Chương 25:
Uyên Tú Tú
22/11/2024
Tống Hành nghe vậy liền hơi dừng bước, thản nhiên nói: "Vào thư phòng rồi nói cụ thể sau."
Phùng Quý cung kính đáp lại, im lặng đi theo hắn.
Chủ tớ hai người về đến Thối Hàn cư. Tống Hành sải bước tiến vào thư phòng, Phùng Quý vội vàng đuổi theo, tự giác đóng cửa.
Thương Lục đang đứng dưới hành lang thấy thế cũng không dám tùy tiện tới gần thư phòng mà đến phòng trà pha trà giải khát.
Tống Hành hơi khuỵu gối, ngồi xuống trước án thư, cầm một cây bút lông sói ngắm nghía trong tay, bóng lưng thẳng tắp.
Phùng Quý chắp tay đứng trước bàn, nói: "Hồi bẩm gia chủ, Dương nương tử đã đệ đơn lên đô đốc phủ. Để đến được thành Trường An thì nàng phải đi qua năm cửa ngõ, người bảo lãnh là đại chủ nhân Thôi Tam nương và nhị chủ nhân Liễu Tam nương của Thanh Phong Phố."
Thành Trường An. Nàng thực sự ngây thơ đến mức cho rằng đến Thái Nguyên núp dưới chân thiên tử thì có thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn sao?
Tống Hành cười lạnh, ném bút lông sói vào chậu rửa bút một cách chuẩn xác, nói tiếp, "Mai ngươi đi một chuyến đến đô đốc phủ, bảo hắn duyệt đơn cho nàng."
Phùng Quý nghe xong cảm thấy khó hiểu, thầm nghĩ nếu gia chủ đã không muốn buông tha Dương nương tử thì sao lại sai người duyệt đơn của nàng? Lẽ ra phải giữ lại đơn của nàng mới đúng.
Nhưng ý chủ tử đã quyết thì hắn tuyệt đối không được phép thắc mắc, dù cảm thấy nghi ngờ đến đâu vẫn phải gật đầu tuân lệnh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phùng Quý nhìn Tống Hành cưỡi ngựa rời phủ rồi đến đô đốc phủ.
Thời gian qua mau, nhoáng một cái đã là bảy, tám ngày sau.
Hôm đó Thi Yến Vi dậy từ lúc bình minh, xắn tay áo lên chuẩn bị mọi thứ, chỉ đợi đến sáng mai sẽ rời khỏi Thái Nguyên đi thành Trường An, khi nào thời cuộc ổn định hơn rồi đến Cẩm Quan thành ở Tây Nam sau cũng không muộn.
Vốn nên là một ngày tràn ngập niềm vui và mong đợi nhưng chẳng hiểu sao sáng hôm ấy Thi Yến Vi cứ cảm thấy bứt rứt không yên, đến khi màn đêm buông xuống, nàng càng trở nên bồn chồn hơn, quá nửa đêm mới miễn cưỡng ngủ được.
Ngày kế tiếp, Thi Yến Vi tạm biệt Thôi Tam nương và Liễu Tam nương, bước ra khỏi tửu quán mướn một chiếc xe lừa ở khu chợ gần đó rồi đi về đô đốc phủ ở bắc thành.
Lúc này sắc trời vẫn còn sớm, nhưng vì lượt người vãng lai qua thành Thái Nguyên rất đông nếu so với những thành trì khác, vậy nên bên ngoài đô đốc phủ đã có một hàng dài người xếp hàng.
Thi Yến Vi trả tiền xe cho xa phu, sửa sang lại quần áo rồi cất bước nhẹ nhàng, gia nhập vào đội ngũ đang xếp hàng.
Gần hai khắc đồng hồ (khoảng 30 phút) sau thì đến lượt của Thi Yến Vi, nàng nói với quan sai: "Dương Sở Âm, muốn đi Trường An."
Công sai nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Thi Yến Vi, chắp tay làm dấu mời, cất cao giọng nói: "Mời Dương nương tử sang bên này."
Những người khác đều được thông qua ngay tại chỗ thì vì sao chỉ mỗi mình nàng bị mời đi? Thi Yến Vi sinh nghi, cẩn thận hỏi: "Lang quân muốn dẫn thiếp đi đâu?"
