Chương 20:
Uyên Tú Tú
22/11/2024
Câu hỏi này khiến Thi Yến Vi hết sức mơ hồ, đợi đến khi tỉnh táo lại mới lắc đầu nguầy nguậy, đáp: "Ta với gia chủ chỉ có kính trọng, tuyệt không có chút suy nghĩ nào khác. Ta cũng không định ở lại Tống phủ lâu dài, sớm hay muộn cũng sẽ rời đi."
Nếu Âm Nương để gia chủ trong lòng thì gia chủ để ý Âm Nương cũng không phải chuyện xấu nhưng hóa ra Âm Nương lại không có ý gì với gia chủ, chuyện này cũng trở nên khó nhằn.
Ngân Chúc trầm mặc một lát, trong lòng giằng co liên tục, cuối cùng đành nhắc nhở nàng: "Âm Nương à, ta thấy hình như gia chủ có tâm tư khác với cô, còn nhớ cái hôm Đạp Vân làm loạn ở phòng Thái phu nhân, cô đang chơi cờ song lục với tiểu nương tử thì gia chủ đến, ánh mắt ngài nhìn cô cũng không hề đơn giản. Còn nữa đêm ấy ta với cô tìm hoa trong vườn, gia chủ hỏi cô có mệt không, bệnh có nghiêm trọng không, ta đã cảm thấy ngạc nhiên, trước giờ gia chủ chưa từng quan tâm đến người khác như thế, dù là hỏi thăm một câu cũng chưa từng."
"Hơn nữa hôm nay gia chủ sai người truyền ta tới hỏi chuyện, mới hỏi hai ba câu thì những câu sau đều liên tục nhắc tới A Âm, nếu không có tâm tư gì với cô thì sao ngài ấy phải làm vậy? Nếu Âm Nương vô tình với gia chủ, không muốn liên quan gì đến ngài ấy thì nên nên cẩn thận tránh xa ra, sớm có dự liệu mới là điều đúng đắn."
Thi Yến Vi lặng người nghe nàng nói xong, chợt nhớ đêm qua Tống Hành đứng trước mặt rũ mắt nhìn nàng, lúc đó nàng đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng suy nghĩ này bị lời hắn nói sau đó ngắt gãy, nên cũng tạm thời đặt xuống.
Nghĩ xa hơn nữa, Tống Hành từng thưởng anh đào đầu mùa cho thiện phòng, tặng nàng tráp khảm trai lúc ở Đại Tụ cư, lúc chơi phi hoa lệnh thì ngâm ra những câu thơ có phần tương tự... Rồi thì trong tiệc mừng xuân, hắn hỏi nàng biết đàn tỳ bà không, còn đỡ nàng suýt ngã trên sân đấu mã cầu, nếu không phải luôn để mắt luôn dõi theo nàng, sao lại phát hiện ra nàng biết đàn tỳ bà, nàng sắp sửa té ngã cơ chứ?
Những việc trước nay nàng vẫn nghĩ chẳng có gì đặc biệt nhưng cẩn thận suy nghĩ kỹ, kết hợp cùng những lời Ngân Chúc nói, lập tức khiến Thi Yến Vi bừng tỉnh đại ngộ, tim đập như nổi trống.
Ngân Chúc nhìn dáng vẻ nàng liền biết nàng bị dọa sợ, nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay nàng, đang định nói thêm gì đó để trấn an nàng thì thấy Thụy Thánh mặc áo tay lửng nguyệt sắc, cầm một cái dù đi về phía này.
Thụy Thánh đi tới chỗ hai người, nhẹ giọng cười trêu nàng, nói: "Bên ngoài nắng to như vậy, không yên ổn ở trong nhà cũng không biết cầm dù, sợ người ta nghe được đến mức đứng dưới nắng nói chuyện riêng, không sợ đau đầu à?"
"Thụy Thánh tới đây giờ này là do Thái phu nhân vừa ngủ trưa dậy, muốn ăn thứ gì đó ngon miệng đúng không?" Ngân Chúc quay đầu nhìn nàng, che miệng cười khúc khích sợ Thụy Thánh hỏi vừa rồi hai người mới nói chuyện gì, sắc mặt ngưng trọng đến quái đản.
Nàng nghĩ như vậy hơi thừa. Thụy Thánh vừa nhìn thấy hai người họ cách đó không xa, còn chưa kịp nhìn kỹ biểu cảm hai người họ thì đã bị cây trâm thụ hoa cài trên đầu Thi Yến Vi làm chói mắt, phải nheo mắt mới nhìn rõ đường đi.
