Chương 18:
Uyên Tú Tú
22/11/2024
Tống Hành bưng chén trà đến gần môi, vẻ mặt thờ ơ làm như trấn định, đáp: "Vệ Tam lang cũng không nhiệt tình với Dương nương tử cho lắm, có lẽ là vô tình."
Nhị Lang vô tình với nàng, Vệ Tam lang cũng không nhìn trúng nàng, Tiết phu nhân không khỏi buồn bực, thầm nghĩ với dung mạo và khí chất của Dương nương tử sao lại không thể lọt vào mắt xanh bọn họ?
"Dương nương tử xuất thân từ Dương thị ở Hoằng Nông, tuy gia đạo sa sút nhưng suy cho cùng vẫn là quý tịch. Vệ Tam lang xuất thân lương tịch, lại là phụ tá đắc lực của Nhị lang, tương lai ắt sẽ làm nên chuyện lớn. Nếu hai người có thể kết thành phu thê thì cũng có thể được xem là chuyện tốt, nhất cử lưỡng tiện, nhưng Nguyệt lão lại không chịu se duyên..." Tiết phu nhân nói xong liền thở, cúi đầu nhấp một ngụm trà.
Tống Hành không lên tiếng, đặt bát trà xuống, khẽ cười, ý vị thâm trường nói: "A bà không cần phải lo lắng, Dương nương tử rất khiến người ta yêu mến, vận may của nàng còn chưa tới đâu."
Lời vừa nói ra, Sơ Vũ đang cầm quạt tròn phe phẩy thoáng dừng lại, im lặng cụp mắt nhìn biểu cảm của Tiết phu nhân, thấy bà có vẻ ngớ ra, một lúc sau mới gật đầu cười rộ lên, nàng liền đoán được đại khái.
Tổ tôn hai người đều ngầm hiểu trong lòng nhưng không nói thẳng ra, cũng lại không đề cập tới việc này nữa, Sơ Vũ cũng giả câm giả điếc thuận theo.
"Chỗ lão thân còn mấy xấp tơ lụa mềm mại nhẹ tênh, đúng lúc thời tiết càng lúc càng nóng, ngươi báo phòng châm tuyến phái lão mụ đến phòng Thập Nhất nương, Nhị nương và Dương nương tử lấy số đo, may cho mỗi người bốn bộ đồ mới."
Sơ Vũ cung kính tuân mệnh, đẩy cửa, dời gót sen về phòng châm tuyến.
Hôm sau liền có lão mụ đến lấy số đo cho Thi Yến Vi, bảo là Thái phu nhân đưa tơ lụa đến, lệnh phòng châm tuyến may váy áo mùa hè cho nàng và tiểu nương tử.
Tối đó Thi Yến Vi đến Thúy Trúc cư tạ ơn, Tiết phu nhân giữ nàng lại chuyện trò một lúc nhưng vẫn chưa đề cập gì đến Vệ Tam lang, Thi Yến Vi dần cảm thấy yên tâm, lúc này mới nói đùa với bà.
Không lâu sau, Tiết phu nhân nói bà đã mệt, bảo Sơ Vũ đưa nàng về.
Sơ Vũ là tỳ nữ thiếp thân của Tiết phu nhân, không dễ mà rời khỏi người bà. Thấy Tiết phu nhân bảo nàng ấy đưa mình về, đương nhiên trong lòng nàng cũng có chút nghi ngờ, nhưng lại không thể tìm được nguyên do, nghĩ ngợi một lúc thì ném thẳng chuyện này ra sau đầu.
Cũng ngày hôm đó, cha Ngân Chúc phái người đến báo tin, a nương của nàng bệnh cũ tái phát, muốn nàng quay về nhà một chuyến. Ngân Chúc bẩm lại chuyện này với Tống Thanh Hòa đồng thời xin nghỉ một ngày, Tống Thanh Hòa bản tính lương thiện, hết sức thông cảm hứa cho nàng được nghỉ ba ngày.
Ngân Chúc dọn dẹp đồ đạc, cầm một ít nữ trang từ cửa hông hậu viện rời phủ, chạy một mạch về nhà thì thấy cha nàng là Vương Thuyên cười ha hả ra đón, bảo nàng vào nhà.
Hai người ngồi xuống trước bàn gỗ lim, Vương Thuyên vui mừng cười nói: "Đại nương, hôm nay vừa hay con cũng ở nhà, ta có chuyện tốt trời ban muốn nói với con."
Từ trước tới nay Vương Thuyên là hạng người thích nịnh nọt chứ không phải loại tốt đẹp phúc hậu gì, Ngân Chúc nghe ông ta nói lập tức hừ lạnh một tiếng, cũng muốn nghe thử xem chuyện tốt ông ta nói là chuyện gì.