Viên công sai liền cười khẽ, giọng nói bình thản: "Dương nương tử đừng lo, mấy ngày trước trong thành Thái Nguyên xuất hiện gian tế do Hề Tộc phái tới, vì vậy Lục đô đốc đã đặc biệt giao phó, phải dẫn tất cả những ai muốn đi thành Trường An tới để ngài ấy đích thân hỏi một đôi câu trước khi được phép thông qua."
Thi Yến Vi thấy sắc mặt hắn thoải mái tự nhiên, nói năng đâu ra đó nên cũng không nghi ngờ nữa, lững thững theo hắn đến đông viện của đô đốc phủ.
"Là chỗ này, còn phải mời Dương nương tử tự mình đi vào." Viên công sai vừa nói vừa khom lưng ra hiệu mời với nàng.
Thi Yến Vi khẽ "ừ" một tiếng, nhìn cánh cửa gỗ chạm khắc sơn màu đỏ, trong lòng không hiểu sao chợt cảm thấy bất an, trái tim không thể khống chế trở nên loạn nhịp, giống như bên trong có mãnh thú hung cầm đáng sợ nào đó đang ở trong bóng tối chờ đợi nàng...
Nghĩ đến quyền thông qua đang nằm trong tay vị Lục đô đốc ở trong phòng kia, nàng buộc mình phải bình tĩnh lại, xua đi những suy nghĩ hỗn loạn và hoang đường trong đầu, sau khi hít một hơi thật sâu thì đẩy cửa đi vào.
Thi Yến Vi sợ mạo phạm đến vị Lục đô đốc này nên không dám tự tiện nhìn thẳng, nàng cúi gằm mặt chậm rãi đi về phía trước một đoạn, chắp tay trước ngực quỳ gối thi lễ nói: "Thiếp Dương thị Sở Âm, bái kiến Lục đô đốc."
Vừa dứt lời, người đang ngồi ngay ngắn trước án đã đứng dậy, trầm giọng nói: "Dương nương tử gọi sai rồi, mỗ cũng không phải Lục đô đốc gì đó."
Giọng nam quen thuộc lọt vào tai, Thi Yến Vi suýt nữa đã cho rằng mình nghe lầm. Nàng sợ hãi ngẩng đầu lên thì khuôn mặt không thể phân biệt vui giận của Tống Hành bỗng đập vào mắt.
Hắn quá cao lớn, khôi ngô vạm vỡ, mỗi một hành động lại mang theo cảm giác áp bức cực kỳ mạnh mẽ, khiến người khác nhìn thấy mà hoảng sợ.
Thi Yến Vi tựa như nhìn thấy quỷ, sống lưng phát lạnh, da đầu run lên từng đợt, hai chân nặng như rót chì, khó khăn lùi về phía sau.
Tống Hành bước từng bước về phía nàng, cúi đầu nhìn khuôn mặt phù dung dần mất đi huyết sắc từ trên cao, khẽ mở môi mỏng nói: "Khá khen cho tiểu nương tử khí khái đầy mình, đáng tiếc xưa nay mỗ không biết cách thương hương tiếc ngọc, chỉ giỏi mỗi việc bẻ cánh hùng ưng." *
* Phần này mình edit không sát lắm, thoại gốc của Tống Hành ác hơn nhiều so với bản edit. Cụ thể ý của Tống Hành là hắn chuyên làm mấy việc bẻ cánh (làm thịt) ưng để nấu lên ấy. Nhưng mình edit không thoát ý được, đọc cứ không thuận tai thế nào nên để tạm thế đã.
"Ngươi đừng lại đây!" Hơi thở của Thi Yến Vi như nghẽn lại, nàng suy sụp hét to lên, run rẩy xoay người sang chỗ khác đẩy cửa thì nhận ra cánh cửa kia đã bị ai đó khóa lại từ bên ngoài từ lúc nào, không hề mảy may suy chuyển.
"Tống Hành, giữa ban ngày ban mặt lại đang ở đô đốc phủ, ngươi muốn làm gì? Trong mắt ngươi liệu có còn vương pháp!" Thi Yến Vi đã không thể kìm nén được nỗi sợ hãi và lửa giận trong lòng, dựa vào cửa gọi thẳng tục danh hắn, lớn tiếng chất vấn hắn.
"Vương pháp?" Tống Hành tựa như nghe được thứ gì đó rất buồn cười, hắn giơ tay nâng chiếc cằm trắng nõn của nàng lên, cười lạnh nói: "Nàng phải biết, xưa nay vương pháp không thể kiềm chế kẻ cầm quyền."