Thụy Thánh lại cười đáp: "Đúng rồi đó, Thái phu nhân niệm kinh xong thì ngủ trưa, lúc tỉnh lại nói khát nước, uống chén trà nhỏ vẫn chưa thấy khá hơn, nên muốn một bát canh sinh mạch tán bách hợp."
Dứt lời, Ngân Chúc không tiện ở lại lâu liền chào tạm biệt Thi Yến Vi và Thụy Thánh, quay về Đại Tụ cư dập đầu với Tống Thanh Hòa, giải thích rằng gia chủ đã đồng ý để nàng rời khỏi viện.
Giờ Dậu, Thương Lục đến truyền thiện, nói gia chủ muốn món ăn thanh đạm, cho ít dầu muối hơn bình thường.
Ban đầu Thi Yến Vi định chờ chuyện của Ngân Chúc giải quyết xong sẽ đến Thối Hàn cư một chuyến, thành tâm cảm ơn Tống Hành rồi tiện đường trả lại cây dù đã mượn, nhưng hôm nay nàng đã biết hắn có tâm tư kia với mình, tuyệt đối không thể lại xuất hiện trước mặt hắn.
Chuyện đi hay ở nàng vẫn chưa quyết định xong, chỉ có thể đi một bước tính một bước, bèn nhờ Thương Lục mang trả dù rồi lại đặt vào tay nàng hai mươi văn tiền, nói: "Nhờ Thương Lục a tỷ vấn an gia chủ, nói tiếng cảm ơn với ngài giúp ta nhé."
Thương Lục không hề hay biết chuyện của Ngân Chúc, chỉ nghĩ Thi Yến Vi muốn cảm ơn gia chủ đêm qua đã cho nàng mượn dù, về phần nàng ấy tự mình tìm gia chủ là vì nguyên do gì vốn không phải chuyện nàng nên bận tâm, hà tất phải chuốc lấy phiền nhiễu.
"Dương nương tử khách khí quá, có phải chuyện gì to tát đâu." Thương Lục tươi cười, vì là người của Thối Hàn cư nên bình thường nàng cũng nhận được không ít tiền thưởng từ các viện khác, hai mươi văn này đối với nàng mà nói chỉ là ngựa quen đường cũ, tùy ý nhận lấy, làm xong việc thì đẩy cửa rời đi.
Về tới Thối Hàn cư, nàng giao lại cây dù vẽ hồng mai cho Phùng Quý đang đứng dưới mái hiên lau mồ hôi rửa tay.
Phùng Quý không ngờ sau khi mọi việc được xử lý thỏa đáng, Dương nương tử cũng không quay lại đây đích thân nói lời cảm ơn với gia chủ. Cầm chiếc dù vải dầu gọng trúc trong tay chẳng khác gì vác cả ngàn cân, chạm vào là bỏng.
Cách tấm cửa, Phùng Quý mở miệng kêu "Gia chủ." Tống Hành hỏi hắn có việc gì sao, Phùng Quý gật đầu đáp phải, Tống Hành liền đặt binh thư xuống, gọi hắn tiến vào.
Phùng Quý lau lau lớp mồ hôi rịn ra trên trán, bước qua ngạch cửa, dùng cả hai tay đưa cây dù kia cho Tống Hành, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn mà cúi thấp đầu nhẹ giọng bẩm báo: "Cái dù hôm qua nô đưa cho Dương nương tử mượn đã được Dương nương tử nhờ Thương Lục mang trả."
Ánh mắt sâu thẳm dừng trên dù giấy dầu, Tống Hành lạnh nhạt hừ nhẹ một tiếng, sau đó trầm giọng nói: "Chỉ là một cái dù thôi, cứ để đó đi."
Thấy hắn không có vẻ thất vọng, Phùng Quý không khỏi thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn có chút nghi hoặc, chẳng lẽ gia chủ không muốn gặp Dương nương tử để nghe nàng tự mình cảm ơn sao?
Phùng Quý có chút tiếc nuối, đáp lại rồi cầm dù lui ra ngoài.
Ăn tối xong, nhìn sắc trời vẫn còn sớm, Tống Hành liền đến Thúy Trúc cư vấn an Tiết phu nhân.
Tiết phu nhân hiền từ bảo hắn ngồi xuống, lại hỏi: "Nghe bọn người hầu nói, chiều nay Nhị lang hồi phủ từ sớm, tình hình gần đây đã ổn hơn rồi à?"
Tống Hành từ chối cho ý kiến, nghiêng đầu ra hiệu bằng ánh mắt với Tiết phu nhân. Tiết phu nhân bảo Sơ Vũ cùng hai tỳ nữ nhỏ tuổi hơn lui ra.
Lát sau, trong phòng chỉ còn lại tổ tôn hai người, Tống Hành mới chậm rãi mở miệng, giọng điệu đều đều nói: "Hồi bẩm a bà, mỗ muốn nạp Dương nương tử làm quý thiếp nhưng không biết cần phải chuẩn bị những gì, mong a bà bỏ chút tâm sức giúp mỗ làm đúng quy củ."
Chính tai nghe được lời này nên Tiết phu nhân vui mừng ra mặt, rũ mắt lần chuỗi phật châu, nhỏ giọng cảm ơn Phật tổ phù hộ, như chợt nhớ ra điều gì, bà ngước mắt lên nhìn hắn, hỏi thêm: "Nhị lang đã nói chuyện này với Dương nương tử chưa? Nàng đồng ý không?"
Tống Hành lắc đầu, bưng bát trà men ngọc lên nhấp một ngụm trà thơm, thản nhiên đáp, "Chuyện này mỗ chưa nói với nàng nhưng a bà yên tâm, nàng không có lý do gì lại không đồng ý."
Tiết phu nhân nghe thấy, động tác gảy phật châu hơi khựng lại, định mở miệng nói thêm điều gì nhưng nhớ ra Dương nương tử là nữ lang đầu tiên Nhị lang muốn đường hoàng nạp vào phủ, cuối cùng nuốt ngược lời vào trong.
"Hôn sự của cháu không thuận lợi, mấy năm trước đáng ra có cuộc hôn nhân tốt đẹp nhưng Ngụy Nhị nương kia phúc bạc mệnh ngắn, chưa vào cửa thì đã qua đời, sau đó a nương cháu cũng không còn, cháu thì thường xuyên đi khỏi, việc này bị trì hoãn sáu năm. Năm ngoái Nhị lang hết kỳ để tang, lão thân vốn muốn chọn cho cháu một cửa hôn sự tốt, nhưng cháu lại đi đánh Hề tộc, Hà Trung chưa định chưa muốn kết hôn. Hiện giờ thế cục đã định, cháu nên suy nghĩ kỹ về việc cưới chính thê vào phủ."
"Tuy gia tộc Dương nương tử sa sút, bên người không có thân nhân đắc lực để nương tựa nhưng dù sao đi nữa nàng cũng xuất thân từ Dương thị ở Hoằng Nông, lại là người lương thiện an phận, Nhị Lang muốn nạp nàng làm quý thiếp, lão thân tất nhiên là vui mừng. Chỉ có điều này Nhị lang phải nhớ rõ, trước khi chính thê vào cửa tuyệt đối không được phép có thai. Sau này có trưởng tử rồi, cháu và Dương nương tử sinh thêm mấy đứa nữa đều được."
Tống Hành cung kính đáp ứng, trò chuyện với Tiết phu nhân thêm một lúc thì cáo từ, đứng dậy rời khỏi phòng, theo đường hoa liễu rũ từ Thúy Trúc cư đi thẳng đến viện của Thi Yến Vi.
Lúc đó đã tới giờ lên đèn, Thi Yến Vi đã sớm cài chốt cửa viện, dùng gậy đánh lửa thắp sáng ngọn nến trong phòng, ngồi dưới cửa sổ chép lại bức thư pháp của Nhan Chân Khanh. Màn cửa sổ bằng lụa mỏng hiện ra cái bóng của nàng hắt lên đó.
Tống Hành rất muốn gặp được nàng, nhưng sợ rằng gọi cửa giờ này sẽ có phần đường đột, làm phiền đến nàng, nghĩ đi nghĩ lại chỉ ở ngoài viện tản bộ một lúc rồi đạp ánh trăng, quay về Thối Hàn cư.
Không sao cả, chỉ cần mọi thứ được sắp xếp chu đáo, chờ nàng được nạp vào viện hắn, thì hắn muốn gặp nàng lúc nào chẳng được, không cần phải nhất thời vội vàng thế này.
Hôm sau, Quỳ Châu đưa tin đến, Khiết Đan vương đáp ứng dùng năm ngàn bò dê ngựa mỗi loại để đổi lấy Thạch vương tử, thỉnh Tiết soái đích thân đến Quỳ Châu gặp mặt.