"Hôm trước Liễu tứ trong phủ tới nhà chúng ta, nói là thúc phụ gia chủ muốn tìm cách đưa con ra khỏi viện, khôi phục lương tịch, nạp con làm thiếp, để con vào phủ làm chủ tử đó nha."
Ngân Chúc nghe xong bất giác nộ hỏa công tâm, tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, bật dậy khỏi ghế "Cha muốn nhi làm thiếp không bằng giờ bảo nhi chết luôn đi, được vậy còn sạch sẽ hơn chút! Nhi có tay có chân, tự nuôi sống được bản thân, không đến mức làm chuyện chờ bán mình cầu vinh!"
Vương Thuyên nghe sau chỉ cười lạnh một tiếng, đâm chọc nàng: "Đã được làm thiếp còn đòi bỏ để chết?"
"Mấy tháng nay mỗi khi cha về nhà giấu cái gì trong ngăn tủ, đừng tưởng con không biết. Tuy con tuy không biết chữ nhưng không phải là không biết gì. Nhân tình của cha biết viết chữ vẽ tranh, có lẽ là người có ăn có học. Đồ của lang quân, nếu muốn tìm lại dốc sức tìm thử thì cũng không phải việc gì khó..."
Nhìn sắc mặt nàng từ đỏ chuyển sang trắng, Vương Thuyên càng thêm phần đắc ý, âm dương quái khí nói: "Nếu ngươi không chịu nghe theo, ấn theo luật pháp triều ta, lương tiện không được thông hôn, hai người các ngươi tư định chung thân, nếu sự tình lan truyền ra đi, ngươi không được làm người cũng nguyện khiến hắn bị chặt đứt tiền đồ, làm một đôi uyên ương số khổ đúng không? Huống chi ngươi còn có a nương và a đệ ngươi, ngươi định không biết xấu hổ kéo theo bọn họ xuống sao?"
Ngân Chúc bị ông ta bắt được thất thốn, cả người mềm nhũn, nản lòng thoái chí mà nói: "Dù hắn nóng vội đến đâu cũng phải để người khác từ từ suy nghĩ, cho nhi vài ngày suy nghĩ thật kỹ chuyện này."
Lúc này sắc mặt Vương Thuyên mới dịu xuống, nhắc nhở nàng: "Đừng để lang quân đợi lâu. Vào trong gặp a nương và a đệ ngươi đi."
*
Hôm đó Thi Yến Vi dành cả ngày để vẽ đa dạng các mẫu mới trong phòng châm tuyến, Sau bữa tối, nàng đến Đại Tụ cư gặp Tống Thanh Hòa, ngồi trong phòng nhìn quanh một lúc lâu thì thấy nhóm Họa Bình Tiểu Phiến ra ra vào vào, mỗi mình Ngân Chúc là không thấy đâu liền hỏi: "Ngân Chúc đi đâu rồi sao? Sao không thấy mỗi mình nàng?"
Họa Bình mang trà Minh Tiền trà vào mời nàng uống, đáp: "Hai ngày trước a nương Ngân Chúc bị bệnh, phái người tới gọi Ngân Chúc trở về thăm bệnh, tiểu nương tử cho phép nàng được nghỉ ba ngày về nhà."
Thi Yến Vi nghe xong hơi cau mày, không hiểu sao trái tim như bị lỡ một nhịp, lòng lo lắng không yên, bồi Tống Thanh Hòa chơi hai ván cờ song lục rồi cáo từ rời đi.
Nàng về phòng, tháo trang sức rửa mặt, thay y phục rồi thổi đèn nằm xuống giường, lăn qua lộn lại tới quá nửa đêm mới mê man ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, nàng cùng Trần Nhượng nằm ườn ở nhà xem phim.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất vào phòng khách, Trần Nhượng ôm nàng, hỏi nàng tối nay muốn ăn gì, Thi Yến Vi ngẩng đầu nhìn anh, bảo muốn ăn sủi cảo anh làm.
"Được, vậy anh sẽ làm món sủi cảo nhân thịt bò rau cần em thích ăn." Trần Nhượng nói rất dịu dàng, ánh mắt tràn đầy cưng chiều buông nàng ra, thay quần áo ở nhà rồi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn.
Trong giấc mơ ấy, Thi Yến Vi không thể đợi được anh quay lại.
Ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ khiến nàng tỉnh dậy, Thi Yến Vi dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, ngơ ngác nhìn khung cửa sổ thẳng tắp, buồn bã thất thần một lúc mới dần tỉnh táo lại, đứng dậy xuống giường, thay y phục rửa mặt xong, liền mang tâm sự nặng nề đi thiện phòng.
Ngày kế tiếp, vì rất nhớ Ngân Chúc nên Thi Yến Vi lại đến Đại Tụ cư tìm nàng, thấy Tiểu Phiến đang ngồi dưới tàng hoa lười biếng sưởi nắng, bèn tiến lên hỏi thăm: "Ngân Chúc đã về chưa?"
Tiểu Phiến nghe thấy khẽ nhíu mày, lắc đầu đáp: "Hôm qua Ngân Chúc nhờ người đến báo, a nương nàng bệnh nặng hơn bình thường, trong thời gian ngắn chỉ sợ chưa thể khỏe lên được, tiểu nương tử vừa cho phép nàng ấy được nghỉ thêm hai ngày."
Thi Yến Vi càng lo lắng hơn, sau khi làm xong công việc ở phòng bếp thì không buồn ăn tối, về phòng cầm theo hai lượng bạc cất vào túi tiền, từ cửa hông đi thẳng đến con hẻm đằng sau Tống phủ.
Một mạch đến nhà Ngân Chúc, nàng gõ cửa kêu người, Vương Thuyên đứng sau cánh cửa hỏi người đến là ai, Thi Yến Vi liền đáp nàng là người của Tống phủ, có chuyện muốn tìm Ngân Chúc.
Vương Tuyền đứng sau cửa sợ nàng là tỳ nữ thiếp thân được sủng ái của vị chủ tử nào đó, không dám tùy tiện đắc tội, liền mở cửa mời người vào.
Lúc này trời vẫn còn tốt, Vương Thuyên thấy nàng có dung mạo rất đẹp, khí chất bất phàm, đoán là có chút vai vế nên trưng ra bộ mặt tươi cười đón tiếp nàng.
Vào đông phòng, Tần thị đang nằm nghiêng trên giường uống thuốc, Ngân Chúc mất hồn mất vía ngồi cạnh bệ cửa sổ, mặt ủ mày chau.
Thi Yến Vi bước tới, nhẹ nhàng gọi nàng, lại thi lễ chào hỏi Tần thị đang nằm trên giường dưỡng bệnh.
Tuy Tần thị khí sắc không tốt nhưng nhìn cũng không có vẻ là thuốc thang không cứu chữa được, lúc này còn có vẻ khá có tinh thần, cười trò chuyện với Thi Yến Vi vài câu. Bà nhận ra nàng có chuyện muốn nói riêng với Ngân Chúc liền bảo hai người ra ngoài nói chuyện.
Hai người bước ra khỏi cửa phòng, đi đến hậu viện.
Thi Yến Vi nhìn ra Ngân Chúc có vẻ khác thường, ân cần nói: "A nương cô bị bệnh có nặng lắm không?"
Ngân Chúc bình tĩnh đáp: "Là bệnh cũ thôi. Bà ấy bị nhiễm phong hàn, sốt cao hai ngày nay nên bệnh cũ mới tái phát, chỉ là so với lúc trước thì có phần trầm trọng hơn, nghỉ ngơi một hai tháng mới có thể hồi phục hoàn toàn được."
Thi Yến Vi cảm thấy có gì đó không đúng, liền hỏi nàng: "Nếu đã vậy, sao vừa rồi nhìn tâm trạng cô có vẻ nặng nề thế?"
Ngân Chúc miễn cưỡng đè nén sự buồn bực trong lòng, gượng cười, thản nhiên nói: "A Âm đừng nghĩ nhiều, ta chỉ vì lo lắng cho a nương."
Thi Yến Vi dừng bước, nhìn chằm chằm nàng, nghiêm túc hỏi: "Cô không cần phải gạt ta, tâm sự đầy bụng chẳng mấy đã viết đầy cả lên mặt. Ta biết cô không phải là người tự chuốc lấy phiền não, nếu thực sự không có việc gì thì nhất định sẽ không có dáng vẻ này. Ta và cô quen biết bấy lâu nay, kể cả chuyện tình cảm lần trước ta có từng để lộ ra nửa chữ chưa. Có chuyện gì phiền lòng nếu không ngại thì nói ta nghe thử, rồi ta nghĩ cách giải quyết giúp cô được không?"
Hai ngày nay Ngân Chúc không tìm được nơi để trút bầu tâm sự, lồng ngực đè nén khó chịu vô cùng, bây giờ nghe được những lời nói đầy chân thành của Thi Yến Vi, càng coi nàng người bạn thân có thể tin tưởng được, hốc mắt đỏ ửng kéo nàng đến cửa hông hậu viện.
Ra khỏi sân, đi vào con hẻm không một bóng người, liền hạ giọng, thần sắc ảm đạm nói: "Thúc phụ gia chủ muốn nạp ta làm phòng thiếp thất thứ năm của lão. Triệu lang tặng ta thư tay, họa tác, vòng cổ châu thoa, những thứ này không hiểu sao lại bị cha ta lấy đi, dùng chúng để quản thúc ta, nói rằng nếu ta không chịu nghe lời thì sẽ vạch trần việc này, khiến ta và Triệu lang không ngẩng mặt lên làm người nổi, ta giờ không biết phải làm thế nào mới đúng."