Tống Hành cụp mắt nhìn dáng vẻ vừa hoảng hốt vừa căm hận của nàng, chỉ cảm thấy con khổng tước này có vẻ ngang bướng quá mức, cần phải rèn giũa tính tình thật cẩn thận. Vừa nghĩ liền buông bàn tay đang giữ cằm nàng ra, đảo lại cầm lá đơn mà nàng định trình lên.
"Mỗ hỏi nàng, nàng ở Trường An không thân không thích thì tìm người thân ở đâu? Còn nữa, rõ ràng nàng mới làm đầu bếp ở Thanh Phong Phố chưa đầy nửa năm nhưng trong đơn lại ghi từ khi chuyển từ Văn Thủy đến Thái Nguyên thì luôn làm công ở phòng bếp Thanh Phong Phố. Theo mỗ thấy, đơn của nàng lộ ra rất nhiều sơ hở, hành vi chẳng khác nào nữ gian tế được Hề Tộc phái tới. Trên đơn còn có dấu tay cùng chữ ký của Thôi Tam nương và Liễu Tam nương, ai biết liệu đó có phải đồng lõa của nàng không, vậy nên mỗ phải phái người áp giải hai người họ đến đây, đích thân thẩm vấn mới được!"
Hắn vừa nói xong, Thi Yến Vi nhớ lại mấy lời quan sai nói để lừa nàng đến tận đây, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ. Tên khốn Tống Hành chẳng những muốn chụp cái mũ gian tế lên đầu nàng mà còn định dùng sự an nguy của Thôi Tam nương và Liễu Tam nương để ép nàng đi vào khuôn khổ.
Cơn tức lấn át sự sợ hãi, Thi Yến Vi cắn răng nghiến lợi nói: "Chuyện giữa ta và ngươi thì liên quan gì đến các nàng? Ta không muốn làm thiếp của ngươi, khiến ngươi mất sạch mặt mũi, đắc tội ngươi, muốn đánh muốn giết thì cứ đến tìm ta, sao phải liên lụy những người vô tội!"
"Gian tế cũng tốt, nô tỳ bỏ trốn cũng được, ngươi cứ chụp cho ta bất kỳ tội danh nào ngươi muốn, ta chết cũng được sạch sẽ."
Tống Hành thấy nàng thà chết cũng không chịu phục dưới gót chân hắn mềm giọng xin tha, hắn không khỏi hơi cúi đầu chăm chú nhìn nàng, thầm nghĩ không biết sao nàng trời sinh đã có cốt cách phản nghịch, nhưng như vậy cũng tốt, sau này làm sao để thuần hóa nàng cũng là đề bài hết sức thú vị.
"Chết là cách dễ dàng nhất trên đời. Nàng có biết, gian tế sau khi bại lộ thân phận sẽ phải chịu dạng tra khảo nào trước khi chết không?" Khi Tống Hành nói, đáy mắt hắn lóe lên ý cười nhạt nhẽo, như thể đang chế giễu nàng không biết trời cao dày.
Hắn vừa nói ra những lời này, Thi Yến Vi không khỏi nghĩ đến vẻ mặt hung ác và thủ đoạn tàn nhẫn mà những kẻ phản diện trong phim truyền hình thường sử dụng để tra tấn đối thủ. Cùng với đó, nếu tình tiết này xảy ra trong thực tế thì chỉ sợ so với phim ảnh hay diễn kịch sẽ càng đẫm máu và khốc liệt hơn rất nhiều.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Thi Yến Vi càng lúc càng tái nhợt, khóe miệng run run một lúc lâu cũng không thể nói ra một chữ.
"Xem ra Dương nương tử chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy hôm nay mỗ phải khiến nàng mở to mắt ra mà nhìn cho rõ." Nói xong, hắn cao giọng gọi người tới mở cửa, kéo cánh tay Thi Yến Vi về hình phòng ở đô đốc phủ.
Đầu óc Thi Yến Vi trống rỗng, không thể trốn thoát nên chỉ có thể bị động đi theo bước chân của hắn, lảo đảo đi về phía hậu viện phủ nha.
Tống Hành chỉ dùng một tay kéo đã có thể kéo nàng vào hình phòng tối tăm dưới lòng đất, những tên cai ngục đeo trường đao vừa thấy hắn thì đều cung kính quỳ gối hạ bái.
