Chương 18: Buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp
Đào Hoa Say Rượu
23/02/2024
Cuối cùng cũng đến ngày An Kỳ bảo vệ luận văn tốt nghiệp. Trước các thầy cô và các bạn, đặc biệt là sự có mặt của các giáo sư chuyên ngành của các bệnh viện lớn, trong đó có giám đốc bệnh viện Trung ương. An Kỳ lại một lần nữa được đứng tại vị trí này để thể hiện về vấn đề “ Kết hợp Tây y cùng châm cứu trong việc chữa trị các vẫn đề về xương khớp “cô tâm đắc nhất. Kinh nghiệm được cô ứng dụng xuất sắc trong bài luận của mình. Những câu hỏi được đặt ra từ phía các thầy cô, An Kỳ đã lần lượt trả lời mạch lạc tất cả những câu hỏi ấy. Đặc biệt, nghiên cứu của cô đã gây được tiếng vang khi góp phần cùng bác sĩ Cao Trí chữa trị thành công cho bệnh nhân Đỗ Cẩm là mẹ ruột của mặt sẹo.
Một người đàn ông ngồi trên xe lăn đang tiến vào vị trí trung tâm, với khuôn mặt trắng đến xanh rợp. Miệng cong lên hỏi.
- Đây cũng là châm cứu, nhưng tôi thấy phương pháp của cô có vẻ khác mọi người hay dùng. Nghe cô nói thì có vẻ rất khả thi. Nhưng cho hỏi cô có biết cách châm cứu như thế nào không hay đây chỉ là nghiên cứu lý thuyết giả tưởng.
An Kỳ nhớ ra đây là người đàn ông mà cô đã va vào ở buổi đấu giá. An Kỳ chưa biết thân phận của anh ta là gì, nhưng để tiến vào được trung tâm của hội trường ngày hôm nay thì không phải tầm thường. An Kỳ bình tĩnh, thong dong trả lời.
- Tôi đã may mắn được một người thầy giỏi chỉ dạy từ nhỏ về châm cứu. Tôi đã nghiên cứu về nó và muốn kết hợp phương pháp này vào chữa trị bệnh. Nếu anh muốn biết là tôi có nói lý thuyết hay không, thì anh có thể để tôi mạo phạm kiểm tra chân cho anh.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||
Nhắc đến đôi chân của mình, Dương Minh đã sầm mặt lại. Đây là hậu quả của một lần tai nạn xe ô tô. Giờ đây nó là nỗi đau âm ỉ mà hằng ngày anh phải chịu đựng, anh đã mời rất nhiều bác sĩ nổi tiếng để chữa trị, nhưng không thành công. Một người đàn ông đang chói sáng, giờ ngồi trên xe lăn, nó khiến tâm lý anh không ổn định. Hôm nay nghe trợ lý nói trường đại học y diễn ra buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp, trong đó có một thực tập sinh rất nổi tiếng khi cùng bác sĩ Cao Trí chữa khỏi bệnh về lão hoá xương chậu cho một bệnh nhân, anh đã rất tò mò. Thực ra, hi vọng của anh không cao, nhưng anh vẫn muốn có một chút tìm tòi ánh sáng. Không biết ma sui quỷ khiến hay là đôi mắt kiên định của cô gái đứng trên bục kia. Anh đã gật đầu đồng ý.
Ai nấy ở hội trường đều kinh ngạc. Thứ nhất là sự tự tin đến kiêu ngạo của An Kỳ. Ai cũng cho rằng cô mới là sinh viên, không thể mạo phạm tới thái tử gia của thành phố, con cưng của Dương gia danh giá. Nếu anh có chuyện gì xảy ra, thì những người ở đây cũng phải chịu hệ lụy. Hiệu trưởng trường đại học y, và giám đốc bệnh viện Trung ương cũng là người đã tham gia chữa trị chân cho Dương Minh, nhưng cũng lắc đầu bó tay. Hai người đó nghĩ An Kỳ là một sinh viên giỏi, không muốn ảnh hưởng tới tương lai của cô, đã cùng đứng lên ngăn cản. Giám đốc bệnh viện trung ương nói.
- An Kỳ chỉ là sinh viên, chưa có kinh nghiệm. Mong rằng cậu đừng quá chấp em ấy. Hôm nay chỉ là buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp thôi. Có vấn đề gì chúng ta nói sau được không..
Dương Minh sậm mặt, nheo đôi mắt lại nhìn về An Kỳ.
- Cô nghĩ sao? Nếu cô thấy khả năng của mình chưa đủ, tôi nghĩ nên thôi. Chắc thầy sao trò vậy nhỉ.