Thi Yến Vi lặng người nghe nàng nói xong, gạt đi phong phạm lẫn khí chất đoan trang dịu dàng vốn có, mặc kệ hắn là chủ tử cao cao tại thượng của Tống phủ, lớn tiếng mắng: "Giỏi cho một kẻ hạ lưu, bẩn thỉu vô liêm sỉ, sao ông trời không bắt lão ta luôn đi! Thường ngày ỷ vào thân phận làm không ít chuyện khinh nam bá nữ trong phủ, giờ còn dám xuống tay với cô, chẳng nhẽ lão lại không biết cô là người của Nhị nương?"
Lần đầu tiên Ngân Chúc nhìn thấy Thi Yến Vi chửi mắng người, tuy không giống dáng vẻ mềm mỏng nhu mì thường ngày nhưng lại khiến nàng cực kì hả giận.
Thi Yến Vi mắng xong hạ hỏa không ít, suy nghĩ cẩn thận một phen mới bình tĩnh nói: "Cao phu nhân là người không màng thế sự, có lẽ cũng không quản chuyện này. Nếu bẩm báo với Thái phu nhân, nhất định bà sẽ sai người đến hỏi kỹ càng, e sẽ làm mất thể diện Nhị nương. Mặt khác Tam lang quân tuy làm người đoan chính nhưng đối xử với mọi người đều hết sức ôn hòa, sợ cũng không làm gì được... Ta thấy gia chủ chẳng những chính trực cẩn trọng mà còn là người trong mắt không chứa nổi hạt cát, ngài ấy là chủ tử nói một thì không có hai, vừa trấn áp được người vừa có uy để lập ra quy củ. Xưa nay ngài đối xử với tiểu nương tử như bào muội ruột thịt, nếu biết chuyện ắt sẽ không ngồi yên phó mặc."
"Cha cô dùng việc kia để gây sức ép với cô nhưng chưa chắc sẽ ngu xuẩn đến mức nói cho người ngoài biết chuyện riêng tư của con gái mình, cô bị mất mặt thì liệu hắn có sống yên được. Theo ta thấy cô nên ở nhà để cha cô tạm yên tâm, về phần ta, ngày mai ta sẽ báo chuyện này với gia chủ, để gia chủ ra mặt dẹp suy nghĩ bẩn thỉu của của người kia. Cha cô biết gia chủ có liên quan ắt hẳn sẽ giữ kín chuyện này trong bụng, không dám lộ ra bên ngoài dù chỉ nửa chữ."
Quyết định xong, Ngân Chúc gật đầu đồng ý và liên tục cảm ơn Thi Yến Vi. Hai người tạm biệt ở cửa hông, Thi Yến Vi quay về Tống phủ còn Ngân Chúc vẫn đi đông phòng phụng dưỡng Tần thị.
Dù ngoài miệng Thi Yến Vi nói Tống Hành chính trực cẩn trọng này nọ nhưng thực ra nàng vẫn hơi sợ hắn, chỉ dám dùng thái độ kính nhi viễn chi để giao tiếp, giờ bảo nàng một mình cáo trạng với Tống Hành, đương nhiên không phải chuyện dễ dàng.
Vì không biết khi nào Tống Hành mới về nên ăn xong cơm tối, nàng vào phòng thay xiêm y sạch sẽ, đốt đèn rồi mới xách đèn lồng đi về Thối Hàn cư.
Gần đây Tống Hành có vẻ hết sức bận rộn, đến giờ Tuất khắc thứ hai mới về đến quý phủ, sải bước dài qua cửa viện, Thương Lục còn chưa kịp xuống lầu nghênh đón thì Thi Yến Vi đã từ trong đình hóng mát lững thững đi ra, miệng thơm khẽ mở, thanh âm trong trẻo: "Gia chủ."
Bên trong Thối Hàn cư đèn đuốc sáng trưng, rực rỡ như ban ngày.
Cơn gió đêm đầu hạ thổi bay làn váy nguyệt bạch của Thi Yến Vi Nguyệt, ánh sáng huyễn hoặc rơi trên sườn mặt ngọc sứ trắng nõn của nàng, tôn lên vẻ đẹp dịu dàng như nước, khi sương tái tuyết [1] của nàng.
[1] khi sương tái tuyết: miêu tả làn da trắng hơn sương tuyết, cũng miêu tả vẻ đẹp của nữ tử.
Hai bàn tay giấu dưới ống tay áo dài rộng của Tống Hành thoáng chốc nắm chặt thành quyền, nhưng lòng bàn tay lại rịn ra lớp mồ hôi mỏng, xoay người nhìn nàng hỏi: "Dương nương tử đến đây giờ này là có chuyện cần tìm mỗ sao?"...
Nhị Lang vô tình với nàng, Vệ Tam lang cũng không nhìn trúng nàng, Tiết phu nhân không khỏi buồn bực, thầm nghĩ với dung mạo và khí chất của Dương nương tử sao lại không thể lọt vào mắt xanh bọn họ?
"Dương nương tử xuất thân từ Dương thị ở Hoằng Nông, tuy gia đạo sa sút nhưng suy cho cùng vẫn là quý tịch. Vệ Tam lang xuất thân lương tịch, lại là phụ tá đắc lực của Nhị lang, tương lai ắt sẽ làm nên chuyện lớn. Nếu hai người có thể kết thành phu thê thì cũng có thể được xem là chuyện tốt, nhất cử lưỡng tiện, nhưng Nguyệt lão lại không chịu se duyên..." Tiết phu nhân nói xong liền thở, cúi đầu nhấp một ngụm trà.
Tống Hành không lên tiếng, đặt bát trà xuống, khẽ cười, ý vị thâm trường nói: "A bà không cần phải lo lắng, Dương nương tử rất khiến người ta yêu mến, vận may của nàng còn chưa tới đâu."
Lời vừa nói ra, Sơ Vũ đang cầm quạt tròn phe phẩy thoáng dừng lại, im lặng cụp mắt nhìn biểu cảm của Tiết phu nhân, thấy bà có vẻ ngớ ra, một lúc sau mới gật đầu cười rộ lên, nàng liền đoán được đại khái.
Tổ tôn hai người đều ngầm hiểu trong lòng nhưng không nói thẳng ra, cũng lại không đề cập tới việc này nữa, Sơ Vũ cũng giả câm giả điếc thuận theo.
"Chỗ lão thân còn mấy xấp tơ lụa mềm mại nhẹ tênh, đúng lúc thời tiết càng lúc càng nóng, ngươi báo phòng châm tuyến phái lão mụ đến phòng Thập Nhất nương, Nhị nương và Dương nương tử lấy số đo, may cho mỗi người bốn bộ đồ mới."
Sơ Vũ cung kính tuân mệnh, đẩy cửa, dời gót sen về phòng châm tuyến.
Hôm sau liền có lão mụ đến lấy số đo cho Thi Yến Vi, bảo là Thái phu nhân đưa tơ lụa đến, lệnh phòng châm tuyến may váy áo mùa hè cho nàng và tiểu nương tử.
Tối đó Thi Yến Vi đến Thúy Trúc cư tạ ơn, Tiết phu nhân giữ nàng lại chuyện trò một lúc nhưng vẫn chưa đề cập gì đến Vệ Tam lang, Thi Yến Vi dần cảm thấy yên tâm, lúc này mới nói đùa với bà.
Không lâu sau, Tiết phu nhân nói bà đã mệt, bảo Sơ Vũ đưa nàng về.
Sơ Vũ là tỳ nữ thiếp thân của Tiết phu nhân, không dễ mà rời khỏi người bà. Thấy Tiết phu nhân bảo nàng ấy đưa mình về, đương nhiên trong lòng nàng cũng có chút nghi ngờ, nhưng lại không thể tìm được nguyên do, nghĩ ngợi một lúc thì ném thẳng chuyện này ra sau đầu.
Cũng ngày hôm đó, cha Ngân Chúc phái người đến báo tin, a nương của nàng bệnh cũ tái phát, muốn nàng quay về nhà một chuyến. Ngân Chúc bẩm lại chuyện này với Tống Thanh Hòa đồng thời xin nghỉ một ngày, Tống Thanh Hòa bản tính lương thiện, hết sức thông cảm hứa cho nàng được nghỉ ba ngày.
Ngân Chúc dọn dẹp đồ đạc, cầm một ít nữ trang từ cửa hông hậu viện rời phủ, chạy một mạch về nhà thì thấy cha nàng là Vương Thuyên cười ha hả ra đón, bảo nàng vào nhà.
Hai người ngồi xuống trước bàn gỗ lim, Vương Thuyên vui mừng cười nói: "Đại nương, hôm nay vừa hay con cũng ở nhà, ta có chuyện tốt trời ban muốn nói với con."
Từ trước tới nay Vương Thuyên là hạng người thích nịnh nọt chứ không phải loại tốt đẹp phúc hậu gì, Ngân Chúc nghe ông ta nói lập tức hừ lạnh một tiếng, cũng muốn nghe thử xem chuyện tốt ông ta nói là chuyện gì.
"Hôm trước Liễu tứ trong phủ tới nhà chúng ta, nói là thúc phụ gia chủ muốn tìm cách đưa con ra khỏi viện, khôi phục lương tịch, nạp con làm thiếp, để con vào phủ làm chủ tử đó nha."