Tống Hành ra hiệu để bọn họ đứng lên, tiện tay chỉ một tù nhân đang bị trói chặt trên cọc gỗ thở thoi thóp, hạ lệnh để một tên ngục tốt đứng gần đó dùng nước muối tạt tỉnh hắn. Ngục tốt gật đầu tuân lệnh, múc một bầu nước muối ở trong thùng tạt vào nam tử đã bị quất tới bong da tróc thịt, trong phút chốc, nam tử bị nỗi đau kim châm muối xát làm cho tỉnh táo lại, phát ra tiếng la thảm thiết gần như tuyệt vọng, hết sức bi thương.
Chỉ cần nghe tiếng hét đó thôi đã khiến nàng không dám nhìn thẳng.
Thi Yến Vi cúi đầu càng lúc càng thấp hơn, từ khi bị Tống Hành kéo vào hình phòng, nàng thậm chí không dám mở mắt, mùi máu tươi nồng nặc khiến dạ dày nàng quặn lên từng đợt, tiếng rên la thảm thiết liên tục quanh quẩn bên tai khiến nàng gần như không thể thở nổi.
Tống Hành mạnh mẽ nâng cằm Thi Yến Vi, ép nàng nhìn người đàn ông đang bị tra tấn trong phòng, giọng điệu hết sức lạnh lùng: "Ngẩng đầu lên nhìn cho kỹ, nàng hy vọng người bị đóng vào cọc là chính nàng hay Thôi Tam nương và Liễu Tam nương?"
Thi Yến Vi ắt hẳn không dám nhìn cảnh tượng máu thịt lẫn lộn vào nhau, đôi mắt ra sức nhắm chặt cũng không thể ngăn lại hai hàng nước mắt chảy ra. Nàng liều mạng quay mặt đi, nức nở nói: "Ta không muốn nhìn, không muốn nhìn! Ngươi buông ra ta, buông ra ta..."
Nước mắt ấm áp chảy dọc theo gò má Thi Yến Vi, rơi trên mu bàn tay Tống Hành. Hơi ấm kia tựa như nhỏ lên lồng ngực Tống Hành, ấm nóng khiến ngực hắn như bị nén chặt lại, cuối cùng không đành lòng ép buộc nàng thêm nữa, vội vàng thu tay bế ngang người nàng lên, nhanh chóng rời khỏi hình phòng đang tù túng đến cực điểm.
Phùng Quý cung kính đáp lại, im lặng đi theo hắn.
Chủ tớ hai người về đến Thối Hàn cư. Tống Hành sải bước tiến vào thư phòng, Phùng Quý vội vàng đuổi theo, tự giác đóng cửa.
Thương Lục đang đứng dưới hành lang thấy thế cũng không dám tùy tiện tới gần thư phòng mà đến phòng trà pha trà giải khát.
Tống Hành hơi khuỵu gối, ngồi xuống trước án thư, cầm một cây bút lông sói ngắm nghía trong tay, bóng lưng thẳng tắp.
Phùng Quý chắp tay đứng trước bàn, nói: "Hồi bẩm gia chủ, Dương nương tử đã đệ đơn lên đô đốc phủ. Để đến được thành Trường An thì nàng phải đi qua năm cửa ngõ, người bảo lãnh là đại chủ nhân Thôi Tam nương và nhị chủ nhân Liễu Tam nương của Thanh Phong Phố."
Thành Trường An. Nàng thực sự ngây thơ đến mức cho rằng đến Thái Nguyên núp dưới chân thiên tử thì có thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn sao?
Tống Hành cười lạnh, ném bút lông sói vào chậu rửa bút một cách chuẩn xác, nói tiếp, "Mai ngươi đi một chuyến đến đô đốc phủ, bảo hắn duyệt đơn cho nàng."
Phùng Quý nghe xong cảm thấy khó hiểu, thầm nghĩ nếu gia chủ đã không muốn buông tha Dương nương tử thì sao lại sai người duyệt đơn của nàng? Lẽ ra phải giữ lại đơn của nàng mới đúng.
Nhưng ý chủ tử đã quyết thì hắn tuyệt đối không được phép thắc mắc, dù cảm thấy nghi ngờ đến đâu vẫn phải gật đầu tuân lệnh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phùng Quý nhìn Tống Hành cưỡi ngựa rời phủ rồi đến đô đốc phủ.
Thời gian qua mau, nhoáng một cái đã là bảy, tám ngày sau.
