Chương 945: Lục diệp thần phủ
Nguyễn Văn Thanh
02/02/2019
Dương phủ
Sau khi trận pháp tán đi không ngờ chiến trường để lại lại nguyên vẹn đến nỗi gần như vô khuyết.
Từ thi thể Hoàng Siêu, dưỡng kiếm hồ đã bị Thiên thu hồi bên trong quả thật có 2 món Vĩnh Hằng Khấp, Thiên Nam Kim.
"Ông nội, chuyện Dương phủ bây giờ có phải do con làm chủ hay không?"
"Uhm...Tiêu nhi, con đã trưởng thành cũng là lúc tiếp quản gia tộc, Dương gia từ nay do con toàn quyền tiếp quản"
"Được, vậy những gian phòng này....chỉ chứa toàn ký ức đau buồn, nếu vậy thì chi bằng...phá bỏ đi"
Thiên trở tay một cái, toàn bộ kiến trúc bên dưới liền chậm rãi bị đại lực san thành bình địa, bằng phẳng không chút dấu tích.
Mọi vụn gỗ đều hóa thành phấn mạt, cây cối những con đường và cả những ký ức đau buồn trong nhiều năm qua...tất cả đều không còn.
Chỉ một cái trở tay nhẹ nhàng như chơi đùa, nhưng hiệu quả lại triệt để đến như vậy. nếu mọi người vẫn chưa từng biết về Thiên thì e rằng ai nấy đều sẽ khiếp sợ về cảnh này.
Nhưng mà bây giờ, một cái trở tay lại chỉ khiến mọi người nhìn hắn càng thêm kính nể ngưỡng mộ.
Mặc dù những thuộc hạ của Thiên ai nấy đều sở hữu lực lượng triệu tinh như thần nhưng việc muốn một cái trở tay từ hư không san mảnh đất gần mẫu thành đất bằng thì lại không thể làm được.
Dù sao lực lượng trên thân thể hay lực lượng trên thần thông đều là 2 thứ vô cùng khó khống chế, đặc biệt là dùng lực lượng thân thể thì muốn khống chế tinh vi đã khó, dùng thần thông sẽ lại càng khó hơn.
Đừng xem thường một cái lật bàn tay này của Thiên, ở đó là ẩn chứa trọn vẹn 50 vạn tinh lực lượng và vô số sự tinh diệu mà dù là thần cảnh cũng khó nhìn thấu.
Khi con người có thực lực cao hơn, lực lượng mạnh hơn thì tầm nhìn tự khắc sẽ cao hơn. Cho nên một đám thánh nhân, thiên binh khi nhìn thấy Thiên trở tay san đất này liền tức thì rơi vào cảm giác lĩnh ngộ thậm chí có người còn trực tiếp bế quan ngay sau đó.
Lão tông chủ Băng Tuyết Cốc nhìn thấy cảnh này liền âm thầm than thở không ngớt.
Lão quả thật đã già, ánh mắt không ngờ lại thiển cận tụt lùi bây giờ còn thua kém rất nhiều so với đám tiểu bối.
Thiên hơi rơi vào trầm ngâm một lát, 3 người Dương Bính, Dương Chí Vĩ, Dương Tiến cũng rơi vào trầm ngâm tựa như đang cố xóa đi những thứ không tốt còn sót lại trong đầu.
Dương Chí Vĩ là người mạnh mẽ, sau khi biết tin buồn của vợ cũng chỉ khóc nức nở một lúc, đến bây giờ nhìn thấy Thiên có đầy đủ sức mạnh như vậy ông liền có chút buông lỏng mình.
Một đời sương gió đã nếm, bão táp đã trải, đã từng tàn phế đến tuyệt vọng và đã từng khóc lặng trong nức nở....đã quá nhiều...quá nhiều rồi, cũng quá đủ...quá đủ rồi.
Mệt mỏi cũng từng
tuyệt vong cũng từng
Đau khổ cũng từng
Và....
Khóc...cũng đã từng.
Đến bây giờ, ông đã không còn gì để khóc nữa....thật sự ông cũng muốn bỏ hết tất cả.
Vợ ông, bà ấy đã mất....tất cả cũng không còn gì nữa.
Hi vọng sống của ông bây giờ còn lại gì ngoài 2 đứa con.
Đưa ánh mắt u buồn nhìn tới Thiên...đứa bé này mồ côi mẹ từ nhỏ, bị truy sát, bị giết chết và suốt 3 năm mất tích cô độc.....nó đã quá khổ...quá khổ rồi.
Ông không thể lại tiếp tục mang đau thương từ đời trước...tiếp tục đặt lên vai nó nữa.
Ông cần tự giải phóng mình, vì cha...vì em, vì con....vì người vợ quá cố và....vì cả chính ông.
"Roẹt...xẹt..." một âm thanh khó hiểu vang lên sau đó khắp một mảnh thiên địa sinh mệnh lực lượng liền quyển động.
Một đạo ánh sáng xanh lục hiện ra sao đó hiện ra chân thân là một ngọn Lục Diệp Thảo đơn sơ mộc mạc linh tính nhảy nhót trên bàn tay Thiên.
"Tiểu thảo mộc ah....ngươi lại được trở về nơi sinh ra rồi" giọng Thiên vui vẻ vang lên
Nhưng mà ngọn tiểu thảo này có vẻ không đồng ý với suy nghĩ của hắn, mấy chiếc lá của nó khả ái lắc lắc sau đó cả thân hình hóa thành một tiểu nữ hài xinh xắn khả ái, khuôn mặt búng ra sữa.
"Ah...tiểu nữ hài thật khả ái, hihi..." ngay lập tức nàng liền bị mấy bị mỹ nữ xúm nhau cưng nựng.
"Chớ có xem thường nó, nó là Lục Diệp Chi Hoàng trấn tông chi bảo ah nha"
"Ah, thì ra là vậy sao...kệ chứ, tiểu hữu khả ái, lại đây..uhm, chụt..."
thế là tiểu nữu này liền bị một đám nữ hài quần công.
Tiểu Thảo này quả thật là cũng quá khả ái, tuy nhìn hình dáng nó là nhân loại nhưng lại chỉ nhỏ bằng búp bê nhỏ nhắn đủ ôm trong ngực, khuôn mặt như phấn hồng mỹ miều mềm mại, tóc dài mầu vàng như nhung, chân tay nhỏ bé béo múp, quả thật chính là sát thủ với nữ tính ah.
"Haiii..." Thiên bó tay trơ mắt nhìn Tiểu Thảo bị ôm đi.
Hắn vốn định gọi nó ra để dựng lên mấy gian nhà tranh trên mảnh đất trống phía dưới cho mọi người dừng chân, nhưng mà kiểu này thì còn làm ăn được gì nữa.
Bất đắc dĩ hắn đành phải trở tay kết ấn.
Một đạo không gian phù văn bị hắn luyện ra trong chớp mắt sau đó là liên tiếp những đạo phù văn kỳ lạ hi hữu mà phức tạp đến điên người được vẽ ra.
Những đạo phù văn này được hắn vẽ ra với tốc độ khiến người trợn mắt, chỉ trong chốc lát liền có hàng ngàn hàng vạn đạo được vẽ thành, chúng trào ra tựa như thác lũ sau đó được Thiên phân tâm nhị dụng tổ hợp lại thành một dải những liên kết liền mạch.
Những liên kết chi chít những phù văn này vừa ra liền tự xây dựng thành từng bức tường, từng mái ngói, từng cây cột, từng gian phòng,....được xây dựng lên.
Lực lượng thiên địa tràn tới như thác lũ tràn tới hô ứng vào trong mô hình phủ đệ này, bảo quang lấp lóe lên như mặt trời chiếu rọi.
Cấm kỵ chi lực tràn tới báo hiệu cho cho tòa trận văn này đột phá đến địa phẩm bảo phù, nhưng còn chưa hết
"Vù..vù...khít..." cấm kỵ chi lực lùa tới tràn ngập phủ đầy cả không gian khiến khắp một mảnh trời đất lập tức liền trở nên ngột ngạt sau đó dần trở nên áp bức, cuối cùng lại trở nên khủng bố đến độ tất cả mọi người đều phải dạt ra, dù thân mang triệu tinh lực lượng như đám thánh nhân cũng bị bức ra xa.
Mọi người ai nấy đều khiếp đảm nhìn cảnh tượng cả đời khó quên này.
"Oành...oành..." mây giăng phủ kín trời báo hiệu cho một trận thiên phạt chuẩn bị phủ xuống.
"Đây....đây là,...không lẽ là nó..."
"Thiên bảo...là Thiên bảo trong truyền thuyết, là chủ nhân đang luyện Thiên bảo....ông trời của ta"
"Thật đáng sợ, còn chưa đạt đến thiên phẩm đã sinh ra uy lực khủng khiếp đến cỡ này sao...không thể tin nổi."
"Một căn nhà, là một căn nhà...công tử chỉ là luyện một căn nhà thôi....trời ơi, một căn nhà có phẩm cấp đến trình độ Thiên phẩm"
"Ầm....oành....oành" khi bầu trời chứa đầy lôi điện đã tích đến cực hạn thì cũng ngay lúc này.
Thiên chợt lấy ra một vật.
Thiên Tử Kiếm.
Chính là thiên ý sắc phong đế tử, một trong 12 thanh thần binh Thiên Tử Kiếm, vật mà trước đây Hoàng Siêu đã sử dụng.
Không nói 2 lời, thanh Thiên Tử Kiếm này vừ ra liền muốn ngự không bay đi, thiên ý tề tụ hộ tống nó nhập vao hư không.
Nhưng cũng ngay lúc này, Thiên nhẹ xiết nắm tay, Vô Sắc Lĩnh Vực phủ lấy nó và sau đó.
Khắp bầu trời tràn ngập những đạo phù văn hóa thành một tấm cự đại nguyên sa liền phủ lấy bao phủ cả thanh Thiên Tử Kiếm vào trong.
Tấm cự đại nguyên sa lưới lớn này lại liên thông một thể với nguyên tòa mô hình trọng phủ bên trong, khi nó bao phủ thanh kiếm này liền không nhanh không chậm kéo nó vào trong.
"Leng keng.... Leng keng... " kiếm linh bên trong không ngừng kháng cự nhưng vô ích, trước cự đại lực hút và Vô Sắc Lĩnh Vực bao phủ...nó chỉ thể thuần phục.
"Phập....phực..." kiếm này bị kéo vào trong liền sinh ra những âm thanh tựa như máy móc lắp ráp kết nối lại với nhau.
Cũng không hiểu đây là chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy trên bầu trời gầm gừ lên âm thanh nộ giận nhưng kiếp lôi lại chậm rãi lui tán.
Khi bầu trời lấy lại trong xanh cũng là lúc âm thanh kỳ dị không còn, bảo quang ngập trời không còn và thứ còn lại.
Chỉ có một mô hình lâu đài kỳ các tuyệt đẹp trong suốt lung linh đang ngự tại hư không xinh đẹp tráng lệ còn hơn cả hoàng cung.
"Uhm...quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, thiên ý...lần này ngươi thua rồi"
"Tiểu Thảo Nhi...còn không nhập phủ"
Sau đó Tiểu Nữu Lục Diệp Thảo Hoàng liền vui vẻ nhảy vào trong mô hình này hoàn mỹ dung nhập với nó.
Trên tòa trọng phủ cũng chậm rãi hiện lên 4 chữ " Lục Diệp Thần Phủ"
Thiên chợt buông tay ra sau đó nhường đường.
Tòa trọng phủ này chậm rãi rơi vào vị trí trung tâm tại dải đất bên dưới hoàn mỹ dung nhập với đại trận bên dưới thành một thể.
Nguyên tòa trọng phủ mô hình cũng dần biến lơn sau đó hấp thu ngũ hành lực lượng mà lấp đầy những khoảng trống bên trong nghiễm nhiên hóa thành một tòa cự thiên trọng phủ thay thế cho Dương Phủ trước đây.
Sau khi trận pháp tán đi không ngờ chiến trường để lại lại nguyên vẹn đến nỗi gần như vô khuyết.
Từ thi thể Hoàng Siêu, dưỡng kiếm hồ đã bị Thiên thu hồi bên trong quả thật có 2 món Vĩnh Hằng Khấp, Thiên Nam Kim.
"Ông nội, chuyện Dương phủ bây giờ có phải do con làm chủ hay không?"
"Uhm...Tiêu nhi, con đã trưởng thành cũng là lúc tiếp quản gia tộc, Dương gia từ nay do con toàn quyền tiếp quản"
"Được, vậy những gian phòng này....chỉ chứa toàn ký ức đau buồn, nếu vậy thì chi bằng...phá bỏ đi"
Thiên trở tay một cái, toàn bộ kiến trúc bên dưới liền chậm rãi bị đại lực san thành bình địa, bằng phẳng không chút dấu tích.
Mọi vụn gỗ đều hóa thành phấn mạt, cây cối những con đường và cả những ký ức đau buồn trong nhiều năm qua...tất cả đều không còn.
Chỉ một cái trở tay nhẹ nhàng như chơi đùa, nhưng hiệu quả lại triệt để đến như vậy. nếu mọi người vẫn chưa từng biết về Thiên thì e rằng ai nấy đều sẽ khiếp sợ về cảnh này.
Nhưng mà bây giờ, một cái trở tay lại chỉ khiến mọi người nhìn hắn càng thêm kính nể ngưỡng mộ.
Mặc dù những thuộc hạ của Thiên ai nấy đều sở hữu lực lượng triệu tinh như thần nhưng việc muốn một cái trở tay từ hư không san mảnh đất gần mẫu thành đất bằng thì lại không thể làm được.
Dù sao lực lượng trên thân thể hay lực lượng trên thần thông đều là 2 thứ vô cùng khó khống chế, đặc biệt là dùng lực lượng thân thể thì muốn khống chế tinh vi đã khó, dùng thần thông sẽ lại càng khó hơn.
Đừng xem thường một cái lật bàn tay này của Thiên, ở đó là ẩn chứa trọn vẹn 50 vạn tinh lực lượng và vô số sự tinh diệu mà dù là thần cảnh cũng khó nhìn thấu.
Khi con người có thực lực cao hơn, lực lượng mạnh hơn thì tầm nhìn tự khắc sẽ cao hơn. Cho nên một đám thánh nhân, thiên binh khi nhìn thấy Thiên trở tay san đất này liền tức thì rơi vào cảm giác lĩnh ngộ thậm chí có người còn trực tiếp bế quan ngay sau đó.
Lão tông chủ Băng Tuyết Cốc nhìn thấy cảnh này liền âm thầm than thở không ngớt.
Lão quả thật đã già, ánh mắt không ngờ lại thiển cận tụt lùi bây giờ còn thua kém rất nhiều so với đám tiểu bối.
Thiên hơi rơi vào trầm ngâm một lát, 3 người Dương Bính, Dương Chí Vĩ, Dương Tiến cũng rơi vào trầm ngâm tựa như đang cố xóa đi những thứ không tốt còn sót lại trong đầu.
Dương Chí Vĩ là người mạnh mẽ, sau khi biết tin buồn của vợ cũng chỉ khóc nức nở một lúc, đến bây giờ nhìn thấy Thiên có đầy đủ sức mạnh như vậy ông liền có chút buông lỏng mình.
Một đời sương gió đã nếm, bão táp đã trải, đã từng tàn phế đến tuyệt vọng và đã từng khóc lặng trong nức nở....đã quá nhiều...quá nhiều rồi, cũng quá đủ...quá đủ rồi.
Mệt mỏi cũng từng
tuyệt vong cũng từng
Đau khổ cũng từng
Và....
Khóc...cũng đã từng.
Đến bây giờ, ông đã không còn gì để khóc nữa....thật sự ông cũng muốn bỏ hết tất cả.
Vợ ông, bà ấy đã mất....tất cả cũng không còn gì nữa.
Hi vọng sống của ông bây giờ còn lại gì ngoài 2 đứa con.
Đưa ánh mắt u buồn nhìn tới Thiên...đứa bé này mồ côi mẹ từ nhỏ, bị truy sát, bị giết chết và suốt 3 năm mất tích cô độc.....nó đã quá khổ...quá khổ rồi.
Ông không thể lại tiếp tục mang đau thương từ đời trước...tiếp tục đặt lên vai nó nữa.
Ông cần tự giải phóng mình, vì cha...vì em, vì con....vì người vợ quá cố và....vì cả chính ông.
"Roẹt...xẹt..." một âm thanh khó hiểu vang lên sau đó khắp một mảnh thiên địa sinh mệnh lực lượng liền quyển động.
Một đạo ánh sáng xanh lục hiện ra sao đó hiện ra chân thân là một ngọn Lục Diệp Thảo đơn sơ mộc mạc linh tính nhảy nhót trên bàn tay Thiên.
"Tiểu thảo mộc ah....ngươi lại được trở về nơi sinh ra rồi" giọng Thiên vui vẻ vang lên
Nhưng mà ngọn tiểu thảo này có vẻ không đồng ý với suy nghĩ của hắn, mấy chiếc lá của nó khả ái lắc lắc sau đó cả thân hình hóa thành một tiểu nữ hài xinh xắn khả ái, khuôn mặt búng ra sữa.
"Ah...tiểu nữ hài thật khả ái, hihi..." ngay lập tức nàng liền bị mấy bị mỹ nữ xúm nhau cưng nựng.
"Chớ có xem thường nó, nó là Lục Diệp Chi Hoàng trấn tông chi bảo ah nha"
"Ah, thì ra là vậy sao...kệ chứ, tiểu hữu khả ái, lại đây..uhm, chụt..."
thế là tiểu nữu này liền bị một đám nữ hài quần công.
Tiểu Thảo này quả thật là cũng quá khả ái, tuy nhìn hình dáng nó là nhân loại nhưng lại chỉ nhỏ bằng búp bê nhỏ nhắn đủ ôm trong ngực, khuôn mặt như phấn hồng mỹ miều mềm mại, tóc dài mầu vàng như nhung, chân tay nhỏ bé béo múp, quả thật chính là sát thủ với nữ tính ah.
"Haiii..." Thiên bó tay trơ mắt nhìn Tiểu Thảo bị ôm đi.
Hắn vốn định gọi nó ra để dựng lên mấy gian nhà tranh trên mảnh đất trống phía dưới cho mọi người dừng chân, nhưng mà kiểu này thì còn làm ăn được gì nữa.
Bất đắc dĩ hắn đành phải trở tay kết ấn.
Một đạo không gian phù văn bị hắn luyện ra trong chớp mắt sau đó là liên tiếp những đạo phù văn kỳ lạ hi hữu mà phức tạp đến điên người được vẽ ra.
Những đạo phù văn này được hắn vẽ ra với tốc độ khiến người trợn mắt, chỉ trong chốc lát liền có hàng ngàn hàng vạn đạo được vẽ thành, chúng trào ra tựa như thác lũ sau đó được Thiên phân tâm nhị dụng tổ hợp lại thành một dải những liên kết liền mạch.
Những liên kết chi chít những phù văn này vừa ra liền tự xây dựng thành từng bức tường, từng mái ngói, từng cây cột, từng gian phòng,....được xây dựng lên.
Lực lượng thiên địa tràn tới như thác lũ tràn tới hô ứng vào trong mô hình phủ đệ này, bảo quang lấp lóe lên như mặt trời chiếu rọi.
Cấm kỵ chi lực tràn tới báo hiệu cho cho tòa trận văn này đột phá đến địa phẩm bảo phù, nhưng còn chưa hết
"Vù..vù...khít..." cấm kỵ chi lực lùa tới tràn ngập phủ đầy cả không gian khiến khắp một mảnh trời đất lập tức liền trở nên ngột ngạt sau đó dần trở nên áp bức, cuối cùng lại trở nên khủng bố đến độ tất cả mọi người đều phải dạt ra, dù thân mang triệu tinh lực lượng như đám thánh nhân cũng bị bức ra xa.
Mọi người ai nấy đều khiếp đảm nhìn cảnh tượng cả đời khó quên này.
"Oành...oành..." mây giăng phủ kín trời báo hiệu cho một trận thiên phạt chuẩn bị phủ xuống.
"Đây....đây là,...không lẽ là nó..."
"Thiên bảo...là Thiên bảo trong truyền thuyết, là chủ nhân đang luyện Thiên bảo....ông trời của ta"
"Thật đáng sợ, còn chưa đạt đến thiên phẩm đã sinh ra uy lực khủng khiếp đến cỡ này sao...không thể tin nổi."
"Một căn nhà, là một căn nhà...công tử chỉ là luyện một căn nhà thôi....trời ơi, một căn nhà có phẩm cấp đến trình độ Thiên phẩm"
"Ầm....oành....oành" khi bầu trời chứa đầy lôi điện đã tích đến cực hạn thì cũng ngay lúc này.
Thiên chợt lấy ra một vật.
Thiên Tử Kiếm.
Chính là thiên ý sắc phong đế tử, một trong 12 thanh thần binh Thiên Tử Kiếm, vật mà trước đây Hoàng Siêu đã sử dụng.
Không nói 2 lời, thanh Thiên Tử Kiếm này vừ ra liền muốn ngự không bay đi, thiên ý tề tụ hộ tống nó nhập vao hư không.
Nhưng cũng ngay lúc này, Thiên nhẹ xiết nắm tay, Vô Sắc Lĩnh Vực phủ lấy nó và sau đó.
Khắp bầu trời tràn ngập những đạo phù văn hóa thành một tấm cự đại nguyên sa liền phủ lấy bao phủ cả thanh Thiên Tử Kiếm vào trong.
Tấm cự đại nguyên sa lưới lớn này lại liên thông một thể với nguyên tòa mô hình trọng phủ bên trong, khi nó bao phủ thanh kiếm này liền không nhanh không chậm kéo nó vào trong.
"Leng keng.... Leng keng... " kiếm linh bên trong không ngừng kháng cự nhưng vô ích, trước cự đại lực hút và Vô Sắc Lĩnh Vực bao phủ...nó chỉ thể thuần phục.
"Phập....phực..." kiếm này bị kéo vào trong liền sinh ra những âm thanh tựa như máy móc lắp ráp kết nối lại với nhau.
Cũng không hiểu đây là chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy trên bầu trời gầm gừ lên âm thanh nộ giận nhưng kiếp lôi lại chậm rãi lui tán.
Khi bầu trời lấy lại trong xanh cũng là lúc âm thanh kỳ dị không còn, bảo quang ngập trời không còn và thứ còn lại.
Chỉ có một mô hình lâu đài kỳ các tuyệt đẹp trong suốt lung linh đang ngự tại hư không xinh đẹp tráng lệ còn hơn cả hoàng cung.
"Uhm...quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, thiên ý...lần này ngươi thua rồi"
"Tiểu Thảo Nhi...còn không nhập phủ"
Sau đó Tiểu Nữu Lục Diệp Thảo Hoàng liền vui vẻ nhảy vào trong mô hình này hoàn mỹ dung nhập với nó.
Trên tòa trọng phủ cũng chậm rãi hiện lên 4 chữ " Lục Diệp Thần Phủ"
Thiên chợt buông tay ra sau đó nhường đường.
Tòa trọng phủ này chậm rãi rơi vào vị trí trung tâm tại dải đất bên dưới hoàn mỹ dung nhập với đại trận bên dưới thành một thể.
Nguyên tòa trọng phủ mô hình cũng dần biến lơn sau đó hấp thu ngũ hành lực lượng mà lấp đầy những khoảng trống bên trong nghiễm nhiên hóa thành một tòa cự thiên trọng phủ thay thế cho Dương Phủ trước đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.