An Kỳ hướng về phía hai thầy, từ tốn:
- Thưa thầy, em là sinh viên trường đại học y. Em cũng sắp trở thành một bác sĩ. Trong suốt thời gian học, em đã được các thầy hướng dẫn nhiều điều quý báu. Xin thầy cho phép em. Với lại, có rất nhiều bác sĩ ưu tú ở đây, em nghĩ mình sẽ được rất nhiều giúp đỡ.
Nghe cách nói chuyện của Dương Minh và An Kỳ, mọi người biết rằng chuyện đã đi quá xa. Dương Minh đã được trợ lý giúp đưa lên bục, có hai bác sĩ khác hỗ trợ An Kỳ, nói về tình hình chân của Dương Minh. An Kỳ vén quần lên kiểm tra, vết khâu dài ở bắp chân đã mờ, chứng tỏ vết thương cũng khoảng hơn một năm nay. An Kỳ nắn các vị trí huyệt vị kiểm tra co gập của chân, cô thấy tình hình của anh nặng hơn mình tưởng tượng, việc chữa trị sẽ mất khá nhiều thời gian. An Kỳ lấy ra trong hộp cá nhân của mình bộ châm cứu riêng. Hai bác sĩ đứng trên bục tròn mắt nhìn, tấm tắc về độ giá trị và vẻ đẹp của nó. Còn riêng Dương Minh thì giật mình, đây chẳng phải là bộ ngân châm của Lam sao. Không lẽ cô gái đeo mặt nạ hôm đó là cô gái này. Ai cũng nín thở khi nhìn An Kỳ mở bộ ngân châm. Cô ngước mắt lên nhìn Dương Minh.
- Tôi sẽ bắt đầu châm cứu cho anh. Thực ra, tôi không chắc mình có thể chữa trị thành công cho anh hay không. Nếu tôi châm kim vào, anh thấy đau, thì tỉ lệ khỏi của anh là 90 %. Nhưng nếu không có cảm giác, nó chỉ còn 20% thôi.
- Tôi chỉ cần 20%.
An Kỳ nín thinh, cầm cây kim dài siêu mảnh đâm vào huyệt đầu gối của Dương Minh. Một cảm giác đau buốt đến tận đỉnh đầu khiến cho anh cúi gập người xuống. Hai bác sĩ đỡ lấy cái anh, những người ngồi dưới cũng đứng lên thót tim, có người định chạy lên ngăn cản thì anh đã giơ tay ngăn lại. Hết cơn đau ấy, là cảm giác tê tê ở chân. An Kỳ lại châm thêm hai kim vào hai bên mắt cá. Dương Minh cảm giác như có dòng khí đang chạy khắp chân anh. An Kỳ kêu anh thử cử động ngón chân, thì anh đã nhấp nháy được hai lần. Ai cũng hạ được quả tim treo trên họng xuống, và vỗ tay rần rần. An Kỳ rút kim châm ra, lau sạch và cất vào túi. Nói với Dương Minh.
- Tôi tin rằng, một năm sau anh có thể đi lại như người bình thường, nếu anh làm đúng theo phác đồ điều trị của tôi.
Một câu nói làm chấn động toàn hội trường. Đúng là sóng sau đè sóng trước. Dương Minh cảm giác hy vọng lên cao. Anh để lại danh thiếp cho cô, và hẹn gặp tại bệnh viện Long Thành. Nhưng bất ngờ hơn, là anh đã kéo tay làm An Kỳ cúi xuống, anh ghé sát tai cô.
- Chúng ta có duyên quá. Lần trước va vào nhau ở buổi đấu giá. Hôm nay lại ở tình huống này.
An Kỳ đờ người thì giọng của Tô Diễn từ ngoài bước vào vang lên.
- Nếu cậu không muốn phế đôi tay như đôi chân kia thì bỏ ngay tay của bạn gái tôi ra.
Khi thấy Tô Diễn và tiếng bạn gái trong miệng anh thì Dương Minh rén lại. Anh có thể mạo phạm với bất kì ai, nhưng không phải là Tô Diễn. An Kỳ trông thấy Tô Diễn thì bước đến cầm lấy tay anh, xin nhờ ủ ấm. An Kỳ cúi chào mọi người rồi nắm tay Tô Diễn bước ra ngoài.
Đúng là hôm nay là ngày quá nhiều bất ngờ. Không chỉ được gặp vị thái tử gia lạnh lùng mà còn được gặp vị thần sát phạt Tô Diễn. Ai cũng cảm giác toát mồ hôi hột. Hình ảnh tay trong tay bước vào xe của hai người được đăng rầm rộ trên thông tin mạng. Và khi biển số xe được những anh hùng bàn phím tìm ra, đó là biển số xe của người giấu mặt gọi là bao nuôi An Kỳ khi Như Sương đăng trước đây. Ơn giời, không ai đắc tội gì với cô, nếu không chắc chết.
Sau buổi bảo vệ luận văn, Ban giám hiệu nhà trường đã nhận được rất nhiều thư mời và quyết định làm việc dành cho An Kỳ. Không chỉ vậy, tin tức cô châm cứu cho Dương Minh khiến nhiều người kinh ngạc. Đóa hoa có thể khiến cho vị thái tử gia lạnh lùng kia phải kính nể và có bối cảnh không tầm thường.
Một người đàn ông ngồi trên xe lăn đang tiến vào vị trí trung tâm, với khuôn mặt trắng đến xanh rợp. Miệng cong lên hỏi.
- Đây cũng là châm cứu, nhưng tôi thấy phương pháp của cô có vẻ khác mọi người hay dùng. Nghe cô nói thì có vẻ rất khả thi. Nhưng cho hỏi cô có biết cách châm cứu như thế nào không hay đây chỉ là nghiên cứu lý thuyết giả tưởng.
An Kỳ nhớ ra đây là người đàn ông mà cô đã va vào ở buổi đấu giá. An Kỳ chưa biết thân phận của anh ta là gì, nhưng để tiến vào được trung tâm của hội trường ngày hôm nay thì không phải tầm thường. An Kỳ bình tĩnh, thong dong trả lời.
- Tôi đã may mắn được một người thầy giỏi chỉ dạy từ nhỏ về châm cứu. Tôi đã nghiên cứu về nó và muốn kết hợp phương pháp này vào chữa trị bệnh. Nếu anh muốn biết là tôi có nói lý thuyết hay không, thì anh có thể để tôi mạo phạm kiểm tra chân cho anh.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||
Nhắc đến đôi chân của mình, Dương Minh đã sầm mặt lại. Đây là hậu quả của một lần tai nạn xe ô tô. Giờ đây nó là nỗi đau âm ỉ mà hằng ngày anh phải chịu đựng, anh đã mời rất nhiều bác sĩ nổi tiếng để chữa trị, nhưng không thành công. Một người đàn ông đang chói sáng, giờ ngồi trên xe lăn, nó khiến tâm lý anh không ổn định. Hôm nay nghe trợ lý nói trường đại học y diễn ra buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp, trong đó có một thực tập sinh rất nổi tiếng khi cùng bác sĩ Cao Trí chữa khỏi bệnh về lão hoá xương chậu cho một bệnh nhân, anh đã rất tò mò. Thực ra, hi vọng của anh không cao, nhưng anh vẫn muốn có một chút tìm tòi ánh sáng. Không biết ma sui quỷ khiến hay là đôi mắt kiên định của cô gái đứng trên bục kia. Anh đã gật đầu đồng ý.
Ai nấy ở hội trường đều kinh ngạc. Thứ nhất là sự tự tin đến kiêu ngạo của An Kỳ. Ai cũng cho rằng cô mới là sinh viên, không thể mạo phạm tới thái tử gia của thành phố, con cưng của Dương gia danh giá. Nếu anh có chuyện gì xảy ra, thì những người ở đây cũng phải chịu hệ lụy. Hiệu trưởng trường đại học y, và giám đốc bệnh viện Trung ương cũng là người đã tham gia chữa trị chân cho Dương Minh, nhưng cũng lắc đầu bó tay. Hai người đó nghĩ An Kỳ là một sinh viên giỏi, không muốn ảnh hưởng tới tương lai của cô, đã cùng đứng lên ngăn cản. Giám đốc bệnh viện trung ương nói.
- An Kỳ chỉ là sinh viên, chưa có kinh nghiệm. Mong rằng cậu đừng quá chấp em ấy. Hôm nay chỉ là buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp thôi. Có vấn đề gì chúng ta nói sau được không..
Dương Minh sậm mặt, nheo đôi mắt lại nhìn về An Kỳ.
- Cô nghĩ sao? Nếu cô thấy khả năng của mình chưa đủ, tôi nghĩ nên thôi. Chắc thầy sao trò vậy nhỉ.
An Kỳ hướng về phía hai thầy, từ tốn:
- Thưa thầy, em là sinh viên trường đại học y. Em cũng sắp trở thành một bác sĩ. Trong suốt thời gian học, em đã được các thầy hướng dẫn nhiều điều quý báu. Xin thầy cho phép em. Với lại, có rất nhiều bác sĩ ưu tú ở đây, em nghĩ mình sẽ được rất nhiều giúp đỡ.
Nghe cách nói chuyện của Dương Minh và An Kỳ, mọi người biết rằng chuyện đã đi quá xa. Dương Minh đã được trợ lý giúp đưa lên bục, có hai bác sĩ khác hỗ trợ An Kỳ, nói về tình hình chân của Dương Minh. An Kỳ vén quần lên kiểm tra, vết khâu dài ở bắp chân đã mờ, chứng tỏ vết thương cũng khoảng hơn một năm nay. An Kỳ nắn các vị trí huyệt vị kiểm tra co gập của chân, cô thấy tình hình của anh nặng hơn mình tưởng tượng, việc chữa trị sẽ mất khá nhiều thời gian. An Kỳ lấy ra trong hộp cá nhân của mình bộ châm cứu riêng. Hai bác sĩ đứng trên bục tròn mắt nhìn, tấm tắc về độ giá trị và vẻ đẹp của nó. Còn riêng Dương Minh thì giật mình, đây chẳng phải là bộ ngân châm của Lam sao. Không lẽ cô gái đeo mặt nạ hôm đó là cô gái này. Ai cũng nín thở khi nhìn An Kỳ mở bộ ngân châm. Cô ngước mắt lên nhìn Dương Minh.
- Tôi sẽ bắt đầu châm cứu cho anh. Thực ra, tôi không chắc mình có thể chữa trị thành công cho anh hay không. Nếu tôi châm kim vào, anh thấy đau, thì tỉ lệ khỏi của anh là 90 %. Nhưng nếu không có cảm giác, nó chỉ còn 20% thôi.
- Tôi chỉ cần 20%.
An Kỳ nín thinh, cầm cây kim dài siêu mảnh đâm vào huyệt đầu gối của Dương Minh. Một cảm giác đau buốt đến tận đỉnh đầu khiến cho anh cúi gập người xuống. Hai bác sĩ đỡ lấy cái anh, những người ngồi dưới cũng đứng lên thót tim, có người định chạy lên ngăn cản thì anh đã giơ tay ngăn lại. Hết cơn đau ấy, là cảm giác tê tê ở chân. An Kỳ lại châm thêm hai kim vào hai bên mắt cá. Dương Minh cảm giác như có dòng khí đang chạy khắp chân anh. An Kỳ kêu anh thử cử động ngón chân, thì anh đã nhấp nháy được hai lần. Ai cũng hạ được quả tim treo trên họng xuống, và vỗ tay rần rần. An Kỳ rút kim châm ra, lau sạch và cất vào túi. Nói với Dương Minh.
- Tôi tin rằng, một năm sau anh có thể đi lại như người bình thường, nếu anh làm đúng theo phác đồ điều trị của tôi.
Một câu nói làm chấn động toàn hội trường. Đúng là sóng sau đè sóng trước. Dương Minh cảm giác hy vọng lên cao. Anh để lại danh thiếp cho cô, và hẹn gặp tại bệnh viện Long Thành. Nhưng bất ngờ hơn, là anh đã kéo tay làm An Kỳ cúi xuống, anh ghé sát tai cô.
- Chúng ta có duyên quá. Lần trước va vào nhau ở buổi đấu giá. Hôm nay lại ở tình huống này.
An Kỳ đờ người thì giọng của Tô Diễn từ ngoài bước vào vang lên.
- Nếu cậu không muốn phế đôi tay như đôi chân kia thì bỏ ngay tay của bạn gái tôi ra.
Khi thấy Tô Diễn và tiếng bạn gái trong miệng anh thì Dương Minh rén lại. Anh có thể mạo phạm với bất kì ai, nhưng không phải là Tô Diễn. An Kỳ trông thấy Tô Diễn thì bước đến cầm lấy tay anh, xin nhờ ủ ấm. An Kỳ cúi chào mọi người rồi nắm tay Tô Diễn bước ra ngoài.
Đúng là hôm nay là ngày quá nhiều bất ngờ. Không chỉ được gặp vị thái tử gia lạnh lùng mà còn được gặp vị thần sát phạt Tô Diễn. Ai cũng cảm giác toát mồ hôi hột. Hình ảnh tay trong tay bước vào xe của hai người được đăng rầm rộ trên thông tin mạng. Và khi biển số xe được những anh hùng bàn phím tìm ra, đó là biển số xe của người giấu mặt gọi là bao nuôi An Kỳ khi Như Sương đăng trước đây. Ơn giời, không ai đắc tội gì với cô, nếu không chắc chết.
Sau buổi bảo vệ luận văn, Ban giám hiệu nhà trường đã nhận được rất nhiều thư mời và quyết định làm việc dành cho An Kỳ. Không chỉ vậy, tin tức cô châm cứu cho Dương Minh khiến nhiều người kinh ngạc. Đóa hoa có thể khiến cho vị thái tử gia lạnh lùng kia phải kính nể và có bối cảnh không tầm thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.