Chương 17
Uin
19/05/2024
“À, em về ngủ trước đi, tôi tắm xong đã.”
“Được.”
Tần Thụ Dương tắt vòi hoa sen, lau nước trên mặt. Anh mặc quần áo, đang định quay về phòng nghỉ ngơi thì có ai đó bất thình lình xuất hiện khiến anh giật mình. Nhìn rõ người, anh tỏ ra khó chịu: “Cô làm gì vậy?”
Cao Khúc chặn đường anh: “Cô ta thật sự không phải bạn gái của anh à?”
“Làm sao?”
“Thì anh cứ nói đi.”
Anh cười khẽ: “Liên quan gì đến cô?”
“Có gì mà phải giấu giếm chứ, không phải bạn gái thì sao anh lại quan tâm cô ta thế?” Cao Khúc bĩu môi nhìn anh, lẩm bẩm: “Trừ việc hơi đen một tí thì có chỗ nào giống công nhân chứ, chắc là anh lừa tôi chứ gì.”
“Chắc tôi bị rảnh, về ngủ đi, mấy giờ rồi? Cô không mệt sao?” Tần Thụ Dương mặc kệ cô ta, đẩy người cô ta ra, muốn rời đi.
“Đợi đã.” Cao Khúc túm lấy cánh tay của anh: “Bạn của tôi thích cô ta, nếu như anh không phải bạn trai của cô ta thì cậu ấy sẽ theo đuổi.”
Tần Thụ Dương rút cánh tay ra, bực bội nói: “Thích thì làm.”
“Này.”
Anh bước đi luôn.
Cao Khúc chớp mắt, bĩu môi nhìn anh: “Tính tình thất thường ghê.”
Tần Thụ Dương trở về phòng, mấy sinh viên đều đã ngủ say, rèm giường dưới được kéo ra, đồ đạc của anh đều ở trên giường. Lâm Đông ngủ ở giường trên, rèm đóng lại, không thấy có tiếng động gì, chắc là ngủ rồi.
Nói là không ngủ được ở giường trên, sao mà lại lên trên nằm rồi? Anh cẩn thận đi tắt đèn, lên giường thay quần áo xong rồi chuẩn bị đi ngủ. Đột nhiên, điện thoại sáng lên, anh nhìn, cái người nằm ngay trên đầu nhắn tin: [Ồn quá.]
Ở trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng ngáy vang như sấm rền càng được khuếch đại hơn.
Tần Thụ Dương hắng giọng. Tiếng ngáy dừng lại, có bạn nam trở mình, rồi lại tiếp tục ngáy.
Lại thêm tin nhắn nữa: [Anh ho một tiếng nữa đi.]
Anh cười mỉm, khụ khụ khụ…
Không có tiếng nữa.
Điện thoại vừa sáng lên, Tần Thụ Dương mở xem ngay: [Ngủ ngon.]
Anh không trả lời cô, ngồi dậy, ngẩng mặt lên, giọng nói nhẹ nhàng xuyên qua tấm giát giường: “Ngủ ngon.”
Vừa nằm xuống, rèm giường của anh bị kéo ra, Lâm Đông cúi đầu xuống nhìn anh. Tần Thụ Dương nằm thẳng người, im lặng mà nhìn cô.
Lâm Đông nhìn anh một hồi rồi nói khẽ: “Anh đang làm gì vậy?”
Anh muốn bật cười, nhưng phải kìm lại: “Em đang làm gì vậy?”
Lâm Đông nói: “Tôi hỏi trước mà.”
Tần Thụ Dương: “Tôi đang nhìn em.”
Lâm Đông: “Vậy tôi cũng đang nhìn anh.”
Tần Thụ Dương: “Mau quay lại ngủ đi.”
Lâm Đông không đáp lại, nâng đầu lên rồi nằm xuống.
Tần Thụ Dương cũng nhắm mặt lại.
…
Trời còn chưa sáng hẳn, Lâm Đông đã rời giường, xỏ đôi giày múa ballet rồi đi ra ngoài. Mặc dù cô không gây ra tiếng động nào lớn cả, nhưng Tần Thụ Dương lại tỉnh dậy nhìn đồng hồ, mới có năm giờ, anh nhắm mắt ngủ tiếp.
