Giam Cầm Nàng Dưới Màn Trướng

Chương 22:

Uyên Tú Tú

22/11/2024

Tống Hành đứng trước mặt Tiết phu nhân, trên bàn trà bằng gỗ đàn chạm trổ hoa văn là bình trà song khẩu men trắng được cắm mấy nhánh sơn chi, hương hoa lan tỏa khắp phòng, thấm vào ruột gan.

Tiết phu nhân tỉ mỉ quan sát hắn, thấy hắn sắc mặt ngưng trọng một lúc lâu vẫn không đáp lời, nghĩ hắn đang thất vọng đến cực điểm bèn mở miệng nói: "Nếu Nhị lang vẫn không buông được nàng, lão thân đã phái người điều tra chỗ mà nàng đặt chân, lúc này vẫn chưa rời Thái Nguyên mà đang ở..."

Xưa nay luôn là Tống Hành hắn không để người khác vào mắt, giờ lại có người dám coi thường hắn? Bị một nữ lang số khổ không nơi nương tựa xem thường, sao có thể không cáu giận cho được?

Liền cắt ngang lời của Tiết phu nhân: "A bà, mỗ không cần biết nàng đang ở đâu."

Chân dài Tống Hành sải bước, xốc áo bào ngồi đối diện Tiết phu nhân, thản nhiên nói: "Nàng không muốn thì sẽ có nữ lang tốt hơn nàng muốn, làm gì có chuyện không phải nàng thì không được."

Ngoài miệng nói thế nhưng thần sắc lẫn sự lạnh lùng tỏa ra từ ánh mắt lại không lừa dối người khác được, Tiết phu nhân nhận ra hắn rất để ý đến Dương nương tử, cũng vì để ý nên giờ mới tức giận.

Chuyện của người trẻ thì để người trẻ như hắn tự mình giải quyết, dù sao đi nữa với thủ đoạn của Nhị lang, nếu thực sự muốn một nữ lang ắt không phải việc gì khó.

Tiết phu nhân cúi xuống, nhấp một ngụm nhà, liền chuyển đề tài: "Hôm trước tiết độ sứ Ngụy Bác đưa bái thiếp tới quý phủ, bảo muốn đích thân đến Thái Nguyên bái tạ Nhị lang, giờ Nhị lang đang ở nhà, cháu hãy hồi âm hắn đi."

Tống Hành nheo mắt, khẽ vuốt cằm, bình thản đáp ứng.

Sơ Vũ vừa ủ xong ấm trà Quân Sơn Ngân Châm liền mang tới, Tống Hành nâng tay nhận lấy, chậm rãi thưởng thức, nghe Tiết phu nhân nói tiếp: "Tiết độ sứ Ngụy Bác có một cô con gái ở nhà xếp hàng thứ năm, năm nay mới mười sáu tuổi, vốn có hiền danh bên ngoài, dung mạo khuynh thành nức tiếng phương bắc. Ta nghĩ La Tiết soái đến Thái Nguyên lần này cũng có lòng thắt chặt quan hệ lâu dài giữa hai họ. Nếu không ngại Nhị lang suy nghĩ cẩn thận thử xem, cảm thấy hợp mắt thì định ra hôn sự này chẳng phải sẽ mỹ mãn lắm sao?"

Tống Hành không có hứng thú, nhưng cũng không muốn bác bỏ thể diện của Tiết phu nhân, khiến cho bà thất vọng, huống chi hắn đã hai mươi sáu, cũng nên cưới một vị chính thê sinh con đẻ cái, vậy nên vẫn chưa cự tuyệt.

Tổ tôn hai người nói chuyện phiếm thêm một lúc, Tống Hành thấy bên ngoài sắc trời đã tối liền đứng dậy cáo từ, từ Thúy Trúc cư về thẳng Thối Hàn cư.