Gần hai năm nay thỉnh Tống Hành chưa từng đi Vân Châu, U Châu, liền nhân cơ hội này đi đường vòng thị sát hai châu này, đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Quyết định xong, hắn phái người áp giải Gia Luật Thạch về Quỳ Châu rồi đích thân ra sa trường điểm tinh binh, sáng mai xuất binh hướng về Vân Châu.
Giờ đang là trung tuần tháng tư, thời tiết ngày một nắng nóng, Tống Hành trở về từ quân doanh, còn chưa kịp cởi bội kiếm bên hông đã rảo bước nhanh về thiện phòng.
Thấy hắn tới, đám người trong thiện phòng đều rối rít quỳ gối hạ bái, Thi Yến Vi đứng lẫn trong đó cũng máy móc chắp tay trước ngực quỳ gối hành lễ nhưng từ đầu đến cuối chưa từng ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Đây là lần đầu tiên Lưu mụ thấy hắn đến thiện phòng, lo sợ hỏi: "Gia chủ tự mình đến đây là có chuyện cần phân phó đúng không?"
Tống Hành bước vào cửa, mắt phượng lẳng lặng dừng trên người Thi Yến Vi, khẽ mở môi mỏng nói, "Bữa trưa ở nha môn trong hợp khẩu vị ta, giờ tình cờ đi ngang qua, thuận đường nên mới vào chọn món, cũng tiết kiệm được chút thời gian."
Cách giải thích này nếu là trước đây, Thi Yến Vi đại khái sẽ tin tưởng, nhưng với tình hình hiện tại, sẽ rất khó để nàng không nghĩ nhiều.
Thi Yến Vi cảm nhận được ánh mắt hắn chẳng khác gì thợ săn trong góc tối, lẳng lặng nhìn chằm chặp vào con mồi...
Nàng rùng mình, cả gan chống lại ánh mắt hắn nhưng loại cảm giác như bị thợ săn nhắm tới càng rõ ràng hơn, khiến nàng không rét mà run, sống lưng tê dại, tim đập thình thịch, trong đầu cũng loạn vô cùng.
Nàng nghĩ, thời điểm Ngân Chúc rời đi cũng là lúc nàng phải rời khỏi một nơi đầy thị phi như Tống phủ.
Tống Hành đọc được sự sợ hãi lẫn kinh ngạc trong mắt nàng, dường như bất mãn với hành động nhờ Thương Lục trả dù thay ngày ấy, cố ý trêu đùa bước từng bước về phía nàng, trầm giọng nói, "Nghe nói Dương nương tử rất giỏi làm mấy món giải khát, nàng nấu nước chè ngọt thanh, thơm mát giải nhiệt đi."
Thi Yến Vi nhìn hắn chằm chằm đến mức trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, vội vàng cúi đầu đáp lại rồi xoay người đi tìm những loại nguyên liệu như đậu xanh, bách hợp, hạt sen.
Đồng Quý còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện gì, Lưu mụ và Thiện Nhi đều là người nhạy bén, nhận ra bầu không khí vi diệu giữa hai người thì cúi gằm mặt không dám nói gì, mãi đến khi Tống Hành bước ra ngoài cửa mới ngẩng đầu nhìn nhau, dùng ánh mắt thăm dò nhìn Thi Yến Vi.
Thi Yến Vi làm như không có việc gì ninh một sữa bò bách hợp đậu xanh, ăn non nửa bát cơm xong thì yên lặng về phòng thu dọn nữ trang.
Sáng sớm hôm sau, Tiết phu nhân đích thân tiễn Tống Hành trước cửa phủ.
Thi Yến Vi tính toán tốt canh giờ định đến Thúy Trúc cư chào từ biệt với Tiết phu nhân nhưng vừa bước xuống bậc thang đã có người đứng ngoài viện gọi cửa. Thi Yến Vi bước nhanh hơn, mở chốt cửa, thì thấy lão mụ nâng khay sơn mài đi vào.
"Dương nương tử, đây là mấy bộ quần áo mới phòng châm tuyến mới may cho cô, mời cô xem qua."
Thi Yến Vi để bà ta vào phòng, tùy tiện nhìn qua rồi cầm một nắm tiền, bày tỏ lòng cảm ơn rồi tiễn bà ta ra cửa, sau khi chia tay này đi thẳng đến Thúy Trúc cư.
Tiết phu nhân vừa mới ăn sáng xong, đang cười đùa với Cao phu nhân đến thỉnh an thì thấy Thi Yến Vi tiến vào, liền vội phất tay bảo Thi Yến Vi ngồi xuống bên cạnh bà.
