Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Phải Đi Làm Ruộng.
Quyển 1 - Chương 8: Răng rơi đầy đất
Nông Gia Nữu Nữu
31/03/2016
Tô Nhược Mộng kinh ngạc nhìn Lôi Ngạo Thiên, bên tai truyền đến tiếng kêu rên từ ngoài cửa của những người đó.
Hắn là ai? Trong nháy mắt đã có thể vứt toàn bộ mười mấy người này ra ngoài cửa lớn, thật là lợi hại. Vừa nãy không phải hắn vẫn còn bày ra dáng vẻ tiểu thụ hay sao? Sao trong chớp mắt lại thành cao thủ võ lâm rồi?
Tô Nhược Mộng xoay người chạy ra cửa lớn, nhìn đống người chất cao như núi đến ngớ ngẩn. Dư quang khóe mắt lại đặt lên người lão Ổ ở dưới cùng, nhìn hắn bị ép tới mức đỏ bừng cả mặt, vẻ mặt thống khổ, lại nhìn lên những người phía trên hắn, nàng phì cười, khom lưng ôm bụng cười to.
"Ha ha... chết cười mất thôi! Lão Ổ à, sao tạo hình của ngươi nhìn giống Lão ô quy (con rùa già) không thở được thế?" Càng nhìn càng buồn cười, càng cười lại càng dừng không được, vất vả lắm Tô Nhược Mộng mới ngừng lại được, đưa tay lau nước mắt chảy ra vì bật cười, rồi nói tiếp: "Sau này ta sẽ không gọi ngươi là Lão Ổ nữa, gọi Lão ô quy càng hợp với ngươi hơn đó, ha ha..."
Lão Ổ nghẹn đỏ cả mặt, khó khăn vươn tay, giận dữ chỉ vào Tô Nhược Mộng mắng: "Giỏi cho ngươi Tô Nhược Mộng, ngươi cứ chờ đấy. Ngươi là ác nữ không tuân thủ nữ tắc, ai cũng có thể làm chồng, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi."
Nghe vậy, sắc mặt Lôi Ngạo Thiên chìm xuống trong nháy mắt, tròng mắt đen bắn ra tia sáng lạnh. Tô Nhược Mộng chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh thổi ngang qua tai, tiếp đó là ngọn núi người xốc xếch trước mắt sụp đổ trong nháy mắt, bên tai lại truyền tới những tiếng kêu rên liên tục.
Chuyện gì xảy ra thế này? Tốc độ cũng quá nhanh rồi đó? Nàng còn chưa kịp nhìn ra bọn họ bị ném xuống đất thế nào nữa?
"Nương tử, người này giao cho nàng xử lý." Giọng của Lôi Ngạo Thiên thành công kéo Tô Nhược Mộng ra khỏi kinh ngạc, hắn ném Lão Ổ như ném giẻ lau, rơi xuống cách chân nàng ba phân.
Tô Nhược Mộng ngước mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Mặc dù từ lâu ta đã định đánh cho hắn răng rơi đầy đất, nhưng mà, ta sợ răng hắn còn chưa rơi xuống, tay ta đã đau chết rồi. Ngươi không biết đâu, da mặt của hắn còn dày hơn cả tường thành, ta cũng không muốn vì đánh hắn mà tự đả thương mình."
Tô Nhược Mộng nói xong, vẫn không quên lật xem tay mình, thật ra thì đôi tay này của nàng không hề nhẵn nhụi, cũng không bóng loáng. Một đôi tay quanh năm làm ruộng sao có thể giữ được vẻ mềm mại trơn bóng? Nàng cũng không phải thiên kim tiểu thư mười ngón tay không dính nước mưa xuân, nàng chỉ là một cô thôn nữ vừa lên núi kiếm củi, lại xuống đất làm ruộng, ra đồng làm việc, về nhà chiếu cố mẫu thân.
Nhưng mà, nàng lại rất muốn xem xem Lôi Ngạo Thiên sẽ làm thế nào? Sự ngây thơ của nam nhân này khiến nàng phải thay đổi cách nhìn, vốn cho rằng hắn chỉ là một nam tiểu thụ trông thì khá mà dùng không được, không ngờ hắn lại thâm tàng bất lộ, lại là một cao thủ võ lâm.
"Ba, ba, ba..." Khóe miệng hắn mỉm cười liếc nhìn Tô Nhược Mộng, nhẹ nhàng xốc lão Ổ lên, đưa tay không ngừng chào hỏi qua lại trên mặt lão.