Ngân Chúc nghe xong bất giác nộ hỏa công tâm, tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, bật dậy khỏi ghế "Cha muốn nhi làm thiếp không bằng giờ bảo nhi chết luôn đi, được vậy còn sạch sẽ hơn chút! Nhi có tay có chân, tự nuôi sống được bản thân, không đến mức làm chuyện chờ bán mình cầu vinh!"
Vương Thuyên nghe sau chỉ cười lạnh một tiếng, đâm chọc nàng: "Đã được làm thiếp còn đòi bỏ để chết?"
"Mấy tháng nay mỗi khi cha về nhà giấu cái gì trong ngăn tủ, đừng tưởng con không biết. Tuy con tuy không biết chữ nhưng không phải là không biết gì. Nhân tình của cha biết viết chữ vẽ tranh, có lẽ là người có ăn có học. Đồ của lang quân, nếu muốn tìm lại dốc sức tìm thử thì cũng không phải việc gì khó..."
Nhìn sắc mặt nàng từ đỏ chuyển sang trắng, Vương Thuyên càng thêm phần đắc ý, âm dương quái khí nói: "Nếu ngươi không chịu nghe theo, ấn theo luật pháp triều ta, lương tiện không được thông hôn, hai người các ngươi tư định chung thân, nếu sự tình lan truyền ra đi, ngươi không được làm người cũng nguyện khiến hắn bị chặt đứt tiền đồ, làm một đôi uyên ương số khổ đúng không? Huống chi ngươi còn có a nương và a đệ ngươi, ngươi định không biết xấu hổ kéo theo bọn họ xuống sao?"
Ngân Chúc bị ông ta bắt được thất thốn, cả người mềm nhũn, nản lòng thoái chí mà nói: "Dù hắn nóng vội đến đâu cũng phải để người khác từ từ suy nghĩ, cho nhi vài ngày suy nghĩ thật kỹ chuyện này."
Lúc này sắc mặt Vương Thuyên mới dịu xuống, nhắc nhở nàng: "Đừng để lang quân đợi lâu. Vào trong gặp a nương và a đệ ngươi đi."
*
Hôm đó Thi Yến Vi dành cả ngày để vẽ đa dạng các mẫu mới trong phòng châm tuyến, Sau bữa tối, nàng đến Đại Tụ cư gặp Tống Thanh Hòa, ngồi trong phòng nhìn quanh một lúc lâu thì thấy nhóm Họa Bình Tiểu Phiến ra ra vào vào, mỗi mình Ngân Chúc là không thấy đâu liền hỏi: "Ngân Chúc đi đâu rồi sao? Sao không thấy mỗi mình nàng?"
Họa Bình mang trà Minh Tiền trà vào mời nàng uống, đáp: "Hai ngày trước a nương Ngân Chúc bị bệnh, phái người tới gọi Ngân Chúc trở về thăm bệnh, tiểu nương tử cho phép nàng được nghỉ ba ngày về nhà."
Thi Yến Vi nghe xong hơi cau mày, không hiểu sao trái tim như bị lỡ một nhịp, lòng lo lắng không yên, bồi Tống Thanh Hòa chơi hai ván cờ song lục rồi cáo từ rời đi.
Nàng về phòng, tháo trang sức rửa mặt, thay y phục rồi thổi đèn nằm xuống giường, lăn qua lộn lại tới quá nửa đêm mới mê man ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, nàng cùng Trần Nhượng nằm ườn ở nhà xem phim.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất vào phòng khách, Trần Nhượng ôm nàng, hỏi nàng tối nay muốn ăn gì, Thi Yến Vi ngẩng đầu nhìn anh, bảo muốn ăn sủi cảo anh làm.
"Được, vậy anh sẽ làm món sủi cảo nhân thịt bò rau cần em thích ăn." Trần Nhượng nói rất dịu dàng, ánh mắt tràn đầy cưng chiều buông nàng ra, thay quần áo ở nhà rồi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn.
Trong giấc mơ ấy, Thi Yến Vi không thể đợi được anh quay lại.
Ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ khiến nàng tỉnh dậy, Thi Yến Vi dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, ngơ ngác nhìn khung cửa sổ thẳng tắp, buồn bã thất thần một lúc mới dần tỉnh táo lại, đứng dậy xuống giường, thay y phục rửa mặt xong, liền mang tâm sự nặng nề đi thiện phòng.
Ngày kế tiếp, vì rất nhớ Ngân Chúc nên Thi Yến Vi lại đến Đại Tụ cư tìm nàng, thấy Tiểu Phiến đang ngồi dưới tàng hoa lười biếng sưởi nắng, bèn tiến lên hỏi thăm: "Ngân Chúc đã về chưa?"