Vào đến tới thư phòng, Tống Hành tiện tay lấy một cây bút lông nhỏ treo trên giá treo bút bằng gỗ mộc lan ra ngắm nghía, vẻ mặt vui buồn không thể phân biệt được. Phùng Quý thấy thế nhẹ giọng hỏi hắn có muốn mài mực không nhưng Tống Hành lắc đầu.

Phùng Quý lẳng lặng lui ra ngoài, lấy một cái tráp khảm trai ở phòng bên cạnh mang theo rồi nhẹ giọng gõ cửa, đợi Tống Hành cho phép mới chậm rãi tiến vào.

Lúc hắn bước qua cửa, Tống Hành đang ngồi trên ghế thái sư kê sát cửa sổ nhìn thẳng ra bóng đêm bên ngoài, vẻ mặt chồng chất tâm sự, không biết là đang nghĩ gì.

Phùng Quý cẩn thận từng li từng tí, đặt cái tráp khảm trai lên bàn thấp bằng gỗ hoa lê trước mặt hắn, ngập ngừng nói: "Hồi bẩm gia chủ, đây là vật Dương nương tử để lại trước khi rời quý phủ, vật vốn do gia chủ ban tặng nên khi quét tước phòng ốc, lão mụ đã đặc biệt mang đến Thối Hàn cư trả lại. Những đồ vật khác đều đã được giao cho Thái phu nhân xử lý."

Tống Hành xoay mặt sang, rũ mắt nhìn chiếc tráp khảm trai. Giọng nói lẫn dáng vẻ của nàng ngày ấy không thể nào kiềm chế lại hiện lên trong đầu hắn, khiến hắn bất giác nhíu mày, tiện tay mở tráp ra, phát hiện trang sức bên trong chưa hề bị lấy đi.

Trừ đôi khuyên tai móc treo hình lá, những món trang sức khác Thi Yến Vi đều không đeo qua.

Con mắt tinh tường của Tống Hành nhìn chằm chằm vào đôi khuyên tai chế tác từ vàng ròng, nàng dường như vẫn đang đứng đó, dưới bầu trời trong xanh thăm thẳm chậm rãi tiến lại gần Tiết phu nhân, hạ thấp người chào hỏi Vệ tam lang, đôi khuyên tai hình chiếc lá nhẹ nhàng lay động, rực rỡ lấp lánh.

Suy nghĩ trong đầu hắn trở nên phiêu đãng, mùi hương nữ nhi trên người nàng cùng xúc cảm mềm mại khi hắn đỡ nàng ở bãi cưỡi ngựa cũng trở nên rõ ràng, khiến hắn không tài nào bình tĩnh nổi.

Loại cảm giác này càng mãnh liệt thì càng khiến hắn cảm thấy oán giận.

Giận nàng chỉ là một tiểu nữ lang nhỏ bé nhưng dám không nghe lời, chuyện nhiều nữ lang muốn cầu cũng không được nhưng nàng không nể mặt thẳng thừng cự tuyệt, thậm chí vì muốn hoàn toàn tránh khỏi tầm mắt hắn mà đã không ngần ngại rời khỏi Tống phủ.



Chẳng nhẽ hắn thực sự không có lấy một điểm khiến nàng rung động mà chỉ khiến nàng ghét bỏ, lảng tránh cũng không muốn tới gần sao?

Lần đầu tiên Tống Hành cảm nhận được tư vị bị từ chối suốt mấy năm vừa qua, không khỏi cảm thấy bản thân thực nực cười. Vậy mà hắn còn muốn nâng nàng, hào hứng mang theo loại gỗ tử đàn thượng phẩm nhất từ U Châu về định tìm công tượng lão luyện chế thành đàn tỳ bà lấy lòng nàng, giờ xem ra nàng không chỉ là người tốt xấu không phân mà còn là người không thức thời nữa.

Tống Hành nhắm mắt lại, xoa thái dương nảy lên đau nhức, trầm giọng phân phó: "Đem cất vào khố phòng đi."

