Chương 26:
Uyên Tú Tú
22/11/2024
Ánh nắng mùa thu dịu dàng chiếu tới, mùi máu tanh và tiếng la hét cũng theo đó biến mất, cả thần kinh lẫn cơ thể đang căng cứng của Thi Yến Vi dần thả lỏng, nàng từ từ mở mắt, hơi thở như lan.
Tống Hành cảm nhận sự biến hóa của người trong lòng, rủ mắt nhìn nàng, điều chỉnh lại ngữ điệu, mở miệng hỏi: "Dương nương tử còn muốn làm gian tế nữa không?"
Từ trước đến nay nàng dựa vào đâu để cho rằng hắn là chính nhân quân tử cẩn trọng đoan chính? Rõ ràng hắn là kẻ điên vì đạt mục đích thì không từ thủ đoạn! Bây giờ Thi Yến Vi mới thực sự sợ hãi trước thủ đoạn của hắn, vội vàng lắc đầu, run giọng phủ nhận đáp: "Không, ta không phải gian tế... Cầu xin ngài bỏ qua cho Thôi Tam nương và Liễu Tam nương... Việc này không liên quan gì đến hai người họ."
Tống Hành nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của nàng, lạnh lùng thốt: "Bỏ qua cho các nàng cũng được, nhưng về phần nàng, mỗ nhất định phải có được."
Người xưa có câu, giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt. Thi Yến Vi không muốn nhận hết khuất nhục dằn vặt rồi chết ở hình phòng, càng không muốn Thôi Tam nương và Liễu Tam nương chịu liên lụy rồi phải mất mạng, chuyện tới nước này, ngoại trừ tạm thời thuận theo hắn thì không còn biện pháp nào khác.
Thi Yến Vi nắm chặt vải áo trong tay, nhắm mắt lại như đang cam chịu, môi thơm khẽ mở, thanh âm bị đè xuống cực thấp, hệt như tâm trạng nàng lúc này: "Được, ta nghe ngài, nhưng ta không muốn làm thiếp."
Tống Hành nghe xong bật cười, cánh tay rắn chắc ôm nàng vào lòng gần thêm một chút, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn xuống, giọng điệu đầy vẻ mỉa mai: "Sao nào, còn muốn làm chính thê? Khẩu khí của nàng cũng thật..."
Lời còn chưa nói rõ đã bị Thi Yến Vi mặc kệ, trực tiếp ngắt lời hắn.
"Đừng nói là thiếp, kể cả làm chính thê thì ta cũng không thể sống trái lương tâm mà thuận theo ngài, càng không muốn chết cũng phải làm quỷ nhà ngài. Ngài là bậc quyền quý, cả đời sẽ không theo đuổi thứ gọi là tình yêu đích thực, vậy nên ngài đối với ta chẳng qua chỉ là nhất thời, gặp sắc nảy lòng tham mà thôi. Ngày nào đó ngài chán ngấy ta, nếu ta không phải thiếp của ngài may ra còn có được tự do. Đến lúc đó, cầu xin Tống tiết sử nể tình ta không có công lao cũng có khổ lao mà xem xét, thả ta rời đi."
Gặp sắc nảy lòng tham, lời này cũng không phải là giả. Nâng nàng làm quý thiếp nàng không cần, vậy hắn không ngại chiều theo ý nàng nuôi dưỡng bên ngoài như ngoại thất không danh không phận, để xem xương cốt trên người nàng cứng rắn hay thủ đoạn của hắn cứng rắn hơn.
Tống Hành tự suy tính một phen rồi hạ giọng dỗ dành nàng, hắn nói: "Xem ra nàng đã nghĩ thông, nhưng còn chưa hầu hạ gối chăn mà đã tính toán khổ lao trước là thế nào? Ngày nào đó mỗ chán ngấy nàng, đương nhiên sẽ thả nàng rời đi. Sao nào, nàng đã yên tâm chưa?"
Thi Yến Vi cắn răng chạm vào cổ hắn, mặc cả: "Dù sao đi nữa mọi việc đều phải có kỳ hạn, cũng để người ta có gì đó hy vọng, ta lấy thời gian gói gọn trong một năm làm hạn định có được không? Nếu ngài chỉ yêu thích gương mặt và cơ thể này của ta, chỉ sợ chưa đến một năm ngài đã cảm thấy chán ngấy nó."
Tống Hành một tay ôm nàng, một tay nhéo vào vòng eo nhỏ không bằng nắm tay của nàng, hắn nén cười, trầm giọng hỏi: "Một năm. Tiểu nương tử này, nàng cũng quá mơ mộng, sao nàng không đề nghị là ba đến năm tháng luôn đi?"
"Vậy... Hai năm thì thế nào?" Thi Yến Vi thật sự sợ hắn, nàng vô thức rụt cổ lại, cẩn thận hỏi dò.
Dựa vào dung mạo, thân hình cùng khí chất thoát tục của nàng chỉ chơi mỗi hai năm thì sao mà đủ được. Sắc mặt Tống Hành lập tức đông cứng, suy nghĩ một lát, chậm rãi nói ra hai chữ: "Năm năm."
