Chương 8: Linh Quang Bát Nhã chưởng
Tiểu Hài Nhi
06/06/2014
Thúc Hiến ở trong thông đạo, đều đặn đến bữa người phía trên đều ném xuống một nắm cơm trắng. Gã
nhận thấy rằng cứ ba lần ném cơm, gã lại ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy
một lúc thì cơm lại được ném xuống. Gã căn cứ vào đó, lấy ba lần ném cơm tính là một ngày.
Thúc Hiến nhẩm tính, từ lúc rơi xuống hồ, lọt vào động này đã gần một tháng. Mấy ngày đầu, bất kể Thúc Hiến có muốn nghe hay không, người kia cũng cứ đều đều giảng kinh trong tai gã. Thúc Hiến vốn thông minh nhanh nhạy, nghe đọc kinh vài lần là thuộc, nghe giảng kinh một lần là hiểu. Gã không còn nóng lòng muốn ra thoát ngoài nữa. Thạch động này tuy tối tăm lạnh lẽo, yên tĩnh lặng lẽ nhưng gã vẫn có cơm ăn, có nước uống, không phải toan tính tranh đua hơn thiệt, không phải nơm nớp lo sợ bị phát hiện thân phận, tự do tự tại, tinh thần minh mẫn sáng suốt hơn nhiều. Gã cảm thấy cuộc sống ở trong này cũng rất tốt.
Ngoài thời gian ngủ, gã lại dùng phương thức mới, bỏ ra ngoài lục căn để vận khí luyện công. Thương thế của gã qua nửa tháng là lành, công lực phục hồi rất nhanh. Hơn hai tuần nay mặc dù cơm vẫn ném xuống đều đặn nhưng gã không còn nghe thấy người kia giảng kinh nữa. Thúc Hiến có thử lên tiếng mấy lần nhưng người ấy không hề đáp lại. Sau đó, gã không làm phiền người ấy nữa.
Trong thời gian rảnh rỗi không luyện công, gã lại ngồi suy nghĩ về người bí mật kia. Thúc Hiến phỏng đoán rằng có lẽ ông ta là một cao tăng đắc đạo, luyện thành bí thuật của Mật tông, có thể nhận biết được sự tồn tại của gã. Thúc Hiến từng được nghe anh Trường Nhân kể về những cao tăng Phật giáo ở Thiên Trúc, ở trình độ cao, họ luyện thành một thứ gọi là Lục thông, đại loại ở một nơi mà có thể nhìn thấu chuyện khắp thiên hạ, hiểu được suy nghĩ của người khác. Không biết trong sáu cái thông ấy, có món thông nào là nói chuyện trong tâm thức của người khác không nhỉ?
Nghĩ chán, Thúc Hiến lại lấy gói lụa mà Ngọc Điểm giao cho gã lúc trước ra xem sao. Nhưng vì trong thông đạo không có ánh sáng nên gã chỉ có thể dùng xúc giác mà sờ. Gã bỏ tập sách và phong thư sang một bên, miết nhẹ hai tấm lệnh bài, suy đoán về nguồn gốc của chúng và thân phận sư phụ Ngọc Điểm.
Binh tào thư tá là chức quan dưới quyền Binh tào, phụ giúp trông coi về quân sự. Người đang làm thư tá dưới trướng Binh tào Giao Châu Nhan Bình hình như là Lưu Túc hay Lưu Tuất gì đó. Lúc trước rõ ràng Ngọc Điểm còn giấu gã về chuyện sư phụ của nàng. Binh tào mà nàng lỡ miệng nói ra có lẽ là đề cập đến hai tấm lệnh bài này. Nhưng vì sao nàng lại che giấu điều này? Phải chăng nàng lo sợ người khác biết sư phụ nàng là Binh tào thư tá? Hay chính nàng cũng không biết liệu ông sư phụ ấy có phải là Binh tào thư tá hay không?