Thi Yến Vi vẫn chắp tay không chịu ngồi xuống, giọng điệu cung kính nói: "Thái phu nhân, hôm nay nhi tới để đặc biệt cáo từ Thái phu nhân."
Nếu Âm Nương để gia chủ trong lòng thì gia chủ để ý Âm Nương cũng không phải chuyện xấu nhưng hóa ra Âm Nương lại không có ý gì với gia chủ, chuyện này cũng trở nên khó nhằn.
Ngân Chúc trầm mặc một lát, trong lòng giằng co liên tục, cuối cùng đành nhắc nhở nàng: "Âm Nương à, ta thấy hình như gia chủ có tâm tư khác với cô, còn nhớ cái hôm Đạp Vân làm loạn ở phòng Thái phu nhân, cô đang chơi cờ song lục với tiểu nương tử thì gia chủ đến, ánh mắt ngài nhìn cô cũng không hề đơn giản. Còn nữa đêm ấy ta với cô tìm hoa trong vườn, gia chủ hỏi cô có mệt không, bệnh có nghiêm trọng không, ta đã cảm thấy ngạc nhiên, trước giờ gia chủ chưa từng quan tâm đến người khác như thế, dù là hỏi thăm một câu cũng chưa từng."
"Hơn nữa hôm nay gia chủ sai người truyền ta tới hỏi chuyện, mới hỏi hai ba câu thì những câu sau đều liên tục nhắc tới A Âm, nếu không có tâm tư gì với cô thì sao ngài ấy phải làm vậy? Nếu Âm Nương vô tình với gia chủ, không muốn liên quan gì đến ngài ấy thì nên nên cẩn thận tránh xa ra, sớm có dự liệu mới là điều đúng đắn."
Thi Yến Vi lặng người nghe nàng nói xong, chợt nhớ đêm qua Tống Hành đứng trước mặt rũ mắt nhìn nàng, lúc đó nàng đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng suy nghĩ này bị lời hắn nói sau đó ngắt gãy, nên cũng tạm thời đặt xuống.
Nghĩ xa hơn nữa, Tống Hành từng thưởng anh đào đầu mùa cho thiện phòng, tặng nàng tráp khảm trai lúc ở Đại Tụ cư, lúc chơi phi hoa lệnh thì ngâm ra những câu thơ có phần tương tự... Rồi thì trong tiệc mừng xuân, hắn hỏi nàng biết đàn tỳ bà không, còn đỡ nàng suýt ngã trên sân đấu mã cầu, nếu không phải luôn để mắt luôn dõi theo nàng, sao lại phát hiện ra nàng biết đàn tỳ bà, nàng sắp sửa té ngã cơ chứ?
Những việc trước nay nàng vẫn nghĩ chẳng có gì đặc biệt nhưng cẩn thận suy nghĩ kỹ, kết hợp cùng những lời Ngân Chúc nói, lập tức khiến Thi Yến Vi bừng tỉnh đại ngộ, tim đập như nổi trống.
Ngân Chúc nhìn dáng vẻ nàng liền biết nàng bị dọa sợ, nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay nàng, đang định nói thêm gì đó để trấn an nàng thì thấy Thụy Thánh mặc áo tay lửng nguyệt sắc, cầm một cái dù đi về phía này.
Thụy Thánh đi tới chỗ hai người, nhẹ giọng cười trêu nàng, nói: "Bên ngoài nắng to như vậy, không yên ổn ở trong nhà cũng không biết cầm dù, sợ người ta nghe được đến mức đứng dưới nắng nói chuyện riêng, không sợ đau đầu à?"
"Thụy Thánh tới đây giờ này là do Thái phu nhân vừa ngủ trưa dậy, muốn ăn thứ gì đó ngon miệng đúng không?" Ngân Chúc quay đầu nhìn nàng, che miệng cười khúc khích sợ Thụy Thánh hỏi vừa rồi hai người mới nói chuyện gì, sắc mặt ngưng trọng đến quái đản.
Nàng nghĩ như vậy hơi thừa. Thụy Thánh vừa nhìn thấy hai người họ cách đó không xa, còn chưa kịp nhìn kỹ biểu cảm hai người họ thì đã bị cây trâm thụ hoa cài trên đầu Thi Yến Vi làm chói mắt, phải nheo mắt mới nhìn rõ đường đi.
Thụy Thánh lại cười đáp: "Đúng rồi đó, Thái phu nhân niệm kinh xong thì ngủ trưa, lúc tỉnh lại nói khát nước, uống chén trà nhỏ vẫn chưa thấy khá hơn, nên muốn một bát canh sinh mạch tán bách hợp."