Hôm đó Thi Yến Vi dậy từ lúc bình minh, xắn tay áo lên chuẩn bị mọi thứ, chỉ đợi đến sáng mai sẽ rời khỏi Thái Nguyên đi thành Trường An, khi nào thời cuộc ổn định hơn rồi đến Cẩm Quan thành ở Tây Nam sau cũng không muộn.
Vốn nên là một ngày tràn ngập niềm vui và mong đợi nhưng chẳng hiểu sao sáng hôm ấy Thi Yến Vi cứ cảm thấy bứt rứt không yên, đến khi màn đêm buông xuống, nàng càng trở nên bồn chồn hơn, quá nửa đêm mới miễn cưỡng ngủ được.
Ngày kế tiếp, Thi Yến Vi tạm biệt Thôi Tam nương và Liễu Tam nương, bước ra khỏi tửu quán mướn một chiếc xe lừa ở khu chợ gần đó rồi đi về đô đốc phủ ở bắc thành.
Lúc này sắc trời vẫn còn sớm, nhưng vì lượt người vãng lai qua thành Thái Nguyên rất đông nếu so với những thành trì khác, vậy nên bên ngoài đô đốc phủ đã có một hàng dài người xếp hàng.
Thi Yến Vi trả tiền xe cho xa phu, sửa sang lại quần áo rồi cất bước nhẹ nhàng, gia nhập vào đội ngũ đang xếp hàng.
Gần hai khắc đồng hồ (khoảng 30 phút) sau thì đến lượt của Thi Yến Vi, nàng nói với quan sai: "Dương Sở Âm, muốn đi Trường An."
Công sai nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Thi Yến Vi, chắp tay làm dấu mời, cất cao giọng nói: "Mời Dương nương tử sang bên này."
Những người khác đều được thông qua ngay tại chỗ thì vì sao chỉ mỗi mình nàng bị mời đi? Thi Yến Vi sinh nghi, cẩn thận hỏi: "Lang quân muốn dẫn thiếp đi đâu?"
Viên công sai liền cười khẽ, giọng nói bình thản: "Dương nương tử đừng lo, mấy ngày trước trong thành Thái Nguyên xuất hiện gian tế do Hề Tộc phái tới, vì vậy Lục đô đốc đã đặc biệt giao phó, phải dẫn tất cả những ai muốn đi thành Trường An tới để ngài ấy đích thân hỏi một đôi câu trước khi được phép thông qua."
Thi Yến Vi thấy sắc mặt hắn thoải mái tự nhiên, nói năng đâu ra đó nên cũng không nghi ngờ nữa, lững thững theo hắn đến đông viện của đô đốc phủ.
"Là chỗ này, còn phải mời Dương nương tử tự mình đi vào." Viên công sai vừa nói vừa khom lưng ra hiệu mời với nàng.
Thi Yến Vi khẽ "ừ" một tiếng, nhìn cánh cửa gỗ chạm khắc sơn màu đỏ, trong lòng không hiểu sao chợt cảm thấy bất an, trái tim không thể khống chế trở nên loạn nhịp, giống như bên trong có mãnh thú hung cầm đáng sợ nào đó đang ở trong bóng tối chờ đợi nàng...
Nghĩ đến quyền thông qua đang nằm trong tay vị Lục đô đốc ở trong phòng kia, nàng buộc mình phải bình tĩnh lại, xua đi những suy nghĩ hỗn loạn và hoang đường trong đầu, sau khi hít một hơi thật sâu thì đẩy cửa đi vào.
Thi Yến Vi sợ mạo phạm đến vị Lục đô đốc này nên không dám tự tiện nhìn thẳng, nàng cúi gằm mặt chậm rãi đi về phía trước một đoạn, chắp tay trước ngực quỳ gối thi lễ nói: "Thiếp Dương thị Sở Âm, bái kiến Lục đô đốc."
Vừa dứt lời, người đang ngồi ngay ngắn trước án đã đứng dậy, trầm giọng nói: "Dương nương tử gọi sai rồi, mỗ cũng không phải Lục đô đốc gì đó."
Giọng nam quen thuộc lọt vào tai, Thi Yến Vi suýt nữa đã cho rằng mình nghe lầm. Nàng sợ hãi ngẩng đầu lên thì khuôn mặt không thể phân biệt vui giận của Tống Hành bỗng đập vào mắt.
Hắn quá cao lớn, khôi ngô vạm vỡ, mỗi một hành động lại mang theo cảm giác áp bức cực kỳ mạnh mẽ, khiến người khác nhìn thấy mà hoảng sợ.
