, con ngựa chậm rãi dừng lại.
"Cô đã học được cách cầm dây cương chưa?" Tống Thanh Hòa hỏi Thi Yến Vi ngay trước mặt Tống Hành.
Tim Thi Yến Vi đập kịch liệt, nàng còn chưa thoát ra hỏi những cảm xúc phức tạp hỗn loạn bên trong, cũng chưa kịp định thần, những gì Tống Thanh Hòa mới hỏi cũng chưa hoàn toàn lọt vào tai nhưng vẫn mờ mịt gật gật đầu.
Tống Thanh Hòa nhận được câu trả lời khẳng định, lại nhìn Tống Hành, nở nụ cười tràn đầy sự tự tin: "Nhị huynh, kỹ năng cưỡi ngựa của muội so với năm ngoái đã tiến bộ hơn nhiều. Huynh so tài với muội được không?"
Tống Hành cũng không vội đáp ứng, rũ mắt nhìn về phía Thi Yến Vi, trầm giọng hỏi: "Dương nương tử có chịu nổi không?"
Thi Yến Vi thấy Tống Thanh Hòa hứng chí bừng bừng, không nỡ dội gáo nước lạnh lên người nàng nên vẫn gật đầu.
Tống Thanh Hòa oán trách hắn nói: "Nhị huynh đừng xem thường người khác thế chứ, Dương nương tử học khá tốt đó, chẳng lẽ lại không chịu được?"
Vốn là lời khen dành cho nàng nhưng nhưng lại khiến Thi Yến Vi đang khá mệt mỏi cảm thấy xấu hổ.
"Dương nương tử nắm chặt dây cương, ngồi vững nhé." Tống Thanh Hòa cười nhẹ nhắc nhở Thi Yến Vi xong, cao giọng đếm ngược thời gian, đợi đếm đến một thì cả nàng cùng Tống Hành đều đồng loạt giơ roi giục ngựa phi như bay tới.
Tốc độ so với hồi nãy nhanh hơn rất nhiều, cảm giác xóc nảy mãnh liệt lẫn từng trận gió mạnh lùa vào y phục khiến Thi Yến Vi hoàn toàn không cảm giác mới lạ hay kích động nữa mà đơn thuần chỉ toàn sự căng thẳng xen lẫn bất an, trái tim mơ hồ vọt lên đến cổ họng.
Tống Hành nhớ tới Thi Yến Vi đang ngồi chung một con ngựa với Tống Thanh Hòa, tuy cố ý thả chậm tốc độ nhường nàng nhưng hắn vẫn dẫn trước Tống Thanh Hòa một khoảng cách khá xa.
Đến gần cuối bãi cưỡi ngựa, đi thêm nước là một cánh rừng rậm, Tống Hành ghìm lại dây cương quay đầu ngựa đợi Tống Thanh Hòa ở đằng sau.
Lúc này sắc mặc Thi Yến Vi đã có chút tái nhợt, hơi thở hổn hển, Tống Hành cúi đầu nhìn nàng, mày kiếm hơi nhíu, khẽ mở môi mỏng nói: "Xuống ngựa, vào rừng nghỉ ngơi một lát."
Tống Thanh Hòa ngồi sau lưng Thi Yến Vi nên không thấy được vẻ mặt nàng lúc nàng, xuống ngựa đi tới trước mặt Tống Hành, không có vẻ gì là nhụt chí, nói giỡn: "Nếu muội có thể thắng được Nhị huynh, chỉ e phủ Thái Nguyên sẽ thành phủ nương tử, do muội trấn thủ."
"Kỹ năng cưỡi ngựa của Nhị nương quả thực đã tiến bộ rất nhiều." Tống Hành không để tâm tới khen ngợi Tống Thanh Hòa nhưng mắt phượng sâu thẳm lại rơi vào thân hình yểu điệu thướt tha của Thi Yến Vi.
Hắn thấy nàng xuống ngựa chậm rì rì, chân còn chưa đứng vững đã giơ tay ôm ngực, mất thăng bằng suýt nữa thì ngã xuống đất liền bất chấp tất cả, lao nhanh đến kịp thời vươn tay đỡ lấy nàng.
Thi Yến Vi ngã thẳng vào giữa khuỷu tay hắn, mùi hương nữ nhi thanh tịnh và đẹp đẽ hòa cùng mùi xà phòng nhàn nhạt xộc vào lỗ mũi Tống Hành, hô hấp chậm lại, trên cánh tay cũng truyền đến xúc cảm mềm mại.
Thi Yến Vi lập tức tỉnh táo, nàng có chút thẹn thùng, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ đang bao lấy cả người nàng thực sự rất gai người, liền rũ mắt nhẹ giọng nhắc nhở hắn: "Gia chủ ra tay tương trợ, ta không có gì đáng ngại, ngài buông tay được rồi."
Lúc này Tống Thanh Hòa mới nhận thức được vấn đề, vội vàng chạy tới đỡ Thi Yến Vi, ngước mắt nhìn sang Tống Hành, ảo não nói: "Là muội sơ suất, quên mất Dương nương tử vẫn đang ngồi trên ngựa."
Gió mát từ từ thổi qua cánh rừng, Tống Hành ổn định hơi thở, đè nén cảm giác khô nóng trong lồng ngực, thu tay đặt phía sau lưng, bóng lưng thẳng tắp, như tùng tựa hạc.
Trong rừng có xây dựng lương đình để mọi người nghỉ ngơi hóng mát, Tống phủ đã sai người đưa tin đến từ sớm nên hôm qua liền có sai vặt tới dọn dẹp qua nơi này, Tống Thanh Hòa đỡ Thi Yến Vi vào đình ngồi nghỉ lấy lại sức một lúc.
Xúc cảm mềm mại kia dường như vẫn còn lưu lại ở trên cánh tay, cổ tay được hắn nắm trong lòng bàn tay cũng cực kỳ tinh tế thon dài, hơi thở Tống Hành hơi chậm lại, hắn ho nhẹ một tiếng không dám nhìn nàng, nhắc nhở Tống Thanh Hòa: "Lát nữa về cưỡi ngựa chậm thôi, Dương nương tử chưa từng cưỡi ngựa, vì thế nên hơi sợ hãi."
Khi Tống Thanh Hòa cùng Thi Yến Vi về đến sân mã cầu bước lên đài cao, Tiết phu nhân thấy Tống Thanh Hòa phơi nắng đến mặt mũi ửng hồng liền phất tay hiệu nàng ngồi xuống cạnh mình, cười đùa với những người khác.
Đến buổi trưa, mọi người cùng ngồi ăn trưa, nghỉ ngơi một lát cho tiêu cơm thì tuần tự chào tạm biệt Tiết phu nhân, nhìn Tiết phu nhân lên xe rồi lần lượt giải tán.
Về đến quý phủ, Tiết phu nhân chỉ giữ lại Tống Hành nói chuyện. Tống Thanh Hòa cảm thấy mệt mỏi nên tự về Đại Tụ cư ngủ trưa.
Sơ Vũ hạ mành che nắng xuống, mang quạt tròn tới quạt gió cho Tiết phu nhân. Tiết phu nhân nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, biết nàng kín miệng nên cũng không kiêng dè, hỏi ý Tống Hành: "Theo Nhị lang thấy thì Vệ Tam lang có ý gì với Dương nương tử không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.