Một lúc lâu sau, hắn mới dừng tay lại, vứt lão Ổ với nét mặt già nua đã trướng đỏ như đầu heo, khóe miệng đầy máu xuống đất. Hắn cong môi, nhìn Tô Nhược Mộng với vẻ tranh công nói: "Nương tử, ta đã giúp nàng đánh cho răng hắn rơi đầy đất, nàng nhìn thử cái đống trên đất đi. Ta nghe lời như thế, có phải nàng nên thưởng cho ta chút gì đó hay không?"
Tô Nhược Mộng cúi đầu thoáng nhìn xuống đất, trên đất có mười mấy cái răng dính đầy máu đang lẳng lặng nằm đó. Ánh mắt lại dời sang lão Ổ giờ đã rên cũng không còn sứt, tâm tình nhất thời dâng cao.
Tầm mắt nhẹ chuyển sang người Lôi Ngạo Thiên, không ngờ lại nhìn thấy ý cười tà mị trên môi hắn, trái tim khẽ run rẩy, dời tầm mắt, thản nhiên nói: "Ngươi lý giải cụm từ răng rơi đầy đất như vậy sao?"
Trên người nam nhân này có hơi thở tà mị, nhưng cũng vì thế, mà nàng càng có hứng thú với hắn.
Trong lòng không nhịn được bắt đầu suy đoán thân phận của hắn, nói là công tử quý tộc, trên người hắn lại thiếu đi cái vẻ quần là áo lượt, nói là nhân sĩ giang hồ, trên người hắn lại nhiều thêm một phần tà mị.
Môi mỏng khẽ mở, Lôi Ngạo Thiên nhìn Tô Nhược Mộng, mập mờ hỏi: "Vậy ý của nương tử là?"
"Không phải ta đã bảo ngươi đừng có gọi ta là nương tử rồi hay sao?" Khuôn mặt của Tô Nhược Mộng không có tiền đồ mà đỏ lên, thẹn thùng phát cáu với hắn.
"Nàng vốn là nương tử của ta mà." Lôi Ngạo Thiên vui vẻ đưa tay xoa đầu nàng.
"Mới không phải!" Tô Nhược Mộng trừng mắt liếc hắn một cái, bực tức cúi đầu.
"Nương tử, chúng ta là vị hôn phu vị hôn thê của nhau, dù ta có gọi nàng là nương tử thì cũng không có gì quá đáng. Hơn nữa, nàng nể mặt ta tìm nàng nhiều năm như vậy, đừng lạnh nhạt với ta nữa có được không?" Lôi Ngạo Thiên ủy khuất nhìn nàng, đưa tay vuốt ngực, trưng vẻ đáng thương nói: "Rõ ràng vừa nãy nàng có nói nếu ta có thể làm cho bọn họ không đến phiền nàng nữa, nàng sẽ chịu trách nhiệm với ta."
"Ách.. Khụ..." Tô Nhược Mộng bị sặc bởi dáng vẻ của hắn, đỏ mặt ho khan mấy cái, thẹn quá hóa giận, nhìn hắn nói: "Hiện giờ bọn họ vẫn còn ở đây. Hơn nữa, vừa nãy bọn họ còn nói sau này sẽ tới phiền ta. Sao ngươi lại bảo ta phải chịu trách nhiệm với ngươi? Biết đâu sáng mai họ sẽ tới gây sự với ta, biết đâu bởi vì ngươi đả thương bọn họ, ngược lại họ sẽ càng thêm hận ta, sau này sẽ càng gây sự với ta nhiều hơn nữa."
Lôi Ngạo Thiên xoay người, nhìn đám người đang khó khăn bò dậy khỏi mặt đất, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn: "Sau này các ngươi còn tìm đến đây gây phiền toái sao?"
Đám người nhìn nụ cười trên mặt Lôi Ngạo Thiên, đều cố gắng để cơ thể mình không run lên, mấp máy môi, liều mạng lắc đầu, nói: "Chúng ta sẽ không bao giờ đến đây nữa, chúng ta không dám đến đây gây sự nữa, xin đại hiệp tha mạng."
Bọn họ không phải người ngu, võ công của người này xuất thần nhập hóa, muốn giết họ còn dễ hơn bóp chết một con kiến. Bọn họ còn chưa có chán sống, sao có thể đem mạng mình ra mà nói giỡn được chứ.
Lý Ngọc Quyền nhìn những thôn dân đang sợ sệt kia, nghĩ đến chuyện mình vừa bị mất thể diện, lắc lắc cái thân tàn tiêu sái bước đến trước mặt Lôi Ngạo Thiên, oán hận nhìn hắn chằm chằm, nói: "Nơi này không phải là nơi không có vương pháp, ngươi có bản lãnh thì chờ ở đây, ta đi tìm người báo quan. Ta không tin ngươi còn có cả bản lãnh thông thiên dám không để quan phủ vào mắt."