Thi Yến Vi tựa như nhìn thấy quỷ, sống lưng phát lạnh, da đầu run lên từng đợt, hai chân nặng như rót chì, khó khăn lùi về phía sau.
Tống Hành bước từng bước về phía nàng, cúi đầu nhìn khuôn mặt phù dung dần mất đi huyết sắc từ trên cao, khẽ mở môi mỏng nói: "Khá khen cho tiểu nương tử khí khái đầy mình, đáng tiếc xưa nay mỗ không biết cách thương hương tiếc ngọc, chỉ giỏi mỗi việc bẻ cánh hùng ưng." *
* Phần này mình edit không sát lắm, thoại gốc của Tống Hành ác hơn nhiều so với bản edit. Cụ thể ý của Tống Hành là hắn chuyên làm mấy việc bẻ cánh (làm thịt) ưng để nấu lên ấy. Nhưng mình edit không thoát ý được, đọc cứ không thuận tai thế nào nên để tạm thế đã.
"Ngươi đừng lại đây!" Hơi thở của Thi Yến Vi như nghẽn lại, nàng suy sụp hét to lên, run rẩy xoay người sang chỗ khác đẩy cửa thì nhận ra cánh cửa kia đã bị ai đó khóa lại từ bên ngoài từ lúc nào, không hề mảy may suy chuyển.
"Tống Hành, giữa ban ngày ban mặt lại đang ở đô đốc phủ, ngươi muốn làm gì? Trong mắt ngươi liệu có còn vương pháp!" Thi Yến Vi đã không thể kìm nén được nỗi sợ hãi và lửa giận trong lòng, dựa vào cửa gọi thẳng tục danh hắn, lớn tiếng chất vấn hắn.
"Vương pháp?" Tống Hành tựa như nghe được thứ gì đó rất buồn cười, hắn giơ tay nâng chiếc cằm trắng nõn của nàng lên, cười lạnh nói: "Nàng phải biết, xưa nay vương pháp không thể kiềm chế kẻ cầm quyền."
Tống Hành cụp mắt nhìn dáng vẻ vừa hoảng hốt vừa căm hận của nàng, chỉ cảm thấy con khổng tước này có vẻ ngang bướng quá mức, cần phải rèn giũa tính tình thật cẩn thận. Vừa nghĩ liền buông bàn tay đang giữ cằm nàng ra, đảo lại cầm lá đơn mà nàng định trình lên.
"Mỗ hỏi nàng, nàng ở Trường An không thân không thích thì tìm người thân ở đâu? Còn nữa, rõ ràng nàng mới làm đầu bếp ở Thanh Phong Phố chưa đầy nửa năm nhưng trong đơn lại ghi từ khi chuyển từ Văn Thủy đến Thái Nguyên thì luôn làm công ở phòng bếp Thanh Phong Phố. Theo mỗ thấy, đơn của nàng lộ ra rất nhiều sơ hở, hành vi chẳng khác nào nữ gian tế được Hề Tộc phái tới. Trên đơn còn có dấu tay cùng chữ ký của Thôi Tam nương và Liễu Tam nương, ai biết liệu đó có phải đồng lõa của nàng không, vậy nên mỗ phải phái người áp giải hai người họ đến đây, đích thân thẩm vấn mới được!"
Hắn vừa nói xong, Thi Yến Vi nhớ lại mấy lời quan sai nói để lừa nàng đến tận đây, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ. Tên khốn Tống Hành chẳng những muốn chụp cái mũ gian tế lên đầu nàng mà còn định dùng sự an nguy của Thôi Tam nương và Liễu Tam nương để ép nàng đi vào khuôn khổ.
Cơn tức lấn át sự sợ hãi, Thi Yến Vi cắn răng nghiến lợi nói: "Chuyện giữa ta và ngươi thì liên quan gì đến các nàng? Ta không muốn làm thiếp của ngươi, khiến ngươi mất sạch mặt mũi, đắc tội ngươi, muốn đánh muốn giết thì cứ đến tìm ta, sao phải liên lụy những người vô tội!"
"Gian tế cũng tốt, nô tỳ bỏ trốn cũng được, ngươi cứ chụp cho ta bất kỳ tội danh nào ngươi muốn, ta chết cũng được sạch sẽ."
Tống Hành thấy nàng thà chết cũng không chịu phục dưới gót chân hắn mềm giọng xin tha, hắn không khỏi hơi cúi đầu chăm chú nhìn nàng, thầm nghĩ không biết sao nàng trời sinh đã có cốt cách phản nghịch, nhưng như vậy cũng tốt, sau này làm sao để thuần hóa nàng cũng là đề bài hết sức thú vị.
"Chết là cách dễ dàng nhất trên đời. Nàng có biết, gian tế sau khi bại lộ thân phận sẽ phải chịu dạng tra khảo nào trước khi chết không?" Khi Tống Hành nói, đáy mắt hắn lóe lên ý cười nhạt nhẽo, như thể đang chế giễu nàng không biết trời cao dày.
Hắn vừa nói ra những lời này, Thi Yến Vi không khỏi nghĩ đến vẻ mặt hung ác và thủ đoạn tàn nhẫn mà những kẻ phản diện trong phim truyền hình thường sử dụng để tra tấn đối thủ. Cùng với đó, nếu tình tiết này xảy ra trong thực tế thì chỉ sợ so với phim ảnh hay diễn kịch sẽ càng đẫm máu và khốc liệt hơn rất nhiều.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Thi Yến Vi càng lúc càng tái nhợt, khóe miệng run run một lúc lâu cũng không thể nói ra một chữ.
"Xem ra Dương nương tử chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy hôm nay mỗ phải khiến nàng mở to mắt ra mà nhìn cho rõ." Nói xong, hắn cao giọng gọi người tới mở cửa, kéo cánh tay Thi Yến Vi về hình phòng ở đô đốc phủ.
Đầu óc Thi Yến Vi trống rỗng, không thể trốn thoát nên chỉ có thể bị động đi theo bước chân của hắn, lảo đảo đi về phía hậu viện phủ nha.
Tống Hành chỉ dùng một tay kéo đã có thể kéo nàng vào hình phòng tối tăm dưới lòng đất, những tên cai ngục đeo trường đao vừa thấy hắn thì đều cung kính quỳ gối hạ bái.
Tống Hành ra hiệu để bọn họ đứng lên, tiện tay chỉ một tù nhân đang bị trói chặt trên cọc gỗ thở thoi thóp, hạ lệnh để một tên ngục tốt đứng gần đó dùng nước muối tạt tỉnh hắn. Ngục tốt gật đầu tuân lệnh, múc một bầu nước muối ở trong thùng tạt vào nam tử đã bị quất tới bong da tróc thịt, trong phút chốc, nam tử bị nỗi đau kim châm muối xát làm cho tỉnh táo lại, phát ra tiếng la thảm thiết gần như tuyệt vọng, hết sức bi thương.
Chỉ cần nghe tiếng hét đó thôi đã khiến nàng không dám nhìn thẳng.
Thi Yến Vi cúi đầu càng lúc càng thấp hơn, từ khi bị Tống Hành kéo vào hình phòng, nàng thậm chí không dám mở mắt, mùi máu tươi nồng nặc khiến dạ dày nàng quặn lên từng đợt, tiếng rên la thảm thiết liên tục quanh quẩn bên tai khiến nàng gần như không thể thở nổi.
Tống Hành mạnh mẽ nâng cằm Thi Yến Vi, ép nàng nhìn người đàn ông đang bị tra tấn trong phòng, giọng điệu hết sức lạnh lùng: "Ngẩng đầu lên nhìn cho kỹ, nàng hy vọng người bị đóng vào cọc là chính nàng hay Thôi Tam nương và Liễu Tam nương?"
Thi Yến Vi ắt hẳn không dám nhìn cảnh tượng máu thịt lẫn lộn vào nhau, đôi mắt ra sức nhắm chặt cũng không thể ngăn lại hai hàng nước mắt chảy ra. Nàng liều mạng quay mặt đi, nức nở nói: "Ta không muốn nhìn, không muốn nhìn! Ngươi buông ra ta, buông ra ta..."
Nước mắt ấm áp chảy dọc theo gò má Thi Yến Vi, rơi trên mu bàn tay Tống Hành. Hơi ấm kia tựa như nhỏ lên lồng ngực Tống Hành, ấm nóng khiến ngực hắn như bị nén chặt lại, cuối cùng không đành lòng ép buộc nàng thêm nữa, vội vàng thu tay bế ngang người nàng lên, nhanh chóng rời khỏi hình phòng đang tù túng đến cực điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.