Tiểu Phiến nghe thấy khẽ nhíu mày, lắc đầu đáp: "Hôm qua Ngân Chúc nhờ người đến báo, a nương nàng bệnh nặng hơn bình thường, trong thời gian ngắn chỉ sợ chưa thể khỏe lên được, tiểu nương tử vừa cho phép nàng ấy được nghỉ thêm hai ngày."
Thi Yến Vi càng lo lắng hơn, sau khi làm xong công việc ở phòng bếp thì không buồn ăn tối, về phòng cầm theo hai lượng bạc cất vào túi tiền, từ cửa hông đi thẳng đến con hẻm đằng sau Tống phủ.
Một mạch đến nhà Ngân Chúc, nàng gõ cửa kêu người, Vương Thuyên đứng sau cánh cửa hỏi người đến là ai, Thi Yến Vi liền đáp nàng là người của Tống phủ, có chuyện muốn tìm Ngân Chúc.
Vương Tuyền đứng sau cửa sợ nàng là tỳ nữ thiếp thân được sủng ái của vị chủ tử nào đó, không dám tùy tiện đắc tội, liền mở cửa mời người vào.
Lúc này trời vẫn còn tốt, Vương Thuyên thấy nàng có dung mạo rất đẹp, khí chất bất phàm, đoán là có chút vai vế nên trưng ra bộ mặt tươi cười đón tiếp nàng.
Vào đông phòng, Tần thị đang nằm nghiêng trên giường uống thuốc, Ngân Chúc mất hồn mất vía ngồi cạnh bệ cửa sổ, mặt ủ mày chau.
Thi Yến Vi bước tới, nhẹ nhàng gọi nàng, lại thi lễ chào hỏi Tần thị đang nằm trên giường dưỡng bệnh.
Tuy Tần thị khí sắc không tốt nhưng nhìn cũng không có vẻ là thuốc thang không cứu chữa được, lúc này còn có vẻ khá có tinh thần, cười trò chuyện với Thi Yến Vi vài câu. Bà nhận ra nàng có chuyện muốn nói riêng với Ngân Chúc liền bảo hai người ra ngoài nói chuyện.
Hai người bước ra khỏi cửa phòng, đi đến hậu viện.
Thi Yến Vi nhìn ra Ngân Chúc có vẻ khác thường, ân cần nói: "A nương cô bị bệnh có nặng lắm không?"
Ngân Chúc bình tĩnh đáp: "Là bệnh cũ thôi. Bà ấy bị nhiễm phong hàn, sốt cao hai ngày nay nên bệnh cũ mới tái phát, chỉ là so với lúc trước thì có phần trầm trọng hơn, nghỉ ngơi một hai tháng mới có thể hồi phục hoàn toàn được."
Thi Yến Vi cảm thấy có gì đó không đúng, liền hỏi nàng: "Nếu đã vậy, sao vừa rồi nhìn tâm trạng cô có vẻ nặng nề thế?"
Ngân Chúc miễn cưỡng đè nén sự buồn bực trong lòng, gượng cười, thản nhiên nói: "A Âm đừng nghĩ nhiều, ta chỉ vì lo lắng cho a nương."
Thi Yến Vi dừng bước, nhìn chằm chằm nàng, nghiêm túc hỏi: "Cô không cần phải gạt ta, tâm sự đầy bụng chẳng mấy đã viết đầy cả lên mặt. Ta biết cô không phải là người tự chuốc lấy phiền não, nếu thực sự không có việc gì thì nhất định sẽ không có dáng vẻ này. Ta và cô quen biết bấy lâu nay, kể cả chuyện tình cảm lần trước ta có từng để lộ ra nửa chữ chưa. Có chuyện gì phiền lòng nếu không ngại thì nói ta nghe thử, rồi ta nghĩ cách giải quyết giúp cô được không?"
Hai ngày nay Ngân Chúc không tìm được nơi để trút bầu tâm sự, lồng ngực đè nén khó chịu vô cùng, bây giờ nghe được những lời nói đầy chân thành của Thi Yến Vi, càng coi nàng người bạn thân có thể tin tưởng được, hốc mắt đỏ ửng kéo nàng đến cửa hông hậu viện.
Ra khỏi sân, đi vào con hẻm không một bóng người, liền hạ giọng, thần sắc ảm đạm nói: "Thúc phụ gia chủ muốn nạp ta làm phòng thiếp thất thứ năm của lão. Triệu lang tặng ta thư tay, họa tác, vòng cổ châu thoa, những thứ này không hiểu sao lại bị cha ta lấy đi, dùng chúng để quản thúc ta, nói rằng nếu ta không chịu nghe lời thì sẽ vạch trần việc này, khiến ta và Triệu lang không ngẩng mặt lên làm người nổi, ta giờ không biết phải làm thế nào mới đúng."
