Chương 29:
Uyên Tú Tú
23/11/2024
Thi Yến Vi xoa nhẹ ngực nhìn ra ngoài cửa sổ thì chỉ thấy ánh mặt trời treo cao rạng rỡ, giờ đã là giữa trưa.
Mấy ngày nay, nàng thật sự đã uống đủ các loại thuốc khác nhau, cũng không muốn uống thêm một chén thuốc an thần của Luyện Nhi, bèn lắc đầu nói: "Không sao, ta chỉ uống chút trà thôi, một lát sẽ khỏe lại."
Luyện Nhi lên tiếng đáp lại, nhấc ấm trà rót thêm vào chén cho nàng.
Lưu mụ nghe thấy động tĩnh trong phòng, đẩy cửa vào sai bảo nàng: "Nương tử dậy rồi thì ăn trưa sớm thôi, chiều nay gia chủ sẽ tới."
Thi Yến Vi được đỡ ngồi dậy, khẽ gật đầu, đồ ăn được dọn lên bàn, nàng vốn không muốn ăn nên ăn hết nửa bát thì không chịu ăn nữa.
Luyện Nhi gắp thêm đồ ăn vào bát cho nàng, dịu dàng khuyên: "Nương tử thể chất yếu ớt, nên ăn nhiều thịt cá thì cơ thể mới khỏe mạnh được. Nếu cứ không chịu ăn uống gì thế này thì cơ thể sao mà tốt lên được đây."
Vừa nói vừa có vẻ lo lắng, và sự lo lắng ấy cũng không giống như diễn kịch.
Thi Yến Vi sợ nhất cảnh người khác bày ra khuôn mặt u sầu trước mặt nàng, huống chi Luyện Nhi cũng chỉ vì thật lòng muốn tốt cho nàng, đành phải ép mình gắp thêm hai miếng, sau đó, nàng sai người thu dọn bát đũa, lấy một quyển sách trên giá xuống đọc.
Từ khi xuyên không đến đây được gần một năm, Thi Yến Vi cố gắng lắm cũng chỉ đọc được hơn nửa ký tự, còn lại một nửa nàng vẫn không thể đoán ra. Vừa đọc vừa đoán mò được một lúc, sau khi lật được vài trang thì chợt có cảm giác buồn ngủ.
Đúng lúc này, Lưu mụ bưng canh tổ yến tới, nói là hôm nay gia chủ đã sai người mang tới để nàng bồi bổ sức khỏe, số lượng đủ để sử dụng trong vòng một năm.
"Giờ ta không ăn nổi nữa, tạm thời đặt xuống đó đi."
Dứt lời liền quay lưng đi, lấy khăn tay đặt lên mặt che nắng, ý thức dần tan rã, nàng cứ thế ngủ thiếp đi.
Lúc Tống Hành đến thì chén tổ yến đang nằm trên bàn kia vẫn còn hơi ấm, còn Thi Yến Vi thì quay lưng lại với hắn, khăn tay vốn đặt trên mặt không biết đã rơi xuống từ khi nào, để lộ gương mặt mộc mạc không thoa phấn. Hàng lông mi dày như thúy vũ của nàng hơi nhíu lại, như thể kể cả lúc ngủ say nàng cũng không được yên ổn.
Hương Hạnh thấy hắn sa sầm sắc mặt, nhỏ giọng cẩn thận từng li từng tí hỏi hắn: "Gia chủ có muốn nô tỳ đánh thức nương tử không ạ?"
Tống Hành khoát tay, ý bảo nàng lui ra, tùy tiện ngồi xuống bên người Thi Yến Vi, ma xui quỷ khiến thế nào lại vươn tay, vuốt ve lông mày nàng, đầu ngón tay mang theo vết chai sạn khiến nàng cảm thấy ngứa ngáy.
Nàng xoay người trở mình, động tác vô tình chạm đến vết thương, khiến nàng đau đớn rên thành tiếng, cơn buồn ngủ bay biến đi quá nửa, phát giác có thứ gì đó cao lớn đang chắn trước tầm mắt, liền từ từ mở mắt.
Nàng vẫn chưa quen với việc sống chung dưới một mái hiên với Tống Hành, huống chi lúc này vừa mới tỉnh ngủ đầu óc vẫn còn hơi hỗn loạn, bỗng dưng tự dọa mình đến nhảy dựng, mất một lúc lâu sau mới dần cảm thấy khá hơn.
"Sao ngài lại tới đây?" Thi Yến Vi miễn cưỡng nhấc nửa người lên, bình tĩnh hỏi hắn.
Tống Hành nghiêng mặt nhìn nàng, cười lạnh hỏi: "Nương tử chê ta đến quá sớm, quấy rầy giấc ngủ của nàng sao?"
Thi Yến Vi không chắc hôm hắn đang có tâm tình gì nên im lặng không đáp, chậm rãi ngồi thẳng người cầm ấm trà rót một chén, nhấp một ngụm, vẻ mặt không có nửa phần ý cười, trong khi rõ ràng hôm qua lúc hắn tới đây, nàng đang khẽ cười ôm tỳ bà.
Nụ cười kia như một vòng ánh dương ấm áp, bừng sáng giữa mùa đông, còn nếu là mùa hè, lại giống như một đóa sen tinh khiết, chọc đến đầu quả tim hắn.
Ý cười nhàn nhạt kia, hẳn nhiên vì nhìn thấy hắn nên biến mất. Tống Hành nghĩ đến đây, bàn tay ẩn dưới ống tay áo dài rộng nắm chặt thành quyền, môi mỏng mím lại.
Tống Hành bất mãn, nhìn nàng hồi lâu rồi dời ánh mắt nhìn về chén tổ yến, trầm giọng nói: "Ăn chén canh tổ yến này xong thì theo ta đến thư phòng luyện chữ. Nét chữ Nhị nương viết ra năm tám tuổi so ra còn đẹp hơn nàng bây giờ rất nhiều, không sợ bôi nhọ chữ viết của Nhan Ứng Phương sao?"
Thi Yến Vi nghe được lời này, chợt nhận ra hắn vốn là một kẻ hỉ nộ vô thường, bá đạo độc tài. Trong lòng hắn rõ ràng không có ý để nàng sinh trưởng tử trưởng nữ thứ xuất, chuyện này trước hắn cũng đã nói rõ với nàng, thế nhưng hôm vừa rồi, lại cố chấp mời bằng được lão thái y đã cáo lão hồi hương đến kê đơn thuốc cho nàng. Nói đâu xa, mới hôm qua hắn còn nói chuyện với nàng với cảm xúc tương đối ổn định thì đến hôm nay, lời vừa thoát ra khỏi miệng đã mơ hồ mang theo đao kiếm.
Ấy vậy mà từ trước đến nay, nàng cứ cho rằng hắn là hạng chính nhân quân tử đoan chính giữ lễ, giờ nghĩ lại, ắt hẳn hắn đã có ý nghĩ đê hèn này với nàng từ đầu nên mới ngụy trang thành bản tính, còn nàng thì bị mỡ lợn làm mù con mắt, u mê không phát hiện ra nên mới khiến bản thân rơi vào tình cảnh hiện giờ, sống cảnh cá chậu chim lồng, làm một món đồ chơi trong tay hắn.
"Ta không đói, cũng không muốn luyện thư pháp, ta cảm thấy không thoải mái, kính xin Tống tiết sử rủ lòng..."
Chữ "thương" còn chưa kịp nói ra, Tống Hành đã cực kỳ bá đạo, cậy mạnh múc một thìa tổ chén trong chén đưa đến bên miệng Thi Yến Vi, lạnh lùng nói ra hai chữ: "Mở miệng."
Thi Yến Vi đọc được chữ "thiếu kiên nhẫn" trên mặt hắn, nhớ tới thủ đoạn hắn dùng để tra tấn mình hôm qua, nàng không dám tùy tiện làm trái ý hắn, môi thơm hé mở, nuốt tổ yến trên chiếc thìa bạc kia vào bụng.
Tống Hành đặt chén vào tay nàng, dùng bàn tay thô to vuốt phẳng mái tóc đen của nàng, nhếch môi cười thành một vòng cung nhàn nhạt, hắn liếc mắt, cười đến ý vị thâm trường: "Nương tử ngoan, nếu nàng làm biếng luyện chữ thì thời gian còn lại của hôm nay để dành hết cho chuyện kia được không?"
Lời vừa nói ra, Thi Yến Vi chỉ cảm thấy sống lưng tê tái, không dám nói là không luyện chữ nữa, sửa lời thành: "Vừa rồi thiếp vừa dậy nên mới hồ đồ, Tống tiết sử nhất định đừng xem đó là thật. Thiếp theo ngài đến thư phòng luyện chữ là được chứ gì."
Dây dưa thêm một lúc đến khi nàng dùng hết chén tổ yến kia, Tống Hành đứng dậy đi trước đến thư phòng, Thi Yến Vi cố nén cảm giác chua xót trên người để đuổi kịp hắn, nhưng vừa bước qua khỏi ngưỡng cửa vào đến thư phòng thì nàng phải chống bằng cả hai tay xuống bàn mới miễn cưỡng đứng thẳng được.
Tống Hành thấy nàng dường như thật sự khó chịu đến cực điểm, hắn ôm nàng ngồi trên đùi, sau đó mài mực chấm bút, lại đem bút bỏ vào trong tay nàng, cầm tay nàng viết xuống, mỗi một nét đều tỉ mỉ dặn dò nàng nên sử dụng chừng nào sức lực.
Thi Yến Vi vốn bị ép ngồi vào bàn luyện chữ, hơn nữa ngồi trên đùi hắn thực ra không hề thoải mái, những gì hắn nói nàng chỉ nghe lọt đúng một nửa, máy móc làm theo động tác của hắn, tấm lưng cứng đờ căng thẳng, không dám cựa quậy dư thừa.
Dù là vậy nhưng hơi thở của Tống Hành vẫn dần trở nên nặng nề, hắn đặt cây bút trong tay xuống, ôm lấy nàng.
Thi Yến Vi sợ đến mất hồn mất vía, vội vàng quay đầu nhìn hắn, đôi mi thanh tú xoắn lại, mở giọng van xin: "Thiếp còn chưa khỏe hẳn, thực sự không thể hầu hạ nổi, kính xin Tống tiết sử thả thiếp ra."
Tống Hành nhắm mắt hít sâu mấy hơi rồi lại mở mắt, lật người nàng nắm lấy hai bàn tay nhỏ nhắn của nàng.
Một lúc lâu sau, Tống Hành chỉnh lại nếp áo bào có phần nhăn nhúm, khôi phục bộ dạng áo mũ chỉnh tề như cũ, sai người mang nước và khăn sạch cùng tiến vào.
...
Thi Yến Vi ghét bỏ chà xát tay một lúc lâu trong bồn, cho đến khi Tống Hành ghé mắt nhìn tới, nàng khó khăn lắm mới dừng lại, chậm rãi dùng khăn lau tay.
Tống Hành biết nàng vất vả, ôm nàng trở lại chính phòng, lại gọi Lưu mụ mang thuốc mỡ tới, thả nàng xuống dưới chăn gấm, tự mình giúp nàng bôi dược.
Hắn nhìn kỹ một lượt, điềm nhiên nói: "Cao dược này hiệu quả quá bình thường, mỗ sẽ cho truyền Vương thái y, dùng dược thảo quý giá điều chế loại thuốc mỡ tốt hơn đưa tới."
Thi Yến Vi tự xem mình là vật chết, chỉ có suy nghĩ và đầu óc là vẫn còn hoạt động, thừa dịp khom lưng cúi xuống không nhìn thấy sắc mặt nàng, liền cắn răng hung hăng liếc nhìn như khoét một lỗ trên người hắn, thầm nghĩ tốt nhất hắn nên tuân thủ lời hứa, bằng không ba năm sau nàng không ngại cá chết lưới rách.
Ngày hôm đó, Tống Hành ở lại ăn tối với Thi Yến Vi, lúc về tới Tống phủ thì đã là giờ Tuất.
Trước đó Tiết phu nhân đã nghe hạ nhân nói hắn đã điều một nhóm người đến biệt viện, khoảng hai ba đêm gì đó đều đến tận canh ba mới về, hơn nữa dạo gần đây hắn cũng không hề đề cập tới việc sẽ nạp Dương Sở Âm, lòng như chợt hiểu ra.
Cho đến hôm nay, nghe tin buổi sáng Tống Hành rời phủ đến quan thự nhưng mãi đến nhá nhem tối mới về, Tiết phu nhân đành đặc biệt sai người gọi hắn đến Thúy Trúc cư hỏi chuyện...
Mấy ngày nay, nàng thật sự đã uống đủ các loại thuốc khác nhau, cũng không muốn uống thêm một chén thuốc an thần của Luyện Nhi, bèn lắc đầu nói: "Không sao, ta chỉ uống chút trà thôi, một lát sẽ khỏe lại."
Luyện Nhi lên tiếng đáp lại, nhấc ấm trà rót thêm vào chén cho nàng.
Lưu mụ nghe thấy động tĩnh trong phòng, đẩy cửa vào sai bảo nàng: "Nương tử dậy rồi thì ăn trưa sớm thôi, chiều nay gia chủ sẽ tới."
Thi Yến Vi được đỡ ngồi dậy, khẽ gật đầu, đồ ăn được dọn lên bàn, nàng vốn không muốn ăn nên ăn hết nửa bát thì không chịu ăn nữa.
Luyện Nhi gắp thêm đồ ăn vào bát cho nàng, dịu dàng khuyên: "Nương tử thể chất yếu ớt, nên ăn nhiều thịt cá thì cơ thể mới khỏe mạnh được. Nếu cứ không chịu ăn uống gì thế này thì cơ thể sao mà tốt lên được đây."
Vừa nói vừa có vẻ lo lắng, và sự lo lắng ấy cũng không giống như diễn kịch.
Thi Yến Vi sợ nhất cảnh người khác bày ra khuôn mặt u sầu trước mặt nàng, huống chi Luyện Nhi cũng chỉ vì thật lòng muốn tốt cho nàng, đành phải ép mình gắp thêm hai miếng, sau đó, nàng sai người thu dọn bát đũa, lấy một quyển sách trên giá xuống đọc.
Từ khi xuyên không đến đây được gần một năm, Thi Yến Vi cố gắng lắm cũng chỉ đọc được hơn nửa ký tự, còn lại một nửa nàng vẫn không thể đoán ra. Vừa đọc vừa đoán mò được một lúc, sau khi lật được vài trang thì chợt có cảm giác buồn ngủ.
Đúng lúc này, Lưu mụ bưng canh tổ yến tới, nói là hôm nay gia chủ đã sai người mang tới để nàng bồi bổ sức khỏe, số lượng đủ để sử dụng trong vòng một năm.
"Giờ ta không ăn nổi nữa, tạm thời đặt xuống đó đi."
Dứt lời liền quay lưng đi, lấy khăn tay đặt lên mặt che nắng, ý thức dần tan rã, nàng cứ thế ngủ thiếp đi.
Lúc Tống Hành đến thì chén tổ yến đang nằm trên bàn kia vẫn còn hơi ấm, còn Thi Yến Vi thì quay lưng lại với hắn, khăn tay vốn đặt trên mặt không biết đã rơi xuống từ khi nào, để lộ gương mặt mộc mạc không thoa phấn. Hàng lông mi dày như thúy vũ của nàng hơi nhíu lại, như thể kể cả lúc ngủ say nàng cũng không được yên ổn.
Hương Hạnh thấy hắn sa sầm sắc mặt, nhỏ giọng cẩn thận từng li từng tí hỏi hắn: "Gia chủ có muốn nô tỳ đánh thức nương tử không ạ?"
Tống Hành khoát tay, ý bảo nàng lui ra, tùy tiện ngồi xuống bên người Thi Yến Vi, ma xui quỷ khiến thế nào lại vươn tay, vuốt ve lông mày nàng, đầu ngón tay mang theo vết chai sạn khiến nàng cảm thấy ngứa ngáy.
Nàng xoay người trở mình, động tác vô tình chạm đến vết thương, khiến nàng đau đớn rên thành tiếng, cơn buồn ngủ bay biến đi quá nửa, phát giác có thứ gì đó cao lớn đang chắn trước tầm mắt, liền từ từ mở mắt.
Nàng vẫn chưa quen với việc sống chung dưới một mái hiên với Tống Hành, huống chi lúc này vừa mới tỉnh ngủ đầu óc vẫn còn hơi hỗn loạn, bỗng dưng tự dọa mình đến nhảy dựng, mất một lúc lâu sau mới dần cảm thấy khá hơn.
"Sao ngài lại tới đây?" Thi Yến Vi miễn cưỡng nhấc nửa người lên, bình tĩnh hỏi hắn.
Tống Hành nghiêng mặt nhìn nàng, cười lạnh hỏi: "Nương tử chê ta đến quá sớm, quấy rầy giấc ngủ của nàng sao?"
Thi Yến Vi không chắc hôm hắn đang có tâm tình gì nên im lặng không đáp, chậm rãi ngồi thẳng người cầm ấm trà rót một chén, nhấp một ngụm, vẻ mặt không có nửa phần ý cười, trong khi rõ ràng hôm qua lúc hắn tới đây, nàng đang khẽ cười ôm tỳ bà.
Nụ cười kia như một vòng ánh dương ấm áp, bừng sáng giữa mùa đông, còn nếu là mùa hè, lại giống như một đóa sen tinh khiết, chọc đến đầu quả tim hắn.
Ý cười nhàn nhạt kia, hẳn nhiên vì nhìn thấy hắn nên biến mất. Tống Hành nghĩ đến đây, bàn tay ẩn dưới ống tay áo dài rộng nắm chặt thành quyền, môi mỏng mím lại.
Tống Hành bất mãn, nhìn nàng hồi lâu rồi dời ánh mắt nhìn về chén tổ yến, trầm giọng nói: "Ăn chén canh tổ yến này xong thì theo ta đến thư phòng luyện chữ. Nét chữ Nhị nương viết ra năm tám tuổi so ra còn đẹp hơn nàng bây giờ rất nhiều, không sợ bôi nhọ chữ viết của Nhan Ứng Phương sao?"
Thi Yến Vi nghe được lời này, chợt nhận ra hắn vốn là một kẻ hỉ nộ vô thường, bá đạo độc tài. Trong lòng hắn rõ ràng không có ý để nàng sinh trưởng tử trưởng nữ thứ xuất, chuyện này trước hắn cũng đã nói rõ với nàng, thế nhưng hôm vừa rồi, lại cố chấp mời bằng được lão thái y đã cáo lão hồi hương đến kê đơn thuốc cho nàng. Nói đâu xa, mới hôm qua hắn còn nói chuyện với nàng với cảm xúc tương đối ổn định thì đến hôm nay, lời vừa thoát ra khỏi miệng đã mơ hồ mang theo đao kiếm.
Ấy vậy mà từ trước đến nay, nàng cứ cho rằng hắn là hạng chính nhân quân tử đoan chính giữ lễ, giờ nghĩ lại, ắt hẳn hắn đã có ý nghĩ đê hèn này với nàng từ đầu nên mới ngụy trang thành bản tính, còn nàng thì bị mỡ lợn làm mù con mắt, u mê không phát hiện ra nên mới khiến bản thân rơi vào tình cảnh hiện giờ, sống cảnh cá chậu chim lồng, làm một món đồ chơi trong tay hắn.
"Ta không đói, cũng không muốn luyện thư pháp, ta cảm thấy không thoải mái, kính xin Tống tiết sử rủ lòng..."
Chữ "thương" còn chưa kịp nói ra, Tống Hành đã cực kỳ bá đạo, cậy mạnh múc một thìa tổ chén trong chén đưa đến bên miệng Thi Yến Vi, lạnh lùng nói ra hai chữ: "Mở miệng."
Thi Yến Vi đọc được chữ "thiếu kiên nhẫn" trên mặt hắn, nhớ tới thủ đoạn hắn dùng để tra tấn mình hôm qua, nàng không dám tùy tiện làm trái ý hắn, môi thơm hé mở, nuốt tổ yến trên chiếc thìa bạc kia vào bụng.
Tống Hành đặt chén vào tay nàng, dùng bàn tay thô to vuốt phẳng mái tóc đen của nàng, nhếch môi cười thành một vòng cung nhàn nhạt, hắn liếc mắt, cười đến ý vị thâm trường: "Nương tử ngoan, nếu nàng làm biếng luyện chữ thì thời gian còn lại của hôm nay để dành hết cho chuyện kia được không?"
Lời vừa nói ra, Thi Yến Vi chỉ cảm thấy sống lưng tê tái, không dám nói là không luyện chữ nữa, sửa lời thành: "Vừa rồi thiếp vừa dậy nên mới hồ đồ, Tống tiết sử nhất định đừng xem đó là thật. Thiếp theo ngài đến thư phòng luyện chữ là được chứ gì."
Dây dưa thêm một lúc đến khi nàng dùng hết chén tổ yến kia, Tống Hành đứng dậy đi trước đến thư phòng, Thi Yến Vi cố nén cảm giác chua xót trên người để đuổi kịp hắn, nhưng vừa bước qua khỏi ngưỡng cửa vào đến thư phòng thì nàng phải chống bằng cả hai tay xuống bàn mới miễn cưỡng đứng thẳng được.
Tống Hành thấy nàng dường như thật sự khó chịu đến cực điểm, hắn ôm nàng ngồi trên đùi, sau đó mài mực chấm bút, lại đem bút bỏ vào trong tay nàng, cầm tay nàng viết xuống, mỗi một nét đều tỉ mỉ dặn dò nàng nên sử dụng chừng nào sức lực.
Thi Yến Vi vốn bị ép ngồi vào bàn luyện chữ, hơn nữa ngồi trên đùi hắn thực ra không hề thoải mái, những gì hắn nói nàng chỉ nghe lọt đúng một nửa, máy móc làm theo động tác của hắn, tấm lưng cứng đờ căng thẳng, không dám cựa quậy dư thừa.
Dù là vậy nhưng hơi thở của Tống Hành vẫn dần trở nên nặng nề, hắn đặt cây bút trong tay xuống, ôm lấy nàng.
Thi Yến Vi sợ đến mất hồn mất vía, vội vàng quay đầu nhìn hắn, đôi mi thanh tú xoắn lại, mở giọng van xin: "Thiếp còn chưa khỏe hẳn, thực sự không thể hầu hạ nổi, kính xin Tống tiết sử thả thiếp ra."
Tống Hành nhắm mắt hít sâu mấy hơi rồi lại mở mắt, lật người nàng nắm lấy hai bàn tay nhỏ nhắn của nàng.
Một lúc lâu sau, Tống Hành chỉnh lại nếp áo bào có phần nhăn nhúm, khôi phục bộ dạng áo mũ chỉnh tề như cũ, sai người mang nước và khăn sạch cùng tiến vào.
...
Thi Yến Vi ghét bỏ chà xát tay một lúc lâu trong bồn, cho đến khi Tống Hành ghé mắt nhìn tới, nàng khó khăn lắm mới dừng lại, chậm rãi dùng khăn lau tay.
Tống Hành biết nàng vất vả, ôm nàng trở lại chính phòng, lại gọi Lưu mụ mang thuốc mỡ tới, thả nàng xuống dưới chăn gấm, tự mình giúp nàng bôi dược.
Hắn nhìn kỹ một lượt, điềm nhiên nói: "Cao dược này hiệu quả quá bình thường, mỗ sẽ cho truyền Vương thái y, dùng dược thảo quý giá điều chế loại thuốc mỡ tốt hơn đưa tới."
Thi Yến Vi tự xem mình là vật chết, chỉ có suy nghĩ và đầu óc là vẫn còn hoạt động, thừa dịp khom lưng cúi xuống không nhìn thấy sắc mặt nàng, liền cắn răng hung hăng liếc nhìn như khoét một lỗ trên người hắn, thầm nghĩ tốt nhất hắn nên tuân thủ lời hứa, bằng không ba năm sau nàng không ngại cá chết lưới rách.
Ngày hôm đó, Tống Hành ở lại ăn tối với Thi Yến Vi, lúc về tới Tống phủ thì đã là giờ Tuất.
Trước đó Tiết phu nhân đã nghe hạ nhân nói hắn đã điều một nhóm người đến biệt viện, khoảng hai ba đêm gì đó đều đến tận canh ba mới về, hơn nữa dạo gần đây hắn cũng không hề đề cập tới việc sẽ nạp Dương Sở Âm, lòng như chợt hiểu ra.
Cho đến hôm nay, nghe tin buổi sáng Tống Hành rời phủ đến quan thự nhưng mãi đến nhá nhem tối mới về, Tiết phu nhân đành đặc biệt sai người gọi hắn đến Thúy Trúc cư hỏi chuyện...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.