Chương 13: Chấm dứt quá khứ
Đào Hoa Say Rượu
23/02/2024
Nhìn vào vết cắn trên môi của An Kỳ, Tô Diễn mới hài lòng, tuy nhiên không khí căng thẳng trên xe chưa được giảm xuống. An Kỳ long lanh ánh mắt:
- Em đau.
Tô Diễn giật mình, siết chặt bàn tay. Biết rằng lúc này mình vừa không kiềm chế nổi bản thân. Khàn giọng.
- Em đau ở đâu.
An Kỳ chỉ vào vai, chỉ lên môi. Lúc này, bầu không khí mới bớt gượng gạo. An Kỳ dịch vào người Tô Diễn, ngước mắt hôn nụ hôn cánh chuồn chuồn lên môi anh, mới hài lòng:
- Hết đau rồi.
Xe dừng lại trước cổng trường. An Kỳ vẫy tay chào thì tiếng réo ục ục ở bụng phát ra. Cô vội vàng xuống xe đi thẳng vào cổng trường. Xe lăn bánh, Tô Diễn nhấc điện thoại bấm số. Chưa đầy 30 phút sau, nhà hàng Lan Ngư đã ship hàng đến tận phòng kí túc xá trước ánh mắt ngơ ngác của An Kỳ và cái miệng há hốc của Nguyễn Mai. An Kỳ biết đó là tác phẩm của ai. Tin nhắn cảm ơn được gửi đi và ăn ngon miệng được trả lời.
Cả hai ăn xong. An Kỳ lấy laptop để thực hiện màn đáp trả của mình. Em họ hacker của cô đã trả về thông tin y như cô dự đoán, đó là hình ảnh được gửi đi từ điện thoại của Như Sương. An Kỳ cũng có mấy hình ảnh hay ho muốn cho mọi người cùng chiêm ngưỡng. Một cái gõ enter, tất cả được phát thành công từ ảnh cho tới video.
Buổi sáng ở bệnh viện thật báo nhiệt, một người phụ nữ là vợ của một bệnh nhân ở trong công ty, bà ta hơn bốn mươi đang đứng cùng với một đám phụ nữ khác. Khi nhìn thấy đoàn thực tập tới, bà ta đã xông đến túm ngay lấy tóc của Thư Sương.
- Mày dám dụ dỗ chồng bà này. Hôm nay tao cho mày đẹp mặt, đồ con điếm.
Mọi người không dám xen vào vì hình ảnh tối qua xem mọi người đều biết sẽ xảy ra chuyện gì. Những câu nói đầy lẳng lơ khiến ai nấy đều xây xẩm mặt mày. Hình ảnh người phụ nữ mặc chiếc áo blu trắng đang đong đưa trên người của một bệnh nhân gần năm mươi tuổi trong phòng trực của bệnh viện, với những câu nói gợi tình.
- Hôn em đi, sâu nữa đi, sướng quá. Anh là tuyệt nhất.
- Tuyệt quá. Ướt quá, đồ dâm đãng. Em làm ướt cả của anh đây này.
- Anh phải thực hiện đúng lời hứa nhé
- Chính thức ở bệnh viện Trung Ương này. Đơn giản. Chỉ cần em chiều anh hơn nữa.
- Mạnh đi anh, á á.
Một sinh viên thực tập, một bệnh nhân là giám đốc công ty thuộc Tô Gia. Ai nấy đều cảm thấy kinh khủng.
Như Sương bị đánh cho tơi tả và bị quay clip lại, cho tới khi bảo vệ của bệnh viện chạy tới và một số nam sinh can ngăn thì mọi chuyện mới dừng lại.
Tất cả được đưa vào phòng họp khẩn của bệnh viện với sự tham gia của giám đốc bệnh viện và hiệu trưởng trường đại học y cùng tất cả sinh viên thực tập và vị nam chính trong clip cũng được mời đến. Hắn luôn miệng nói với vợ mình là hiểu nhầm, cắt ghép và xin vợ tha thứ, còn Như Sương thì đứng run rẩy trước ánh mắt của nhiều người. Cô ta không hiểu sao lại ra nông nỗi này, sao mọi nguyện cô ta làm bí mật mà ai lại biết được. Mọi sự cố gắng của cô ta giờ đã tan tành mây khói. Như Sương bị hủy mọi thành tích thực tập trong bệnh viện và đình chỉ việc thực tập hiện tại, điều này sẽ dẫn đến việc cô ta sẽ phải học lại một năm cuối này. Không chỉ vậy, hình ảnh của cô ta trong mắt mọi người đã bị bôi đen. Cô ta suy sụp và ngất đi tại chỗ.