Thi Yến Vi lặng người nghe nàng nói xong, gạt đi phong phạm lẫn khí chất đoan trang dịu dàng vốn có, mặc kệ hắn là chủ tử cao cao tại thượng của Tống phủ, lớn tiếng mắng: "Giỏi cho một kẻ hạ lưu, bẩn thỉu vô liêm sỉ, sao ông trời không bắt lão ta luôn đi! Thường ngày ỷ vào thân phận làm không ít chuyện khinh nam bá nữ trong phủ, giờ còn dám xuống tay với cô, chẳng nhẽ lão lại không biết cô là người của Nhị nương?"
Lần đầu tiên Ngân Chúc nhìn thấy Thi Yến Vi chửi mắng người, tuy không giống dáng vẻ mềm mỏng nhu mì thường ngày nhưng lại khiến nàng cực kì hả giận.
Thi Yến Vi mắng xong hạ hỏa không ít, suy nghĩ cẩn thận một phen mới bình tĩnh nói: "Cao phu nhân là người không màng thế sự, có lẽ cũng không quản chuyện này. Nếu bẩm báo với Thái phu nhân, nhất định bà sẽ sai người đến hỏi kỹ càng, e sẽ làm mất thể diện Nhị nương. Mặt khác Tam lang quân tuy làm người đoan chính nhưng đối xử với mọi người đều hết sức ôn hòa, sợ cũng không làm gì được... Ta thấy gia chủ chẳng những chính trực cẩn trọng mà còn là người trong mắt không chứa nổi hạt cát, ngài ấy là chủ tử nói một thì không có hai, vừa trấn áp được người vừa có uy để lập ra quy củ. Xưa nay ngài đối xử với tiểu nương tử như bào muội ruột thịt, nếu biết chuyện ắt sẽ không ngồi yên phó mặc."
"Cha cô dùng việc kia để gây sức ép với cô nhưng chưa chắc sẽ ngu xuẩn đến mức nói cho người ngoài biết chuyện riêng tư của con gái mình, cô bị mất mặt thì liệu hắn có sống yên được. Theo ta thấy cô nên ở nhà để cha cô tạm yên tâm, về phần ta, ngày mai ta sẽ báo chuyện này với gia chủ, để gia chủ ra mặt dẹp suy nghĩ bẩn thỉu của của người kia. Cha cô biết gia chủ có liên quan ắt hẳn sẽ giữ kín chuyện này trong bụng, không dám lộ ra bên ngoài dù chỉ nửa chữ."
Quyết định xong, Ngân Chúc gật đầu đồng ý và liên tục cảm ơn Thi Yến Vi. Hai người tạm biệt ở cửa hông, Thi Yến Vi quay về Tống phủ còn Ngân Chúc vẫn đi đông phòng phụng dưỡng Tần thị.
Dù ngoài miệng Thi Yến Vi nói Tống Hành chính trực cẩn trọng này nọ nhưng thực ra nàng vẫn hơi sợ hắn, chỉ dám dùng thái độ kính nhi viễn chi để giao tiếp, giờ bảo nàng một mình cáo trạng với Tống Hành, đương nhiên không phải chuyện dễ dàng.
Vì không biết khi nào Tống Hành mới về nên ăn xong cơm tối, nàng vào phòng thay xiêm y sạch sẽ, đốt đèn rồi mới xách đèn lồng đi về Thối Hàn cư.
Gần đây Tống Hành có vẻ hết sức bận rộn, đến giờ Tuất khắc thứ hai mới về đến quý phủ, sải bước dài qua cửa viện, Thương Lục còn chưa kịp xuống lầu nghênh đón thì Thi Yến Vi đã từ trong đình hóng mát lững thững đi ra, miệng thơm khẽ mở, thanh âm trong trẻo: "Gia chủ."
Bên trong Thối Hàn cư đèn đuốc sáng trưng, rực rỡ như ban ngày.
Cơn gió đêm đầu hạ thổi bay làn váy nguyệt bạch của Thi Yến Vi Nguyệt, ánh sáng huyễn hoặc rơi trên sườn mặt ngọc sứ trắng nõn của nàng, tôn lên vẻ đẹp dịu dàng như nước, khi sương tái tuyết [1] của nàng.
[1] khi sương tái tuyết: miêu tả làn da trắng hơn sương tuyết, cũng miêu tả vẻ đẹp của nữ tử.
Hai bàn tay giấu dưới ống tay áo dài rộng của Tống Hành thoáng chốc nắm chặt thành quyền, nhưng lòng bàn tay lại rịn ra lớp mồ hôi mỏng, xoay người nhìn nàng hỏi: "Dương nương tử đến đây giờ này là có chuyện cần tìm mỗ sao?"...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.