Chương 28:
Uyên Tú Tú
23/11/2024
Ngoài cửa sổ ráng chiều dần đậm, phía chân trời ánh tà dương nhuộm đỏ màu máu. Cành phù dung theo gió khẽ đong đưa, nhưng không hề rơi xuống dù chỉ một mảnh nhỏ.
Tống Hành tập trung ánh mắt, mải miết nhìn một cành phù dung tàn khô héo úa trên cây, trầm mặc một lúc mới chậm rãi nói ra chữ "Được".
Dưới sự cho phép của Tống Hành, lúc này Phùng Quý mới sai người làm việc.
Đêm đến, vầng trăng như mảnh ngọc bích dần vươn mình lên khỏi ngọn cây, treo cao ở tầng mây thứ chín, lúc này Tống Hành ngồi ngay ngắn trước thư án, cầm bút đề chữ, gió đêm mang theo mùi hoa quế thanh khiết, thấm vào ruột gan.
Xử lý xong công vụ thì giờ giấc đã vào đến canh hai, Tống Hành đặt bút lông cừu cán dài bằng ngọc bích trong tay xuống, nâng tay xoa nhẹ mi tâm, đẩy cửa bước ra ngoài.
Ánh trăng như nước mặc sức trút xuống nhưng cũng chỉ làm nền cho vẻ lộng lẫy của đóa phù dung nghiêng mình trên đầu cành. Tống Hành liếc nhìn một lúc, trong đầu không tự chủ nổi nữa, gương mặt phù dung của Thi Yến Vi lại bất giác hiện lên.
Mấy ngày không gặp, hắn quả thực có chút nhớ nàng.
Tống Hành sai người đi chuẩn bị nước lạnh, hắn ngâm mình hồi lâu mới ra khỏi bồn tắm, lau sạch vết nước, mặc trung y sạch sẽ vào.
Phùng Quý đang đứng dưới mái hiên đợi chỉ thị, thấy hắn mặc trung y màu nguyệt sắc đơn bạc, bước ra từ phòng tắm thì vội mang áo choàng lại cho hắn, nhưng Tống Hành chỉ khẽ phất tay, trầm giọng nói câu "Không sao" rồi sải những bước dài quay về phòng.
Sáng sớm hôm sau, lúc Thi Yến Vi đang ăn sáng thì có gã sai vặt từ Tống phủ mang đến một cây đàn tỳ bà khảm trai làm bằng gỗ tử đàn. Thi Yến Vi lấy một nắm Khai Thông Nguyên Bảo từ trong bình nhỏ ra đưa cho hắn để bày tỏ lòng biết ơn. Dù sao đi nữa, đó cũng đều là tiền của Tống Hành, nàng tiêu nhiều cũng chẳng thấy tiếc.
Đêm đó, Thi Yến Vi ôm tỳ bà tấu khúc, tiếng đàn trong trẻo theo ngón tay cứ thế thoát ra, là một bài nhạc mà những người ở đây đều chưa từng nghe thấy. Mấy ngày không phải gặp Tống Hành, tâm tình của nàng càng trở nên tốt hơn, nhớ lại quá trình từ lúc mới quen, đến khi tìm hiểu rồi yêu đương với Trần Nhượng, nàng khẽ nở nụ cười, tiếng đàn càng thêm phần thanh tao, mềm mại lại thông suốt.
Đằng sau hòn giả sơn là hai lão mụ vừa uống rượu Thiệu Hưng vừa nói chuyện phiếm, một trong số đó mượn rượu vờ như say nói: "May mà bây giờ nàng còn tâm tình mà chơi đàn tỳ bà, nếu gia chủ không đến biệt viện nữa thì chuyện chúng ta phải về Tống phủ chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi."
Người còn lại đáp: "Nhưng mà ta nói này, ở đây không phải tốt hơn sao. Thứ nhất việc cũng không nhiều, thứ hai nương tử đối xử với mọi người rất thân thiện, từ khi vào biệt viện đến nay, nàng luôn có gì dùng nấy mà chưa hề soi mói, là một người dễ bề đối phó."
Trong lúc hai người đang nói chuyện, tiếng đàn tỳ bà loáng thoáng kia không biết đã dừng lại từ lúc nào, lão mụ lớn tuổi hơn thoáng giật mình, đặt ly rượu đang uống dở xuống cau mày đáp: "Chẳng lẽ là gia chủ đến? Thôi cũng muộn rồi, chúng ta cũng nên giải tán, mau mau trở về đi thôi."
Trong chính phòng.
Bởi vì Tống Hành đến nên hứng thú muốn chơi đàn của Thi Yến Vi cũng lập tức bay biến, nàng dời những đầu ngón tay ra khỏi thân đàn, chỉ trong chớp mắt, tiếng tỳ bà du dương đột nhiên im bặt.
Thấy nàng đặt tỳ bàn xuống bàn, chắp tay trước ngực thi lễ dịu dàng gọi hắn Tống tiết sử, giọng điệu cung kính nhưng có phần xa cách, phảng phất như trước đó giữa hai người chưa từng xảy ra cãi nhau.
Tống Hành quy biểu hiện này của nàng thành "nghe lời", hắn cũng đỡ mất công, chủ động kiếm cớ để giảng hòa với nàng.
Gió đêm thổi qua cửa sổ hé mở, rơi xuống kim trâm cài trên tóc Thi Yến Vi, vạt áo nàng cũng phiêu diêu theo gió.
"Đàn thêm hai khúc cho ta nghe thử." Tống Hành rũ mắt nhìn về phía đôi bàn tay trắng nõn như ngọc, lập tức ngồi xuống bên kia giường.
Thi Yến Vi nhẹ giọng đáp, ôm tỳ bà ngồi trở lại chiếc ghế nguyệt nha kê trước bức bình phong, nhưng từ đầu đến cuối đều không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, thứ ngang bằng với tầm mắt nàng lúc này cũng chỉ là hoa văn bảo tướng dệt trên y phục hắn, da đầu nàng chợt trở nên tê dại.
Nàng sợ hãi chuyện sắp sửa phát sinh tiếp theo nên không thể chuyên tâm đàn tỳ bà, thủ pháp lộn xộn, một khúc "Mạch tang" tuyệt diệu bị nàng đàn loạn đến mức không còn chút ý vị nào.