Phùng Quý cung kính đáp lại, tiến lên đóng nắp tráp khảm trai, suy nghĩ một lúc rồi nhẹ giọng hỏi hắn trước khi lui xuống: "Gia chủ có mệt không ạ? Có cần sai người chuẩn bị rửa mặt thay quần áo không?"

Tống Hành khẽ "ừ" đáp lại, cùng hắn bước ra khỏi thư phòng. Phùng Quý đi khố phòng, Tống Hành trở lại phòng chính, lệnh Quất Bạch châm nến, ngồi trên tháp đọc sách.

Chỉ một lúc sau, Phùng Quý bưng chậu đồng mạ bạc vào, Tống Hành đặt cuốn binh thư hắn đã lật đi lật lại không dưới mười lần xuống, rửa mặt thay y phục, lên giường kê đầu lên gối.

Phùng Quý thổi tắt đèn, cầm ngọn đèn nhỏ, đóng cửa lại rồi ra ngoài.

Sau khi say giấc, Tống Hành bỗng thấy một giấc mộng kỳ lạ.

Trong mộng, hắn ăn vận như hiệp khách, lưng đeo trường kiếm, thân mặc trường bào đen huyền, đầu đội nón bện bằng trúc. Giữa khung cảnh nhá nhem tối, trước mắt hắn là tòa cổ trạch bỏ hoang nhiều năm. Hắn nhặt cành khô định nhóm lửa sưởi ấm thì bỗng cơn gió lạnh đột nhiên thổi qua, dưới tàng hoa lê ở góc tường chợt có vị nữ lang mặc áo cánh bạch nguyệt chẳng hay đã đứng đó từ lúc nào.

Cơn gió thổi qua ống tay áo phiêu diêu của nữ lang, mẫu đơn đỏ nhạt cài trên mái tóc nàng nghiêng nghiêng rơi xuống. Tống Hành không thấy rõ mặt nàng, chỉ biết nàng không giống người phàm mà có lẽ là tinh linh được gốc lê hoa huyễn hóa mà thành.

"Lang quân." Nữ lang nhẹ giọng gọi hắn, gót sen dời bước, từ tàng hoa lê bỗng chốc vụt qua.

Tống Hành theo bản năng nắm chặt bội kiếm bên hông, đứng vững trên thềm đá, khuôn mặt của nữ lang khó khăn lắm mới cao bằng bờ vai hắn dần dần rõ ràng, không đợi hắn kịp nhìn thấy mặt, nữ lang đã chạm tay vào bàn tay đang cầm kiếm của hắn, mang theo mùi thơm ngát quen thuộc bện vào hơi thở, nhẹ nhàng phiêu tán.

"Lang quân muốn dùng kiếm này tổn thương ta? Hay là..."

Những ngón tay ngọc mềm mại không xương của nữ lang chạm vào mu bàn tay hắn. Yết hầu Tống Hành như bị siết chặt, hầu kết trượt xuống, cảm giác khô nóng hợp thành một chỗ cùng ngọn lửa cuộn lên nóng rực khiến hắn bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Tống Hành nhéo sống mũi xua đi chút ngái ngủ cuối cùng, đứng dậy phủ thêm ngoại bào đi thẳng vào tịnh phòng.

Hai khắc đồng hồ (khoảng 30 phút) sau, Tống Hành rửa tay, rời khỏi tịnh phòng, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi. Thương Lục nghe thấy động tĩnh, đến hậu viện gọi Phùng Quý lại.

Phùng Quý sai người chuẩn bị nước, đưa quần áo sạch cho Tống Hành, thấy sắc mặt hắn âm trầm càng không dám nhiều lời. Hầu hạ người rửa mặt xong, liền lệnh Quất Bạch tới thiện phòng truyền thiện.

Tống Hành đang ăn sáng thì quản sự đến xin chỉ thị của Tống Hành. Phùng Quý hỏi hắn chuyện gì, quản sự đáp hôm qua gia chủ có mang về một khối gỗ tử đàn thượng hảo, lúc này vẫn đang để ở kho chung của khố phòng, không biết nên xử lý thế nào.

