Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 291: Mặc cảnh thâm nhận thấy trên đùi mình mềm mại nhẹ nhàng…
Thanh Thanh Thùy Tiếu
19/05/2020
ACát Bố chuẩn bị nhích ngón tay. Quý Noãn nhận ra trong căn nhà gỗ không còn ai khác, kể cả bà cụ vẫn luôn che chở cô cũng không có ở đây.
Cô nghĩ thầm, có lẽ lần này cô chết chắc rồi, nhưng cũng may là không liên lụy đến Mặc Cảnh Thâm.
Trong lòng rét lạnh từng cơn, cô chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng mồ hôi trên mũi rịn ra đã cho thấy cô quá căng thẳng và sợ hãi. Đây không phải là bản năng phản ứng của một tên nằm vùng hoặc thành viên căn cứ được huấn luyện bài bản.
A Cát Bố lại do dự liếc cô một cái, nhưng người như thế này cũng không thể giữ lại được. Hắn đang định cứ giết người trước thì bất chợt Dali từ bên ngoài lao vào.
Không biết Dali nói gì nhưng nghe tốc độ nói thì có vẻ rất nguy cấp.
Động tác cầm súng của A Cát Bố lúc này mới thoáng ngừng lại, hắn ta thu lại ánh mắt đang nhìn Dali rồi lại lạnh lùng nhìn Quý Noãn, nói bằng tiếng Anh: “Mr. Control là khách quý chúng tôi ‘mời’ tới. Đã bốn ngày liền hắn không ăn không uống, tinh thần có kiên cường đến mấy thì cơ thể cũng sẽ không chịu được. Bây giờ hắn đã gục ngã rồi, có thể chết bất cứ lúc nào.”
Gương mặt Quý Noãn vẫn mờ mịt nhìn hắn, tỏ vẻ không nghe hiểu.
Thấy từ đầu đến cuối cô đều có dáng vẻ sợ hãi choáng váng này, A Cát Bố chợt mất hết kiên nhẫn, thu súng lại, quay sang nói mấy câu bằng tiếng Campuchia với Dali rồi đi thẳng.
Tim Quý Noãn vẫn đánh trống trong lồng ngực, cô càng không ngờ mình sẽ tìm được đường sống khi cái chết cận kề. Mà nguyên nhân cô thoát chết là vì Mặc Cảnh Thâm đã không ăn không uống bốn ngày liên tiếp. Vì nguyên nhân anh ngã gục mà A Cát Bố đã dời đi một phần sự chú ý trên người cô.
A Cát Bố nói bây giờ Mặc Cảnh Thâm đã ngã gục.
Ngã gục là sao?
Là ngã gục bất tỉnh?
Hay đã xảy ra chuyện gì?
Quý Noãn không dám để lộ nét mặt lo lắng, gương mặt ra vẻ sợ sệt nhìn Dali đang đứng trong phòng. Dali ra hiệu bằng mắt cho cô xuống giường đi cùng hắn.
Quý Noãn cắn môi dưới, chỉ vào cánh tay mình còn quấn băng gạc, ý là bây giờ cô không thể đưa cơm hoặc làm bất cứ việc gì được nữa.
Dali cũng không nhịn được, đá một phát vào chân giường cô. Hắn biết cô là người câm điếc, không nghe được gì nên lại càng mắng một tràng nữa, vô cùng nóng nảy giục cô mau đi theo hắn.
Quý Noãn không còn cách nào khác, đành phải làm ra vẻ sợ sệt đi xuống giường, rụt đầu rụt cổ đi sau lưng hắn.
Dali dẫn cô đến căn nhà gỗ bị canh gác xung quanh của Mặc Cảnh Thâm. Quý Noãn suy đoán không biết bọn chúng có tiếp tục thực hiện mệnh lệnh mà đêm hôm qua A Cát Bố đã ra lệnh hay không. Cô đang suy nghĩ phải làm thế nào để tránh đi vào con đường chết này thì bất chợt A Cát Bố ra hiệu bằng mắt cho cô bước đến bàn đá đằng kia lấy một cốc nước đi vào.
Quý Noãn ngây ngô nhìn hắn không hiểu. A Cát Bố chỉ chỉ nước, rồi lại chỉ chỉ Mặc Cảnh Thâm trong căn nhà gỗ, ý tứ rất rõ ràng, muốn cô đưa nước vào trong.
Không đưa cơm, giờ lại đổi sang đưa nước hả? Ý gì đây?
Cánh cửa căn nhà gỗ đang để mở. Cô nhớ lúc trước không nhìn thấy bất kỳ dấu vết trói buộc nào trên người Mặc Cảnh Thâm, nhưng anh lại không đi ra. Chẳng lẽ anh bất tỉnh thật rồi sao?
Quý Noãn từ từ di chuyển đến trước cửa căn nhà gỗ, liếc nhìn vào trong.
Cô thấy Mặc Cảnh Thâm vốn cao to rắn rỏi đang ngồi dựa vào bức tường cửa sổ trong căn nhà gỗ. Mắt anh nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, đôi môi cũng khô nứt trắng bệch, rõ ràng là thiếu nước nghiêm trọng. Anh đã gần như rơi vào hôn mê nhưng vẫn không nằm xuống, cứ ngoan cố ngồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Thì ra mục đích của bọn chúng là muốn cô đi vào cho Mặc Cảnh Thâm uống nước.
Quý Noãn liếc ra sau, ánh mắt lại nhìn đến cốc nước đặt trên chiếc bàn đá xù xì bên ngoài. Dưới ánh mắt lạnh lùng chăm chú của Dali, cô bước đến bê cốc nước lên.
Cô không biết Mặc Cảnh Thâm cự tuyệt thức ăn và nước uống của bọn chúng là vì anh lo lắng sẽ bị hạ độc hay chỉ để tỏ thái độ phản kháng. Nhưng bây giờ cô không thể chắc chắn trong cốc nước này có độc hay không.
Quý Noãn đang cầm cốc nước đi về căn nhà gỗ thì bất ngờ làm ra vẻ không cầm chắc, nước bị sánh ra ngoài một ít, văng đến mu bàn tay cô mới bị bỏng tối qua. Ngay lập tức cô đau đến mức không nắm được cái cốc, trong nháy mắt cả cốc nước bị đổ hết ra ngoài.
Dali thấy tay chân cô vụng về, đang định chạy đến đạp cho cô một cái, thậm chí hắn còn muốn rút súng ra “đòm” cho cô một phát.
Nhưng hắn nhớ A Cát Bố đã nói, Mr. Control cự tuyệt tất cả bọn chúng, nhưng người phụ nữ mới bị bắt này không phải là người của bọn chúng. Hơn nữa, phụ nữ chu đáo hơn đàn ông, bây giờ cứ để ả chăm sóc Mr. Control, để ả nghĩ cách cho hắn ăn uống, giữ được mạng của hắn mới là quan trọng.
Nếu Mr. Control thật sự chết đi, đừng nói là bọn chúng không nắm giữ được bí mật giao dịch vũ khí, mà đến cả quân át chủ bài để uy hiếp căn cứ XI và cảnh sát cũng không còn.
Nhất định phải giữ mạng của hắn!
Dali đè nén cơn giận, văng tục một tiếng rồi để Quý Noãn đi lấy cốc nước khác.
Quý Noãn run lẩy bẩy đứng lên, gật đầu lia lịa với hắn rồi từ từ chạy đến lều cỏ nấu ăn. Cô đến bên miệng giếng nước khoan, múc một cốc nước sạch mang ra ngoài, cẩn thận đi vào.
Dali nhìn chằm chằm cảnh cáo cô không được lề mề, giục cô mau mang nước uống vào.
Nhưng sau khi cô đi vào, Dali và mấy gã canh gác đứng ở cửa ra vào và cửa sổ cùng đồng thời nhìn chằm chằm tình huống bên trong. Bọn chúng vẫn chăm chú để ý nét mặt của Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm, nhất định không để lọt một dấu vết khả nghi nào.
Quý Noãn đi vào, bước nhanh đến cạnh Mặc Cảnh Thâm, cố gắng kiềm chế cánh tay đang run rẩy của mình để nâng cốc lên. Nhưng cô run rẩy như thế, bọn chúng cũng không nghĩ cô bị kích động và khẩn trương, mà chỉ cho là cô đang sợ hãi mà thôi.
Cô cẩn thận cầm cốc nước kề đến bên khóe miệng khô nẻ của anh. Cho dù cả bốn ngày không ăn, không uống, không tắm, không ngủ, hơi thở cũng yếu hơn bình thường rất nhiều, nhưng hơi thở khẽ lướt bên tay cô vẫn ấm áp, êm ả như trước. Đây là thứ chỉ riêng Mặc Cảnh Thâm mới có.
Quý Noãn bê cốc lên, thử thăm dò nghiêng cốc vào miệng anh, nhưng môi anh mím lại, dù không ngậm chặt nhưng cũng không thể nào đút nước vào được.
Cô không biết làm thế nào, không nói chuyện được, chỉ có thể lấy tay vỗ nhè nhẹ lên vai anh.
Vầng trán tuấn tú tái nhợt của Mặc Cảnh Thâm cau chặt lại. Anh không mở mắt ra, cảm thấy có cốc nước bên khóe miệng mà cũng không hé ra.
Lúc này Quý Noãn rất nóng ruột, cô dí mạnh miệng cốc lên khóe miệng anh, tay đập lên vai anh cũng không có tác dụng, nên đành phải giơ tay vỗ lên mặt anh.
Nếu là bình thường, Mặc Cảnh Thâm nhất định sẽ ngửi thấy hơi thở quen thuộc của cô, chắc chắn sẽ nhận ra cô là ai.
Nhưng bốn ngày liên tiếp anh bị hành hạ tra tấn, có khi khứu giác của anh cũng không còn nhạy bén nữa. Với tình trạng thiếu nước suy yếu bây giờ thì chỉ sợ giác quan của anh cũng không còn tỉnh táo.
Quý Noãn thấy anh vẫn không mở mắt cũng không hé môi thì dứt khoát dùng sức đè chân anh xuống, ngồi mạnh lên đầu gối của anh.
Cuối cùng Mặc Cảnh Thâm cũng nhận ra đùi mình có vật mềm mại nhẹ nhàng hạ xuống, trán anh nhíu lại, đôi mắt đen láy chậm rãi hé mở.
Cô nghĩ thầm, có lẽ lần này cô chết chắc rồi, nhưng cũng may là không liên lụy đến Mặc Cảnh Thâm.
Trong lòng rét lạnh từng cơn, cô chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng mồ hôi trên mũi rịn ra đã cho thấy cô quá căng thẳng và sợ hãi. Đây không phải là bản năng phản ứng của một tên nằm vùng hoặc thành viên căn cứ được huấn luyện bài bản.
A Cát Bố lại do dự liếc cô một cái, nhưng người như thế này cũng không thể giữ lại được. Hắn đang định cứ giết người trước thì bất chợt Dali từ bên ngoài lao vào.
Không biết Dali nói gì nhưng nghe tốc độ nói thì có vẻ rất nguy cấp.
Động tác cầm súng của A Cát Bố lúc này mới thoáng ngừng lại, hắn ta thu lại ánh mắt đang nhìn Dali rồi lại lạnh lùng nhìn Quý Noãn, nói bằng tiếng Anh: “Mr. Control là khách quý chúng tôi ‘mời’ tới. Đã bốn ngày liền hắn không ăn không uống, tinh thần có kiên cường đến mấy thì cơ thể cũng sẽ không chịu được. Bây giờ hắn đã gục ngã rồi, có thể chết bất cứ lúc nào.”
Gương mặt Quý Noãn vẫn mờ mịt nhìn hắn, tỏ vẻ không nghe hiểu.
Thấy từ đầu đến cuối cô đều có dáng vẻ sợ hãi choáng váng này, A Cát Bố chợt mất hết kiên nhẫn, thu súng lại, quay sang nói mấy câu bằng tiếng Campuchia với Dali rồi đi thẳng.
Tim Quý Noãn vẫn đánh trống trong lồng ngực, cô càng không ngờ mình sẽ tìm được đường sống khi cái chết cận kề. Mà nguyên nhân cô thoát chết là vì Mặc Cảnh Thâm đã không ăn không uống bốn ngày liên tiếp. Vì nguyên nhân anh ngã gục mà A Cát Bố đã dời đi một phần sự chú ý trên người cô.
A Cát Bố nói bây giờ Mặc Cảnh Thâm đã ngã gục.
Ngã gục là sao?
Là ngã gục bất tỉnh?
Hay đã xảy ra chuyện gì?
Quý Noãn không dám để lộ nét mặt lo lắng, gương mặt ra vẻ sợ sệt nhìn Dali đang đứng trong phòng. Dali ra hiệu bằng mắt cho cô xuống giường đi cùng hắn.
Quý Noãn cắn môi dưới, chỉ vào cánh tay mình còn quấn băng gạc, ý là bây giờ cô không thể đưa cơm hoặc làm bất cứ việc gì được nữa.
Dali cũng không nhịn được, đá một phát vào chân giường cô. Hắn biết cô là người câm điếc, không nghe được gì nên lại càng mắng một tràng nữa, vô cùng nóng nảy giục cô mau đi theo hắn.
Quý Noãn không còn cách nào khác, đành phải làm ra vẻ sợ sệt đi xuống giường, rụt đầu rụt cổ đi sau lưng hắn.
Dali dẫn cô đến căn nhà gỗ bị canh gác xung quanh của Mặc Cảnh Thâm. Quý Noãn suy đoán không biết bọn chúng có tiếp tục thực hiện mệnh lệnh mà đêm hôm qua A Cát Bố đã ra lệnh hay không. Cô đang suy nghĩ phải làm thế nào để tránh đi vào con đường chết này thì bất chợt A Cát Bố ra hiệu bằng mắt cho cô bước đến bàn đá đằng kia lấy một cốc nước đi vào.
Quý Noãn ngây ngô nhìn hắn không hiểu. A Cát Bố chỉ chỉ nước, rồi lại chỉ chỉ Mặc Cảnh Thâm trong căn nhà gỗ, ý tứ rất rõ ràng, muốn cô đưa nước vào trong.
Không đưa cơm, giờ lại đổi sang đưa nước hả? Ý gì đây?
Cánh cửa căn nhà gỗ đang để mở. Cô nhớ lúc trước không nhìn thấy bất kỳ dấu vết trói buộc nào trên người Mặc Cảnh Thâm, nhưng anh lại không đi ra. Chẳng lẽ anh bất tỉnh thật rồi sao?
Quý Noãn từ từ di chuyển đến trước cửa căn nhà gỗ, liếc nhìn vào trong.
Cô thấy Mặc Cảnh Thâm vốn cao to rắn rỏi đang ngồi dựa vào bức tường cửa sổ trong căn nhà gỗ. Mắt anh nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, đôi môi cũng khô nứt trắng bệch, rõ ràng là thiếu nước nghiêm trọng. Anh đã gần như rơi vào hôn mê nhưng vẫn không nằm xuống, cứ ngoan cố ngồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Thì ra mục đích của bọn chúng là muốn cô đi vào cho Mặc Cảnh Thâm uống nước.
Quý Noãn liếc ra sau, ánh mắt lại nhìn đến cốc nước đặt trên chiếc bàn đá xù xì bên ngoài. Dưới ánh mắt lạnh lùng chăm chú của Dali, cô bước đến bê cốc nước lên.
Cô không biết Mặc Cảnh Thâm cự tuyệt thức ăn và nước uống của bọn chúng là vì anh lo lắng sẽ bị hạ độc hay chỉ để tỏ thái độ phản kháng. Nhưng bây giờ cô không thể chắc chắn trong cốc nước này có độc hay không.
Quý Noãn đang cầm cốc nước đi về căn nhà gỗ thì bất ngờ làm ra vẻ không cầm chắc, nước bị sánh ra ngoài một ít, văng đến mu bàn tay cô mới bị bỏng tối qua. Ngay lập tức cô đau đến mức không nắm được cái cốc, trong nháy mắt cả cốc nước bị đổ hết ra ngoài.