Đôi lúc trả thù là giết chết một người là quá dễ dàng, mà hãy để cho người đó sống trong sự giày vò với những âm mưu không thể thực hiện được mới khiến cho họ chết dần chết mòn, như vậy mới là cách trả thù hoàn hảo nhất.
Cũng may mắn là An Kỳ tình cờ quay được video của Như Sương khi cô không đi ăn trưa tình cờ bắt gặp mới khiến cô lật ngược thế cờ.
An Kỳ trốn trong phòng vệ sinh, im lặng chảy nước mắt. Những ám ảnh của kiếp trước đã kết thúc. Thực sự khi Thanh Tùng bắt cóc cô và khi cô được cứu, cô muốn tưới xăng đốt chết hắn trong nhà kho, hay là cô muốn giày vò Như Sương thêm nhiều nữa. Nhưng mọi chuyện cô biết dừng lại đúng lúc, cứ để cho ông trời an bài, như vậy sẽ thanh thản cho bản thân cô hơn và cho cô một lối thoát ở kiếp này.
Những ngày thực tập ở bệnh viện thật thoải mái. Cô cũng nghe nói là Như Sương bị ai đó lỡ tay tạt axit vào mặt khiến hủy dung, giờ cô ta ngây ngây ngốc ngốc đôi lúc lại la hét ầm ĩ khiến người nhà phải đưa vào trại tâm thần chữa trị.
Bác sĩ Cao Trí và An Kỳ trong bệnh viện đã tạo nên một cơn sốt, đó chính là chữa trị thành công cho mẹ của mặt sẹo bị chấn thương vùng xương chậu và khỏi mờ mắt bằng Tây y kết hợp châm cứu. Cuối cùng cô đã trả ơn cho mặt sẹo vì đã cứu cô khi bị bắt cóc. Mẹ của mặt sẹo cầm tay cô cảm ơn, nước mắt chảy ra từ hốc mắt già nua của bà, cô chỉ cười an ủi:
- Cứu người là trách nhiệm của bác sĩ chúng cháu. Bác không cần suy nghĩ điều đó.
An Kỳ mỉm cười tận hưởng ánh mặt trời trong giờ giải lao. Cuối tuần này cô sẽ về thăm gia đình, cô muốn được xà vào vòng tay mẹ như thửo nhỏ để tâm được yên bình lại.
- Em đau.
Tô Diễn giật mình, siết chặt bàn tay. Biết rằng lúc này mình vừa không kiềm chế nổi bản thân. Khàn giọng.
- Em đau ở đâu.
An Kỳ chỉ vào vai, chỉ lên môi. Lúc này, bầu không khí mới bớt gượng gạo. An Kỳ dịch vào người Tô Diễn, ngước mắt hôn nụ hôn cánh chuồn chuồn lên môi anh, mới hài lòng:
- Hết đau rồi.
Xe dừng lại trước cổng trường. An Kỳ vẫy tay chào thì tiếng réo ục ục ở bụng phát ra. Cô vội vàng xuống xe đi thẳng vào cổng trường. Xe lăn bánh, Tô Diễn nhấc điện thoại bấm số. Chưa đầy 30 phút sau, nhà hàng Lan Ngư đã ship hàng đến tận phòng kí túc xá trước ánh mắt ngơ ngác của An Kỳ và cái miệng há hốc của Nguyễn Mai. An Kỳ biết đó là tác phẩm của ai. Tin nhắn cảm ơn được gửi đi và ăn ngon miệng được trả lời.
Cả hai ăn xong. An Kỳ lấy laptop để thực hiện màn đáp trả của mình. Em họ hacker của cô đã trả về thông tin y như cô dự đoán, đó là hình ảnh được gửi đi từ điện thoại của Như Sương. An Kỳ cũng có mấy hình ảnh hay ho muốn cho mọi người cùng chiêm ngưỡng. Một cái gõ enter, tất cả được phát thành công từ ảnh cho tới video.
Buổi sáng ở bệnh viện thật báo nhiệt, một người phụ nữ là vợ của một bệnh nhân ở trong công ty, bà ta hơn bốn mươi đang đứng cùng với một đám phụ nữ khác. Khi nhìn thấy đoàn thực tập tới, bà ta đã xông đến túm ngay lấy tóc của Thư Sương.
- Mày dám dụ dỗ chồng bà này. Hôm nay tao cho mày đẹp mặt, đồ con điếm.
Mọi người không dám xen vào vì hình ảnh tối qua xem mọi người đều biết sẽ xảy ra chuyện gì. Những câu nói đầy lẳng lơ khiến ai nấy đều xây xẩm mặt mày. Hình ảnh người phụ nữ mặc chiếc áo blu trắng đang đong đưa trên người của một bệnh nhân gần năm mươi tuổi trong phòng trực của bệnh viện, với những câu nói gợi tình.
- Hôn em đi, sâu nữa đi, sướng quá. Anh là tuyệt nhất.
- Tuyệt quá. Ướt quá, đồ dâm đãng. Em làm ướt cả của anh đây này.
- Anh phải thực hiện đúng lời hứa nhé
- Chính thức ở bệnh viện Trung Ương này. Đơn giản. Chỉ cần em chiều anh hơn nữa.
- Mạnh đi anh, á á.
Một sinh viên thực tập, một bệnh nhân là giám đốc công ty thuộc Tô Gia. Ai nấy đều cảm thấy kinh khủng.
Như Sương bị đánh cho tơi tả và bị quay clip lại, cho tới khi bảo vệ của bệnh viện chạy tới và một số nam sinh can ngăn thì mọi chuyện mới dừng lại.
Tất cả được đưa vào phòng họp khẩn của bệnh viện với sự tham gia của giám đốc bệnh viện và hiệu trưởng trường đại học y cùng tất cả sinh viên thực tập và vị nam chính trong clip cũng được mời đến. Hắn luôn miệng nói với vợ mình là hiểu nhầm, cắt ghép và xin vợ tha thứ, còn Như Sương thì đứng run rẩy trước ánh mắt của nhiều người. Cô ta không hiểu sao lại ra nông nỗi này, sao mọi nguyện cô ta làm bí mật mà ai lại biết được. Mọi sự cố gắng của cô ta giờ đã tan tành mây khói. Như Sương bị hủy mọi thành tích thực tập trong bệnh viện và đình chỉ việc thực tập hiện tại, điều này sẽ dẫn đến việc cô ta sẽ phải học lại một năm cuối này. Không chỉ vậy, hình ảnh của cô ta trong mắt mọi người đã bị bôi đen. Cô ta suy sụp và ngất đi tại chỗ.
Đôi lúc trả thù là giết chết một người là quá dễ dàng, mà hãy để cho người đó sống trong sự giày vò với những âm mưu không thể thực hiện được mới khiến cho họ chết dần chết mòn, như vậy mới là cách trả thù hoàn hảo nhất.
Cũng may mắn là An Kỳ tình cờ quay được video của Như Sương khi cô không đi ăn trưa tình cờ bắt gặp mới khiến cô lật ngược thế cờ.
An Kỳ trốn trong phòng vệ sinh, im lặng chảy nước mắt. Những ám ảnh của kiếp trước đã kết thúc. Thực sự khi Thanh Tùng bắt cóc cô và khi cô được cứu, cô muốn tưới xăng đốt chết hắn trong nhà kho, hay là cô muốn giày vò Như Sương thêm nhiều nữa. Nhưng mọi chuyện cô biết dừng lại đúng lúc, cứ để cho ông trời an bài, như vậy sẽ thanh thản cho bản thân cô hơn và cho cô một lối thoát ở kiếp này.
Những ngày thực tập ở bệnh viện thật thoải mái. Cô cũng nghe nói là Như Sương bị ai đó lỡ tay tạt axit vào mặt khiến hủy dung, giờ cô ta ngây ngây ngốc ngốc đôi lúc lại la hét ầm ĩ khiến người nhà phải đưa vào trại tâm thần chữa trị.
Bác sĩ Cao Trí và An Kỳ trong bệnh viện đã tạo nên một cơn sốt, đó chính là chữa trị thành công cho mẹ của mặt sẹo bị chấn thương vùng xương chậu và khỏi mờ mắt bằng Tây y kết hợp châm cứu. Cuối cùng cô đã trả ơn cho mặt sẹo vì đã cứu cô khi bị bắt cóc. Mẹ của mặt sẹo cầm tay cô cảm ơn, nước mắt chảy ra từ hốc mắt già nua của bà, cô chỉ cười an ủi:
- Cứu người là trách nhiệm của bác sĩ chúng cháu. Bác không cần suy nghĩ điều đó.
An Kỳ mỉm cười tận hưởng ánh mặt trời trong giờ giải lao. Cuối tuần này cô sẽ về thăm gia đình, cô muốn được xà vào vòng tay mẹ như thửo nhỏ để tâm được yên bình lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.