Tống Hành thấy nàng thấp thỏm không yên, không còn tâm tư nghe đàn nữa mà đứng lên đi về phía nàng, lấy cây đàn tỳ bà nàng đang ôm trong lòng ra, không hề kiêng dè tỳ nữ vẫn đang đứng trong phòng mà thấp giọng nói: "Nếu Dương nương tử không muốn đàn tỳ bà nữa thì sớm lên giường làm chút chuyện nên làm đi."
Tỳ nữ nghe thấy hai gò má như muốn bốc cháy, ửng hồng như đám mây, rối rít không ngừng hạ thấp người cáo lui, nhẹ giọng bước ra khỏi ngưỡng cửa, lại cẩn thận từng li từng tí khép cửa lại.
Thi Yến Vi được hắn ôm giữa khuỷu tay và được nâng đến độ cao không chênh lệch nhiều so với chiều cao của hắn, mặc dù cách lớp vải áo nhưng hơi nóng từ cơ thể hắn vẫn phả thẳng lên người nàng, khiến thân hình mảnh mai thon dài của nàng không khỏi phát run.
"Ôm chặt vào." Tống Hành thấp giọng nhắc nhở nàng, một tay ôm lấy nàng, tay kia mở rèm châu, sải bước hướng về bên trong giường.
Rèm châu mượn dao động còn lại nảy lên mấy cái, va chạm quấn chặt vào nhau, phát ra tiếng vang "loạch xoạch". Thi Yến Vi nghe thấy âm thanh đó, trái tim càng không thể hạ xuống, gần như vọt tới cổ họng.
Tống Hành ngồi xổm bên mép giường, cực kỳ kiên nhẫn giúp nàng tháo bỏ giày tất, sau đó ngồi xuống bên người nàng, nâng tay vuốt hàng tóc mai.
Gió thu lạnh lẽo thổi vào, Thi Yến Vi chợt cảm thấy toàn thân ớn lạnh, sau đó đập vào mắt nàng là mẫu đơn đỏ thắm mà nàng nhớ là vốn được thêu trên lớp kha tử.
Thi Yến Vi đưa tay đẩy tay hắn ra, giọng nhỏ như muỗi, lí nhí nhắc nhở hắn: "Còn chưa thổi tắt đèn."
"Da mặt nàng mỏng như vậy, bình thường đúng chỉ giỏi nói miệng, thế mà cứ tự cho là có bản lĩnh lắm."
Tống Hành được cớ giễu cợt nàng, thấy nàng vẫn rất kiên trì đành bất đắc dĩ xuống giường, tự mình thổi tắt ngọn đèn cuối cùng ở trong phòng.
Ánh nến vừa tắt, Tống Hành mượn ánh trăng mông lung cùng khả năng nhìn rõ trong đêm đã được mài dũa qua nhiều năm luyện võ và hành quân, chuẩn xác đến bên người Thi Yến Vi.
Thi Yến Vi tuy không nhìn rõ mặt hắn nhưng nàng sợ hãi đến mức run lên, vẻ mặt hoảng hốt đẩy đánh hắn, nàng hét lên bốn chữ "Ngươi đừng tới đây!"
Tống Hành tóm lấy bắp chân kéo nàng trở lại. Hắn giam cầm chặt chẽ cả người nàng dưới lồng ngực, cúi người phủ lên bờ môi nàng.
Nàng bị hắn ôm chặt lấy, lông mày gắt gao nhíu chặt, cảm giác buồn tủi bỗng hóa thành những tiếng nức nở trầm thấp, nước mắt ấm áp chảy xuống, rơi vào hõm vai Tống Hành.
...
Tống Hành giơ tay lau đi vệt nước trên khóe mắt nàng, sai người mang nước vào.
Tống Hành tắm rửa sạch sẽ một phen rồi xoay sang giúp nàng thanh tẩy mọi thứ thật kỹ, thay giúp nàng một bộ đồ ngủ mới, rồi lấy gậy đánh lửa thắp sáng ngọn nến, không nhanh không chậm bắt đầu mặc quần áo vào.
Đột nhiên hắn như nhớ ra điều gì đó, quay lại nhìn nàng, khẽ cười nói: "Nhớ mang máng chữ viết của nương tử nhìn chẳng ra đâu vào đâu, ngày mai hưu mộc, buổi chiều ta sẽ đến đây giám sát nàng luyện chữ."
Thi Yến Vi mệt mỏi đến cực điểm, căn bản không nghe rõ hắn vừa mới nói gì. Nàng dùng chút sức lực ít ỏi còn lại vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo hắn, điềm đạm nói: "Thiếp không danh không phận. Trước khi Tống tiết sử cưới chính thê sinh con nối dõi, thỉnh cầu tiết sử ban cho thiếp một chén canh tị tử, tránh đi triệt để rắc rối có khả năng sẽ biến thành mâu thuẫn giữa tiết sử cùng tân phụ sau này."
Lời này quả nhiên là đang suy nghĩ một cách đầy chu toàn cho hắn, thái độ cũng hết sức nhún nhường. Trong lòng Tống Hành vẫn còn nhớ kỹ những lời ngày ấy Tiết phu nhân nói với mình, hắn không có ý để nàng có thai trước khi cưới chính thê, chẳng qua sau khi tìm được niềm vui mới, nhìn nàng chật vật lắm mới có thể tiếp nhận, hai loại cảm xúc tựu chung vào một chỗ khiến hắn nhất thời quên béng đi.
Không ngờ nàng luôn để ý đến việc này, lần trước ỷ vào việc bị sốt, đâm chọc khiến hắn không vui, lần này lại biết ngoan ngoãn hơn, đổi giọng hạ mình xin chén thuốc kia từ hắn.
Tống Hành cúi đầu nhìn nàng, đáy mắt bất giác lóe lên ánh lửa, nhưng lời nàng nói chẳng những có lý mà còn hợp với suy nghĩ hắn, đành ngưng trọng ánh mắt, nhíu mày châm chọc nàng: "Nàng đúng là người hiểu chuyện, cổ họng khàn đặc rên không thành tiếng mà vẫn còn tâm tư nhớ tới việc kia. Nếu đã thế, chi bằng nàng cũng bỏ chút công sức, nghĩ thật kỹ làm sao để bản thân cũng cảm thấy tốt hơn khi làm chuyện đó đi."
Dấu răng cùng vết cào trên cánh tay mơ hồ đau âm ỉ, Tống Hành rũ mắt nhìn đôi mắt đào hoa vẫn còn mờ mịt hơi nước của nàng, nói tiếp: "Vừa rồi nàng cắn ta cũng mạnh lắm đấy chứ, so với khối gỗ đêm đó thì cứng cỏi hơn rất nhiều."