Mãi đến bảy giờ, Tần Thụ Dương mới rời giường, vệ sinh cá nhân xong rồi đi tìm Lâm Đông, nhưng lại không tìm thấy cô.
Anh nhìn thấy người chơi trò chơi cùng họ vào tối qua đang cầm theo bảng vẽ ra ngoài, anh ngăn lại và hỏi: “Cậu có nhìn thấy bạn của tôi không?”
“Không.”
“Ừm, cảm ơn.”
Tần Thụ Dương xuống tầng tìm cô, vừa xuống cầu thang thì Lâm Đông đang cầm bữa sáng đi lên. Cô nhìn thấy anh, giơ tay lên: “Đến đây ăn đi.”
Tần Thụ Dương và cô đi vào nhà ăn, ngồi đối diện với cô: “Năm giờ mà em đã dậy rồi, để làm gì vậy? Đi tập múa à?”
“Nếu không thì sao?” Lâm Đông cầm lấy một bánh bao nhân thịt, cắn mạnh một cái.
“Dậy sớm vậy không mệt hả?”
Cô lắc đầu.
“Em ăn xong thì chợp mắt thêm một tiếng đi, chín giờ chúng ta đi, nếu không thì không có sức mà leo núi đâu.”
“Ừ.”
“Không tập luyện mấy ngày cũng không việc gì đâu.”
Lâm Đông uống sữa đậu nành, nuốt xuống rồi mới nghiêm túc nói: “Từ ngày đầu tiên tôi học múa cho đến bây giờ thì chưa bao giờ ngừng lại cả.”
“Đỉnh của chóp.”
…
Chín giờ, Tần Thụ Dương lặng lẽ kéo một góc rèm giường của Lâm Đông ra, thấy cô còn đang ngủ say. Anh nhìn khuôn mặt còn say giấc nồng của cô rồi mỉm cười, không đành lòng đánh thức cô dậy.
Mãi đến chín rưỡi, Lâm Đông mới tự tỉnh, cô đi xuống giường, nhìn người đàn ông đang nằm thong dong trên giường, trách cứ anh: “Sao anh không gọi tôi dậy?”
“Không muốn quấy rầy em.”
“Làm nhỡ mất nửa tiếng rồi.”
“Tại tôi.” Tần Thụ Dương ngồi dậy: “Đi thôi, tôi chuẩn bị xong hết rồi.”
Bọn họ mang theo đồ đạc rồi trả phòng. Đi ngang qua cửa hàng quần áo, để phòng ngừa trong rừng quá lạnh, Tần Thụ Dương mua một chiếc khăn vuông cỡ lớn nhét vào trong túi, lại mang theo hai quả trứng gà.
Đường lên núi là đường mòn, Tần Thụ Dương mượn một cây liềm của một nhà làm nông, chặt hai cây trúc dại. Sau cơn mưa, đất trở nên mềm hơn khiến việc đi lại vô cùng khó khăn, lầy lội khiến giày bẩn, quần cũng ướt.
Những cây trúc rất cao, thân phải to bằng bắp đùi được trồng dày đặc hai bên đường khi lên núi. Càng đi thì càng thấy tĩnh lặng, họ hít thở bầu không khí tràn ngập hương thơm của mưa, sương và cỏ. Nơi này rất thích hợp để ẩn cư, thảo nào mỗi năm nhà sưu tầm đều tới đây sống mấy tháng.
Tần Thụ Dương cầm lấy bản đồ, dẫn cô vượt qua một ngọn núi thoải. Cả hai đều không thấy mệt mỏi, nhưng Lâm Đông luôn cảm thấy đói và thỉnh thoảng dừng lại ăn. Hình như cô chưa từng leo núi bao giờ, cái gì cũng tò mò, hỏi đi hỏi lại Tần Thụ Dương rằng liệu quả dại trên cây có ăn được không, ăn có ngon không, nếu thấy châu chấu nhảy trên ngọn cỏ thì cô cũng chạy theo nó cả một đoạn đường dài.
Trong rừng không có sóng, thời tiết cũng không tốt, bầu trời xám xịt. Hai người họ vừa dạo chơi vừa leo qua hai ngọn núi mất hơn ba giờ.
Lâm Đông đi theo Tần Thụ Dương, đột nhiên ngăn anh: “Có phải chúng ta đi lạc đường rồi không?”
“Không đâu.”
“Ở đây ngoài ra tre ra thì chỉ có cỏ.” Cô dừng lại và nhìn xung quanh: “Tôi còn chẳng phân biệt được phương hướng nữa rồi.”
“Tôi phân biệt được.” Tần Thụ Dương cũng dừng lại, quay đầu nhìn cô, thấy cô đứng yên: “Này, em cứ nghe tôi đi, không sai đâu, tôi phân biệt phương hướng hơi bị giỏi đấy. Số ngọn núi khó định hình hơn cái núi này mà tôi từng leo lên không ít hơn mười đâu, cứ tin ở tôi.”
Lâm Đông đi theo sau.
“Em đi cùng tôi thì cứ thong dong ăn uống, chơi bời, còn việc nhìn đường thì không cần bận tâm đâu.”
“Anh không mệt sao?” Cô nhìn hai chiếc ba lô đeo cả trước lẫn sau của anh: “Để tôi vác một cái.”
“Không cần, tôi không mệt, em mệt không? Hay là nghỉ một lát nhé?”
“Không cần đâu.”
“Cũng được.” Anh bước hai bước rồi quay người lại: “Em bám vào cây trúc của tôi, tôi sẽ kéo em đi.”
“Không cần.”
“Không cần phải khách sáo, tôi được thuê nên làm như thế này là chuyện đương nhiên. Nếu không làm gì đó, cầm tiền trong tay cũng không thoải mái lắm.”
“Đã nói là không cần mà.”
“... Thôi được rồi.”
Tần Thụ Dương có đôi chân dài, sải bước giẫm lên một tảng đá lớn, tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên nghe thấy giọng nói của cô ở phía sau: “Tần Thụ.”
Anh quay đầu lại.
“Anh kéo tôi với.”
Anh cười nói: “Sao nói không cần mà?”
“...”
Tần Thụ Dương chìa tay, Lâm Đông lại bơ anh, tự mình leo lên.
Ồ, dỗi rồi.
“Đến đây, trêu em thôi mà.”
Cô sắp leo được rồi.
Tần Thư Dương mỉm cười nhìn cô, cúi người luồn tay vào nách cô, bế cô lên.
Lâm Đông khó chịu nói: “Ai nhờ anh giúp chứ.”
“Em đó.”
“...” Lâm Đông không nói gì, tiếp tục đi về phía trước. Sau một lúc lâu, oán giận nói: “Sớm biết thế này, tôi đã thuê một đội thám hiểm rồi.”
Tần Thụ Dương cười nói: “Sao em không lái trực thăng đến luôn đi?”
“Hợp lý.”
“...”
Hai người họ đi hơn nửa tiếng, Lâm Đông hỏi: “Có phải có sương rồi không?”
Tần Thụ Dương không đáp lại, nhìn làn sương mỏng manh xung quanh rồi nói: “Đi mau thôi.”
Phía trước có một con suối vắt ngang, chặn đường đi, cây cầu đất đã bị ngập do mưa lớn từ mấy ngày trước. Tần Thụ Dương cởi giày, xắn quần lên, nói với Lâm Đông: “Tôi đi thử mực nước trước, em đợi ở đây nhé.”
“Ừ.”
Tần Thụ Dương vừa bước xuống thì nước đã ngập đến đùi, anh đi tới bên kia bờ, nói với Lâm Đông: “Em đi qua đây thì cẩn thận chút.”
Lâm Đông đi được hai bước, thấy hơi do dự: “Dưới nước chắc không có thứ gì đâu nhỉ?”
“Không có gì đâu, cũng không trơn cho lắm.”
Lâm Đông nhìn thấy nước đục không thấy đáy, không dám bước xuống, gọi anh: “Tần Thụ, anh qua đây cõng tôi đi qua đi.”
Tần Thụ Dương cười, cởi ba lô, quay lại đó. Anh ngồi xổm xuống, quay lưng về phía cô: “Lên đi.”
Lâm Động không nhúc nhích, nhìn tấm lưng rộng lớn của anh, nhấn mạnh: “Không phải tôi không dám đi, chỉ là nếu bên dưới có thứ gì nguy hiểm, chân tôi sẽ bị thương.”
“Được, được, là tôi cầu xin được cõng em, nhanh lên đi.”
Lâm Đông ôm lấy cổ anh, nằm sấp ở trên người anh, nhấc chân lên, quấn quanh eo anh.
Tần Thụ Dương đỡ lấy đùi cô, bước xuống nước, chậm rãi tiến về phía trước. Đi được một đoạn, người anh đột nhiên run lên, nghiêng người sang bên phải, Lâm Đông hỏi: “Anh bị làm sao vậy?”
Anh nghiến chặt răng nói: “Không sao.”
“Anh đã giẫm vào cái gì à?”
“Không có gì.” Tần Thụ Dương tiếp tục đi đến bên kia bờ, nhẹ nhàng thả cô xuống. Anh ngồi xuống ngay tại chỗ, nâng bắp chân lên kiểm tra, thấy chân sưng tấy.
Lâm Đông hỏi: “Chỗ này bị gì vậy?”
“Hình như bị con gì đó cắn thì phải.”
Lâm Đông nhíu mày: “Vậy làm sao bây giờ? Sưng to như thế. Không biết có độc không nữa.” Lâm Đông đanh mặt lại: “Nếu anh chết, tôi phải chịu trách nhiệm.”
“...” Tần Thụ Dương bật cười: “Không đến mức đó đâu.” Thấy cô lo lắng, Tần Thụ Dương đứng lên: “Em xem, không sao thật mà.” Vừa bước được hai bước, vết thương tựa như bị kim đâm, chân của anh khuỵu xuống.
Lâm Đông đỡ lấy anh: “Thôi, anh đừng cử động nữa.” Cô đỡ Tần Thụ Dương ngồi lên một tảng đá, rồi ngồi xổm trên mặt đất quan sát chân của anh.
“Thật sự không sao mà, em đừng lo.”
Lâm Đông lấy điện thoại ra, vẫn không có sóng.
Tần Thụ Dương nhìn cô cầm điện thoại hết đi từ bên này rồi lại sang bên kia, rồi lại từ bên kia sang bên này: “Em đừng đi tới đi lui nữa, không có sóng đâu.”
Lâm Đông nghiêm túc nhìn anh: “Tôi cõng anh về.”
Tần Thụ Dương đơ ra một lúc, rồi cười: “Em nói đùa à?”
“Tôi đang nghiêm túc.”
“Đừng, vốn dĩ sẽ không chết được nhưng để em cõng thì có lẽ sẽ chết vì ngã đó.”
“Tôi sẽ cẩn thận mà.”
“Một thằng đàn ông cao mét tám như tôi mà để cho một cô gái như em cõng thì còn mặt mũi gì nữa?”
“Tôi sẽ không nói cho người khác.”
“Thôi đi, tôi sợ chết.” Tần Thụ Dương vỗ xuống tảng đá bên cạnh: “Lại đây ngồi một lát, tôi nghỉ một tí là được rồi. Tôi có kinh nghiệm với mấy chuyện này, bị côn trùng cắn thôi ấy mà, không có chuyện gì lớn, nghỉ ngơi một lát là được.”
Lâm Đông nhìn chằm chằm vào chân anh mà không nói lời nào.
“Thật đấy, ngày mai sẽ tốt thôi.”
“Thật sao?”
“Nếu lừa em thì tôi là chó, được chưa?”
“Được rồi.”
Tần Thụ Dương nhìn lên trời, duỗi thẳng chân, nói với cô: “Giao cho em một nhiệm vụ vô cùng trọng đại.”
“Anh nói đi.”
“Đêm nay chắc không đi tiếp được rồi, nhân lúc hãy còn sáng, em đi kiếm một ít cành cây về đây đi.”
“Được.”
Tần Thụ Dương tắt vòi hoa sen, lau nước trên mặt. Anh mặc quần áo, đang định quay về phòng nghỉ ngơi thì có ai đó bất thình lình xuất hiện khiến anh giật mình. Nhìn rõ người, anh tỏ ra khó chịu: “Cô làm gì vậy?”
Cao Khúc chặn đường anh: “Cô ta thật sự không phải bạn gái của anh à?”
“Làm sao?”
“Thì anh cứ nói đi.”
Anh cười khẽ: “Liên quan gì đến cô?”
“Có gì mà phải giấu giếm chứ, không phải bạn gái thì sao anh lại quan tâm cô ta thế?” Cao Khúc bĩu môi nhìn anh, lẩm bẩm: “Trừ việc hơi đen một tí thì có chỗ nào giống công nhân chứ, chắc là anh lừa tôi chứ gì.”
“Chắc tôi bị rảnh, về ngủ đi, mấy giờ rồi? Cô không mệt sao?” Tần Thụ Dương mặc kệ cô ta, đẩy người cô ta ra, muốn rời đi.
“Đợi đã.” Cao Khúc túm lấy cánh tay của anh: “Bạn của tôi thích cô ta, nếu như anh không phải bạn trai của cô ta thì cậu ấy sẽ theo đuổi.”
Tần Thụ Dương rút cánh tay ra, bực bội nói: “Thích thì làm.”
“Này.”
Anh bước đi luôn.
Cao Khúc chớp mắt, bĩu môi nhìn anh: “Tính tình thất thường ghê.”
Tần Thụ Dương trở về phòng, mấy sinh viên đều đã ngủ say, rèm giường dưới được kéo ra, đồ đạc của anh đều ở trên giường. Lâm Đông ngủ ở giường trên, rèm đóng lại, không thấy có tiếng động gì, chắc là ngủ rồi.
Nói là không ngủ được ở giường trên, sao mà lại lên trên nằm rồi? Anh cẩn thận đi tắt đèn, lên giường thay quần áo xong rồi chuẩn bị đi ngủ. Đột nhiên, điện thoại sáng lên, anh nhìn, cái người nằm ngay trên đầu nhắn tin: [Ồn quá.]
Ở trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng ngáy vang như sấm rền càng được khuếch đại hơn.
Tần Thụ Dương hắng giọng. Tiếng ngáy dừng lại, có bạn nam trở mình, rồi lại tiếp tục ngáy.
Lại thêm tin nhắn nữa: [Anh ho một tiếng nữa đi.]
Anh cười mỉm, khụ khụ khụ…
Không có tiếng nữa.
Điện thoại vừa sáng lên, Tần Thụ Dương mở xem ngay: [Ngủ ngon.]
Anh không trả lời cô, ngồi dậy, ngẩng mặt lên, giọng nói nhẹ nhàng xuyên qua tấm giát giường: “Ngủ ngon.”
Vừa nằm xuống, rèm giường của anh bị kéo ra, Lâm Đông cúi đầu xuống nhìn anh. Tần Thụ Dương nằm thẳng người, im lặng mà nhìn cô.
Lâm Đông nhìn anh một hồi rồi nói khẽ: “Anh đang làm gì vậy?”
Anh muốn bật cười, nhưng phải kìm lại: “Em đang làm gì vậy?”
Lâm Đông nói: “Tôi hỏi trước mà.”
Tần Thụ Dương: “Tôi đang nhìn em.”
Lâm Đông: “Vậy tôi cũng đang nhìn anh.”
Tần Thụ Dương: “Mau quay lại ngủ đi.”
Lâm Đông không đáp lại, nâng đầu lên rồi nằm xuống.
Tần Thụ Dương cũng nhắm mặt lại.
…
Trời còn chưa sáng hẳn, Lâm Đông đã rời giường, xỏ đôi giày múa ballet rồi đi ra ngoài. Mặc dù cô không gây ra tiếng động nào lớn cả, nhưng Tần Thụ Dương lại tỉnh dậy nhìn đồng hồ, mới có năm giờ, anh nhắm mắt ngủ tiếp.
Mãi đến bảy giờ, Tần Thụ Dương mới rời giường, vệ sinh cá nhân xong rồi đi tìm Lâm Đông, nhưng lại không tìm thấy cô.
Anh nhìn thấy người chơi trò chơi cùng họ vào tối qua đang cầm theo bảng vẽ ra ngoài, anh ngăn lại và hỏi: “Cậu có nhìn thấy bạn của tôi không?”
“Không.”
“Ừm, cảm ơn.”
Tần Thụ Dương xuống tầng tìm cô, vừa xuống cầu thang thì Lâm Đông đang cầm bữa sáng đi lên. Cô nhìn thấy anh, giơ tay lên: “Đến đây ăn đi.”
Tần Thụ Dương và cô đi vào nhà ăn, ngồi đối diện với cô: “Năm giờ mà em đã dậy rồi, để làm gì vậy? Đi tập múa à?”
“Nếu không thì sao?” Lâm Đông cầm lấy một bánh bao nhân thịt, cắn mạnh một cái.
“Dậy sớm vậy không mệt hả?”
Cô lắc đầu.
“Em ăn xong thì chợp mắt thêm một tiếng đi, chín giờ chúng ta đi, nếu không thì không có sức mà leo núi đâu.”
“Ừ.”
“Không tập luyện mấy ngày cũng không việc gì đâu.”
Lâm Đông uống sữa đậu nành, nuốt xuống rồi mới nghiêm túc nói: “Từ ngày đầu tiên tôi học múa cho đến bây giờ thì chưa bao giờ ngừng lại cả.”
“Đỉnh của chóp.”
…
Chín giờ, Tần Thụ Dương lặng lẽ kéo một góc rèm giường của Lâm Đông ra, thấy cô còn đang ngủ say. Anh nhìn khuôn mặt còn say giấc nồng của cô rồi mỉm cười, không đành lòng đánh thức cô dậy.
Mãi đến chín rưỡi, Lâm Đông mới tự tỉnh, cô đi xuống giường, nhìn người đàn ông đang nằm thong dong trên giường, trách cứ anh: “Sao anh không gọi tôi dậy?”
“Không muốn quấy rầy em.”
“Làm nhỡ mất nửa tiếng rồi.”
“Tại tôi.” Tần Thụ Dương ngồi dậy: “Đi thôi, tôi chuẩn bị xong hết rồi.”
Bọn họ mang theo đồ đạc rồi trả phòng. Đi ngang qua cửa hàng quần áo, để phòng ngừa trong rừng quá lạnh, Tần Thụ Dương mua một chiếc khăn vuông cỡ lớn nhét vào trong túi, lại mang theo hai quả trứng gà.
Đường lên núi là đường mòn, Tần Thụ Dương mượn một cây liềm của một nhà làm nông, chặt hai cây trúc dại. Sau cơn mưa, đất trở nên mềm hơn khiến việc đi lại vô cùng khó khăn, lầy lội khiến giày bẩn, quần cũng ướt.
Những cây trúc rất cao, thân phải to bằng bắp đùi được trồng dày đặc hai bên đường khi lên núi. Càng đi thì càng thấy tĩnh lặng, họ hít thở bầu không khí tràn ngập hương thơm của mưa, sương và cỏ. Nơi này rất thích hợp để ẩn cư, thảo nào mỗi năm nhà sưu tầm đều tới đây sống mấy tháng.
Tần Thụ Dương cầm lấy bản đồ, dẫn cô vượt qua một ngọn núi thoải. Cả hai đều không thấy mệt mỏi, nhưng Lâm Đông luôn cảm thấy đói và thỉnh thoảng dừng lại ăn. Hình như cô chưa từng leo núi bao giờ, cái gì cũng tò mò, hỏi đi hỏi lại Tần Thụ Dương rằng liệu quả dại trên cây có ăn được không, ăn có ngon không, nếu thấy châu chấu nhảy trên ngọn cỏ thì cô cũng chạy theo nó cả một đoạn đường dài.
Trong rừng không có sóng, thời tiết cũng không tốt, bầu trời xám xịt. Hai người họ vừa dạo chơi vừa leo qua hai ngọn núi mất hơn ba giờ.
Lâm Đông đi theo Tần Thụ Dương, đột nhiên ngăn anh: “Có phải chúng ta đi lạc đường rồi không?”
“Không đâu.”
“Ở đây ngoài ra tre ra thì chỉ có cỏ.” Cô dừng lại và nhìn xung quanh: “Tôi còn chẳng phân biệt được phương hướng nữa rồi.”
“Tôi phân biệt được.” Tần Thụ Dương cũng dừng lại, quay đầu nhìn cô, thấy cô đứng yên: “Này, em cứ nghe tôi đi, không sai đâu, tôi phân biệt phương hướng hơi bị giỏi đấy. Số ngọn núi khó định hình hơn cái núi này mà tôi từng leo lên không ít hơn mười đâu, cứ tin ở tôi.”
Lâm Đông đi theo sau.
“Em đi cùng tôi thì cứ thong dong ăn uống, chơi bời, còn việc nhìn đường thì không cần bận tâm đâu.”
“Anh không mệt sao?” Cô nhìn hai chiếc ba lô đeo cả trước lẫn sau của anh: “Để tôi vác một cái.”
“Không cần, tôi không mệt, em mệt không? Hay là nghỉ một lát nhé?”
“Không cần đâu.”
“Cũng được.” Anh bước hai bước rồi quay người lại: “Em bám vào cây trúc của tôi, tôi sẽ kéo em đi.”
“Không cần.”
“Không cần phải khách sáo, tôi được thuê nên làm như thế này là chuyện đương nhiên. Nếu không làm gì đó, cầm tiền trong tay cũng không thoải mái lắm.”
“Đã nói là không cần mà.”
“... Thôi được rồi.”
Tần Thụ Dương có đôi chân dài, sải bước giẫm lên một tảng đá lớn, tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên nghe thấy giọng nói của cô ở phía sau: “Tần Thụ.”
Anh quay đầu lại.
“Anh kéo tôi với.”
Anh cười nói: “Sao nói không cần mà?”
“...”
Tần Thụ Dương chìa tay, Lâm Đông lại bơ anh, tự mình leo lên.
Ồ, dỗi rồi.
“Đến đây, trêu em thôi mà.”
Cô sắp leo được rồi.
Tần Thư Dương mỉm cười nhìn cô, cúi người luồn tay vào nách cô, bế cô lên.
Lâm Đông khó chịu nói: “Ai nhờ anh giúp chứ.”
“Em đó.”
“...” Lâm Đông không nói gì, tiếp tục đi về phía trước. Sau một lúc lâu, oán giận nói: “Sớm biết thế này, tôi đã thuê một đội thám hiểm rồi.”
Tần Thụ Dương cười nói: “Sao em không lái trực thăng đến luôn đi?”
“Hợp lý.”
“...”
Hai người họ đi hơn nửa tiếng, Lâm Đông hỏi: “Có phải có sương rồi không?”
Tần Thụ Dương không đáp lại, nhìn làn sương mỏng manh xung quanh rồi nói: “Đi mau thôi.”
Phía trước có một con suối vắt ngang, chặn đường đi, cây cầu đất đã bị ngập do mưa lớn từ mấy ngày trước. Tần Thụ Dương cởi giày, xắn quần lên, nói với Lâm Đông: “Tôi đi thử mực nước trước, em đợi ở đây nhé.”
“Ừ.”
Tần Thụ Dương vừa bước xuống thì nước đã ngập đến đùi, anh đi tới bên kia bờ, nói với Lâm Đông: “Em đi qua đây thì cẩn thận chút.”
Lâm Đông đi được hai bước, thấy hơi do dự: “Dưới nước chắc không có thứ gì đâu nhỉ?”
“Không có gì đâu, cũng không trơn cho lắm.”
Lâm Đông nhìn thấy nước đục không thấy đáy, không dám bước xuống, gọi anh: “Tần Thụ, anh qua đây cõng tôi đi qua đi.”
Tần Thụ Dương cười, cởi ba lô, quay lại đó. Anh ngồi xổm xuống, quay lưng về phía cô: “Lên đi.”
Lâm Động không nhúc nhích, nhìn tấm lưng rộng lớn của anh, nhấn mạnh: “Không phải tôi không dám đi, chỉ là nếu bên dưới có thứ gì nguy hiểm, chân tôi sẽ bị thương.”
“Được, được, là tôi cầu xin được cõng em, nhanh lên đi.”
Lâm Đông ôm lấy cổ anh, nằm sấp ở trên người anh, nhấc chân lên, quấn quanh eo anh.
Tần Thụ Dương đỡ lấy đùi cô, bước xuống nước, chậm rãi tiến về phía trước. Đi được một đoạn, người anh đột nhiên run lên, nghiêng người sang bên phải, Lâm Đông hỏi: “Anh bị làm sao vậy?”
Anh nghiến chặt răng nói: “Không sao.”
“Anh đã giẫm vào cái gì à?”
“Không có gì.” Tần Thụ Dương tiếp tục đi đến bên kia bờ, nhẹ nhàng thả cô xuống. Anh ngồi xuống ngay tại chỗ, nâng bắp chân lên kiểm tra, thấy chân sưng tấy.
Lâm Đông hỏi: “Chỗ này bị gì vậy?”
“Hình như bị con gì đó cắn thì phải.”
Lâm Đông nhíu mày: “Vậy làm sao bây giờ? Sưng to như thế. Không biết có độc không nữa.” Lâm Đông đanh mặt lại: “Nếu anh chết, tôi phải chịu trách nhiệm.”
“...” Tần Thụ Dương bật cười: “Không đến mức đó đâu.” Thấy cô lo lắng, Tần Thụ Dương đứng lên: “Em xem, không sao thật mà.” Vừa bước được hai bước, vết thương tựa như bị kim đâm, chân của anh khuỵu xuống.
Lâm Đông đỡ lấy anh: “Thôi, anh đừng cử động nữa.” Cô đỡ Tần Thụ Dương ngồi lên một tảng đá, rồi ngồi xổm trên mặt đất quan sát chân của anh.
“Thật sự không sao mà, em đừng lo.”
Lâm Đông lấy điện thoại ra, vẫn không có sóng.
Tần Thụ Dương nhìn cô cầm điện thoại hết đi từ bên này rồi lại sang bên kia, rồi lại từ bên kia sang bên này: “Em đừng đi tới đi lui nữa, không có sóng đâu.”
Lâm Đông nghiêm túc nhìn anh: “Tôi cõng anh về.”
Tần Thụ Dương đơ ra một lúc, rồi cười: “Em nói đùa à?”
“Tôi đang nghiêm túc.”
“Đừng, vốn dĩ sẽ không chết được nhưng để em cõng thì có lẽ sẽ chết vì ngã đó.”
“Tôi sẽ cẩn thận mà.”
“Một thằng đàn ông cao mét tám như tôi mà để cho một cô gái như em cõng thì còn mặt mũi gì nữa?”
“Tôi sẽ không nói cho người khác.”
“Thôi đi, tôi sợ chết.” Tần Thụ Dương vỗ xuống tảng đá bên cạnh: “Lại đây ngồi một lát, tôi nghỉ một tí là được rồi. Tôi có kinh nghiệm với mấy chuyện này, bị côn trùng cắn thôi ấy mà, không có chuyện gì lớn, nghỉ ngơi một lát là được.”
Lâm Đông nhìn chằm chằm vào chân anh mà không nói lời nào.
“Thật đấy, ngày mai sẽ tốt thôi.”
“Thật sao?”
“Nếu lừa em thì tôi là chó, được chưa?”
“Được rồi.”
Tần Thụ Dương nhìn lên trời, duỗi thẳng chân, nói với cô: “Giao cho em một nhiệm vụ vô cùng trọng đại.”
“Anh nói đi.”
“Đêm nay chắc không đi tiếp được rồi, nhân lúc hãy còn sáng, em đi kiếm một ít cành cây về đây đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.