Thi Yến Vi cắn môi, biết không thể lay chuyển được hắn, lần thứ hai nhượng bộ, liền làm ra vẻ ánh mắt mờ mịt hết sức đáng thương, chống lại ánh mắt bá đạo của Tống Hành: "Ngài nên biết trong lòng ta không có chút tình ý nào với kẻ dùng thủ đoạn lẫn quyền lực để bức bách ta. Năm năm đối với ta mà nói thực sự quá dài, ta sợ mình không nhịn nổi đến lúc đó... Không bằng hai bên đều lùi một bước, ba năm được không?"
Tống Hành xưa nay ăn mềm không ăn cứng, thấy nàng dùng đôi mắt trong veo ngập nước chăm chú nhìn hắn, trái tim khẽ rung lên. Hắn không khỏi miệng đắng lưỡi khô trầm mặc chỉnh đốn lại suy nghĩ, chợt nghĩ trước mắt phải dỗ được nàng đã, còn lại những việc khác thì từ từ mưu tính sau cũng không muộn, bèn tạm thời gật đầu đồng ý với nàng: "Được. Cứ làm theo lời Dương nương tử. Hai người chúng ta lấy ba năm làm hạn định, trong ba năm này, nếu nàng dám có ý nghĩ rời đi, mỗ là kiểu trong mắt không chịu được hạt cát, cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì."
Thi Yến Vi nằm trong lòng hắn yếu ớt gật nhẹ đầu, vô thức nhớ đến ba mẹ và Trần Nhượng. Nàng thực sự muốn trở lại thế giới ngập tràn ánh nắng ấm, nói cho bọn họ biết lúc này nàng bất lực, tủi thân, sợ hãi và bất an đến nhường nào rồi nằm trong vòng tay bọn họ khóc nấc lên.
Nhưng, vì sợ Tống Hành nhìn ra điều gì, Thi Yến Vi chỉ có thể vùi mặt vào lớp áo trong trước lồng ngực hắn, im lặng rơi lệ khiến vạt áo hắn ướt đẫm một mảng lớn, giống như vừa bị một cơn sóng nhỏ tấp vào.
Tống Hành ôm nàng suốt đường rời khỏi đô đốc phủ, ngồi xe ngựa đưa nàng trở về Thanh Phong Phố, trước khi chia tay còn không quên cúi người ghé sát vào tai nàng, thấp giọng dặn dò: "Ngày mai giờ Dậu, sẽ có xe ngựa tới nơi đây đón nàng về biệt viện, về phần muốn nói với chủ quán thế nào thì tùy nàng."
Hơi thở nóng hổi của người đàn ông phả vào vành tai, sống lưng Thi Yến Vi cũng theo đó mà trở nên tê dại. Trong lòng nàng cực kỳ chống đối, bài xích hắn lại gần liền rối rít đưa tay đẩy hắn ra, nói câu "đã biết" xong thì cuống quýt rời khỏi xe ngựa.
Liễu Tam nương thấy nàng đi rất lâu mới về, đôi mắt còn ửng đỏ cả lên nhịn không được bèn hỏi thêm hai câu. Thi Yến Vi đành đáp bên ngoài gió lớn, cát bay vào mắt, nàng dụi mắt mà không chú ý lực đạo, đè tay hơi mạnh nên mới bị thế.
Thi Yến Vi nhốt mình trong phòng không chịu gặp ai, gió thổi cả đêm cũng không cảm thấy lạnh, cũng không bỏ vào miệng dù chỉ là một mẩu đồ ăn nhỏ. Mãi đến sáng sớm hôm sau, Thôi Tam nương lo lắng cho tình trạng sức khỏe của nàng, tự mình bưng cơm canh đến, khuyên nàng nên ăn chút gì đó.
Thôi Tam nương nhận ra nàng có điểm gì đó không ổn, cầm đũa gắp đồ ăn vào bát, ánh mắt tập trung nhìn chuyên chú vào nàng, quan tâm hỏi: "Hôm qua nghe Tam nương nói cô có chuyện gì đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại thành ra thế này?"
Tối qua Thi Yến Vi đứng bên cửa sổ thổi hứng gió lạnh một hồi, lúc này nàng rối bời đến mức không nghĩ ra được lời nói nào hợp lý để đối phó với Thôi Tam nương nên chỉ biết im lặng không lên tiếng. Thôi Tam nương thấy nàng không muốn trả lời, cũng không vặn hỏi nữa, lẳng lặng nhìn nàng uể oải dùng bữa cho xong.
Tới giờ Dậu, Phùng Quý đúng hẹn, sai người đón nàng đến biệt viện.
Tòa biệt viện kia chỉ cách Tống phủ khoảng một khắc đồng hồ (~15 phút) đi đường, vừa bước vào đã thấy tường xanh ngói biếc, lan can chạm khắc uốn lượn theo dáng vẻ bậc thềm, cùng với đó là lầu điện san sát, quần thể kiến trúc được liên kết với nhau bởi các dãy hành lang ngoằn ngoèo khúc khuỷu. Tống Hành sắp xếp để nàng sống ở đây, tỳ nữ lão mụ cùng một số hộ vệ đều dư dả để nàng sai phái.
Trong tay Tống Hành không biết có bao nhiêu tòa nhà xoa hoa lộng lẫy nhưng hẳn vì nơi này khá gần với Tống Phủ nên mới an bài để nàng ở đây, đỡ phải đi đi về về thêm phiền phức.
Trong lúc Thi Yến Vi đang trầm tư suy nghĩ thì một nhóm tỳ nữ lão mụ lũ lượt vây quanh phòng chính.