Thi Yến Vi bị hắn nói vừa thẹn vừa giận, nhưng lúc này nàng không mang bệnh trên người, nếu tùy tiện nói gì chọc giận hắn, chẳng những không được uống thuốc bôi dược ngược lại khiến hắn kích động nổi điên, người chịu tội chỉ có thể là nàng.
Đả thông tư tưởng xong, liền hạ quyết tâm nuốt xuống cơn giận, xoay người nhẹ nhàng nhắm mắt, có lẽ vì quá mệt mỏi nên không lâu sau liền ngủ thiếp đi, hắn rời đi lúc nào cũng không biết.
Hôm sau, mặt trời đã lên đến đỉnh, ngoài cửa sổ ánh mặt trời chói lóa, Thi Yến Vi từ từ tỉnh dậy, dụi đôi mắt vẫn còn ngái ngủ định hất chăn đứng dậy thì chỉ thấy xương cốt toàn thân như bị chày gỗ đập qua, bên dưới sưng đau dữ dội. Nàng chỉ có thể miễn cưỡng cất giọng khàn khàn, sai người đi chuẩn bị nước nóng.
Khoảng hai khắc đồng hồ (khoảng 30 phút) sau, nước nóng đã được chuẩn bị xong. Luyện Nhi vào phòng mời nàng sang đó tắm rửa. Thi Yến Vi cảm thấy khó mà tự mình đứng dậy, xấu hổ đỏ mặt gọi nàng đến đỡ, nhưng chân vừa chạm đất thì liền mềm nhũn như cọng mì mới vớt ra khỏi nồi, bước chân gần như lẩy bẩy đi vào phòng tắm.
Luyện Nhi vừa ngẩng đầu lên thì vừa vặn lọt vào mắt là đoạn cổ trắng như tuyết của nương tử, bên trên cùng đoạn cổ tay dưới ống tay áo loang lổ dấu vết như bị nắm bằng cả hai tay. Dấu vết bầm tím ấy vừa nhìn là đã thấy sợ hãi, nàng vừa sợ vừa thẹn, đỏ mặt cúi đầu, lại không dám liếc nhìn nương tử thêm một lần nào nữa.
Thi Yến Vi bảo nàng lui ra ngoài, ráng chống người cởi bỏ trung y tiết khố, miễn cưỡng bám vào vách thùng tắm bước vào. Nước ấm bao bọc lấy toàn thân, chỉ trong chớp mắt, cảm giác đau đớn trên người dường như giảm đi không ít. Thi Yến Vi ngả đầu dựa vào vách thùng tắm, nhắm mắt dưỡng thần.
Một lúc lâu sau, nước ấm trong thùng bắt đầu chuyển lạnh, Thi Yến Vi tiếc nuối không muốn rời khỏi phòng tắm, vòng ra sau tấm bình phong chậm rãi mặc lại quần áo, bước chân khó nhọc ra đến cửa.
Luyện Nhi đang uể oải ngồi ở lan can sưởi nắng, thấy nàng ra liền gấp gáp chạy tới để nàng vịn vào rồi, đỡ nàng ngồi xuống giường La Hán, cao giọng kêu người bày đồ ăn.
Hương Hạnh lấy từng dĩa thức ăn trong hộp ra dọn ra, sắp xếp bát đĩa. Thi Yến Vi chăm chú nhìn thử thì thấy bên trên có một bát mì gà xé sợi, một đĩa thịt dê nướng cùng một chén gà ác hầm đương quy.
Lưu mụ bưng bát canh còn hơi ấm lên đưa tới trước mặt Thi Yến Vi, mỉm cười nói: "Hôm qua, trước khi gia chủ rời đi đã đặc biệt phân phó lão nô dặn phòng bếp hầm món ăn này giúp nương tử bồi bổ thân thể, nương tử dùng chút canh trước rồi hẵng dùng đến những món khác."
Thi Yến Vi cũng không thích uống canh gà, nhưng thấy nụ cười trên mặt Lưu mụ, nàng không đành lòng cự tuyệt, đành giơ tay phải run rẩy lên nhận lấy, uống vài ngụm cho ấm bụng.
Ăn sáng xong, Thi Yến Vi tựa vào gối, ngẩn người nhìn gốc thạch lựu ngoài cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ: Đây đã là lần thứ hai Tống Hành cưỡng bức nàng, sau này sẽ có lần thứ ba, thứ tư. Hai lần này nàng tránh thoát được, nhưng nếu chuyện này cứ tiếp tục diễn ra, e rằng có thai chỉ là chuyện sớm muộn.
Nghĩ thế thì sao mà không lo lắng cho được.
Thi Yến Vi thở ngắn than dài, cả người không còn chút tinh thần nào.
Một lúc sau, Luyện Nhi nấu trà nóng mang vào, đó là loại trà Tử Dương sinh trưởng ở chân núi Tam Sơn phía bắc.
Lúc này Thi Yến Vi nào có lòng dạ phẩm trà, liền đặt chén trà lên bàn chạm khắc, lông mày không khỏi nhíu chặt, dù thế nào cũng không giãn ra được.
Luyện Nhi cũng buồn bã buông ấm trà xuống, im lặng như có tâm sự.
Không lâu sau, nàng nghe thấy Lưu mụ nhẹ nhàng gõ cửa từ bên ngoài, nói rằng gia chủ đã ra cho mời Vương lão thái y cáo lão hồi hương từ trong cung đến bắt mạch chẩn bệnh cho nàng. Nàng lập tức lóe lên một tia hy vọng, xốc lại tinh thần vội gọi người đi vào.
Vương lão thái y mặc trường bào cổ tròn màu xám trắng, chòm râu hoa râm, trên trán vết nhăn hằn xuống rất sâu, gương mặt đôn hậu hiền hòa, vừa gặp đã khiến nàng an tâm không ít.
Thi Yến Vi ngồi ngay ngắn trên giường La Hán, hỏi thẳng ông: "Có phải lão trượng phụng mệnh Tống tiết sử, đặc biệt đến đây kê thuốc tránh thai cho thiếp."
Nhìn nàng có vẻ chờ mong, khiến đám hạ nhân như Lưu mụ, Luyện Nhi hay Hương Hạnh đều không khỏi đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ có phải vì đêm qua Dương nương tử trằn trọc mất ngủ nên mới hồ đồ đến mức ngóng trông gia chủ cho nàng thuốc tránh thai, thay vì thuốc thanh nhiệt ít làm tổn thương đến cơ thể.