Dali thấy tay chân cô vụng về, đang định chạy đến đạp cho cô một cái, thậm chí hắn còn muốn rút súng ra “đòm” cho cô một phát.
Nhưng hắn nhớ A Cát Bố đã nói, Mr. Control cự tuyệt tất cả bọn chúng, nhưng người phụ nữ mới bị bắt này không phải là người của bọn chúng. Hơn nữa, phụ nữ chu đáo hơn đàn ông, bây giờ cứ để ả chăm sóc Mr. Control, để ả nghĩ cách cho hắn ăn uống, giữ được mạng của hắn mới là quan trọng.
Nếu Mr. Control thật sự chết đi, đừng nói là bọn chúng không nắm giữ được bí mật giao dịch vũ khí, mà đến cả quân át chủ bài để uy hiếp căn cứ XI và cảnh sát cũng không còn.
Nhất định phải giữ mạng của hắn!
Dali đè nén cơn giận, văng tục một tiếng rồi để Quý Noãn đi lấy cốc nước khác.
Quý Noãn run lẩy bẩy đứng lên, gật đầu lia lịa với hắn rồi từ từ chạy đến lều cỏ nấu ăn. Cô đến bên miệng giếng nước khoan, múc một cốc nước sạch mang ra ngoài, cẩn thận đi vào.
Dali nhìn chằm chằm cảnh cáo cô không được lề mề, giục cô mau mang nước uống vào.
Nhưng sau khi cô đi vào, Dali và mấy gã canh gác đứng ở cửa ra vào và cửa sổ cùng đồng thời nhìn chằm chằm tình huống bên trong. Bọn chúng vẫn chăm chú để ý nét mặt của Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm, nhất định không để lọt một dấu vết khả nghi nào.
Quý Noãn đi vào, bước nhanh đến cạnh Mặc Cảnh Thâm, cố gắng kiềm chế cánh tay đang run rẩy của mình để nâng cốc lên. Nhưng cô run rẩy như thế, bọn chúng cũng không nghĩ cô bị kích động và khẩn trương, mà chỉ cho là cô đang sợ hãi mà thôi.
Cô cẩn thận cầm cốc nước kề đến bên khóe miệng khô nẻ của anh. Cho dù cả bốn ngày không ăn, không uống, không tắm, không ngủ, hơi thở cũng yếu hơn bình thường rất nhiều, nhưng hơi thở khẽ lướt bên tay cô vẫn ấm áp, êm ả như trước. Đây là thứ chỉ riêng Mặc Cảnh Thâm mới có.
Quý Noãn bê cốc lên, thử thăm dò nghiêng cốc vào miệng anh, nhưng môi anh mím lại, dù không ngậm chặt nhưng cũng không thể nào đút nước vào được.
Cô không biết làm thế nào, không nói chuyện được, chỉ có thể lấy tay vỗ nhè nhẹ lên vai anh.
Vầng trán tuấn tú tái nhợt của Mặc Cảnh Thâm cau chặt lại. Anh không mở mắt ra, cảm thấy có cốc nước bên khóe miệng mà cũng không hé ra.
Lúc này Quý Noãn rất nóng ruột, cô dí mạnh miệng cốc lên khóe miệng anh, tay đập lên vai anh cũng không có tác dụng, nên đành phải giơ tay vỗ lên mặt anh.
Nếu là bình thường, Mặc Cảnh Thâm nhất định sẽ ngửi thấy hơi thở quen thuộc của cô, chắc chắn sẽ nhận ra cô là ai.
Nhưng bốn ngày liên tiếp anh bị hành hạ tra tấn, có khi khứu giác của anh cũng không còn nhạy bén nữa. Với tình trạng thiếu nước suy yếu bây giờ thì chỉ sợ giác quan của anh cũng không còn tỉnh táo.
Quý Noãn thấy anh vẫn không mở mắt cũng không hé môi thì dứt khoát dùng sức đè chân anh xuống, ngồi mạnh lên đầu gối của anh.
Cuối cùng Mặc Cảnh Thâm cũng nhận ra đùi mình có vật mềm mại nhẹ nhàng hạ xuống, trán anh nhíu lại, đôi mắt đen láy chậm rãi hé mở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.