Dứt lời, Ngân Chúc không tiện ở lại lâu liền chào tạm biệt Thi Yến Vi và Thụy Thánh, quay về Đại Tụ cư dập đầu với Tống Thanh Hòa, giải thích rằng gia chủ đã đồng ý để nàng rời khỏi viện.
Giờ Dậu, Thương Lục đến truyền thiện, nói gia chủ muốn món ăn thanh đạm, cho ít dầu muối hơn bình thường.
Ban đầu Thi Yến Vi định chờ chuyện của Ngân Chúc giải quyết xong sẽ đến Thối Hàn cư một chuyến, thành tâm cảm ơn Tống Hành rồi tiện đường trả lại cây dù đã mượn, nhưng hôm nay nàng đã biết hắn có tâm tư kia với mình, tuyệt đối không thể lại xuất hiện trước mặt hắn.
Chuyện đi hay ở nàng vẫn chưa quyết định xong, chỉ có thể đi một bước tính một bước, bèn nhờ Thương Lục mang trả dù rồi lại đặt vào tay nàng hai mươi văn tiền, nói: "Nhờ Thương Lục a tỷ vấn an gia chủ, nói tiếng cảm ơn với ngài giúp ta nhé."
Thương Lục không hề hay biết chuyện của Ngân Chúc, chỉ nghĩ Thi Yến Vi muốn cảm ơn gia chủ đêm qua đã cho nàng mượn dù, về phần nàng ấy tự mình tìm gia chủ là vì nguyên do gì vốn không phải chuyện nàng nên bận tâm, hà tất phải chuốc lấy phiền nhiễu.
"Dương nương tử khách khí quá, có phải chuyện gì to tát đâu." Thương Lục tươi cười, vì là người của Thối Hàn cư nên bình thường nàng cũng nhận được không ít tiền thưởng từ các viện khác, hai mươi văn này đối với nàng mà nói chỉ là ngựa quen đường cũ, tùy ý nhận lấy, làm xong việc thì đẩy cửa rời đi.
Về tới Thối Hàn cư, nàng giao lại cây dù vẽ hồng mai cho Phùng Quý đang đứng dưới mái hiên lau mồ hôi rửa tay.
Phùng Quý không ngờ sau khi mọi việc được xử lý thỏa đáng, Dương nương tử cũng không quay lại đây đích thân nói lời cảm ơn với gia chủ. Cầm chiếc dù vải dầu gọng trúc trong tay chẳng khác gì vác cả ngàn cân, chạm vào là bỏng.
Cách tấm cửa, Phùng Quý mở miệng kêu "Gia chủ." Tống Hành hỏi hắn có việc gì sao, Phùng Quý gật đầu đáp phải, Tống Hành liền đặt binh thư xuống, gọi hắn tiến vào.
Phùng Quý lau lau lớp mồ hôi rịn ra trên trán, bước qua ngạch cửa, dùng cả hai tay đưa cây dù kia cho Tống Hành, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn mà cúi thấp đầu nhẹ giọng bẩm báo: "Cái dù hôm qua nô đưa cho Dương nương tử mượn đã được Dương nương tử nhờ Thương Lục mang trả."
Ánh mắt sâu thẳm dừng trên dù giấy dầu, Tống Hành lạnh nhạt hừ nhẹ một tiếng, sau đó trầm giọng nói: "Chỉ là một cái dù thôi, cứ để đó đi."
Thấy hắn không có vẻ thất vọng, Phùng Quý không khỏi thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn có chút nghi hoặc, chẳng lẽ gia chủ không muốn gặp Dương nương tử để nghe nàng tự mình cảm ơn sao?
Phùng Quý có chút tiếc nuối, đáp lại rồi cầm dù lui ra ngoài.
Ăn tối xong, nhìn sắc trời vẫn còn sớm, Tống Hành liền đến Thúy Trúc cư vấn an Tiết phu nhân.
Tiết phu nhân hiền từ bảo hắn ngồi xuống, lại hỏi: "Nghe bọn người hầu nói, chiều nay Nhị lang hồi phủ từ sớm, tình hình gần đây đã ổn hơn rồi à?"
Tống Hành từ chối cho ý kiến, nghiêng đầu ra hiệu bằng ánh mắt với Tiết phu nhân. Tiết phu nhân bảo Sơ Vũ cùng hai tỳ nữ nhỏ tuổi hơn lui ra.