Bỏ qua chuyện canh tị tử có làm tổn hại đến sức khỏe hay không thì nếu ngày nào đó nàng thực sự hoài thai cốt nhục của gia chủ, sau mười tháng nếu trời cao rủ lòng thương, sinh được một đứa con trai, mẹ quý nhờ con, cho dù ân sủng không còn nữa thì vẫn coi như có chỗ dựa cả đời.
Vương lão thái y cũng bị những lời này của nàng làm cho thoáng kinh sợ, đợi đến khi phục hồi lại tinh thần liền vuốt chòm râu bạc trắng, gật gật đầu thỉnh này đưa tay phải ra đặt lên gối để ông xem mạch. Sau bốn bước vọng (nhìn), văn (nghe), vấn (hỏi), thiết (sờ/bắt mạch), dù cảm thấy đã nhìn ra manh mối nhưng một số chỗ vẫn chưa thể thông suốt được.
Đợi viết xong đơn thuốc, Lưu mụ lấy ngân lượng tự mình đưa tới trả tiền khám bệnh cho người đang đứng đợi ngoài phòng. Vương lão thái y thấp giọng nói nhỏ với Lưu mụ: "Ý của tiết sử là tương lai sau này vẫn sẽ để nương tử mang thai, nên phương thuốc được kê hôm nay cũng tương đối ôn hòa. Tuy nhiên, uống quá nhiều những loại thuốc thể lạnh này tóm lại vẫn hại đến cơ thể, trong khi nương tử cũng không được khỏe mạnh như nữ tử bình thường khác, từ khi còn ở trong bụng mẹ đã có thể chất yếu ớt bẩm sinh, khí huyết hao hụt, cần được điều trị đúng cách bằng chế độ ăn uống, thuốc thang tốt nhất. Lão mụ cũng có thể khuyên Tống tiết sử kiềm chế hơn trước, chuyện phòng the đừng quá liên tiếp, lấy sức khỏe bản thân lẫn thân thể của nương tử làm trọng."
Lưu mụ thấy ông nói nửa khúc sau bằng thái độ ngại ngùng, sắc mặt và cũng trở nên ngưng trọng, nói rằng chỉ mới mấy ngày trước cũng có nữ y công Đỗ tam nương dặn bà khuyên bảo ngài như thế, giờ đến lượt Vương lão thái y cũng nhắc nhở bà phải kịp thời thuyết phục, nhưng cả người bà từ trên xuống dưới chẳng có chút trọng lượng, cũng không phải lão bà có thâm niên lâu năm, có được chút tiếng nói trước mặt gia chủ như Thôi mụ, giờ bảo bà nói mấy lời khó nghe đó chi bằng giết quách bà cho xong.
Đêm qua động tĩnh bên trong bà ở cách vách đều nghe được rất rõ. Dù Dương nương tử không ngừng khóc lóc mềm giọng van xin, nhưng gia chủ vẫn không có nửa phần thương hương tiếc ngọc, cũng không biết ngài sử dụng thủ đoạn nào để giày vò nàng. Tiếng khóc của Dương nương tử đứt quãng, khi có khi không, quả thật là bất lực đến đáng thương.
Nghĩ đi nghĩ lại, tựa hồ cũng chỉ có thể khiến Dương nương tử tủi thân, gánh chịu một mình.
Lưu mụ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, gật nhẹ cằm cho có, cuối cùng cũng không đáp lại mà im lặng tiễn người rời khỏi cửa viện, xong xuôi lại sai gã sai vặt ra ngoài bốc thuốc, đưa đến phòng bếp sắc thành.
Quá giờ Tị, Liên Nhị xách hộp đồ ăn lại đây, Hương Hạnh chặn người lại trước mái hiên, tự tay nhận lấy hộp thức ăn rồi nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Khi đó Thi Yến Vi đang ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay buông thõng yếu ớt ở hai bên, khuôn mặt không có chút huyết sắc lẫn biểu cảm nào.
"Nương tử, đã đến lúc uống thuốc rồi." Hương Hạnh bước tới, lấy ra một chén thuốc đầy ắp màu nâu sẫm từ trong hộp thức ăn, vị đắng nồng nặc theo hơi nóng bốc lên, lan tỏa khắp gian phòng.
Thi Yến Vi vô thức cau mày nhưng lại không hề do dự, hai tay bưng chén thuốc kia lên, uống một hơi hết sạch. Hậu vị đắng chát lan dọc từ khoang miệng, cổ họng rồi lấp kín cả dạ dày, lúc này mới cảm thấy thoáng yên tâm.
Lại có hai tỳ nữ khác dâng nước ấm và ống nhổ đến cho Thi Yến Vi súc miệng. Thi Yến Vi bưng cốc lên súc miệng mấy lượt, cảm giác đắng chát trong miệng dần dần tiêu tán, khoảng thời gian ngậm đắng nuốt cay đúng nghĩa này, toàn bộ đều được tính lên đầu Tống Hành.
Bây giờ, nàng chỉ hy vọng thời gian trôi qua nhanh hơn, để Tống Hành chán ghét nàng sớm hơn, lúc đó nàng sẽ rời Thái Nguyên đến Cẩm Quan thành, cả đời cũng không muốn gặp lại hắn.
Thi Yến Vi vừa suy nghĩ miên man, vừa sai người lấy thảm mang tới. Một lúc sau, nàng tựa vào giường La Hán nhẹ nhàng ngủ thiếp đi.
Dù đang ngủ nhưng vẫn cũng không quên che bụng dưới, lông mày cũng hơi nhíu lại, chắc hẳn trên người vẫn còn đang cực kỳ khó chịu.
Bởi vì lần trước Thi Yến Vi đã ra mặt thay nàng nên Luyện Nhi thực sự rất cảm kích Thi Yến Vi, nhìn thấy nương tử như vậy, trong lòng không khỏi khó chịu, khom lưng vén tóc mai ở hai bên thái dương, ém lại chăn thật kỹ, rồi lấy một cái ghế đầu đặt cạnh giường, vừa khâu vá vừa canh chừng nàng.
Thi Yến Vi không thể ngủ một giấc yên ổn, ác mộng ập tới hết lần này đến lần khác, sợ đến mức mồ hôi lạnh toát ra đầy người, vừa tỉnh dậy thì cả kinh, thở gấp.
Luyện Nhi buông kim khâu xuống, lấy khăn lau mồ hôi rịn ra trên trán nàng, liền hỏi: "Nương tử gặp ác mộng sao? Có muốn dùng chút canh an thần không ạ?"
Tống Hành tập trung ánh mắt, mải miết nhìn một cành phù dung tàn khô héo úa trên cây, trầm mặc một lúc mới chậm rãi nói ra chữ "Được".
Dưới sự cho phép của Tống Hành, lúc này Phùng Quý mới sai người làm việc.
Đêm đến, vầng trăng như mảnh ngọc bích dần vươn mình lên khỏi ngọn cây, treo cao ở tầng mây thứ chín, lúc này Tống Hành ngồi ngay ngắn trước thư án, cầm bút đề chữ, gió đêm mang theo mùi hoa quế thanh khiết, thấm vào ruột gan.
Xử lý xong công vụ thì giờ giấc đã vào đến canh hai, Tống Hành đặt bút lông cừu cán dài bằng ngọc bích trong tay xuống, nâng tay xoa nhẹ mi tâm, đẩy cửa bước ra ngoài.
Ánh trăng như nước mặc sức trút xuống nhưng cũng chỉ làm nền cho vẻ lộng lẫy của đóa phù dung nghiêng mình trên đầu cành. Tống Hành liếc nhìn một lúc, trong đầu không tự chủ nổi nữa, gương mặt phù dung của Thi Yến Vi lại bất giác hiện lên.
Mấy ngày không gặp, hắn quả thực có chút nhớ nàng.
Tống Hành sai người đi chuẩn bị nước lạnh, hắn ngâm mình hồi lâu mới ra khỏi bồn tắm, lau sạch vết nước, mặc trung y sạch sẽ vào.
Phùng Quý đang đứng dưới mái hiên đợi chỉ thị, thấy hắn mặc trung y màu nguyệt sắc đơn bạc, bước ra từ phòng tắm thì vội mang áo choàng lại cho hắn, nhưng Tống Hành chỉ khẽ phất tay, trầm giọng nói câu "Không sao" rồi sải những bước dài quay về phòng.
Sáng sớm hôm sau, lúc Thi Yến Vi đang ăn sáng thì có gã sai vặt từ Tống phủ mang đến một cây đàn tỳ bà khảm trai làm bằng gỗ tử đàn. Thi Yến Vi lấy một nắm Khai Thông Nguyên Bảo từ trong bình nhỏ ra đưa cho hắn để bày tỏ lòng biết ơn. Dù sao đi nữa, đó cũng đều là tiền của Tống Hành, nàng tiêu nhiều cũng chẳng thấy tiếc.
Đêm đó, Thi Yến Vi ôm tỳ bà tấu khúc, tiếng đàn trong trẻo theo ngón tay cứ thế thoát ra, là một bài nhạc mà những người ở đây đều chưa từng nghe thấy. Mấy ngày không phải gặp Tống Hành, tâm tình của nàng càng trở nên tốt hơn, nhớ lại quá trình từ lúc mới quen, đến khi tìm hiểu rồi yêu đương với Trần Nhượng, nàng khẽ nở nụ cười, tiếng đàn càng thêm phần thanh tao, mềm mại lại thông suốt.
Đằng sau hòn giả sơn là hai lão mụ vừa uống rượu Thiệu Hưng vừa nói chuyện phiếm, một trong số đó mượn rượu vờ như say nói: "May mà bây giờ nàng còn tâm tình mà chơi đàn tỳ bà, nếu gia chủ không đến biệt viện nữa thì chuyện chúng ta phải về Tống phủ chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi."
Người còn lại đáp: "Nhưng mà ta nói này, ở đây không phải tốt hơn sao. Thứ nhất việc cũng không nhiều, thứ hai nương tử đối xử với mọi người rất thân thiện, từ khi vào biệt viện đến nay, nàng luôn có gì dùng nấy mà chưa hề soi mói, là một người dễ bề đối phó."
Trong lúc hai người đang nói chuyện, tiếng đàn tỳ bà loáng thoáng kia không biết đã dừng lại từ lúc nào, lão mụ lớn tuổi hơn thoáng giật mình, đặt ly rượu đang uống dở xuống cau mày đáp: "Chẳng lẽ là gia chủ đến? Thôi cũng muộn rồi, chúng ta cũng nên giải tán, mau mau trở về đi thôi."
Trong chính phòng.
Bởi vì Tống Hành đến nên hứng thú muốn chơi đàn của Thi Yến Vi cũng lập tức bay biến, nàng dời những đầu ngón tay ra khỏi thân đàn, chỉ trong chớp mắt, tiếng tỳ bà du dương đột nhiên im bặt.
Thấy nàng đặt tỳ bàn xuống bàn, chắp tay trước ngực thi lễ dịu dàng gọi hắn Tống tiết sử, giọng điệu cung kính nhưng có phần xa cách, phảng phất như trước đó giữa hai người chưa từng xảy ra cãi nhau.
Tống Hành quy biểu hiện này của nàng thành "nghe lời", hắn cũng đỡ mất công, chủ động kiếm cớ để giảng hòa với nàng.
Gió đêm thổi qua cửa sổ hé mở, rơi xuống kim trâm cài trên tóc Thi Yến Vi, vạt áo nàng cũng phiêu diêu theo gió.
"Đàn thêm hai khúc cho ta nghe thử." Tống Hành rũ mắt nhìn về phía đôi bàn tay trắng nõn như ngọc, lập tức ngồi xuống bên kia giường.
Thi Yến Vi nhẹ giọng đáp, ôm tỳ bà ngồi trở lại chiếc ghế nguyệt nha kê trước bức bình phong, nhưng từ đầu đến cuối đều không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, thứ ngang bằng với tầm mắt nàng lúc này cũng chỉ là hoa văn bảo tướng dệt trên y phục hắn, da đầu nàng chợt trở nên tê dại.
Nàng sợ hãi chuyện sắp sửa phát sinh tiếp theo nên không thể chuyên tâm đàn tỳ bà, thủ pháp lộn xộn, một khúc "Mạch tang" tuyệt diệu bị nàng đàn loạn đến mức không còn chút ý vị nào.
Tống Hành thấy nàng thấp thỏm không yên, không còn tâm tư nghe đàn nữa mà đứng lên đi về phía nàng, lấy cây đàn tỳ bà nàng đang ôm trong lòng ra, không hề kiêng dè tỳ nữ vẫn đang đứng trong phòng mà thấp giọng nói: "Nếu Dương nương tử không muốn đàn tỳ bà nữa thì sớm lên giường làm chút chuyện nên làm đi."
Tỳ nữ nghe thấy hai gò má như muốn bốc cháy, ửng hồng như đám mây, rối rít không ngừng hạ thấp người cáo lui, nhẹ giọng bước ra khỏi ngưỡng cửa, lại cẩn thận từng li từng tí khép cửa lại.
Thi Yến Vi được hắn ôm giữa khuỷu tay và được nâng đến độ cao không chênh lệch nhiều so với chiều cao của hắn, mặc dù cách lớp vải áo nhưng hơi nóng từ cơ thể hắn vẫn phả thẳng lên người nàng, khiến thân hình mảnh mai thon dài của nàng không khỏi phát run.
"Ôm chặt vào." Tống Hành thấp giọng nhắc nhở nàng, một tay ôm lấy nàng, tay kia mở rèm châu, sải bước hướng về bên trong giường.
Rèm châu mượn dao động còn lại nảy lên mấy cái, va chạm quấn chặt vào nhau, phát ra tiếng vang "loạch xoạch". Thi Yến Vi nghe thấy âm thanh đó, trái tim càng không thể hạ xuống, gần như vọt tới cổ họng.
Tống Hành ngồi xổm bên mép giường, cực kỳ kiên nhẫn giúp nàng tháo bỏ giày tất, sau đó ngồi xuống bên người nàng, nâng tay vuốt hàng tóc mai.
Gió thu lạnh lẽo thổi vào, Thi Yến Vi chợt cảm thấy toàn thân ớn lạnh, sau đó đập vào mắt nàng là mẫu đơn đỏ thắm mà nàng nhớ là vốn được thêu trên lớp kha tử.
Thi Yến Vi đưa tay đẩy tay hắn ra, giọng nhỏ như muỗi, lí nhí nhắc nhở hắn: "Còn chưa thổi tắt đèn."
"Da mặt nàng mỏng như vậy, bình thường đúng chỉ giỏi nói miệng, thế mà cứ tự cho là có bản lĩnh lắm."
Tống Hành được cớ giễu cợt nàng, thấy nàng vẫn rất kiên trì đành bất đắc dĩ xuống giường, tự mình thổi tắt ngọn đèn cuối cùng ở trong phòng.
Ánh nến vừa tắt, Tống Hành mượn ánh trăng mông lung cùng khả năng nhìn rõ trong đêm đã được mài dũa qua nhiều năm luyện võ và hành quân, chuẩn xác đến bên người Thi Yến Vi.
Thi Yến Vi tuy không nhìn rõ mặt hắn nhưng nàng sợ hãi đến mức run lên, vẻ mặt hoảng hốt đẩy đánh hắn, nàng hét lên bốn chữ "Ngươi đừng tới đây!"
Tống Hành tóm lấy bắp chân kéo nàng trở lại. Hắn giam cầm chặt chẽ cả người nàng dưới lồng ngực, cúi người phủ lên bờ môi nàng.
Nàng bị hắn ôm chặt lấy, lông mày gắt gao nhíu chặt, cảm giác buồn tủi bỗng hóa thành những tiếng nức nở trầm thấp, nước mắt ấm áp chảy xuống, rơi vào hõm vai Tống Hành.
...
Tống Hành giơ tay lau đi vệt nước trên khóe mắt nàng, sai người mang nước vào.
Tống Hành tắm rửa sạch sẽ một phen rồi xoay sang giúp nàng thanh tẩy mọi thứ thật kỹ, thay giúp nàng một bộ đồ ngủ mới, rồi lấy gậy đánh lửa thắp sáng ngọn nến, không nhanh không chậm bắt đầu mặc quần áo vào.
Đột nhiên hắn như nhớ ra điều gì đó, quay lại nhìn nàng, khẽ cười nói: "Nhớ mang máng chữ viết của nương tử nhìn chẳng ra đâu vào đâu, ngày mai hưu mộc, buổi chiều ta sẽ đến đây giám sát nàng luyện chữ."
Thi Yến Vi mệt mỏi đến cực điểm, căn bản không nghe rõ hắn vừa mới nói gì. Nàng dùng chút sức lực ít ỏi còn lại vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo hắn, điềm đạm nói: "Thiếp không danh không phận. Trước khi Tống tiết sử cưới chính thê sinh con nối dõi, thỉnh cầu tiết sử ban cho thiếp một chén canh tị tử, tránh đi triệt để rắc rối có khả năng sẽ biến thành mâu thuẫn giữa tiết sử cùng tân phụ sau này."
Lời này quả nhiên là đang suy nghĩ một cách đầy chu toàn cho hắn, thái độ cũng hết sức nhún nhường. Trong lòng Tống Hành vẫn còn nhớ kỹ những lời ngày ấy Tiết phu nhân nói với mình, hắn không có ý để nàng có thai trước khi cưới chính thê, chẳng qua sau khi tìm được niềm vui mới, nhìn nàng chật vật lắm mới có thể tiếp nhận, hai loại cảm xúc tựu chung vào một chỗ khiến hắn nhất thời quên béng đi.
Không ngờ nàng luôn để ý đến việc này, lần trước ỷ vào việc bị sốt, đâm chọc khiến hắn không vui, lần này lại biết ngoan ngoãn hơn, đổi giọng hạ mình xin chén thuốc kia từ hắn.
Tống Hành cúi đầu nhìn nàng, đáy mắt bất giác lóe lên ánh lửa, nhưng lời nàng nói chẳng những có lý mà còn hợp với suy nghĩ hắn, đành ngưng trọng ánh mắt, nhíu mày châm chọc nàng: "Nàng đúng là người hiểu chuyện, cổ họng khàn đặc rên không thành tiếng mà vẫn còn tâm tư nhớ tới việc kia. Nếu đã thế, chi bằng nàng cũng bỏ chút công sức, nghĩ thật kỹ làm sao để bản thân cũng cảm thấy tốt hơn khi làm chuyện đó đi."
Dấu răng cùng vết cào trên cánh tay mơ hồ đau âm ỉ, Tống Hành rũ mắt nhìn đôi mắt đào hoa vẫn còn mờ mịt hơi nước của nàng, nói tiếp: "Vừa rồi nàng cắn ta cũng mạnh lắm đấy chứ, so với khối gỗ đêm đó thì cứng cỏi hơn rất nhiều."
Thi Yến Vi bị hắn nói vừa thẹn vừa giận, nhưng lúc này nàng không mang bệnh trên người, nếu tùy tiện nói gì chọc giận hắn, chẳng những không được uống thuốc bôi dược ngược lại khiến hắn kích động nổi điên, người chịu tội chỉ có thể là nàng.
Đả thông tư tưởng xong, liền hạ quyết tâm nuốt xuống cơn giận, xoay người nhẹ nhàng nhắm mắt, có lẽ vì quá mệt mỏi nên không lâu sau liền ngủ thiếp đi, hắn rời đi lúc nào cũng không biết.
Hôm sau, mặt trời đã lên đến đỉnh, ngoài cửa sổ ánh mặt trời chói lóa, Thi Yến Vi từ từ tỉnh dậy, dụi đôi mắt vẫn còn ngái ngủ định hất chăn đứng dậy thì chỉ thấy xương cốt toàn thân như bị chày gỗ đập qua, bên dưới sưng đau dữ dội. Nàng chỉ có thể miễn cưỡng cất giọng khàn khàn, sai người đi chuẩn bị nước nóng.
Khoảng hai khắc đồng hồ (khoảng 30 phút) sau, nước nóng đã được chuẩn bị xong. Luyện Nhi vào phòng mời nàng sang đó tắm rửa. Thi Yến Vi cảm thấy khó mà tự mình đứng dậy, xấu hổ đỏ mặt gọi nàng đến đỡ, nhưng chân vừa chạm đất thì liền mềm nhũn như cọng mì mới vớt ra khỏi nồi, bước chân gần như lẩy bẩy đi vào phòng tắm.
Luyện Nhi vừa ngẩng đầu lên thì vừa vặn lọt vào mắt là đoạn cổ trắng như tuyết của nương tử, bên trên cùng đoạn cổ tay dưới ống tay áo loang lổ dấu vết như bị nắm bằng cả hai tay. Dấu vết bầm tím ấy vừa nhìn là đã thấy sợ hãi, nàng vừa sợ vừa thẹn, đỏ mặt cúi đầu, lại không dám liếc nhìn nương tử thêm một lần nào nữa.
Thi Yến Vi bảo nàng lui ra ngoài, ráng chống người cởi bỏ trung y tiết khố, miễn cưỡng bám vào vách thùng tắm bước vào. Nước ấm bao bọc lấy toàn thân, chỉ trong chớp mắt, cảm giác đau đớn trên người dường như giảm đi không ít. Thi Yến Vi ngả đầu dựa vào vách thùng tắm, nhắm mắt dưỡng thần.
Một lúc lâu sau, nước ấm trong thùng bắt đầu chuyển lạnh, Thi Yến Vi tiếc nuối không muốn rời khỏi phòng tắm, vòng ra sau tấm bình phong chậm rãi mặc lại quần áo, bước chân khó nhọc ra đến cửa.
Luyện Nhi đang uể oải ngồi ở lan can sưởi nắng, thấy nàng ra liền gấp gáp chạy tới để nàng vịn vào rồi, đỡ nàng ngồi xuống giường La Hán, cao giọng kêu người bày đồ ăn.
Hương Hạnh lấy từng dĩa thức ăn trong hộp ra dọn ra, sắp xếp bát đĩa. Thi Yến Vi chăm chú nhìn thử thì thấy bên trên có một bát mì gà xé sợi, một đĩa thịt dê nướng cùng một chén gà ác hầm đương quy.
Lưu mụ bưng bát canh còn hơi ấm lên đưa tới trước mặt Thi Yến Vi, mỉm cười nói: "Hôm qua, trước khi gia chủ rời đi đã đặc biệt phân phó lão nô dặn phòng bếp hầm món ăn này giúp nương tử bồi bổ thân thể, nương tử dùng chút canh trước rồi hẵng dùng đến những món khác."
Thi Yến Vi cũng không thích uống canh gà, nhưng thấy nụ cười trên mặt Lưu mụ, nàng không đành lòng cự tuyệt, đành giơ tay phải run rẩy lên nhận lấy, uống vài ngụm cho ấm bụng.
Ăn sáng xong, Thi Yến Vi tựa vào gối, ngẩn người nhìn gốc thạch lựu ngoài cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ: Đây đã là lần thứ hai Tống Hành cưỡng bức nàng, sau này sẽ có lần thứ ba, thứ tư. Hai lần này nàng tránh thoát được, nhưng nếu chuyện này cứ tiếp tục diễn ra, e rằng có thai chỉ là chuyện sớm muộn.
Nghĩ thế thì sao mà không lo lắng cho được.
Thi Yến Vi thở ngắn than dài, cả người không còn chút tinh thần nào.
Một lúc sau, Luyện Nhi nấu trà nóng mang vào, đó là loại trà Tử Dương sinh trưởng ở chân núi Tam Sơn phía bắc.
Lúc này Thi Yến Vi nào có lòng dạ phẩm trà, liền đặt chén trà lên bàn chạm khắc, lông mày không khỏi nhíu chặt, dù thế nào cũng không giãn ra được.
Luyện Nhi cũng buồn bã buông ấm trà xuống, im lặng như có tâm sự.
Không lâu sau, nàng nghe thấy Lưu mụ nhẹ nhàng gõ cửa từ bên ngoài, nói rằng gia chủ đã ra cho mời Vương lão thái y cáo lão hồi hương từ trong cung đến bắt mạch chẩn bệnh cho nàng. Nàng lập tức lóe lên một tia hy vọng, xốc lại tinh thần vội gọi người đi vào.
Vương lão thái y mặc trường bào cổ tròn màu xám trắng, chòm râu hoa râm, trên trán vết nhăn hằn xuống rất sâu, gương mặt đôn hậu hiền hòa, vừa gặp đã khiến nàng an tâm không ít.
Thi Yến Vi ngồi ngay ngắn trên giường La Hán, hỏi thẳng ông: "Có phải lão trượng phụng mệnh Tống tiết sử, đặc biệt đến đây kê thuốc tránh thai cho thiếp."
Nhìn nàng có vẻ chờ mong, khiến đám hạ nhân như Lưu mụ, Luyện Nhi hay Hương Hạnh đều không khỏi đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ có phải vì đêm qua Dương nương tử trằn trọc mất ngủ nên mới hồ đồ đến mức ngóng trông gia chủ cho nàng thuốc tránh thai, thay vì thuốc thanh nhiệt ít làm tổn thương đến cơ thể.
Bỏ qua chuyện canh tị tử có làm tổn hại đến sức khỏe hay không thì nếu ngày nào đó nàng thực sự hoài thai cốt nhục của gia chủ, sau mười tháng nếu trời cao rủ lòng thương, sinh được một đứa con trai, mẹ quý nhờ con, cho dù ân sủng không còn nữa thì vẫn coi như có chỗ dựa cả đời.
Vương lão thái y cũng bị những lời này của nàng làm cho thoáng kinh sợ, đợi đến khi phục hồi lại tinh thần liền vuốt chòm râu bạc trắng, gật gật đầu thỉnh này đưa tay phải ra đặt lên gối để ông xem mạch. Sau bốn bước vọng (nhìn), văn (nghe), vấn (hỏi), thiết (sờ/bắt mạch), dù cảm thấy đã nhìn ra manh mối nhưng một số chỗ vẫn chưa thể thông suốt được.
Đợi viết xong đơn thuốc, Lưu mụ lấy ngân lượng tự mình đưa tới trả tiền khám bệnh cho người đang đứng đợi ngoài phòng. Vương lão thái y thấp giọng nói nhỏ với Lưu mụ: "Ý của tiết sử là tương lai sau này vẫn sẽ để nương tử mang thai, nên phương thuốc được kê hôm nay cũng tương đối ôn hòa. Tuy nhiên, uống quá nhiều những loại thuốc thể lạnh này tóm lại vẫn hại đến cơ thể, trong khi nương tử cũng không được khỏe mạnh như nữ tử bình thường khác, từ khi còn ở trong bụng mẹ đã có thể chất yếu ớt bẩm sinh, khí huyết hao hụt, cần được điều trị đúng cách bằng chế độ ăn uống, thuốc thang tốt nhất. Lão mụ cũng có thể khuyên Tống tiết sử kiềm chế hơn trước, chuyện phòng the đừng quá liên tiếp, lấy sức khỏe bản thân lẫn thân thể của nương tử làm trọng."
Lưu mụ thấy ông nói nửa khúc sau bằng thái độ ngại ngùng, sắc mặt và cũng trở nên ngưng trọng, nói rằng chỉ mới mấy ngày trước cũng có nữ y công Đỗ tam nương dặn bà khuyên bảo ngài như thế, giờ đến lượt Vương lão thái y cũng nhắc nhở bà phải kịp thời thuyết phục, nhưng cả người bà từ trên xuống dưới chẳng có chút trọng lượng, cũng không phải lão bà có thâm niên lâu năm, có được chút tiếng nói trước mặt gia chủ như Thôi mụ, giờ bảo bà nói mấy lời khó nghe đó chi bằng giết quách bà cho xong.
Đêm qua động tĩnh bên trong bà ở cách vách đều nghe được rất rõ. Dù Dương nương tử không ngừng khóc lóc mềm giọng van xin, nhưng gia chủ vẫn không có nửa phần thương hương tiếc ngọc, cũng không biết ngài sử dụng thủ đoạn nào để giày vò nàng. Tiếng khóc của Dương nương tử đứt quãng, khi có khi không, quả thật là bất lực đến đáng thương.
Nghĩ đi nghĩ lại, tựa hồ cũng chỉ có thể khiến Dương nương tử tủi thân, gánh chịu một mình.
Lưu mụ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, gật nhẹ cằm cho có, cuối cùng cũng không đáp lại mà im lặng tiễn người rời khỏi cửa viện, xong xuôi lại sai gã sai vặt ra ngoài bốc thuốc, đưa đến phòng bếp sắc thành.
Quá giờ Tị, Liên Nhị xách hộp đồ ăn lại đây, Hương Hạnh chặn người lại trước mái hiên, tự tay nhận lấy hộp thức ăn rồi nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Khi đó Thi Yến Vi đang ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay buông thõng yếu ớt ở hai bên, khuôn mặt không có chút huyết sắc lẫn biểu cảm nào.
"Nương tử, đã đến lúc uống thuốc rồi." Hương Hạnh bước tới, lấy ra một chén thuốc đầy ắp màu nâu sẫm từ trong hộp thức ăn, vị đắng nồng nặc theo hơi nóng bốc lên, lan tỏa khắp gian phòng.
Thi Yến Vi vô thức cau mày nhưng lại không hề do dự, hai tay bưng chén thuốc kia lên, uống một hơi hết sạch. Hậu vị đắng chát lan dọc từ khoang miệng, cổ họng rồi lấp kín cả dạ dày, lúc này mới cảm thấy thoáng yên tâm.
Lại có hai tỳ nữ khác dâng nước ấm và ống nhổ đến cho Thi Yến Vi súc miệng. Thi Yến Vi bưng cốc lên súc miệng mấy lượt, cảm giác đắng chát trong miệng dần dần tiêu tán, khoảng thời gian ngậm đắng nuốt cay đúng nghĩa này, toàn bộ đều được tính lên đầu Tống Hành.
Bây giờ, nàng chỉ hy vọng thời gian trôi qua nhanh hơn, để Tống Hành chán ghét nàng sớm hơn, lúc đó nàng sẽ rời Thái Nguyên đến Cẩm Quan thành, cả đời cũng không muốn gặp lại hắn.
Thi Yến Vi vừa suy nghĩ miên man, vừa sai người lấy thảm mang tới. Một lúc sau, nàng tựa vào giường La Hán nhẹ nhàng ngủ thiếp đi.
Dù đang ngủ nhưng vẫn cũng không quên che bụng dưới, lông mày cũng hơi nhíu lại, chắc hẳn trên người vẫn còn đang cực kỳ khó chịu.
Bởi vì lần trước Thi Yến Vi đã ra mặt thay nàng nên Luyện Nhi thực sự rất cảm kích Thi Yến Vi, nhìn thấy nương tử như vậy, trong lòng không khỏi khó chịu, khom lưng vén tóc mai ở hai bên thái dương, ém lại chăn thật kỹ, rồi lấy một cái ghế đầu đặt cạnh giường, vừa khâu vá vừa canh chừng nàng.
Thi Yến Vi không thể ngủ một giấc yên ổn, ác mộng ập tới hết lần này đến lần khác, sợ đến mức mồ hôi lạnh toát ra đầy người, vừa tỉnh dậy thì cả kinh, thở gấp.
Luyện Nhi buông kim khâu xuống, lấy khăn lau mồ hôi rịn ra trên trán nàng, liền hỏi: "Nương tử gặp ác mộng sao? Có muốn dùng chút canh an thần không ạ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.