Căn phòng kia được bố trí cực kỳ lịch sự tao nhã lại xa hoa, dưới cửa sổ là một chiếc giường La Hán được chạm khắc bằng gỗ đàn hương, trên chiếc bàn gỗ lê hoa ở giữa là một bình sứ trắng cổ cao, được cắm mấy cành hoa quế đủ màu sắc. Bức tường phía đông kê một giá sách, bên trên là nhiều món đồ trang trí quý giá làm bằng sứ được đặt xen kẽ cùng nhiều bộ sách quý. Bức tường phía đông thì treo bức "phù nhạn thuỷ điểu đồ" của Cố Khải Chi thời Đông Tấn, cùng một bức hoành phi phượng hoàng mẫu đơn gập làm ba.
Bên trong lư hương năm chân bằng bạc chạm hoa kim ngân rỗng trên bàn là hương tử đằng có nguồn gốc từ Kha Lăng quốc [1], hương thơm nồng nàn lan tỏa khắp căn phòng.
[1] Kha Lăng quốc: vương quốc Kalingga, thuộc Ấn Độ ngày nay
Lưu mụ đi đầu, dẫn theo một đám người đi vào giữa phòng, miệng nở nụ cười nhìn nàng cung kính hỏi: "Dương nương tử thử nhìn xem có chỗ nào không ổn không? Lão nô sẽ sai người mua thêm hoặc thay đổi lại."
Thi Yến Vi không hề cảm thấy hứng thú, tùy tiện nhìn quanh một lượt rồi lắc đầu, ngồi xuống giường La Hán, giọng điệu đều đều đáp: "Mọi thứ đều ổn, cứ để vậy đi."
Nàng vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì đã có tỳ nữ mặc váy xanh đứng ngoài cửa truyền lời: "Dương nương tử, nước ấm đã chuẩn bị xong, mời nương tử sang đó cởi áo tắm rửa."
Thi Yến Vi "ừ" một tiếng đáp lại, đứng dậy lững thững ra khỏi phòng, vừa bước vào phòng tắm, liền dùng lý do không quen để người khác hầu hạ, bảo mọi người trong phòng đều lui cả ra ngoài.
Khi nàng tắm rửa xong trở lại ngồi trên tháp thì đã là giờ Tuất (19h), ngước mắt lên nhìn, ngoài cửa sổ ánh trăng như nước, bóng cây sâu thẳm.
Tỳ nữ tên là Luyện Nhi mang khăn tới đang lau khô tóc cho nàng thì chợt nghe Hương Hạnh đẩy cửa đến báo, gia chủ đã tới đây.
Nàng vừa dứt lời thì Tống Hành đã sải bước đến hành lang, Thi Yến Vi chậm chạp đứng dậy khỏi ghế, chắp tay trước ngực thi lễ.
Thấy tóc nàng vẫn còn chưa khô, Tống Hành khẽ cau mày, bảo Luyện Nhi tiếp tục lau tóc cho nàng rồi bước qua cửa, đi vào phòng tắm rửa bằng nước lạnh.
Lau khô bọt nước trên người xong, Tống Hành đứng sau tấm bình phong thay một bộ trung y màu nguyệt bạch, khoác trường bào cổ tròn huyền sắc, sau đó quay người ngồi đối diện Thi Yến Vi.
Thi Yến Vi lặng lẽ ngồi ở một góc, thấy cổ áo hắn hơi mở để lộ một đoạn cơ bắp vừa rắn chắc vừa bóng loáng, trái tim căng thẳng và sợ hãi đến mức như muốn thoát ra khỏi cổ họng, lòng bàn tay nàng cũng vì thế mà ướt đẫm mồ hôi.
Đầu ngón tay trỏ của Tống Hành nhè nhẹ gõ lên mặt bàn, phát ra thanh âm trầm đục, Lưu mụ liếc mắt thoáng nhìn hắn, biết hắn không kiên nhẫn nổi nữa liền mang tới một cái khăn sạch sẽ khác, cùng Luyện Nhi hong khô, chải suôn mái tóc giúp Thi Yến Vi.
Chẳng biết đồng hồ điểm đến cạnh giờ nào thì Lưu mụ mới ngừng động tác, nghiêng đầu nháy mắt với Luyện Nhi, dẫn theo nàng lặng lẽ lui ra ngoài.
Tống Hành đi đến trước mặt Thi Yến Vi, ánh mắt dõi theo khuôn mặt như đóa phù dung của nàng, lướt qua chiếc cổ thiên nga thon dài trắng nõn rồi dựng lại ở quả cầu tuyết cao vút được bao bọc bởi lớp kha tử mềm mại, hơi thở dần dần nóng lên.
Bàn tay to lớn của hắn dễ dàng luồn qua nách nhấc bổng nàng lên, tay còn lại nâng nàng lên cao ngang tầm mắt, ánh mắt rực sáng chuyên chú nhìn nàng, "Nàng sợ à?"
Thân thể hắn cao lớn cường tráng, cơ bắp rắn chắc chạm vào khiến nàng cảm thấy khó chịu, sức lực cũng cực kỳ mạnh mẽ. Nàng không ngờ hắn có thể dễ dàng bế nàng chỉ bằng một tay, cũng không chút tốn sức lực nào để chế ngự nàng, bắt ép nàng yên ổn trong lồng ngực.
Giữa nàng và Tống Hành không có nửa phần tình cảm, dù đây là lần đầu tiên nhưng Tống Hành chưa chắc đã quan tâm và để ý đến tình cảnh của nàng. Hắn nhất định sẽ lấy cảm thụ của bản thân làm trọng.
Thi Yến Vi sợ hãi vô cùng, việc bất giác nhớ đến một Trần Nhượng luôn dịu dàng càng khiến sắc mặt nàng có chút tái nhợt. Khuôn mặt nàng thoáng dậy lên nét bi thương, hai tay nắm chặt vải áo mềm mại, lặng im xoay đầu sang chỗ khác, nhẹ nhàng gật gật cằm.
Thói đời vậy đó, nàng không có cách nào chống lại cường quyền của Tống Hành, không có bất kỳ ai có thể cứu vớt nàng, điều duy nhất nàng có thể làm là tạm thời giao phó thể xác, giữ vững ý chí bản thân.
Tống Hành đã mong chờ ngày này từ rất lâu, thấy nàng dùng đôi mắt long lanh ngập nước nhìn mình, ý muốn phải có được nàng càng trở nên mãnh liệt.
Dù lúc này nàng đang rất sợ hãi, cơ thể run lên khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy thương tiếc, nhưng điều đó cũng không khiến dục vọng chiếm hữu và sự rạo rực từ sâu trong tâm hồn hắn biến mất. Hắn quyết định sẽ thuận theo bản năng.
"Sợ cũng vô ích, sớm hay muộn thì lần này nàng vẫn phải chịu khổ. Tiểu nương tử cố gắng nhẫn nhịn nhé."
Thân hình khổng lồ bỗng chốc áp thẳng xuống, giống như một ngọn núi sừng sững, thân hình hắn hoàn toàn phủ kín cơ thể nàng.
Bờ vai hắn vừa dày vừa rộng, cánh tay cũng thập phần tráng kiện, so sánh giữa hai bên thì cơ thể bên dưới của nàng càng lộ ra vẻ mảnh mai yếu ớt.
Thi Yến Vi cơ hồ có thể tưởng tượng được cảnh hắn không biết mệt mỏi cầm kiếm chém giết kẻ địch trên chiến trường, nàng nhắm mắt quay mặt đi, sống lưng tê dại, toàn bộ cơ thể như phát run, nàng sợ phải nhìn thấy hắn.
Tống Hành lại không cho phép nàng trốn tránh, hắn mạnh mẽ quay mặt nàng lại, bắt lấy cánh tay ngọc ngà khoác qua tấm lưng như tường đồng vách sắt của mình rồi vùi đầu vào cần cổ trắng như tuyết nhẹ hôn xuống, sau đó lại bấu vào vòng eo nhỏ như dương liễu không bằng một nắm tay của nàng.
Chẳng mấy chốc, cảm giác đau đớn như bị xé rách dồn dập truyền tới, tựa như có một thanh trường kiếm cứng rắn ra sức bổ vào giữa người nàng.
Nàng chưa bao giờ có cảm giác đau đớn ở nơi đó đến như thế.
Thi Yến Vi không dám tin mở to mắt, cả trán lẫn đuôi mắt từng giọt thủy châu mặn đắng chậm rãi chảy ra, hai tay liều mạng đánh vào lồng ngực hắn. Nàng cố gắng đẩy hắn ra, bên trong cổ họng là thanh âm tuyệt vọng dồn nén đến cực điểm, lọt vào tai hắn nghe đáng thương và đau đớn vô cùng.
Tống Hành cũng không dễ chịu, máu nóng dồn lên, làm ấm lớp cơ căng cứng cùng những giọt mồ hôi đang sôi lên sùng sục, hắn chật vật cố gắng nhịn xuống. Nhưng khi cúi đầu đối diện với đôi mắt xinh đẹp đang rưng rưng nước mắt của nàng, Tống Hành không còn kiềm chế được nữa, dục vọng nguyên thủy như dòng thác chẳng mấy chốc đã lấp đầy lồng ngực hắn. Hắn thở hổn hển, quyết tâm dùng tay trái bắt lấy hai bàn tay trắng nõn của nàng cố định trên đỉnh đầu, dùng môi mỏng phủ lên cánh hoa môi đỏ như chu sa của nàng, nuốt hết những tiếng nức nở vừa yêu kiều vừa đáng thương ấy vào bụng.
Thi Yến Vi bị giam chặt dưới cơ thể cường tráng và vạm vỡ của hắn, tuyệt vọng cảm nhận hắn đoạt lấy từng tấc từng tấc một, cũng giống như từng bước từng bước một, chịu đựng cảm giác bị tra tấn.
Tống Hành hôn tới vệt nước mắt trên mặt nàng, một lúc lâu sau, nhận ra nàng đã không còn sức để phản kháng, hắn buông tay nàng ra, để nàng mặc sức cào cấu vào cánh tay và eo lưng hắn như một con thú nuôi bị bỏ đói, xem đó như tình thú trên giường.
Đêm ấy, Tống Hành lần đầu tiên cảm nhận được loại cảm giác trước nay chưa từng có, mộng cảnh dù chân thực đến đâu đi nữa, những biện pháp khác dù có thể khiến hắn thoả mãn đến mức nào đi nữa thì cũng chẳng thể bì được một góc. Hắn giật mình chợt nhận ra, bản thân đã sống uổng phí rất nhiều năm vừa qua, khó trách phần lớn nam tử trên đời này đều dễ sẩy chân ở con đường này.
Tống Hành cảm nhận sự biến hóa của người trong lòng, rủ mắt nhìn nàng, điều chỉnh lại ngữ điệu, mở miệng hỏi: "Dương nương tử còn muốn làm gian tế nữa không?"
Từ trước đến nay nàng dựa vào đâu để cho rằng hắn là chính nhân quân tử cẩn trọng đoan chính? Rõ ràng hắn là kẻ điên vì đạt mục đích thì không từ thủ đoạn! Bây giờ Thi Yến Vi mới thực sự sợ hãi trước thủ đoạn của hắn, vội vàng lắc đầu, run giọng phủ nhận đáp: "Không, ta không phải gian tế... Cầu xin ngài bỏ qua cho Thôi Tam nương và Liễu Tam nương... Việc này không liên quan gì đến hai người họ."
Tống Hành nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của nàng, lạnh lùng thốt: "Bỏ qua cho các nàng cũng được, nhưng về phần nàng, mỗ nhất định phải có được."
Người xưa có câu, giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt. Thi Yến Vi không muốn nhận hết khuất nhục dằn vặt rồi chết ở hình phòng, càng không muốn Thôi Tam nương và Liễu Tam nương chịu liên lụy rồi phải mất mạng, chuyện tới nước này, ngoại trừ tạm thời thuận theo hắn thì không còn biện pháp nào khác.
Thi Yến Vi nắm chặt vải áo trong tay, nhắm mắt lại như đang cam chịu, môi thơm khẽ mở, thanh âm bị đè xuống cực thấp, hệt như tâm trạng nàng lúc này: "Được, ta nghe ngài, nhưng ta không muốn làm thiếp."
Tống Hành nghe xong bật cười, cánh tay rắn chắc ôm nàng vào lòng gần thêm một chút, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn xuống, giọng điệu đầy vẻ mỉa mai: "Sao nào, còn muốn làm chính thê? Khẩu khí của nàng cũng thật..."
Lời còn chưa nói rõ đã bị Thi Yến Vi mặc kệ, trực tiếp ngắt lời hắn.
"Đừng nói là thiếp, kể cả làm chính thê thì ta cũng không thể sống trái lương tâm mà thuận theo ngài, càng không muốn chết cũng phải làm quỷ nhà ngài. Ngài là bậc quyền quý, cả đời sẽ không theo đuổi thứ gọi là tình yêu đích thực, vậy nên ngài đối với ta chẳng qua chỉ là nhất thời, gặp sắc nảy lòng tham mà thôi. Ngày nào đó ngài chán ngấy ta, nếu ta không phải thiếp của ngài may ra còn có được tự do. Đến lúc đó, cầu xin Tống tiết sử nể tình ta không có công lao cũng có khổ lao mà xem xét, thả ta rời đi."
Gặp sắc nảy lòng tham, lời này cũng không phải là giả. Nâng nàng làm quý thiếp nàng không cần, vậy hắn không ngại chiều theo ý nàng nuôi dưỡng bên ngoài như ngoại thất không danh không phận, để xem xương cốt trên người nàng cứng rắn hay thủ đoạn của hắn cứng rắn hơn.
Tống Hành tự suy tính một phen rồi hạ giọng dỗ dành nàng, hắn nói: "Xem ra nàng đã nghĩ thông, nhưng còn chưa hầu hạ gối chăn mà đã tính toán khổ lao trước là thế nào? Ngày nào đó mỗ chán ngấy nàng, đương nhiên sẽ thả nàng rời đi. Sao nào, nàng đã yên tâm chưa?"
Thi Yến Vi cắn răng chạm vào cổ hắn, mặc cả: "Dù sao đi nữa mọi việc đều phải có kỳ hạn, cũng để người ta có gì đó hy vọng, ta lấy thời gian gói gọn trong một năm làm hạn định có được không? Nếu ngài chỉ yêu thích gương mặt và cơ thể này của ta, chỉ sợ chưa đến một năm ngài đã cảm thấy chán ngấy nó."
Tống Hành một tay ôm nàng, một tay nhéo vào vòng eo nhỏ không bằng nắm tay của nàng, hắn nén cười, trầm giọng hỏi: "Một năm. Tiểu nương tử này, nàng cũng quá mơ mộng, sao nàng không đề nghị là ba đến năm tháng luôn đi?"
"Vậy... Hai năm thì thế nào?" Thi Yến Vi thật sự sợ hắn, nàng vô thức rụt cổ lại, cẩn thận hỏi dò.
Dựa vào dung mạo, thân hình cùng khí chất thoát tục của nàng chỉ chơi mỗi hai năm thì sao mà đủ được. Sắc mặt Tống Hành lập tức đông cứng, suy nghĩ một lát, chậm rãi nói ra hai chữ: "Năm năm."
Thi Yến Vi cắn môi, biết không thể lay chuyển được hắn, lần thứ hai nhượng bộ, liền làm ra vẻ ánh mắt mờ mịt hết sức đáng thương, chống lại ánh mắt bá đạo của Tống Hành: "Ngài nên biết trong lòng ta không có chút tình ý nào với kẻ dùng thủ đoạn lẫn quyền lực để bức bách ta. Năm năm đối với ta mà nói thực sự quá dài, ta sợ mình không nhịn nổi đến lúc đó... Không bằng hai bên đều lùi một bước, ba năm được không?"
Tống Hành xưa nay ăn mềm không ăn cứng, thấy nàng dùng đôi mắt trong veo ngập nước chăm chú nhìn hắn, trái tim khẽ rung lên. Hắn không khỏi miệng đắng lưỡi khô trầm mặc chỉnh đốn lại suy nghĩ, chợt nghĩ trước mắt phải dỗ được nàng đã, còn lại những việc khác thì từ từ mưu tính sau cũng không muộn, bèn tạm thời gật đầu đồng ý với nàng: "Được. Cứ làm theo lời Dương nương tử. Hai người chúng ta lấy ba năm làm hạn định, trong ba năm này, nếu nàng dám có ý nghĩ rời đi, mỗ là kiểu trong mắt không chịu được hạt cát, cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì."
Thi Yến Vi nằm trong lòng hắn yếu ớt gật nhẹ đầu, vô thức nhớ đến ba mẹ và Trần Nhượng. Nàng thực sự muốn trở lại thế giới ngập tràn ánh nắng ấm, nói cho bọn họ biết lúc này nàng bất lực, tủi thân, sợ hãi và bất an đến nhường nào rồi nằm trong vòng tay bọn họ khóc nấc lên.
Nhưng, vì sợ Tống Hành nhìn ra điều gì, Thi Yến Vi chỉ có thể vùi mặt vào lớp áo trong trước lồng ngực hắn, im lặng rơi lệ khiến vạt áo hắn ướt đẫm một mảng lớn, giống như vừa bị một cơn sóng nhỏ tấp vào.
Tống Hành ôm nàng suốt đường rời khỏi đô đốc phủ, ngồi xe ngựa đưa nàng trở về Thanh Phong Phố, trước khi chia tay còn không quên cúi người ghé sát vào tai nàng, thấp giọng dặn dò: "Ngày mai giờ Dậu, sẽ có xe ngựa tới nơi đây đón nàng về biệt viện, về phần muốn nói với chủ quán thế nào thì tùy nàng."
Hơi thở nóng hổi của người đàn ông phả vào vành tai, sống lưng Thi Yến Vi cũng theo đó mà trở nên tê dại. Trong lòng nàng cực kỳ chống đối, bài xích hắn lại gần liền rối rít đưa tay đẩy hắn ra, nói câu "đã biết" xong thì cuống quýt rời khỏi xe ngựa.
Liễu Tam nương thấy nàng đi rất lâu mới về, đôi mắt còn ửng đỏ cả lên nhịn không được bèn hỏi thêm hai câu. Thi Yến Vi đành đáp bên ngoài gió lớn, cát bay vào mắt, nàng dụi mắt mà không chú ý lực đạo, đè tay hơi mạnh nên mới bị thế.
Thi Yến Vi nhốt mình trong phòng không chịu gặp ai, gió thổi cả đêm cũng không cảm thấy lạnh, cũng không bỏ vào miệng dù chỉ là một mẩu đồ ăn nhỏ. Mãi đến sáng sớm hôm sau, Thôi Tam nương lo lắng cho tình trạng sức khỏe của nàng, tự mình bưng cơm canh đến, khuyên nàng nên ăn chút gì đó.
Thôi Tam nương nhận ra nàng có điểm gì đó không ổn, cầm đũa gắp đồ ăn vào bát, ánh mắt tập trung nhìn chuyên chú vào nàng, quan tâm hỏi: "Hôm qua nghe Tam nương nói cô có chuyện gì đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại thành ra thế này?"
Tối qua Thi Yến Vi đứng bên cửa sổ thổi hứng gió lạnh một hồi, lúc này nàng rối bời đến mức không nghĩ ra được lời nói nào hợp lý để đối phó với Thôi Tam nương nên chỉ biết im lặng không lên tiếng. Thôi Tam nương thấy nàng không muốn trả lời, cũng không vặn hỏi nữa, lẳng lặng nhìn nàng uể oải dùng bữa cho xong.
Tới giờ Dậu, Phùng Quý đúng hẹn, sai người đón nàng đến biệt viện.
Tòa biệt viện kia chỉ cách Tống phủ khoảng một khắc đồng hồ (~15 phút) đi đường, vừa bước vào đã thấy tường xanh ngói biếc, lan can chạm khắc uốn lượn theo dáng vẻ bậc thềm, cùng với đó là lầu điện san sát, quần thể kiến trúc được liên kết với nhau bởi các dãy hành lang ngoằn ngoèo khúc khuỷu. Tống Hành sắp xếp để nàng sống ở đây, tỳ nữ lão mụ cùng một số hộ vệ đều dư dả để nàng sai phái.
Trong tay Tống Hành không biết có bao nhiêu tòa nhà xoa hoa lộng lẫy nhưng hẳn vì nơi này khá gần với Tống Phủ nên mới an bài để nàng ở đây, đỡ phải đi đi về về thêm phiền phức.
Trong lúc Thi Yến Vi đang trầm tư suy nghĩ thì một nhóm tỳ nữ lão mụ lũ lượt vây quanh phòng chính.
Căn phòng kia được bố trí cực kỳ lịch sự tao nhã lại xa hoa, dưới cửa sổ là một chiếc giường La Hán được chạm khắc bằng gỗ đàn hương, trên chiếc bàn gỗ lê hoa ở giữa là một bình sứ trắng cổ cao, được cắm mấy cành hoa quế đủ màu sắc. Bức tường phía đông kê một giá sách, bên trên là nhiều món đồ trang trí quý giá làm bằng sứ được đặt xen kẽ cùng nhiều bộ sách quý. Bức tường phía đông thì treo bức "phù nhạn thuỷ điểu đồ" của Cố Khải Chi thời Đông Tấn, cùng một bức hoành phi phượng hoàng mẫu đơn gập làm ba.
Bên trong lư hương năm chân bằng bạc chạm hoa kim ngân rỗng trên bàn là hương tử đằng có nguồn gốc từ Kha Lăng quốc [1], hương thơm nồng nàn lan tỏa khắp căn phòng.
[1] Kha Lăng quốc: vương quốc Kalingga, thuộc Ấn Độ ngày nay
Lưu mụ đi đầu, dẫn theo một đám người đi vào giữa phòng, miệng nở nụ cười nhìn nàng cung kính hỏi: "Dương nương tử thử nhìn xem có chỗ nào không ổn không? Lão nô sẽ sai người mua thêm hoặc thay đổi lại."
Thi Yến Vi không hề cảm thấy hứng thú, tùy tiện nhìn quanh một lượt rồi lắc đầu, ngồi xuống giường La Hán, giọng điệu đều đều đáp: "Mọi thứ đều ổn, cứ để vậy đi."
Nàng vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì đã có tỳ nữ mặc váy xanh đứng ngoài cửa truyền lời: "Dương nương tử, nước ấm đã chuẩn bị xong, mời nương tử sang đó cởi áo tắm rửa."
Thi Yến Vi "ừ" một tiếng đáp lại, đứng dậy lững thững ra khỏi phòng, vừa bước vào phòng tắm, liền dùng lý do không quen để người khác hầu hạ, bảo mọi người trong phòng đều lui cả ra ngoài.
Khi nàng tắm rửa xong trở lại ngồi trên tháp thì đã là giờ Tuất (19h), ngước mắt lên nhìn, ngoài cửa sổ ánh trăng như nước, bóng cây sâu thẳm.
Tỳ nữ tên là Luyện Nhi mang khăn tới đang lau khô tóc cho nàng thì chợt nghe Hương Hạnh đẩy cửa đến báo, gia chủ đã tới đây.
Nàng vừa dứt lời thì Tống Hành đã sải bước đến hành lang, Thi Yến Vi chậm chạp đứng dậy khỏi ghế, chắp tay trước ngực thi lễ.
Thấy tóc nàng vẫn còn chưa khô, Tống Hành khẽ cau mày, bảo Luyện Nhi tiếp tục lau tóc cho nàng rồi bước qua cửa, đi vào phòng tắm rửa bằng nước lạnh.
Lau khô bọt nước trên người xong, Tống Hành đứng sau tấm bình phong thay một bộ trung y màu nguyệt bạch, khoác trường bào cổ tròn huyền sắc, sau đó quay người ngồi đối diện Thi Yến Vi.
Thi Yến Vi lặng lẽ ngồi ở một góc, thấy cổ áo hắn hơi mở để lộ một đoạn cơ bắp vừa rắn chắc vừa bóng loáng, trái tim căng thẳng và sợ hãi đến mức như muốn thoát ra khỏi cổ họng, lòng bàn tay nàng cũng vì thế mà ướt đẫm mồ hôi.
Đầu ngón tay trỏ của Tống Hành nhè nhẹ gõ lên mặt bàn, phát ra thanh âm trầm đục, Lưu mụ liếc mắt thoáng nhìn hắn, biết hắn không kiên nhẫn nổi nữa liền mang tới một cái khăn sạch sẽ khác, cùng Luyện Nhi hong khô, chải suôn mái tóc giúp Thi Yến Vi.
Chẳng biết đồng hồ điểm đến cạnh giờ nào thì Lưu mụ mới ngừng động tác, nghiêng đầu nháy mắt với Luyện Nhi, dẫn theo nàng lặng lẽ lui ra ngoài.
Tống Hành đi đến trước mặt Thi Yến Vi, ánh mắt dõi theo khuôn mặt như đóa phù dung của nàng, lướt qua chiếc cổ thiên nga thon dài trắng nõn rồi dựng lại ở quả cầu tuyết cao vút được bao bọc bởi lớp kha tử mềm mại, hơi thở dần dần nóng lên.
Bàn tay to lớn của hắn dễ dàng luồn qua nách nhấc bổng nàng lên, tay còn lại nâng nàng lên cao ngang tầm mắt, ánh mắt rực sáng chuyên chú nhìn nàng, "Nàng sợ à?"
Thân thể hắn cao lớn cường tráng, cơ bắp rắn chắc chạm vào khiến nàng cảm thấy khó chịu, sức lực cũng cực kỳ mạnh mẽ. Nàng không ngờ hắn có thể dễ dàng bế nàng chỉ bằng một tay, cũng không chút tốn sức lực nào để chế ngự nàng, bắt ép nàng yên ổn trong lồng ngực.
Giữa nàng và Tống Hành không có nửa phần tình cảm, dù đây là lần đầu tiên nhưng Tống Hành chưa chắc đã quan tâm và để ý đến tình cảnh của nàng. Hắn nhất định sẽ lấy cảm thụ của bản thân làm trọng.
