Chương 75
An Nhiễm Nhiễm
26/11/2014
Làm xong thủ tục xuất viện, Tịch Hải Đường cùng Quan Tiểu Phi cùng đi ra khỏi bệnh viện, chờ thang máy.
Mắt thấy phím số nhảy cách từng tầng, lập tức tới ngay chỗ tầng trệt của các cô,một người mặc đồng phục của tiểu hộ sĩ đột nhiên thất thanh lao tới “Thực xin lỗi, thang máy này ngưng dùng.”
“Hả?” Tịch Hải Đường khẽ kinh ngạc, sắc mặt Quan Tiểu Phi cứng đờ, cô có dự cảm xấu.
Tiểu hộ sĩ cúi đầu khom lưng nhận lỗi “Thật sự là xin lỗi, bởi vì trong chốc lát bệnh viện lập tức muốn nghênh đón một vị giáo sư lớn từ Mỹ tới, viện trưởng đặc biệt dặn dò nhất định phải đảm bảo khi giáo sư đến là có thể đến ngay phòng bệnh nặng để xem bệnh cho bệnh nhân, giờ này cũng đã không thể làm trễ nãi,cho nê… cho nên mời hai vị đi thang máy dự bị hoặc là đi cầu thang bộ.”
Thanh âm của tiểu hộ sĩ ngày càng nhỏ, giống như cũng biết loại yêu cầu này đối với những người khác đúng là không công bằng, có vẻ có chút sức lực không đủ.
Tịch Hải Đường lại khẽ mỉm cười “Không sao, chúng ta không đi thang máy này nữa cũng được.”
“Cảm ơn! Cảm ơn!”
Tịch Hải Đường cùng Quan Tiểu Phi xoay người đi vè phía ngược lại, muốn đi thang máy dự bị đã cũ kỹ, thái độ hiểu lòng người làm cho tiểu hộ sĩ rất cảm động, bên cạnh lại một vị y tá đã chạy tới nhịn không được hâm mộ “Tiểu Lý, cô gặp phải người ta nói chuyện thật là tốt, tôi vừa rồi gặp phải cái việc chết thảm đây, nói cái gì mà mỗi người đều là bình đăgr, thang máy người người cũng có thể dùng. Lời tuy là thế nhưng cũng không cần ương ngạnh như vậy chứ,thật là cái loại thái độ để ý không buông tha người thật làm người ta tức chết đi được, nếu làm trễ nãi giáo sư Kohl đến làm giãi phẫu cho Cố tiên sinh thì lỗi lầm có thể là lớn lắm rồi.”
Tịch Hải Đường vừa mới đi được vài bước, nghe được đoạn đối thoại phía sau của hai vị y tá, cước bộ đột nhiên dừng lại.
Phòng bệnh nặng?
Giáo sư lớn từ nước Mỹ tới?
Cố tiên sinh?
Làm giải phẫu?
Mấy cái từ mấu chốt này tổ hợp lại làm cho cô có dự cảm xấu.
Khẽ ghé mắt cô nhìn hướng Quan Tiểu Phi, ánh mắt ấy ban đầu là lóe lên sau đó liên tục tré nánh.
“Tiểu Phi… Cố Tích Tước rút cuộc làm sao vậy?”
“Hải Đường…
“Nói đi, em muốn biết.” vẻ mặt Tịch Hải Đường thật bình tĩnh, nhìn không ra cái tâm tình gì.
“Kỳ thật cụ thể thế nào ta cũng không rõ lắm, dù sao cũng rất nghiêm trọng, toàn thân bị bao bọc giống như cái xác ướp, ngoại thương đừng nói, tất cả xương gãy lớn nhỏ tổng cộng có 12 chỗ. Nhưng đó không phải là nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng nhất chính là trong đầu hắn có một cục máu tụ, bác sĩ ở đây không có cách, Tần Hạo có ý mời giáo sư bên Mỹ tới đây nhưng ai cũng không biết sau giải phẫu sẽ như thế nào…”
Hải Đường cắn chặt môi dưới, cô không rõ cảm nhận trong lòng mình cuối cùng là như thế nào, cô biết rõ hắn từ trên sân thượng nhảy xuống sẽ bị thương nhưng cô không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như thế…
“Hải Đường, chị cùng Tần Hạo biết em hận anh ta nhưng loại tình huống hiện tại này, sự sống chết của hắn khó đoán được, em có thể hay không đưa bọn nhỏ tới đây, đợi lát nữa làm giải phẫu xong nhìn một chút thôi? Có lẽ là lần cuối cùng gặp mặt…”
Đèn từ phòng giải phẫu vẫn đã sáng liên tục mấy giờ ,tất cả người ở ngoài cửa đều có vẻ mặt tiều tụy.
Doãn Ngân liên tục trầm mặc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có biểu cảm gì, bả vai nhu nhược nay lại đứng thẳng, không chịu ngồi cũng không chịu dựa, cứ đứng thẳng như vậy mắt hướng về cửa phòng giải phẫu, một cái chớp mắt cũng không có, giống như nếu cứ thế nhìn chằm chằm vào thì Cố Tích Tước sẽ lập tức từ trong đó đi ra với bộ dạng rất khỏe mạnh.
Tịch Hải Đường nghĩ tới đi an ủi con nhưng cô không phải biết an ủi thế nào. Đối với Doãn Ngân mà nói, Cố Tích Tước là người thân nhất trong sinh mệnh của con trai cô. Doãn Ngân theo chân hắn lớn lên, mặc dù tình cảm cha con chẳng phải là nóng bỏng gì nhưng máu mủ tình thâm , tình cảm cùng 6 năm làm bạn thì bất kỳ vật gì hay bất kỳ kẻ nào cũng không có thể so đo, mà ngay cả cô là người sinh Doãn Ngân cũng không được. Cô hiểu, thực sự hiểu.
Tiểu Thần núp ở trong ngực Tịch Hải Đường len len rơi nước mắt, cô dỗ một hồi lâu nhưng cũng không được bao lâu thì con bé lại bắt đầu khóc, đôi mắt tao xinh đẹp sưng lên giống như quả hạch đào lớn vậy, nước mắt lưng tròng, nhìn vào khiến cho người ta đau logf.
Cây kim chỉ đến 12h30,đã đến giờ cơm trưa, trợ lý công ty mua vài phần cơm nhưng không có một ai có khẩu vị, đều lắc đầu nói không muốn ăn.
Trợ lý bất đắc dĩ mang theo mấy hộp cơm rời đi, Doãn Ngân chợt lao đến ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cứng ngắc nhưng tràn ngập kiên cường, đôi môi khẽ run, thanh âm nghẹn ngào “Cho cháu một phần, cháu ăn.”
Trợ lý sững sờ, những người khác cũng đều ngây ngẩn cả người, nước mắt Tịch Hải Đường trong cái nháy mắt đã lăn xuống, hiểu con không ai bằng mẹ.
Doãn Ngân cầm một phần cơm hộp, ngồi chổm hổm trong góc, vùi đầu vào bắt đầu ăn. Cậu bé căn bản là không nhìn thức ăn,cứ như vậy một mạch ăn thẳng, liên tục ăn không biết nghiền ngẫm thế nào, cứ đần độn u mê mà nuốt xuống, hợp với nước mắt của cậu bé cùng nhau nuốt vào trong cổ họng.
Cha đã nói qua,con trai phải kiên cường nên cậu không thể sợ, giải phẫu mà thôi, cha sẽ khá hơn. Cậu bé muốn bình thường ăn cơm, không được làm cha lo lắng, nếu như cậu ngã bệnh thì cha sẽ càng khó qua cho nên hắn muốn ăn, nhất định phải ăn.
Tịch Hải Đường nhẹ nhàng đi tới, ôm lấy đầu Doãn Ngân, đau lòng nói “Doãn Ngân, chậm một chút, ăn từ từ thôi… Con không được một mình ăn nhanh như vậy, mọi người ở đây cũng còn chưa có ăn, con có muốn chờ mọi người một chút không?”
Cô từ tay trợ lý cầm lấy hai phần cơm hộp, một cho mình còn một cho Tiểu Thần “Mẹ cùng các con … chúng ta cùng nhau chờ có được không?”
“Vâng,” Doãn Ngân gật gật đầu, Tiểu Thần cũng vậy.
Tần Hạo ngửa đầu ra sau, nhẫn đi nước mắt “Cố Tích Tước, cậu thấy không mặc dù cậu là tên khốn kiếp, nhưng cậu nếu là có chuyện gì thì sẽ có rất nhiều người thương tâm.”
Quan Tiểu Phi dùng mu bàn tay thô lỗ lau đi nước mắt trên mặt, đem chiếc đũa đưa cho Tần Hạo “Chồng, chúng ta cũng ăn đi anh.”
Ngoài phòng giải phẫu, bọn họ yên lặng ăn cơm nhưng có ai biết được mùi vị trong đó?
Lượng cơm ăn bình thường của Tiểu Thần cũng không tệ nhưng hôm nay nói thế nào cũng ăn không vô nhiều như vậy, hộp cơm cũng còn hơn phân nửa, cô bé liền buông đũa xuống “mẹ, con ăn không được nữa..”
“Không sao.” Tịch Hải Đường đem cầm lấy hộp cơm của Tiểu Thần, bỏ sang một bên.
Nhìn lại Doãn Ngân, đứa bé có bộ dạng giống như là ăn không được nữa nhưng vẫn là nỗ lực, một miếng ăn không cẩn thận liền bị sặc, ho khan dữ dội. Tịch Hải Đường chạy nhanh qua, đập nhẹ phía sau lưng con trai “Doãn Ngân, con có sao không?”
“Khụ… con không có chuyện gì…” Doãn Ngân rất kiên cường, kiên cường đến mức phải làm cho người ta phải đau lòng.
“Uống nước, dừng một lát.” Tịch Hải Đường đưa chén nước qua, Doãn Ngân biết điều uống một chút nước, khóe miệng khẽ thấm ướt.
Tiểu Thần đi tới, dùng bàn tay nhỏ bé của mình giúp Doãn Ngân lau khóe miệng một chút, phát hiện mắt của Doãn Ngân cũng còn ngấn lệ bèn nói “Doãn Ngân, không khóc không khóc, cha cậu nhất định sẽ không có chuyện gì. Không, không, không… là cha của chúng ta mới đúng. Hiện tại chú ấy cũng là cha của tớ nhưng tớ còn chưa từng có kêu chú ấy một tiếng cha nên chắc chắn cha sẽ không có chuyện gì đâu. Coi như là vì ta đi, cha vẫn sẽ khỏe mạnh lại có đúng hay không?”
“Đúng!” Doãn Ngân dùng sức ôm lấy Tiểu Thần “Tiểu Thần, cậu đáng yêu như thế, ngoan ngoãn như vậy, cha nhất định sẽ thích cậu, cha không thể bỏ cậu được cho nên một lúc nữa sẽ khá hơn có phải hay không?”
“Đúng. Trước kia không phải đã nói tớ là tiểu công chúa trong nhà sao, tiểu công chúa nói ai dám không nghe? Tớ nói cha sẽ khỏe mạnh hơn thì cha nhất định sẽ khá hơn.”
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân ôm nhau thật chặt, khích lệ cho nhau, an ủi lẫn nhau, sinh đôi trong lúc đó đặc biệt tâm linh cảm ứng để cho hai đứa trẻ rất dễ dàng hiểu được cảm giác tâm tình của đối phương cho nên một cái ôm khích lệ cũng là một phương diện đặc biệt, cũng làm cho người ta cảm động không thôi.
Tịch Hải Đường yên lặng nhìn hai đứa con, lại nhìn một chút vào phòng giải phẫu đang đỏ đèn, nếu như nói Cố Tích Tước không nhảy xuống, cô nghĩ rằng bây giờ cô sẽ hận hắn nếu hắn chưa chết thì chưa hết tội, nhưng…. Nhưng là hắn hết lần này tới lần khác đều chọn cách nhảy xuống vì không hề muốn làm cho cô bị thương tổn, hắn lựa chọn thương tổn chính bản thân mình…
Cảm xúc nơi đáy lòng cô rất phức tạp, không nói ra được mùi vị gì…
Bọn nhỏ không biết ân oái giữa người lớn với nhau, bọn họ chỉ là đơn thuần quan tâm tới người cha có huyết mạch tương liên nhưng cô nên làm cái gì bây giờ?
Đèn phòng giải phẫu cuối cùng cũng tắt, hai đứa bé cùng nhau xông tới, Tần Hạo cùng Quan Tiểu Phi cũng vậy.
Tịch Hải Đường lại lặng yên thõng bả vai xuống, xoay người, rời đi…
Đi ra bệnh viện, Tịch Hải Đường cô đơn đi ở lối đi bộ, ánh mắt tan rã giống như là khi còn bé vậy,vừa đi vừa đêm những viên gạch xanh dưới chân, một ngàn viên gạch ghép thành một bức tranh đầy đủ nhưng bao nhiêu vụn vặt mới có thể thành cuộc sống? Bao nhiêu cuộc sống mới có thể tạo thành cuộc sống mới?
Con đường phía trước mù mịt, rút cuộc có hay không có một người nào, không có một nơi nào nhưng kể ra những đau khổ trong lòng cô lại làm cô cảm giác hít thở không thông, làm cho cô muốn nhanh chóng trôi qua kiếp sống này.
Sắp tới lễ mừng năm mới, trên đường có không khí ngày lễ nhưng cô một chút cảm giác cũng không cảm nhận được hơi thở của hạnh phúc, đèn xanh đèn đỏ giao nhau, cô hồn nhiên không hay một bước đi trên đường, đi giữa lòng dòng xe.
Đột nhiên, một tiếng còi đinh tai nhức óc cắt đứt sự thất thần của cô, Tịch Hải Đường ngẩng đầu mạnh, chỉ thấy một chiếc xe oto đang gào thét mà đến, cái chết đang cận kề một giây bên cạnh đó may mà có cánh tay người nào đó đột nhiên kéo cô lại, dẫn cô vào khu vực an toàn.
“Cảm ơn…” cô lại vô ý thức nói cảm ơn, lại ngoài ý muốn ngã vào một vòng ôm ôn nhu cùng với ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Tiêu Mục Viễn vẻ mặt thanh cạn, thanh âm mang theo tình ý thâm thúy khó khăn được bộc lộ, mang theo vr lưu luyến không dịch chuyển, ung dung, phất qua bên tai của cô, phiêu đãng đến nội tâm cô “Hải Đường, em như vậy không hiểu được chiếu cố bản thân mình, anh không có ở bên cạnh em thì em vẫn sẽ sống tốt sao?”
Mắt thấy phím số nhảy cách từng tầng, lập tức tới ngay chỗ tầng trệt của các cô,một người mặc đồng phục của tiểu hộ sĩ đột nhiên thất thanh lao tới “Thực xin lỗi, thang máy này ngưng dùng.”
“Hả?” Tịch Hải Đường khẽ kinh ngạc, sắc mặt Quan Tiểu Phi cứng đờ, cô có dự cảm xấu.
Tiểu hộ sĩ cúi đầu khom lưng nhận lỗi “Thật sự là xin lỗi, bởi vì trong chốc lát bệnh viện lập tức muốn nghênh đón một vị giáo sư lớn từ Mỹ tới, viện trưởng đặc biệt dặn dò nhất định phải đảm bảo khi giáo sư đến là có thể đến ngay phòng bệnh nặng để xem bệnh cho bệnh nhân, giờ này cũng đã không thể làm trễ nãi,cho nê… cho nên mời hai vị đi thang máy dự bị hoặc là đi cầu thang bộ.”
Thanh âm của tiểu hộ sĩ ngày càng nhỏ, giống như cũng biết loại yêu cầu này đối với những người khác đúng là không công bằng, có vẻ có chút sức lực không đủ.
Tịch Hải Đường lại khẽ mỉm cười “Không sao, chúng ta không đi thang máy này nữa cũng được.”
“Cảm ơn! Cảm ơn!”
Tịch Hải Đường cùng Quan Tiểu Phi xoay người đi vè phía ngược lại, muốn đi thang máy dự bị đã cũ kỹ, thái độ hiểu lòng người làm cho tiểu hộ sĩ rất cảm động, bên cạnh lại một vị y tá đã chạy tới nhịn không được hâm mộ “Tiểu Lý, cô gặp phải người ta nói chuyện thật là tốt, tôi vừa rồi gặp phải cái việc chết thảm đây, nói cái gì mà mỗi người đều là bình đăgr, thang máy người người cũng có thể dùng. Lời tuy là thế nhưng cũng không cần ương ngạnh như vậy chứ,thật là cái loại thái độ để ý không buông tha người thật làm người ta tức chết đi được, nếu làm trễ nãi giáo sư Kohl đến làm giãi phẫu cho Cố tiên sinh thì lỗi lầm có thể là lớn lắm rồi.”
Tịch Hải Đường vừa mới đi được vài bước, nghe được đoạn đối thoại phía sau của hai vị y tá, cước bộ đột nhiên dừng lại.
Phòng bệnh nặng?
Giáo sư lớn từ nước Mỹ tới?
Cố tiên sinh?
Làm giải phẫu?
Mấy cái từ mấu chốt này tổ hợp lại làm cho cô có dự cảm xấu.
Khẽ ghé mắt cô nhìn hướng Quan Tiểu Phi, ánh mắt ấy ban đầu là lóe lên sau đó liên tục tré nánh.
“Tiểu Phi… Cố Tích Tước rút cuộc làm sao vậy?”
“Hải Đường…
“Nói đi, em muốn biết.” vẻ mặt Tịch Hải Đường thật bình tĩnh, nhìn không ra cái tâm tình gì.
“Kỳ thật cụ thể thế nào ta cũng không rõ lắm, dù sao cũng rất nghiêm trọng, toàn thân bị bao bọc giống như cái xác ướp, ngoại thương đừng nói, tất cả xương gãy lớn nhỏ tổng cộng có 12 chỗ. Nhưng đó không phải là nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng nhất chính là trong đầu hắn có một cục máu tụ, bác sĩ ở đây không có cách, Tần Hạo có ý mời giáo sư bên Mỹ tới đây nhưng ai cũng không biết sau giải phẫu sẽ như thế nào…”
Hải Đường cắn chặt môi dưới, cô không rõ cảm nhận trong lòng mình cuối cùng là như thế nào, cô biết rõ hắn từ trên sân thượng nhảy xuống sẽ bị thương nhưng cô không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như thế…
“Hải Đường, chị cùng Tần Hạo biết em hận anh ta nhưng loại tình huống hiện tại này, sự sống chết của hắn khó đoán được, em có thể hay không đưa bọn nhỏ tới đây, đợi lát nữa làm giải phẫu xong nhìn một chút thôi? Có lẽ là lần cuối cùng gặp mặt…”
Đèn từ phòng giải phẫu vẫn đã sáng liên tục mấy giờ ,tất cả người ở ngoài cửa đều có vẻ mặt tiều tụy.
Doãn Ngân liên tục trầm mặc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có biểu cảm gì, bả vai nhu nhược nay lại đứng thẳng, không chịu ngồi cũng không chịu dựa, cứ đứng thẳng như vậy mắt hướng về cửa phòng giải phẫu, một cái chớp mắt cũng không có, giống như nếu cứ thế nhìn chằm chằm vào thì Cố Tích Tước sẽ lập tức từ trong đó đi ra với bộ dạng rất khỏe mạnh.
Tịch Hải Đường nghĩ tới đi an ủi con nhưng cô không phải biết an ủi thế nào. Đối với Doãn Ngân mà nói, Cố Tích Tước là người thân nhất trong sinh mệnh của con trai cô. Doãn Ngân theo chân hắn lớn lên, mặc dù tình cảm cha con chẳng phải là nóng bỏng gì nhưng máu mủ tình thâm , tình cảm cùng 6 năm làm bạn thì bất kỳ vật gì hay bất kỳ kẻ nào cũng không có thể so đo, mà ngay cả cô là người sinh Doãn Ngân cũng không được. Cô hiểu, thực sự hiểu.
Tiểu Thần núp ở trong ngực Tịch Hải Đường len len rơi nước mắt, cô dỗ một hồi lâu nhưng cũng không được bao lâu thì con bé lại bắt đầu khóc, đôi mắt tao xinh đẹp sưng lên giống như quả hạch đào lớn vậy, nước mắt lưng tròng, nhìn vào khiến cho người ta đau logf.
Cây kim chỉ đến 12h30,đã đến giờ cơm trưa, trợ lý công ty mua vài phần cơm nhưng không có một ai có khẩu vị, đều lắc đầu nói không muốn ăn.
Trợ lý bất đắc dĩ mang theo mấy hộp cơm rời đi, Doãn Ngân chợt lao đến ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cứng ngắc nhưng tràn ngập kiên cường, đôi môi khẽ run, thanh âm nghẹn ngào “Cho cháu một phần, cháu ăn.”
Trợ lý sững sờ, những người khác cũng đều ngây ngẩn cả người, nước mắt Tịch Hải Đường trong cái nháy mắt đã lăn xuống, hiểu con không ai bằng mẹ.
Doãn Ngân cầm một phần cơm hộp, ngồi chổm hổm trong góc, vùi đầu vào bắt đầu ăn. Cậu bé căn bản là không nhìn thức ăn,cứ như vậy một mạch ăn thẳng, liên tục ăn không biết nghiền ngẫm thế nào, cứ đần độn u mê mà nuốt xuống, hợp với nước mắt của cậu bé cùng nhau nuốt vào trong cổ họng.
Cha đã nói qua,con trai phải kiên cường nên cậu không thể sợ, giải phẫu mà thôi, cha sẽ khá hơn. Cậu bé muốn bình thường ăn cơm, không được làm cha lo lắng, nếu như cậu ngã bệnh thì cha sẽ càng khó qua cho nên hắn muốn ăn, nhất định phải ăn.
Tịch Hải Đường nhẹ nhàng đi tới, ôm lấy đầu Doãn Ngân, đau lòng nói “Doãn Ngân, chậm một chút, ăn từ từ thôi… Con không được một mình ăn nhanh như vậy, mọi người ở đây cũng còn chưa có ăn, con có muốn chờ mọi người một chút không?”
Cô từ tay trợ lý cầm lấy hai phần cơm hộp, một cho mình còn một cho Tiểu Thần “Mẹ cùng các con … chúng ta cùng nhau chờ có được không?”
“Vâng,” Doãn Ngân gật gật đầu, Tiểu Thần cũng vậy.
Tần Hạo ngửa đầu ra sau, nhẫn đi nước mắt “Cố Tích Tước, cậu thấy không mặc dù cậu là tên khốn kiếp, nhưng cậu nếu là có chuyện gì thì sẽ có rất nhiều người thương tâm.”
Quan Tiểu Phi dùng mu bàn tay thô lỗ lau đi nước mắt trên mặt, đem chiếc đũa đưa cho Tần Hạo “Chồng, chúng ta cũng ăn đi anh.”
Ngoài phòng giải phẫu, bọn họ yên lặng ăn cơm nhưng có ai biết được mùi vị trong đó?
Lượng cơm ăn bình thường của Tiểu Thần cũng không tệ nhưng hôm nay nói thế nào cũng ăn không vô nhiều như vậy, hộp cơm cũng còn hơn phân nửa, cô bé liền buông đũa xuống “mẹ, con ăn không được nữa..”
“Không sao.” Tịch Hải Đường đem cầm lấy hộp cơm của Tiểu Thần, bỏ sang một bên.
Nhìn lại Doãn Ngân, đứa bé có bộ dạng giống như là ăn không được nữa nhưng vẫn là nỗ lực, một miếng ăn không cẩn thận liền bị sặc, ho khan dữ dội. Tịch Hải Đường chạy nhanh qua, đập nhẹ phía sau lưng con trai “Doãn Ngân, con có sao không?”
“Khụ… con không có chuyện gì…” Doãn Ngân rất kiên cường, kiên cường đến mức phải làm cho người ta phải đau lòng.
“Uống nước, dừng một lát.” Tịch Hải Đường đưa chén nước qua, Doãn Ngân biết điều uống một chút nước, khóe miệng khẽ thấm ướt.
Tiểu Thần đi tới, dùng bàn tay nhỏ bé của mình giúp Doãn Ngân lau khóe miệng một chút, phát hiện mắt của Doãn Ngân cũng còn ngấn lệ bèn nói “Doãn Ngân, không khóc không khóc, cha cậu nhất định sẽ không có chuyện gì. Không, không, không… là cha của chúng ta mới đúng. Hiện tại chú ấy cũng là cha của tớ nhưng tớ còn chưa từng có kêu chú ấy một tiếng cha nên chắc chắn cha sẽ không có chuyện gì đâu. Coi như là vì ta đi, cha vẫn sẽ khỏe mạnh lại có đúng hay không?”
“Đúng!” Doãn Ngân dùng sức ôm lấy Tiểu Thần “Tiểu Thần, cậu đáng yêu như thế, ngoan ngoãn như vậy, cha nhất định sẽ thích cậu, cha không thể bỏ cậu được cho nên một lúc nữa sẽ khá hơn có phải hay không?”
“Đúng. Trước kia không phải đã nói tớ là tiểu công chúa trong nhà sao, tiểu công chúa nói ai dám không nghe? Tớ nói cha sẽ khỏe mạnh hơn thì cha nhất định sẽ khá hơn.”
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân ôm nhau thật chặt, khích lệ cho nhau, an ủi lẫn nhau, sinh đôi trong lúc đó đặc biệt tâm linh cảm ứng để cho hai đứa trẻ rất dễ dàng hiểu được cảm giác tâm tình của đối phương cho nên một cái ôm khích lệ cũng là một phương diện đặc biệt, cũng làm cho người ta cảm động không thôi.
Tịch Hải Đường yên lặng nhìn hai đứa con, lại nhìn một chút vào phòng giải phẫu đang đỏ đèn, nếu như nói Cố Tích Tước không nhảy xuống, cô nghĩ rằng bây giờ cô sẽ hận hắn nếu hắn chưa chết thì chưa hết tội, nhưng…. Nhưng là hắn hết lần này tới lần khác đều chọn cách nhảy xuống vì không hề muốn làm cho cô bị thương tổn, hắn lựa chọn thương tổn chính bản thân mình…
Cảm xúc nơi đáy lòng cô rất phức tạp, không nói ra được mùi vị gì…
Bọn nhỏ không biết ân oái giữa người lớn với nhau, bọn họ chỉ là đơn thuần quan tâm tới người cha có huyết mạch tương liên nhưng cô nên làm cái gì bây giờ?
Đèn phòng giải phẫu cuối cùng cũng tắt, hai đứa bé cùng nhau xông tới, Tần Hạo cùng Quan Tiểu Phi cũng vậy.
Tịch Hải Đường lại lặng yên thõng bả vai xuống, xoay người, rời đi…
Đi ra bệnh viện, Tịch Hải Đường cô đơn đi ở lối đi bộ, ánh mắt tan rã giống như là khi còn bé vậy,vừa đi vừa đêm những viên gạch xanh dưới chân, một ngàn viên gạch ghép thành một bức tranh đầy đủ nhưng bao nhiêu vụn vặt mới có thể thành cuộc sống? Bao nhiêu cuộc sống mới có thể tạo thành cuộc sống mới?
Con đường phía trước mù mịt, rút cuộc có hay không có một người nào, không có một nơi nào nhưng kể ra những đau khổ trong lòng cô lại làm cô cảm giác hít thở không thông, làm cho cô muốn nhanh chóng trôi qua kiếp sống này.
Sắp tới lễ mừng năm mới, trên đường có không khí ngày lễ nhưng cô một chút cảm giác cũng không cảm nhận được hơi thở của hạnh phúc, đèn xanh đèn đỏ giao nhau, cô hồn nhiên không hay một bước đi trên đường, đi giữa lòng dòng xe.
Đột nhiên, một tiếng còi đinh tai nhức óc cắt đứt sự thất thần của cô, Tịch Hải Đường ngẩng đầu mạnh, chỉ thấy một chiếc xe oto đang gào thét mà đến, cái chết đang cận kề một giây bên cạnh đó may mà có cánh tay người nào đó đột nhiên kéo cô lại, dẫn cô vào khu vực an toàn.
“Cảm ơn…” cô lại vô ý thức nói cảm ơn, lại ngoài ý muốn ngã vào một vòng ôm ôn nhu cùng với ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Tiêu Mục Viễn vẻ mặt thanh cạn, thanh âm mang theo tình ý thâm thúy khó khăn được bộc lộ, mang theo vr lưu luyến không dịch chuyển, ung dung, phất qua bên tai của cô, phiêu đãng đến nội tâm cô “Hải Đường, em như vậy không hiểu được chiếu cố bản thân mình, anh không có ở bên cạnh em thì em vẫn sẽ sống tốt sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.