Nghĩ đến chuyện ấy, Thúc Hiến lại nhớ đến chuyện của chị Cẩm Hoa. Rõ ràng ông sư phụ của Ngọc Điểm chẳng phải hạng tốt lành gì, nếu không thì sao lại đi phục kích chị Cẩm Hoa, khiến chị ấy bị chậm lại, đến nỗi bị kẻ xấu bắt được, không biết sống chết thế nào. Càng nghĩ càng thấy giận, gã vung quyền đánh mạnh vào vách đá. Thấy vẫn chưa hết giận, gã đứng dậy múa Linh Quang chưởng đánh thẳng tới trước mắt, tưởng tượng như ở đó có tên Binh tào thư tá chết tiệt kia. Linh Quang chưởng là pho chưởng rất uy mãnh của phái Hoa Lư, do tổ sư Cao Cảnh hầu Cao Nỗ sáng chế, dựa trên cái gốc là võ công Âu Lạc. Linh Quang chưởng là chưởng thuần dương, cương mãnh vô cùng, tiếng chưởng phong vù vù vang vọng khắp trong thạch động.
Đánh đấm lung tung một hồi, cơn giận chừng như đã phát tiết hết, Thúc Hiến ngồi xuống điều khí. Đột nhiên gã nghĩ, nếu như dùng cách thức vận khí mới để phát chưởng thì sao nhỉ. Nhưng nếu đã bỏ ngoài lục căn, quên đi thân mình, không suy nghĩ nữa, rơi vào trạng thái nhập định rồi, liệu có phát chưởng được không?
Thúc Hiến nhắm mắt, cố gắng bỏ ra ngoài mọi hình ảnh, mọi âm thanh. Nhưng tâm trí gã vẫn cố nghĩ xem làm cách nào để bỏ ngoài lục căn mà vẫn nhớ động tác chiêu thức để phát chiêu, không cách nào bỏ ra ngoài ý được. Không bỏ ra ngoài ý được, lục căn trở lại, tâm ý hỗn loạn, chưởng phát ra còn kém hơn bình thường.
Gã nhớ lại những lời giảng của người bí ẩn, ngày đầu tiên lọt vào đây, ông ta đã nói về tính không.
“Sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thọ, tưởng, hành, thức diệc phục như thị.”
Sắc chẳng khác không, mà sắc cũng là không, sắc và không tuy hai mà một, tuy một mà hai. Vậy thì sắc hay không, không hay sắc, là sắc mà vẫn cứ là không.
Thọ chẳng khác không, không cũng là thọ. Hành chẳng khác không, không cũng là hành. Thức chẳng khác không, không cũng là thức. Vô ngã, vô thường.
Thúc Hiến miên man hồi tưởng, rồi buông lỏng tâm trí, không suy nghĩ gì. Chân khí theo đó tụ về Đơn Điền.
“Không chẳng khác hành, hành cũng là không.”
Lực tòng tâm phát ra, chưởng phóng vào vách đá đánh “ầm” một tiếng rung động, một vách đá bị đánh vỡ một mảng, vụn đá văng ra tung tóe. Thúc Hiến giật mình mở mắt, không dám tin vào chuyện vừa xảy ra. Gã luyện võ mười năm, công lực cũng thuộc vào hàng khá, nhưng để có thể đánh vỡ cả mảng đá lớn như vậy thì còn phải luyện lâu lắm mới dám nghĩ đến. Nhưng sự thật sờ sờ như những mảnh đá còn nằm dưới đất là gã vừa đánh ra một chưởng núi lở băng tan.
Thúc Hiến thử lại lần nữa, vận lực ra tay, khí tụ Đơn Điền, buông lỏng tâm trí, phát chiêu mạnh nhất trong Linh Quang chưởng là Linh Quang thủy chiếu.
“Ầm”.
Tiếng nổ nghe còn lớn hơn cả lúc trước, vụn đá lơi lộp độp bên trong thạch động. Thúc Hiến ngẩn người, sau đó là vui mừng vô hạn. Không ngờ trong lúc bị người ta đánh giết, chìm xuống đáy hồ, lọt vào thạch động ngầm này, tưởng cầm chắc cái chết, thế mà gã lại học được phương thức vận khí mới, tìm ra cách phát chưởng mạnh mẽ đến long trời lở đất như vậy.
Với cách thức tụ khí Đơn Điền rồi buông lỏng tâm trí để phát chưởng này, Linh Quang chưởng mang một uy lực khác hẳn, gã phải đặt cho nó một cái tên mới, để phân biệt với Linh Quang chưởng thông thường mới được.
Lúc giảng kinh này, người bí ẩn nói đến Bát Nhã, là trí đã được gột rửa, không bị chướng ngại, nhìn thấu được mọi sự. Vậy thì đặt tên cho chưởng mới này là Linh Quang Bát Nhã chưởng, lấy gốc là Bát Nhã, ngũ uẩn đều là không, bỏ hết mọi suy nghĩ, buông lỏng tâm trí, phát chưởng theo chiêu thức của Linh Quang chưởng. Bên ngoài vẫn là Linh Quang chưởng, nhưng cái gốc đã đổi khác.
Thúc Hiến vô cùng hào hứng về thứ chưởng pháp mới này. Trừ lúc ăn và ngủ ra, gã dành hầu như toàn bộ thời gian còn lại để luyện Linh Quang Bát Nhã chưởng. Sau hơn một tháng, gã đã luyện đến mức thu phát tùy tâm, nhuần nhuyễn vô cùng.
Hôm nay, Thúc Hiến ngủ dậy đã lâu, luyện xong hai lần Linh Quang Bát Nhã chưởng mà vẫn chưa thấy người trên kia ném cơm xuống như thường lệ. Đợi rất lâu, cái bụng sôi réo mà phía trên kia vẫn chẳng thấy động tĩnh gì. Thúc Hiến bắt đầu cảm thấy bất mãn, tựa như người kia đã quên mất việc gã ở dưới này rồi vậy. Song gã lại cảm thấy mình thật vô lý. Người ấy có lòng tốt cho gã ăn cơm, nhưng đâu có nghĩa vụ phải cho gã ăn đầy đủ ngày ba bữa đâu. Nếu không có người ấy, gã đã chết đói từ lâu rồi, có đâu sống đến tận bây giờ mà ngồi bất mãn. Cũng có thể người ấy bận việc gì cũng nên, cứ đợi thêm chút nữa.
Nhưng Thúc Hiến đợi mãi, đợi mãi mà chẳng thấy gì, gã bắt đầu thấy sốt ruột. Hai tháng nay gã đều nhận được cơm trắng ném xuống ngày ba bữa, không thiếu ngày nào. Người trên kia biết rõ, gã ở dưới này hoàn toàn không thể sống được nếu không có lương thực tiếp tế từ bên ngoài. Bây giờ đột nhiên cơm không xuống nữa, trên đỉnh thông đạo kín như bưng, không còn thấy chút ánh sáng vàng lóe lên phút chốc như mọi ngày nữa. Phải chăng có chuyện gì xảy ra với người ấy?
Không được. Gã nhất định phải đi lên trên xem thử có chuyện gì xảy ra. Với võ công hiện thời, Liễu Bá chắc gì đã thắng được gã. Nếu cẩn thận thì có khi cũng chẳng cần đến động võ. Nhưng không biết có thể tìm được lối ra khỏi đây hay không nữa.
Thúc Hiến dựa theo cảm giác, ước chừng bây giờ khoảng về chiều gần tối. Gã men theo thông đạo trở lại thạch động, dò dẫm bước xuống nước. Lúc còn ở Cổ Loa, ngày nào Thúc Hiến cũng nhảy xuống sông Hoàng trầm mình luyện công. Ở trên bờ võ công gã không thắng được mấy ai, chứ xuống nước thì ngay cả chị Cẩm Hoa cũng không hơn được gã. Anh Trường Nhân thường bảo, gã là em nuôi của Giao long nữ, bởi Giao long nữ họ Trần mà gã họ Lý.
Gã trầm mình xuống nước, tĩnh tâm cảm nhận chuyển động của dòng nước, sau đó ngược dòng lặn sâu xuống dưới, lần tìm đường thông trở ngược lại hồ sen. Dòng nước xoáy ngầm cứ đầy Thúc Hiến lùi lại, mãi mới có thể luồn ngược trở lại hồ sen. Gã thận trọng nhô đầu lên thật chậm để khỏi vọng thành tiếng.
Sen trong hồ đã tàn, còn trơ cọng quắt queo xám xịt nằm im soi bóng nước dưới trời chiều tím mênh mang. Một tiếng chim chiều cô đơn lạc lõng rớt xuống giữa tầng không. Gió nhẹ nhàng lướt qua, kéo đôi vệt nhạt nhòa giữa mặt hồ rộng lớn, gợn lên rồi tan biến. Làn nước thu phẳng lặng in màu trời tím thẫm, buồn bã thê lương như ánh mắt một người con gái mà gã đã từng quen biết.
Thúc Hiến kín đáo giấu mình dưới một chiếc lá sen hiếm hoi còn sót lại ở ven hồ, cẩn thận quan sát xung quanh. Gã ngạc nhiên thấy xung quanh không một bóng người xuất hiện, không một âm thanh vang lên. Thúc Hiến nán lại trong nước một lúc để xem có mai phục gì không, nhưng tất thảy đều là im lặng, một sự im lặng đến vô cùng.
Gã tung người khỏi mặt nước, nhanh như cắt ẩn mỉnh vào bụi cây, men theo những khóm hoàng cúc xòe cánh vàng tươi, dưới chiều muộn lại có vẻ buồn thảm khác thường. Gã nhớ lại cảm giác của dòng nước chảy bên dưới hồ, hướng của thạch động và thông đạo, để tìm vị trí của người bí ẩn kia.
Theo ước đoán của gã, vị trí của người kia phải nằm đâu quanh quanh thư phòng hoặc phòng ngủ của Liễu Nguyên Thanh. Hai chỗ này đều được canh gác rất cẩn mật, không dễ gì vào được. Nhưng dù thế nào thì gã cũng phải thử một phen, ít nhất cũng xem có chuyện gì xảy ra với ân nhân của mình rồi.
Thúc Hiến mô phỏng theo thân pháp của Miêu Miêu, không một tiếng động tiến vào vườn liễu, nơi đặt thư phòng và cả phòng ngủ của Liễu Nguyên Thanh. Suốt một đường, Thúc Hiến không thấy bóng dáng của bất kỳ một người nào, chứ đừng nói đến hộ vệ với lính gác. Gã mạnh dạn tiến vào vườn liễu, nhưng cũng không thấy gì, các phòng đều đóng cửa, nhưng ở nơi trọng yếu như thế này cũng không có bất cứ người nào canh gác.
Ngoài vườn liễu buông mành đung đưa theo gió, thoảng một tiếng chim nào đó ngoài xa, đôi chiếc lá vàng chậm rãi xoay xoay rơi xuống. Thế nhưng xung quanh không có một dấu hiệu nào của con người. Trang Thụy Khuê đột nhiên trở thành trống không vắng vẻ như thể đã bị bỏ hoang từ lâu lắm rồi.
Gã rơi xuống hồ có hơn hai tháng mà mọi chuyện đã xoay chuyển thành thế nào rồi vậy? Người trong trang Thụy Khuê đi đâu? Người bí ẩn ném cơm cho chàng ở đâu?
Chuyện này rốt cuộc là sao đây? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Thúc Hiến nhẩm tính, từ lúc rơi xuống hồ, lọt vào động này đã gần một tháng. Mấy ngày đầu, bất kể Thúc Hiến có muốn nghe hay không, người kia cũng cứ đều đều giảng kinh trong tai gã. Thúc Hiến vốn thông minh nhanh nhạy, nghe đọc kinh vài lần là thuộc, nghe giảng kinh một lần là hiểu. Gã không còn nóng lòng muốn ra thoát ngoài nữa. Thạch động này tuy tối tăm lạnh lẽo, yên tĩnh lặng lẽ nhưng gã vẫn có cơm ăn, có nước uống, không phải toan tính tranh đua hơn thiệt, không phải nơm nớp lo sợ bị phát hiện thân phận, tự do tự tại, tinh thần minh mẫn sáng suốt hơn nhiều. Gã cảm thấy cuộc sống ở trong này cũng rất tốt.
Ngoài thời gian ngủ, gã lại dùng phương thức mới, bỏ ra ngoài lục căn để vận khí luyện công. Thương thế của gã qua nửa tháng là lành, công lực phục hồi rất nhanh. Hơn hai tuần nay mặc dù cơm vẫn ném xuống đều đặn nhưng gã không còn nghe thấy người kia giảng kinh nữa. Thúc Hiến có thử lên tiếng mấy lần nhưng người ấy không hề đáp lại. Sau đó, gã không làm phiền người ấy nữa.
Trong thời gian rảnh rỗi không luyện công, gã lại ngồi suy nghĩ về người bí mật kia. Thúc Hiến phỏng đoán rằng có lẽ ông ta là một cao tăng đắc đạo, luyện thành bí thuật của Mật tông, có thể nhận biết được sự tồn tại của gã. Thúc Hiến từng được nghe anh Trường Nhân kể về những cao tăng Phật giáo ở Thiên Trúc, ở trình độ cao, họ luyện thành một thứ gọi là Lục thông, đại loại ở một nơi mà có thể nhìn thấu chuyện khắp thiên hạ, hiểu được suy nghĩ của người khác. Không biết trong sáu cái thông ấy, có món thông nào là nói chuyện trong tâm thức của người khác không nhỉ?
Nghĩ chán, Thúc Hiến lại lấy gói lụa mà Ngọc Điểm giao cho gã lúc trước ra xem sao. Nhưng vì trong thông đạo không có ánh sáng nên gã chỉ có thể dùng xúc giác mà sờ. Gã bỏ tập sách và phong thư sang một bên, miết nhẹ hai tấm lệnh bài, suy đoán về nguồn gốc của chúng và thân phận sư phụ Ngọc Điểm.
Binh tào thư tá là chức quan dưới quyền Binh tào, phụ giúp trông coi về quân sự. Người đang làm thư tá dưới trướng Binh tào Giao Châu Nhan Bình hình như là Lưu Túc hay Lưu Tuất gì đó. Lúc trước rõ ràng Ngọc Điểm còn giấu gã về chuyện sư phụ của nàng. Binh tào mà nàng lỡ miệng nói ra có lẽ là đề cập đến hai tấm lệnh bài này. Nhưng vì sao nàng lại che giấu điều này? Phải chăng nàng lo sợ người khác biết sư phụ nàng là Binh tào thư tá? Hay chính nàng cũng không biết liệu ông sư phụ ấy có phải là Binh tào thư tá hay không?
Nghĩ đến chuyện ấy, Thúc Hiến lại nhớ đến chuyện của chị Cẩm Hoa. Rõ ràng ông sư phụ của Ngọc Điểm chẳng phải hạng tốt lành gì, nếu không thì sao lại đi phục kích chị Cẩm Hoa, khiến chị ấy bị chậm lại, đến nỗi bị kẻ xấu bắt được, không biết sống chết thế nào. Càng nghĩ càng thấy giận, gã vung quyền đánh mạnh vào vách đá. Thấy vẫn chưa hết giận, gã đứng dậy múa Linh Quang chưởng đánh thẳng tới trước mắt, tưởng tượng như ở đó có tên Binh tào thư tá chết tiệt kia. Linh Quang chưởng là pho chưởng rất uy mãnh của phái Hoa Lư, do tổ sư Cao Cảnh hầu Cao Nỗ sáng chế, dựa trên cái gốc là võ công Âu Lạc. Linh Quang chưởng là chưởng thuần dương, cương mãnh vô cùng, tiếng chưởng phong vù vù vang vọng khắp trong thạch động.
Đánh đấm lung tung một hồi, cơn giận chừng như đã phát tiết hết, Thúc Hiến ngồi xuống điều khí. Đột nhiên gã nghĩ, nếu như dùng cách thức vận khí mới để phát chưởng thì sao nhỉ. Nhưng nếu đã bỏ ngoài lục căn, quên đi thân mình, không suy nghĩ nữa, rơi vào trạng thái nhập định rồi, liệu có phát chưởng được không?
Thúc Hiến nhắm mắt, cố gắng bỏ ra ngoài mọi hình ảnh, mọi âm thanh. Nhưng tâm trí gã vẫn cố nghĩ xem làm cách nào để bỏ ngoài lục căn mà vẫn nhớ động tác chiêu thức để phát chiêu, không cách nào bỏ ra ngoài ý được. Không bỏ ra ngoài ý được, lục căn trở lại, tâm ý hỗn loạn, chưởng phát ra còn kém hơn bình thường.
Gã nhớ lại những lời giảng của người bí ẩn, ngày đầu tiên lọt vào đây, ông ta đã nói về tính không.
“Sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thọ, tưởng, hành, thức diệc phục như thị.”
Sắc chẳng khác không, mà sắc cũng là không, sắc và không tuy hai mà một, tuy một mà hai. Vậy thì sắc hay không, không hay sắc, là sắc mà vẫn cứ là không.
Thọ chẳng khác không, không cũng là thọ. Hành chẳng khác không, không cũng là hành. Thức chẳng khác không, không cũng là thức. Vô ngã, vô thường.
Thúc Hiến miên man hồi tưởng, rồi buông lỏng tâm trí, không suy nghĩ gì. Chân khí theo đó tụ về Đơn Điền.
“Không chẳng khác hành, hành cũng là không.”
Lực tòng tâm phát ra, chưởng phóng vào vách đá đánh “ầm” một tiếng rung động, một vách đá bị đánh vỡ một mảng, vụn đá văng ra tung tóe. Thúc Hiến giật mình mở mắt, không dám tin vào chuyện vừa xảy ra. Gã luyện võ mười năm, công lực cũng thuộc vào hàng khá, nhưng để có thể đánh vỡ cả mảng đá lớn như vậy thì còn phải luyện lâu lắm mới dám nghĩ đến. Nhưng sự thật sờ sờ như những mảnh đá còn nằm dưới đất là gã vừa đánh ra một chưởng núi lở băng tan.
Thúc Hiến thử lại lần nữa, vận lực ra tay, khí tụ Đơn Điền, buông lỏng tâm trí, phát chiêu mạnh nhất trong Linh Quang chưởng là Linh Quang thủy chiếu.
“Ầm”.
Tiếng nổ nghe còn lớn hơn cả lúc trước, vụn đá lơi lộp độp bên trong thạch động. Thúc Hiến ngẩn người, sau đó là vui mừng vô hạn. Không ngờ trong lúc bị người ta đánh giết, chìm xuống đáy hồ, lọt vào thạch động ngầm này, tưởng cầm chắc cái chết, thế mà gã lại học được phương thức vận khí mới, tìm ra cách phát chưởng mạnh mẽ đến long trời lở đất như vậy.
Với cách thức tụ khí Đơn Điền rồi buông lỏng tâm trí để phát chưởng này, Linh Quang chưởng mang một uy lực khác hẳn, gã phải đặt cho nó một cái tên mới, để phân biệt với Linh Quang chưởng thông thường mới được.
Lúc giảng kinh này, người bí ẩn nói đến Bát Nhã, là trí đã được gột rửa, không bị chướng ngại, nhìn thấu được mọi sự. Vậy thì đặt tên cho chưởng mới này là Linh Quang Bát Nhã chưởng, lấy gốc là Bát Nhã, ngũ uẩn đều là không, bỏ hết mọi suy nghĩ, buông lỏng tâm trí, phát chưởng theo chiêu thức của Linh Quang chưởng. Bên ngoài vẫn là Linh Quang chưởng, nhưng cái gốc đã đổi khác.
Thúc Hiến vô cùng hào hứng về thứ chưởng pháp mới này. Trừ lúc ăn và ngủ ra, gã dành hầu như toàn bộ thời gian còn lại để luyện Linh Quang Bát Nhã chưởng. Sau hơn một tháng, gã đã luyện đến mức thu phát tùy tâm, nhuần nhuyễn vô cùng.
Hôm nay, Thúc Hiến ngủ dậy đã lâu, luyện xong hai lần Linh Quang Bát Nhã chưởng mà vẫn chưa thấy người trên kia ném cơm xuống như thường lệ. Đợi rất lâu, cái bụng sôi réo mà phía trên kia vẫn chẳng thấy động tĩnh gì. Thúc Hiến bắt đầu cảm thấy bất mãn, tựa như người kia đã quên mất việc gã ở dưới này rồi vậy. Song gã lại cảm thấy mình thật vô lý. Người ấy có lòng tốt cho gã ăn cơm, nhưng đâu có nghĩa vụ phải cho gã ăn đầy đủ ngày ba bữa đâu. Nếu không có người ấy, gã đã chết đói từ lâu rồi, có đâu sống đến tận bây giờ mà ngồi bất mãn. Cũng có thể người ấy bận việc gì cũng nên, cứ đợi thêm chút nữa.
Nhưng Thúc Hiến đợi mãi, đợi mãi mà chẳng thấy gì, gã bắt đầu thấy sốt ruột. Hai tháng nay gã đều nhận được cơm trắng ném xuống ngày ba bữa, không thiếu ngày nào. Người trên kia biết rõ, gã ở dưới này hoàn toàn không thể sống được nếu không có lương thực tiếp tế từ bên ngoài. Bây giờ đột nhiên cơm không xuống nữa, trên đỉnh thông đạo kín như bưng, không còn thấy chút ánh sáng vàng lóe lên phút chốc như mọi ngày nữa. Phải chăng có chuyện gì xảy ra với người ấy?
Không được. Gã nhất định phải đi lên trên xem thử có chuyện gì xảy ra. Với võ công hiện thời, Liễu Bá chắc gì đã thắng được gã. Nếu cẩn thận thì có khi cũng chẳng cần đến động võ. Nhưng không biết có thể tìm được lối ra khỏi đây hay không nữa.
Thúc Hiến dựa theo cảm giác, ước chừng bây giờ khoảng về chiều gần tối. Gã men theo thông đạo trở lại thạch động, dò dẫm bước xuống nước. Lúc còn ở Cổ Loa, ngày nào Thúc Hiến cũng nhảy xuống sông Hoàng trầm mình luyện công. Ở trên bờ võ công gã không thắng được mấy ai, chứ xuống nước thì ngay cả chị Cẩm Hoa cũng không hơn được gã. Anh Trường Nhân thường bảo, gã là em nuôi của Giao long nữ, bởi Giao long nữ họ Trần mà gã họ Lý.
Gã trầm mình xuống nước, tĩnh tâm cảm nhận chuyển động của dòng nước, sau đó ngược dòng lặn sâu xuống dưới, lần tìm đường thông trở ngược lại hồ sen. Dòng nước xoáy ngầm cứ đầy Thúc Hiến lùi lại, mãi mới có thể luồn ngược trở lại hồ sen. Gã thận trọng nhô đầu lên thật chậm để khỏi vọng thành tiếng.
Sen trong hồ đã tàn, còn trơ cọng quắt queo xám xịt nằm im soi bóng nước dưới trời chiều tím mênh mang. Một tiếng chim chiều cô đơn lạc lõng rớt xuống giữa tầng không. Gió nhẹ nhàng lướt qua, kéo đôi vệt nhạt nhòa giữa mặt hồ rộng lớn, gợn lên rồi tan biến. Làn nước thu phẳng lặng in màu trời tím thẫm, buồn bã thê lương như ánh mắt một người con gái mà gã đã từng quen biết.
Thúc Hiến kín đáo giấu mình dưới một chiếc lá sen hiếm hoi còn sót lại ở ven hồ, cẩn thận quan sát xung quanh. Gã ngạc nhiên thấy xung quanh không một bóng người xuất hiện, không một âm thanh vang lên. Thúc Hiến nán lại trong nước một lúc để xem có mai phục gì không, nhưng tất thảy đều là im lặng, một sự im lặng đến vô cùng.
Gã tung người khỏi mặt nước, nhanh như cắt ẩn mỉnh vào bụi cây, men theo những khóm hoàng cúc xòe cánh vàng tươi, dưới chiều muộn lại có vẻ buồn thảm khác thường. Gã nhớ lại cảm giác của dòng nước chảy bên dưới hồ, hướng của thạch động và thông đạo, để tìm vị trí của người bí ẩn kia.
Theo ước đoán của gã, vị trí của người kia phải nằm đâu quanh quanh thư phòng hoặc phòng ngủ của Liễu Nguyên Thanh. Hai chỗ này đều được canh gác rất cẩn mật, không dễ gì vào được. Nhưng dù thế nào thì gã cũng phải thử một phen, ít nhất cũng xem có chuyện gì xảy ra với ân nhân của mình rồi.
Thúc Hiến mô phỏng theo thân pháp của Miêu Miêu, không một tiếng động tiến vào vườn liễu, nơi đặt thư phòng và cả phòng ngủ của Liễu Nguyên Thanh. Suốt một đường, Thúc Hiến không thấy bóng dáng của bất kỳ một người nào, chứ đừng nói đến hộ vệ với lính gác. Gã mạnh dạn tiến vào vườn liễu, nhưng cũng không thấy gì, các phòng đều đóng cửa, nhưng ở nơi trọng yếu như thế này cũng không có bất cứ người nào canh gác.
Ngoài vườn liễu buông mành đung đưa theo gió, thoảng một tiếng chim nào đó ngoài xa, đôi chiếc lá vàng chậm rãi xoay xoay rơi xuống. Thế nhưng xung quanh không có một dấu hiệu nào của con người. Trang Thụy Khuê đột nhiên trở thành trống không vắng vẻ như thể đã bị bỏ hoang từ lâu lắm rồi.
Gã rơi xuống hồ có hơn hai tháng mà mọi chuyện đã xoay chuyển thành thế nào rồi vậy? Người trong trang Thụy Khuê đi đâu? Người bí ẩn ném cơm cho chàng ở đâu?
Chuyện này rốt cuộc là sao đây? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.