Thi Yến Vi sợ hãi vô cùng, việc bất giác nhớ đến một Trần Nhượng luôn dịu dàng càng khiến sắc mặt nàng có chút tái nhợt. Khuôn mặt nàng thoáng dậy lên nét bi thương, hai tay nắm chặt vải áo mềm mại, lặng im xoay đầu sang chỗ khác, nhẹ nhàng gật gật cằm.
Thói đời vậy đó, nàng không có cách nào chống lại cường quyền của Tống Hành, không có bất kỳ ai có thể cứu vớt nàng, điều duy nhất nàng có thể làm là tạm thời giao phó thể xác, giữ vững ý chí bản thân.
Tống Hành đã mong chờ ngày này từ rất lâu, thấy nàng dùng đôi mắt long lanh ngập nước nhìn mình, ý muốn phải có được nàng càng trở nên mãnh liệt.
Dù lúc này nàng đang rất sợ hãi, cơ thể run lên khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy thương tiếc, nhưng điều đó cũng không khiến dục vọng chiếm hữu và sự rạo rực từ sâu trong tâm hồn hắn biến mất. Hắn quyết định sẽ thuận theo bản năng.
"Sợ cũng vô ích, sớm hay muộn thì lần này nàng vẫn phải chịu khổ. Tiểu nương tử cố gắng nhẫn nhịn nhé."
Thân hình khổng lồ bỗng chốc áp thẳng xuống, giống như một ngọn núi sừng sững, thân hình hắn hoàn toàn phủ kín cơ thể nàng.
Bờ vai hắn vừa dày vừa rộng, cánh tay cũng thập phần tráng kiện, so sánh giữa hai bên thì cơ thể bên dưới của nàng càng lộ ra vẻ mảnh mai yếu ớt.
Thi Yến Vi cơ hồ có thể tưởng tượng được cảnh hắn không biết mệt mỏi cầm kiếm chém giết kẻ địch trên chiến trường, nàng nhắm mắt quay mặt đi, sống lưng tê dại, toàn bộ cơ thể như phát run, nàng sợ phải nhìn thấy hắn.
Tống Hành lại không cho phép nàng trốn tránh, hắn mạnh mẽ quay mặt nàng lại, bắt lấy cánh tay ngọc ngà khoác qua tấm lưng như tường đồng vách sắt của mình rồi vùi đầu vào cần cổ trắng như tuyết nhẹ hôn xuống, sau đó lại bấu vào vòng eo nhỏ như dương liễu không bằng một nắm tay của nàng.
Chẳng mấy chốc, cảm giác đau đớn như bị xé rách dồn dập truyền tới, tựa như có một thanh trường kiếm cứng rắn ra sức bổ vào giữa người nàng.
Nàng chưa bao giờ có cảm giác đau đớn ở nơi đó đến như thế.
Thi Yến Vi không dám tin mở to mắt, cả trán lẫn đuôi mắt từng giọt thủy châu mặn đắng chậm rãi chảy ra, hai tay liều mạng đánh vào lồng ngực hắn. Nàng cố gắng đẩy hắn ra, bên trong cổ họng là thanh âm tuyệt vọng dồn nén đến cực điểm, lọt vào tai hắn nghe đáng thương và đau đớn vô cùng.
Tống Hành cũng không dễ chịu, máu nóng dồn lên, làm ấm lớp cơ căng cứng cùng những giọt mồ hôi đang sôi lên sùng sục, hắn chật vật cố gắng nhịn xuống. Nhưng khi cúi đầu đối diện với đôi mắt xinh đẹp đang rưng rưng nước mắt của nàng, Tống Hành không còn kiềm chế được nữa, dục vọng nguyên thủy như dòng thác chẳng mấy chốc đã lấp đầy lồng ngực hắn. Hắn thở hổn hển, quyết tâm dùng tay trái bắt lấy hai bàn tay trắng nõn của nàng cố định trên đỉnh đầu, dùng môi mỏng phủ lên cánh hoa môi đỏ như chu sa của nàng, nuốt hết những tiếng nức nở vừa yêu kiều vừa đáng thương ấy vào bụng.
Thi Yến Vi bị giam chặt dưới cơ thể cường tráng và vạm vỡ của hắn, tuyệt vọng cảm nhận hắn đoạt lấy từng tấc từng tấc một, cũng giống như từng bước từng bước một, chịu đựng cảm giác bị tra tấn.
Tống Hành hôn tới vệt nước mắt trên mặt nàng, một lúc lâu sau, nhận ra nàng đã không còn sức để phản kháng, hắn buông tay nàng ra, để nàng mặc sức cào cấu vào cánh tay và eo lưng hắn như một con thú nuôi bị bỏ đói, xem đó như tình thú trên giường.
Đêm ấy, Tống Hành lần đầu tiên cảm nhận được loại cảm giác trước nay chưa từng có, mộng cảnh dù chân thực đến đâu đi nữa, những biện pháp khác dù có thể khiến hắn thoả mãn đến mức nào đi nữa thì cũng chẳng thể bì được một góc. Hắn giật mình chợt nhận ra, bản thân đã sống uổng phí rất nhiều năm vừa qua, khó trách phần lớn nam tử trên đời này đều dễ sẩy chân ở con đường này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.