Lát sau, trong phòng chỉ còn lại tổ tôn hai người, Tống Hành mới chậm rãi mở miệng, giọng điệu đều đều nói: "Hồi bẩm a bà, mỗ muốn nạp Dương nương tử làm quý thiếp nhưng không biết cần phải chuẩn bị những gì, mong a bà bỏ chút tâm sức giúp mỗ làm đúng quy củ."
Chính tai nghe được lời này nên Tiết phu nhân vui mừng ra mặt, rũ mắt lần chuỗi phật châu, nhỏ giọng cảm ơn Phật tổ phù hộ, như chợt nhớ ra điều gì, bà ngước mắt lên nhìn hắn, hỏi thêm: "Nhị lang đã nói chuyện này với Dương nương tử chưa? Nàng đồng ý không?"
Tống Hành lắc đầu, bưng bát trà men ngọc lên nhấp một ngụm trà thơm, thản nhiên đáp, "Chuyện này mỗ chưa nói với nàng nhưng a bà yên tâm, nàng không có lý do gì lại không đồng ý."
Tiết phu nhân nghe thấy, động tác gảy phật châu hơi khựng lại, định mở miệng nói thêm điều gì nhưng nhớ ra Dương nương tử là nữ lang đầu tiên Nhị lang muốn đường hoàng nạp vào phủ, cuối cùng nuốt ngược lời vào trong.
"Hôn sự của cháu không thuận lợi, mấy năm trước đáng ra có cuộc hôn nhân tốt đẹp nhưng Ngụy Nhị nương kia phúc bạc mệnh ngắn, chưa vào cửa thì đã qua đời, sau đó a nương cháu cũng không còn, cháu thì thường xuyên đi khỏi, việc này bị trì hoãn sáu năm. Năm ngoái Nhị lang hết kỳ để tang, lão thân vốn muốn chọn cho cháu một cửa hôn sự tốt, nhưng cháu lại đi đánh Hề tộc, Hà Trung chưa định chưa muốn kết hôn. Hiện giờ thế cục đã định, cháu nên suy nghĩ kỹ về việc cưới chính thê vào phủ."
"Tuy gia tộc Dương nương tử sa sút, bên người không có thân nhân đắc lực để nương tựa nhưng dù sao đi nữa nàng cũng xuất thân từ Dương thị ở Hoằng Nông, lại là người lương thiện an phận, Nhị Lang muốn nạp nàng làm quý thiếp, lão thân tất nhiên là vui mừng. Chỉ có điều này Nhị lang phải nhớ rõ, trước khi chính thê vào cửa tuyệt đối không được phép có thai. Sau này có trưởng tử rồi, cháu và Dương nương tử sinh thêm mấy đứa nữa đều được."
Tống Hành cung kính đáp ứng, trò chuyện với Tiết phu nhân thêm một lúc thì cáo từ, đứng dậy rời khỏi phòng, theo đường hoa liễu rũ từ Thúy Trúc cư đi thẳng đến viện của Thi Yến Vi.
Lúc đó đã tới giờ lên đèn, Thi Yến Vi đã sớm cài chốt cửa viện, dùng gậy đánh lửa thắp sáng ngọn nến trong phòng, ngồi dưới cửa sổ chép lại bức thư pháp của Nhan Chân Khanh. Màn cửa sổ bằng lụa mỏng hiện ra cái bóng của nàng hắt lên đó.
Tống Hành rất muốn gặp được nàng, nhưng sợ rằng gọi cửa giờ này sẽ có phần đường đột, làm phiền đến nàng, nghĩ đi nghĩ lại chỉ ở ngoài viện tản bộ một lúc rồi đạp ánh trăng, quay về Thối Hàn cư.
Không sao cả, chỉ cần mọi thứ được sắp xếp chu đáo, chờ nàng được nạp vào viện hắn, thì hắn muốn gặp nàng lúc nào chẳng được, không cần phải nhất thời vội vàng thế này.
Hôm sau, Quỳ Châu đưa tin đến, Khiết Đan vương đáp ứng dùng năm ngàn bò dê ngựa mỗi loại để đổi lấy Thạch vương tử, thỉnh Tiết soái đích thân đến Quỳ Châu gặp mặt.
Gần hai năm nay thỉnh Tống Hành chưa từng đi Vân Châu, U Châu, liền nhân cơ hội này đi đường vòng thị sát hai châu này, đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Quyết định xong, hắn phái người áp giải Gia Luật Thạch về Quỳ Châu rồi đích thân ra sa trường điểm tinh binh, sáng mai xuất binh hướng về Vân Châu.
Giờ đang là trung tuần tháng tư, thời tiết ngày một nắng nóng, Tống Hành trở về từ quân doanh, còn chưa kịp cởi bội kiếm bên hông đã rảo bước nhanh về thiện phòng.
Thấy hắn tới, đám người trong thiện phòng đều rối rít quỳ gối hạ bái, Thi Yến Vi đứng lẫn trong đó cũng máy móc chắp tay trước ngực quỳ gối hành lễ nhưng từ đầu đến cuối chưa từng ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Đây là lần đầu tiên Lưu mụ thấy hắn đến thiện phòng, lo sợ hỏi: "Gia chủ tự mình đến đây là có chuyện cần phân phó đúng không?"
Tống Hành bước vào cửa, mắt phượng lẳng lặng dừng trên người Thi Yến Vi, khẽ mở môi mỏng nói, "Bữa trưa ở nha môn trong hợp khẩu vị ta, giờ tình cờ đi ngang qua, thuận đường nên mới vào chọn món, cũng tiết kiệm được chút thời gian."
Cách giải thích này nếu là trước đây, Thi Yến Vi đại khái sẽ tin tưởng, nhưng với tình hình hiện tại, sẽ rất khó để nàng không nghĩ nhiều.
Thi Yến Vi cảm nhận được ánh mắt hắn chẳng khác gì thợ săn trong góc tối, lẳng lặng nhìn chằm chặp vào con mồi...
Nàng rùng mình, cả gan chống lại ánh mắt hắn nhưng loại cảm giác như bị thợ săn nhắm tới càng rõ ràng hơn, khiến nàng không rét mà run, sống lưng tê dại, tim đập thình thịch, trong đầu cũng loạn vô cùng.
Nàng nghĩ, thời điểm Ngân Chúc rời đi cũng là lúc nàng phải rời khỏi một nơi đầy thị phi như Tống phủ.
Tống Hành đọc được sự sợ hãi lẫn kinh ngạc trong mắt nàng, dường như bất mãn với hành động nhờ Thương Lục trả dù thay ngày ấy, cố ý trêu đùa bước từng bước về phía nàng, trầm giọng nói, "Nghe nói Dương nương tử rất giỏi làm mấy món giải khát, nàng nấu nước chè ngọt thanh, thơm mát giải nhiệt đi."
Thi Yến Vi nhìn hắn chằm chằm đến mức trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, vội vàng cúi đầu đáp lại rồi xoay người đi tìm những loại nguyên liệu như đậu xanh, bách hợp, hạt sen.
Đồng Quý còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện gì, Lưu mụ và Thiện Nhi đều là người nhạy bén, nhận ra bầu không khí vi diệu giữa hai người thì cúi gằm mặt không dám nói gì, mãi đến khi Tống Hành bước ra ngoài cửa mới ngẩng đầu nhìn nhau, dùng ánh mắt thăm dò nhìn Thi Yến Vi.
Thi Yến Vi làm như không có việc gì ninh một sữa bò bách hợp đậu xanh, ăn non nửa bát cơm xong thì yên lặng về phòng thu dọn nữ trang.
Sáng sớm hôm sau, Tiết phu nhân đích thân tiễn Tống Hành trước cửa phủ.
Thi Yến Vi tính toán tốt canh giờ định đến Thúy Trúc cư chào từ biệt với Tiết phu nhân nhưng vừa bước xuống bậc thang đã có người đứng ngoài viện gọi cửa. Thi Yến Vi bước nhanh hơn, mở chốt cửa, thì thấy lão mụ nâng khay sơn mài đi vào.
"Dương nương tử, đây là mấy bộ quần áo mới phòng châm tuyến mới may cho cô, mời cô xem qua."
Thi Yến Vi để bà ta vào phòng, tùy tiện nhìn qua rồi cầm một nắm tiền, bày tỏ lòng cảm ơn rồi tiễn bà ta ra cửa, sau khi chia tay này đi thẳng đến Thúy Trúc cư.
Tiết phu nhân vừa mới ăn sáng xong, đang cười đùa với Cao phu nhân đến thỉnh an thì thấy Thi Yến Vi tiến vào, liền vội phất tay bảo Thi Yến Vi ngồi xuống bên cạnh bà.
Thi Yến Vi vẫn chắp tay không chịu ngồi xuống, giọng điệu cung kính nói: "Thái phu nhân, hôm nay nhi tới để đặc biệt cáo từ Thái phu nhân."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.