"Ha ha.. Ta, Lôi Ngạo Thiên từ trước đến này không thèm để bất cứ ai vào mắt. Dù có là đương kim Thánh thượng, ở trong mắt ta cũng không tính là cái gì."
Hắn là ai? Trong nháy mắt đã có thể vứt toàn bộ mười mấy người này ra ngoài cửa lớn, thật là lợi hại. Vừa nãy không phải hắn vẫn còn bày ra dáng vẻ tiểu thụ hay sao? Sao trong chớp mắt lại thành cao thủ võ lâm rồi?
Tô Nhược Mộng xoay người chạy ra cửa lớn, nhìn đống người chất cao như núi đến ngớ ngẩn. Dư quang khóe mắt lại đặt lên người lão Ổ ở dưới cùng, nhìn hắn bị ép tới mức đỏ bừng cả mặt, vẻ mặt thống khổ, lại nhìn lên những người phía trên hắn, nàng phì cười, khom lưng ôm bụng cười to.
"Ha ha... chết cười mất thôi! Lão Ổ à, sao tạo hình của ngươi nhìn giống Lão ô quy (con rùa già) không thở được thế?" Càng nhìn càng buồn cười, càng cười lại càng dừng không được, vất vả lắm Tô Nhược Mộng mới ngừng lại được, đưa tay lau nước mắt chảy ra vì bật cười, rồi nói tiếp: "Sau này ta sẽ không gọi ngươi là Lão Ổ nữa, gọi Lão ô quy càng hợp với ngươi hơn đó, ha ha..."
Lão Ổ nghẹn đỏ cả mặt, khó khăn vươn tay, giận dữ chỉ vào Tô Nhược Mộng mắng: "Giỏi cho ngươi Tô Nhược Mộng, ngươi cứ chờ đấy. Ngươi là ác nữ không tuân thủ nữ tắc, ai cũng có thể làm chồng, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi."
Nghe vậy, sắc mặt Lôi Ngạo Thiên chìm xuống trong nháy mắt, tròng mắt đen bắn ra tia sáng lạnh. Tô Nhược Mộng chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh thổi ngang qua tai, tiếp đó là ngọn núi người xốc xếch trước mắt sụp đổ trong nháy mắt, bên tai lại truyền tới những tiếng kêu rên liên tục.
Chuyện gì xảy ra thế này? Tốc độ cũng quá nhanh rồi đó? Nàng còn chưa kịp nhìn ra bọn họ bị ném xuống đất thế nào nữa?
"Nương tử, người này giao cho nàng xử lý." Giọng của Lôi Ngạo Thiên thành công kéo Tô Nhược Mộng ra khỏi kinh ngạc, hắn ném Lão Ổ như ném giẻ lau, rơi xuống cách chân nàng ba phân.
Tô Nhược Mộng ngước mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Mặc dù từ lâu ta đã định đánh cho hắn răng rơi đầy đất, nhưng mà, ta sợ răng hắn còn chưa rơi xuống, tay ta đã đau chết rồi. Ngươi không biết đâu, da mặt của hắn còn dày hơn cả tường thành, ta cũng không muốn vì đánh hắn mà tự đả thương mình."
Tô Nhược Mộng nói xong, vẫn không quên lật xem tay mình, thật ra thì đôi tay này của nàng không hề nhẵn nhụi, cũng không bóng loáng. Một đôi tay quanh năm làm ruộng sao có thể giữ được vẻ mềm mại trơn bóng? Nàng cũng không phải thiên kim tiểu thư mười ngón tay không dính nước mưa xuân, nàng chỉ là một cô thôn nữ vừa lên núi kiếm củi, lại xuống đất làm ruộng, ra đồng làm việc, về nhà chiếu cố mẫu thân.
Nhưng mà, nàng lại rất muốn xem xem Lôi Ngạo Thiên sẽ làm thế nào? Sự ngây thơ của nam nhân này khiến nàng phải thay đổi cách nhìn, vốn cho rằng hắn chỉ là một nam tiểu thụ trông thì khá mà dùng không được, không ngờ hắn lại thâm tàng bất lộ, lại là một cao thủ võ lâm.
"Ba, ba, ba..." Khóe miệng hắn mỉm cười liếc nhìn Tô Nhược Mộng, nhẹ nhàng xốc lão Ổ lên, đưa tay không ngừng chào hỏi qua lại trên mặt lão.
Một lúc lâu sau, hắn mới dừng tay lại, vứt lão Ổ với nét mặt già nua đã trướng đỏ như đầu heo, khóe miệng đầy máu xuống đất. Hắn cong môi, nhìn Tô Nhược Mộng với vẻ tranh công nói: "Nương tử, ta đã giúp nàng đánh cho răng hắn rơi đầy đất, nàng nhìn thử cái đống trên đất đi. Ta nghe lời như thế, có phải nàng nên thưởng cho ta chút gì đó hay không?"
Tô Nhược Mộng cúi đầu thoáng nhìn xuống đất, trên đất có mười mấy cái răng dính đầy máu đang lẳng lặng nằm đó. Ánh mắt lại dời sang lão Ổ giờ đã rên cũng không còn sứt, tâm tình nhất thời dâng cao.
Tầm mắt nhẹ chuyển sang người Lôi Ngạo Thiên, không ngờ lại nhìn thấy ý cười tà mị trên môi hắn, trái tim khẽ run rẩy, dời tầm mắt, thản nhiên nói: "Ngươi lý giải cụm từ răng rơi đầy đất như vậy sao?"
Trên người nam nhân này có hơi thở tà mị, nhưng cũng vì thế, mà nàng càng có hứng thú với hắn.
Trong lòng không nhịn được bắt đầu suy đoán thân phận của hắn, nói là công tử quý tộc, trên người hắn lại thiếu đi cái vẻ quần là áo lượt, nói là nhân sĩ giang hồ, trên người hắn lại nhiều thêm một phần tà mị.
Môi mỏng khẽ mở, Lôi Ngạo Thiên nhìn Tô Nhược Mộng, mập mờ hỏi: "Vậy ý của nương tử là?"
"Không phải ta đã bảo ngươi đừng có gọi ta là nương tử rồi hay sao?" Khuôn mặt của Tô Nhược Mộng không có tiền đồ mà đỏ lên, thẹn thùng phát cáu với hắn.
"Nàng vốn là nương tử của ta mà." Lôi Ngạo Thiên vui vẻ đưa tay xoa đầu nàng.
"Mới không phải!" Tô Nhược Mộng trừng mắt liếc hắn một cái, bực tức cúi đầu.
"Nương tử, chúng ta là vị hôn phu vị hôn thê của nhau, dù ta có gọi nàng là nương tử thì cũng không có gì quá đáng. Hơn nữa, nàng nể mặt ta tìm nàng nhiều năm như vậy, đừng lạnh nhạt với ta nữa có được không?" Lôi Ngạo Thiên ủy khuất nhìn nàng, đưa tay vuốt ngực, trưng vẻ đáng thương nói: "Rõ ràng vừa nãy nàng có nói nếu ta có thể làm cho bọn họ không đến phiền nàng nữa, nàng sẽ chịu trách nhiệm với ta."
"Ách.. Khụ..." Tô Nhược Mộng bị sặc bởi dáng vẻ của hắn, đỏ mặt ho khan mấy cái, thẹn quá hóa giận, nhìn hắn nói: "Hiện giờ bọn họ vẫn còn ở đây. Hơn nữa, vừa nãy bọn họ còn nói sau này sẽ tới phiền ta. Sao ngươi lại bảo ta phải chịu trách nhiệm với ngươi? Biết đâu sáng mai họ sẽ tới gây sự với ta, biết đâu bởi vì ngươi đả thương bọn họ, ngược lại họ sẽ càng thêm hận ta, sau này sẽ càng gây sự với ta nhiều hơn nữa."
Lôi Ngạo Thiên xoay người, nhìn đám người đang khó khăn bò dậy khỏi mặt đất, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn: "Sau này các ngươi còn tìm đến đây gây phiền toái sao?"
Đám người nhìn nụ cười trên mặt Lôi Ngạo Thiên, đều cố gắng để cơ thể mình không run lên, mấp máy môi, liều mạng lắc đầu, nói: "Chúng ta sẽ không bao giờ đến đây nữa, chúng ta không dám đến đây gây sự nữa, xin đại hiệp tha mạng."
Bọn họ không phải người ngu, võ công của người này xuất thần nhập hóa, muốn giết họ còn dễ hơn bóp chết một con kiến. Bọn họ còn chưa có chán sống, sao có thể đem mạng mình ra mà nói giỡn được chứ.
Lý Ngọc Quyền nhìn những thôn dân đang sợ sệt kia, nghĩ đến chuyện mình vừa bị mất thể diện, lắc lắc cái thân tàn tiêu sái bước đến trước mặt Lôi Ngạo Thiên, oán hận nhìn hắn chằm chằm, nói: "Nơi này không phải là nơi không có vương pháp, ngươi có bản lãnh thì chờ ở đây, ta đi tìm người báo quan. Ta không tin ngươi còn có cả bản lãnh thông thiên dám không để quan phủ vào mắt."
"Ha ha.. Ta, Lôi Ngạo Thiên từ trước đến này không thèm để bất cứ ai vào mắt. Dù có là đương kim Thánh thượng, ở trong mắt ta cũng không tính là cái gì."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.