Phùng Quý bảo hắn đợi ở hành lang rồi đến trước cửa, thấp giọng hỏi Tống Hành. Mới sáng ra nên Tống Hành vẫn chưa điều chỉnh tốt tâm trạng, trầm giọng phân phó, "Để đó đi đã, sau này viện nào cần dùng thì cứ lấy mà dùng."

Mấy ngày kế tiếp, Tống Hành đều không có hứng lắm. Phùng Quý thấy hắn rầu rĩ không vui, dùng hết can đảm nhắc đến nơi mà Dương nương tử hiện đang làm thuê kiếm kế sinh nhai.

Không ngờ, sau khi nghe được lời này, sắc mặt của Tống Hành càng trở nên u ám hơn, nghiêm mặt lạnh lùng liếc nhìn Phùng Quý. Phùng Quý hết sức căng thẳng, vội cúi gằm mặt, không dám nhắc tới ba chữ "Dương nương tử" trước mặt hắn nữa.



Sau Tết Đoan Ngọ, thời tiết ngày càng nóng bức.

Chiều hôm đó, Tống Hành rời khỏi quan thự. Phó tướng Vệ Tuân gọi thêm mấy đồng liêu khác cùng chờ sẵn ở cửa nha môn, mời Tống Hành đi tửu quán uống rượu nghe điểm khúc.

Tửu quán được xây dựng bên bờ sông Phần, có cái tên thập phần lịch sự tao nhã là Thanh Phong Phố. Chờ đến hoàng hôn nếu mở cửa sổ, gió mát thổi qua nước sông Phần, mang theo cảm giác mát mẻ dễ chịu lùa vào trong phòng.

Thanh Phong Phố. Tống Hành lặp đi lặp lại ba chữ này, trầm mặc một lúc, cuối cùng gật đầu đồng ý.

Đoàn người lên xe, xa phu đánh ngựa thẳng tới Thanh Phong Phố.

Tửu quán thanh tịnh sạch sẽ, bên trong được bài bố tao nhã lịch sự, tiểu án làm bằng gỗ lim, ghế đẩu xếp đan xen với nhau, bình sứ trắng đặt trên bàn cắm nhiều loại hoa mùa hạ. Trên tường là những bức tranh sơn thủy hoặc cung đình mỹ nữ đồ có thời Ngụy Tấn, lư hương chân đồng hình hoa sen năm cánh lẳng lặng tỏa huân hương, tươi mát điềm đạm.

Đám người chọn ngồi xuống cạnh lan can trên lầu. Tiểu nhị mang tới cuốn sổ con viết thực đơn còn rất mới, xem ra là mới được viết cách đó không lâu. Tống Hành mở ra xem, thấy bên trong có vài món điểm tâm cùng thức uống giải khát nhìn khá quen mắt.

Tống Hành chọn ra hai cân (~1kg) thịt dê nướng, rau cần ngâm dấm, gà hồ lô, một dĩa ngọc lộ đoàn trà xanh cùng một bình rượu phần.

Phùng Quý đang đứng hầu bên cạnh, nghe hắn ra nói hai chữ "trà xanh" thì không khỏi che miệng cười khẽ, càng chắc chắn về lý do vì sao người lại đáp ứng cùng nhóm thuộc hạ đến đây uống rượu.

Tống Hành dùng một khối ngọc lộ đoàn, Vệ Tuân ngạc nhiên liên tục liếc mắt nhìn hắn, dường như đây lần đầu tiên hắn thấy ngài dùng món điểm tâm ngọt miệng này.

Sau ngày hôm đó, Tống Hành thỉnh thoảng sẽ đến Thanh Phong Phố ngồi một lát, mãi đến lần thứ tư, rốt cuộc hắn không nhịn được nữa, kiếm cớ tìm phòng thay đồ, cuối cùng "dương kém dương sai" thế nào lại tìm được phòng bếp.

Ánh nắng buổi chiều hắt lên gương mặt lẫn cần cổ trắng không tỳ vết của của Thi Yến Vi, nàng hơi cúi đầu chuyên tâm nhào bột mì, gương mặt vốn trắng nõn bị dính một ít bột phấn, càng thêm phần xinh đẹp.

Lâu rồi chưa được gặp nàng, Tống Hành không khỏi nhìn đến thoáng thất thần thì đúng lúc này, chợt nghe sau lưng truyền đến giọng nữ cực kỳ mềm mại ôn hòa: "Lang quân đang tìm phòng thay đồ đúng không? Nơi này là phòng bếp, ngài phải đi hướng đó."

Vừa nói vừa giơ ngón tay cái chỉ đường cho Tống Hành.

Tống Hành thu hồi ánh mắt, nói lời cảm ơn với nữ lang hoa nhan tóc mây rồi tự mình xoay người bỏ đi.

Liễu tam nương thấy hắn khôi ngô cao lớn, đến người Khiết Đan ở phương bắc cũng hiếm ai lớn lên tráng kiện cao ngất được như hắn, chưa kể trên người hắn toát ra khí chất cao quý cùng khí thế không giận tự uy khó có thể bỏ qua, liền không khỏi liên hệ đến tam trấn tiết độ sứ Tống Hành mà người đương thời vẫn thường miêu tả lại.

Cho đến đi vào phòng bếp, Liễu Tam nương mới tạm gác lại những suy nghĩ linh tinh trong đầu, nhẹ nhàng lau đi lớp bột bám trên mặt Thi Yến Vi, nói tối nay nàng có hẹn với những người cực kỳ quan trọng, bọn họ nhất thời có hứng, dù thế nào đi nữa cũng không chịu để nàng đi, trong khi tối nay khách đông, đành nhờ Thi Yến Vi đổi y phục, lên sân khấu tấu hai từ khúc thay nàng, xoa dịu khách nhân.

Thi Yến Vi chỉ vào hoa hồng đặt trên bàn, cau mày có chút khó xử nói: "Còn hai đĩa hoa hồng tất la chưa làm xong.

Liễu Tam nương dắt tay nàng, lại cười nói: "Món này trước khi cô tới thì đã có rồi, Chung mụ và những người khác cũng có thể làm được. Nếu bọn họ không làm được thì chỉ cần bảo tiểu nhị giải thích lại, nói hôm nay khách đông nên đã bán hết sạch, vậy là xong. Lần trước lúc ta không khỏe, khúc "Mạch tang" cô đàn rất được khách nhân yêu thích."

Nàng ấy đã nói đến mức nàng, Thi Yến Vi cũng không tiện từ chối thêm nữa liền đồng ý, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên.

Liễu Tam nương rối rít cảm ơn nàng, mặt mày hớn hở ra tới cửa. Thi Yến Vi vào phòng rửa mặt sạch sẽ, mặc một bộ váy dài ngang ngực màu hồng cánh sen hoa văn hình đoàn, chính giữa búi tóc cắm một cây lược nhỏ làm bằng bạc hình ngọn núi, hai bên tóc mai cắm nghiêng một cành trâm hoa, phẩy nhẹ hàng mày môi thơm đỏ thắm, ôm tỳ bà của Nhị nước bước ra từ cánh gà.

Phía trên lầu, Tống Hành sầm mặt buông chén rượu trong tay xuống, không để ý tới tiếng ồn ào náo động đột nhiên vang vọng khắp lầu một, đang định bỏ đi thì bỗng nghe Phùng Quý đứng gần lan can cất giọng nói: "Gia chủ, vị nữ lang ôm tỳ bà mới lên đài kia hình như là Dương nương tử!"...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giam Cầm Nàng Dưới Màn Trướng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook