Gian Khách

Quyển 3 - Chương 95: Bắc bán cầu chuẩn bị

Miêu Nị

29/03/2013

Các cao tầng của Quân Bộ Đế Quốc đã hoạch định ra một cái kế hoạch âm hiểm to lớn thật lâu về sau. Cái kế hoạch này muốn được thực thi thì phải có sự phê chuẩn của Hoàng đế Bệ hạ, vì thế cho nên các quân nhân sĩ quan bên trong tòa nhà Quân Bộ trong lòng đất bắt đầu tiến hành các hoạt động thôi diễn chiến thuật vô cùng phức tạp, với điều kiện tiên quyết chính là, có thể ở trong tình huống thời gian chỉ có bảy ngày, có thể đem trận đánh úp bất ngờ tràn ngập huyết tinh này tạo thành một thành quả lớn nhất có thể.

Nghĩ đến trận đánh bất ngờ trong vũ trụ này, sẽ tạo thành một tầm ảnh hưởng cực lớn, cấp cho đám quân nhân sĩ quan bên phía Liên Bang tạo thành một sự sỉ nhục cùng với thống khổ vô tận, đám quan viên cùng với quân nhân sĩ quan bên trong đại sảnh tòa nhà Quân Bộ nhất thời hưng phấn đến mức cặp mắt trở nên đỏ lên, cả người phát run, tự nhiên cuồng nhiệt, thậm chí khiến cho đám quân nhân sĩ quan của Quân Bộ cũng đã quên mất luôn một cái quân lện khẩn cấp khác.

Nhưng mà ngay sau đó bọn họ lập tức nhớ đến, đám Quân viễn chinh Đế Quốc ở trong cảnh nội Liên Bang xa xôi, hiện tại cần phải phát đột một hồi tiến công mạnh mẽ, chính là xuất phát từ một mệnh lệnh của Hoàng đế Bệ hạ ở trong Hoàng cung kia, nhất thời đều khiến cho bọn họ phải rùng mình một cái. Từ vị Quân vị Đại thần cho đến những quân nhân sĩ quan tham mưu cấp thấp nhất ở đây, cũng không một ai dám khinh thường ý chỉ của Hoàng đế Bệ hạ. Bọn họ mặc dù cũng không muốn nhìn thấy cảnh một tầng thành lũy cuối cùng của Quân viễn chinh Đế Quốc ở trong cảnh nội của Liên Bang phải bị phân ly, lại càng không muốn nhìn thấy Hoàng đế Bệ hạ bởi vì việc này mà bộc phát lửa giận thiên uy.

Hệ thống liên lạc mã hóa giữa Thiên Kinh Tinh và ba cái tinh hệ tại biên thùy của Tây Lâm Liên Bang bắt đầu phát ra những tần sóng mã hóa. Tổng tham mưu của Quân Bộ Đế Quốc bắt đầu cùng với đám lĩnh tụ quân sự Quân viễn chinh Đế Quốc tại tiền tuyến bắt đầu liên lạc, lên kế hoạch, an bài chiến lược, bố trí Quân viễn chinh Đế Quốc hướng về phía Nam bán cầu hành tinh 5460 bắt đầu tiến công chiến lược.

Trong khoảng thời gian hai mươi năm gần đây, đám Quân viễn chinh Đế Quốc chủ yếu quán triệt tư tưởng chiến lược, đó chính là cố gắng cố thủ, khống chế hai cái tinh cầu rưỡi trong cảnh nội Liên Bang, cố thủ chờ đợi viện binh đến từ Đế Quốc, đóng vai trò như một cái bàn đạp của Đế Quốc đặt tại ranh giới của Liên Bang. Bọn họ dưới bối cảnh không đủ thực lực để mở rộng chiến tranh, tận khả năng bảo trì lực lượng cùng với lãnh thổ chiếm đóng hiện có của mình, cố gắng kềm chế binh lực của Liên Bang trong khu vực, tranh thủ thời gian đợi Đế Quốc tập trung quân lực cho cuộc Tổng tiến công.

Chỉ một câu mệnh lệnh nhẹ nhàng của Hoàng đế Bệ hạ, đám Quân viễn chinh Đế Quốc kia liền phải buông tha toàn bộ chiến lược tư tưởng hiệu quả trước mắt, gần như chỉ vì một vị thiếu nữ minh tinh của Liên Bang, liền phải toàn lực phóng ra, quẳng ra chiến trường toàn bộ nhiệt huyết của mình.

Cái loại cách làm lấy tính mạng của toàn bộ binh lính Quân viễn chinh Đế Quốc ra làm trò đùa như thế này, thật sự là khiến cho đám quân nhân sĩ quan, đám quan chức Tổng Tham Mưu của Quân Bộ cảm thấy vô cùng rét lạnh, cùng với vạn phần khó hiểu. Nhưng mà cũng không có bất cứ kẻ nào dám can đảm đứng ra nghị luận, thậm chí là oán thầm cái mệnh lệnh điên rồ này của Hoàng đế Bệ hạ.

Vị lão Tướng quân An Bố Lý lúc này đang đứng ở trong băng tuyết, bên dưới khu căn cứ vòm tròn trên tinh cầu 5460, khẽ đưa tay dụi dụi lên cặp mắt kính cùng với mớ băng tuyết đọng lại trên khuôn mặt đầy râu tóc của mình. Ông ta im lặng nhìn chằm chằm vào từng dòng từng chữ bên trong cái Thánh chỉ điện tử được mã hóa kia, trong lòng thoáng im lặng nghĩ đến:

- Bệ hạ… rõ ràng là ra một cái lệnh điên rồi. Nhưng mà, phỏng chừng chắc cũng không có gã thần tử nào dám đứng ra phản đối ý kiến này.

Vị Lão Tướng quân quay đầu lại, nhìn về phía tòa núi băng lãnh khốc mà tráng lệ ngay phía sau khu căn cứ quân sự của Quân viễn chinh Đế Quốc. Nơi này chính là chỗ cất giấu toàn bộ gia sản của Quân đoàn Phong Lâm. Chẳng lẽ sẽ bởi vì một cô thiếu nữ thần tượng quốc dân của Liên Bang, liền toàn bộ quẳng hết những cái này hay sao?

Mặc dù ông ta cũng không thể nào hiểu nổi đạo Thánh chỉ này của Hoàng đế Bệ hạ, thế nhưng ông ta cũng sẽ chấp hành mà không có bất cứ một lời oán than nào, thậm chí là sẽ tuyệt đối không trì hoãn bất cứ một giây một phút nào. Bởi vì trong lòng ông ta chính là một sự kính sợ đối với Hoàng đế Bệ hạ vô thượng, hơn nữa… là bởi vì người nhà của ông ta, vẫn còn ở lại trên cố hương xa xôi kia.

- Là vì muốn ngăn cản hồi biểu diễn văn nghệ này, đánh mạnh vào lòng tin tưởng của đám quân nhân Liên Bang. Hay là bởi vì một nguyên nhân nào khác?

Hốc mắt của lão Tướng quân An Bố Lý hãm sâu xuống, trong lòng im lặng thầm nghĩ. Đám người ở Nam bán cầu khẳng định là sớm có chuẩn bị rồi. Địa điểm tổ chức một hồi biểu diễn văn nghệ, tuyệt đối không phải là nơi thả lỏng dễ dàng.

Phán đoán của ông ta tuyệt đối không chút khinh suất. Đám đại lão của Quân đội Liên Bang kia cũng không phải là một đám ngu ngốc được. Bọn họ nếu đã có gan đám ứng lời thỉnh cầu của Giản Thủy Nhi, để cho cô ta đích thân đi đến tiền tuyến tổ chức một buổi biểu diễn văn nghệ ủy lạo Quân đội như vậy, khẳng định là hiểu rõ ràng mức độ nguy hiểm trong chuyện này rồi. Quân đội Liên Bang tại Nam bán cầu sớm đã tiến nhập vào trạng thái phòng ngự chặt chẽ. Càng đáng sợ hơn nữa là, cái hạm đội Liên Bang tầm trung kia trước nay vẫn một mực tuần tra liên tục bên trong vũ trụ, lạnh lùng áp chế hỏa lực tại đường ranh giới của tinh cầu này. Cộng thêm một chi hạm đội tầm nhỏ, sau khi hộ tống chiếc phi thuyền vũ trụ cỡ nhỏ đưa Giản Thủy Nhi đến tinh cầu này, mặc dù đã quay trở về không gian vũ trụ, thế nhưng mãi cho đến bây giờ vẫn chưa hề rút về.

- Ngoại trừ khiến cho đám người Liên Bang phẫn nộ ra, tốn một cái giá thảm trọng như vậy để giết một thiếu nữ minh tinh của Liên Bang, đối với Đế Quốc mà nói sẽ có ưu đãi gì?

Lão Tướng quân An Bố Lý im lặng trầm ngâm suy nghĩ. Sau đó ông ta quay sang gã sĩ quan Nặc Mạn mà phân phó:

- Triệu tập hội nghị khẩn cấp bản bộ Tham mưu, thương thảo một chút về chuyện tình này.

Chỉ vì Hoàng đế Bệ hạ đưa ra một câu khẳng định là phải đánh, hơn nữa nhất định là phải đánh thắng, ít nhất lão Tướng quân An Bố Lý phi thường khẳng định rằng, đây không phải là cái bẫy của đám người Liên Bang.

Vị lão Tướng quân An Bố Lý này tin tưởng rằng đám đại lão của Quân đội Liên Bang đã từng chiến đấu với ông này, mặc dù là trong mấy chục năm trước cũng đã từng là những người ngu ngốc khờ dại, kém suy nghĩ, thế nhưng đã đánh đấm với nhau trong mấy chục năm rồi, hơn nữa Lý Thất Phu lại đã đào tạo ra được một thế hệ tướng lãnh vĩ đại cung cấp cho chiến trường. Bộ Tham Mưu Quân đội Liên Bang ngày hôm nay cơ bản không có khả năng sử dụng đến những loại thủ đoạn ngây thơ cùng với vô ích như thế.

Càng quan trọng hơn nữa chính là, ngay cả ông ta là một vị lão tướng tung hoành chiến trường biết bao nhiêu năm trời, cũng không thể nghĩ đến chuyện mình đem toàn bộ Quân đoàn Phong Lâm dốc hết toàn lực, cũng phải đánh rốc xuống phía Nam bán cầu, đuổi theo truy sát một vị thiếu nữ đại minh tinh. Căn bản hắn làm vậy cũng không có bất cứ ưu đãi gì. Điều này cũng chứng minh rằng, cho dù Giản Thủy Nhi ở trong cảnh nội Liên Bang có được sủng ái, yêu thích đến mức nào đi chăng nữa, thì bất quá cũng chỉ là một vị minh tinh, cũng vốn không có bất cứ giá trị chiến lược nào cả, cho nên cũng sẽ không có tư cách đưa ra chiến trường làm một con mồi.

Đây chính là một cái suy nghĩ logic vô cùng đơn giản, một khi đã không có lý do gì trở thành một con mồi, như vậy tự nhiên cái thuyết pháp cho rằng đây là một cái bẫy cũng không có cách nào thành lập được.



- Đám người ở Nam bán cầu trong mấy tháng gần đây không ngừng tăng cường binh lực, hẳn là đang chuẩn bị một đại động tác nào đó. Hồi biểu diễn văn nghệ ủy lạo Quân đội này có lẽ chính là một hành động tuyên truyền tạo thế cho đại động tác đó.

Lão Tướng quân An Bố Lý cầm tách trà trong tay, nhìn giống hệt như một vị lão nhân bình thường, dùng cái thanh âm già nua khàn khàn của mình, chậm rãi nói với đám thuộc hạ bên dưới:

- Một khi đã muốn đánh, đương nhiên cũng không thể chỉ đem mục tiêu đặt lên trên người cô thiếu nữ minh tinh kia không. Chúng ta phải đánh thắng, hơn nữa còn phải một phen đánh mạnh vào khí thế của bọn họ.

Lão Tướng quân chậm rãi ngẩng đầu lên, trong cặp mắt vốn có chút đục ngầu bất chợt lóe ra tinh quang, nhất thời đảo một vòng trên mặt đám quân nhân sĩ quan đang ngồi bên trong phòng họp Tham mưu, trầm giọng nói:

- Mệnh lệnh của Hoàng đế Bệ hạ chính là giết chết hoặc là bắt được mục tiêu. Nhưng mà ta nghĩ rằng Quân đoàn Phong Lâm càng có thể làm nhiều hơn nữa.

Đám quân nhân sĩ quan chỉ huy cao cấp bên trong phòng tham mưu nhìn thấy trên mặt vị lão nhân này chợt phát lên một tầng sáng rọi, bỗng nhiên đều đồng loạt đứng dậy cúi chào.

Một khi đã toàn lực xuất hết khả năng, như vậy nếu chỉ có hoàn thành cái nhiệm vụ đơn giản mà Hoàng đế Bệ hạ giao phó mà thôi, thật sự là một hành động chiến lược hoàn toàn không bình thường. Quân viễn chinh của Đế Quốc tuyệt đối sẽ không chỉ chấp nhận có kết quả như vậy mà thôi. Rời xa quê hương, ấp ủ trong lòng bao nhiêu tình cảm u oán khi nhớ về quê nhà, cùng với sự cừu hận đối với đám người Liên Bang bên kia, cho nên bọn họ cũng không chỉ chấp nhận kết quả như trong mệnh lệnh của Quân Bộ Đế Quốc. Có lẽ trên thực tế, đám đồng đội ở trên mảnh đất cố thổ xa xôi kia, cũng đang kỳ vọng bọn họ thể hiện ra được những khí phách oai hùng như thế này trên chiến trường.

Lão Tướng quân An Bố Lý chậm rãi đứng lên, đem tách trà đặt xuống trên bàn, nhìn về phía đám thuộc hạ đang đứng thẳng người trước mặt, nói:

- Bản bộ Tham mưu nhanh chóng định ra kế hoạch tác chiến. Động viên toàn thể Quân đoàn… Ta chỉ có một yêu cầu, kế hoạch tác chiến lần này nhất định phải làm theo một chữ: Nhanh!

Trải qua một thời gian dài chiến đấu vô cùng khốc liệt với nhau, bên phía Đế Quốc cùng với Quân đội Liên Bang có thể nói là sớm hiểu rõ lẫn nhau vô cùng. Lão Tướng quân An Bố Lý lúc này đưa ra một cái yêu cầu một chữ ‘Nhanh’ này, chính là phi thường chính xác, sắc bén đưa ra trọng điểm của lần tiến công này.

Khu vực Nam bán cầu của hành tinh 5460 mặc dù vẫn như cũ còn lưu lại được hệ thống theo dõi điện tử của Liên Bang. Thế nhưng mà năm đó, khỏa tinh cầu này đã từng bị Quân viễn chinh hoàn toàn chiếm lĩnh, không biết đã phá hủy đi bao nhiêu những thiết bị theo dõi cao cấp mà Cục Hiến Chương đã từng lắp đặt rất nhiều năm trước đây. Bên phía Quân đội Liên Bang mặc dù đã chiến lĩnh lại khu vực Nam bán cầu thời gian gần mười năm trời, thế nhưng căn bản vẫn không thể nào trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, khôi phục lại sự sáng ngời của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương như trước kia được.

Mà cái này cũng chính là điều khiến cho Quân viễn chinh Đế Quốc vô cùng tự tin. Chỉ cần hành động nhanh, tiến công vào chiến trường, lựa chọn thời cơ đủ nhanh, đủ chuẩn, Quân viễn chinh tuyệt đối tự tin có thể đường đường chính chính áp sát vào khu vực Nam bán cầu, khiến cho đám người Liên Bang không thể nào ứng phó kịp được. Cho dù cái hệ thống mạng lưới Hiến Chương không hoàn chỉnh kia có thể phát giác ra bọn họ, thế nhưng cũng không có cách nào trong tức thời có thể điều động binh lực tiến hành đáp trả.

Hành động của Quân viễn chinh Đế Quốc sẽ giống như một cơn dông tố ban đêm tại Nam bán cầu, một tia chớp phóng xuyên qua bầu trời đêm. Ngươi biết rõ ràng là sau khi ánh sáng tia chớp kia lóe lên, sau đó sẽ là tiếng sấm rầm trời, thế nhưng ngươi lại căn bản không thể nào kịp phản ứng gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn chằm chằm về phía đó, chờ đợi, ngơ ngẩn mà đi bịt chặt hai tai mình lại mà thôi.

Bốn mươi phút sau, Bắc bán cầu của hành tinh 5460, trong phạm vi khống chế của Quân viễn chinh Đế Quốc, mười bảy cái sân bay quân dụng ngầm trên vách núi nhất thời bắt đầu khởi động. Vô số những điểm đen nhỏ, chính là những thiết bị phi hành mini không người láy đồng loạt vù vù cất cánh, lướt qua bên trên sông băng cùng với rừng rậm, hướng về phía Nam bán cầu mà bay đi.

Đại đội Robot Nguyệt Lang chuyên dùng để đột kích bất ngờ, đã bắt đầu tiến hành bổ sung năng lượng vượt mức. Bộ Tư Lệnh của Quân viễn chinh Đế Quốc đã hạ đạt một mệnh lệnh cho chi Quân đội này, không cần tận hết khả năng vượt qua năng lực giám sát của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, mà chỉ cần vận dụng những thủ đoạn ẩn núp mạnh mẽ, nhanh chóng xuyên vào lòng đất, lợi dụng hệ thống đường ống dẫn nước dân dụng còn sót lại trên khu dân cư của tinh cầu này, tìm mọi cách để xâm nhập vào trong trạm trung chuyển tiếp sóng vừa mới được lắp đặt trên khỏa tinh cầu này. Đó chính là hệ thống thiết bị tiếp sóng trực tiếp buổi biểu diễn văn nghệ lần này, mà Đài truyền hình Liên Bang vừa mới xây dựng lên.

Tất cả hết thảy mọi sự sắp xếp này, cũng đều là công tác chuẩn bị cho hồi chiến tranh chuẩn bị phát sinh sắp tới. Đám Quân viễn chinh Đế quốc cần phải làm mọi cách để xác định chính xác phương vị của Giản Thủy Nhi. Tuy rằng Bộ Tư Lệnh Quân viễn chinh có yêu cầu cao hơn nhiều, muốn đạt thành tích cao hơn nữa, thế nhưng đồng thời với việc tiến hành đả kích mãnh liệt đám Quân đội Liên Bang ở Nam bán cầu, bọn họ đầu tiên cũng phải thỏa mãn yêu cầu của Hoàng đế Bệ hạ trước đã.

Lão Tướng quân An Bố Lý cùng với vài gã quân nhân sĩ quan cấp Tá trở lên, trầm mặc đứng trên lầu quan sát của khu căn cứ vòm tròn, nhìn về phía khu núi băng ở phía sau khu căn cứ.

Từ trong bụng của ngọn núi băng kia rõ ràng xuất hiện một phiến cánh cửa bằng hợp kim khổng lồ. Từ trong cánh cửa hợp kim đó, những chiến xa lạnh lẽo cùng với các chiến đấu cơ, mang theo một cỗ hơi thở băng lãnh, trầm mặc chậm rãi đi ra khỏi khu căn cứ dưới lòng đất. Bọn chúng từ trong một thế giới băng tuyết mà đi ra, tự nhiên cũng mang theo trên người một cỗ khí tức băng lãnh.

Trong toàn bộ Bắc bán cầu này, có vô số những ngọn núi băng, nhưng dòng sông băng, đều phát sinh ra một màn giống hệt như vậy. Ba chỉnh biên đại đội cơ khí có sức chiến đấu cường hãn nhất của Quân đoàn Phong Lâm, hiện tại cũng đều đã đầu nhập vào trong hồi chiến tranh, mà cái nguyên nhân gây ra lại là vớ vẫn đến mức nhất định sẽ lưu danh vào trong sử sách của Đế Quốc này. Tuy rằng khẳng định sau này những trận chiến đấu liên miên trên khỏa hành tinh này cũng đều sẽ lấy hồi chiến tranh hùng vĩ mà bi tráng này làm hồi nhạc dạo đầu tiên.

Lão Tướng quân An Bố Lý trầm mặc bình tĩnh nhìn những chiếc chiến xa đang ù ù giẫm nát lớp băng tuyết dưới chân lướt đi cùng với những chiếc phi cơ chiến đấu đang tiến vào giai đoạn kiểm tra cuối cùng trước khi dung nhập vào tiền tuyến, trái tim già nua trong lồng ngực không nhịn được thoáng đập mạnh lên một chút, cảm nhận được một cỗ nhiệt huyết trước giờ chưa từng có đang dâng trào trong lòng.

Một vị Tướng quân chỉ có thể ở trên chiến trường mới có thể phóng xuất ra quang mang sáng rọi nhất của mình. Ở trên một khỏa tinh cầu tràn ngập những khói lửa chiến loạn, xa rời quê hương cố thổ như thế này, còn có cái gì có thể xua tan đi cái loại cảm giác cô độc đáng sợ này đây chứ? Cũng chỉ có cái cảm giác chiến đấu này mà thôi.



Thế nhưng mãi cho đến giờ phút này, ông ta vẫn như cũ không hề quên đi cái nghiêm lệnh bên trong đạo Thánh chỉ kia của Hoàng đế Bệ hạ, trong lòng thoáng lẩm bẩm:

- Cô gái kia cho dù có muốn trốn tránh hoặc là bỏ chạy, thế nhưng ta cũng phải khiến cho cô không còn bất cứ con đường nào mà đi, cuối cũng cũng chỉ có thể đi vào con đường mà ta muốn cô đi mà thôi.

Vị lão Tướng quân này tin tưởng vững chắc rằng một khi công kích của mình bắt đầu, như vị vị cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang kia, tuyệt đối cũng sẽ không có cách nào đi lên Chiến hạm mà rời khỏi khỏa tinh cầu chiến lửa cô đơn này mà trở về nhà. Bởi vì, cách đây nửa tiếng đồng hồ, một chi hạm đội vũ trụ cuối cùng, cường đại nhất của Quân viễn chinh Đế Quốc còn lưu lại trên biên thùy tiền tuyến Tây Lâm này, cũng đã lặng lẽ không muột tiếng động di chuyển về phía tinh vực của hành tinh 5460 này.

Hành tinh 5460 này mặc dù không lúc nào ngớt khói lửa chiến tranh, thế nhưng chất lượng bầu không khí của khỏa hành tinh này lại vô cùng tốt, trong xanh phẳng lặng một cách dị thường, thậm chí so với tầng khí quyển khỏa chủ tinh hành chính của Đại khu Tây Lâm còn trong suốt hơn rất nhiều.

Mọi người sau khi đi xuống chiếc Chiến hạm Vũ trụ cũng nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời xanh thẳm. Đại bộ phận những người này đều thường trú tại Thủ Đô Tinh Quyển, cả đời này cũng chưa từng nhìn qua một bầu trời nào sáng sủa, trong vắt như thế này.

Hứa Nhạc tháo xuống cặp kính râm trên mặt, khẽ nheo mắt nhìn về pía bầu trời trong xanh trên đỉnh đầu, mơ hồ còn có thể nhìn thấy được những chiếc Chiến hạm Vũ trụ của hạm đội Liên Bang, không khỏi khiếp sợ đối với tầm nhìn xa của bầu trời này, hơn nữa trong lòng lại bắt đầu hoài nghi nguyên nhân đích thực tại sao những chiếc Chiến hạm này cũng không có rời đi.

Hạm đội vũ trụ Liên Bang từ trước đến nay nhiều nhất cũng chỉ tuần tra trong tầng không gian trung của các tinh hệ mà thôi, loại tình huống tuần tra tầng thấp trong vũ trụ như thế này, cần phải chống cự lại lực hấp dẫn mạnh mẽ của hành tinh, như vậy lượng năng lượng tiêu hao, cũng không phải Liên Bang hiện tại có thể nguyện ý chấp nhận được.

- Chuyện gì vậy?

Giản Thủy Nhi sau khi bước xuống khỏi chiếc Chiến hạm Vũ trụ, đã nhanh chóng đi vào trong chiếc ô tô màu đen, thấy hắn vẫn chưa bước vào, nên nghi hoặc hỏi.

Hứa Nhạc thoáng cúi đầu, đeo lại cặp kính râm trên mắt, cất lời giải thích:

- Lần đầu tiên nhìn thấy bầu trời trong vắt đến như vậy, có chút không thích ứng… Có một chút cảm giác bất an.

Những quân nhân sĩ quan đến Cảng hàng không Quân dụng Trạch Khâu tham gia vào nghi thức ngênh đón khách quý lần này cũng không nhiều lắm. Hứa Nhạc trên mặt đeo kính râm đứng ở phía dưới đài, nhìn những đám quân nhân sĩ quan bên dưới, trong lòng thầm nghĩ so sánh với lần tạo thanh thế ở trên Chủ tinh hành chính Đại khu Tây Lâm lúc trước, các quân nhân sĩ quan trên khỏa tinh cầu này tựa hồ đối với Buổi biểu diễn Thắng Lợi này cũng không có quá mức coi trọng cho lắm. Bộ Tư Lệnh chỉ huy tại tiền tuyến cũng chỉ cử đến một vị Thiếu Tướng để nghênh đón mà thôi…

Quân đội Liên Bang đóng tại khu vực Nam bán cầu của hành tinh 5460 này, đại bộ phận cũng là bộ đội lệ thuộc trực tiếp của Quân khu Tây Lâm. Những đơn vị bộ đội tham gia luân chiến tại Thủ Đô Tinh Quyển điều đến đây cũng chỉ có binh lực của hai Sư đoàn mà thôi. Thống lĩnh Bộ Tư Lệnh tiền tuyến, chỉ huy các hành động quân sự toàn bộ hành tinh này, ít nhất cũng phải là một vị Trung Tướng mới có khả năng quản lý được.

Hứa Nhạc cũng không cho rằng, biểu hiện này là do bên phía Quân đội Liên Bang coi thường đối với phái đoàn biểu diễn văn nghệ lần này, ngược lại hắn lại nghĩ, các vị Tướng quân của Bộ Tư Lệnh đại khái là đang bận rộn chuẩn bị một đại sự nào đó mà thôi.

Dư âm của scandal tin tức kia thủy chung cũng không cách nào có thể bình ổn xuống được. Ở nơi này mặc dù đã là biên thùy cuối cùng, cũng là tiền tuyến cuối cùng rồi, thế nhưng đám quân nhân sĩ quan ở nơi này vẫn có thể thông qua TV cùng với inte, đã biết đến sự tồn tại của Hứa Nhạc. Đám quân nhân sĩ quan bên dưới một tai thì lắng nghĩ những câu nói hoan nghênh sáo rỗng không một chút mới mẻ của các đại lão Quân đội Liên Bang đang đứng trên bục, một con mắt tràn ngập hưng phấn liếc nhìn về phía cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang đang đứng trên đài, còn một con mắt còn lại thì mang theo vẻ tò mò vô hạn, quẳng về phía Hứa Nhạc đang đứng bên cạnh cô thiếu nữ thần tượng kia.

Cái gã thanh niên nhìn qua cũng không có chút xíu nào nổi bật này, lại chính là cái gã thanh niên trong truyền thuyết đó hay sao?

Cặp kính râm quen thuộc đã hoàn toàn che khuất đi tầm mắt của Hứa Nhạc. Hắn hiện tại cũng không có để ý đến những ánh mắt khác thường từ bốn phương tám hướng đang không ngừng ném về phía hắn. Ở bên dưới cặp kính râm kia, cũng không ai có thể ngờ được, hắn bề ngoài trầm mặc khoanh tay đứng đó, kỳ thật hiện tại chính là đang tiến hành trao đổi trực tiếp với sự tồn tại vĩ đại ở tuốt tại Thủ Đô Tinh Quyển kia.

Trong con mắt bên trái của hắn lúc này đang hiện lên những luồng sáng nhàn nhạt. Cái lão già kia dạo gần đây tựa hồ đã không còn ưa thích việc sử dụng hình ảnh của vị lão quản gia để xuất hiện trong mắt hắn nữa, mà là trực tiếp sử dụng các hình ảnh quang phù, tiến hành liên hệ với hắn.

- Tôi cảm thấy vẫn có chút không ổn. Thế nhưng tôi vẫn không biết bên phía Bộ Quốc Phòng đến khi nào mới có thể đem tình hình thực tế cùng với nhiệm vụ cụ thể của tôi nói ra.

Hứa Nhạc trong đầu lặng lẽ truyền tư tưởng cho lão già kia:

- Tôi hiện tại chính là đang chấp hành nhiệm vụ của Quân đội Liên Bang, nếu như… buổi biểu diễn văn nghệ thật sự phát sinh ra biến cố gì đó, ông cần phải giúp tôi. Tôi không thể để Giản Thủy Nhi xảy ra bất cứ vấn đề gì được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Gian Khách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook